Jinzou Enemy - Kẻ thù nhân tạo
Phần 1
Tôi thức dậy trong âm thanh của tiếng còi chát chúa. Ngay lập tức, trái tim tôi bắt đầu đập dữ dội. Tôi nhìn lên trần nhà màu trắng trên đầu mình. Vẫn nửa tỉnh nửa mê, tôi ngã lộn xuống giường, người đập mạnh vào cạnh bàn.
"...... Ah!"
Tay phải tôi bị đập , cảm giác đau rát xộc thẳng lên não.
Khi mắt vẫn đầy nước vì đau đớn và sợ hãi cái âm thanh kinh khủng đó, tôi nhặt lên tấm futon vừa rơi thành một đống hỗn độn lên, vừa quấn quanh người xong, tiếng còi hụ bỗng dừng lại.
"Chào buổi sáng, Chủ Nhân!"
Vừa nghe cái giọng đó xong, tôi đã biết ngay mình đang ở trong tình huống nào.
Tôi - Kisaragi Shintaro, mắt đẫm lệ - tư thế quái lạ, chỉ mặc độc đồ lót, với một tấm futon quấn quanh người, và một con nhỏ – Ene – đang nhìn ra từ trong màn hình, mắt cũng đẫm lệ vì đang cố bụm miệng cười.
*
Một ngày mùa hè nóng nực. Chỉ cách đây không lâu , thiên hạ vẫn còn xôn xao về mấy chủ đề kiểu kiểu như ngày tận thế. Nào thì va chạm thiên thạch, nào thì sự sụp đổ của nền văn minh Maya , vv. Thế mà bây giờ, những tin hot nhất lại cứ lành lành như "Nữ ca sĩ thần tượng đang sốt hiện nay sẽ xuất hiện trong TV Drama đầu tiên của mình!"
Đối với một người như tôi , với công việc chính là phải biết rõ từng li từng tý những tin tức hàng top, và đã chiến đấu cực kì sôi nổi trên mấy diễn đàn tranh cãi về ngày tận thế, thì mấy chủ đề bây giờ đúng là nhạt toẹt. À thì, chủ yếu thì công việc chính của tôi vẫn là làm một thằng học sinh cấp III 18 tuổi bình thường. Nhưng bây giờ, tôi đã quyết định tự nhốt mình trong nhà và khởi nghiệp anh hùng bàn phím. Trong thời gian rảnh rỗi, tôi còn kiêm luôn cả nhiệm vụ giữ nhà, siêng năng tận tụy như một vệ sĩ thứ thiệt.
Về cơ bản thì, tôi sẽ sản xuất âm nhạc nghiệp dư, và ngoài ra, sẽ viết những comment tràn ngập tình yêu, và ý kiến chỉ trích, trên video mới của một trang web video nào đó. Tôi làm việc này đã hơn hai năm rồi.
Thế nhưng ... tôi vẫn chưa “xuất” ra được cái gì cả.
Nhưng ngày hôm nay thì khác, không hiểu sao tôi cảm thấy cực kì có động lực!
Ngồi phịch xuống trước máy tính, vừa nhai ngấu nghiến bánh sandwich mẹ chuẩn bị cho hồi sáng, tôi vừa nhìn chăm chú vào phần mềm ghi âm trên màn hình. Mục tiêu của tôi là đạt thứ hạng số 1 trên “một trang web video nào đó”, sau đó sẽ tấn công thị trường nhạc chuông và karaoke, và cuối cùng , ra một album thật lớn ......!
Nói cho cùng thì, tôi muốn trở thành một kẻ quan trọng!
Thông thường, càng trèo cao thì càng ngã đau, chỉ trong vòng mười phút, tôi đã bị bắt buộc phải xuống đất, lúc nào tôi cũng chỉ nhận được comment chê bai từ các tác giả khác. A, đương nhiên là ngoại trừ tình yêu mẹ tôi dồn trong bánh sandwich này, không biết nhân có gì mà ngon thế nhỉ. Cứ như được thánh thần phù hộ, từ ngữ nối tiếp từ ngữ cứ thế mà tuôn ra.
"Chính nó...... Cái này sẽ bán được cho xem!"
Tôi lớn giọng thích thú, và tiếp tục chỉnh sửa trên phần mềm. Dù mạch sáng tác đang trôi chảy đến không ngờ, tôi vẫn thấy rờn rợn cả người. Vì nãy giờ, một thứ tôi hay gọi là "virus" đang vụt qua vụt lại trong màn hình, như thể nó có ý định can thiệp vào công việc của tôi .
" Có vẻ như hôm nay sẽ nóng lắm đây. Wow! Dự báo thời tiết nói trung tâm Tokyo là 35°C cơ đấy!
" Gì thế này? Hình như ở trung tâm Tokyo, đã có khoảng mười người phải vào viện vì say nắng rồi. Chủ nhân, khi đi ra ngoài, đừng quên chuẩn bị chu đáo nha! "
Tôi không hiểu nổi có ai lại muốn ra ngoài vào một ngày như thế này .
Hay phải nói là, tôi không thể hiểu nổi có ai lại muốn ra ngoài cơ chứ.
“À phải rồi. Tiếng còi lúc nãy ấy, hôm nay nó là tiếng còi báo động cấp 4 ở một nước đấy. Em đã tăng âm thanh lên đến đúng tần số chủ nhân ghét nhất đấy –“
"“Hôm nay” nghĩa là sao?! Bà cô vẫn còn muốn chơi lại trò này vào ngày mai sao?!...Ah."
Tôi vừa tự đào mồ chôn mình rồi. Ngu quá đi mất.
Đang đảo qua đảo lại trên màn hình, đột nhiên cô ta dừng phắt lại sau khi nói xong. Tiến sát vào màn hình, cô ta cười cứ như thể đang nói “Bin go!” và vui vẻ tiếp lời,
“A, bị lộ mất rồi~? Nếu thế thì mai em phải làm cái gì đó đỉnh hơn thế này mới được! À mà ngài không cần trả tiền em đâu, ngài là khách quý của em mà?”
“Cô đi bán hàng nước đó hả!? Cô nghĩ tại ai mà tôi bị bầm hết cả tay hả?! Có biết đây là tai nạn gây thương tích không hả!?”
Tôi chỉ vào vết bầm của mình, điên tiết nói với cô ta, trong khi cô ta chỉ phát ra một tiếng cười ái ngại và cọ cọ hai tay vào nhau.
Nhưng có chống đối cũng vô dụng, một dấu hỏi chấm hiện ra bên trên cô ta, còn cổ thì nghiêng đầu ra vẻ ngây thơ vô tội.
3AM ngày 14 tháng 8. Tiếng còi báo động vang khắp căn nhà đã đánh thức mẹ tôi.
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt mẹ là một “cô gái dễ thương” trên màn hình, nhưng mẹ lại trút giận lên thằng con trai quý hóa của mình.
Tiếng mắng của mẹ có khi còn làm phiền hàng xóm hơn cả tiếng còi báo động của tôi, và vừa khi tôi nghĩ tôi thấy mẹ nắm tay lại thành nắm đấm, thì buổi sáng đã tới.
Đó là những sự kiện dẫn tôi đến thời điểm hiện tại. Chưa kịp nhìn vào gương, nhưng tôi dám chắc mặt mình cũng bầm tím luôn rồi.
“Tha cho tui đi mà… Máy tính mà hỏng thì tui biết phải làm sao….? Tui sẽ chết thiệt đó.”
“Awww, Chủ nhân, ngài thật cao cả, nghĩ cho em trước cả khi nghĩ cho mình! Sáng nay vừa tỉnh dậy là ngài vột phóng đến chỗ em ngay phải không!?”
Mắt mở to long lanh như trong mấy shoujo manga rẻ tiển, cô ta zoom vào choán cả màn hình, tôi lại phải hét lên với cổ.
“Đó là để delete cô đó!! Còn nữa, nếu không có máy tính thì tui sẽ chết thật luôn đó!!”
“Ngài lại khiêm tốn nữa rồi… Chủ nhân đúng là một quý ông kiểu mẫu đó…. Thiệt như hoàng tử trong mơ vậy!”
Cô ta không chịu nghe.
Cổ chẳng chịu nghe gì cả. Tôi chịu đủ lắm rồi.
Tại sao mọi thứ lại thành ra thế này…….
Khoảng một năm trước, một người nào đó đã gửi cho tôi một e-mail bí hiểm. Lúc đó tôi không hề biết gì cả, nhưng từ sau khi mở nó ra, đời tôi đã phế đến mức gần như thành một trò cười.
Ngay khi “cô ta”, cái thứ nấp trông file gắn trong mail, đột nhập vào máy tôi, tất cả mọi chương trình đã bị kiểm soát ngay lập tức.
Lúc đó, tôi chả biết chuyện quái quỷ gì đang diễn ra. Tôi lờ hết đi mấy cái cửa sổ ứng dụng chồng chất lên nhau, và ngay khi tôi nghĩ là tôi nhìn thấy một hiệu ứng hình học trải ra phủ khắp desktop, thì một cô gái xinh đẹp, tóc xanh buộc hai bên, hiện hình trên màn hình, cả cơ thể phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt.
Mới nhìn qua, tôi đã nghĩ cổ thật “dễ thương”.
Đúng là đã có lúc tôi nghĩ thế ha. Đúng là tôi từng nghĩ thế.
Cô gái vừa bất ngờ xuất hiện đó cho tôi cảm giác của một nhân vật nữ chính trong truyện. Như kiểu, “Anh là người đã giúp tôi đúng không….? Xin hãy chiến đấu cùng tôi nhé……”
Lúc đó, tôi là một thằng nhóc nhốt mình trong căn phòng bừa bộn ở dưới đáy xã hội, đã rất vui với ý nghĩ, “Mình vừa thành hero rồi!” và bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ chiến đấu với một tổ chức bí ẩn nào đó, những sự kiện khác thường sẽ liên tục xảy ra, quái vật xuất hiện và đồng đội sẽ gia nhập…! Đúng là một cốt truyện tuyệt vời cho tập phim đầu tiên, cuộc gặp gỡ tình cờ này hoàn hảo đến mức không thể là nhầm lẫn được.
Hoặc là gần như thế.
Ờ thì… chả có năng lực siêu nhiên nào thức tỉnh cả, không có con mắt ác quỷ nào mở ra; không gì hết, đương nhiên cũng không có đồng đội nào đến cả. Thứ duy nhất gần gần với ác quỷ là một con gián. Nói ra thì, cuộc nói chuyện đầu tiên của chúng tôi nó từa tựa thế này đây,
“Ah, từ hôm nay, xin ngày hãy đối xử tốt với em~”
“À, ừ….”
Trong phim phiêu lưu hành động làm gì có mấy lời thoại như thế chứ.
Chúng tôi bắt đầu bằng cách giới thiệu bản thân… Dù nói thế thì cũng hơi quá, nhưng chúng tôi ít ra thì cũng nói chuyện được với nhau.
“Cô là cái thứ gì thế hả? Tôi chưa bao giờ nghe nói đến một phần mềm như cô…”
Lúc đó thì giọng tôi lịch sự lắm cơ, và câu trả lời tôi nhận được là,
“Em cũng không chắc lắm~”
Đại khái là vậy đó.
Nhưng nói chung khởi đầu vậy là thuận lợi. Cô ta ít nhất thì cũng đã trả lời câu hỏi của tôi.
Có lẽ vì một tuần sau cô ta đã bắt đầu quen với tôi, nhưng cái thái độ lập dị của cô ta càng lúc càng hiện rõ khi cô ta cứ thích chõ mũi vào công việc của tôi và ngang nhiên làm phiền tôi. Cái folder tôi để cất lời bài hát tình cảm sến súa đã bị sửa tên thành “Bàn chân lợn”, và folder lưu giữ những hình ảnh quý giá được tuyển chọn kĩ lưỡng thì biến thành “Nghĩa địa của ham muốn tình dục”…..
Phải mất một tháng để bữa tiệc đổi tên đó càn quét xong xuôi cái PC yêu quý, ngay cả bản demo của bài hát tôi làm cũng bị đổi thành một cái tên sặc mùi hường phấn, cứ như thể tôi đã nghĩ đến chuyện “Nếu cái thứ này mà cũng ra album được, thì mình sẽ thành người tiên phong sáng tạo ra cả một thể loại âm nhạc mới….”
Đương nhiên, tôi đã cố gắng hết sức để không hét toáng lên giận dữ, nhiều đến mức cổ họng tôi khàn đặc đi, nhưng có vẻ có nói mấy cũng vô dụng, tôi đã rất cố gắng để ngậm miệng.
“Ê… cô đổi password của tôi đấy à?”
Từ sáng hôm đó, tôi đã không đăng nhập vào trang video được. Nhưng tôi nhớ là không hề đổi mật khẩu. Những lúc thế này thì thường cô ta chính là thủ phạm.
“Ohhh! Quả không hổ danh là Chủ nhân! Em rất mừng vì ngài đã phát hiện ra!”
“Đổi lại… Ngay…”
“Thôi nào, sao phải vội vàng thế? Em đã chuẩn bị thứ này vui lắm nè!”
Hộp thoại “Do you want to save?” hiện ra, và nút “No” đã được chọn, trong khoảnh khắc, tất cả các cửa sổ trên màn hình đã, không phải thu nhỏ, mà là bị đóng hẳn.
“Gyaaaaah!!!”
Sau đó, một câu hỏi có 4 đáp án làm tôi nhớ đến Golden Thursday hiện ra trên màn hình.
“Được rồi, câu hỏi số một!! Nếu ngài mà đáp đúng, em sẽ cho ngày biết password thứ nhấ -“
“Cô điên à!? Tui chết thiệt đó!? Oi, bài hát của tôi!! Oi!!”
Tôi đứng bật dậy và hét vào màn hình. Không biết lúc đó trông tôi bỉ bựa cỡ nào nhỉ. Cái người trước mặt tôi bày ra một bộ mặt như đang nói, “WOW… tên này nguy hiểm quá…”
Tại cô mà tôi ra đến thế này đó chứ.
“Haa…aah~….”
Mất hết cả sức lực, tôi ôm đầu nằm xuống bàn. Đúng lúc đó, khuỷu tay tôi có cảm giác đụng phải thứ gì đó.
“Ah!! Chủ nhân, Chủ nhân!! Nước của ngài!!”
“Eh?”
--Chai soda uống dở của tôi đã ngã đổ hết vào bàn phím và con chuột.
Lại một lần nữa tôi hét lên thất thanh rồi cuống quýt với lấy khăn giấy chùi lên bàn phím.
Nước ngọt đã kịp làm ướt hết bàn phím, làm tôi nghĩ ngay đến tình trạng tồi tệ nhất.
Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa. Giờ tôi phải tập trung cả sức lực và tâm trí để cứu lấy sinh mạng này!
Lau xong, tôi hoảng sợ nhấn từng phím một. Chỉ có phím “o,r,t” còn làm việc.
Quá trễ rồi. Nước mắt hối hận chảy dài xuống má tôi.
“Chủ nhân! Con chuột, con chuột!”
Giọng nói đó làm tôi tỉnh cả ra. Đúng rồi, có lẽ tôi vẫn còn có thể cứu sống một sinh mạng!
Gạt nước mắt, tôi cầm con chuột lên.
“Tao xin mày đó….! Sống lại đi….!”
Tự lẩm bẩm, tôi tiếp tục cẩn thận tỉ mỉ lau đi lau lại con chuột. Một hồi lâu ơi là lâu sau, tôi lại thử nhấn nhấn xem nó có chịu trả lời không. Chỉ có chuột phải là ấn được. Khung menu hiện ra như thể muốn trêu ngươi.
Thế giới này còn có thể bất công đến thế nào nữa chứ?
Bé cưng của tôi đã làm gì mà phải chịu cảnh này? Thật là độc ác mà.
“Oh! Chủ nhân, đánh được chữ Totoro nè ngài! Ah, đợi chút, totor-“
“Cô… im miệng… đi….”
Tự dưng tôi có một ham muốn khủng khiếp muốn tống luôn cái máy ra bãi rác cùng với cô ta, nhưng làm vậy thì tôi sẽ tử ẹo luôn. Tay che mặt, tôi cố gắng nuốt trôi cái cảm giác tuyệt vọng này, chìm trong nỗi giận tột độ không có chỗ để xả.
--- Một phút im lặng. Âm thanh của máy điều hòa vang vọng căn phòng, mang luồng khí mát phả vào thân thể tôi lên đến tận đầu. Phải rồi. Đây mới là thứ cô ta làm tôi bực mình nhất. Hồi trước, cứ khi nào cô ta làm tôi điên lên vì mấy trò lập dị của mình, tôi sẽ delete cổ. Nhưng hình như cô ta có back up trên internet hay sao đó, chỉ cần máy tôi còn kết nối mạng, cô ta sẽ lại hồi sinh ngay sau khi bị xóa, cứ như chưa hề có gì xảy ra. Thế thì chỉ cần ngắt mạng? Nhưng đương nhiên tôi sẽ không chịu nổi cái địa ngục đó mấy tiếng đồng hồ đâu. Và cứ như thế, cái vòng luẩn quẩn này được sinh ra.
Tôi đảm bảo cô ta được ai đó tạo ra với mục đích gây hại. Là kẻ thù, vậy nên tên cổ mới là Ene (trong enemy) Tôi chả biết thằng cha đó là ai… nhưng thiết kế ra một phần mềm với cái tính tăng động thế này thì chắc chắn chả phải người tốt đẹp gì.
“Phù….” Thở dài. Tôi đã cãi nhau với cô ta thế này nhiều lần lắm rồi. Nhưng hôm nay thì đúng là quá quắt lắm. Nếu là người khác thì chắc chắn đã phát điên lên vì bị cô ta bạo hành từ lâu rồi. Nếu phải nói ra thì tôi chịu được đến mức này đúng là ấn tượng.
Tôi muốn được khen cơ, nhưng đáng tiếc là tôi chỉ có một mình. Làm hikineet đúng là không còn cách nào khác mà.
Không biết mấy cái suy nghĩ u ám đã lượn qua lượn lại trong đầu tôi được bao lâu. Đột nhiên tôi nhận ra có một sự im ắng kì lạ. Dù tôi đã bảo cô ta im đi, nhưng cô ta có bao giờ chịu nghe lời tôi nói đâu. Chậm rãi, tôi ngước lên màn hình, và đập vào mắt tôi là một cảnh hoàn toàn bất ngờ.
Chính giữa màn hình là thông tin về ngày giao hàng của những trang web bán hàng điện tử đặt hàng qua e-mail. Tuy nhiên, đó không phải là điều làm tôi ngạc nhiên. Điều làm tôi ngạc nhiên là cô ta nhìn tôi với cái đầu cúi thấp ra vẻ hối lỗi.
Khi mắt chạm nhau, cô ta vội đảo mắt, nói nhỏ, “Ah, ư, ưm…” rồi chỉ vào bàn phím và con chuột đã quy tiên.
“A, ưm, em… em không nghĩ nó lại ra thế này…. Em chỉ muốn chọc ngài một chút thôi, nên….”
Cô ta định nói gì vậy….? Tôi nghiêng đầu không hiểu, nhưng khi thấy cô ta có vẻ như đang tìm cách mở lời, tôi chợt hiểu.
Eh…? Cô thấy hối lỗi hả…?
“……Ah!”
Bị bất ngờ, cô ta ngay lập tức nhìn xuống.
Phần 2
Chân cô ta cọ vào nhau, và không hiểu sao tôi chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp nhau, và tôi cũng đảo mắt. Đột nhiên không khí giữa chúng tôi lại trở nên căng thẳng. D-dù sao thì, tôi phải nói gì đó….!
“A-à, dù sao thì cũng xảy ra rồi, có làm gì được nữa đâu… M-mà chúng cũng cũ lắm rồi, nên tôi cũng đang tính đến chuyện thay mà….”
Khi tôi nói xong và ngước lên màn hình, cô ta đã quay lưng lại và đang sục sạo từng trang giao hàng rồi.
“Đúng rồi haaaaa~?! Em cũng đang nghĩ ngài nên mua bàn phím mới! Chúng nó trụ được đến giờ này đã là kì diệu lắm rồi~ “đi” như thế là cực kì nhẹ nhàng rồi đấy, ngài có nghĩ thế không?!”
Câm nín.
Tôi đã bao giờ cảm thấy mù mờ thế này chưa nhỉ?
Không phải giận dữ cũng chẳng phải buồn rầu, chỉ cảm thấy một cảm giác trống rỗng choán lấy tâm trí.
“Huh? Oh, cái này cũng không được~….”
Giọng cô ta kéo tôi lại với thực tại trước khi tôi chìm nghỉm trong cái cảm giác ấy.
“Sao thế? Chỉ cần dùng được là được mà, mau tìm cho tôi một trang giao hàng trong ngày đi.”
“Um, cái đó, đúng là em cũng hơi có lỗi.”
“Hơi thôi hả?”
“Chủ nhân à, vì em nghĩ là chủ nhân sẽ tèo nội trong 2 ngày tới nếu không có chúng….”
“Đúng thế.”
“Ra vậy. Thế nên, em đã thử tìm nhưng…. Chủ nhân, hôm nay là ngày mấy?”
“Hử? Là ngày 14… phải không? Hình như thế…. Ah!”
Giật mình, tôi nhìn lại mấy kết quả tìm kiếm trên màn hình.
Tất cả đều ghi “Không giao hàng trong ngày”
“Là Lễ Obon đó, cho đến ngày kia thì không trang nào giao hàng đâu.”
Tôi bắt đầu thấy chóng mặt.
“Ngày kia….? Hai ngày….?
Kiệt sức, tôi ngã dựa vào ghế.
Hai ngày. Với người bình thường thì chắc cũng chẳng dài lắm đâu.
Nhưng với tôi thì đây là chuyện liên quan đến tính mạng đấy.
Cứ như phải sống hai ngày mà không có thức ăn ấy.
Hoặc là phải thức trắng hai đêm không ngủ.
---Nhưng thế này thì mức độ còn tồi tệ hơn.
Cứ như thể tôi bị bắt không được thở ấy.
Có ai nhịn thở được trong 2 ngày không? Không, chắc chắn là không thể.
Vì tôi đã sống thế này từ 2 năm trước, nếu không được lên mạng thì cơ thể tôi xem như vô dụng. Di động thì tôi cũng có, nhưng không hiểu sao sóng điện thoại trong nhà tôi rất yếu. Hay có khi vì tôi không dùng lâu quá mà nó hỏng mất tiêu rồi cũng nên.
Cũng may là cái PC vẫn bình yên vô sự, nhưng nếu chuột với bàn phím không dùng được thì nó có khác gì một cái hộp vô dụng đâu. Mà nếu cái con nhỏ ngồi trong màn hình chịu hợp tác một tí tẹo thôi, thì mọi chuyện đã không tệ đến mức này. Giá như tôi có thể bảo cô ta nhập lệnh cho tôi thì tốt biết bao.
Có điều, nếu phải ở lì một chỗ với cô ta suốt hai ngày thì chắc tôi xì trét đến mức thủng bụng mà chết quá.
Cho đến giờ này cái lỗ thủng đó vẫn chưa hiện ra là vì mỗi lần cô ta nói chuyện với tôi tôi đều bớ bờ bơ, nhưng giờ muốn làm gì tôi cũng phải hỏi cô ta ấy hả? Nếu tôi đề nghị thì chắc cô ta sẽ gật đầu ngay, mắt sáng lên như vừa có đồ chơi mới.
Mà từ nãy đến giờ cô ta đã quan sát tôi rất kĩ, cứ như muốn nói, “Thôi nào… Ngài chẳng có sự lựa chọn nào nữa đâu, phải không…? Bỏ cuộc đi…”
---Giờ trước mặt tôi có hai con đường
Từ bỏ PC và thăng thiên, hoặc thăng thiên sau khi trở thành đồ chơi của cô ta?
“Kiểu quái gì cũng chết…”
Tôi thở dài, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Nói thật thì dù nghe có hơi buồn cười, nhưng nếu không được lên mạng thì tôi sẽ chết thật luôn. Không đùa tí nào đâu. Nước mắt tôi chực trào ra khi thấy chết là sự lựa chọn duy nhất trong cái tình huống cực kì ngu si này.
“….Ưm~”
“Gì thế….?”
“Dạ, ừm…. Em biết là ngài cũng nghĩ giống em, nhưng…. Vì lần này là do em đùa hơi quá….”
Vừa nói cô ta vừa cúi đầu, như lúc nãy vừa mới lừa tôi, tay chân lại xoắn xuýt vào nhau…
“Kiểu xin lỗi này xưa rồi! Cô không lừa được tôi nữa đâu!”
“K-không, thật đó!! Nghe em nói đi mà, em nói thật mà!! Em rất hối hận! Em sẽ đền cho ngài, sẽ làm mọi điều ngài bảo trong ba, không, bốn ngày!”
Cô ta bắt đầu nói những thứ khó hiểu, và đột ngột zoom cận mặt vô màn hình.
“Hả?”
“Ý em là, cho đến lúc hàng được chuyển tới, em sẵn sàng làm bàn phím cho ngài, hoặc bất cứ thứ gì ngài muốn! Em sẽ không quậy nữa! Em sẽ làm tất cả mọi thứ ngài bảo….! Thật đó, em sẽ….”
Mắt đẫm nước, màn hình lại zoom gần hơn nữa vào mặt cô ta.
Cô ta….! Cô ta lại còn có thể có biểu cảm này được sao……?
Trái tim một thằng trai tơ 18 tuổi lại có thể đập mạnh chỉ vì cái thứ tầm thường này. Tội nghiệp tôi quá đi mà.
Nhưng mà, lúc tôi nghĩ mình không thể bỏ cuộc như thế này được, cô ta đúng là đã đi tìm rất nhiều trang giao hàng online, nên có khi cô ta thấy hối lỗi thật?
Khi tôi đang nghĩ thì thấy sau lưng cô ta hiện ra vài chữ.
Gì thế nhỉ…?
Trong cửa số sau lưng cô ta, phía dưới bên trái, tôi thấy câu hỏi cho phần mềm trắc nghiệm đang được viết lại
“Câu 1: Nếu ngài trả lời câu hỏi này chính xác, em sẽ nhập vào một chữ cái của từ Chủ nhân định tìm! Nếu trả lời sai, em sẽ post bộ sưu tập ảnh iu dấu của Chủ nhân, từng cái từng cái một, lên Internet để bàn dân thiên hạ chiêm ngưỡng. Bởi vậy, xin hãy trả lời cẩn thận---“
“…..Oi.”
Mắt vẫn ầng ậng nước, cô ta nghiêng đầu không hiểu.
Có điều, tôi chả còn cảm thấy gì nữa rồi.
“Cái thứ đằng sau cô đó.”
“….? ….Ah!”
Giật mình, cô ta quay lại đóng sập phần mềm, và cứ như chưa có gì xảy ra, lại quay lại nhìn tôi với cặp mắt mọng nước. Nhưng nét mặt cứng ngắc hơn hẳn lúc nãy, nước mắt lại dâng lên cứ như làm bằng chứng.
“………”
“Ư-ưm ~…..?”
“…. Đủ quá rồi.”
“Eh?”
---Hai năm. Luồng cảm xúc tạt qua tâm trí tôi khi nhớ lại những kí ức đó, nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác; nếu muốn sống thì tôi phải làm chuyện này.
Tôi đứng dậy mở tủ quần áo. Vì thậm chí còn chẳng bước chân khỏi nhà, tôi chỉ có vài bộ quần áo mặc thay nhau. Vậy nên tủ quần áo của tôi chẳng được mở ra bao giờ.
Nhưng hôm nay…. Chỉ ngày hôm nay thôi, tôi sẽ mở nó ra.
“Chủ… chủ nhân?!”
Tôi nghe cái giọng sửng sốt sau lưng mình, cái giọng mà mà người ta thường dùng khi nói “Không thể nào!”
Bắt đầu chuẩn bị, tôi nhìn vào mấy bộ áo khoác được gấp gọn gàng.
Kí ức về sự cô lập từ cái thời tôi còn mặc chúng đột nhiên ào về.
“Ugh…”
Những kỉ niệm quá khứ xộc vào tim tôi mang theo cái cảm giác y như một vết thương cũ nhức nhối. Tôi lắc mạnh đầu, chọn lấy chiếc áo jersey nằm phía bên phải, rồi đóng cánh tủ lại.
Tiếp theo, tôi lấy cái quần bò dài và quần short cũng đang được gấp gọn. Tôi chọn lấy chiếc quần bò màu kaki và đóng nốt cánh tủ lại.
“Chủ nhân! Có chuyện gì vậy?!”
Tôi cởi áo đang mặc ra và bắt đầu mặc vào bộ quần áo vừa chọn, và cô ta bắt đầu hốt hoảng như thể tôi vừa làm gì nghiêm trọng lắm vậy.
“Trước giờ ngài có bao giờ ăn mặc như thế đâu! Thế này là thế nào….?”
“….Mua sắm.”
“Eh….?”
“Tôi đi mua sắm! Có vấn đề gì à?!”
“Đi mua…. sắm?”
Có vẻ như cô ta không ngờ tới câu trả lời này.
Thế cô ta nghĩ tôi sẽ làm gì sau chuyện này chứ?
“Phải…. Tôi sẽ tự đi mua. Vì cô chả hữu dụng gì cả.”
“Mua sắm…..!?” Ngài làm em ngạc nhiên đó! Em còn cứ tưởng ngài định đi chết hay làm gì đó gần như thế chứ!”
“Đương nhiên là không! Có thằng cha nào chỉ vì soda đổ vào bàn phím mà đi chết không hả?!”
“Thì… Chủ nhân à, có điều này…”
“….Đúng thế…”
Có khi tôi có gan làm trò đó lắm chứ. Mà không may là chỉ mới một lúc trước đúng là tôi đã nghĩ đến việc đó.
Chúng tôi tiếp tục gậy qua chọc lại khi tôi vẫn đang mặc đồ.
“…. Chắc thế này là được rồi.”
Tôi kéo khóa lên đến cổ áo, hoàn tất việc thay đồ.
Bộ quần áo cứng kèo tôi không mặc từ rất lâu làm tôi thấy hơi lo lắng, cứ như đây mới là lần đầu tiên tôi mặc ấy.
“Wow~! Trông ngài cũng ngầu quá đó chứ! Đặt dấu chấm hết cho bộ dạng cũ được rồi đó!”
“Oh… thật không? Thế này có ổn không….?”
“Quá ổn ấy chứ! Trông ngài đẹp trai quá!”
“Thật à? Tự dưng tôi thấy ngượng quá…”
Dù hơi ngượng nhưng tôi cảm thấy không tệ lắm, tôi quay sang màn hình và thấy cả đống hình ảnh của một dàn siêu mẫu thời trang điển trai nhìn lại mình. Bên cạnh mấy bức ảnh, tôi nghe thấy một giọng nói “Trông cực kì ngầu luôn! Đúng kiểu thời trang em nghĩ!”
“Cô đang mỉa mai tôi thì có, đừng có… nói nữa….”
“Eh? Sao thế?”
“Quên đi. Tôi hiểu rồi….”
Chỉ trong khoảnh khắc, tất cả động lực ra ngoài của tôi bốc hơi không dấu vết. Nhưng đã đến bước này rồi thì tôi sẽ không quay lại đâu.
Tôi lấy cái cặp treo trong tủ và khoác lên mình.
Thế là chuẩn bị gần như xong. Chỉ cần lấy ít đồ nữa thôi.
“Xem nào, ví, rồi thì… Chắc là không cần gì nữa rồi.”
Tôi nhặt chiếc ví, vốn chỉ dùng để trả tiền khi giao hàng qua mạng, cạnh giường lên.
“Chắc thế là được rồi. Phù…. Đến lúc phải đi rồi.”
Tôi hít một hơi, và bước về phía cửa.
“Đ-đợi chút đã, Chủ nhân!!”
Đúng lúc tôi đặt tay lên cửa, tôi nghe tiếng nói bảo tôi dừng lại, và tôi quay lại nhìn cái máy.
“Gì…? Tôi sắp phải đi đây, đừng có làm trò gì nữa.”
“Ưm…. Ưm, ngài đã không ra ngoài lâu lắm rồi phải không? Thế nên em đang nghĩ, ưm…. Không phải hai người sẽ tốt hơn một sao~?”
“Hai? Làm gì còn ai để rủ nữa.”
Sống hai năm như thế này, tôi chẳng còn người bạn nào để liên lạc nữa. Mà còn thì tôi cũng chẳng rủ.
“Không, ý em không phải thế…. Ưmm…. Ý em là, nếu mang em theo thì em có thể làm phần mềm chỉ đường hoặc cái gì đó, nên….”
Cái kiểu ấy cứ như đang muốn ám chỉ điều gì đó. Mặc dù tôi biết thừa cô ta muốn tôi đưa cô ta theo, nhưng tôi làm thế nào được? Vác cái máy theo chắc?
“Cô đi theo thế nào được chứ? Được, tôi mang cô theo, nhảy ra đây đi, nếu cô làm được.”
“Eh, thật không!? Được rồi, em ra ngay đây, nên….”
Cô ta cười rồi chỉ vào chiếc tủ nhỏ đầu giường tôi.
----Trên đó là một chiếc smart phone phủ đầy bụi.
Phần 3
Một ngày mùa hè nóng nực. Rất rất là nóng. Bộ mùa hè lúc nào cũng nóng thế này à?
Được hưởng máy lạnh điều hòa mãi cho đến lúc nãy, giờ tôi đang chảy mồ hôi nhiều đến nỗi tôi nghe được tiếng xèo xèo luôn.
Chỉ mới được hai mươi giây thôi mà. Tôi vừa mới ra bước ra ngoài mà đã thấy HP bốc hơi ngay trước mặt mình rồi.
“Ah~ thử máy, thử máy. Chủ nhân, ngài nghe em nói không? Ah~ ah~”
“….Có nên quay lại không….. ?”
“Eh? Ngài vừa nói gì vậy? Nói gần hơn một chút đi ~”
“Không…. Không có gì….”
Chủ nhân của cái giọng thờ ơ này chắc còn chả cảm thấy nóng. Đúng là đáng ghen tị.
Đeo tai nghe, tay cầm máy điện thoại cứ như cầm thiết bị thu phát, không biết trông tôi có giống một nhà chiến lược đang làm nhiệm vụ không nhỉ.
Phát cái tiếng còi hồi sáng, tôi bị cô ta dọa sẽ tuyển người đi cùng trên trang chủ của trường tôi bằng tên thật, và cuối cùng cũng phải cúc cung vác cô ta theo.
Trên màn hình điện thoại, Ene đang người ngoác mang tai như thể cô ta là hình nền cái máy. Nhưng có vẻ cô ta lại không muốn làm màn hình mà cứ lượn qua lượn lại.
Cứ nghĩ rằng lại có ngày tôi bị một cái phần mềm bắt buộc phải làm nhiệm vụ….
Dù cái nhiệm vụ này tôi thấy nó giống tai họa hơn.
Ra đến đường cái, tôi cuối cùng cũng hiểu được sức mạnh của mùa hè.
Phía cuối con đường, từng làn hơi nhiệt bốc lên.
Tôi có cảm giác của một sinh vật sống ở Bắc cực hay Nam cực bỗng chốc bị ném vào phòng tắm hơi.
“Nóng.” Độ ẩm hay nhiệt độ chẳng quan trọng…. Đơn giản là “nóng” thôi.
“Đùa nhau à….. ? Bộ mùa hè lúc nào cũng nóng vậy sao…..?
“Không phải hồi nãy em đã nói rồi sao? Hôm này có rất nhiều người phải vào viện vì say nắng đấy. Ah, Chủ nhân có mang thẻ Bảo hiểm không?”
“Có mang…. Thế nên có phải vào viện cũng chả sao, xì…”
Khi rời nhà, tôi đã mang rất nhiều thứ để phòng trừ có việc gì xảy ra.
Dù trong trường hợp tệ nhất tôi có xỉu bờ xỉu bụi ở đây đó, thì tôi vẫn có thẻ chứng danh bên mình.
“Ohh! Thế thì không còn gì phải lo nữa rồi! Giờ thì đi thôi nào!”
“Được rồi…. – đợi tí, sao cô nói thế?! Ngay từ đầu đều là tại cô mà….”
“Ah! Chủ nhân, ngài phải rẽ phải ở ngã tư lúc nãy chứ! Rẽ phải!”
“Eh? Con đường lúc nãy á? Oh, xin lỗi… Không hiểu sao tôi chả còn nhớ đường gì nữa. Tôi không biết đường nào với đường nào luôn á.”
“Chủ nhân đúng là chẳng bao giờ ra ngoài nhỉ? Lần cuối cùng ngài ra khỏi nhà là hai năm trước đúng không? Từ đó đến giờ bản đồ thay đổi hẳn rồi mà ngài?”
Quá tập trung vào cái nóng nên tôi không để ý, nhưng đúng là phố xá đã thay đổi rất nhiều.
Có một tòa nhà to kinh khủng, một vài căn chung cư mới xây; một tí thông tin tôi nhớ được chẳng làm được gì cả. Đây là cái người ta gọi là sự phát triển đô thị à? Tôi đã sống ở thành phố này lâu lắm rồi, nhưng làm sao mà mọi thứ thay đổi nhanh thế chỉ trong 2 năm được. Hay là vì tôi đã nhốt mình trong phòng quá lâu, nên chỉ cảm thấy khác lạ khi lần đầu tiên ra khỏi phòng sau một khoảng thời gian dài?
Cứ như cả thành phố của tôi đã được ai đó tái tạo lại, từng chút từng chút một. Tôi có cảm giác như thế đấy.
Cư dân trong thành phố, kể cả tôi, có lẽ đã sống ngày qua ngày mà không hề cảm thấy sự thay đổi đó.
Đầu vẫn nghĩ về chuyện này, tôi quay lại ngã tư, rẽ phải như Ene chỉ, và nhìn thấy đường lớn. Thật đáng ngạc nhiên, nhà tôi nằm ở một vị trí khá tốt so với ở đây. Giao thông ở đây rất đông, và có rất nhiều người đi lại. Trên những con đường kẹp giữa các tòa nhà ở hai bên, cái cách mọi người xuất hiện rồi biến mất từ trái qua phải rồi từ phải qua trái, có vẻ không khác lắm so với màn hình máy tính tôi nhìn mỗi ngày.
“Ưm, ở đường tiếp theo, rẽ trái rồi cứ đi thẳnngggg xuống. Rồi thì rẽ phải--…. Chủ nhân?”
“Eh? À, ừ- ừ. Biết rồi, Thế bây giờ phải đi đường nào?”
“Em nói rồi, tiếp theo rẽ trái! Rồi sau đó rẽ phải! Chủ nhân sao thế? Ngày cứ nghĩ đâu đâu… Hay là ngài say nắng thật rồi?!”
“Không, không phải thế. Chỉ là tôi cứ thấy là lạ…. Ở bên đó có trung tâm mua sắm thật à?”
Hai năm trước ở đó làm gì có trung tâm mua sắm nào. Lúc tôi muốn mua đồ điện tử, tôi nhớ là phải đi rất xa mới mua được.
“Chắc chắn mà. Ưm… trên trang chủ, ‘Trung tâm mua sắm trong thành phố của bạn! Từ đồ nội thất, đồ điện máy, đồ nhà bếp, chúng tôi có tất cả’ viết vậy đó….. A! Nhưng mới mở mùa xuân năm ngoái thôi.”
“À… thảo nào tôi không biết. Nhưng sao lại mở ở chỗ thế này chứ…..”
“Hm~ Nhưng khu vực quanh đây có vẻ cũng phát triển khá nhanh đó chứ. Nếu ngài rẽ phải một chút ở chỗ này, sẽ thấy một cái bệnh viện, một trường học mới mở…. đối diện trường là một cái thư viện. Hình như tất cả những tòa nhà này đều bắt đầu xây từ năm ngoái, hoàn thành vào cùng thời điểm năm nay.”
“Mấy chuyện đó mà cũng làm được sao!? Hình như tất cả mọi thứ đều thay đổi… Này, sắp đến đường lớn chưa…?”
Sau khi ra khỏi đường một chiều, khung cảnh thành phố trải rộng trước mắt tôi.
Biển quảng cáo, cây trên vỉa hè, những tòa nhà công sở và nhà hàng.
Một cậu học sinh mặc đồng phục, một nhân viên đang rối rít xin lỗi vào chiếc di động cầm trên tay.
Tất cả đều phát ra tiếng ồn ào, rất ồn ào.
Những thông tin sống động không cần thiết này làm tôi thấy choáng váng.
“Này…. Tôi thấy không được rồi. Chúng ta quay lại đi? O kê, quay lại thôi.”
“Có nhiều người thật đấy. Đúng là sức mạnh của ngày lễ Obon mà. Cùng cố gắng nào!”
“Cô chẳng chịu nghe tôi nói đúng không? …. Ahhh~ Nhiều người quá đi mất…!”
Vì con đường đang được sửa chữa, so với việc đi bộ theo lề đường lúc nãy, đi bộ trên vệ đường, dưới bóng cây dễ chịu hơn nhiều.
Có điều, người và xe cộ đi lại dưới lòng đường làm nhiệt độ cơ thể tôi lên cao trông thấy.
Vừa lầm bầm than vãn, tôi đi theo con đường và gặp một ngã tư lớn.
“Không phải nếu ở nhà thì ngài cũng kêu ‘Tui chết đây~ Đi chết đây~’ à? Kiên nhẫn chút đi nào!”
“Cô--…. Aaa, đúng là vô dụng. Tôi không tốn công nói chuyện với cô nữa. A, đèn xanh rồi kìa. Qua đường thôi nhỉ….?”
Tôi băng qua ngã tư khi đèn đường chuyển xanh và nhìn thấy một công viên phía trước. Xích đu, bộ leo trèo, vòi phun nước, vân vân; cả đống trò chơi ngoài trời đủ để làm bọn trẻ con sáng mắt. Đi tiếp một chút, tôi lại thoáng thấy một biển quảng cáo lớn nằm trên tường của một trung tâm mua sắm khổng lồ lúc nãy bị hàng cây che khuất.
“Trông… trông còn to hơn tôi nghĩ…! Họ xây mấy thứ thế này thật á….?”
“Vì đây là trung tâm mua sắm lớn nhất khu vực đấy! Đi mua cả quần áo nữa nhé?”
“Đừng có điên! Tôi đã nói chỉ ra ngoài hôm nay rồi mà? Tôi mệt với cái nóng này rồi.”
“Phải rồi ~! Đã biết là ngài sẽ nói thế mà! Thiệt tình, nếu Chủ nhân mà bảo muốn đi mua quần áo thì có khi em phải gọi 119 mất!”
“Bộ tôi sống trong hang hả!? Ít nhất thì tôi cũng mua quần áo chứ! Đồ ngốc!”
“Ahhh, vậy thì đi xem quần áo nha?”
“K-không… Hôm nay thế là được rồi…”
Vừa nói xong, tôi nghe cô ta cười khúc khích “Pukukuku….”
Thấy mặt mình nóng lên, tôi nhét luôn điện thoại vào túi quần.
“Uwaa! Chủ nhân, em đùa thôi mà! Lần khác ta quay lại, nha?”
Vì cái điện thoại đang nằm trong túi nên có lẽ cô ta chẳng nghe thấy tôi nói gì.
“Lần khác… phải,” Tôi thì thầm.
Dùng cái biển quảng cáo làm mốc, tôi lại thấy một ngã tư hai làn lớn nữa. Bị chia tách bởi một hàng những tòa nhà ở phía phải, trung tâm mua sắm hiện ra ở phía bên kia ngã tư.
---- Cả hình ảnh tòa nhà chỉ có thể được diễn tả bởi một từ: “khổng lồ.”
Bãi đỗ xe lớn đầy nhóc những xe, rộng đến mức tôi không biết đủ đất cho mấy sân tennis nữa, và từ cổng vào, một dòng xe cộ ra vào liên tục.
Phía trên dòng xe đủ màu sắc đó, hiện ra trung tâm mua sắm cao hơn 10 tầng, chia ra làm 2 tòa nhà. Ở mỗi tầng đều có đường vòm nối giữa 2 tòa nhà.
“…. Tuyệt vời. Trong có 2 năm mà người ta làm được những thứ như thế này sao…..?”
“Ah! Đến rồi sao? Nè, Chủ nhân~!?”
“Tôi mới chỉ băng qua ngã tư thôi. Vẫn chưa tới.”
“Em cũng muốn xem! Đi mà Chủ nhân~!”
“Gừ, cô phiền phức quá! Hiểu rồi, hiểu rồi!”
Nếu mà bơ cô ta đi thì lại bị hét vào tai cho xem. Không chịu được việc đó, tôi lấy điện thoại ra và quay mặt lưng có camera về phía trung tâm mua sắm. Người khác nhìn vào chắc chỉ nghĩ tôi đang chụp ảnh kỉ niệm.
“Uwaa….! Tuyệt quá đi mất! Cứ như lâu đài ấy!”
“Trông đúng là giống lâu đài hơn trung tâm mua sắm thật.”
“Wow… Ah! Trên tầng thượng hình như có một công viên giải trí kìa!! Lên đó thôi!!”
Cô ta tận dụng chế độ rung của điện thoại để bày tỏ nỗi vui sướng đó hả? Giờ cô ta còn háo hức hơn cả lúc nãy.
“Không, chúng ta sẽ không lên đó! Mà thực ra tôi có muốn đi đâu thì cô cũng chả làm gì được…”
“Hừmmmm…..”
Điện thoại hết rung, và khi dừng rung, có tiếng chuông báo tin nhắn vang lên.
Đương nhiên là chả có ai gửi tin nhắn cho máy này nên chỉ có thể là cô ta làm thôi.
“….? Gì thế?”
Khi tôi nhìn vào điện thoại, cô ta lườm lại tôi, kích động và giận dữ.
“Chủ nhân chả nhạy cảm gì cả! Kể cả em cũng có chỗ muốn đi xem chứ!”
“Huh? Tôi nói rồi, kể cả nếu có đi thì cô làm gì chơi được trò gì, thế thì vui cái gì chứ?! Chán lắm đó.”
“…tch! Em chả quan tâm! Sao ngài không đi mua sắm rồi cứ thế mà đi vòng quay ngựa gỗ một mình đi!”
“Tôi đã nói rồi, tôi không có đi đâu…”
Cô ta xịu mặt xuống, rồi máy tắt. Nhưng đồng hồ hiển thị vẫn còn đây, vậy là chế độ tiết kiệm năng lượng à? Dù sao thì màn hình đã tối đen và âm thanh cũng tắt luôn rồi.
“Oi! Cô bị làm sao thế, o~i…”
Lắc lắc máy rồi bấm nút cũng chẳng làm được gì. Đồng hồ vẫn thờ ơ hiển thị thời gian hiện tại.
Bây giờ là sau 12:30 PM một chút.
“Cô ta làm sao thế không biết…. Chẳng hiểu gì cả…- ow!”
Vừa qua ngã tư xong, tôi đụng vào một người ở cửa trung tâm thương mại – chắc là vì người đó cứ đứng ì ra đấy.
“Ah, tôi, xin lỗ----“
Ngẩng mặt lên, khi tôi vừa chạm “mắt” với người đó… Thời gian đông cứng lại trong một khoảnh khắc.
Trời mùa hè nóng thế này mà người đó mặc áo khoác tay dài, màu tím. Ánh mắt lấp ló khuất sau chiếc mũ trùm đầu, trông có vẻ rất lạnh lùng và đáng sợ.
Tôi giật nảy mình, cứ như tôi vừa thấy cái gì không nên thấy, và cảm giác mồ hôi vã ra như tắm.
“Ưm… tôi… Ư…. Er… T-tôi xin lô---“
Tôi ngượng chín mặt vì khả năng giao tiếp kém cỏi của mình lộ rõ ràng đến thế nào. Tôi xin lỗi ngắn gọn rồi cúi đầu. Xong phim rồi. Tôi sẽ bị giết cho coi. Mẹ ơi, cảm ơn mẹ vì mọi thứ. Ít nhất thì tôi cũng muốn có bạn gái.
“… Không sao. Là lỗi của tôi.”
“Eh…?”
Khi tôi ngẩng mặt lên, người đó đã biến mất không dấu vết.
Xung quanh đang có rất nhiều người, nhưng không nhiều đến mức một người có thể biến mất trong khoảnh khắc như vậy, hoặc nếu có đi ngay thì cũng đâu đến mức bị che khuất ở khoảng cách này.
Cảm giác như sắp ngã gục đến nơi, tôi buộc phải chống tay xuống đầu gối. Tim tôi bắt đầu đập mạnh, mồ hôi túa ra. Không phải là vì đã rất lâu rồi tôi mới tiếp xúc với một người nào đó, mà vì, chắc chắn là vậy, đôi mắt đó là đôi mắt lạnh lùng nhất tôi từng gặp trong đời. Chắc chắn không phải vì tôi vừa va phải người đó. Hơn thế cơ… tôi thấy u u cả đầu vì không thể tưởng tượng ra thứ gì phức tạp hơn nữa.
“… -sao chứ….?”
“….Eh?”
“Em mới hỏi là ngài có sao không.”
Lấy điện thoại ra khỏi túi và nhìn vào màn hình, tôi tự hỏi không biết nó mở trở lại lúc nào. Cô ta ngồi chính giữa màn hình, nhưng cũng như lúc nãy, hai má cô ta đang phồng lên.
“Ồ… cô vẫn còn đó à? Tôi cứ tưởng lúc nãy cô biến luôn rồi ch-… ah.”
Trước khi tôi kịp kết thúc câu nói, mặt cô ta đã bắt đầu đỏ lên. Có tệ không á? Không tệ bởi vì quá tệ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ta giận dữ vì cái gì cả, nhưng chắc chắn là chả tốt đẹp gì rồi.
“Không, tôi xin lỗi! Tôi đùa ấy mà! Thiệt đó! Nhìn kìa, cái công viên trên sân thượng đó! Tí nữa ta lên đó nhé! Ô kê?”
Cái màu đỏ sắp choán hết khuôn mặt cô ta ngay lập tức biến mất, và mắt cô ta sáng lên tới mức tôi thề là tôi nghe thấy tiếng chúng lấp lánh.
Chỉ mới có một chút thôi mà tôi đã lại tự đào mộ chôn mình nữa rồi.
“Công viên giải trí á!? Thật không? Chủ nhân, mới vừa rồi chủ nhân bảo là sẽ đi phải không!?”
Chiếc điện thoại rung lên mãnh liệt làm tôi thấy như tay tôi sắp tê dại đến nơi rồi, và mắt cô ta bắt đầu sáng lên một cách phiền phức
Phần 4
“Eh….? Ah…. P-phải! Thỉnh thoảng đi cũng không sao!”
“ Ngài hứa đó nha!? Ưmm…! Ah! Em thích cái cứ đi lên đi xuống đó! Còn nữa, ưm, ưm….!”
Phản ứng tốt hơn tôi nghĩ, nhưng dù trong thâm tâm vẫn thấy hơi hối hận, tôi vẫn không cảm thấy tệ lắm.
Chuyện vừa xảy ra với người lúc nãy cũng chẳng quan trọng nữa.
Hiểu rồi. Ra là cô ta cũng cảm thấy hứng thú với thế giới bên ngoài.
Vì cô ta không thể cảm thấy nóng lạnh, cũng không ngửi được mùi gì, có lẽ đối với cô ta thế giới bên ngoài luôn là một nơi hấp dẫn hơn tôi nghĩ.
Đi qua cổng, tôi lờ mờ nghe thấy tiếng “vâng, vâng” sau mỗi yêu cầu từ khách hàng lặp đi lặp lại, và tiếp tục đi dọc theo lối vào.
Thiết kế của con đường rải sỏi dẫn vào trung tâm thương mại chắc hẳn phải tiêu tốn rất nhiều tiền. Những viên sỏi nhỏ vuông góc được sắp xếp cẩn thận theo màu và thiết kế tinh tế.
Không nghi ngờ gì nữa, thiết kế này là dựa theo một hình ảnh tâm linh gì đó mà người bình thường như tôi không thể hiểu nổi.
Không hiểu gì về ý đồ của nhà thiết kế, tôi đi dọc theo con đường đến hai tòa nhà chọc trời bên trái.
Nhìn lên từ bên dưới, trông chúng cao như có thể vươn tới chín tầng mây.
Trước cánh cửa kính lớn, có một biển chỉ dẫn. Ngay cả biển chỉ dẫn này cũng được trang hoàng đẹp đẽ.
Cứ như một bức tranh đắt tiền, nó được lồng vào 1 khung kính.
“Xem nào, đồ điện gia dụng, đồ điện gia dụng…. Ồ, tầng bảy à?”
“Dù sao thì, sau khi đi xong cái lên xuống đó, đi cả tàu lượn cao tốc đi. Sau đấy đi luôn cả đu quay nữa…”
“Rồi, tôi biết rồi! Sẽ đi mà!”
Vì cô ta cứ lập đi lập lại như thể đọc thần chú, ngay cả trong đầu tôi cũng đang tưởng tượng ra, “sau khi đi xong cái lên xuống, đi tàu lượn cao tốc.”
“Vậy chúng ta đi mua sắm luôn đi! Chuột! bàn phím!”
“Đầu tiên, mua nước uống…”
Khi tôi đứng trước cánh cửa tự động, nó mở ra và một luồng khí mát mẻ tràn qua cơ thể tôi.
“Ahhh…..”
Thoải mái đến mức tôi thở ra thành tiếng.
“Uwaa, Chủ nhân, ghê quá đấy!”
“Đây là lời đầu tiên cô nói với Chủ nhân từ nãy giờ đang chết dần chết mòn đó hả?”
….Tèo rồi.
Tôi vừa mới hét lên. Chưa gì mà tôi đã lôi kéo sự chú ý của mấy gia đình đang mua sắm ở khu hàng mùa hè đặc biệt ở tầng trệt. Một bé trai hồn nhiên chỉ tay vào tôi và bật cười.
“Ah… ah, er…. Ha ha….”
Chắc họ tưởng tôi là một thằng kì quặc nào đó. Vẽ ra một nụ cười, tôi lủi về phía thang máy, làm trò cho thằng bé con.
Đừng có mà đụng phải những người như anh đó nhóc.
Gần thang máy có một khu vực riêng tách xa với khu vực mua sắm, từng hàng ghế nghỉ và máy bán nước ngọt xếp dài. Người dài, những người có con nhỏ trong xe đẩy đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi.
“Máy bán nước ngọt… ohhhh….!!!”
Sau một hồi dài kiên trì với ý nghĩ “Chỉ khi mình tới được đây…” thời điểm tôi có nước để uống cũng đã tới.
Tôi khát đến mức hít vào hơi nào là khô cổ hơi ấy rồi.
Lấy ví và rút ra tờ 1000 yên, tôi nhét nó vào máy bán nước.
Mục tiêu là nước ngọt có ga.
Ngực tôi đập trong sự háo hức khi nghĩ về chất lỏng đường màu đen tuyệt đẹp sẽ chảy qua thân thể này.
Tôi vội vàng nhấn nút ngay khi nó vừa sáng lên. Chỉ 0,3 giây. Tốc độ thần thánh có khác.
Tôi thích thú nghe tiếng clang. Đây là một trong những điểm hấp dẫn của máy bán nước. Đó là âm thanh tôi đã không nghe từ rất lâu rồi, làm nước mắt tôi ứa ra.
Lon nước tôi cầm trong tay mát đến nỗi cứ như thể đến từ một thế giới khác.
Cảm nhận lon nước chỉ với lòng bàn tay thì đúng là quá phí. Tôi còn muốn lăn cái lon dọc khắp người cơ, nhưng thế thì tôi sẽ biến thành thằng biến thái mất.
Cuối cùng, tôi đặt tay lên nắp lon và kéo nó ra. Tiếng xì xì lại vang vào tai tôi, và mùi soda từ cái lon đã mở nắp tấn công đường mũi của tôi.
Không thể chịu nổi nữa, tôi đưa lon lên uống. Cảm giác khi soda thấm vào trong cơ thể thỏa mãn tới mức tôi không nói được lời nào---
“…. Chủ nhân, tiếng ngài thở kinh quá đấy.”
“Pwaaa…. Aaa….”
“Kinh quá mức cho phép rồi đấy.”
“Im đi! Nếu cô mà uống cái này thì cũng sẽ giống tôi thôi! Đảm bảo đấy!”
“Còn lâu mới giống! Mà thang máy đến rồi kìa!!”
Cửa thang máy ngoài cùng bên phải trong bốn cái thang máy mở ra, người bên trong bước ra ngoài. Sau khi thang máy trống, hàng người đang đợi bắt đầu bước vào trong.
“Eh? À, không sao, tôi lên cái sau vậy. Để uống hết nước đã nào.”
Vừa uống vừa trả lời, tôi từ từ thưởng thức mùi vị của lon soda, đưa vào trong cơ thể chất lỏng giàu đường đó---
“Ahhh!! Nó đi mất rồi kìa! Uống nhanh lên đi chứ!!”
“Tôi đã nói là sẽ đi chuyến sau mà! Tôi đang uống nước đấy!!”
“Không được…. ngài mà cứ rề rà là người ta đóng cửa mất đấy!!”
“Chẳng công viên giải trí nào đóng cửa sớm thế đâu! Với lại có nhiều thang máy thế này cơ mà.”
Khu vực trước cửa thang máy chật kín, từng hàng người xếp hàng kiên nhẫn đợi tới lượt.
“Chuyến tiếp theo tôi sẽ lên, từ từ mà đợi nào.”
Lờ đi tiếng chuông và rung cô ta cố tình tạo ra, mắt tôi lạc về phía cửa thang máy.
Nút lên – xuống chỉ cần chạm nhẹ là có thể khởi động. Được thiết kế nhằm mục đích thuận tiện sử dụng, chúng minh chứng cho sự chu đáo trong quản lí. Một tấm biển giống như giấy chứng nhận được gắn trên bức tường phía trái hàng thang máy.
“Hử, nó nói ‘Với hệ thống quản lí hoàn toàn bằng máy tính, công nghệ phòng chống thảm họa mới nhất hiện nay, chúng tôi đảm bảo sự an toàn của các bạn trong mọi tình huống tại tòa nhà này.”
“Mới nhất hiện nay hả? Vậy đến năm sau thì phần ‘mới nhất hiện nay’ sẽ bị xóa đi hả?”
“Ngài nghiêm khắc quá đó… Năm sau họ sẽ đề lên công nghệ mới nhất của năm sau thôi. Mà với mấy đồ trang trí này thì trông nội thất ấn tượng thật đúng không?”
“Ồ… có vẻ như họ tiêu tốn nhiều sức lực lắm thì phải.”
“Đúng vậy nhỉ… A, đến rồi kìa”
Bên trên thang máy gần tôi nhất, số “1” đang sáng lên, cũng giống như trước, người ta ào từ trong thang máy ra ngoài. Và cũng giống như trước, khi thang máy trống, hàng người đang đợi bắt đầu bước chân vào trong.
Ở vị trí của tôi thì chắc lần này sẽ vào được thang máy. Vứt vỏ lon vào thùng rác bên cạnh, tôi đi theo đám đông vào buồng thang máy.
Những người vào trước có lẽ đã ấn nút tầng “7” của khu bán đồ gia dụng, cái nút đang sáng lên màu vàng cam. Đỡ cho tôi một khoản phải chen lấn, xô đẩy trong đám đông này. Khi đã tới giới hạn cân nặng, cửa thang máy đóng lại vào bắt đầu tiến lên trên. Tôi nghe thấy tiếng máy lạnh, nhưng với một đống người thế này thì nóng vẫn hoàn nóng. Tôi muốn ra ngoài càng nhanh càng tốt, nhưng trước khi lên tới tầng bảy, thang máy dừng lại ở tất cả các tầng; tôi bị hàng người chen nhau ra vào xô đến mệt phờ, trước khi lên tới tầng của mình.
Cửa mở ra, tôi cùng vài người khác bước ra ngoài.
Quần áo mùa hè, đồ bơi, cả hàng đồ ăn trải rộng cả tầng lầu. Cứ như vừa bước vào một thế giới khác.
Toàn bộ một bên tường được phủ bằng cửa sổ kính, ánh nắng tràn vào chiếu sáng cửa hàng.
Không gian rộng quá sức tưởng tượng của khu bán đồ gia dụng cho tôi một cảm giác choáng ngợp như thể văn phòng trong một tòa nhà cao cấp.
Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là khu bán đồ bếp. Những mặt hàng có vẻ như chẳng thể nào nhét vừa một căn nhà được bày ra, như một cái tủ lạnh trông to đến nỗi để vừa được cả một cái đầu lợn, và cái nồi cơm hầm hố như vũ khí trông như chẳng phải dùng để nấu cơm. Có cả những biển quảng cáo với dòng chữ như “Sản phẩm mới!”, hay “Cực kì nổi tiếng!” viết bằng chữ in đậm. Nhưng với những người không quan tâm, như tôi, thì chẳng hiểu chúng muốn nói cái gì.
Hành lang rộng rãi dùng để chia từng khu ra có lẽ phải dài đến 40 mét. Ở phía sau, có một bộ âm thanh cao cấp, và một hàng tivi LCD cực kì hiện đại treo trên tường.
“Woah, chỗ này rộng quá đi! Không phải chỉ tầng lầu này đã rộng hơn cả một hàng điện máy rồi sao?”
Nếu cô ta lại la toáng lên nữa thì phiền lắm, nên tôi để camera điện thoại quay về phía trước rồi bước dọc về giữa tầng. Dù trông chúng chỉ là đồ gia dụng cỡ lớn, nhưng nhìn ở xa thế này, chắc giá tiền phải cao ngút tầm mắt. Nhìn qua thì có rất nhiều nhân viên đang hào hứng chỉ dẫn cho khách hàng.
“Chủ nhân!! Cái thứ giống bom kia là gì vậy?!”
“Cái đó….? Gì chứ? Chỉ là bình đun nước thôi mà? Đúng là thiết kế y như lựu đạn thật.”
Thứ này quả giống vũ khí, với màu xanh rằn ri và thiết kế sần sùi không bằng phẳng. Nếu không phải là có thước đo số nước ở phía bên phải, thì trông nó đã giống hệt một vật nguy hiểm rồi.
“Trông ngầu quá đi….! Ah, chủ nhân vẫn bảo muốn có nước nóng phải không!?”
“Đó là lúc tôi muốn ăn mì tôm, mà đi xuống tầng 1 phiền lắm, đúng không? Tôi không cần cái thứ trông cũ xì này…. Dù sao thì nếu tôi phải xuống tầng 1 chỉ để lấy nước thì cũng như nhau thôi.”
“Eh~ sao không chứ? Nếu ngài mà có khách thì sẽ có chuyện để no- Em xin lỗi, em nói nhiều quá…”
Cô ta đột nhiên làm mặt ngoan hiền như thể vừa buột miệng về cái chết của bố mẹ tôi, và bỗng nhiên im hẳn.
“Eh, gì, sao cô dừng lại?”
“Em xin lỗi, em vô ý quá… Lần sau em sẽ cẩn thận.”
“Dừng! Dừng lại! Mà đây là gì hả! Trông đẹp quá!”
Tôi nhanh chóng chuyển chủ đề đến một cái lò nướng được bày ở một gian xa hơn, cũng không ngạc nhiên lắm khi thấy nó là của một hãng tôi chưa từng nghe tới. Hơn nữa, trên đó còn có gắn một tờ giấy ghi “Giảm giá!”, với giá được hạ xuống bằng 1/3 giá ban đầu.
“Ah, tuyệt vời! Trông đơn giản mà hay ghê. Tôi có nên mua cái này rồi về không đây?!”
“Có nghĩ thế nào thì cái này cũng không cần thiết mà?! Quả bom lúc nãy tốt hơn! …. Dù sao thì, Chủ nhân tới đây để mua gì hả?!”
“À, phải rồi, con chuột. Mau đi mua rồi về thôi.”
“….Chủ nhân?”
Chiếc điện thoại rung lên trong tay tôi, tôi cảm thấy bầu không khí nặng hơn.
“Rồi, tôi biết rồi! Công viên giải trí! Tôi chưa quên đâu! Ưm, linh kiện PC ở…”
Nhìn xung quanh, tôi thấy một tấm biển treo trên trần chỉ về một khu vực đồ gia dụng khác. Nhưng có lẽ vì được chia khu cẩn thận quá nên vẫn chưa tìm thấy được.
“Linh kiện PC, linh kiện P---…..”
Có lẽ vì chóng mặt khi cứ xoay qua xoay lại vừa ngẩng mặt lên , tôi đâm phải một nhân viên bán hàng. Hôm nay sao tôi đâm vào nhiều người thế không biết; thật không ổn chút nào.
“Xin chào… ! Ah, ưm, ưm… Cô làm ơn cho tôi hỏi quầy linh kiện PC ở đâu thế?”
Tháo một bên tai nghe ra, tôi thử mở lời. Vì cô ta là nhân viên bán hàng nên cuối cùng tôi lại nói bằng giọng hối lỗi. Khi nhìn kĩ thì cô ta quả là một người có ngoại hình. Chắc chắn cô ta đã có bạn trai rồi. Mùa nước hoa thoảng qua hướng tôi.
Trong một khoảnh khắc, người nhân viên chần chừ, “Ừm…” trước khi lễ phép trả lời, “Ah, ahh! Linh kiện PC? Nếu cậu đang tìm cái đó thì xin cứ đi dọc theo gian hàng này, nó ở phía bên phải ở cuối đường.”
“Ưm… Cảm- cảm ơn nhiều….”
Dù tôi có lo cuống lên vì phải nói chuyện với một người khác sau một khoảng thời gian dài, tôi vẫn thấy nhẹ lòng vì cuộc nói chuyện cũng không tệ lắm, và còn cả cảm giác thỏa mãn khi được nói chuyện với một cô gái đẹp nữa. Đây đúng là một cửa hàng tốt. Cả tâm hồn và bước chân đều nhẹ bẫng, tôi phơi phới tiến dọc theo hành lang cô gái bán hàng đã chỉ.
“Ah~ Chủ nhân?”
“Hm? Gì thế?”
Tôi trả lời bằng một giọng hớn hở đến mức tôi còn thấy lạ. Một người có thể thay đổi nhanh chóng như vậy chỉ sau khi nói chuyện với một cô gái sao? Cuộc đời thật kì diệu.
“Ờ… cái này…”
Cô ta vừa nói xong, có tiếng ồn ào như người nói chuyện phát ra trong tai nghe.
“Hử? Gì thế nà---….”
Vừa khi tôi định hỏi cái gì, tôi đột nhiên nghe thấy một giọng nam kinh dị lẩm bẩm, “Aah…. Xin lỗi… Uhm… Cô làm ơn, uh… c-cho tôi hỏi q-quầy linh kiện PC ở đâu thế…?”
Sau đó, tôi nghe một giọng nữ rõ ràng cất lên, “Umm…” vô cùng ngượng ngùng.
Và chỉ có thế, âm thanh kết thúc.
“Giọng ngài nghe như thế đó, Chủ nhân. Ngài muốn nghe lại lần nữa không?”
Đây rõ ràng chính là kết quả của hai năm chỉ nói chuyện với một phần mềm khả nghi không rõ nguồn gốc.
Cảm thấy như có hòn đá tảng đang chặn ở bụng mình, tôi muốn hét lên thật to.
“Em thì đã quen với kiểu nói chuyện của ngài rồi, nhưng với người khác thì quả là thử thách đó.”
“Đủ rồi… đi về thôi…”
“Không được!! Đã đi công viên giải trí đâu!!”
“Đủ lắm rồi…. Tôi có cảm giác như vừa trải qua địa ngục vậy…”
Nếu cúi đầu chắc nước mắt tôi sẽ ứa ra mất, nên tôi vội ngẩng đầu lên. Tôi sẽ không bao giờ quay trở lại cái hàng này nữa.
“Thế cũng được mà~? Nếu ngài cần người nói chuyện, lúc nào em cũng sẵn sàng nghe!”
“Thế thì khi về nhà, tôi sẽ nói chuyện với cô về đời tôi…. Tôi muốn chết…”
“He he he~ Cứ để cho em! Chủ nhân không cần phải lo! Ah, xem kìa xem kìa! Sắp đến hàng linh kiện PC rồi!”
Khi tôi chú ý thì đã thấy bên phải hành lang bày đầy headphone để chat online, và cả webcam nữa. Chắc là góc đành để quảng cáo tính năng truyền video trực tiếp đang nổi hiện nay. Đúng là ngốc ngếch. Giá như loài người chả cần đến giọng nói nữa…
Từ đây, tôi rẽ phải vào một gian hàng khác, và thấy một dãy laptop siêu mỏng đời mới nhất, máy PC tốc độ cao dùng để chơi game online – tất cả những chiếc máy lấp lánh mà bình thường sẽ làm tôi cực kì hào hứng.
Nhưng bây giờ tôi chỉ muốn lấy được chuột với bàn phím càng nhanh càng tốt, đi cái thứ lên xuống đó, đi tàu lượn siêu tốc nữa, rồi về phứt nhà cho xong.
“Nhanh mua đồ rồi về thôi…”
“Chủ nhân!?”
“Biết rồi biết rồi…. Ughhh…”
Khi tôi đi qua nơi bày chuột và bàn phím, những tấm biển quảng cáo gắn ở khắp nơi với dòng chữ, “Chỉ bằng một động tác nhỏ, bạn đã có thể dùng internet!” “Kết nối máy tính với điện thoại của bạn và chat qua webcam!” Nhưng nói thật là mắt tôi mệt rã ra rồi.
Đi ra khỏi gian hàng hào nhoáng đó, tôi tới góc bày chuột và bàn phím tôi đang tìm.
Ở đây bày đủ mọi loại chuột và bàn phím tiên tiến với, với cả loại không dây lẫn có dây.
“Có nhiều loại thật nhỉ. Thiệt tình thì loại nào cũng được, nhưng tôi muốn loại không dễ hỏng…”
---Đột ngột.
Quá đột ngột. Dù tôi đang đeo tai nghe, tiếng nổ vang vọng khắp tầng lầu vẫn to để có thể nghe được.
Âm thanh khô khốc và không thực. Nhưng tôi nhận ra đó là tiếng gì.
Phần 5
Ngay lập tức, trống ngực tôi đập thình thịch.
Ngay khi tôi tháo một bên tai nghe ra, hiện thực nhấn chìm tôi; tiếng thét, tiếng nói chuyện tràn ngập tầng lầu.
“Cái quái----!?”
Không nói chuyện được với ai, tôi chẳng hiểu gì cả. Khoảnh khắc tôi hốt hoảng chạy đến phía lối ra, âm thanh của một vật bằng sắt chạm vào sàn nhà vang lên.
Tôi nhìn về phía thang máy, và thấy lối tôi vừa đi vào đã bị chặn bởi một bức tường dày bằng sắt.
Cửa tự động đã chặn đường ra thang máy. Những chiếc cửa này không giống kệ trưng bày, mà là bức tường dày hoàn toàn không có khe hở.
Khi tôi ngoái lại phía cuối hành lang, tôi bỗng hiểu được âm thanh của vụ nổ đến từ đâu. Ban đầu tôi không nghĩ điều này có thể xảy ra, nhưng khi biết đó là sự thực, mặt tôi tái đi với tốc độ ánh sáng.
Vụ nổ đầu tiên và nguồn gốc của tiếng thét có lẽ là “nó”.
Nhân viên bán hàng giúp tôi lúc nãy đang nằm trên sàn nhà.
Chảy từ đùi của cô ta xuống sàn nhà là một vũng máu đỏ tươi. Trên khuôn mặt nhăn nhúm vì đau ấy, không còn chút dấu vết nào của nụ cười hiền hòa lúc nãy.
Ở đó, một người đàn ông lực lưỡng đang đứng. Bộ râu hắn rậm rạp, và hắn mặc bộ đồ quân sự như thể vừa mới bước ra từ một bộ phim chiến tranh.
Trên tay hắn là một khẩu súng, và treo toòng teng ở thắt lưng là một quả lựu đạn thật, trông hoàn toàn khác hẳn cái bình đun nước hồi nãy. Nhưng hắn lại chả thèm quan tâm đến nó mà đứng một cách tỉnh khô. Xung quanh hắn là vài người đàn ông khác ăn mặc giống hệt. Tên có bộ râu có vẻ là kẻ cầm đầu, và tất cả bọn chúng đều đang chĩa súng vào khách hàng trong từng gian. Tiếng hét thất thanh vang lên từ những gian hàng nhỏ hơn khuất tầm mắt tôi, ngập trong tiếng hướng dẫn thoát hiểm ầm ỹ. Nhân viên bán hàng có vẻ như cũng không có cách nào để chống cự. Có lẽ những kẻ đứng ở đây vẫn còn có đồng bọn ở các khu khác.
Người đầu tiên nghe thấy tiếng súng và tiếng nổ.
Hoặc họ là những người trực tiếp chứng kiến vụ nổ.
Dù sao thì, kể cả những người cố gắng bỏ trốn giờ cũng được nhanh chóng tập trung lại một chỗ.
Chỉ trong vài phút, toàn bộ tầng lầu đã rơi vào tay những kẻ này.
“… Dồn hết về đây rồi hả!?”
“Vâng. Tính cả mấy đứa nhân viên thì mọi người ở tầng này đều ở đây hết rồi.”
“Tuyệt. Ah~ … Mặc dù các vị đang vui vẻ mua sắm và thưởng thích kì nghỉ của mình, tiếc thật đó ha. Các bạn trẻ không gặp may rồi.”
Gã rậm râu giễu cợt, nhổ vào chúng tôi đang ngồi trên mặt đất.
Một nhóm khá đông người hiện đã bị dồn cụm vào khu vực gian hàng tivi, phía sau cùng khu đồ gia dụng ở tầng bảy. Tất cả mọi người đều bị trói tay ra sau lưng bằng băng dính và bị bắt ngồi xuống đất.
Nhưng khung cửa sổ kính từng chan hòa ánh nắng, giờ đã bị phủ kín bằng hàng loạt cửa trập trắng mà bình thường chỉ được kéo xuống sau giờ làm việc. Tiếng còi yếu ớt của xe cảnh sát bên ngoài khó khăn lọt vào tòa nhà, và phía bên kia cánh cửa sập chia đôi tầng lầu, vọng vào tiếng nói có vẻ như là tiếng đàm phán của cảnh sát.
Trước mặt chúng tôi là năm gã đàn ông trông chẳng khác gì hiện thân của hai từ “khủng bố”. Ba kẻ trong số đó chĩa súng vào chúng tôi, ba kẻ đứng cạnh cửa sập, và hai tên khác trông có vẻ là trùm băng, đang đứng cạnh tên rậm râu khi nãy trao đổi gì đó.
“13:00 rồi. Đã đến giờ.”
“Hiểu rồi.”
Nhận được tín hiệu từ đồng bọn, đang vừa nói chuyện với hắn vừa nhìn đồng hồ, tên râu rậm rút ra một cái điện thoại. Hắn bắt đầu tỉnh bơ nói chuyện với nó như thể đang gọi điện đặt bánh pizza.
Lúc ấy, tiếng nói không phát ra từ miệng của kẻ đang đứng trước mặt chúng tôi, mà chuyển thành âm thanh rất to phát ra ở chiếc loa dùng để phát thông báo dọc khắp tầng lầu.
“Ah~ thử máy, thử máy. Oh, tụi mày nghe tao nói không? Bọn cảnh sát chúng mày đã vất vả rồi nhỉ. Tao chỉ nói một lần thôi, nghe cho kỹ đây.”
Giọng hắn vừa vọng ra, tiếng đàm phán từ bên ngoài cửa sập im bặt.
Khi hắn ta dừng lại để thở, tiếng còi thoang thoảng vọng vào từ bên ngoài.
“Như bọn mày thấy, bọn tao đã chiếm hết tầng lầu này rồi. Tụi con tin vẫn, ờ, an toàn. Bây giờ thì vậy. Nói thẳng ra thì bọn tao chỉ yêu cầu một điều thôi. Trong ba mươi phút, tao muốn bọn mày chuẩn bị một tỉ yên.”
Không thèm quan tâm đến phản ứng của mọi người, tên khủng bố lạnh lùng nói tiếp như thể đang nói về chuyện gì đó cực kì hiển nhiên.
“Trong nửa giờ, hãy mang tiền lên trên nóc tòa nhà này. Chúng tao có người đứng sẵn nhận tiền, tụi mày hãy ném xuống từ máy bay trực thăng. Dùng tiền giả hay gắn máy theo dõi cũng không ích gì đâu, đừng có dại mà thử. Còn nữa, ờ, mặc dù chắc tụi mày cũng hiểu, trong trường hợp chúng mày không chuẩn bị nổi tiền hay thử giải cứu con tin, tao sẽ giết hết lũ ở đây.”
Các con tin bắt đầu lên giọng phản ứng, nhưng lại rơi vào im lặng khi ba tên khủng bố chĩa súng vào người. Những tiếng khóc lớn chuyển thành tiếng sụt sịt.
“….Là vậy đó. Tốt nhất chúng mày nên làm như tao bảo. Nếu chúng mày phá vỡ chỉ một trong những điều kiện tao vừa nói…. À~, chúng mày cũng hiểu mà đúng không. Thôi, thế nhá.”
Nhìn bề ngoài, hắn cứ như chỉ vừa nói chuyện với bạn xong. Thở dài như thể vừa giải quyết xong một vấn đề bé tí tẹo nào đó, hắn ngồi xuống ghế tựa.
Thiệt tình, có bao nhiêu phần trăm cơ hội tôi bị biến thành con tin chứ?
Chắc tôi phải là thằng duy nhất đột nhiên vướng phải mấy chuyện này khi ra ngoài lần đầu tiên sau 2 năm quá.
Số tôi nhọ đến mức làm chính tôi cũng ngạc nhiên. Bảo đây là cái ngày đen đủi còn là nói giảm nói tránh đấy!
“Ah~ Chờ không chán phát rồ à. Thôi hay giảm xuống còn 15 phút đi nhể?”
Tên đó đang vắt chân chữ ngũ và nghịch điện thoại bằng cái vẻ thoải mái thản nhiên, nhìn qua thì ai giám bảo hắn là một tên tội phạm vừa phạm tội tày đình xong chứ.
Kẻ đứng cạnh, có vẻ là thuộc hạ tâm phúc, đang khuyên hắn bằng giọng nhẹ nhàng, nói “Kiên nhẫn chút nữa đi…”
Cả bọn đều hành động như thể chúng vừa thực hiện xong một tội ác hoàn hảo… Rồi xong thì chúng định làm gì chứ? Gọi trực thăng đến đón chắc? Nhưng có làm thế chúng cũng sẽ tìm ra và bắt lại ngay thôi. Bọn chúng còn có đồng bọn để nhận tiền, và phải có ít nhất một tên nữa để điều khiển hệ thống cửa sập và hệ thống phát thanh. Cái thể loại công nghệ “đảm bảo an toàn” tiên tiến nhất hiện nay gì thế này? Sập hết rồi còn đâu! Thậm chí còn phản tác dụng nữa, cái thứ hệ thống này đã trở thành ưu thế của bọn chúng. Toàn bộ hệ thống an ninh được điều khiển bằng máy tính cũng có nghĩa là nếu chiếm được quyền điều khiển máy, chuyện thao túng toàn bộ tòa nhà sẽ nằm trong lòng bàn tay.
Dù tôi vẫn chưa biết bằng cách nào, nếu trông chúng bình tĩnh thế này, có lẽ chúng đã có sẵn đường thoát rồi. Vì chúng đã thực hiện được cái kế hoạch quá không hoàn hảo, mà lạ kỳ thay rất hoàn hảo, này trong thời gian ngắn đến thế, chúng chắc chắn đã tính sẵn cách rút lui rồi.
--- Có điều, hình như chúng không có ý định cứ ngồi im mà chờ.
Giải cứu con tin? Những kẻ đang ngồi trước mặt tôi đây trông chẳng có vẻ là có tí kí lô gram quan tâm nào đến tính mạng người vô tội.
Sinh mạng của chúng tôi đang rất rất nguy hiểm.
Tình huống bấp bênh này có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Giá như.
Giá như có chút cơ hội nào đó, tôi có thể đảo ngược được tình thế này.
“—Tch.”
Đột nhiên, tên rậm râu ôm đầu, rồi đứng dậy, mặt rúm lại giận dữ.
“….Oi….!”
“Huh….? Gự!”
Tên vừa mới đứng lên tới gần đồng bọn dùng hết sức bình sinh đấm vào bụng hắn.
“Huh là cái chó gì hả? Thằng chó má, mày đánh vào đầu ai đấy hả? Oi! Nói gì đi chứ!”
Hắn bắt đầu đá đồng bọn của mình đang đau đớn nằm trên mặt đất.
Trong tình thế khó hiểu này, cả khu vực bỗng ồn ào cả lên.
Ngay cả những tên đang chĩa súng vào chúng tôi, đúng như dự đoán, cũng không giấu nổi lo lắng.
“Sao, tự dưng lại…?”
“Kukuku….”
Trong tiếng mắng chửi giận dữ của tên đó vang vọng khắp tầng lầu, tôi bỗng nghe tiếng cười nhạt của cậu con trai ngồi phía sau bên trái tôi.
“Eh…?”
Bị sốc vì tiếng cười lạc điệu này, tôi quay lại nhìn cậu ta.
“…? Ah, không, xin lỗi, xin lỗi, vì buồn cười quá ấy mà, heh.”
Trông cậu ta có vẻ nhỏ hơn tôi vài tuổi. Một cậu con trai với đôi mắt to sắc như mèo, tóc nâu ngắn rối bù, và mặc một chiếc áo có mũ màu xám.
“Buồn cười? Chỗ nào chứ…?”
“Eh? À, nhiều thứ lắm. Mà anh đó – ‘Mắt’ anh từ nãy tới giờ thấy rất thú vị nha. Cứ như là… ‘Mình phải làm gì đó~ Nhưng mà không có cơ hội~’ ”
Tiếng hét vẫn đang vang lên. Tính cả bọn khủng bố lẫn con tin, sự căng thẳng ở nơi này đã chạm nóc rồi, ấy vậy mà cậu nhóc này vẫn giữ thái độ tỉnh bơ, cứ như thể người ngoài cuộc vậy.
“Sao cậu có thể…?”
Bằng giọng thì thào, có thể không thể nghe thấy giữa tiếng hét, cậu trai mắt mèo tiếp tục.
“À, dùng cảm nhận thôi. Nhưng thực ra là gì thế? …Anh có kế hoạch thật hả?”
“…. Nếu tay tôi được tự do trong 30 giây thôi, tôi sẽ làm bọn chúng phải cứng họng.”
“Ohh, tuyệt vời. Anh trông không có vẻ gì là đang nói dối cả. Thế tỉ lệ thành công là bao nhiêu phần trăm?”
“…..Xin lỗi, nhưng mà… là 100 phần trăm.”
Nghe xong, cậu ta lại tiếp tục cười.
“Cậu không tin tôi cũng được. Mà tôi cũng đâu cởi trói được.”
“Không, xin lỗi, xin lỗi! Không phải là tôi không tin anh, chỉ là trông anh có vẻ tự tin quá. Hiểu rồi, hiểu rồi.”
Kể cả khi nói xong, trông cậu ta vẫn như thể thấy cả câu truyện của tôi vô cùng thú vị hơn là thực sự tin tôi. Không tính tới chuyện cậu ta có vẻ có vấn đề về đầu óc khi cười trong tình huống này, tôi cảm thấy nhẹ nhõm kì lạ khi nghe cậu ta nói thế.
Phần 6
“Umm, chỉ đoán thôi nha, nhưng tôi nghĩ có lẽ bọn chúng sẽ tiếp tục thông báo nữa đó. Lúc đó, chắc chắn cơ hội sẽ tới, sau đó thì nhờ anh nhá. Cố lên.”
“Cái gì? Cậu nói thế là có ý gì? Tôi đã nói ngay từ đầu là không thể cởi trói được rồi mà, với lại…”
“Ahh~ Điên quá đi mất. Oi, tao sẽ thông báo lần nữa. Nối tao với hệ thống phát thanh đi.
“V-vâng ạ!”
Lờ hẳn chuyện hắn vừa đập bầm dập đàn em của mình (tên từ nãy giờ vẫn rối rít chối tội, “Em không làm mà!”), tên rậm râu, nhìn mạch máu phồng lên trên trán thì rõ ràng vẫn còn đang điên tiết, hét lên ra lệnh cho đồng bọn.
Dù chỉ mới mười phút trôi qua từ thông báo cuối cùng, có vẻ như thông báo thứ hai sẽ lại được ra.
Chẳng biết là vô tình hay cố ý, bên cạnh tôi, cậu trai vừa mới tiên đoán trước được việc này có vẻ đang thích thú ngắm mọi chuyện diễn ra.
Đúng là mọi thứ đang đi theo đúng những gì cậu ta nói. Nhưng trong tình huống thế này thì liệu có thể có cơ hội không chứ? Mà có thì tôi không cởi trói được thì cũng bằng không.
Nghe đồng bọn nói gì đó, tên rậm râu lại rút điện thoại ra thông báo lần hai.
“Ah~… Tụi mày nghe thấy không? Tao vừa quyết định rút ngắn thời gian chuẩn bị tiền xuống mười phút. Có nghĩa là chỉ còn mười phút nữa thôi. Nếu tụi mày dám kêu ca vì không đủ thời gian, tao sẽ giết một nửa số con tin ở đây. Thủng chưa?”
Lại một lần nữa, tiếng xôn xao từ phía các con tin nổi lên, ai đó hét lên nho nhỏ. Ngay cả những tên vừa đàn áp vụ ồn ào lúc nãy trông cũng bối rối, như thể sự thay đổi này không nằm trong kế hoạch của bọn chúng.
“Và tao nói lại…. Tụi tao sẽ rời khỏi đây bằng trực thăng sau khi lấy được tiền. Bọn mày biết khôn thì đừng có bám đuôi. Trực thăng chứa toàn chất nổ đó. Nếu bọn tao mà thả xuống, cả khu phố sẽ bị xóa sổ. Nếu tao biết có thằng nào bám theo tao thì tao sẽ thả bom ngay đó.”
Tiếng cảnh sát xôn xao lên phía bên ngoài có thế nghe rõ mồn một. Đương nhiên là vậy rồi, tất cả mọi người trong thành phố đang bị biến thành con tin.
Kế hoạch của chúng quả là kỹ lưỡng, hơn thế nữa là băng nhóm của bọn chúng rất lớn. Chúng sẵn sàng bắt cả thành phố làm con tin chỉ để đảm bảo rằng mình có thể chạy thoát. Cứ xem cái cách cảnh sát bị bó buộc bởi lời đe dọa của bọn chúng, và khoảng thời gian còn lại quá ít ỏi, có vẻ như họ sẽ chẳng kiểm soát được tình hình hiện tại.
“Bọn chúng nghĩ cái quái gì vậy…?”
Nếu quả bom được thả từ chỗ này, thì cả nhà của tôi cũng nằm trong vùng ảnh hưởng. Nếu giờ mẹ và em gái tôi đang ở nhà thì ngay cả họ cũng sẽ vướng vào vụ nổ.
“Chết tiệt… Chuyện này đi xa quá rồi đấy….”
Tôi bắt đầu giận đến mất kiểm soát.
Nhưng, cứ như thể đã lường trước, cậu mắt mèo nói với tôi,
“Không sao đâu. Vẫn còn thời gian, thế nên không sao đâu.”
Tôi không chịu nổi cái thái độ tỉnh bơ của cậu ta nữa.
“…. Đây không phải lúc để đùa! Cả nhà tôi cũng sẽ chết đó!!”
Trước khi dừng lại được thì tôi đã hét lên rồi. Giọng của tôi làm cả tầng lầu im phăng phắc, và đương nhiên cả những tên đang cầm súng cũng sững sờ.
Mắt mèo làm ra bộ mặt như thể đang nói, “Ôi trời…”, nhưng trông lại không ngạc nhiên lắm.
Nhìn tôi bằng con mắt lạnh lùng, tên rậm râu tiến tới.
Hắn dừng lại ngay trước mặt tôi, quỳ xuống, và tiến sát mặt tôi.
“Ê, mày bị làm sao thế nhóc? Ồn ào quá…”
Ngay lúc tôi nghe giọng của hắn, tôi chợt nhớ lại những hành động tàn bạo của hắn.
Cả cơ thể tôi nhấn chìm trong cảm giác sợ hãi, tôi bắt đầu run rẩy.
“Oi, oi, mày run kìa. Cái giọng tự tin lúc nãy biến đâu mất rồi!?”
Cười nhăn nhở, hắn túm tóc kéo tôi lên.
“Thằng yếu xìu… Mày không hay ra ngoài đúng không!? Tao đảm bảo là thằng rác rưởi như mày mà chết thì cũng chả ai quan tâm đâu, đúng không? Đúng không hả, oi?”
Cười khục khặc, hắn nói với đồng bọn.
Cái giọng to tướng của chúng làm tôi đau tai quá
--- Cũng may là tôi chỉ có thể nghe chúng nói bằng “một tai” thôi.
“…cả đời…”
“Ah? Mày nói gì? Lí nhí như chuột tao chả nghe thấy gì cả!”
Tôi nhìn thằng vào mắt hắn và nói lớn.
“Mấy tên chết tiệt như các ngươi nên rục xương trong tù cả đời đi.”
“Đúng như mình nghĩ… anh thú vị lắm! Tuyệt vời.”
Ngay sau khi tôi vừa nói xong, cái TV to đùng trên tường phía sau gã ngã đập xuống sàn. Vì mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, tất cả mọi người đều nhìn về hướng đó.
Ngay lập tức, những chiếc loa to được treo phía dưới TV cũng bắt đầu đổ xuống, từng cái từng cái một, mặc dù không hề được chạm vào.
“Hey! Quái quỷ gì thế này…!?”
Gã rậm râu thả tôi xuống đất, và bước về phía đó, cầm chặt khẩu súng trên tay.
“Ai ở đó---?!”
Lần này, trước khi hắn nói hết câu, kệ trưng bày gần hắn đột nhiên đổ xuống, làm những mặt hàng bày trên kệ ụp vào đầu hắn.
“Uoooo!?”
Ngay phía sau nơi kệ trưng bày đổ xuống, cứ như thể muốn nhốt luôn gã rậm râu, tôi nhìn thấy gian hàng PC lúc nãy tôi vừa vào.
Dù không biết việc gì đang xảy ra, nhưng đây chắc hẳn phải là “cơ hội”.
Tiếp sau đó, băng dính trói tôi bỗng được cởi ra.
“Được rồi đó. Tôi chờ màn biểu diễn của ông anh đó nha~”
Khi tôi ngoái lại nhìn, cậu bé mắt mèo đang vừa cười vừa vẫy tay, đáng nhẽ đang bị trói.
Tim tôi đập rất mạnh.
To và mạnh hơn cả lúc nghe tiếng còi hụ sáng nay.
Tôi vùng lên khỏi mặt đất trong tích tắc.
Những tên cầm súng vẫn đang kinh hoàng, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Ngay cả tôi cũng không biết rõ tôi đang làm gì.
--- Nhưng tôi biết đó là chuyện tôi cần phải làm.
Tôi nhảy qua kệ trưng bày đang nhốt tên râu rậm, làm hắn càng bị vướng hơn, và chạy về phía gian hàng PC.
Ngay lập tức, những tên còn lại phản ứng, chĩa súng về phía tôi.
Tôi nghe các con tin thét lên, “Cẩn thận!”
Nhưng đã quá trễ rồi, nhiệm vụ sắp thành công.
Trước khi nhảy, tôi rút điện thoại trong túi ra, và gọi “cô ta” lần đầu tiên trong một lúc lâu.
“Nhờ cô đó… Ene!”
“Ngài liệu mà đưa em đi công viên giải trí đó nha!”
Tôi nghe tiếng nói vui vẻ quen thuộc của cô ta qua tai nghe bên phải.
Chộp lấy đầu dây cáp nối điện thoại vào PC qua cổng camera, tôi tháo nó ra và nối vào điện thoại của chính mình. Khi làm xong, tôi thấy một bóng hình quen thuộc chạy dọc qua tất cả các màn hình.
Và cùng lúc đó, một lực rất mạnh tôi chưa từng thấy, đập vào mạn sườn tôi.
Như thể cả người tôi bị búa táng vào vậy.
Sau đó, mắt tôi trắng xóa.
Không đứng nổi nữa, tôi ngã xuống sàn.
Khi mắt tôi mờ dần đi, tôi nghe tiếng cửa sập đang từ từ mở ra.
Ánh nắng ấm áp bao bọc lấy cơ thể tôi.
Hệt như khi tôi từng ngủ gục trong lớp học, ở chỗ ngồi cạnh cửa sổ, và “giọng nói ấy” sẽ nói chuyện với tôi.
*
… Tôi đã ngủ bao lâu rồi nhỉ? Khi mở mắt ra, tôi đang nằm trên một chiếc giường trong căn phòng chứa toàn sách. Tôi nhìn sang cạnh giường và thấy một chậu nước và một cái khăn. Đã có người chăm sóc tôi sao?
Vẫn đang bối rối, tôi sờ lên túi ngực, nhưng không thấy điện thoại đâu cả.
Ngay cả khi tôi tìm quanh giường cũng không thấy.
--- Khi đó, lúc tôi bị bắt làm con tin….
Qua tai nghe phải vẫn còn đeo trên tai, Ene đã liên tục nói chuyện với tôi.
Thực ra thì cô ta còn ồn ào hơn gã rậm râu đó nữa.
Trong lúc đang bị bắt, cô liên tục cổ vũ tôi một cách kì lạ như, “Uwawa… Không sao đâu, Chủ nhân! Chắc chắn chúng ta sẽ được giúp đỡ thôi.” Và khi tôi bị tên rậm râu đe dọa, thái độ của cô ta quay ngoắt 180 độ, “Em giết gã này được không?! Được không?! Chủ nhân!!”
Rõ ràng là vì cả tòa nhà được vận hành bằng máy tính, dù cho phòng điều khiển có rơi vào tay một hacker cao thủ nào đó, dĩ nhiên chúng sẽ không thể làm được gì một khi tôi đã gửi Ene đi.
Dù là vậy, trong tình huống mà camera điện thoại không dùng được và chúng tôi cũng không thể nói chuyện với nhau, tôi thấy ngạc nhiên vì cô ta tự hiểu được chuyện gì đang diễn ra, và hành động ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi chúng tôi có cơ hội. Tôi dám chắc là cô ta điên điên rồi, nhưng lại có thể rất tỉnh táo.
Mà, dù sao thì, tôi có cảm giác là nhờ Ene nên giờ tôi mới sống nổi….
Tôi cũng chẳng muốn lắm, nhưng phải cảm ơn cô ta cho tử tế mới được…. Cuối cùng thì tôi cũng không đưa được cô ta đi công viên giải trí….
Nhưng giờ tôi chẳng tìm thấy điện thoại nữa, hay tôi để quên ở trung tâm thương mại rồi…? Mà thôi, nếu là cô ta thì cô ta sẽ tìm được cách mò về thôi…
Quan trọng hơn là, giờ tôi cuối cùng cũng có thời gian dành cho riêng mình, phải tận dụng mới được.
Hôm nay, tôi sẽ ngủ nướng đến chín người thì thôi---
“…Mà đây là đâu nhỉ?!”
Tôi bật khỏi giường và nhìn xung quanh.
“Eeek!”
Nghe tiếng động, tôi nhìn sang và thấy một cô gái, với mái tóc dài bồng bềnh. Đó là người đã chăm sóc tôi nãy giờ sao? Tiếng nói đột ngột của tôi đã dọa cô ấy sợ đến mức rơi khỏi ghế.
“U-uh… ưm…”
“Ah, wahh!! Xin lỗi!”
Không hiểu sao cô ta lại xin lỗi và trốn mình phía sau cái ghế.
Khi tôi bình tĩnh lại và hiểu hết tình hình, tôi nhận ra là tôi chẳng cảm thấy đau đớn gì cả.
Nếu tôi nhớ không lầm thì tôi đã bị bắn mà…..
“Ưmmm…. Cô là---“
“Chủ nhân~! Ngài dậy chưa!?”
Khi tôi đang định nói chuyện với cô gái ấy, tôi bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Nhưng khi cánh cửa mở ra, những người đi vào lại là những người tôi không hề ngờ tới.
Cậu trai mắt mèo, cái người tôi va phải ở cửa trung tâm thương mại – Lúc đó tôi cứ tưởng là con trai, nhưng giờ nhìn kĩ lại mới biết là gái. Và… và em gái tôi, Momo, cũng đứng đó, cầm điện thoại trước mặt.
“Ohh!! Chủ nhân, thấy ngài khỏe mạnh như thế thật tuyệt! Giờ thì cùng đi công viên giải trí nào~!”
Ene hào hứng nói qua loa ngoài điện thoại.
“Eh?.... Momo? Khoan đã, hả? Lúc đó… hả?”
“Anh hai ngốc! Sao phải làm đến mức đó chứ?! Còn Ene, về chuyện đi công viên giải trí để bù cho việc hôm qua, có lẽ giờ không phải là ý hay đâu….”
Từ lúc nào mà chúng thân nhau vậy? Em gái tôi, Momo, đang nói chuyện rất tự nhiên với Ene.
“Ah, eh…? Không, đi công viên giải trí cũng được, nhưng quan trọng hơn là, tôi—“
“Đúng - rồi – đó!! Không hổ danh là Chủ nhân Mình đồng Cối đá! Một người đàn ông luôn luôn làm tròn lời hứa của mình! Đi thôi! Càng nhanh càng tốt!”
“Eh? Chuyện gì thế này? Giờ lại nói chuyện đi công viên giải trí hả? Đi thôi, đi thôi!”
“L-lại phải ra ngoài sao….”
Mắt mèo chồm lên trước, trong khi đôi vai của cô gái tóc trắng run lên và cô ấy vẫn ngồi trên sàn nhà.
“Ah… xin lỗi vì đột nhiên lại ồn ào thế. Cũng may là viên đạn chỉ sượt qua anh, nên chúng tôi tạm mang anh về. Nếu có chuyện xảy ra thì phiền phức lắm.”
“Eh? Uhh…”
“Đôi mắt” của cô áo mặc áo hoody trông khác hẳn lúc tôi va vào cô ta.
“Chủ nhân! Nếu tỉnh rồi thì nhanh lên đi! Không họ đóng cửa mất bây giờ!”
Tôi không hiểu nổi gì hết giữa một rừng những câu nói đang vang lên, và tôi nhanh chóng bỏ cuộc. Không nghĩ nổi nữa.
“…. Oh, sao cũng được.”
Vậy là tôi không thể nghỉ ngơi được chút nào. Bất công quá đi.
Ít nhất thì tôi cũng muốn ngủ thêm một chút, nhưng vì Ene đã ồn ào đến mức này rồi, cô ta còn lâu mới cho tôi nghỉ nữa.
Nhưng vì một lí do kỳ cục nào đó, tôi lại mỉm cười.
--- Vẫn như thường lệ, tôi có thể nghe thấy tiếng kêu phiền phức của bọn ve sầu ngoài cửa sổ.
Và từ đây, ngày 15 tháng 8 rất, rất dài của chúng tôi… bắt đầu.