31. Cựu anh hùng • bị chơi bởi mỹ nhân kế
Đã được một tuần kể từ cuộc nói chuyện với công chúa.
Sau sự kiện đột ngột đó, Rithina xuất hiện thường xuyên ở buổi tập huấn của Leon.
Tuy rằng không đến mỗi ngày, nhưng là một tỷ lệ bất thường so với trước đây.
Trong cuộc gặp bí mật ở trên, lẽ nào bởi vì cô ấy bỗng dưng ưa thích tôi? Hay cô ấy đang muốn lôi kéo tôi?
Tôi hẳn nhiên là nghĩ về phần sau.
Thế nhưng mà một cô gái xinh đẹp, hơn nữa lại là một hime-sama, mà còn, được chiều chuộng bởi một cô gái ngực lớn há chẳng tốt sao.
Đ, đây quả thực là mỹ nhân kế mà.
Tuy tôi không nhất thiết đạp bẫy vào tình huống tồi tệ, nếu không có gì nhiều hơn rúc rích và khúc khích, tôi thực muốn thưởng thức nó.
Tôi không đứng trên bờ vực sự lung lạc đấy chứ?
Với chuyện có thể thông suốt mục đích của công chúa, tôi đành hoãn nó lại.
Tách khỏi chuyện đó, tôi ít nhiều đã điều tra tình huống của Leon.
Dù tôi nói là điều tra, nhưng chỉ ở mức độ hỏi bản thân anh ta gián tiếp.
Trước hết, nơi sinh của anh ta.
Cho những gì Rithina đã nói, chuyện về không biết quá khứ của anh ta trước khi thành anh hùng.
Ở những cuộc giải lao chat chit, tôi hỏi từng người quê nhà của họ.
Với điều này, tuy là một đề tài phiền toái khi đào sâu vào quá khứ của bản thân tôi luôn, nhưng tạm thời không sao cả khi tôi được nghe chuyện làng Mild từ Rithina.
Rủi thay cho Leon, dường như cậu ta mất trí nhớ trước đoạn anh ta thành anh hùng.
Mất trí nhớ sao…..
Tuy nó không như dối trá….
Giả sử, cho như anh ta được triệu hoán, hẳn phải có loại ảnh hưởng gì đó?
Tuy nhiên, Leon có thể đọc và viết.
Còn tôi đang có ma thuật phiên dịch vô thức, thì tôi cũng cố tình tắt nó đi.
Thật kinh dị làm sao khi không hiểu lấy một chút gì mọi người đang nói.
Nó kinh dị ở mức độ cảm thấy hơi sợ thậm chí với cả Sharon và Laurier mà tôi thân thiết.
Tôi không bao giờ muốn làm nó lại đâu.
Ây cha, đâu phải vậy.
Nhưng với Leon, cậu ta không hiểu lời tôi nói.
Nghĩa là cái thứ như phép phiên dịch không có thực hiện.
Nói cách khác, anh ta không được triệu hoán từ thế giới khác, không phải tình cảnh là thế ư?
Bất quá, cũng thế rứa mới học ngôn ngữ được….
Cuối cùng, tôi không hiểu thực sự lắm.
Kế đó là thánh kiếm.
Rithina dường như đã điều tra nguồn gốc và lịch sử, và tôi chẳng làm được gì với điều ấy.
Vì thế, tôi hỏi Leon cho tôi chạm vào nó.
Ngay cả bản thân cây kiếm, ma lực ngụ trong nó cũng đã kinh người.
Với thứ như vũ khí hay áo giáp, mặc dù bản thân vật được sản xuất là quan trọng, thì cốt yếu hơn chính là vật liệu của nó.
Bằng cách nạp ma thuật, khả năng tấn công và phòng thủ bay lên như hỏa tiễn.
Mỗi vật liệu có lượng tải và hiệu quả khác nhau.
Do vậy, thậm chí là cùng loại kiếm ngắn, so sánh ma thuật nạp vào sắt hay từa tựa, thì lượng ma thuật nạp vào khoáng Mithril sẽ lớn hơn, biến nó thành siêu hơn.
Nói ngược lại, cho dù bên kia có vũ khí ngon hơn, nếu ma thuật không được nạp vào khéo léo, thì có xác xuất đánh thắng cho dù dùng vũ khí thấp kém hơn.
Hơn nữa, vũ khí làm từ vật liệu hiếm bản thân chứa đựng ma lực, gọi là nguyền (ma) kiếm.
Đánh giá từ tiền đề đó, thanh thánh kiếm này giữ ma lực đáng kể.
Bởi tại Leon hiện giờ không thể nắm vững nó, nó bị ngăn bởi Khiên Khí của Lauier, và phép thuật bị phản dội.
Tuy vậy nếu anh ta phát huy thập toàn thập mỹ, kết quả hẳn nhiên rất khác biệt.
Đó đúng là xứng danh thánh kiếm.
Còn chủ nhân của thánh kiếm là Leon.
Tỷ dụ, dù tôi có nhận thánh kiếm này, tôi cũng không dùng được ma lực bên trong.
Tuy tôi không hiểu lý thuyết, nhưng đó là do sóng não tôi không hợp?
Thế nào đi nữa, tôi rút ra ma lực và không thể nạp nó thành công.
Duy chỉ Leon, với một sóng não ăn nhập, là dùng được thanh kiếm này.
Anh ta hiển nhiên là chủ nhân thánh kiếm hà.
Vậy, sau cùng, tôi chỉ biết thành kiếm thật tuyệt thôi và chẳng còn gì khác nữa.
Với điều này, tôi vẫn không hiểu nguyên gốc là thế nào.
Rốt cuộc, nguyên do Leon tới hoàng cung, chính anh ta cũng không biết dù cho bị hỏi.
Theo lời Leon, ngay sau Giáo hội, anh ta được bảo tới hoàng cung.
Quả nhiên được vua tín nhiệm, muốn ban ơn lấy lòng?
Vừa hiểu ra điều đó trong tuần này, có việc lại tới.
--o0o0o--
“HAAaaaa….mệt quá trời.”
Tôi dầm mình trong bồn tắm, tự nói chuyện.
Ngày hôm nay Sharon cùng Laurier đến khiêu chiến tôi.
Đó là kết quả chỉ đạo của tôi? Hai người họ, là đối tượng chơi đùa bởi những động thái gớm ghiếc của tôi, họ giờ đáp trả bằng cách né tránh tôi bất chấp hậu quả.
Không còn chỗ cho quấy nhiễu tình dục nữa.
Không đúng, từ sau khi nhóm Leon đến, tôi đã kiềm chế mình.
Và, giờ thì sao.
Tôi cô độc trong bồn tắm.
Tôi nghe bảo là hai người họ đi tới chỗ Aura để ở lại và chơi đùa.
Lúc đầu, thậm chí có một số loại cãi vả, nhưng tuy quan hệ xấu, thì họ đã hòa giải trước khi tôi biết và dường như ngược lại họ thành bạn bè nữa.
Chi tiết tôi cũng chẳng rõ lắm.
Đại khái, cãi nhau chắc là Laurier nói điều gì nhạy cảm với Leon.
Nói chung, bởi vì thế, tôi ngày ngày tắm ngủ một mình.
Thôi thì, đôi khi FA cũng tốt.
Vừa khi chết tâm trong bồn tắm, thứ đó tới.
“Haruto-sama, em sẽ kì lưng cho anh.”
Cửa phòng mở ra không một tiếng động, rồi Mina tiến vào.
Khác với bộ dáng cô trước kia, cô ấy hoàn toàn không một mảnh che thân.
E, Eeh!?
Kể từ ngày đầu tiên, cô ấy đã không tới phòng tắm và phòng ngủ mà, tại sao?
“Mi, Mina? T, tại sao?”
Tạm thời, tôi che mình lại và hỏi.
“Em nghe anh một mình hôm nay. Thế nên, em đến làm bổn phận.”
“B, bổn phận!? Đ, đó là…Là cái gì?”
Không không, nghe xong cũng đã hiểu rồi.
Tôi hiểu, nhưng có thiệt không?
Tôi nhìn Mina sau khi tỉnh hồn chút, và mặt cô cứng ngắt.
Khẩn trương hả?
“V..vâng, em, được yêu cầu đảm bảo mọi vật sống ở đây…nếu có muốn….c, cái ấy,..về đêm……như đối tượng….làm ấy ấy.”
Uwoa, hầu nữ cung điện đây sao, việc như vậy cũng thực làm được sao…?
“Umm, Haruto-sama. Em, em thì, bởi vì lần đầu em làm việc như vậy, em chắc thiếu chu đáo, nhưng xin để em phục thị anh tận tình.”
Nói ra thế, Mina tiến vào.
Phục thị, một bộ phận nhất định phản ứng với từ đó.
Hết cách à.
Khoan, khoan, khoan~
Hiển nhiên tôi một mình hôm nay, nhưng tôi không yêu cầu nó cụ thể à.
Không đúng, có lẽ là điều này, quan hệ với mỹ nhân kế từ Rithina à?
Nếu là như vậy, hưởng thụ không tốt cho lắm.
Trong khi tôi nghĩ vẩn vơ, Mina đến đằng trước tôi.
Vị trí quan trọng hiển hiện trong mắt.
Ở đây, nói điều như ‘tôi không yêu cầu nó’ rồi đi ra ngoài bồn tắm, là lẽ tự nhiên của nam nhân chăng?
Mina thình lình ôm chầm và rúc vào tôi.
Uwa, tệ, thiệt là tệ.
Tuy tôi biết là tệ, nhưng tôi không thể dời mắt khỏi cô ấy.
Mina chạm vào thân tôi bằng bàn tay mềm mại.
Mỗi khi cô ấy động tay, đôi tai mèo trên đầu giật giật và lúc lắc [pikupiku].
Tôi kìm hãm xung động ôm chầm lấy cô.
Mặc dù tôi nghĩ không tốt lắm sau khi động vào cô, tôi hiểu cảm giác của nam nhân trên thế giới có chuyện lăng nhăng.
Làm sao không thể ăn bữa ăn đặt ở trước mắt.
Bởi vì tôi sở dĩ xoay sở được sau chuyện này, tôi muốn ân cần với cô gái trước mặt tôi, phải thế sao? Tâm tình là thế đó.
Lén lút vươn tay lấy Mina.
Ôm lấy thân hình mảnh cô ấy gần gũi, tôi xoa đầu cô.
Trong nháy mắt cô ấy run run, rồi rụt rè ôm lấy tôi.
Mẹ ơi, mỹ nhân kế thật đáng sợ.
Không đời nào tôi có thể kháng cự nổi.