U……u~n….
Thở gấp~
Tựa như rơi vào một cái đầm sâu, sâu không đáy, ngột ngạt thế này…..
Haaa!
Buổi sáng.
Trong khi thở dốc vì bức bối, tôi lười nhác tỉnh dậy.
Khi tôi chuyển mắt, Sharon rúc vào tôi thì đang ngủ bên phải trong khi quấn chặt chân tôi.
Laurier, với cảm giác hầu như là leo lên cả tôi, thì co ro ôm vào bụng tôi.
Cô nàng này là nguyên do tức thở của tôi chăng?
Nhưng mà, bởi ba người ngủ trên một cái giường hẹp, thành ra thế này hử.
Do mọi người ngủ trống không, dù mới là buổi sớm, thì mồ hôi cũng nhẹ lan ra trên da chúng tôi trong căn phòng nóng bức này.
Dù da tôi tiếp xúc với da mồ hôi, thì làn da của mấy cô nàng vẫn là đáng yêu khôn tả..
Hơn nữa là, tối qua tôi đã mặc sức dày vò và hưởng thụ, và tôi mười phần thoải mái khi nghĩ rằng đó là những cô gái thích tôi.
Nghĩ lại sự kiện tối quá, tình cảm dâng trào và cảm xúc trở nên dâm dục.
Nhẹ nhàng, tôi xoa mông của cả hai vẫn còn ngủ.
Có lẽ vì mồ hôi, cảm giác hệt như dinh dính vào nó trong khi trượt xuống, và như mong đợi, hai người họ tỉnh khi tôi đang thưởng thức sự co co giãn giãn.
“Nn…..Ah…, c, chào buổi sáng Haruto….”
“Chào buổi sáng, Sharon. Thân thể em thế nào?”
“E…..? A, uh….. Không rõ nữa, dù vẫn còn cảm giác không dễ chịu khi mới đầu vào….”
Tỉnh dậy thấy mặt tôi, rồi chú ý thấy mông cô đang được xoa, Sharon đỏ bừng và nói lời chào với cảm giác xấu hổ. Và có thể giấu sự xấu hổ, cô ấy bàm chặt vào tôi.
Cử chỉ như vậy làm tim tôi đập nhanh.
Trên thế giới này có ai đáng yêu vậy không?
Không, không có đâu.
“Haruto. Anh, tối qua làm kịch liệt như vậy, tới sáng rồi mà vẫn còn muốn sờ sao, anh là người không biết mệt à.”
“Tôi không cam đoan là tôi không hề mệt.”
Laurier ôm vào bụng tôi, mắt nhướng lên hỏi.
Tôi chỉ chuyển tải suy nghĩ tôi mà thôi, đoạn di ngón tay sờ mông vào phần giữa.
“Fuaa……!? Nnnn…..”
Laurier rên lên và run rẩy.
Thực là sung sướng. Bây giờ, mọi thứ trong chỗ này thiệt là sung sướng.
Hơn nữa, bởi vì là sáng sớm, lại thêm lý do đặc thù khác, tinh thần tôi minh mẩn. Nhận ra hai người họ tồn tại.
Sharon bám lấy tôi mạnh hơn và càng đỏ tợn.
Laurier làm biểu tình ‘yare yare[1]’.
Nhìn hai người như vậy, lý nào tôi chịu đựng nổi[2].
--o0o0o--
“Uu~…. Vẫn còn không thấy dễ chịu gì~”
Trở về phòng mình một lần, Sharon đổi sang đồ thường mặc và quay lại với hành lý thu thập.
Bởi vì tôi có hai người yêu, tôi nghĩ “đầu thương” có bị phân tán? Tôi rất lo lắng đó.
Làm lần đầu, tôi chắc hành động ẩu tả một chút.
“Em có sao không? Chúng mình có thể dời khởi hành nếu em muốn?”
Tôi thành ra quan tâm khi tôi nghe nó.
“Eh? Không em ổn mà. Vì cử động không có khó! Nhưng mà, phần nào nó làm em nhớ vụ tối qua!”
Sharon vung vẩy lắc tay nói.
Á à, dễ thương ghê.
Tôi muốn ôm cô gần hơn.
Nhưng mà, tôi sẽ thành ra buông thả khi tính chính trực của tôi biến mất, nên hãy đổi đề tài.
“Fua~. Ta vẫn còn buồn ngủ~. Ngày mai cũng được~”
Có một kẻ cực kì sa ngã ở đây.
Laurier đặt đầu lên đùi tôi trong khi tôi đang ngồi, dụi mặt cô vào chà qua chà lại.
Bởi vì nó rất khoái, cô có thể ngừng được không?
“Aa! Gối đùi! Laurier-chan, thật gian xảo! Em cũng muốn làm nữa!”
“Giờ nó là gối đùi của tui~”
Nè nè, ý định vất vả cố chuyển đề tài của tôi có lẽ nghe thấy âm thanh sụp đổ rồi đó.
“Êi! Dù nó dễ chịu, thì hãy làm vậy vào buổi đêm! Xin chú ý giùm.”
Tôi gỡ Laurier khỏi tôi với tiếng [peii] và nói điều thật ngầu.
Có khí chất đúng không?
Haruto….”
“Anh mà nói điều như vậy….”
Hả?
Cả hai người, sao làm bản mặt đó thế?
“Ahem. D, dù gì đi nữa, phải tạm biệt nhà trọ này hôm nay. Gửi lời chào tới chú và dì rồi đi tới Hội thôi.”
“Vâng!”
“Hai~..”
Mỗi lời đáp luôn có kiểu mẫu như vậy hử.
Sau đó, thu dọn nhà trọ đã chiếu cố chúng tôi, chúng tôi đến hội sau khi chào từ biệt họ.
Tôi cũng chào chị Etna luôn, người mà có khoảng cách tôi không thu ngắn nổi.
“Rồi. Dù chia tay thật đáng tiếc, tôi cũng rất mong đợi và việc làm của ba người cậu. Nhưng mà, vì Vương đô không có xa đây lắm, nhớ sớm gặp lại nhé.”
Nói những lời đó, chị ấy rơm rớm mắt.
Sharon cũng khóc nữa.
“Ừa! Vì chúng ta chắc sẽ gặp lại nữa, xin đừng có kiếm bạn trai cho tới lúc đó nhé.”
Chị Etna giật lùi trước những lời đó của tôi.
Rồi tôi bị lườm bởi Sharon và Laurier.
Tôi lựa sai rồi. Đáng sợ quá.
“Vậy thì, Haruto-dono. Xin tới cung điện với cái này.”
Ông già Kruez ở cùng chuyền tôi một lá thứ.
Gì đây ta?
“Dù thiếp ủy thác của Hội có thể dùng như chứng thực, để phòng hờ, tôi làm cái đảm bảo này với tên tôi trên đó. Tôi nghĩ sẽ là chuyện vào cung điện sẽ dễ hơn với thứ này.”
Tôi rõ rồi.
Dù yêu cầu là từ bên khác, có lẽ nó không được công khai, và tôi được giới thiệu từ ở đây. Tôi tự hỏi liệu có tương đồng?
Mà thôi, chỗ nào cũng tốt hử.
“Vậy thì, tôi đi đây. Cảm ơn đã chiếu cố.”
“Cảm ơn về sự tử tế!”
“Tôi lớn rồi!”
“Vâng, cố lên nhé.”
Chúng tôi chia tay chị Etna và rời khỏi Hội.
Sau đó, để hành lý lên chiếc xe đã được thuê, chúng tôi khởi hành từ trấn Torres.
Thị trấn đầu tiên mà tôi ghé ở lần thứ hai nơi thế giới khác.
Thị trấn mà tôi gặp những cô gái quan trọng là Sharon và Laurier.
Tôi chắc chắn sẽ đến lần nữa.
Lần kế càng muốn có nhiều cô gái hơn.
Mang theo hậu cung khải hoàn trở về!
Fuhihihi.
“Haruto….”
Cái liếc của Sharon lạnh lẽo quá chừng.
“………….Được rồi, vậy, đi thôi. Tới Vương đô nào!”
Chú thích
1. med: thiệt tình thua luôn
2. med: đây là tăng 2