~ Transalator : Dantalian
~ Edit : Khịt
_________________________________________________________
Ngay khi tôi lên 15, tôi đã thức tỉnh chức nghiệp Trị liệu sư, và tôi đồng thời thức tỉnh thêm một chức nghiệp nữa mà chỉ có 10 người trên thế giới mới có được, lớp Anh hùng. Sau khi nhận được kĩ năng từ chức nghiệp của mình, tôi tiếp tục quay về làng từ khu rừng. Nhưng tôi không chỉ đi xuyên qua cánh rừng, mà tôi còn cặm cụi tiêu thụ những loại cây độc để có được kĩ năng Kháng Thuốc.
“[Hồi Phục]”
Đặt tay phải lên cơ thể của mình, tôi thi triển ma thuật trị liệu để loại bỏ độc tố trong người.
“Tốt hơn là nên tăng độ thông thạo của ma thuật trị liệu.”
Thông thường, dùng ma thuật trị liệu lên cơ thể là vô cùng khó khăn, bởi vì trong khi bạn đang thi phép, cơ thể bạn sẽ chuyển đổi và tiếng ồn sẽ quấy nhiễu ma thuật, làm cho nó khó mà kiểm soát được. Tuy nhiên, tôi lại có thể lại điều đó, vì tôi đã dùng ma thuật trị liệu hàng vạn lần rồi.
Tôi chỉ cần dự đoán mục tiêu sẽ thay đổi như thế nào, và hợp nhất nó lại khi tôi dùng ma thuật hồi phục. Và vì tôi có thể giải độc trên người, tốc độ phát triển độ thông thạo để đạt được Kháng Thuốc của tôi đã tăng lên.
Như đã được dự đoán trước, chỉ cần dùng ma thuật trị liệu bốn lần thôi sẽ làm cạn toàn bộ MP của tôi, nên sẽ rất khắc nghiệt đây. Cứ như thế, tôi dành ra 3 ngày sau khi nhận được chức nghiệp của mình, đi dọc khắp khu rừng và giờ tôi đã đến làng của mình.
•
Khi vừa về đến nơi, những người họ hàng và quen biết xúm cả lại hỏi han tôi. Có vẻ như tôi đã khiến họ lo lắng khi đã ra đi suốt 10 ngày mà chẳng hề nói một lời.
Mặc dù tôi bị hỏi rất nhiều, tôi vẫn có thể dựng chuyện lên để không ai có thể nghi ngờ, và kể khi tôi nói cho họ biết, chắc cũng chẳng ai tin vào chuyện tôi kể cả.
Tôi có thể giấu [Lục Nhãn] đi vì trừ khi tôi đang phấn khích, con mắt tôi sẽ không chuyển sang màu ngọc bích.
Để mua được một định lực cụ, thị trưởng đã hỏi tôi có muốn cùng đi xe của ông ấy đến Kinh Đô Hoàng Gia. Mặc dù làng tôi khá lớn, nhưng như dự đoán, chẳng ai có thể tạo ra một chiếc định lực cụ chỉ có thể được làm bởi những pháp sư tầm khá.
Trả lời đề nghị của ông ấy, tôi gật đầu đồng ý, vì nếu như tôi muốn giấu [Lục Nhãn] đi, tôi phải coi như không biết chức nghiệp của mình. Thật sự bất thường nếu không tò mò về chức nghiệp của mình khi bạn đã đến tuổi trưởng thành, mọi người đều muốn biết chức nghiệp của mình là gì.
Dù sao thì, sẽ thật lãng phí vì trước khi kịp mua chúng, vì công chúa sẽ sớm đến đây và hộ tống tôi về vương quốc.
•
Sau khi quay về làng, tôi tiếp tục rèn luyện độ thông thạo của Kháng Thuốc như thường lệ, và chăm sóc vườn táo của mình.
Mặc dù tôi rất muốn giết bọn quái vật và lên cấp nhanh, nhưng Công và Thủ của tôi có giá trị tài năng thấp hơn 50, điều này có nghĩa là tôi sẽ không thể giết bọn quái vật một cách dễ dàng.
Tôi chỉ có mỗi ma thuật tấn công là [Giảm Hồi Phục]. Nhưng nó lại vô cùng tốn MP, nên dù tôi có cố cách mấy thì với lượng MP hiện tại, tôi sẽ không thể dùng nó. Bởi vì những điều này mà tôi không thể chiến đấu với quái vật.
Nhưng tôi không phải vội vàng. Dù sao, tôi có thể tăng cấp lên bao nhiều tùy thích vào lúc khác, bằng cách dùng [Cướp Hồi Phục].
“Kaeru-kun, dấu ấn gì trên tay trái em thế?”
Sau khi tôi xong việc ruộng đất, Anna-san gọi tôi trong lúc tôi định về nhà.
“Em cũng không biết gì về thứ này, nó chỉ đột nhiên xuất hiện gần đây.”
“Tại sao em không đến chuyên gia về nguyền chú để kiểm tra thử xem”
Tôi nở một nụ cười nhạt, vì mặc dù sự tồn tại của Anh hùng rất nổi tiếng, nhưng lại chẳng mấy ai biết về dấu ấn khắc trên người họ.
“Em sẽ đi kiểm tra nếu nó bắt đầu làm em đau, nhưng quan trọng hơn là, có vẻ hơi náo nhiệt ở đằng kia nhỉ.”
Cổng làng đang trở nên khá là ồn ào, có thể là vì công chúa đã đến. Giờ thì, hãy tiếp tục dòng chảy lịch sử thôi.
•
Ngay khi tôi đến cổng làng, tôi liền thấy được nguyên nhân của đám đông này, một cổ xe ngựa chẳng quen thuộc tí nào đang ngừng lại ở đó. Một thiết kế xa hoa và thanh lịch, không con ngựa thường nào được phép kéo một thứ như vậy, phải là một con Thần Thú, một con Kỳ Lân. Đây là thứ mà người có vẻ ngoài giàu có cũng chẳng thể mua được.
Trên hết, có cả kỵ binh được trang bị giáp Mithril, đang vây quanh chiếc xe ngựa nhằm bảo vệ nó. Còn nữa, có một dấu ấn đặc biệt được khắc trên giáp và cả chiếc xe ngựa, dấu ấn thuộc về Hoàng tộc.
Cánh cửa của một trong những chiếc xe ngựa hé mở, và một cô thiếu nữ bước ra từ đó. Người dân tập trung nhìn về cô ấy với vẻ mặt ngu-người, họ ngắm nhìn cô ấy đến mê mẫn. Với vẻ đẹp trước mắt họ, với phong thái thanh lịch của vẻ đẹp ấy cùng nụ cười rạng ngờ mà ai ai nhìn vào cũng đều liên tưởng đến một vị thánh sống.
Một cô công chúa sở hữu vẻ uy nghiêm và đồng thời là một Anh hùng. Tên của cô ấy là…
“Chào mọi người, ta là đệ nhất công chúa của Vương Quốc Dioral, Anh hùng [Ma Thuật] Flare Earlgrande Dioral.”
Dân làng ồ ạt hô hoán trong vui mừng, vì cô ta đã đề cập đến tên của mình cũng như danh hiệu Anh hùng.
Flare có thể thành thục ma thuật cấp 5, ma thuật cao nhất mà con người có thể vươn tới, có thể sử dụng ma thuật cấp 6 chưa từng được nghe đến bao giờ và được ngưỡng mộ là pháp sư mạnh nhất thế giới. Tôi cũng biết rằng trong vài năm, cô ta sẽ đạt được ma thuật cấp 7. Căn bản chẳng có một cá thế nhân loại nào có thể giành chiến thắng trong lĩnh vực ma thuật khi so tài cùng cô ta cả.
“Hôm nay, tôi đến để đón vị tân Anh hùng vừa xuất hiện, người đó được sinh ra ở ngôi làng này.”
Lời cổ vũ ngày trở nên mạnh mẽ hơn, dân làng bắt đầu nhìn mặt nhau, hỏi nhau rằng người nào là Anh hùng.
Dồn sức mạnh vào đôi mắt, tôi kích hoạt [Lục Nhãn] nhằm kiểm tra năng lực của Flare.
----------------------
Chủng tộc: Nhân loại
Tên: Flare
Chức nghiệp: Pháp sư, Anh hùng
Cấp: 25
Chỉ số:
MP: 155/155
Công: 40
Thủ: 25
Công phép: 70
Kháng phép: 55
Tốc: 50
Năng lực:
♦ Pháp Công ( Toàn) Lv3
♦ Võ thuật Lv2
Kĩ năng:
♦ Tăng Tỷ Lệ Hồi Phục MP Lv2: kĩ năng của Pháp sư, tỷ lệ hồi phục MP tăng nhanh 10%
♦ Tăng Uy Lực Pháp Công Lv2: kĩ năng của Pháp sư, thêm sức tấn công cho đòn đánh ma thuật.
♦ Pháp sư Siêu Việt Lv2: kĩ năng dung hợp của Pháp sư và Anh hùng, có thể dùng toàn bộ nguyên tố ma thuật. Mở khóa ma thuật cao cấp.
♦ Tăng kinh nghiệm: kĩ năng riêng của Anh hùng, nhân đôi kinh nghiệm nhận được cho bản thân và đồng đội.
♦ Giải phóng cấp giới hạn ( Bản thân): kĩ năng riêng của Anh hùng, giải phóng giới hạn cấp độ.
------------------------
Nhìn lại chúng một lần nữa, đúng là một dòng chỉ số khủng bố, đặc biệt là công phép. Xét về mặt kĩ năng, cô ta còn có kĩ năng dung hợp liên quan đến cả hai chức nghiệp Anh hùng và Pháp sư, điều này khiến cô ta có thể dùng toàn bộ nguyên tố thay vì người thường chỉ dùng được hai. Trên hết, cô ta còn có thể dùng ma thuật cao cấp.
Quả thật là một sức mạnh xứng danh Anh hùng, nhưng khuyết điểm của cô ta lại là, không thể tăng giới hạn cấp của người khác. Giờ thì, tôi cũng nên kiểm tra thử giá trị tài năng của cô ta.
------------------
Cấp Giới Hạn: ∞
Giá Trị Tài Năng:
MP: 150
Công: 70
Thủ: 40
Công phép: 140
Kháng phép: 100
Tốc: 80
Tổng: 580
-------------------
Cộng thêm việc có cấp giới hạn là vô tận mà Anh hùng có được, cô ta có tổng giá trị tài năng là 580. Con số trung bình mà người thường có là khoảng 60, sở hữu con số vào khoảng 350 đã là tốt. Công phép của cô ta đặc biệt tốt, vì 140 có thể là con số cao nhất của cả nhân loại rồi.
Vì tôi đã có những thông tin tôi cần, tôi ngừng sử dụng [Lục Nhãn]. Ngay sau đó, ánh mắt của tôi và Flare chạm nhau.
“Cậu là tân Anh hùng phải không? Xin hãy đi về phía này.”
Cô ta lập tức gọi tôi, dân làng đều tránh ra và tạo một lối đi cho tôi, tôi tiến về phía cô ta.
“Tôi là Anh hùng!?”
Tôi giả bộ bất ngờ, sẽ thật bất thường nếu tôi không phản ứng như vậy.
“Vậy là cậu vẫn chưa nhận ra à. Cậu đã được chọn để trở thành Anh hùng.”
Cô ta tiến thẳng về phía tôi, nắm lấy bàn tay tôi và giơ nó lên trời.
“Dấu ấn khắc trên tay trái cậu ấy chính là bằng chứng của một Anh hùng, tôi đến để đón cậu ấy. Hãy cùng nhau cứu lấy thế giới khỏi tay Quỷ Vương.”
Dân làng bắt đầu phấn khởi, lại một lần nữa tung ra những tràn vỗ tay. Một Anh hùng đến từ làng của họ, có nghĩa là làng của họ sẽ được vinh danh và họ sẽ được hưởng lộc nhờ chu cấp từ đất nước.
“Không thể tin được tôi lại là một Anh hùng.”
“Quả thật không có lý do gì để nghĩ như thế, nhưng nó là sự thật. Giờ thì, chúng ta không nên chậm trễ nữa và khởi hành đến Hoàng Đô nào. Sau cùng, có rất nhiều thứ cậu phải học để trở thành một Anh hùng.”
Tôi xém nữa thì nôn rồi, vì tôi biết rằng ‘học để trở thành Anh hùng’ là biến tôi trở thành mốt cái máy trị thương sau khi chuốc thuốc tôi.
“Kể cả khi cô nói như thế, chuyện này cũng quá đột ngột, tôi cần thời gian để chuẩn bị tinh thần.”
“Fufu, xin hãy đảm bảo sức khỏe vì tôi sẽ ở bên cậu và dạy cậu rất nhiều thứ với tư cách là đàn chị của cậu.”
Flare nắm chặt tay tôi và mỉm cười. Tôi có thể cảm thấy tay cô ta rất mềm mại, và mùi hương trên người Flare cũng thật thơm. Nếu tôi là đàn ông, tôi sẽ đổ ngay. Tuy nhiên, tôi biết bản chất thật sự của người con gái này và chỉ có thể cảm thấy ghê tởm.
“Được rồi, tôi hiểu điều công chúa nói, xin hãy đưa tôi đến Hoàng Đô.”
“Vâng, tất nhiên rồi.”
Không có một người dân nào cố ngăn tôi lại hoặc chúc cho tôi thượng lộ bình an, thậm chí còn không quan tâm cái địa ngục tôi sẽ phải hứng chịu khi tôi rời đi. Mặc dù dĩ nhiên họ không có cách nào biết được điều đó, nó vẫn làm tôi cảm thấy tức tối.
•
Ngồi trên chiếc xe ngựa, chúng tôi thẳng tiến về Hoàng Đô.
“À mà, ta quên chưa hỏi tên của cậu. Tên ta là Flare Earlgrande Dioral.”
“Tôi là Kaeru, hân hạnh được gặp cô.”
“Trời ơi~, thật là một cái tên đáng yêu. Cậu có thể nói cho tôi biết chức nghiệp của cậu không?”
Như thường lệ, nụ cười của Flare quả là mê hoặc lòng người, giọng nói có thể thâu tóm hết thảy con tim người đối thoại cùng cô ta. Sự thật thì, việc cô ta chỉ giả đò mới chính là cái đáng sợ.
“Tôi vẫn chưa biết chức nghiệp của mình, vì tôi chỉ vừa trưởng thành và chưa dùng đến định lực cụ.”
“Vậy sao. Nếu thế, sẽ ổn thôi, tôi có thể dùng định lực cụ với cậu ngay bây giờ không?”
Flare ra lệnh cho một người hầu đi lấy chiếc định lực cụ. Sau đó, Flare chỉ tôi cách sử dụng định lực cụ.
Tôi đã dùng định lực cụ như được bảo, kết quả cũng cho ra y chang [Lục Nhãn] đã cho tôi. Tuy nhiên, tôi không thể nhìn thấy cấp giới hạn hay giá trị tài năng.
“Chức nghiệp của tôi là Trị liệu sư.”
Thời điểm tôi nói thế, khuôn mặt Flare trở nên méo mó và ném tôi một ánh nhìn khinh thường. Thậm chí không thèm nghĩ đến việc tôi có thể chiến đấu hay không, cô ta rõ ràng đang thấy thất vọng về tôi.
“Kaeru-san, sẽ ổn nếu tôi xem qua chiếc định lực cụ chứ?”
“Cứ tự nhiên.”
Vẫn giữ nụ cười trên môi, cô ta lướt qua những dòng chỉ số của tôi. Cô ta rất có thể đang tính toán vô số điều trong đầu, cô ta chính là loại người như thế.
Tại thế giới cũ, kết luận của cô ta là dù tôi không thể chiến đấu, kinh nghiệm của cô ta vẫn được nhân gấp 2 lần, điều đó giúp tôi có giá trị khi cho tôi vào tổ đội, còn tiện hơn nữa, thỉnh thoảng bắt tôi trị thương cho chúng.
Sau cùng thì, dù bạn có nhận được nhiều đến đâu, Elixir vẫn rất quý giá, nên bạn muốn để dành chúng nhiều nhất có thể.
Vì vậy, kể cả khi bản thân tôi không có năng lực chiến đấu, tôi vẫn có thể trị thương cho Anh hùng.
Sau một hồi tính toán vô cùng lạnh lùng, cô ta phán xét tôi “chỉ vừa đủ giá trị để tồn tại”. Nếu cô ta không nghĩ thế, rất có thể cô ta đã giết tôi để một Anh hùng khác có cơ hội được sinh ra. Bởi vì chỉ có 10 Anh hùng cùng tồn tại trong một thời điểm, bạn phải giết người này nếu muốn đổi lấy người khác.
Với hiểu biết của tôi, tôi có thể nhìn thấy bộ mặt nằm phía sau lớp mặt nạ tươi như hoa này.
Trong khi chuyện trò về những thứ chẳng mấy quan trọng, chiếc xe ngựa chở chúng tôi đã đến Hoàng Đô.
Nếu cứ như những gì tôi nhớ, chỉ trong vài ngày tới, tôi sẽ nhận lệnh trị thương cho một thánh kiếm sau một bài học. Ngay khi tôi sử dụng [Hồi phục] lên kiếm sĩ ấy, tôi nhận được cơn đau cực độ và nỗi sợ từ việc dùng đến ma thuật trị liệu lên người khác, và sau đó từ chối sử dụng nó. Tuy nhiên, sau biết được chuyện này, Hoàng tộc không tha thứ cho tôi và chuốc thuốc tôi, huấn luyện tôi như một cỗ máy.
Hoàng tộc chỉ coi tôi như công cụ, đó là lý do họ làm những điều độc ác ấy với tôi.
Nhưng cái tôi mới không phải một đứa có thể bị lợi dụng dễ dàng như vậy, nếu ai đó cố lợi dụng tôi như một thứ đồ chơi, tôi chắc chắn sẽ khiến chúng cảm thấy hối hận vì đã được sinh ra trên đời này.
Giống như cái cách công chúa đang giấu đi bộ mặt thật sau nụ cười ấy, tôi sẽ tỏ vẻ như “cừu non” để che giấu đi con quỷ đang khát khao được trả thù trong tôi.
Họ không nhận ra phía sau lớp mặt nạ ấy là gì…