Một bầu không khí nặng nề lấp đầy chiếc xe.
Mặc dù nhiệt độ vẫn được giữ ở một mức độ dễ chịu nhờ vào chiếc máy điều hòa, sự thiếu hụt về những cuộc trò chuyện thông thường đã làm cho hoàn cảnh trở nên cực kỳ khó chịu.
Dấu hiệu của sự sống duy nhất có ở trong chiếc xe này đã được cung cấp bởi những hình bóng lập lòe như có nhịp điệu của những chiếc cột điện nằm bên đường.
Lén lút tránh khỏi tầm nhìn của dì tôi, tôi thả ra một tiếng thở dài ngắn.
Tôi chưa bao giờ tốt với việc đi lại trên những chiếc xe cộ đung đưa. À thì… có lẽ “không tốt lắm” đã là nói giảm rồi. Đó là một sự nói giảm trầm trọng.
Nếu mà chuyển động có thể nhẹ nhàng hơn, giống như trò bập bênh hay đại loại thế, thì sẽ không sao hết, nhưng đằng này những chiếc xe hơi và xe buýt chính là kẻ thù không đội trời chung của tôi.
Đa phần có lẽ là do tôi rất ít khi có cơ hội để mà được đi trên chúng, nhưng cũng có thể là do màng nhĩ của tôi thật sự có vấn đề.
Nhắc mới nhớ, có một lần mà mẹ đã hấp tấp đưa tôi lên một thứ gì đó được gọi là “tàu trượt.” Lần đó đúng là một trải nghiệm kinh khủng.
Tốc độ nhanh, những cú xoắn và quay vòng… Thành thật mà nói, cả quá trình đấy nói chung đều đã rất là vô nghĩa, nhưng nó cũng đã cố hết sức rồi.
Xuyên suốt quá trình của chuyến đi, tôi có cảm giác một thứ gi đó rất tồi tệ đang dâng trào lên bên trong tôi, và tôi phải luôn rèn bản thân với suy nghĩ như “Tôi thà chết chứ không tự bắt buộc bản thân phải chịu nhục như thế.”
May thay, trường hợp tồi tệ nhất chưa từng xảy ra, nhưng tôi sẽ không bao giờ đi lên một thứ như thế bất cứ lần nào trong cuộc đời của mình nữa.
… Mà này, khoảng bốn mươi phút đã trôi qua kể từ khi chúng tôi rời căn nhà.
Còn lý do tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này, tôi có thể nghĩ ra một vài thứ, nhưng lý do chủ yếu vẫn có lẽ là vì những gì đã xảy ra vào vài ngày hôm trước.
Kể từ lần đầu tiên tôi sử dụng năng lực của mình, dì rõ ràng đã bắt đầu tránh né tôi. Dĩ nhiên là tôi chưa hề nói cho dì nghe về năng lực của mình, và nó cũng đã không bị phát hiện bởi bất cứ người nào khác trong gia đình.
Tuy nhiên, dì có vẻ đã hiểu lầm theo một cách phiền toái. Mãi đến ngày hôm sau đó, ngôi nhà khá phung phí đấy đã bị chứa đầy bởi những người tự xung là nhà tâm linh học và người đuổi tà ma.
Mặc dù tất cả những gì họ nói chỉ nghe giống như thuyết thần bí vô nghĩa, dì có vẻ đã tin lời bọn chúng, và đã toàn tâm toàn ý đặt niềm tin của mình vào trên tính xác thực của những lời nó đó.
Và đúng như rằng, tôi đã trở thành “nguồn gốc của mọi cái ác,” và hậu quả sau cùng cũng dễ đoán thôi.
Nhưng nghĩ lại thì, ngay từ đầu tôi đã dự định rời khỏi đó nếu mà tôi có gây nên rắc rối gì cho gia đình đó. Dù sao thì tôi cũng chẳng có tình cảm gắn bó gì với họ cả.
Điều duy nhất mà tôi cảm thấy được là cảm giác tội lỗi.
Những rắc rồi mà tôi đã gây ra cho họ sẽ không dễ dàng bị loại bỏ, nhất là khi chỉ có nỗ lực của mình tôi thôi.
Tuy tôi có cảm thấy mình nên làm một điều gì đó để đền bù, không có điều gì nảy ra trong đầu tôi cả.
Khi tôi thở dài thêm một lần nữa, tiếng nổ máy của động cơ đã ngừng lại và đi kèm theo nó là sự chuyển động của chiếc xe.
Tôi liếc nhìn sang xung quanh, nhưng dì tôi liền nói với tôi là, “Mau đi xuống xe. Chúng ta tới nơi rồi.” Và cứ như thế, tôi đẩy cánh cửa ra và bước xuống xe.
Nằm ngoài chiếc xe, chúng tôi đã chạm trán với một trang viên to lớn, màu nâu xám. Chắc đây chính là “cơ sở” mà dì đã nhắc tới.
Theo như những gì dì nói, nó có vẻ là nơi mà đón nhận những đứa trẻ mồ côi cha mẹ như tôi.
Trong khi đang giải thích cho tôi nghe, dì đã buộc ra một nụ cười gượng gạo, và nói rằng tôi sẽ hạnh phúc hơn nếu tôi sống với những đứa trẻ ở tầm tuổi của tôi.
Nhưng, so với cách tôi thấy… thật sự không có gì phiền toái hơn việc tương tác với những đứa trẻ khác ở độ tuổi tôi.
Kèm với việc chưa bao giờ có một người bạn thật thụ nào kể từ khi sinh ra đời, khu trang viên hiện trước mắt tôi trông không khác gì với một sở thú.
Tôi đóng cửa xe lại, và dì tôi khóa nó với một tiếng lách cách sau khi cúi xuống nhìn đồng hồ của dì.
“Dì sẽ đi vào trong nói chuyện với người quản lý. Cháu chờ ở đây một chút nhé, được không?”
“Huh? Ah, dạ.”
Dì nhanh chóng biến mất vào trong tòa nhà, để lại tôi đứng đó một mình.
Sau khi đã trở nên quen thuộc với sự ấm áp bên trong chiếc xe, tôi đột nhiên bị công kích bởi những luồng gió lạnh buốt. Mặc dù tôi đã không định nghĩ theo một cách như vậy, tôi vẫn bắt đầu cảm thấy một chút cô đơn.
Trong khi tôi đang bị cuốn vào những cảm xúc mơ hồ này, đợt gió tiếp theo đã làm giảm nhiệt độ thân thể của tôi xuống thấp hơn nữa.
“L-lạnh quá… Mình còn phải đợi ở đây trong bao lâu nữa vậy này?”
Không có sức chống chịu về mặt thể chất tốt, tôi cuối cùng cũng bắt đầu rùng mình lên trước thời tiết lạnh giá.
Sẽ không sao nếu mà dì trở về ngay sau vài phút nữa, nhưng nếu mà tôi phải đợi thêm mười hoặc hai mươi phút nữa thì chuyện đó lại thành một vấn đề khác.
Nhắc mới nhớ, nếu mà dì đã định đi một mình thì tại sao tôi lại phải đi ra khỏi chiếc xe? Lôgic đó có hơi kỳ quặc.
Cho dù tôi có muốn quay vào trong chiếc xe, dì tôi đã khóa cánh cửa lại rồi, vậy nên hành động đó là không thể.
Nhưng nếu mà tôi tiếp tục đứng ở đây mà không làm gì cả, tôi sẽ chết cóng mất.
Tôi bước một vài bước nhỏ, nhưng hơi nóng từ chối ở lại trong cơ thể của tôi, và cứ thế tiếp tục chậm rãi tiêu tan đi theo với những giây phút đang trôi qua.
“… … Không, không, không ổn rồi, nó lạnh quá…! Mình sẽ thật sự chết nếu cứ như thế này…!”
Tôi nói lầm bầm trong vô vọng trong khi liếc nhìn qua xunh quanh thật lâu và thật kỹ lưỡng. Nhưng dĩ nhiên rồi, tôi không có may mắn đến mức mà đột nhiên nhìn thấy một máy sưởi ấm bỗng xuất hiện như thế.
Nếu mà tôi biết trước việc này sẽ xảy ra, tôi đã mặc một thứ gì đó ấm hơn rồi. Mặc dù tôi không hề có một chiếc áo khoác hay bất cứ vật nào như thế cả, nhưng ít nhất thì một đôi găng tay cũng…
Đúng lúc tôi đang quá tập trung suy nghĩ, một chiếc khăn choàng cổ đột ngột xuất hiện trước mắt tôi, cứ như nó vừa được ấn mạnh vào người tôi.
Aah… Tới lúc tuyệt vọng này rồi, bất cứ thứ gì cũng có thể được xem như sự cứu rỗi. Ngay khi tôi định nhận chiếc khăn choàng cổ này với một nét mặt hân hoang, tôi chợt nhận ra tính khác thường của tình hình này.
Chỉ trong một chớp mắt… đúng hơn thì nó ngắn hơn cả một tức khắc, một con người đã đột nhiên xuất hiện ngay trước tôi.
“Uwaaaaaah!” Tôi thả ra một tiếng kêu ăng ẳng chói tai, và vô tình lui về sau một vài bước.
Sau khi đã rút lui về được một chút, tôi giờ đã có thể thấy được người mà đang đưa ra chiếc khăn choàng là một người con gái trạc tuổi của tôi.
Cô ấy đang đeo một đôi bao tai màu tím to lớn và một chiếc áo khoác trông rất ấm áp. Hình ảnh này gần như là hoàn hảo, nếu không kể đến mái tóc ngắn lộn xộn, đánh phất phơ trong luồng gió.
Cô ấy lần đầu nhìn qua trông cứ như là một chàng trai, nhưng nhìn từ vẻ ngoài của chiếc váy cô ấy đang mặc, cậu ta chắc hẳn là một người con gái.
Cô gái tóc ngắn đấy run nhè nhẹ trong ngạc nhiên khi nhìn tôi rút về, và ngay lập tức nhìn trừng trừng tôi với đôi mắt giận dữ.
“Tôi chỉ định làm một việc tốt thôi mà…”
“Eh…”
Trong khi tôi lúng túng tìm cách trả lời, cô gái đó đưa mắt nhìn tôi với một ánh mắt không hài lòng trước khi bực bội nói, “Cậu mà chết ngay cạnh bên tôi thì sẽ gớm ghiếc lắm, đó là vì sao tôi muốn cho cậu mượn thứ này!”
“Ah, um, c-cảm ơn cậu rất nhiều. Ahaha, vậy thì, tớ sẽ mượn nó đây…….”
Tôi đưa tay với tới chiếc khăn choàng, nhưng cô gái đó đơn thuần chỉ thả ra một tiếng càu nhàu khinh miệt, như thể đang nói “đáng ra cậu phải chấp nhận nó ngay từ đầu.”
… Ắt hẳn nó chỉ là một ảo ảnh thôi, đúng không? Cô ấy thật sự có vẻ như đã đột ngột xuất hiện từ trong không khí.
Mặc dù tôi có hơi lo lắng, trong tình huống này lặng lẽ chấp nhận lòng hảo tâm vẫn là phương án tốt nhất.
Tôi cẩn thận nhìn lấy nó, và nhận thấy một nhãn hiệu không ngờ được trên chiếc khăn choàng.
Tôi nhớ rằng mẹ cũng có một chiếc đồng hồ cùng nhãn hiệu này. Hình như nó hết sức mắc tiền, đến nỗi mẹ đã luôn cất giữ nó chắc chắn trong một ngăn kéo, rất hiếm khi lấy nó ra.
“Er~ Tôi không thể mượn một thứ như thế này…” Tôi nói thế với một nụ cười buồn sầu, và nét mặt của cô gái đó liền thay đổi thành nét cáu kỉnh không nao núng.
“Tôi chỉ định…”
“Không, không, tớ biết ơn cậu lắm đấy!! Chỉ là, chẳng phải thứ này rất đáng giá sao? Cậu không nên cho người khác mượn nó dễ dàng như thế được.”
Nghe thế, cô gái ấy có một cái nhìn trống rỗng trên khuôn mặt.
“Thứ này… đáng giá sao?”
“Huh, cậu không biết à? Um, thôi thì… n-nói tóm gọn lại! Tớ ổn rồi!”
Tôi đẩy chiếc khăn choàng lại cho cô ấy, và cô ấy nhận nó từ tôi với một nét mặt cực kỳ không hài lòng.
Tuy nhiên, sau một hồi cần nhắc kỹ, cô ấy với tới, và ngay trực tiếp quấn chiếc khăn choàng quanh cổ tôi.
“T-tại sao!?”
“Tôi vẫn sẽ cho cậu mượn nó. Tôi đã quan sát cậu rất lâu rồi, và cậu thật sự trông có vẻ lạnh lắm.”
Không ngờ cô ấy lại là một đứa trẻ ngoan cố.
Tôi không hề bằng lòng chấp nhận cử chỉ này, nhưng cô ấy cũng đã quấn nó quanh tôi rồi nên phải chịu thôi.
Cơ thể tôi dần ấm lên từng chút một, bắt đầu từ cổ tôi, và đó cũng là một lý do tại sao tôi không muốn cởi nó ra và trả lại cho cô ấy ngay lập tức.
“Ah~ Um, cảm ơn cậu… Nó dễ chịu thật nhỉ?”
Nó rất là ấm áp, có lẽ là do nó là một sản phẩm thương hiệu.
Mặc dù tôi không hiểu được giá trị của những thứ như thế này cho lắm, tôi vẫn có thể đoán rằng đây là một thứ rất đáng giá để mà bỏ nhiều tiền ra mua.
Vừa đúng lúc tôi bị nhấn chìm trong cảm giác sung sướng ấm áp này, tôi đột ngột nhớ ra những lời cô gái nói. Rất lâu rồi… tôi mở to đôi mắt mình ra để nhìm chằm chằm cô ấy.
“Nhắc mới nhớ, cậu có nói là cậu đã quan sát tớ từ rất lâu rồi, nhưng mà từ chỗ nào cơ?”
“Huh? Cậu nói gì thế? Tôi đã ở ngay kế bên…”
Cô gái tóc ngắn ấy có vẻ như đã chợt nhận ra điều gì đó, và liền thả ra một tiếng rên yếu đuối, khổ sở.
“Ah, chẳng lẽ t-tớ vừa nói một điều gì đó không phải…?” Tôi thận trọng hỏi, lo lắng rằng tôi đã xâm phạm vào một vấn đề nhạy cảm, nhưng cô gái đó chỉ trả lời với “không phải như thế” với lối cư xử không tự nhiên.
“Người nào cũng nói thế với tôi cả. ‘Cậu đã ở đây từ bao lâu rồi?” , đại loại như thế.” Cô ấy có một biểu hiện hết sức mất tinh thần trên khuôn mặt mình.
Tôi hiểu rồi. Từ những thông tin tôi đã thu thập được qua cuộc trò chuyện ngắn ngủi này, cô ấy là một người con gái trầm lặng. Có lẽ chỉ là do cô ta khó để mà nhận thấy được.
“Ahh, vào lúc nãy, cậu cứ như đã hiện ra từ trong không khí! Tớ đã ngạc nhiên lắm đó~ Tớ gần như tưởng cậu là một oan hồn!”
Tôi vừa cho ra một tiếng cười, vừa nhìn cô ấy với một thái độ đùa cợt.
Tuy nhiên, trái ngược hoàn toàn với thế, khuôn mặt của cô ấy nhanh chóng đỏ dần đi, và cô ấy thả ra một một tiếng khóc mềm yếu, nước mắt ngay lập tức bắt đầu chảy xuống đôi má của cô.
Dĩ nhiên rồi, đây là lần đầu tiên tôi đã làm cho một người con gái khóc.
“Aaaaaaaaaa!! Mình xin lỗi! Đó không phải sự thật! Tớ vừa nói dối đấy thôi! Tớ không hề nghĩ về bất cứ thứ gì giống thế đâu!!”
Tôi vội vàng cố rút lời mình nói lại, nhưng nó đã quá muộn rồi.
Cô gái tóc ngắn ấy đã bắt đầu khóc lóc, và trong giữa những tiếng xỉ mũi, cô ấy quăng ra những lời buột tội đầy đe dọa như “không phải nói dối,” “không tha thứ cho cậu,” “không bao giờ.”
Chết tiệt. Tôi lại làm một điều ngu xuẩn nữa.
Giọng nói của mẹ đột ngột xuất hiện trong tâm trí tôi. Con gái rất là nhạy cảm, mẹ đã từng nói vậy.
Vậy đây là ý của mẹ khi nói đến nhạy cảm sao?
“Um, er……”
Và chuyện này đang diễn ra ngay trước tòa nhà mà tôi sắp sửa phải gọi là “tổ ấm” của mình kể từ đây. Tôi đang làm cái gì thế này?
Nếu mà có ai đó thấy chuyện này, tôi chắc chắn sẽ bị để ý đến như là một đứa trẻ có vấn đề trong khi còn chưa bước vào cơ sở.
Tôi nhanh chóng ngó nhìn xung quanh để kiếm tra xem có ai khác ở quanh đây không. Phải, trái… ngay khi tôi quay ngược đầu mình về bên phải lại, một chuyện rất ngạc nhiên đã xảy ra.
Người con gái mà đã khóc lóc rất lâu trước mắt tôi đã đột nhiên biến mất.
“Eh!? Từ… khi nào…?”
Chuyện này còn sửng sốt hơn lúc cô ấy xuất hiện.
Nếu nó là do cô ấy đã quyết định chạy xa khỏi tôi trong phẫn nộ, đáng ra tôi vẫn còn có thể nhìn thấy hình bóng rút lui của cô ấy từ khoảng cách này chứ.
Và còn nữa, đôi giày của cô ấy đâu phải được làm từ bọt biển. Cho dù cô ấy có bỏ chạy, tôi vẫn sẽ nhìn thấy được dấu chân của cô ấy.
Nhưng cho dù tôi có nhìn đi đâu chăng nữa, không một nơi nào có sự hiện diện dù là nhỏ nhất của cô ấy cả.
Chuyện này quá là kỳ lạ. Cô gái đó đã rời khỏi tầm nhìn của tôi với một tốc độ khủng khiếp đến nỗi chỉ có duy nhất từ “biến mất” có thể được dùng để miêu tả nó.
“K-không thể nào…?”
Tôi xoa mắt tôi với sự hoài nghi.
“… Cậu nói không thể nào ý là sao?”
Giọng nói đấy đã làm cho tôi giật nảy người lên một lần nữa.
Trong khoảng thời gian tức khắc mà tôi để bàn tay lên đôi mắt của mình, cô gái đó lại xuất hiện một lần nữa ngay tại vị trí chính xác mà cô ấy đang đứng vào lúc trước.
Thông thường thì, tôi có lẽ sẽ hét lên trong kinh ngạc. Lý do duy nhất mà tôi còn chưa làm thế là bởi vì, hình như là do, trí não của tôi đã không đủ khả năng để phản ứng nhanh trước một tình huống đột ngột như vậy.
Nhưng có lẽ tôi không làm thế cũng là một chuyện tốt.
Nếu mà tôi lại bắt đầu hét lên trước mặt một cô gái mà vẫn còn đang khóc, tôi chắc chắn sẽ bị tát cho đến ngất xỉu.
Tuy nhiên, trong khi tôi đang suy nghĩ về việc này, một quang cảnh còn khó tin hơn nữa đã đập vào mắt tôi, làm cho tôi nghiến răng mình gay gắt.
Đôi chân… nó rõ hơn là, đôi bàn chân của cô ấy, thứ mà được phơi trần ra xuất phát từ đầu gối ở phía dưới chiếc váy của cô ấy, đã bắt đầu trở nên trong suốt.
Tôi đã không còn có thể ngăn bản thân mình khỏi việc thả ra một âm thanh đột ngột hòa trộn giữa sự sợ hãi và kinh ngạc.
Tôi chỉ đang đùa giỡn khi nói “oan hồn,” nhưng bây giờ thì cái từ đó đã nổi về trên bề mặt của tâm trí tôi để trả thù.
… Khoan đã.
Vậy có nghĩa là… cô gái này thật sự là cái thứ đó sao? Và nhờ đó, khi xét thấy tôi đằng nào cũng sẽ chết cóng, cô ấy đã tiến tới gần tôi, nghĩ rằng chúng tôi là bằng hữu của nhau?
Và ngay cả trong những trường hợp như thế, tôi lại quá ngẫu nhiên đi hỏi về danh tính của cô ta như thế. Cô ấy bực bội cũng đúng rồi –
“Cậu đang nghĩ tớ là một con ma, đúng không?”
Nghe thấy lời nói của cô gái ấy, tôi cảm thấy như mình sẽ sắp phát khóc vậy.
Một cơn ớn lạnh thấu xương đã trải xuống dòng xương sống của tôi, nhưng tôi vẫn phải cố hết sức mình để giữ lại một chút dấu vết của nhân phẩm.
“A-ahaha! T-thôi nào! T-t-tớ nói là tớ không có nghĩ như vậy mà! Ý tớ là, chúng ta là bạn bè mà, đúng không nào?”
Đúng như rằng, những lời nói của tôi chẳng có nghĩa lý nào cả.
Đôi chân của tôi vẫn đang run lẩy bẩy không thể kiểm soát được. Có lẽ cô ấy đã nhận thấy nỗi sợ hãi của tôi.
“Bạn bè ư…?”
Cô gái lại xỉ mũi khụt khịt một lần nữa, và hỏi tôi.
“Đ-đúng rồi! Mình nên nói sao đây nhỉ… chúng ta giống nhau mà, đúng không nào? Er~ ý mình là…”
Tôi đang nói gì thế này? Giống nhau sao? Đôi chân của tôi vẫn đang được gắn chặt với cơ thể này, trong khi người bạn mà tôi đang nói chuyện cùng lại đang trôi lơ lửng trong không khí. Tôi là loại ngốc nào thế này?
Không mấy ngạc nhiên lắm, cái nhìn chằm chằm của cô ấy vẫn còn cố định trên người tôi, rõ ràng không bị ảnh hưởng bởi những lời nói dối của tôi.
Không ổn rồi… Với đà này, tôi sẽ bị giết chết bởi chính linh hồn này hoặc là bóng ma hoặc cô ta có là bất cứ thứ gì đi chăng nữa.
Aah, nếu mà tôi có biết trước chuyện này sẽ xảy ra, tôi đã yêu cầu lấy một vài bùa chú từ những nhà tà ma kỳ hoặc đó rồi.
Thành thật mà nói, tôi còn lo ngại về những gì oan hồn đó sẽ làm đến tôi nhiều hơn khả năng của cái chết.
Vừa đúng lúc tôi sắp sửa vỡ òa ra khóc từ nỗi kinh hoàng tột độ, tôi chợt nhận ra một ý tưởng.
“Đ-đúng rồi! Này, tớ sẽ cho cậu xem năng lực của tớ luôn! Và sau đó! Chúng ta sẽ là bạn của nhau! Được không?!”
Với đôi mắt đẫm giọt lệ, tôi đưa ra lời cầu xin tuyệt vọng này, nhưng cô gái đó chỉ trông có vẻ ngạc nhiên một chút trong khi lầm bầm, “Huh? Tôi không muốn thấy đâu… Cậu đang nói gì thế?”
Tôi biết là nếu mà tôi chùn bước vào lúc nào đây, tôi sẽ chết chắc; và vì thế, tôi cứ xô tới trước, “Thôi mà, để tớ cho cậu xem nhé!? Được không? Cậu sẽ không hối tiếc đâu!” Tôi đã nói lan man đến nước này rồi.
Mặc dù nét mặt của cô gái ấy vẫn còn đắp đầy với sự hoài nghi, tôi đã trông cậy hết tất cả vào “năng lực” của tôi, nhắm mắt mình lại và bắt đầu tập trung.
Một ngày nọ, bởi vì tôi vừa mới tìm thấy năng lực này, và cũng bởi vì tôi đã không muốn bị phát hiện bởi dì và những người khác, tôi đã thử sử dụng nó lại một vài lần.
Miễn là tôi có thể tưởng tượng ra hình thù, mùi hương và giọng nói trong tâm trí của tôi, tôi có thể biến hình thành thứ đó. Tôi nhận ra điều này, kèm theo với một số ý tưởng khác, trong khi mình đang thử nghiệm vì tò mò.
Trước tiên, tôi không thể biến thành bất cứ thứ gì mà không phải vật sống.
Tôi đã tập trung vào việc “biến hình thành máy bay để có thể được bay,” nhưng chiếc gương chỉ phản chiếu lại tư thế có hơi ngu ngốc của tôi, với cánh tay và chiếc cổ căn rộng.
Dù sao đi nữa, tôi cũng chưa bao giờ đi lên, và còn chưa có thấy, một chiếc máy bay lần nào, vậy nên nó sẽ còn ngạc nhiên hơn nếu tôi đã có thể biến mình thành như thế.
Và chưa kể, cho dù một chuyện như thế có thể xảy ra, tôi đã nghĩ cái quái gì mà lại định biến thành một chiếc máy bay bên trong ngôi nhà?
Nếu mà tôi đã phá sụp nó, tôi phải lấy gì để bồi thường đây? Đến cả tôi còn ngạc nhiên trước ý nghĩ đó.
Sau đấy thì, quá trình luyện tập lặp đi lặp lại của tôi đã đưa đến một kết luận: Tôi chỉ có thể biến hình thành một thứ vật sống, với một hình dạng rõ ràng, và đó là khi tôi đã quả thật có tiếp xúc mặt-với-mặt trước kia.
Để nói tóm gọn sơ bộ lại, nó chính là một năng lực về thay đổi hình dạng bên ngoài của tôi trước mắt những con người khác, kể cả chính bản thân tôi.
Tuy tôi nói thế, những cuộc thí nghiệm của tôi vẫn còn bị hạn chế. Năng lực vẫn còn rất nhiều điểm chưa được khai thác, nhưng trong tình huống tuyệt vọng như thế, tôi thật sự chỉ biết dựa dẫm vào nó.
Tôi cần phải tưởng tượng một người nào đó mà đứa trẻ này sẽ thích.
…… Xin lỗi vì đã sử dụng hình dạng của cậu suốt lần này đến lần khác nhé, Cô gái Công viên.
Tôi mở mắt mình ra để nhìn thấy cô gái với mái tóc ngắn ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi, không nói lên được gì, với miệng của cô ta đang chết treo.
Có vẻ như tôi đã làm tốt rồi.
“Th-thế nào hả? Chẳng phải nó tuyệt lắm sao?” Tôi rụt rè hỏi. Cô gái đó đột nhiên bắt đầu run sợ.
Aah, vậy là vẫn chưa ổn sao? Tôi không thể làm gì thêm được nữa. Nếu như linh hồn này…
Trong khi một câu thần chú bắt đầu chạy xuyên suốt đầu tôi bởi vì nỗi sợ hãi tột cùng, cô gái đó cuối cùng đã lên tiếng.
“Nó cũng có hơi tuyệt thật…!”
Đôi mắt của cô ấy sáng lấp lánh với một cách tương tự với đôi mắt của tôi khi tôi phát hiện ra tôi có thể sử dụng năng lực này.
“T-thật sao?! Tốt rồi…” Tôi cho ra một hơi thở nhẹ nhõm, khuất bỏ câu thần chú có trong đầu tôi.
Có vẻ như cô ấy khá ấn tượng với nó. Với đà này, chắc tôi sẽ không cần phải lo lắng về việc bị giết chết bởi một oan hồn.
“C-cậu đã làm thế nào, làm cho nó…!”
“Er, mình nói sao đây nhỉ… tớ nghĩ là… tớ có thể thay đổi thành hình dáng mà tớ thích, một thứ đoại loại thế?”
Khi tôi nói, cô gái đó thả ra một tiếng “oooh…!” khinh ngạc.
Được rồi, mọi chuyện đang diễn biến tốt đẹp. Sức phòng thủ của cô gái này lạ thay lại rất lỏng lẻo. Nếu như tôi tiếp tục chiêu đãi cô ta, cô ấy rất có thể sẽ để tôi đi.
“Cho tôi thấy một thứ khác đi.”
“…… Eh?”
Cô ấy chắc hẳn rất có ấn tượng với năng lực của tôi. Cô gái đấy còn không có chớp mắt trong khi nhìn chằm chằm lấy tôi với mong muốn nhìn thấy sự biến đổi tiếp theo của tôi.
“Ah, ok! Vậy thì tớ sẽ biến đổi nữa đây! Er…… tớ nên biến thành gì nhỉ?”
Mặc dù tôi nói thế, thật lòng mà nói, con người duy nhất khác mà tôi có thể ngay lập tức biến thành chỉ có mẹ tôi.
Xin lỗi mẹ. Con vẫn còn sợ biết giết chết bởi oan hồn này. Một lần nữa nào…!
“Vậy thì, tớ làm đây.”
“M-mmhm.”
Tôi nhắm mắt mình lại, tưởng tượng hình dạng của mẹ, hương thơm, giọng nói của mẹ…
So sánh với Cô gái Công viên, việc nhớ lại mẹ dễ dàng hơn nhiều, tuy tôi có cảm thấy buồn mỗi khi nghĩ về mẹ.
“… Thấy thế nào?”
Tôi lại mở mắt mình ra, và đã chạm trán với một tiếng “oooh~!” hạnh phúc khác từ cô gái.
Có lẽ là bởi vì sự kinh ngạc, cô ấy còn bắt đầu vỗ tay chầm chậm cho tôi.
“Ahaha, ah, cảm ơn cậu~ cảm ơn cậu~…”
Tôi cúi nhẹ đầu mình xuống, cảm thấy một chút xấu hổ.
Ngạc nhiên thay, đứa trẻ này lại rất hoạt bát. Ít nhất thì, vẻ mặt buồn phiền trước đó của cô ấy cũng đã biến mất.
Có vẻ như ngay cả những oan hồn cũng có nhiều biểu hiện khác nhau.
Nếu mà cô ấy giống như thế này, có lẽ tôi thật sự có thể làm bạn được với cô ấy.
“Huh?”
Tôi đột nhiên nhìn xuống dưới đầu gối của cô ấy, và nó đã mọc lại đôi bàn chân của cô ta vào một lúc nào đó.
“Hmm, sao thế? Có chuyện gì không ổn với chân tớ sao?”
Cô gái đó nghiêng đầu mình qua một bên với một vẻ mặt chất vấn trên khuôn mặt mình.
“Er… không, không có gì hết.”
“Huh~ Hmm, lạ thế.”
Nét mặt cô ấy dường như đang nói “thôi kệ vậy,” và cô ấy đã không tiếp tục chủ đề này thêm nữa.
Tôi muốn bình luận lại với một câu nào đó như, “Nếu mà cậu đang nói về ‘kỳ lạ’ thì chẳng phải cả hai chúng ta đều như thế sao?” Nhưng nghĩ lại thì, tôi không muốn mạo hiểm làm tổn thương “trái tim mỏng manh” của cô gái đó một lần nữa.
“Vậy thì được rồi.” cô gái nói trong khi chìa một bàn tay ra.
“Hả?”
“Không được ‘hả?’, nhanh lên nào… bạn bè mà! Chúng ta là bạn bè, vậy nên chúng ta cần phải bắt tay.” cô ấy đưa bàn tay của mình tiến gần hơn nữa.
Cũng được thôi… Tôi đã quên đi nó trong sự tuyệt vọng của bạn thân, nhưng mà đúng thật là tôi có nói thế.
“Ah, đúng rồi, cậu nói đúng rồi. Er…”
Tôi thật ra chỉ cần đón nhận bàn tay của cô ấy thôi, nhưng tôi lại chần chừ, và thấy thế, cô gái đấy đã tự nắm lấy bàn tay tôi, ép buột cái bắt tay.
“Ok, bây giờ chúng ta đã là bạn bè của nhau.”
Vừa nói thế, cô ấy bỗng nở một nụ cười. Về phần của tôi, tôi đã quá bối rối đến nỗi tôi cứ tưởng rằng khuôn mặt mình sẽ phun trào ra lửa.
Đúng rồi đó. Đây là tình bạn đầu tiên mà tôi đạt được.
Bây giờ thì tôi cũng có một người bạn. Một loại người bạn mà tôi có thể chơi cùng với, một loại người bạn ao ước có ở trong khu công viên.
“Ừ-ừ!”
Tôi quay người sang cô ấy, và đồng thời cũng nở một nụ cười. Đây là thời điểm mà cô gái “oan hồn” với mái tóc ngắn đã trở thành “Bạn #1” của tôi.
“Nhắc mới nhớ, tên cậu là gì?”
Cô gái đó hỏi tôi, và tôi cho ra một tiếng như vừa chợt nhận ra.
Tôi đoán rằng nó sẽ không được tính là tình bạn nếu chúng tôi còn không biết tên của nhau.
“Còn nữa, cậu định nắm tay tôi cho đến khi nào?” cô ấy vu vơ hỏi thêm ngay sau đó.
Hết sức xấu hổ, tôi liền nhanh chóng rút tay mình về, và che dấu nó với một giọng nói vui vẻ “A-ahaha, tên, tên~”
“M-mình là Shuuya. Kano Shuuya.”
Nghe thấy tên tôi, cô gái ấy cho một “hmm…” nhẹ nhàng trong khi gật đầu.
“C-cậu thì sao?”
Giờ đến lượt cô ấy để trả lời.
“Mình là Kido ––“
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah!!!”
Vừa đúng lúc cô gái ấy định trả lời, một tiếng hét có hơi quen thuộc được la lên từ hướng cửa chính của cơ sở. Tôi quay ngược lại, và đúng như dự đoán, dì đã đang đứng đó, mang theo một nét mặt sửng sốt như lúc trước.
…Ah. Mình đã quên biến hình lại rồi.
“T-tại sao cô lại đi theo chúng tôi cho đến tận đây!? Cô đang theo đuổi tôi, đúng không nào!? Đúng không nào!? Aaaah…”
Dì hét lên một chuỗi những câu hỏi trước khi đôi chân của dì ngã bịch xuống, và dì đã sụp đổ xuống trên mặt đất.
Từ bên trong tòa nhà, có những tiếng động như “có chuyện gì thế!?” và “có ai đó đã hét lên!”
Thôi rồi. Chuyện này không ổn rồi. Không ổn chút nào cả.
“Này, người đó là ai vậy?”
Tôi phớt lờ câu hỏi của cô gái ấy, và thay vào đó đã cố hết sức mình để nghĩ một giải pháp để thoát khỏi tình huống này trong khi toát mồ hôi hột.
Và rồi, nó chớt nảy đến tôi. Cách nhanh nhất, nhưng đồng thời cũng là tàn nhẫn nhất. Đây chính là khả năng duy nhất.
“C-cậu có thể đấm tớ được không, đấm mạnh vào!?”
Tôi nắm lấy đôi vai của cô ấy, và gượng ép ra một nụ cười.
“…… Huh?”
Nét mặt của cô ấy ngay lập tức cứng đơ lại một lần nữa, lườm mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
Tuy nhiên, đến nước này rồi thì mọi thứ đều ổn cả. Miễn là tôi có thể biến trở lại cơ thể ban đầu của mình…
“Này!? Làm ơn đi!? Đừng có lo về mạnh cỡ nào, được không!? Cứ đánh tớ đi! Nhanh lên nào!!”
Những nét mặt của cô ấy đã mím chặt lại hoàn toàn, không để lại một dấu vết nào của nụ cười lúc nãy của cô ấy.
Nhưng cho dù có thế, tôi tiếp tục lắc đôi vai của cô ta, và biểu hiện của cô ta đã đột ngột thay đổi.
Vào phúc chốc tiếp theo, cô ấy quay sang nhìn trừng trừng tôi, hoàn toàn được lấp đầy với ham muốn giết chết.
Aah. Chào tạm biệt, người bạn đầu tiên của tôi. Tuy chỉ trong một thời gian ngắn thôi nhưng nó cũng đã là một kỷ niệm kỳ diệu.
Một tiếng tát inh ỏi và sắc nét đã vang dội lại xuyên suốt cả cơ sở.
Và đó cú đánh đầu tiên, hoàn toàn không quan trọng trong tương lai (và nhất định rằng không phải lần cuối cùng) mà tôi nhận được từ cô gái được biết đến là “Kido.”