Căn phòng ở lầu trên sưởi ấm trong nắng chiều.
Sau khi được dẫn vào phòng dành cho khách- căn phòng mà theo lời Ayano nói là “đáng lẽ ra tôi nên được dẫn vào”- tôi tự thưởng cho mình một chút trà nóng. Chiếc bát ở giữa bàn gỗ được phủ đầy bởi một loạt các loại bánh quy, từng chiếc được gói riêng biệt một cách tỉ mỉ.
Bất cứ thứ gì được gói như thế chắc chắn phải rất đắt tiền. Tốt hơn là không nên ngấu nghiến chén sạch chúng giống như những gì mình đã làm với mấy túi bim bim cỡ bự mà thỉnh thoảng vẫn hay lấy ăn - đó là những gì tôi bảo với chính mình. Nhưng trời ạ, những chiếc bánh quy này ngon tuyệt hảo. Tôi cố dừng bản thân lại, nhưng có vẻ như đó là một việc không thể.
Vậy nên tôi bắt đầu nói về đủ thứ chuyện, cố gắng hết sức để lấp đầy mồm mình bằng một thứ gì khác ngoài đồ ăn.
“Thế nhưng mà trời ạ, bất ngờ thật đấy! Anh không biết là thầy Tateyama có bốn người con…Vậy đứa nhóc tên Shuuya này là người đã nhốt anh trong căn phòng đó lúc trước sao?”
“Vâng…”, Ayano nói, ngồi đối diện với tôi.
“Gần như là vậy ạ. Trời ơi, em không biết phải xin lỗi anh thế nào cho phải nữa…” Sau đó em ấy cúi thấp đầu.
Việc bị nhốt bên trong là một cú sốc, chắc chắn là vậy, nhưng tôi không bị thương hay gì như thế, và tôi cũng không thể gom góp đủ quyết tâm để nổi giận về việc đó. Ý tôi là, cho đến nay thì tôi đã giận dữ về chuyện gì trong đời mình chưa cơ chứ? Tôi thực sự không nghĩ là có.
“Ha-ha-ha! Hầy, không sao, không sao. Hiểu theo cách nào đấy thì nó khá giống như là một nhiệm vụ sinh tồn cho mình anh vậy. Trước giờ anh chưa bao giờ bị nhốt trong phòng như thế, vậy nên thậm chí nó còn khá là thú vị cơ!”
“Uh? Sinh t- ? Ah-ha-ha-ha…!”
Và rồi cuộc nói chuyện tiếp tục một cách gượng gạo.
Đã được nửa tiếng kể từ lúc tôi thoát khỏi phòng đọc sách.
Ayano đã thay bộ đồ ngủ thành một chiếc váy màu trắng với một cái áo cardigan màu nâu khoác ở ngoài. Nhìn em ấy lần nữa làm tôi nhận ra Ayano không giống thầy Tateyama lắm. Từ mái tóc tới đôi mắt sẫm màu tới mũi em ấy, tôi nghĩ em ấy chắc hẳn là giống bên ngoại.
“Dù sao, anh đoán anh mới là người phải xin lỗi- tự nhiên xông vào nhà em để làm dự án cho lễ hội Văn hóa thế này…”
“Ồ, đừng lo về việc đó! Ba gần như không bao giờ có học sinh thăm nhà như thế này, vậy nên em khá mừng khi được gặp anh ấy ạ. Thỉnh thoảng nơi này có thể là một nơi khá nhộn nhịp, vậy nên…”
Ayano ngừng lại, nhìn vào khoảng không một lúc.
“Đây cũng có thể là một nơi khá nguy hiểm nữa,” em ấy nói thêm vào, “nhưng mà…”
Hiếm khi tôi làm khách đến thăm nhà ai, nhưng cho dù vậy, tôi không có lường trước một lời cảnh báo kiểu này vào ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Có phải em ấy đang nói rằng sẽ có nhiều trò “trêu ghẹo” hơn từ mấy đứa em của em ấy không? Dựa vào trải nghiệm ở phòng đọc sách của tôi, thì việc đó trông có vẻ đủ khả thi. Dựa vào dáng vẻ em ấy đã trông như thế nào khi tôi mới thấy em ấy lần đầu, thì có vẻ như chúng đã làm Ayano phải đau đầu khổ sở cực kì nhiều. Có lẽ chúng nó chỉ là đang ở trong cái giai đoạn nổi loạn xấu hổ đó. Là con một, tôi lại thấy khá thú vị.
“Này, ừm, em nghĩ anh có thể chào hỏi các em của em được không? Anh sẽ ở lại đây một vài hôm, thế nên tốt hơn là anh nên giới thiệu bản thân với chúng…”
“Hả?! Uh, giới thiệu bản thân?! Không! Ý em là, ờm….”
Yêu cầu của tôi có vẻ như đã làm Ayano lo lắng một cách cực kì kỳ lạ. Tôi nghĩ rằng chào hỏi sẽ không gây hại gì- nhưng có lẽ có một lí do nào đó khác mà em ấy không muốn chúng tôi gặp nhau.
Hmm. Tò mò ghê. Nhưng phải nói là mình đang cố can thiệp vào chuyện gia đình. Mình không thể chõ mũi vào quá xa được. Châm ngòi drama gia đình vào ngày đầu ở đây sẽ khá thô lỗ với thầy Tateyama. Nên đổi chủ đề thì hơn.
“À thì, nếu anh không nên, thì cũng không sao ! À đợi chút… Anh suýt quên mất- Anh có chút quà cảm ơn vì đã chiếu cố anh. Nó cũng ngonnn lắm luôn, thế nên em có thể đưa cho các em của mình nếu muốn!”
Tôi mở cái ba lô bên cạnh mình, và lấy ra một chiếc bánh Baumkuchen tôi mới mua. Thực ra tôi mua 2 chiếc và đã ăn mất một chiếc trên đường đến đây. Nó được làm rất tinh xảo. Tôi chắc chắn Ayano sẽ thích nó.
“Wha-?! Cái này, cái này mua ở một nơi rất đắt đỏ, phải không ạ?...Ôi, em thực sự không thể nhận đâu ạ!
“Không, không, không” tôi đáp, giữa chừng đẩy chiếc bánh về phía em ấy. “Ý anh là, đằng nào cái này không hẳn là bù đắp được những gì anh nợ em vì đã cho anh ở nhờ đâu. Cứ ăn đi nhé.”
Ayano áy náy nhận bánh. Rồi em ấy thốt lên “À!” như thể vừa nhớ ra điều gì đó. “Em biết rồi ! Không phải là để đáp lại anh hay gì đó đâu…nhưng anh đã ăn trưa trước khi đến đây chưa ạ? Em chuẩn bị nấu đây, nhưng em cũng có thể làm nhanh món gì đó cho anh ạ.”
Thực ra, giờ mới quá trưa một chút. Đồ Ayano nấu sao…? Ý tưởng đó ngay lập tức làm tôi chú ý. Nhưng vào lúc mà đáng lẽ ra tôi sẽ giơ tay lên và nói rằng “Có chứ!” ở những dip khác , tôi tạm thời kiềm chế. Món cà ri mà tôi ăn trong lúc nghỉ chân trên đường đến đây vẫn còn đè nặng lên dạ dày tôi. Đó mới chỉ là 90 phút trước, và kể cả tôi cũng nghĩ rằng hơi sớm để lại ăn thêm gì đó. Dù vậy, Ayano vẫn cần có một câu trả lời. Miễn cưỡng chấp nhận quyết định của bản thân mình, tôi mở miệng để từ chối khéo.
“...Ầy, ổn mà. Thực ra anh đã ăn trước khi đến đây rồi, vậy nên…”
Trước khi tôi có thể nói hết câu, một tiếng ọc ọc lớn kêu át giọng tôi. Nó phát từ cái bụng tôi mà ra, tất nhiên rồi. Tôi cố cười gạt đi, nói “Uhhmm…” một cách cực kì gượng gạo, nhưng đã quá muộn rồi. Ayano đã nghe được nó to và rõ ràng. Tôi có thể nói vậy bởi vì em ấy nhìn chằm chằm vào thân giữa tôi.
“Um”, em ấy nói, “ Anh không cần phải khách sáo hay gì ạ! Dù sao em cũng không ăn nhiều tới mức đó đâu.”
Ahh… Nhục quá. Tại sao bụng mình phải kêu lên ngay sau khi nói với em ấy là mình đã ăn chứ? Giờ thì mình chắc chắn nhìn như là một thằng chỉ có ăn và ăn nhưng lúc nào cũng đói cơm.
Và tôi đúng là có đói thật, chỉ một chút thôi.
…Thôi được rồi, thực ra là rất đói. Tuyệt. Giờ sao? Nếu em ấy mời, thì nói có cũng không sao, đúng không? Không được! Không, không, không, không thể được. Mình không thể nào để bản thân ăn nhiều lần thế này trong một…
“ Chà, nếu vậy thì anh đoán anh sẽ nhận lời em vậy. Hee-hee…”
Chỉ hôm nay thôi. Mình sẽ cho phép đúng lần này hôm nay thôi.
Đằng nào thì làm việc cả buổi chiều trong lúc đói bụng chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả làm việc của tôi hay gì đó như thế.
Vào lúc tôi chịu thua trước những giọng nói trong đầu mình, Ayano, rõ ràng là thấy điều này thú vị, cười khúc khích.
“Em sẽ cố làm một phần ăn to hơn cho anh, được chứ?”
Chúa ơi, em ấy là một người thật tốt bụng. Nhất là khi so với mình. Mình là trường hợp hết thuốc chữa rồi. Tôi cúi khuôn mặt ửng đỏ và chỉ đáp lại bằng một tiếng “Cảm ơn em” ngại ngùng.
“Em sẽ bắt đầu nấu bây giờ đây, nhưng trước đó, để em chỉ cho anh…”
Ayano chỉ vào một góc phòng. Ở đó, tôi thấy một cái bàn gập với một cái máy tính có chút lỗi thời, máy scan và một cái bảng vẽ.
“Em nghĩ đó là tất cả những gì anh cần. Em xin lỗi, ba đã chuẩn bị những thứ đó cho anh vậy nên em không hẳn là biết được cái gì với cái gì. Anh có biết cách dùng không ạ?”
Theo như tôi thấy, không có gì quá khó hiểu với tôi. Hơn nữa tôi cũng có điện thoại bên mình, vậy nên tôi có thể tra mạng nếu gặp phải bất cứ vấn đề nào.
“Ừ, anh sẽ ổn thôi”, tôi nói trong lúc gật đầu và đứng dậy, với cái bánh trong tay. “Để xem ở đây có gì nào”
“Vâng ạ! Em sẽ mang đồ ăn lên cho anh khi nấu xong.”
Ayano quay người định rời phòng, thế nhưng em ấy dừng lại, hạ giọng xuống một chút.
“À, còn một chuyện nữa. Em muốn cảnh báo về mấy đứa em của em. Bọn nó, uh…cứ cho là bọn nó có một vài vấn đề đi. Em không nghĩ anh có thể chào hỏi hay nói chuyện trực tiếp với mấy đứa nó.”
Sự thay đổi đột ngột trong bầu không khí làm tôi bối rối trong một khắc.
“Vậy à? Um, được rồi. Anh thì ổn thôi, nhưng mà “vấn đề”...Có phải ý em là các em ấy bị ốm hay gì đó vậy không?”
Tôi đứng cách em ấy quá xa để xem xét được biểu cảm của em ấy, nhưng từ tông giọng, có vẻ như điều gì đó về việc này làm Ayano cảm thấy lo lắng.
“À thì, kiểu như là, nếu anh bắt gặp mấy đứa nó đâu đó trong nhà…” Ayano dừng lại, chọn từ thật cẩn thận. “Và nếu có thứ gì đó hơi kỳ lạ xảy đến với anh, cố đừng để tâm nhiều ạ.”
Cái cách nói lòng vòng của em ấy làm tôi bối rối. “Hơi kỳ lạ” nghĩa là sao cơ chứ. Và nếu nó thật sự khiến tôi phải để tâm bất..bất cứ khi nào có chuyện xảy ra thì làm sao đây? Tôi không chắc mình nên nghĩ về việc này thế nào nữa, nhưng nếu em ấy đang lảng tránh nói về nó, thì nó chắc hẳn không phải việc nào đó mà tôi nên chõ mũi vào. Chắc hẳn là vậy.
Mình đoán mỗi người đều có một hay hai chuyện gì đó mà họ không thích kể nhiều. Thậm chí cả tôi cũng có cơ mà. Tốt hơn là tránh soi mói quá nhiều chỉ để thỏa mãn sự hiếu kỳ của mình.
“...Uh, chắc chắn rồi. Anh sẽ cố không để tâm, vậy nên đừng lo cho anh.”
Lần này, tôi có thể dễ dàng nhìn thấy biểu cảm nhẹ nhõm trên khuôn mặt của Ayano.
“ Anh- Anh chắc chứ? Vậy, tốt rồi…Um, Em xin lỗi vì đột nhiên nhắc đến mấy chuyện kỳ cục. Em sẽ mang đồ ăn lên cho ăn một khi nấu xong ạ.”
Thế rồi, em ấy quay về phía tôi, cúi đầu nhanh một cái và rời khỏi căn phòng.
Tiếng bước chân vang lên khi em ấy nặng nề bước xuống tầng dần dần tan biến, sau đó biến mất hoàn toàn.
“Hơi kỳ lạ”, huh…? Có điều gì đó ở cái cách mà em ấy nói làm tôi thấy lo lắng. Cho dù bọn nhỏ có mắc căn bệnh gì đi chăng nữa, tại sao việc đó lại khiến cho những thứ “kì lạ” xảy ra với tôi chứ?
Gì chứ- mấy đứa nó sẽ biến mất hay là bay quanh căn phòng hay là biến thành quái vật vào lúc mình nhìn bọn nó chắc…?
“Hah. Phải rồi”
Tôi nhếch mép cười cái trí tưởng tượng hết sức điên rồ của mình. Rồi, nhận ra rằng mình lại ở một mình, tôi thả lỏng trên ghế và hít một hơi sâu.
Tôi không để ý việc ở cùng phòng chỉ với một người khi chúng tôi đang nói chuyện, nhưng nó luôn luôn có xu hướng làm tôi thấy lo lắng.
Thực ra, được mấy ai tầm tuổi tôi mà tôi cảm thấy hoàn toàn thoải mái khi nói chuyện cùng chứ, thật đấy? Tôi chỉ có thể nghĩ ra một người.
Tôi nằm xuống sàn và nhìn lên trần nhà. Trong khoảnh khắc, tôi thấy mình nhắm mắt lại và nghĩ về cái người nào đó đó.
Mái tóc đen của cô ấy, đôi mắt đầy giận dữ của cô ấy, đôi môi nhỏ nhắn của cô ấy, cơ thể gần như là quá gầy gò của cô ấy, chiều cao thấp bé của cô ấy, thái độ lúc nào cũng bất mãn của cô ấy, cái miệng lúc nào cũng độc đoán của cô ấy, và nụ cười hiếm hoi của cô ấy...
…Lạ thật đấy. Tất cả những gì tôi cần làm là nhắm mắt lại, và tôi có thể nhớ ra tất cả những thứ này của cô ấy, tường tận tới cả chi tiết cuối cùng.
Mình thực sự ngốc, phải không? Tôi hoàn toàn không cần mượn tấm ảnh từ thầy Tateyama. Chỉ cần nhắm mắt lại là đủ để cho tôi thấy một bức sống động hơn bất kì bức tranh nào.
Khi tôi nghĩ về điều này, khao khát bất tận được gọi tên cô ấy lại chi phối tôi mạnh mẽ.
…Không có ai ở đây cả. Nếu mình nhỏ tiếng, mình cá là sẽ ổn thôi. Tôi hít một hơi, mang bóng hình cô ấy trở lại trong tâm trí, đưa tên gọi của cô ấy tới miệng của…
Cộc, cộc, cộc
“Ta-aaahhh! Vâng? Vâng!! Có chuyện gì thế vậy?!”
Tiếng gõ cửa không hề báo trước làm tôi vặn người khỏi tư thế nghỉ ngơi, lưng còn bị đau trong lúc vặn. Chúa ơi, hết cả hồn! Tôi suýt nữa làm một chuyện vô cùng xấu hổ. Ngồi thẳng lưng, tôi hồi hộp chờ người đã gõ cửa đi vào.
Có lẽ là Ayano? Không thể nào. Không đời nào em ấy có thể nấu một bữa ăn nhanh như thế được.
“ Em xin phép ”
Nhưng, đó là Ayano, mạn phép quay trở lại căn phòng. Em ấy không mang theo gì bên mình cả, vậy nên bữa trưa hiện giờ chưa sẵn sàng. Em ấy bước đến và ngồi xuống phía bên kia bàn. Có lẽ là do tôi tưởng tượng, nhưng nét mặt em ấy trông có vẻ dịu dàng hơn so với lúc em ấy rời đi.
“Này. Có chuyện gì sao?” Tôi hỏi “Chuyện gì đã xảy ra sao?”
Ayano lắc đầu. “Không ạ, không có gì quá quan trọng cả. Em chỉ muốn nói chuyện một chút thôi ạ.”
“Um…Ừ thì, chắc chắn rồi, nhưng mà…”
Tôi định hỏi tại sao em ấy lại dừng làm bữa trưa, nhưng rồi lại thôi, không muốn trông như là mình thúc giục em ấy.
“Có việc gì em cần bàn bạc sao, hay là…?”
“Vâng. Um, không hẳn là bàn bạc, nhưng…À thì, có chuyện em cần hỏi thẳng anh.”
Ayano dừng lại và nhìn thẳng vào mắt tôi, như thế cảnh báo tôi rằng những câu trả lời thiếu trung thực sẽ không được dung thứ. Tôi lo lắng trước ánh nhìn gay gắt của em ấy, chuẩn bị tâm lý để trả lời bất kì yêu cầu nào của em ấy. Suy cho cùng, em ấy còn ngừng việc làm bữa trưa vì việc này. Nó có thể là gì được chứ?
Dáng ngồi cứng đờ của tôi làm Ayano nhìn chằm chằm vào tôi lần nữa, thích thú. Rồi, em ấy nói.
“...Um, có phải mới đây thôi anh đã nghĩ đến cái gì đó bậy bạ phải không ạ?”
Nó giống như một cú đấm mạnh vào lồng ngực không phòng vệ của tôi vậy. Tim tôi rơi thịch cái vì sợ.
“B-b-bậy bạ? Câu hỏi kiểu gì vậy hả, Ayano?!”
Ý mình là, tôi…mình có nghĩ về cậu ấy một chút, đúng vậy. Nhưng không có gì bậy bạ hết ! Mình đang bị truy tố một tội danh mà mình không hề phạm phải !
…Dù vậy, một lúc sau, tôi đã lấy lại bình tĩnh. Ayano không phải là ảo thuật gia. Cũng không phải là em ấy có thể đọc suy nghĩ của mình. “Mới đây thôi” chắc hẳn là nhắc tới lúc mà trước khi em ấy gõ cửa. Có lẽ là trong lúc bọn mình đang trò chuyện…?
“Anh đang hành xử lo lắng vì chuyện gì vậy…? Em bắt đầu thấy nghi nghi rồi đấy! Anh đã nghĩ bậy bạ về em lúc chúng ta nói chuyện khi nãy đúng không?!”
Hai mắt Ayano gắn chặt vào mắt tôi. Vậy là em ấy đang nói đến cuộc nói chuyện của chúng tôi.
Eesh. Và tôi ở đây phát hoảng trước ý nghĩ rằng em ấy đã đọc suy nghĩ tôi kể từ lúc ở tầng một. Hầy, ít ra thì cũng không đến nỗi.
Khoan đã! Không, không ổn chút nào! Ý em ấy là sao chứ, tôi có suy nghĩ bậy bạ không á ? Tôi á ? Về em ấy á? Tôi không hề có bất cứ ý định nào làm cái việc đó hết! Lời buộc tội đủ để khiến tôi phải nhanh chóng hành động để thanh minh cho mình.
“Em, em hoàn toàn hiểu nhầm rồi ! Ý anh là, Ayano, chuyện gì xảy ra với em vậy?! Anh đã làm gì khiến em thậm chí còn nghĩ như thế chứ?
“Không phải! Đàn ông các người chẳng phải chỉ đều là một lũ chó sói hay sao?”
Em ấy đang nói cái gì vậy?
Câu cú của em ấy gần như là không rõ ràng, nhưng chính Ayano này, vừa mới đây, gần như là nói thẳng vào mặt tôi, với một giọng đột nhiên giận dữ hơn rất nhiều. Ugh. Em ấy ăn phải cái gì vậy? Em ấy trông thật tốt bụng và lịch sự cho tới lúc này cơ mà. Nói đến chứng rối loạn đa nhân cách…
Nhưng…thật sự, tôi nên trả lời như thế nào đây? Cũng không hẳn là phủ nhận hết tất cả sẽ làm em ấy tin tôi lúc này…Ah, mẹ nó, cứ hỏi thôi.
“Umm…Vậy, vậy anh có thể làm gì để em tha thứ cho anh?”
“ Anh có thể làm gì sao…?”
Câu hỏi đó làm Ayano chìm vào im lặng. Em ấy nghĩ một hồi.
“Vậy thì, cứ hứa là anh sẽ không nhìn vào em và suy nghĩ bậy bạ nữa. Em sẽ tha thứ cho anh”
“Nhìn này, thật sự đấy, anh không có làm chuyện gì như-”
“Cứ hứa đi!”
Ayano đập bàn.
Ahh! Nói hết cho xong! Tôi nhắm chặt mắt lại và nửa như hét lên :
“Ugghh, được rồi! Anh sẽ không bao giờ suy nghĩ bậy bạ về em nữa! Anh hứa!”
Oof. Tôi thậm chí đang nói cái gì thế này?
“Được rồi. Hứa đấy nhé, được chứ?”
Ayano mỉm cười với tôi. Sau cơn giận dữ đáng sợ đó, hơi khó để thấy cảm thấy vui vẻ trước nụ cười của em ấy. Em ấy đứng dậy trong thắng lợi. “Được rồi, xin lỗi vì đã làm phiền anh”, em ấy nói, ngân nga với chính mình trong lúc rời phòng. Tôi nghĩ, đây là lần đầu tiên trong đời khi ai đó nói “Xin lỗi vì đã làm phiền” và tôi muốn đáp lại rằng “ Ừ, anh mong là em thấy vậy”
Một khi cánh cửa đóng lại, tĩnh lặng lại lên ngôi. Tôi lại chỉ có một mình.
Những chuyện vừa rồi là sao chứ? Nó gấy sốc tới mức mà tôi chỉ biết ngồi đó thẫn thờ một lúc. Ayano…tôi đã nghĩ rằng em ấy là một cô gái tuyệt vời, duyên dáng. Tôi cũng không biết em ấy có khía cạnh đó luôn. Nó chắc chắn không phải là một trò đùa nào cả. Có thể em ấy đang stress nặng? Em ấy đúng là cư xử như thể mấy đứa nhóc làm em ấy khổ sở. Có lẽ đó là lý do chăng?
Tôi nhìn chằm chằm vào tường nhà được một lúc, suy ngẫm về hành vi kỳ cục của em ấy, khi có một tiếng gõ cửa khác.
“Hyah…!”
Tôi bật dậy, lại được phen bất ngờ. Bị dọa cho hết hồn hai lần trong cùng một ngày chỉ vì tiếng gõ cửa…chuyện gì đang xảy ra với tôi hôm nay thế này ?
Lại là Ayano, phải không nhỉ? Chắc chắn…!
“Em xin phép”
Là Ayano.
Em ấy nhìn tôi khó hiểu khi thấy tôi ngồi im bất động ra sao và mặt mũi thì còn cau lại để chuẩn bị cho bất kỳ chuyện gì sắp xảy đến.
“Um, có chuyện gì sao ạ?”
“Không, không có gì cả, thật sự đó. Ha-ha!”
Tôi cố hé môi cười. Không có tác dụng lắm. Tôi đang đối phó với Ayano nào ở đây chứ? Làm sao mà em ấy có thể tươi cười ở gần tôi sau những gì chỉ mới xảy ra một lúc trước chứ?
“Không ấy ạ?...Vâng. Um, xin lỗi vì đã để anh đợi lâu. Không có nhiều đồ ăn trong tủ lạnh, vậy nên em phải chạy ra ngoài để mua vài thứ…”
Rồi em ấy nâng cái khay đặt ở dưới chân lên và nhẹ nhàng mang đến bàn. Khoảnh khắc em ấy ngồi xuống, mùi hương của thứ gì đó chua và ngọt thoang thoảng bay vào lỗ mũi tôi.
“Em thử làm một bát cơm kiểu Trung, nhưng mong rằng nó sẽ hợp miệng anh…”
“Ồ, dĩ nhiên. Chắc chắn sẽ hợp- anh có thể hứa với em đó!”
Gương mặt căng cứng của tôi dãn ra, bất chợt bắt đầu cong thành một nụ cười hết cỡ. Không có lí do gì để món này nguội hết. Tôi lập tức cầm đũa và chắp hai tay vào nhau.
“ Cảm ơn vì bữa -”
…Khoan đã.
Bất chợt nhận ra khiến tôi dừng lại. Ayano chăm chú nhìn khuôn mặt tôi, một cái nhìn lo lắng ánh lên trên khuôn mặt em ấy.
“Có chuyện gì sao, anh Haruka? Có phải anh, um, không thích món này không ạ?”
“Không, không món này ngon lắm. Chỉ là anh, uhh…”
Tôi biết chính xác thứ gì đang làm tôi phiền lòng. Nhưng giữ bí mật chuyện đó cũng chẳng đem lại lợi lộc gì cho tôi. Tôi quyết định hỏi.
“Em nói là em vừa mới ra ngoài mua một vài nguyên liệu phải không, Ayano?”
“Vâng, đúng vậy”, em ấy đáp, sự hoài nghi trong giọng nói của em ấy bảo tôi rằng em ấy không hiểu ý nghĩa đằng sau câu hỏi đó. Hiểu hay không đó là quyền của em ấy. Nhưng việc đó nghĩa là đâu đó trong dòng thời gian hôm nay không khớp với thực tế, Bởi nếu nó khớp, thì Ayano đã không bao giờ buộc tội tôi là một thằng cuồng dâm.
Ra ngoài để mua đồ, rồi nấu ăn, rồi chạy lên tầng để hét vào mặt tôi…Làm hết tất cả những việc đó trong một khoảng thời gian ngắn không đời nào là dễ dàng..
“...À, đợi chút. Thực ra em có hóa đơn ở đây này.”
Em ấy lấy hóa đơn từ trong túi áo cardigan ra và đưa nó cho tôi. Nó liệt kê đủ loại hải sản, rau củ và những thứ có lẽ là cho bữa tối như là thịt bò xay và bột cà ri. Thời gian in trên nó khớp hoàn toàn với lúc mà Ayano đi ra khỏi căn phòng lần đầu tiên.
Mắt tôi lại nhìn xuống cái bàn.
Bát cơm này…chắc chắn không phải là một thứ đồ ăn sẵn nào đấy mà em ấy quăng vào trong lò vi sóng. Nguyên liệu là một đống các đồ ở các kích thước khác nhau. Thậm chí còn có cả bí ngô. Nói cách khác, đây chính là đồ nhà làm chính hiệu, và xét tất cả những thứ mà em ấy đã bỏ vào, chắc hẳn phải tốn thời gian để chuẩn bị.
Có lẽ đây là mẻ thức ăn mà em ấy đã nấu trước đó, nhưng dựa vào cái hóa đơn, tôi không nghĩ vậy. Nhưng khi nãy em ấy thực sự đã ở đây cơ mà. Em ấy thực sự đã chỉ trích tôi thậm tệ cơ mà. Tôi không hề hoang tưởng.
Càng nghĩ về việc này, nó lại càng trở nên kì dị.
“Này, anh hỏi em thêm một câu nữa được chứ Ayano?”
Tôi có thể thấy rằng tôi bắt đầu chọc tức chủ nhà một chút rồi, nhưng em ấy vẫn gật đầu, nụ cười vẫn hiện rõ trên khuôn mặt.
“Nghe này, em có…kiểu như là chị em song sinh hay gì đó như vậy không?”
Tôi thoáng cười thầm khi hỏi. Tôi biết rằng tôi đang hỏi một câu nực cười.
Ayano đứng đờ ra đấy một lúc, có lẽ là cố hiểu nó nghĩa là gì. Tôi không trách em ấy được. Nếu ai đó tự nhiên hỏi tôi về một người anh em song sinh bí mật, tôi cũng sẽ như vậy thôi.
Nhưng sau một lúc, Ayano thốt lên “ Hả?!” và mở tròn mắt, có lẽ là nhận ra một điều gì đó quan trọng. “ Ý-Ý anh là có thể ai đó đã vào đây lúc mà em đang nấu ăn sao ạ?”
Em ấy ghé đầu lại gần đầu tôi, dồn ép tôi theo một kiểu khác so với cách em ấy đã dùng trong suốt bài diễn thuyết lên án tôi “suy nghĩ bậy bạ” của em ấy.
Lần này, em ấy nhìn giống như là đang hoảng loạn hơn. Phản ứng lại, tôi lập tức ngả ra đằng sau một chút, nhưng vì em ấy đã hỏi, tôi quyết định kể cho em ấy nghe mọi thứ. Rằng em ấy đã bắt đầu tin rằng tôi đã nhìn em ấy một cách kì cục ra sao. Rằng tôi đã bị bắt phải hứa rằng tôi sẽ không bao giờ làm thế nữa ra sao. Và cuối cùng, em ấy đã rời khỏi phòng với một tâm thế hết sức là bình thản như thế nào.
Tôi bắt đầu cảm thấy như thể tôi đang làm một việc gì đó tồi tệ, bởi lẽ em ấy càng đỏ mặt nhiều và nhiều hơn nữa khi tôi kể cho em ấy. Và khi tôi kể xong, em ấy đứng dậy không hé nửa lời và đi về phía cái cửa. Tôi nghĩ là em ấy muốn nhìn mặt ai đó khác, nhưng tôi có một lời thỉnh cầu nữa cho em ấy.
“Um, đừng giận em ấy quá nhé, được chứ?!”
“Nếu em có thể kiềm chế được”, em ấy nhẹ nhàng đáp lại trong lúc rời đi.
Tôi vẫn không thể thôi ngạc nhiên.
Vậy cái thứ “hơi kỳ lạ” mà em ấy nói đến chính là một người chị em song sinh ư?
Thôi thì, chí ít điều đó đã giải quyết những hiểu lầm. Rốt cuộc thì Ayano vẫn là một cô gái tuyệt vời.
…Giờ thì.
Tôi lại ngồi xuống trước bát cơm kiểu Trung.
“Ta đến đây!”
Ngay khi chuẩn bị ngấu nghiến ăn, tôi nghe thấy một tiếng hét dưới tầng. Chắc là Ayano không thể kiềm chế rồi.
Khi đang tận hưởng món cơm không quá mềm cũng không quá cứng, tôi tự hỏi tại sao tiếng hét lại đến từ một cậu bé thay vì một cô bé.