Kaette Kita Motoyuusha

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

6 18

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7440

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 172

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 172

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

(Đang ra)

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

みょん

Kẻ tự xưng là kẻ thua cuộc nhưng về cơ bản lại là nhân vật chính tốt bụng, cuối cùng lại chạy khắp nơi để giúp đỡ mọi người!? Một câu chuyện rom-com thôi miên mọi lứa tuổi!

10 175

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

(Đang ra)

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

Nito Rin; NitriN; 二兎凛

Không chỉ vậy, cả người thiết kế và tạo chuyển động model của cậu ấy, cùng với các VTuber yêu thích của cậu cũng bắt đầu thích Yuki…?

34 2143

Tập 1 - Chương 40. Cựu anh hùng • được chăm sóc

Chương 40. Cựu anh hùng • được chăm sóc

"Haruto!"

Gaulband đã tan xác không còn bóng dáng, thế là Sharon và Laurier chạy tới chỗ tôi còn đang thở dốc.

Laurier ôm chằm tôi rất có khí thế với đà ấy.

" Woahh. Uy, chờ một chút, Laurier. Rất nguy hiểm "

Hiện tại ngay tay phải tôi vẫn còn cầm Chư Thần Hủy Diêt Kiếm, Ragnarok・Blade, đây này.

Cọ sơ qua cũng đã rất nguy hiểm rồi.

Tôi ngừng cung cấp ma lực và ngưng phép.

Bởi vậy, tuy rằng đã biết chuyện, thì tôi vẫn bị mệt mỏi bao phủ lấy tức khắc.

Đây là tác dụng phụ của sự dùng cạn nhách ma lực trong thân thể.

Hệt như tình trạng Sharon khi cô ấy đang thực hành điều khiển ma lực vậy.

Aaa, loại cảm giác này, đã lâu không được…

Thân hình nhỏ nhắn xinh xinh nhẹ hẫng của Sharon không hề đỡ nổi tôi, tôi cứ thế mà kéo cô ấy cũng té ngã.

“Aa!? Haruto, ngươi không việc gì chứ?”

Hóa thành bộ dạng ta đẩy ngã Sharon, Laurier nhíu mày hỏi.

“À, a…không sao. Chỉ là tôi dùng quá mức ma lực. Đây là đổ cược ngươi đồ vật. Tôi cố hết sức có hơi nhiều rồi.”

Tôi vậy mà xoa đầu Laurier.

Laurier tỏ vẻ bất thường, mặt nhỏ nhuộm sang màu hồng, đoạn khẽ cười.

Sau đó ôm lấy tôi trong khi đang ngã ra vậy, đầu dúi dúi qua lại trên ngực ta.

Đây là, con ngốc này, không lẽ nhỏ đang xấu hổ…!?

Đối với hành động hiếm có của Laurier, tim tôi có chút run động.

“Haruto! Ban nãy, cái phép…là thanh kiếm kia? Thật lợi hại nha!”

Sharon hỏi hưng phấn.

Bởi hiện tại cô đang ngồi xổm bên cạnh tôi, quần lót cô ấy thấy không sót một ly nào.

Trắng!

Tuyệt vời ông mặt trời!

Năng lượng của tôi được ve vuốt.

“À, ờ thì, cái kia giống như là tuyệt chiêu ấy mà.”

“Eeh! Lợi hại! Không hổ là anh!”

Sharon thẳng thắn bội phục.

Tốt đẹp.

Cô ấy không đụng đến phần niệm chú.

Dường như cô ấy không đá xác chết để dứt điểm nó .

“Hi, p.”

Một chút sinh lực trở về, tôi nhỏm dậy.

Laurier “Kyuu~” và vẫn đeo vào tôi.

Tiếc quá!

Giá mà mang smartphone, loại trình độ đáng yêu này nhất định tôi muốn ghi video lại.

Dù vậy, bây giờ bầu không khí chuyển sang kết thúc, song không hẳn chấm dứt hoàn toàn.

Tuy quỷ tộc không còn ở đây nữa, thì không phải cứ vậy mà thả lỏng tinh thần.

“Sharon. Làm ơn gọi lính trong rừng đi. Quỷ tộc không còn ở đây đâu. Quái vật còn lại, tôi để cho cô đó, Laurier. Xin phối hợp cùng nhóm Leon.”

“Em rõ rồi.”

Sharon nói, rồi nhắm rừng chạy đi.

Laurier vẫn còn chôn mặt trong ngực tôi, nhưng cuối cùng khi Sharon rời đi, nhỏ ngẩng mặt lên.

Má nhỏ vẫn còn đỏ.

“Haruto… Cái này… Đa tạ.”

Nhỏ rụt rè cảm ơn tôi.

Sự tình kì quái, từ nhỏ mà ra.

Không, tôi đâu nhạy cảm gì.

Ờm, không sao hết,

“Tôi đâu thể để gã ấy cướp Laurier được.”

Nói vậy, tôi xoa đầu nhỏ lại.

“Để sau đi, tôi giao chuyện nhóm Leon cho cô đó.”

“Được! Cứ để cho ta!”

Nói rồi rốt cuộc nhỏ cũng ly khai tôi.

Chụt.

Khi tách ra, Laurier hun tôi.

Why…..

Hoàn toàn bị đánh bất ngờ à.

Tôi biết mặt mình đỏ gay.

Chuyện đã tới nước này, vậy mà nụ hôn vẫn còn khiến tôi khẩn trương…

“Vậy, em, đi!”

Nói xong, Laurier chạy tới hướng pháo đài.

Thiệt sự…

Đúng là đáng giá để dùng ma thuật thời lịch sử đen tối mà.

Đứng dậy, tôi nhìn hình bóng của Laurier chạy đi..

--medmed--

Sau đó, vì có nhóm Leon với Laurier, quái vật chiếm pháo đài bị thảo phạt.

Tuy rằng trên đường xảy ra sự việc ngoài ý muốn, hiện tại sự tình bình yên, nhiệm vụ có thể nói hoàn thành.

Leon mất trận chiến đấu với quỷ tộc vì hắn đến chỗ chúng tôi, nhưng cậu ta hình như không để tâm.

Đâu phải, dường như dáng vẻ cậu ta hơi chút thất vọng?

Bỏ lại việc xử lý xác quái vật và thu dọn cho binh lính, tôi đi nghỉ ngơi.

Nhóm Leon bọn họ, Sharon cũng như Laurier chủ động giúp đỡ, dù trông như chỉ có tôi là trốn việc, song xin tha cho tôi đi vì quả thực tôi rất mệt.

Từ khi ở Trái Đất đến, tôi chưa mệt tới mức này.

Cái phép đó thực sự lấy hết ma lực của tôi.

Giá mà có thể, tôi không muốn dùng nó nữa.

Phải mua một thượng đẳng vũ khí khi bọn tôi về lại Vương đô mới được.

Vừa nghĩ đến chuyện vậy, khi ý thức tôi sắp sửa phai mờ, Laurier tới.

Hả? Tôi nghĩ hẳn nhỏ đang giúp Sharon mà.

“Laurier? Làm sao vậy? Không phải cô trợ giúp Sharon ư?”

“Haruto bởi vì ta mà nỗ lực hết sức, thế nên ta quyết định chăm sóc ngươi!”

Chăm sóc…

Thực sự tôi cũng đâu bệnh tật chi.

“Nhìn đây, đố uống cũng mang tới. Có điều gì ngươi muốn ta làm chăng? Thậm chí gối đùi cũng có thể đấy nhé?”

Cảm thấy xum xoe gì đâu.

Việc tôi muốn nhỏ làm hử.

Khi cô nói nói điều tôi muốn nhỏ làm, thì chỉ có duy nhất 1 chuyện tôi đại khái nghĩ tới. ( ´◉‿ゝ◉`).

“Vậy thì, bởi tại tôi mệt chết khiếp không muốn động đậy nữa, tôi muốn Laurier phục thị cho tôi.”

“…Ngươi…Mặc dù mệt tới độ ngươi nói cử động không nổi, thì vẫn còn tinh thần vậy sao?...”

Quả nhiên dù là Laurier cũng phải kinh ngạc.

“Ờ thì, đừng nói vậy chớ. Đây và đó là 2 chuyện tinh thần khác nhau. Làm ơn nha.”

“Thiệt tình. Ngươi đúng là hết cứu vãn mà.”

Tuy rằng nói vậy, cô ấy vẫn rõ làm nó.

Laurier khóa cửa, cởi quần áo vui vẻ.

Ngoại hình chỉ còn đồ nội y, nhỏ chui tọt vào chăn.

“Tuy rằng luôn bị Haruto ức hiếp, giờ ta nghĩ lại, thế cũng được.”

Trèo lên tôi bên trong chăn, Laurier phát hiện điều chi vui vẻ, hạnh phúc nói vậy trong khi cởi y phục cho tôi.

Thực sự, quả là món đồ đáng giá bỏ hết nổ lực để đánh đổi mà.