------------------------------------
Trans: Nhật Nguyên
------------------------------------
Quá sức bối rối.
Lý do khiến tôi lúng túng tất nhiên là vì sự góp mặt của Celes rồi.
Mà nhắc Celes mới nhớ, khi vừa thấy tôi đặt chân vào căn phòng, ẻm lập tức đánh mắt đi ngay.
Và hiện tại, ẻm đang lén liếc nhìn tôi với Laurier.
Ánh nhìn lạnh như tuyết kỷ băng hà.
Mặt Sharon như đang muốn nói [Thiệt tình hà!]
Mặt Celes như đang muốn nói [Đồ bẩn thỉu! Đồ biến thái!]
Tôi đội quần lên đầu được chưa?
Giờ sao đây? Giờ ẻm sẽ làm gì đây?
Thêm nữa, dẫu biết rằng mình sắp phải thốt lên [Công chúa thuộc về tôi], nhưng tôi vẫn thấy vô vọng quá chừng.
Ngay lúc đó thì Hầu Tước đến.
Cả con trai ông ta, Heo-Ếch cũng đi theo nữa.
Tôi với thằng khỉ đó lườm nhau.
Phù.
Anh phải hi sinh cả danh dự của mình để mà theo kịp chú đó biết không hả?
Anh không còn là anh ngày hôm qua nữa đâu.
Thằng đó nhìn vào một tôi hoàn toàn mới.
Tốt, tôi không phải người thua.
Bởi giờ đây tôi đã có sức mạnh để đối mặt với thằng khỉ đó rồi.
“Xin lỗi đã để mọi người chờ. Thưa công chúa Rithina, rất vui vì được gặp lại người sau một quãng thời gian dài. Vì phương tiện liên lạc kém quá nên chúng ta lỡ mất cơ hội gặp nhau, mong người thứ lỗi cho thần.”
“Không sao, cũng ta ta đến thăm đột ngột thôi. Đừng lo chuyện đó làm gì”
Hầu Tước bỏ ra ít thời gian để nói chuyện với Rithina trước.
Nhìn ẻm, tôi thấy ẻm ra dáng công chúa vô cùng.
À bậy, em ấy là công chúa xịn mà.
Nhờ có sự kiện tối qua nên ký ức ẻm mặc đồ maid vẫn còn lưu lại trong đầu tôi.
Tối qua, chính cô công chúa lạnh lãm ấy đã há miệng ra và đánh lưỡi…
Cái miệng ấy phát ra một giọng dâm đãng ngọt tai vô cùng, tôi thì…
Đầu tôi bỗng đầy ắp mấy chuyện bậy bạ.
Không được, phải dẹp chuyện đó sang một bên, ngay và luôn.
“Haruto-dono, quả thực tôi rất biết ơn cậu về sự cố dưới mê cung đó, mong cậu cho phép tôi báo đáp ân huệ này”
“Rất vinh dự vì có thể giúp đỡ ngài bằng tài năng hèn mọn của mình.”
“Không ngờ một người mạnh như cậu mà lại khiên tốn đến vậy.”
Quy tắc số một khi trò chuyện với quý tộc: phải thật khiêm tốn.
Sau khi chào hỏi xong, chúng tôi bắt đầu bàn sang chuyện chính.
“Còn giờ, tôi đã đọc lá thư mà đức vua viết và biết vì sao công chúa lại phải tới đây rồi. Tôi đồng ý.”
Hầu Tước nói thẳng vào vấn đề luôn.
Ai chà…
Rốt cuộc là đôi bên dễ dàng đạt được thỏa thuận.
Chẳng những vậy, ông ta còn không đá động gì đến những chi tiết khác nữa chứ.
Rốt cuộc có cần phải mở một cuộc thảo luận trịnh trọng tới mức này không? Có khi nào tôi nói hơi thừa rồi không?
Vì chuyện diễn ra quá suôn sẻ nên tôi bắt đầu thấy lo rồi.
Chẳng phải ngay từ đầu, chức danh Hầu Tước rất có quyền lực hay sao?
Lạ quá, tôi không hiểu tí gì hết.
Còn nhà vua nữa.
Nhờ tôi chuyển thư tay mà viết trong đó có vài chữ là sao?
Với lại ngay từ đầu, tôi có nhất thiết phải lặn lội đến tận đây không vậy?
Mà khoan, có phải Hầu Tước đồng ý nhanh như vậy là vị sự cố dưới mê cung không?
Hay là tại Heo-Ếch thức cmn tỉnh?
Nếu là vế sau thì có khả năng cuộc thảo luận này sẽ còn phức tạp hơn nhiều.
Nội cái chuyện Heo-Ếch say nắng Laurier cũng đã kỳ lạ lắm rồi. Làm sao mà mở lời đây?
Ý trời rồi!
Chẳng mấy chốc mà hai bên đã thảo luận xong. Hơn nữa, Celes cũng không bị ấn tượng xấu nào cả.
Mà khoan, để chuyện đó qua một bên đã, sao Celes lại ở đây?
Trong khi tôi đang gồng não lên suy nghĩ chuyện đó, Hầu Tước đột ngột đổi chủ đề.
“Nếu mọi người đồng ý như vậy rồi thì tôi xin phép bàn sang một chuyện khác quan trọng hơn.”
Nói xong, ông ta đặt một cái gói được bọc bằng vải lên bàn.
Trong đó là một cánh tay.
Chắc đây là một trong những cái tay của con golem bị tôi phá hủy ở tầng 20 đây mà.
Đó là phần từ khuỷu tay đến bàn tay, vết cắt khá ngọt và vẫn còn trong tình trạng tốt.
Sau khi kiểm tra xong, tôi đưa lại cho Hầu Tước.
Tôi không rành về bọn golem cho lắm.
Tôi cũng chỉ biết rằng golem là một thứ cử động được và mù quáng tuân theo mệnh lệnh của ai đó như bao người khác mà thôi.
Như là “đào hố” rồi thì “bảo vệ người nào đó” chẳng hạn.
Nhưng ngược lại, con golem đó lại có tri giác. Vậy nên tôi kết luận nó không phải một thứ bình thường.
Mà kệ chuyện đó đi đã, liệu quả cầu kia có liên quan gì không?
Dù sao thì tôi cũng chỉ biết có bấy nhiêu thôi.
Nếu có người rành hơn, người đó sẽ điều tra ra thôi. Dù tôi đã giao lại cho Hầu Tước, nhưng chỉ mới một ngày mà ông ta đã điều tha thêm được gì rồi ư?
“D-Dạ… kết luận lại thì, đây là sản phẩm từ một nền công nghệ tiên tiến ạ.”
Đột nhiên Celes bắt đầu nói.
Có phải ông ta gọi Celes tới để bàn chuyện này không?
Giờ nghĩ lại mới nhớ, lúc chúng tôi lên được mặt đất, em ấy quan sát cái tay này rất chăm chú.
“Celes có biết thêm được chi tiết gì không?”
Khi tôi lên tiếng hỏi, con bé giật mình.
y da, con bé cảnh giác tôi mất rồi. Chịu thua luôn.
“Trình độ thật của con bé này hơn lớp nó học đến vài bậc cơ. Đến nỗi các học giả lẫn giáo viên trong trường còn phải kinh ngạc nữa kìa.”
Hầu Tước giải thích.
Vậy luôn á hả?
Đúng là một pháp sư thiên tài hiếm có!
Sau đó, ông ta giải thích cho chúng tôi. Celes đã nghiên cứu cánh tay đó.
Rõ ràng đây là một con golem nguyên bản. Lượng kiến thức thô của tôi còn thiếu sót quá nhiều.
Chẳng những vậy, Celes cũng đã thấy qua chuyển động của nó rồi. Em ấy không lý giải nổi làm cách nào mà con golem cử động như vậy được.
Tóm lại là tôi như đang lạc trôi giữa vụ này vậy đó.
Chắc chắn đó là một thứ cực kỳ bí ẩn.
“Vậy nên giờ tôi muốn nhờ Haruto-dono một việc.”
“Nhờ chuyện gì?”
Sau khi Celes giải thích xong, Hầu Tước lên tiếng.
“Ừm, cho phép tôi nhắc tới kẻ sở hữu con golem này được không? Sau khi gần như bị đánh bại, nó đã phá hủy căn phòng rồi bỏ trốn đúng không? Vì phải quản lý lãnh thổ nên tôi không thể rời khỏi đây được. Vậy nên tôi muốn Haruto-dono đuổi theo và điều tra nó, vậy có được không?”
Hừm.
Không việc gì phải nhận lời Hầu Tước cả.
À mà khoan. Có phải đây chính là cái giá phải trả vì lão đã chấp thuật chuyện cưới hỏi của Rithina không?
Với lại, hình như hầu tước cũng có hứng thú với tôi nữa.
Mà không phải, cái quan trọng nhất vẫn là quả cầu trên đầu con golem kìa.
Vậy nên dù Hầu Tước không nhờ vả thì tôi vẫn sẽ lần theo nó để điều tra thôi.
Vụ này cũng vừa tiện.
Vừa được truy đuổi con golem, chúng tôi vừa được gia tộc của Hầu Tước chống lưng cho nữa. Đảm bảo là sẽ linh động hơn nhiều.
Không lý do gì tôi lại từ chối cả.
Khi tôi nhìn lướt qua mấy nàng trong nhóm, không ai nói gì cả.
Mà phải nói là họ giao hết quyền quyết định lại cho tôi mới đúng.
“Được. Dẫu sao thì tôi cũng không muốn thả rong con quỷ sứ đó tí nào”
“Vâng. Được hợp tác với một người mạnh mẽ như Haruto-dono làm tôi nhẹ nhõm hẳng”
Câu nói và thái độ của ông ta không khớp tí nào.
Có lẽ ông ta sợ tôi từ chối đây mà.
Cũng có khả năng là chuyện hoàn toàn khác so với những điều tôi suy đoán trước giờ.
Nếu tôi do dự, có khi ông ta lôi chuyện của Rithina ra bàn lại cũng không chừng.
Uầyyyyyyyyy thôi kệ mẹ nó đi….
Sao cũng được.
Nghi ngờ sau lưng người ta như vậy xấu lắm. Tôi không muốn nghĩ quá lên đâu.
Đằng nào thì hai bên cũng cùng có lợi mà.
“Vậy giờ sao đây? Biết là phải đuổi theo nhưng mình lại không biết nó đi đâu cả…”
Tôi lẩm bẩm một mình.
“Cứ coi như tôi nài nỉ cũng được, cậu vui lòng ở lại đây thêm một tháng nữa được không? Trong lúc chờ đợi, hãy thu thập càng nhiều thông tin càng tốt. Sau khi cô bé đây tốt nghiệp, tôi sẽ cho cô bé tham gia tìm kiếm cùng cậu luôn.”
Hểểể?!
Cái gì ấy nhỉ……?
Đầu tiên là Hầu Tước cho phép tôi tự do hành động trên đất của ông ta.
Rồi đến câu sau.
Ý ông ta là Celes phải không?
Ổng nói là sẽ cho cô bé đi cùng bọn tôi phải không?
Thiệt hả?
Dù không biết ông ta có ý định gì, nhưng sau khi tôi với em ấy cùng bị kẹt dưới lòng đất, sau khi đã thân thiết với nhau mà lại chia tay trong lúc hiểu lầm nhau thì…. Thật mừng vì tôi có thêm cơ hội để làm lành với cô bé.
Và cũng là cơ hội để hốt một em elf nữa.
Em ấy dễ thương không tả được. Nếu tôi mà có cơ hội thì…
Hị hị.
“Hiiiiiii…….”
“Haruto…..”
Bộ tôi mới làm gì hả?
Tôi có làm gì đâu?
Tôi chả có làm cái đếch gì hết mà Celes lại phát hoảng mới ghê. Sharon ngồi bên cạnh lập tức giật chỏ tôi một phát.
Mắc cái gì vậy?!?!?!
Đúng là một bí ẩn.
Thế giới này đúng là vãi cả bí ẩn.