29. Cựu anh hùng • nghe một cuộc nói chuyện phiền hà
Chuyện thành ra đã phiền toái.
Yêu cầu từ một cô gái xinh đẹp, tôi không hề có ý định từ chối chút nào.
Nhưng mà, cô gái đẹp đó là đệ tam công chúa của một nước.
Cô có động cơ gì ở đây, hay là cô muốn lợi dụng tôi, tôi chẳng biết gì hết.
Thẳng thắn mà nói, tôi không hiểu những hậu cảnh hay đấu đá quyền lực chi cả.
Do đó nếu tôi mạo hiểm, kết quả sẽ thế nào?
Hừm, sự thực tôi chưa có tiền án nào không biết là hay hay là dở.
Vì thế mà, tôi ở trước đó đã bỏ chạy khỏi tình huống như vậy.
Kết quả của việc trốn chạy, tôi chẳng còn thuộc về nơi nào, và khi một sức mạnh không cần thiết trở nên quá mạnh, thế là bị gửi thẳng về trái đất.
Nghĩ về nó, dù tốt hay xấu, thì vẫn dễ hơn cho một người thuộc về mấy loại quyền lực.
Sẽ lã chuyện đáng tiếc nếu bạn tin tưởng vô điều kiện.
Và hơn bất cứ gì, đây cũng là cơ hội gần gũi với công chúa.
Kể cả khi tôi ở chung cung điện trong một tháng, tôi cũng chỉ gặp công chúa-sama đôi lần.
Tới cả bây giờ, tôi còn chưa gặp vua.
Đây là cơ hội.
Giơ tay nắm lấy cơ hội mới là chắc chắn.
Rõ ràng tôi sợ đấu đá quyền lực, vậy mà tại nơi này còn muốn tham gia làm tôi thấy kì quái, nhưng mục đích tôi là lập một harem ngay thế giới này.
Vậy thì, tôi không thể bỏ lỡ một cơ hội có loại quan hệ này với công chúa.
………
Nghĩ lại lần nữa, tương đối là một hành động liều lĩnh.
Mà, sao đi nữa, hãy nghe chuyện cô ấy đã.
Nếu nó có vẻ xấu thế nào, tôi sẽ dắt Sharon cùng Laurier chạy trốn tới nước khác.
“Ừm, yêu cầu gì? Đại khái…..?”
Tôi thử hỏi Rithina. Tuy nhiên.
“Được. Nhưng trước đó, anh có thể nói tôi anh điều tra gì về giáo hội rồi?”
Tôi bị hỏi ngược.
Tôi điều tra cái gì về giáo hội á?
Cái đó, tôi lo lắng về tầng hầm ở chỗ đó.
Tôi không hiểu sao tôi lại lo.
Đơn giản chỉ có thế.
Tuy rằng nói ra cũng không có gì phiền, nhưng nghe chuyện kì cục thì không tốt cho lắm.
Tôi muốn tiếp cận Rithina, nhưng tôi không tin cô ấy.
“……Hiện tại, hẳn là, tôi, đang được nhờ, bởi Rithina-sama phải không?”
Để xác nhận tình hình, tôi nhấn mạnh từng từ trong khi nói.
Tôi không giỏi mặc cả đâu.
“…..Quả vậy, tôi thật thất lễ. Tôi đã quá vội vàng. Đầu tiên, hẳn là muốn tôi nói rõ chút.”
Rithina xin lỗi, rồi sau khi hít một hơi, cô bắt đầy nói yêu cầu.
“Điều tôi muốn yêu cầu Haruto-kun, là tôi muốn anh điều tra mối quan hệ giữa giáo hội và Leon.”
Quan hệ giữa giáo hội và Leon?
Tôi không hiểu cho lắm.
“Với giáo hội, Leon được công nhận là thánh kiếm anh hùng, chẳng phải là như vậy sao?”
Tôi hỏi thẳng.
“Phải. Không có nhầm lẫn về điều đó. Nhưng mà, có thứ mà tôi không hiểu. Đấy là, anh hùng Leon là anh hùng thánh kiếm, nguồn gốc của anh ta trước khi ghi nhận bởi giáo hội là không rõ ràng. Cái này, hệt như Haruto-kun vậy.”
Nguồn gốc Leon không rõ ràng?
Cho tới khi anh ta được công nhận là anh hùng…?
Cái đó là, hẳn nhiên Leon không phải là người được triệu hồi, giống như tôi à?
Tôi tự hỏi là gì?
Hiện tại chỉ nghe qua như vậy, không phải là không có khả năng.
Trong tháng này, tuy tôi giao thiệp với Leon, không có câu nói hay hành vi cho thấy anh ta được sinh ở Trái Đất.
Không đúng, đó không nhất định là không được triệu hồi từ Trái đất đâu?
“Mà, còn cái nữa.”
Còn cái khác sao?
“Liên quan tới thánh kiếm mà Leon giữ. Chính xác thì đó là thánh kiếm không?”
Thánh kiếm là cái gì?
Cái đó, có phải một thanh kiếm chính nghĩa lưu truyền bởi giáo hộ, như vậy chăng?
“Đơn giản nó có phải là một thánh kiếm mà giáo hội có?”
“Phải. Chúng tôi, Hoàng gia Millis, ngay cả cha tôi cũng không biết giáo hội sở hữu vật như một thánh kiếm cho tới khi anh hùng Leon xuất hiện. Tôi đã kiểm tra nhiều sách khác nhau về huyền thoại và truyền thuyết của Millis, nhưng không hề có miêu ta giáo hội sở hữu một thánh kiếm như thế.”
Hừm. Tôi cũng đâ biết điều đó.
Có lẽ nó được khám phá ở đâu đó, bị cất giấu hay việc đại loại, vân vân, không có sao?
“Cuối cùng-“
Nè nè, còn thêm nữa à?
“Giấu diếm nó ngay cả với hoàng tộc, ghi nhận nó như báu vật và giao cho anh hùng. Tôi không hiểu lý do vì sao họ dễ dàng giao vấn đề cho hoàng gia.”
Hừm.
Nếu lời Rithina mà là thật, hẳn nhiên kì lạ khi giáo hội không đặt Leon dưới quyền kiểm soát của họ.
Nếu thành tâm giải thích, họ tin tưởng hoàng tộc và giao anh ta cho họ?
“Ừm, Rithina-sama. Đại khái, giáo hội tin tưởng và giao Leon cho hoàng tộc, thế có phải không?”
“Cái đó…..có lẽ là không?”
Vậy là gì?
Quan hệ coi như là xấu?
“Quan hệ giáo hội và hoàng tộc không tệ.”
Ouch.
Suy nghĩ của tôi bị thấy.
Bộ tôi có vẻ mặt dễ đọc trên mặt à?
“Mối quan hệ với giáo hội khá tốt, nhưng mà, từ bỏ anh hùng thánh kiếm như vậy, là chuyện không thể hiểu nổi.”
Hừm. Chuyện ra là như vậy?
Với tôi, tôi cũng chả hiểu.
“Tôi hiểu chuyện rồi. Nhưng mà, sao lại là tôi? Tôi thì cũng, là một mạo hiểm giả không nguồn gốc ngụy tạo nơi sinh? Làm sao mà tôi có đủ độ tin cậy cho được?”
Đúng vậy.
Không có lý do nào để Rithina tin tưởng tôi hết.
“…..Ở. Nói thật, tôi không tin anh hoàn toàn. Nhưng mà, tôi nghĩ có thể tin ở anh.”
Dù cô không tin tôi, vậy mà vẫn có thể sao?
Ôi trời, tôi không hiểu ý của cô ấy nữa.
“….Cô có thể nói tôi lý do không?”
“…….”
Với câu hỏi của tôi, Rithina không đáp mà nhìn mắt tôi lặng thinh.
Lại nữa. Gì vậy nè?
“Errr…..”
“….Xin thứ lỗi. Nguyên do phải không. Đó là, bởi vì tôi đang chịu một lời nguyền yếu.”
“Lời nguyền à?”
“Phải, tôi bẩm sinh có nó, và có thể mơ hồ thấy suy nghĩ của người chung quanh em.”
Eehhhh? Thấy suy nghĩ?
Thiệt đó chớ?
Vậy thì, điều từ ánh mắt vào tôi khi nãy….
“Tôi xin lỗi. Tuy tôi nói là tôi có thể thấy, nhưng nó rất mơ hồ. Tôi không biết anh đang nghĩ gì. Bên cạnh đó, trừ khi không ai ở quanh, nếu tôi tập trung vào bên kia với chỉ 2 người, chưa chắc nó sẽ tốt đẹp nữa.”
“V, vậy hả?”
Tôi không biết là liệu Rithina có nói thật hay là không.
Nhưng, cái nhìn đó dường như đủ khả năng xuyên thấu tôi, tôi cảm thấy như là cô ấy nói thật.
Thế nên, cô ấy làm trống căn phòng như thế này hử?
“Đó là tất cả những gì tôi phải nói. Để anh tin tôi thêm dù chỉ một chút, tôi đã nói mọi việc.”
Nói thật mọi thứ liêu có được không? Tôi chẳng rõ.
Tuy tôi không biết, nhưng khi tôi thấy cái nhìn thẳng thắn của Rithina mà hầu như vô hình, tôi nghĩ chắc là thật.
“Vậy thì, nếu anh thấy được, những gì mà Haruto-kun điều tra từ nhà thờ, có thể kể tôi nghe không?”
Rithina hỏi tôi.
Không có nghĩa là tôi tin cô.
Mặc dù không có nghĩa là thế, thì có lẽ không sao để nói.
Tôi lo lắng về thứ ở trong hầm của giáo hội. Tôi nói về vấn đề của tôi không hiểu sao làm tôi băn khoăn.
“Vậy sao. Hầm của giáo hội…và 3 tầng thêm vào…”
Rithina lẩm bẩm trong khi suy ngẫm. Tôi chờ để suy nghĩ của cô ổn thỏa.
“….Thứ lỗi cho tôi. Tôi làm dỡ chừng việc nói chuyện của chúng ta hả? Thứ ở trong hầm ngầm, tôi đã có liên hệ. Còn nữa, tôi đang nghĩ về yêu cầu của tôi, anh thấy sao?”
Kể cả cô nói nó làm sao? Thì tôi nên làm gì?
“Ồ, tôi xin lỗi. Tôi chưa nói về phần thưởng gì cả.”
Thưởng sao.
Phải à, tôi chưa nghe nữa.
Đây là yêu cầu trực tiếp từ công chúa-sama. Không thể kì vọng thù lao tương xứng à?
“Về phần thưởng, là tôi, thì sao?”
Thì…là sao….?