47. Cựu anh hùng • rời Vương đô
2 tuần sau năm mới.
Lễ mừng năm mới cũng đã kết thúc và những ngày thường lệ lại trở về với kinh thành.
Chúng tôi đã chuẩn bị cho chuyến hành trình, và cuối cùng sẽ rời Vương đô vào hôm nay, tiến thẳng tới lãnh địa Hầu tước Cordato.
“Uooo! Thật lợi hại!”
Tôi vô thức thốt lên tiếng thán phục.
Một chiếc xe ngựa dùng để di chuyển, được hoàng gia chuẩn bị, ở trước mắt tôi.
Không, nói xe ngựa là không hề chính xác.
Bởi vì thấy sao không có ngựa.
Thay vì sức ngựa, có một vật hệt như buồng lái nhô ra.
Dù tôi không hiểu loại cơ chế nào, nhưng có lẽ nó hoạt động bằng ma thuật.
Không phải xe ngựa, mà là xe ma thuật hả.
Thật là tiện bởi vì chúng tôi không cần phải chăm sóc lũ ngựa.
Kích thước cũng tương đối lớn, gần như một chiếc xe bus.
Chiếc xe thể nào hao hao một ngôi nhà với giường, bàn, ghế và toilet bên trong, và một tầng để ngắm cảnh ở trên nóc vân vân.
Nhưng nếu kiểu thế này, dường như xe không thể rẽ gấp được à.
Những đồ hình ma thuật nhỏ được vẽ mặt ngoài xe ma thuật, dường như là thiết kế dành cho việc cải thiện sức bền của xe.
Nếu như cần di chuyển xe này bằng sức ngựa, thì chẳng biết bao nhiêu con mới đủ nữa.
Không hổ là hoàng tộc nha.
Ngay cả di chuyển cũng chơi xe dã ngoại như kiểu người nổi tiếng vậy.
Ấn tượng thật đó.
Tôi đây cũng là nam nhân chứ bộ.
Trước mắt là kĩ thuật công nghệ của thế giới khác, trái tim của tôi không khỏi đập liên hồi bởi sự hào hứng.
“Dường như cái này làm anh khá hài lòng.”
Nhìn tôi tỏ ra phấn khởi, Rithina cũng cảm thấy thỏa mãn
”Tuy rằng cái xe lợi hại, nhưng Haruto lại phấn khích tới chừng ấy thì quả là ngạc nhiên.”
“Thiệt là. Chỉ là cái hộp di chuyển thôi, có chi mà hí hửng thế?”
Kể từ lần trận chiến ở pháo đài, Sharon với Laurier, đã trở lại dáng dấp một mạo hiểm giả sau một thời gian dài, lên tiếng.
Vốn Laurier bình thường làm neet trong nhà, loanh quanh trong nhà trên cơ bản ăn mặc đều là cẩu thả hở trên lủng dưới. Hiện nay đi du hành lại tinh tế chú ý tới cách ăn mặc thật là có chút cảm giác trái khuấy.
Haha.
Đàn bà với trẻ con thì làm sao hiểu được cái xe ma thuật này lợi hại đến cỡ nào?
Nếu như có kĩ sư làm nên chiếc xe này ở đây, tôi có thể nói với người ấy tới tận sáng.
“Haruto-sama. Quần áo, thực phẩm và tạp vật đã chất lên xe xong rồi ạ.”
“Vậy sao. Cám ơn em, Mina.”
Mina đến bào hoàn thành những chuẩn bị cuối cùng để lên đường.
Tôi cảm ơn Mina, và vỗ về đầu nhỏ.
Bốn cô nàng cũng thường thích được xoa đầu.
Tuy nhưng, chỉ Mina dường như đặc biệt thích thú.
Có phải tại vì cô ấy là thú nhân tai mèo chăng?
Mỗi khi được xoa đầu, vẻ mặt cổ luôn ra chiều hạnh phúc.
Tôi có thể vuốt ve mãi mãi cũng được.
“Nnnmnmn ~~ ...... ♪”
Âm thanh dồn nén ứ ứ a a thoát ra từ cổ họng cô ấy.
Không xong, dễ thương nguy hiểm chết đi được.
Tôi muốn hun nhỏ.
K, mà không được.
Hiện thời nhóm Leon cũng đến đưa tiễn.
Là một sư phụ, tôi không thể để họ thấy mình không có đạo hạnh gì cả.
Về nguyên do của chuyến khởi hành, tôi đã kêu các nàng đến hết nói rõ một lần.
Mina tự nhiên là đi cùng rồi.
Chủ yếu cô ấy đi theo để mà phục thị hàng ngày cho Rithina.
Trừ tôi ra, tất cả người đi cùng đều là gái cả.
Hẳn sẽ là một chuyến đi sung sướng...
Đến lãnh thổ của hầu tước đại khái cần 2 tuần.
Nếu chúng tôi muốn vội thì có một con đường nhỏ là đường đi ngắn nhất, bất quá chiếc xe này rất to.
Tôi nghe bảo chúng tôi nhất định phải đi đường vòng.
“Haruto. Tới lãnh thổ ấy điều tra tình hình, nhất thiết phải cẩn thận đấy.”
Trong khi tôi đang nhìn cửa vào có mấy loại hệ thống đà treo của chiếc xe ma thuật, nhóm Leon tới bắt chuyện với tôi.
Điều tra gì?
Leon không biết mục đích chuyến đi này à?
Hê, không biết thì là tốt rồi.
“À. Cảm ơn anh. Tôi sẽ chú ý đặng mà không có chuyện gì xấu xảy ra.”
Tôi đứng dậy hướng Leon nói.
Aura, Caroline với Yunikram cũng chào hỏi khích lệ.
Tôi cũng theo từng người cảm tạ lại tương ứng.
Sau đó, nhóm Leon chào hỏi với nhóm Sharon.
Trong 4 thàng này, chúng tôi không dưng đã thành bạn bè tốt với đội ngũ anh hùng.
Vừa khi tôi suy nghĩ…
“Xin chiếu cố Clato nha.”
Đột nhiên tôi nghe một giọng lạ tai.
Eh?
Ai vậy? Ai vừa lên tiếng đó?
Tôi giật mình, xoay tới hướng tiếng nói phát ra.
Tại nơi đó có một khối nhỏ ánh sáng…không, không đúng.
Đó là một tiểu tiên.
Một cô gái tiểu tiên dễ thương bằng bàn tay đang lơ lửng nơi đó.
Nhận ra tôi chú ý thấy, cô ấy liền biến mất.
À, hiện tại là cái kia sao.
Nghĩ lại, chả phải có một tiểu tiên hồi nhóm anh hùng diễu hành ở Torres đấy ư?
Từ khi đó, do tôi không thấy hình bóng nhỏ nữa, tôi nghĩ cô ấy đã đi mất đâu đó, hóa ra là cổ lẩn trốn.
Thế nhưng, cái Clato kia là sao?
Chiếu cố Clato, là ý tứ chào hỏi đó hả?
Tôi không hiểu nổi cách nói vắn tắt như vậy đâu, cô em tiểu tiên ạ.
Nếu cô muốn bảo tôi chiếu cố, cô phải bảo rõ ràng tôi chiếu cố cái gì?
Tôi không thấy này tiểu tiên nữa.
Có lẽ nhỏ sẽ ló mặt khi tôi gọi chăng.
Mà chắc không đâu.
Thôi thì sao cũng được.
Tôi vốn dĩ rất dịu dàng lịch thiệp, không phải phường vô lại.
Tôi không biết liệu Clato từ đầu có phải là một người không, nhưng nếu không phải chuyện lớn thì tôi sẽ lo cho.
Được rồi.
Nhìn quanh tứ phía, tôi thấy ân cần tiễn đưa sơ sơ đã xong.
“Được rồi, chuẩn bị xuất phát đây?”
Tôi gọi to và lên xe ma thuật.
Tôi, Sharon, Laurier và Rithina ngồi trong xe. Mina điều khiển xe thì ngồi ở ghế lái đằng trước.
Dường như bình thường nàng có thể làm việc vận hành đơn giản.
Công việc của nàng hầu là cái quái gì thế?
“Mọi người ngồi chắc. Tốt, vậy nhờ em đó, Mina. Xuất phát, Sao Băng Lấp Lánh go!”
Tôi vừa mới đặt ra cái tên.
Theo lệnh của tôi, Sao Băng Lấp Lánh chuyển động…eh, không có đi?
Quái!?
“Hừm, có chút…”
“Hả? Tôi nghĩ khá là hay mà?”
“Dài quá.”
“Nếu Haruto-sama đã nói thế….”
“Làm ơn dẹp đi.”
Mấy cô nàng cùng nhau phản ứng.
Nn?
Sao lại, dường như hơi thừa thãi tiếng một người.
Ai? Ai đấy?
Đợi xíu, có phải nàng tiểu tiên không?
Dù tôi nhìn khắp bốn phương hết sức, tôi vẫn không thấy gì.
“Xin lỗi vì chào hỏi chậm trễ, tôi, là tinh linh thạch được gắn vào thiết bị tự hành kiểu ma thuật. Tên gọi Clato.”
Ơ!
Trang bị ma thuật tự hành được lắp tinh linh thạch?!
Tuy tôi không hiểu lắm nhưng chúng có phải phân loại như thế không?
Mà còn, Clato?
Tinh linh thạch?
Tức là Clato mà tiểu tiên nhắc lúc nãy đó hả?
Nhỏ nói chẳng ra ngô ra khoai gì cả?
Ngắn ngủi sau đó, tổng kết tóm lại những lời của Clato, là một ý thức cư ngụ trong tinh linh thạch gắn bên trong xe ma thuật này.
Clato thu thập ma lực từ không khí suốt lúc đình chỉ ban đêm, rồi dường như lưu chuyển tuần hoàn khắp xe.
Suốt khi đình chỉ ban đêm…á, thôi quên đi.
Sau đó, Clato bảo rằng nó đã có tên, không muốn người khác gọi bằng những tên kì lạ.
Hình như Mina và Rithina đã biết vụ này.
2 người họ đã biết, nhưng sao lại ra ý kiến tôi muốn làm gì thì làm?
Tuy nhiên, đúng là cái tên kì lạ…
Dù sao nữa, tôi không thể cứ vĩnh viễn ngồi đây nói chuyện.
Nhóm Leon đến tiễn bọn tôi đang phí công đứng chờ.
Chuyện sau hãy nói.
“V, vậy lần lại, Clato, khởi hành!”
Với hiệu lệnh của tôi, Clato bắt đầu di chuyển.
Sau khi gửi lời từ biệt với nhóm Leon, chúng tôi ly khai vương thành.
“Cởi ra hả! Ăn nói gì mà lạ thế?”
“Ai biết được? Tui không hiểu nốt, nhưng vì đấy là do Haruto, thì nghĩ về nó chỉ phí công vô ích phải không?”
“Rõ rồi! Laurier-chan lợi ghê!”
“Dĩ nhiên là vậy rồi? HAA~hahaha!”
Ê ê! Hai cô nàng này. Muốn nói thì lựa chỗ không có tôi ấy.
(*)dịch: T ko có drop. Cứ drop, drop hoài t ngâm mấy tháng luôn ♪┏(・o・)┛♪┗ ( ・o・) ┓┗ (・o・ ) ┓♪┏(・o・)┛♪