Shintaro……
--
Sức nóng giữa ngày đã giảm xuống khá đáng kể, và nó đã trở nên dễ dàng hơn để đi lại bên ngoài.
Mặc dù bầu trời vẫn chưa tối tăm như thế, những ánh đèn đường đã dần bắt đầu được sáng lên.
“Đ-đùa nhau à…”
Tôi đã không tin vào đôi mắt mình cho một lúc, nhưng cho dù tôi có xác nhận lại nó bao nhiêu lần đi nữa, sự kiện đang diễn ra trước mắt tôi là một ‘hiện thực.’
Đây chính là một máy bán hàng tự động ở gần nơi ẩn náu.
Cho đến bây giờ, tôi đã từng luôn luôn bác bỏ những câu nói khẩu hiệu như “Nếu bạn may mắn, bạn sẽ nhận được thêm một cái!” nhưng hệ thống Roulette điện máy cổ xưa của máy bán hàng tự động đang ở trước mắt tôi, không còn nghi ngờ gì nữa, đang sáng chói lập đi lập lại “Thắng lớn!”
“Vậy ra nó không chỉ là một truyền thuyết thành thị…”
Khi tôi đút tay vào khe hở lấy nước, cảm giác mát lạnh của những chai nhựa chắc chắn lên tới hai chai.
Khi tôi thử lấy chúng ra, không còn nghi ngờ gì nữa, hai chai nước soda đen quyến rũ chắc chắn đã ở trong đó.
Bản chất của sự sung sướng chảy vào trong cơ thể từ chính bàn tay của tôi.
Ahh, nó sẽ tuyệt vời nhất nếu mà tôi có thể uống hết chúng trong một ngụm ngay lập tức, nhưng chỉ trong lần này thôi, tôi đã quyết định kiên nhẫn.
“Tôi đã đỡ phải tốn công mua hai chai.”
Tôi nói thế, và sau khi tôi đưa một trong những chai nước chứa cacbonat cho Konoha, anh ấy cảm ơn tôi với một dãy từ ngữ không trang hoàng “Ah, cảm ơn.”
Hai người chúng tôi đứng cạnh bên chiếc máy bán hàng tự động, và tôi đã nhanh chóng đưa nước soda vào cơ thể mình.
Tạo nên tiếng nổ sột soạt, sự hòa tan của vị đường ngọt ngào kích thích cơ thể tôi dữ dội, từ cổ họng, xuống đến thực quản, rồi đến hết tận những cơ quan trong dạ dày của tôi.
Ahh……. Chính là nó. Chính là nó.
Đây chính là cái “trạng thái tâm hồn,” không thể nào đạt được bởi bất cứ người nào khác ngoại trừ những người đã hoàn thành Leo Núi Chết Chóc trong thời tiết nóng rực.
Tôi chỉ mới ban nãy, vừa đạt đến đỉnh cao đó, đã bắt đầu tương tác với tâm hồn của soda.
Một bữa tiệc sâu sắc, dữ dội, cuồng nhiệt mà tôi không biết bắt đầu nói từ đâu.
Ahh, mọi chuyện là như thế. Thì ra soda là tấm hộ chiếu đi đến thiên đường mà Thượng Đế đã công minh ban cho con người.
“Phúc lành cho soda bất diệt……”
“Cậ-cậu đang nói gì thế?”
Chết tiệt.
Tôi đã quá mê mải với chai soda và đã bỏ lại Konoha ở đằng sau.
Nhưng tôi tỉnh ngộ lại và nhận ra nước soda trong cái chai mà Konoha đang cầm đã hoàn toàn cạn kiệt, và đã trở nên hạnh phúc không chịu được.
“Nó tuyệt lắm, đúng không nào?”
Tôi nói thế, và Konoha gật đầu kịch liệt đến hai lần.
Trong khi chúng tôi đang làm những chuyện như thế, bầu trời đã trở nên tối mù mịt với màu đen của soda.
Mặc dù mặt trời đã lên trên cao rất lâu trong giữa mùa hè, nó đã trở nên tối như thế rồi, huh.
“Thời gian…… nó bay qua nhanh chỉ trong nháy mắt.”
Konoha cũng chăm chú nhìn rỗng tuếch lên bầu trời.
Mặc dù cậu ấy đã che giấu nó đi đằng sau chai nước nhựa, quần áo của cậu ta vẫn còn một lỗ trống lớn.
Tôi nhanh chóng uống hết phần soda còn lại, và quăng chai đựng vào thùng rác của máy bán hàng tự động.
“Này, Konoha?”
“Hả?”
Konoha nhìn sang tôi với vẻ mặt trống rỗng như thông thường của cậu ấy.
Tôi đã dần bắt đầu hiểu được rằng cậu ấy là một con người như thế.
Nó không được thể hiện lên trên khuôn mặt của cậu ta, nhưng tận bên trong trái tim của ấy không hề trống rỗng chút nào.
Tôi đã tưởng chừng cậu ấy là một người kỳ lạ và khác người, nhưng ngạc nhiên thay, cậu ấy chỉ là một “người tốt” cực kỳ bình thường mà thôi.
“Ban nãy, cậu đã nói chúng ta là bạn bè, đúng không?”
Khi tôi nói thế, Konoha trả lời ngắn ngủi với “Mm.”
“Nếu như vậy thì. Đừng có mà một mình giữ lại những suy nghĩ đau đớn đó. Không phải cậu cũng cô đơn sao?”
Đời sống của tôi đã được cứu rỗi bởi anh chàng này.
Tôi biết là tôi không có tư cách gì để nói những thứ như thế, nhưng tôi tuyệt đối không muốn cậu ấy phải ôm lấy những suy nghĩ như thế nữa.
Tôi không biết liệu Konoha có hiểu được hay không, nhưng một lần nữa, cậu ấy trả lời ngắn gọn với “Mm.”
Vì một lý do nào đó, tôi cảm thấy như tiếng “Mm” đó bao hàm nhiều tình cảm hơn lần “Mm” đầu, vậy nên tôi có hơi hạnh phúc.
“…… Đến lúc chúng ta trở về rồi. Danchou sẽ giận chúng ta lắm đấy.”
“Mm.”
Sau khi đi được một ít, một tòa nhà mờ ám với một tấm bảng ghi “107” dính chặt vào nó đã có thể được nhìn thấy.
Khi tôi mở cánh cửa và bước vào bên trong, Kido và Mary đồng thanh chào mừng chúng tôi với một “Chào mừng trở về nhà.”
Đúng như dự đoán, tôi đã kiệt sức cả rồi.
Tôi ngã lên chiếc sofa và nhìn trừng trừng, mệt rã rời, lên trần nhà.
Trong khi tôi nghỉ ngơi, Mary bắt đầu vá lại lỗ rách trên quần áo của Konoha, và Kido bắt đầu nói nhiều lần từ “Heat-haze daze…….” mà cô ấy rất thích.
Tiếng cánh cửa chính được đột ngột mở ra có thể được nghe thấy, và những bước chân không rõ ràng, riêng biệt nhau bước vào căn phòng.
Trước giọng nói quen thuộc, tôi triệu hồi những giọt năng lượng cuối cùng của tôi để mà nói:
“Ahh, chào mừng trở về nhà.”