Kaifuku Jutsushi no Yarinaoshi ~ Sokushi Mahou to Skill Copy no Choetsu Heal

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Tập 1 : Chàng Trai Lấy Lại Trí Nhớ - Trở Thành Trị Liệu Sư - Chương 02 : Cậu Ấy nhớ Lại Mọi Thứ

Chương 2: Cậu ấy nhớ lại mọi thứ

~ Translator : Dantalian

~ Edit : Mirai-chan

Đón xem chương mới nhất tại web team dịch. Do web team dịch sẽ up trước 1 ngày.

_______________________________________________________________________

Nắm giữ Tinh Linh nhãn.

Trong khi còn bị thôi thúc bởi giọng nói từ trong người, tôi rời khỏi thị trấn và tiếp tục du hành đến khu rừng.

Những tia nắng mặt trời chiếu rọi xuống nơi đây dần vắng bóng, điều này báo hiệu cho tôi một tin không tốt lành rằng trời đã về đêm. Đây là thời điểm vô cùng tâm tối và chất chứa biết bao mối đe dọa.

Vào ban đêm, tầm nhìn rất hạn chế và bọn quái vật trở nên hiếu chiến hơn. Rời khỏi thị trấn vào thời điểm như thế này chả khác nào tự sát cả, sẽ chẳng lạ gì nếu bạn bị tấn công bởi bọn quái vật. Dẫu thế nhưng tôi vẫn không sợ.

Lấy ra cây dao nằm gọn trong túi mình, tôi tách từng miếng vỏ cây từ những gốc cây gần đó, rồi từ từ chà nhựa cây lên khắp cơ thể mình.

Bọn quỷ ở khu vực này không thích mùi nhựa cây cho lắm, và chúng cũng chẳng hề để tâm khi nhựa không còn trên cây. Quỷ không thích lửa, và chúng sẽ không tấn công bạn trừ khi bạn bước chân vào lãnh thổ của nó.

Để mùi hương của nhựa cây lan tỏa vào không khí, tôi cũng phải cầm lấy một cây đuốc. Rồi kiểm tra những gốc cây mà tôi đã đi qua, từ đó có thể biết được rằng những vết tích kì lạ còn sót lại do bọn quái vật làm ra là để đánh dấu lãnh thổ. Chỉ cần tuân thủ những điều này, tôi sẽ vượt qua cánh rừng một cách dễ dàng, đó là những gì mà giọng nói ấy bảo tôi làm.

“Mình tự hỏi mình là thằng quái gì… ”

Tôi cứ tiếp tục băng qua cách rừng trong khi tự hỏi bản thân mình thật sự là ai. Rất có thể tôi bị điên, nếu như vậy, cuộc sống của tôi sẽ chấm dứt, bị giết bởi một còn quái vật trong rừng. Nếu giọng nói kia thật sự chỉ là ảo giác, thì các phương thức đối đầu với những con quái vật đã vô dụng từ hồi sáng, khi đó tôi sẽ trở thành thức ăn cho lũ quái vật mất thôi.

Vào thời điểm mà tôi chạm trán với con maul đá, tôi đã có thể cứu Anna-san khi tin vào những gì giọng nói ấy chỉ dẫn. Vì thế, nếu tôi có thể an toàn đi xuyên qua khu rừng này, thì từ sâu tận trong tim mình, tôi hiển nhiên tin rằng Tinh Linh nhãn chắc chắn tồn tại.

Nên lúc này, việc cần làm là tiến về phía trước nhưng tôi không còn nhiều thời gian nữa. Sau khi ngẫm nghĩ một chút về quãng đường, trừ khi tôi rời đi với tốc độ nhanh nhất của mình, bằng không tôi sẽ chẳng thể đến được nơi đó, thế nên tôi cẩn thận đi tiếp qua khu rừng.

l

Đã được bốn ngày kể từ khi tôi rời khỏi làng, còn một ngày để tôi đi đến đó. Chỉ có thể kết nối với Tinh Linh giới vào thời điểm những vì sao cùng thẳng hàng, nên tôi đã không hề chợp mắt từ hôm qua, chỉ đơn giản là tiếp tục băng qua khu rừng. Sự mệt mỏi trong cơ thể tôi đang dần lớp lớp xếp chồng lên nhau.

Và như thế. Sự thiếu ngủ của tôi đạt đến đỉnh điểm, cơ thể tôi mất sức đáng kể nhưng tôi vẫn có thể ăn được các loài cỏ hoang trong rừng và những con thú hoang.

Tầm nhìn của tôi trở nên mơ hồ, giờ phút này tôi đã xác định một vài điều sau khi đi cả một quãng đường như thế này. Tôi đã hết lòng tin tưởng vào giọng nói kia, nếu không phải vậy, tôi đã không thể đến được đây mà không ngừng nghỉ.

Tôi cứ đi, đi và đi.

Vào đêm thứ năm, tôi cuối cùng cũng đến được đó. Giữa vô số lùm cây, xuất hiện một bờ hồ rất đẹp, cộng thêm những vì sao đang tỏa sáng trên trời cao.

Sử dụng khả năng đọc vị đối với các chòm sao mà tôi chưa từng có, tôi có thể đoán một cách chính xác trình tự của những vì sao, và nhìn thấy một cánh cổng đang dần hé mở ngay giữa hồ.

Dường như ta đã làm được nhỉ? Và giờ, đi lấy con mắt nhìn vạn vật, nếu bạn có thể làm được điều đó, bạn có thể nhớ lại tất cả.

Tôi mở miệng khi mặt hồ bắt đầu sủi bọt dưới ánh sáng của những vì sao.

“-------”

Cái mà tôi nói, chính là cổ ngữ của Tinh Linh.

Thỉnh thoảng, các Tinh Linh sẽ dung hợp từ Tinh Linh giới và chúc phúc cho người ca lên nghi thức, cơ bản thì đó là việc hoàn trả cho ân nhân của họ và con cháu của họ.

Tinh Linh từ Tinh Linh giới trao sức mạnh cho những người có thể đến được nơi đó, học hỏi bí mật của những chòm sao và thuộc lòng nghi thức. Nếu người đó có thể làm được cả ba điều, thì họ sẽ trao sức mạnh cho người đó.

Dĩ nhiên, không như tổ tiên tôi đã giúp đỡ Tinh Linh trước kia, vì tôi chỉ dùng kiến thức từ những người khác đã từng được Tinh Linh cứu giúp.

Tôi đến đây vì nơi này có một khu vực có thể kết nối Tinh Linh giới ở gần làng của tôi, giờ đã là thời điểm những vì sao xếp thẳng hàng, cũng bởi vì tôi có được kiến thức về nghi thức thành lập giao ước với Tinh Linh.

Tôi nghĩ mình nên ngừng suy nghĩ vì sao tôi biết hết những thứ này, bởi vì chắc rằng tất cả đáp án sẽ hiện ra khi tôi có được Tinh Linh nhãn.

Hồ nước phát sáng một cách rực rỡ và đồng thời tỏa ra tất cả hào quang của ánh sao.

Tại trung tâm của bờ hồ, một cốt sáng màu xanh đột nhiên xuất hiện và có một thứ gì đó mang hình dạng của giọt nước mắt ở trong không gian ấy. Từ trong đó, những người phụ nữ xinh đẹp bước ra, một người trong số họ mặc một chiếc áo choàng màu xanh, một nửa trong suốt bó sát làn da. Cô sải đôi cánh của mình và chậm rải mở miệng.

“Chúng tôi là [Tinh] Tinh Linh. Những đứa con của nhân loại, dựa theo cổ ước, vì những người bạn, chúng tôi sẽ trả ơn cậu vì ân nghĩa mà tổ tiên cậu đã làm. Chúng tôi sẽ trao cho cậu sức mạnh của Tinh Linh. Cậu mong muốn điều gì?”

(Trans: Tinh Linh vốn là “Spirit”. Nhưng ở đây mấy chị này là “Star Spirit”, vì thế mình phải dùng [Tinh] để miêu tả các vì sao. Tinh trong Tinh tú.)

Tinh Linh kia để tôi chọn một trong bốn lựa chọn, mặc dù đáp án của tôi đã được quyết định rồi. Đôi tay có thể đập nát mọi thứ, đôi chân có thể vượt qua giông tố, đôi tai có thể nghe đến ngàn dặm, hoặc đôi mắt có thể thấu triệt vạn vật.

“Con mắt... Xin hãy cho tôi con mắt nhìn thấu vạn vật.”

Tôi run rẩy nói. Sau đó, [Tinh] Tinh Linh bắt đầu chậm rãi lơ lửng đến phía tôi, sau đó cô đưa gương mặt của mình lại kề mặt tôi. Không hề suy nghĩ, tôi vô thức nhắm mắt lại, và cảm nhận sự mềm mại trên mi mắt mình những hai lần.

(Trans: Được người đẹp hôn kiểu này trông lãng mạn quá <3. Ghen tị thật… )

“Đứa trẻ của nhân loại, là bằng chứng cho giao ước của chúng ta, ta trao cho cậu đôi mắt ấy”

Đôi mắt tôi nóng lên, nhưng không hề đau đớn, chỉ nóng thôi. Tôi cảm thấy sức mạnh đang tuôn trào và đột ngột mở mắt ra.

“Ra đây là Tinh Linh nhãn.”

Tôi chết lặng. Bởi lẽ tôi có thể thấy dòng chảy ma lực trong không khí, những đường phân cách bề mặt của thế giới, chỉ số của Tinh Linh trước mặt tôi, và thậm chí ngay cả năng lực đặc biệt hoặc tên thật của Tinh Linh.

Wow, đúng là một đôi mắt đáng kinh ngạc! Và giọng nói đang nói rằng đây là năng lực vô cùng cần thiết cho chức nghiệp của mà tôi sắp thức tỉnh.

Tôi nhìn chằm chằm mặt hồ và nhận ra rằng đôi mắt của tôi đang tỏa sáng một màu xanh ngọc bích, sau đó, tôi quyết định dùng đôi mắt nhìn thấu vạn vật này lên chính mình.

“Mình hiểu rồi, thì ra mọi chuyện là như vậy nhỉ?”

Tôi có thể nhìn thấy được bộ mặt thật của thế giới. Tôi đã nhớ lại mọi thứ, nỗi tuyệt vọng trong quá khứ và khát vọng có một cuộc sống mới.

Mặc dù tất cả kí ức của tôi đã biến mất, nhưng nỗi đau khắc sâu trong tim thì không hề phai mờ, và rất có thể nó sẽ không bao giờ tan biến. Tôi lại được là chính tôi.

“Cảm ơn, các vị [Tinh] Tinh Linh.”

Khi tôi cảm ơn, vị [Tinh] Tinh Linh ấy mỉm cười rồi dần tan biến vào hư không. Và như thế, tôi đã có có được Tinh Linh nhãn… không, [Lục Nhãn], nên tôi đã chuẩn bị xong.

Hai ngày nữa, tôi sẽ thức tỉnh chức nghiệp pháp sư trị liệu và sẽ nhận được dấu ấn của Anh hùng khắc lên tay trái mình.

“Đầu tiên, mình cần viết lại lịch sử. Dù tôi có kiến thức, tôi vẫn mất đi những kĩ năng ở cuộc sống trước kia, như kĩ năng kháng thuốc. Nếu như dựa theo cuộc sống trước kia, thì tôi sẽ bị chuốc thuốc và bị ép phải trị thương cho chiến binh của quân đội. Sao chép những kĩ năng của đám chiến binh đó cũng không tệ cho lắm.”

Và trên hết…

“Tôi đã giữ lời hứa, lần này, tôi sẽ tước đoạt toàn bộ mọi thứ của con đàn bà đó.”

Tôi bắt đầu nhớ đến một người phụ nữ ở cuộc sống trước kia. Mái tóc hồng nhạt, cô ta là công chúa được mọi người yêu mến, Anh hùng [Ma Thuật] Flare. Tôi nên quay về làng vì hội ngộ với cô ta là một bước tiến lớn tôi cần phải làm.