Kaette Kita Motoyuusha

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 318

Tập 1 - Chương 43. Cựu anh hùng • không nhận ra đã gặp định mệnh

43. Cựu anh hùng • không nhận ra đã gặp định mệnh

Có một khối cầu tròn ở đây.

Kích thước cỡ một quả bóng chuyền?

Vật liệu hẳn có lẽ là thủy tinh hay thạch anh?

Dù tôi không hiểu rõ lắm, thì nó trong suốt, và cảnh tượng bên trong chiết xạ méo mó.

Hiện tại, tôi đang ở tầng ba hầm ngầm của giáo hội.

Đây là chỗ tôi để tâm kể từ khi tới Vương Đô.

Lúc này đây buổi lễ chúc mừng chiến thắng chinh phục pháo đài đang diễn ra trên mặt đất.

--o0o0o--

Lễ điễn cũng có đức vua tham dự.

Dù mới lần đầu gặp đức vua, tôi cảm thấy ổng là một ông bác tỉnh táo với râu ria xồm xoàn.

Nhắc đến vua, đó là một ấn tượng chung chung.

Thưc tế, không có nghe cái gì đặc biệt như là trị vì tốt, hay ngược lại là chuyện chế độ cai trị bạo ngược.

Nếu ổng hoàn thành bổn phận theo tình hình hiện tại, chẳng biết có tới mức sử sách tương lai sẽ phí vài dòng cho ổng không?

Thực sự là một ông vua bình thường.

Bất quá, với kẻ còn chẳng biết gì về những nhân vật chính trị như tôi mà nói, thì tôi là ai mà dám bàn luận về bình thường hay khác thường chớ? Đó chỉ là những lời ngớ ngẩn, cứ vậy, ấn tượng tôi là như thế đó.

Nếu tôi được giao Rithina, ổng sẽ y như cha vợ.

Thực là phát hiện ngoạn mục. tôi nghĩ trong đầu.

Bỏ quá đó, đây cũng là lần đầu tôi gặp anh chị em của Rithina luôn.

Ừa, trọn bộ mỹ nam và mỹ nữ nha.

Tiền bạc, quyền lực và ngoại hình đều có cả.

Hoàng gia ở dị giới thật bá chấy bù chét.

Sau đó là những cao tầng của giáo hội, Đức cha hay cái gì kiểu đó.

Đến với tôi hàn huyên một phen, đều là hỏi về sự kiện ở pháo đài.

Trên thực tế, hình như đã có những báo cáo nói về sự kiện pháo đài, tuy tôi hiểu đó không là chủ đề chính, thì tôi vẫn nói đi nói lại rất có tinh thần.

Bất chấp điều đó, nhóm Leon không cho thấy mệt mỏi, và giao lưu với nụ cười trên môi.

Hmm, quả là tài năng giao thiệp nha.

Bởi có quá nhiều người đến, tôi không động tay lên được các món ăn vẻ ngon lành đã được bê lên.

Đối với lễ khánh công này, Sharon và Laurier không đến cùng.

Kể ra có đến họ cũng chỉ căng thẳng thôi, chẳng có gì thú vị hết.

Tuy vậy, do uống nước để quay tua, giờ bụng tôi trở nên óc ách.

Lúc sắp sửa được ăn, thì Rithian lại gọi tôi.

Tại nơi này, Leon và tôi đều là trung tâm sự chú ý, nhưng hình như bây giờ chào hỏi cơ bản đã xong, lúc này là chuyện cá nhân, chúng tôi không còn được quan tâm nhiều mà họ lại hướng bốn phương để truy cầu lợi ích riêng.

Từ đó, được hộ tống bởi các hầu gái và quản gia, Rithina với tôi nhanh chóng lỉnh xuống tầng hầm giáo hội.

Có cửa khóa dọc đường, nhưng do đã chuẩn bị từ trước, chúng tôi tiến lên nhanh chóng với chìa khóa sơ cua làm sẵn.

Tuy rằng không có quan hệ đối địch, song hoàng gia và giáo hội có thể nói quan hệ là tốt, nhưng vẫn không thể nào xâm nhập giáo hội bình thường, vậy sao mọi người chuẩn bị được chìa khóa giả vậy?

Không không, cần chi tôi lắm chuyện nhỉ.

Rithina đã hứa, cô ấy hẳn có sắp xếp.

Tôi nên cảm ơn cô thành thật.

Và thế là 2 chúng tôi đặt chân vào căn phòng nghi vấn, nằm ở giữa tầng ba của hầm ngầm.

Cái gì thế này?

Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi.

Tuy rằng thực tế tôi hiểu vì sao mình lo lắng, song tôi không hiểu lo lắng về cái gì.

Mà vậy thì, tôi vẫn không thể dời mắt khỏi khối cầu.

Sao tôi lại lo lo về vật này?

“Haruto-kun, anh giống như quan ngại về vật này, anh hiểu nó là gì sao?”

“Không phải, thật xin lỗi. Tôi băn khoăn về vật này, nhưng tôi chả biết vì sao cả.”

Công chúa từ phía sau hỏi tới, tôi thành thật đáp lại.

“Vậy hả…Khi tôi điều tra chỗ này trước đó, tôi nghe căn phòng này là nơi nghe lời tiên tri của Thần linh.”

“Lời tiên tri của Thần á?”

Lời tiên tri của Thần hả.

Thực sự, tôi chả biết thần có hiện hữu hay không, nhưng không lạ gì lắm nếu có thần ở thế giới khác có ma thuật tồn tại.

Thế tức lá, quả cầu này là dụng cụ thần thánh hay tựa như thế hả?

Muốn xem và điều tra thêm chút nữa, tôi tiến gần quả cầu đặt ở giữa phòng.

Tôi không chạm nó đâu, ngộ nhỡ lỡ tay phá hủy thì công toi.

Tôi thử quan sát bằng cách đi chung quanh chu vi 1 vòng, song không phát hiện chỗ đặc biệt kì lạ nào.

Chỉ là một quả cầu thủy tinh bình thường thôi ư?

Nhưng ngay khi ấy, quả cầu đó sáng nhẹ.

Tôi thoái lui hụp người xuống.

Gì vậy?

Vừa rồi cái ấy phản ứng sao?

Tôi không chớp mắt mà quan sát, nhưng nó chỉ sáng trong một khắc.

Hiện tại, nó đã trở lại thành quả cầu trong suốt.

“Ha, Haruto-kun?! Vừa rồi, nó phát quang hả? Anh ổn chứ?”

Rithina tỏ vẻ thấy hơi bất an, có lẽ bởi tại tôi thận trọng quá mức cần thiết.

Hiện tại đây là thế giới khác với ma thuật tồn tại, một quả cầu phát sáng cũng không có chi là lạ kì.

Thế nhưng, đây là vật mà giáo hội tôn thờ dưới hầm ngầm à.

Tôi phải thận trọng chứ.

“Xin lỗi…Bởi vì đột ngột quá, nên tôi tự nhiên phản xạ. Tôi không thấy gì đặc biệt khi nhìn nó cả.”

Tôi nói như vậy đoạn lại đi vòng quanh xem lại lần nữa.

Nhưng, lần này không có phản ứng gì.

Tôi có nên thử chạm xem coi nó có phản ứng không ta?

Không không, chạm vào lỡ có chuyện gì phát sinh thì toi mất làm sao.

Thời điểm tôi còn đang phiền não, một tiếng nhỏ từ bên ngoài vọng vào.

“Công chúa Điện Hạ, Haruto-sama…Chúng ta phải nhanh chóng đi thôi.”

Đấy là vị quản gia đang trông giữ bên ngoài cánh cửa.

Tức là chúng tôi đã hết thời gian.

Tôi khả dĩ xác thực được nó, nhưng chuyện quan trọng vẫn không thể nào hiểu cho nổi.

“Ta rõ rồi. Haruto-kun. Chúng mình rút thôi.”

“Được rồi. Thật xin lỗi, Rithina-sama. Dù cô đã vì tôi sắp xếp, thì mọi chuyện vẫn chưa làm rõ ràng được.”

“Được rồi, đây không phải là chuyện cứ đơn giản mà hiểu được.”

Thấy tôi tạ tội, công chúa dịu dàng bảo.

Ồ? Cô ấy thực là một gái ngoan.

Ngực tôi trở nên thít chặt.

Tuy rằng từ lâu tôi không nghĩ tới, thực ra tánh tôi dễ dãi lắm.

Rithian và tôi rời khỏi phòng trong khi trò chuyện như vậy.

Ông quản gia khóa lại cánh cửa, rồi chúng tôi cất bước hướng lên trên.

Do đó mà, việc này là chuyện tôi hoàn toàn không chú ý tới.

Ấy là sự kiện sau khi chúng tôi bỏ đi, cách xa khỏi căn phòng khóa.

Quả cầu ở trung tâm sáng trắng và chiểu tỏ bên trong phòng.

Rồi, những lời đến từ quả cầu đó.

“Vừa rồi là…Anh hùng…? Sao, vì sao anh ở đây….?”