Khoảng mười phút trôi qua từ lúc tôi bước trên vỉa hè chất đầy các lá màu đỏ và vàng rực rỡ. Cái cảm giác chúng cọ sột soạt dưới mỗi bước chân tôi đi thật là sảng khoái.
Tôi kéo theo một cái ba lô khá lớn, nhưng giữa tiết trời dễ chịu và những tán lá cây, tôi lại cảm thấy khỏe hơn bao giờ hết, về cả mặt thể chất lẫn tinh thần.
Một ngày nghỉ dễ chịu, thế nhưng tôi không trên đường đi đến spa hay là một khu nghỉ dưỡng yên bình nào cả. Trên thực tế, tôi gần như không đi ngang qua ai hết. Ở một khu phố yên tĩnh thế này, hầu hết những người tôi thấy đều đã ở tuổi nghỉ hưu lâu rồi. Tôi vừa chào mọi người bằng một cái gật đầu thân thiện, vừa né một cái xe đẩy ở đang tới gần khi đang đi tiếp về phía nhà thầy Tateyama.
Chúng tôi chỉ còn sáu ngày trước lễ hội văn hóa, và tôi đã đồng ý ngủ lại nhà thầy Tateyama như là một buổi làm việc ứng biến trong giai đoạn nước rút.
Lý lẽ thì đơn giản thôi. Thầy giáo tôi có máy tính và các phụ kiện cần thiết để quét, phối màu và chỉnh sửa đồ họa game.
Thầy Tateyama có đề cập rằng thầy ấy đã từng làm "indie" game ở một thời nào đó đã quên từ lâu trong quá khứ, và dù sao thì, tôi cũng không bao giờ có thể mua nổi tất cả các thiết bị để làm cái này được. Vậy nên tôi đang mượn chúng từ thầy- nhưng tôi không hẳn là có thể vác chúng về nhà mình được, và đằng nào thì làm thế cũng sẽ rất bất lịch sự.
Một khi chúng tôi bắt đầu nói chuyện về bức ảnh chụp Takane, chúng tôi bắt gặp bản thân mình lạc đề sang đủ thứ thể loại khác. Cuối cùng kế hoạch của chúng tôi đẩy nhanh tới các mức mà cần phải có một buổi làm việc qua đêm ở nhà thầy .
“Umm, rẽ phải ở bưu điện…”
Tôi rẽ ở một bưu điện nhỏ như thầy chỉ dẫn, và được đón chào bởi sức chiếu đỉnh điểm của mặt trời mùa thu, thứ mà trước đó bị che khuất sau những rặng cây dọc theo vỉa hè. Biết là mùa thu, nhưng nếu tôi cứ đi dưới ánh nắng trực tiếp này, thì có lẽ cũng sẽ vừa đủ để tôi có một làn da rám nắng. Cũng không phải là tôi để tâm chuyện đó. Tôi luôn muốn da mình có sắc hơn một chút, nhưng chưa bao giờ có nổi dù chỉ một cơ hội để thực hiện điều đó.
Bánh xe trên ba lô rung lên lạch cạch trong lúc tôi tiếp tục bước đi, tôi cuối cùng cũng đến được công viên mà thầy Tateyama bảo tôi cần để ý. Dòm qua hàng rào thấp bao quanh nó - giữa những luống cát, cầu trượt, xích đu và những trò chơi khác ở công viên- tôi thấy một bộ xà đu với cột chống, có hình dạng giống như con khỉ đột.
Hình ảnh con Bear-Rilla mềm mại, dễ mến mà tôi mới tạo ra tối hôm qua vụt qua tâm trí tôi.
Một khi lễ hội này kết thúc, tôi định làm gì với tất cả những nhân vật này bây giờ? Tôi sẽ phải suy nghĩ về chuyện đó. Sau tất cả tình yêu thương mà tôi đã rót vào chúng, có vẻ hơi buồn cho chúng nếu bị lãng quên và không còn được nhìn thấy ánh sáng ban ngày nữa. Có lẽ tôi có thể làm một vài cái huy hiệu nhân vật giống với chúng và đem phát khắp trường. Như thế được đó.
Nói lời tạm biệt với cái xà đu hình khỉ đột, tôi quay trở lại phía vỉa hè. Theo như những chỉ dẫn tôi có được, nhà thầy Tateyama hướng ra cái công viên này. Đáng lẽ tôi đã dừng bước để xem mình đang ở đâu, nhưng xung quanh có ít người tới mức mà tôi cứ đi tiếp trong lúc dò xét những ngôi nhà quanh mình.
Dù thầy ấy chỉ diễn tả nhà mình bằng câu chữ thôi, nhưng khi tôi tìm thấy nó, thì lại không lẫn vào đâu được. Chắc chắn là nơi đây.
“…Yeah, đằng nào thì đây cũng là ngôi nhà duy nhất có gạch màu đỏ ở chỗ này.”
Kiểm tra bảng tên kế bên cửa, tôi thấy nó là TATEYAMA. Không chần chừ một bước, tôi ấn chuông bên cạnh cửa chính. Một tiếng ding dong của chuông điện vang lên. Tôi luôn gặp rắc rối với những lúc như thế này. Tôi hiếm khi thăm nhà người khác tới cái mức mà không thể không bồn chồn, cơ thể tôi tìm kiếm một sự giải thoát nào đó khỏi ngột ngạt trong không khí.
Nhưng đợi 10 giây…20 giây…rồi 30 giây, tôi không có cảm giác rằng có ai đó đang tới mở cửa.
Lạ thật đấy. Mình chắc chắn là tối hôm trước thầy bảo là thầy sẽ về muộn vì vướng vài cuộc họp, nhưng thay vào đó con gái thầy sẽ ra chào hỏi mình mà.
Có vẻ tôi cực kì thô lỗ khi làm thế này, nhưng tôi mạo hiểm nhòm vào bên trong qua một trong những ô cửa sổ ở mặt trước. Nếu rèm cửa kéo xuống thì đành chịu, nhưng nếu không, thì có lẽ tôi có thể xem bên trong đang diễn ra chuyện gì. Tất nhiên, ở bên ngoài nắng như thế này, tôi không nghĩ mình có thể nhìn qua ánh nắng chói chang được gì nhiều.
Tử điểm nhìn bao quát của mình, tôi có thể nhìn lên ba ô cửa sổ, và ở tầng đầu tiên…
…Có người
Ở cửa sổ ngoài cùng phía bên phải của tầng thứ nhất, có một bóng hình giống như của một cô gái trẻ với mái tóc dài. Cô ta đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Cô ta đã nhìn được bao lâu rồi chứ? Chắc chắn cô ta ý thức được là tôi ở đây, nhưng cổ chẳng nhúc nhích.
“Ah...Ahhhhhh!”
Khi tôi nhận ra điều này, tôi hét lên như thể mình đang ở trong phân cảnh của một bộ phim kinh dị và thấy bản thân mình ngã chổng vó. Khi tâm trí tôi ý thức được cơn đau ở hông, bộ não hoảng loạn của tôi bắt đầu vạch ra đủ thứ viễn cảnh đáng sợ. Cô gái đó là ai? Con gái của thầy Tateyama? Vậy tại sao cô ấy không ra mở cửa chứ? Cổ bị sao vậy? Ooh, nhưng cô ấy là con của thầy. Chi ít thì mình phải chào hỏi cô ấy. Mình không thể ngồi đây ngay trước cửa nhà thầy mãi được. Mình nên đứng dậy, chi ít thì cũng…
“…Whoa! Cô ấy biến mất rồi!”
Tôi chỉ mới rời mắt khỏi cửa sổ được một lúc, ngay khi mà tôi mất thăng bằng. Thậm chí còn không thể đến một giây.
Chừng đó là đủ để cái bóng bất động của cô gái bên cửa sổ biến mất không một dấu vết. Tôi có thể cảm thấy một thứ gì đó rùng mình trong lồng ngực, một cảm giác sợ hãi khác hẳn so với pha hù dọa bất ngờ ban nãy.
Rồi tôi cảm thấy một thứ gì đó rung lên trong túi mình.
“Aaaaagghhh!!”
Các giác quan của tôi đã vốn căng thẳng rồi, vậy nên tiếng kêu ù ù ngắn ở thắt lưng tôi này là tất cả những gì đủ để khiến tôi hét lên một lần nữa. Về mặt âm lượng, có khi còn to hơn trước. Sự giác ngộ ngay sau đó rằng đó là điện thoại của tôi làm tôi xấu hổ không chịu được. Mình thực sự phải xin lỗi hàng xóm vì đã hành xử như một thằng dị hợm.
Kiểm tra điện thoại, tôi thấy một tin nhắn chờ từ thầy Tateyama. Có phải thầy ấy lo rằng tôi không thể tìm thấy nhà thầy không? Hầy, vừa đẹp. Giờ thì tôi có thể hỏi thầy tại sao không có ai ra mở cửa rồi.
Tôi mở tin nhắn, háo hức mong đợi một sự hướng dẫn nào đó cho tất cả chuyện này, nhưng nội dung của nó làm tôi đơ người.
“Thầy mới nhận được tin nhắn từ con gái. Thầy đang ở trên tầng. Cửa mở rồi, vậy nên cứ vào đi”
...Có rất nhiều chuyện mà tôi có thể càm ràm ở đây, nhưng có một câu hỏi quan trọng nhất xâm chiếm trí óc tôi. Nếu con gái thầy đã để ý thấy mình, sao cô ấy không ra mở cửa chứ?
“…Cô ta ghét mình hay sao vậy?”
Ầy, thôi nào. Bọn mình thậm chí còn chưa gặp mặt mà. Ngớ ngẩn. Tôi tự quở trách bản thân trong lúc kéo cái ba lô theo mình.
Quay lại phía cái cửa sổ, tôi không thấy ai ở bên trong hết. Kết luận hiển nhiên chính là tôi vừa mới gặp con gái thầy Tateyama. Tôi không thích việc vào nhà mà không có ai dẫn mình tham quan, nhưng nếu đó là điều mà thầy muốn từ tôi, thì đúng như ý thầy.
Lạch cạch đi đến cửa chính, tôi hít một hơi thật sâu và mở nó.
“Um, xin thứ lỗi,” Tôi nói to.“Tên cháu là Kokonose và cháu là một trong những học sinh của thầy Tateyama. Uhh...Cháu vào đây, được chứ ạ?”
Bên trong ngôi nhà trông có vẻ tối hơn nhiều so với bên ngoài tràn ngập ánh nắng . Từ NHÀ VỆ SINH nằm trên một cái cửa ở phía bên, và có một cái cầu thang dẫn lên trên. Phía bên kia của cái cầu thang là một cái cửa với một tấm biển trên đó, có lẽ là dẫn tới nơi mà tôi đoán là phòng của con cái. Cánh cửa ở phía cuối có một bức khảm bằng thủy tinh, để lộ ra lối vào căn phòng khách được trang trí rực rỡ.
Tôi chờ một lúc ở tiền sảnh, nhưng không ai có vẻ là đang đến. Trong tin nhắn, thầy Tateyama đã nói rằng thầy ấy ở trên lầu.
Nên xem chuyện gì đang diễn ra trên đó thì hơn.
Tôi tháo giày, xách ba lô lên và tiến lên về phía trước.
Khi đi, tôi mới bắt đầu nhận ra chính xác là nơi này thực sự đẹp đẽ tới nhường nào. Nếu bạn dành nhiều thời gian ở kho dụng cụ khoa học của trường như tôi, bạn sẽ biết rằng “ngăn nắp” và “ có tổ chức” không phải là sở trường của thầy Tateyama. Vợ và con gái thầy nhất định bỏ ra rất nhiều công sức để giữ mọi thứ sạch sẽ thế này. Nếu họ không làm vậy- nếu đây là do mình thầy làm tất- thì điều này thực sự làm tôi ước rằng thầy quan tâm tới phòng học của chúng tôi nhiều hơn một tí nữa.
Tôi bước tới cánh cửa cạnh cầu thang và dừng lại. Nó có biển “PHÒNG CỦA CON”, y như tôi nghĩ. Tôi có đôi chút bất ngờ rằng mình đã đoán đúng ngay lần đầu tiên. Xét theo bố cục của ngôi nhà thì, cái cửa sổ mà ban nãy đã thu hút sự chú ý của tôi chắc hẳn phải ở trong căn phòng này. Có nghĩa là cô ấy cũng ở trong đây.
Trong thoáng chốc, tôi nghĩ về việc nói gì đó, nhưng rồi chọn không làm, nghĩ rằng bản thân không nên xen vào. Sau đó tôi leo thang lên tầng hai. Sảnh tầng có một cái cửa sổ lớn được bày trí kiểu cách, và mặt bằng rộng hơn nhiều so với tầng dưới.
Nhìn xung quanh một chút, tôi nhận thấy rằng trong số nhiều cánh cửa xung quanh mình, cánh cửa ở cuối hành lang để mở. Ngón tay tôi bắt đầu trở nên hơi tê tê vì xách túi, vậy nên tôi đi thẳng vào đó. Nhìn thấy cảnh tượng đầu tiên của căn phòng, tôi đứng hình vì thích thú.
“Ch-Chà…”
Một căn phòng toàn là sách.
Đứng ở ngoài cửa, tôi thấy căn phòng rộng cũng phải đến 250ft vuông, tường được phủ kín bằng giá sách, tất cả đều được lấp đầy tới mức sắp tràn ra tới nơi. Từ các loại từ điển ngôn ngữ thường thấy ở nhà sách, tới các cuốn sách dày, bìa bọc da mà trông như thể một con quỷ có thể nhảy ra nếu mở chúng, còn có cả những bó giấy tách được cột lại bằng dây nữa chứ, căn phòng này có gần như bất cứ thứ gì mà ta có thể nghĩ ra. Cảnh tượng những cuốn sách sặc sỡ chất lên từ nền tới trần nhà vô cùng đáng kinh ngạc.
Tôi dựng ngang cái ba lô của mình để bánh xe không để lại vết trên sàn và đi vào trong phòng. Sau bước chân đầu tiên, mùi mực đen xộc thẳng vào mũi tôi.
Con tim tôi nhảy cẫng lên trước cảm giác này. Cứ như thể tôi bước vào trong một vương quốc ma thuật nào đó. Đây là lần đầu tiên tôi thấy nhiều sách đến thế, sát sạt cạnh nhau đến thế.
Nhưng bầu không khí trong căn phòng này hẳn là của “thầy Tateyama. Thầy giáo của tôi sẽ thích một góc làm việc mà nó...không gọn gàng hơn. Nói trắng ra là một nơi bừa bãi. Đây là văn phòng làm việc của vợ thầy? Có tất cả những cuốn sách này, bộ bác ấy làm việc ở phòng nghiên cứu hay gì vậy? Thầy Tateyama chưa bao giờ kể về gia đình thầy nhiều, vậy nên tôi không thể nhớ nổi bác ấy làm nghề gì.
…Huh. Vợ thầy Tateyama. Cô ấy là người như thế nào nhỉ, tôi tự hỏi.
Tôi đang đứng đó, nghiền ngẫm điều này, khi bỗng chợt bóng tối bao phủ căn phòng.
Ngay khi tôi thốt lên “hả?” vì bất ngờ, một tiếng “Cạch” vang lên khắp gian phòng. Trong một thoáng, tôi không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng cũng không lâu để tôi hiểu ra. Cửa phòng vừa đóng và bị khóa lại.
“ Mình…mình bị kẹt ở đây rồi sao ?!”
Trong một căn phòng không có cửa sổ thế này, chỉ đơn giản đóng cửa là cũng đủ đề đẩy tôi vào thế giới bóng tối rồi. Tôi tìm cách thoát khỏi nơi này, mò đường bằng tay, và bò ngang dọc khắp căn phòng. Không có cửa sổ, nên ít có khả năng là một ngọn gió đã xô cửa đóng. Và nó cũng bị khóa luôn. Tôi không kịp nhìn thấy ai, nhưng chắc chắn ai đó đã cố tình làm vậy.
Tứ chi vẫn chống đất, tôi nhìn mọi thứ quanh mình. Tôi ít nhất cũng phải hình dung cho được cánh cửa ở đâu nếu tôi định thoát ra ngoài. Ngoảnh đầu qua lại, cuối cùng tôi thấy đúng một tia sáng mong manh nhất chiếu qua khe cửa. Thế nhưng, nguồn sáng ấy quá mờ, tới mức mà tôi không thể biết được nó cách tôi bao xa. Tôi không muốn cụng đầu vào cửa, cho nên, hết sức cẩn thận, tôi bò tới chỗ tia sáng.
“Ai-Ai đó…!”
Tôi cố kêu cứu, nhưng không thể phát ra một tiếng thật to được. Tôi vẫn luôn không nói to được, nhưng hễ cứ khi nào tôi cần phải hét lên hoặc làm gì khác đi để người ta nghe thấy mình, tôi đơn giản là không bao giờ làm được việc đó.
Cuối cùng thì cũng đến được chỗ cửa phòng, tôi gõ lên nó hết lần này tới lần khác. Không có phản hồi.
Tôi thở dài, quay lưng lại phía cửa, và ngồi bịch xuống sàn. Ai đã làm chuyện này? Và tại sao chứ? Tôi ít ra cố làm vẻ mình suy nghĩ kĩ, nhưng ngay lúc này, tôi chỉ nghĩ đến đúng một nghi phạm duy nhất.
Cô gái đó. Con gái của thầy Tateyama. Tôi vẫn không hiểu tại sao, nhưng tôi chắc hẳn đã làm gì đó khiến cô ấy thấy phiền. Tôi không để ý chuyện cô ấy bơ đẹp mình lúc trước nhiều tới như vậy, nhưng nhốt tôi trong một căn phòng thế này ư? Hơi ác rồi đó.
Hơn nữa, tôi thậm chí còn không biết mình sai ở đâu. Tôi thấy khá bất công khi ghét một người mà ta thậm chí còn chưa bao giờ gặp. Động cơ của cô ấy là gì được chứ?
Tôi ngồi đó một lúc, đang khổ sở trước câu hỏi ấy, khi nghe thấy tiếng bước chân.
Toàn thân tôi nhảy cẫng lên trước vị khách bất chợt. Là ai vậy? Chi ít thì mình mong người đó vợ thầy. Mình phải thoát khỏi đây!
“Umm, làm ơn” Tôi cố hét lên. “Cô có thể mở cái cửa này giúp cháu được không? Cháu không phải là kẻ đột nhập hay gì vậy đâu. Làm ơn!”
Những tiếng bước chân dừng lại ngay tức khắc. Sau đó, như thể là tự chuyển hướng tại chỗ, chúng tới gần căn phòng mà tôi đang ở trong. Có vẻ như là tôi sắp được ra ngoài.
Nhưng nhỡ đâu đó là con gái thầy? Nếu cô ấy nhốt tôi ở đây, thì thật lạ nếu cô ấy cứ thả tôi ra ngoài lần nữa. Vậy là vợ thầy? Tôi không nghĩ cô nhà đã về…
Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng cạch ban nãy. Tôi nhảy bật khỏi cửa ngay lúc nó mở vào trong, chỉ để thấy mình mặt đối mặt với một thiếu nữ trong bộ đồ ngủ. Cô ấy dụi mắt, như thể vừa mới thức dậy, đôi chỗ, mái tóc đen dài rẽ theo những hướng kì lạ. Cô ấy trông không trẻ hơn tôi là bao. Rốt cuộc thì đây là con gái thầy sao?
“Trời ạ, em im đi được không?! Cứ lải nhải mãi cái gì vậy hả?! Hơn nữa, cha dặn là em không nên đi vào…”
Ban đầu, hình như cô gái hoàn toàn có ý định muốn nhai sống tôi, nhưng khi cô ấy nhìn tôi, cô dừng lại, trao cho tôi một ánh nhìn kinh ngạc.
“Uh, Shuu…ya…?”
“Sh-Shuuya…? Ý cậu là sao cơ?”
Tôi gần như là co rúm lại trước cái trừng mắt hằm hằm của cô ấy.
“Uh…,” cô ấy đáp, đứng hình ngay tại trận.
Vậy đây là con gái của thầy, hay là gì…? Trong tình huống này mà nói, chắc hẳn là vậy, nhưng cô ấy không khớp với cô gái bên cửa sổ lúc trước cho lắm. Cô gái đó có phần là bị che khuất, nhưng về độ dài tóc và cấu trúc khuôn mặt, cô ấy trông…khác thế này.
Hơn nữa, cô gái này…
“Um…tôi làm cậu thức giấc à?” tôi hỏi.
“Tôi…”, cô ấy mở lời, mặt đỏ ửng lên. “Tôi…ha-ha-ha…” Rồi sau đó, không hề báo trước, cô ấy chạy vụt đi hết tốc lực.
“Huh?! Này, chờ đã…Cậu đang làm gì vậy?!”
Không thèm nghe lời tôi, cô ấy phóng xuống cầu thang với một lực đáng kinh ngạc.
Tôi nhảy bổ ra khỏi phòng, định rượt theo cô ấy, nhưng bắt gặp bản thân mình bị dừng lại bởi tiếng hét từ dưới lầu của một cậu con trai.
Tiếng hét của một cậu con trai? Thầy Tateyama thậm chí còn có cả con trai sao? Tôi càng ngày càng không thể hiểu nổi tất cả chuyện này. Cô gái này, cô gái bên cửa sổ, và một cậu con trai la hét…Cái nhà này bị làm sao vậy?
Trong lúc tôi dần dần rơi vào một cơn khủng hoảng, cô gái khi nãy leo lại lên tầng, thở hổn hển. Cộng với tiếng hét của cậu bé kia, tôi bắt đầu thấy vô cùng lo lắng về an nguy của mình. Dù vậy, cô ấy ra vẻ tươi cười, hơi thở cô nặng nhọc.
“Xin lỗi đã bắt anh phải chờ. Anh là Kokonose, phải không ạ? Cha có dặn em về anh. Xin lỗi anh, em nghĩ ai đó đã nghịch cái đồng hồ báo thức của em…Mấy đứa em của em đã trêu ghẹo anh, nhưng em chắc chắn sẽ la chúng nó về việc này sau, nên là…”
Nghịch đồng hồ báo thức? Mấy đứa em?...Chuyện này thậm chí còn vô lí hơn cả ban nãy. Tôi có cả núi câu hỏi để hỏi em ấy, nhưng tôi nghĩ nên đợi tới lúc chúng tôi bình tĩnh xuống một chút. Bây giờ, tốt nhất để nó là một dấu chấm hỏi. Trong những lúc như thế này, kiểm soát mọi chuyện là quan trọng nhất.
Tôi ho nhẹ, báo hiệu sự thay đổi sắp tới về chủ đề cuộc nói chuyện.
“Um, tên anh là Haruka Kokonose. Em là…?”
Ban đầu, em ấy ngỡ ngàng nhìn tôi, nhưng rồi nhanh chóng mỉm cười- lần này, một nụ cười đích thực.
“Em là Ayano…Tateyama Ayano.”
Ở đoạn này, mình dịch Ayano xưng tôi vì Ayano vừa nhận ra mình nhận nhầm người và bối rối vì tự nhiên thấy Haruka trong nhà mình. Đoạn này bình tĩnh lại được rồi với hiểu tại sao Haruka có mặt rồi nên mình dịch xưng hô theo tuổi tác luôn. Vì Ayano xưng là em rồi nên Haruka cũng hiểu là Ayano ít tuổi hơn mình. Vậy nên từ đây chuyển thành gọi là "em ấy, em" chứ không phải là " cô ấy, cô ta" nữa