Đói quá.
Mặc dù đã mang theo ba cái bánh mì nhưng dường như đó vẫn chưa đủ. Mình nên chuẩn bị nhiều hơn.
Bụng tôi réo liên hồi. Khi tôi cố gắng vỗ vỗ cho nó im lặng thì nó càng kêu to hơn nữa.
Như thể nó đang phàn nàn rằng cái gì cũng được, miễn là cho vào miệng.
Tôi nhìn xung quanh mình. Ăn cỏ và lá được không nhỉ? Tất nhiên là không. Những thứ khác có thể ăn được thì ………… cái gì thế kia?
Một cây nấm trắng (キ ノ コ).
Từ ô cho đến thân đều có màu trắng muốt như một cây nấm.
Bình thường ăn nấm (キ ノ コ) sống là không nên nhưng lúc này thì không nên kén chọn.
(TLN: Người Nhật phân biệt loại nấm nói chung là キ ノ コ, và nấm ăn được là マ ッ シ ュ ル ー ム)
Điều đáng ngạc nhiên là tôi có thể kiếm được cái để bỏ bụng. Vì bản thân là rồng nên cơ thể tôi miễn nhiễm với chất độc mạnh. Nếu nó là nấm độc thì có lẽ dùng nó để lót bụng cũng không đến nỗi.
Tôi từ từ cho cây nấm (キ ノ コ) vào miệng.
“…. Ồ, không sao- GAFUU !?”
Bụng tôi đau dữ dội! Như thể bụng tôi bị những chiếc kim đâm từ bên trong!
Tôi lăn lộn khắp mặt đất. Một, hai phút chậm chạp trôi qua, tôi thở hổn hển vì cơn đau.
Có vẻ như đó là một loại nấm độc (キ ノ コ) trông giống như nấm bình thường.
Nhờ cơn đau bụng dữ dội này mà ít nhất tôi biết mình không nên ăn nó lần thứ hai.
Tôi nhổ tận gốc những cây nấm giống hệt mọc xung quanh.
Bogoo, Bogoo
Bọn này canh đúng thời điểm thật nhỉ!
Một cặp sâu rừng xuất hiện.
Vì bọn chúng ngay lập tức tấn công, nên tôi nhẹ nhàng đáp trả bằng một nhát chém ngang giết chết con thứ nhất.
Con còn lại sẽ là chuột bạch để tôi thí nghiệm. Tôi nhận ra rằng bọn sâu rừng này luôn há to miệng của chúng.
Điểm lợi là chúng có thể dọa đối phương. Nhưng đây cũng là bất lợi.
Tôi bất ngờ ném nấm độc vào con sâu.
Sau vài giây, con sâu mềm nhũn vì cơn đau và quằn quại dữ dội. Nhìn nó như bị phun thuốc trừ sâu ấy.
Và sau đó, chưa đầy ba mươi giây, nó đã chết.
“Loại nấm này, đúng hữu ích như mình nghĩ.”
Xem ra, cơn đau bụng của mình hồi nãy không bị lãng phí. Cho đến khi rời khỏi khu rừng, mình sẽ mang một ít phòng thân vậy.
“Ai đó --, Ai đó – cứu – với!”
Tiếng kêu cứu đột ngột vang vọng khắp khu rừng. Có vẻ như khu rừng này không chỉ có mình tôi. Mặc dù tôi không có nghĩa vụ phải đi, nhưng tôi không có lý do gì để không đi, vì vậy tôi quyết định đi tìm người kêu cứu đó.
Có bốn người trông giống như nhà thám hiểm và bốn con sâu vây quanh họ. Ba nam và một nữ. Họ kêu gọi sự giúp đỡ có lẽ vì họ không thể chiến đấu một chọi một do không đủ khả năng.
Tôi vừa ngẫu hứng hát bài hát con sâu mới chế vừa thuận tay chặt từng con.
Sau khi đồng loại của đám sâu bị hạ, những con sâu khác chuyển mục tiêu sang tôi, nhưng không có vấn đề gì vì tôi đã ném cho chúng ba cây nấm độc làm quà.
Quằn quại vì cây nấm, ba con còn lại cũng sớm rời khỏi trần gian.
“Ổn chứ?”
Không một câu trả lời. Ok, trở lại công việc của mình nào.
“Ah, chờ đã, vui lòng đợi đã!”
Cả bốn người bọn họ choàng tỉnh,và tuyệt vọng ngăn tôi rời đi. Mình biết điều này sẽ xảy ra mà.
“Làm sao vậy, tôi đang bận. Nếu có chuyện muốn nhờ vả tôi thì phải trả tiền xứng đáng nhá.”
“ T, tiền? “
“Tôi đang đói”
Thay vì tiền, tôi muốn thức ăn.
“Nếu vậy thì”
Bốn người nhanh chóng lấy hết đồ của họ. Bây giờ, tôi có năm bánh mì thịt hun khói và rượu. Nó ngon theo hai nghĩa.
Sau một lúc trò chuyện thì có vẻ như họ là những nhà thám hiểm tập sự. Vì sợ gặp lại bọn sâu nên họ yêu cầu tôi đi cùng họ trở lại thị trấn.
Vì cũng trên đường quay về nên tôi đồng ý đi theo họ. Trong lúc di chuyển tôi đã đưa họ mấy cây nấm độc phòng thân.
“Tôi cần phải rèn luyện bao nhiêu để mớig giống Ja-san vậy?”
“Tôi không rèn luyện nhiều lắm.”
“Thật vậy ư!?”
“Chẳng qua là hai cậu gà quá thôi”
“Đúng vậy, đúng vậy”
“Im đi, hai cậu cũng giống vậy à?”
“Ja-sama là một người tuyệt vời. Chắc là số phận chúng ta đã gặp nhau như thế này.”
Gã ikemen với mái tóc vàng xoăn bám chặt vào tay tôi. Đôi mắt có phần đáng sợ.
“Chờ đã, cậu đang sờ cái gì vậy. Không phải cậu đang gây phiền phức cho anh ấy sao “
Cậu nhóc buộc tóc đuôi ngựa mạnh mẽ kéo tay ikemen ra. Tôi đoán chừng hai mươi tuổi, khá đáng yêu.
Về cơ bản, dường như họ không người xấu.
Tôi không cảm thấy nhàm chán vì những người bạn khá thú vị. Nếu bị sâu tấn công giữa chừng, họ có thể dùng nấm độc để giải quyết.
Sau khi tách khỏi bốn người trong thị trấn, tôi đến hội để giao món đồ đã hứa cho Sierra.
“Những con sâu này ổn chứ?”
“Khá ổn”
“Tôi hiểu rồi, em sẽ không dễ xiêu lòng bởi những thứ như thế nhỉ?”
“Vì vậy, hãy trả lời câu hỏi của anh. Chắc chắn là em rất mạnh phải không? Tại sao cô lại làm lễ tân? “
Sierra có vẻ bị xúc phạm khi cô ấy nâng tóc mái lên và nói với đôi mắt nheo lại.
“Tôi đến từ một lục địa khác. Tôi từng là một nhà thám hiểm ở nơi đó.”
“ Tại sao em lại thôi làm nhà thám hiểm? “
“Tôi sẽ không trả lời tiếp. Nhiêu đây là đủ rồi.”
“ Oioi, anh đã dành nửa ngày để làm hết sức mình, em biết đấy …… “
“ Quá khứ của một người phụ nữ rất đắt giá. Có thể coi nó như là một viên ngọc quý hiếm.”
Maa, mặc dù hơi ngắn, nhưng biết được một chút quá khứ của cô ấy khá là hời. Tôi không nên nhặng xị lên kẻo cô ấy ghét mình.
“Vậy thì hãy đến lần nữa. Một ngày nào đó, tôi thậm chí có thể cho phép anh mời tôi đi ăn một bữa.”
“ Fuu “
Tôi cười khoái chí. Một bông hoa có giá trị như tôi đối với một người như anh sao? Đôi mắt cô ấy thể hiện rõ điều đó.
Nhưng cũng đáng lo là thái độ lạnh lùng của cô ấy cũng là điều tôi thích.
Tôi muốn bán số bọ Kabuto còn lại, nhưng lại không biết nên bán ở nơi nào.
Khi tôi nói chuyện với thương nhân, anh ta bảo chẳng ai đủ ngu ngốc để mua chúng.
Bực mình, tôi tặng chúng như một món quà cho những đứa trẻ ở gần đó.
“Cháu không cần chúng.” Như thể vội vàng vứt bỏ nó.
Những đứa trẻ này chả đáng yêu tí nào cả, chúng trông giống tôi hồi đó vậy.
◇ ◆ ◇
Không ngờ rằng việc vào rừng hái thuốc cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Chúng tôi không ngờ rằng bốn con sâu lại xuất hiện cùng một lúc……
Nếu chỉ có ba con thì chúng tôi có thể chạy trốn được. Nhưng trời xui đất khiến thế nào mà bị bao vây bởi bốn con sâu rừng thế này thì tàn đời rồi.
Thật xui xẻo. Tôi đã định bỏ cuộc nhưng các đồng đội của tôi thì khác.
“Ai đó ー ー, Ai đó làm ơn hãy cứu chúng tôi!!!”
“Chờ đã, có hét thế nào thì cũng không ai nghe đâu.”
“Sao cậu biết là không ai nghe, làm giống như tôi sẽ chấp nhận chết ở đây vậy.”
Ai đó …… Đúng vậy, mình chưa muốn chết. Nắm chặt lấy con dao của mình, tôi trấn tĩnh lại. Tôi vẫn còn nhiều điều muốn làm lắm.
Những thứ tôi muốn ăn, những nơi tôi muốn đến, có rất nhiều trong số chúng!
Hơn bất cứ điều gì, tôi muốn trải nghiệm tình yêu cháy bỏng! Tôi sẽ chết mà không gặp được người định mệnh của mình sao ―――
“Một ngày nào đó ~ ♪”
Đột nhiên ai đó đang hát nhảy ra trước mặt con sâu. Và sau đó, anh ta nhanh chóng chém đứt nó.
Chủ nhân của cánh tay mạnh mẽ vừa xuất hiện vài giây trước đã ném thứ gì đó màu trắng vào miệng ba con sâu còn lại.
Những con sâu ăn phải, chúng vật vã như thể phát điên, và chết một cách bất thường.
“Ổn chứ?”
Không ai có thể trả lời. Không ai có thể theo kịp những gì vừa xảy ra.
Chiêm ngưỡng mái tóc bạch kim suôn mượt được thắt lại và khuôn mặt như bước ra từ giấc mơ.
Dokin!
Tim tôi như nhảy lên. Bản năng tôi mách bảo rằng, đây chính là người đàn ông mà mình thầm ao ước.
Khi ân nhân của chúng tôi cố gắng rời đi, đồng đội của tôi đã ngăn anh ta lại. Làm tốt lắm.
Thứ mà ân nhân của chúng tôi yêu cầu chính là thức ăn. Thậm chí không đòi tiền, trái tim anh ấy phải đẹp biết bao!
Tên anh ấy là Ja-sama.
Ja-sama đến khu rừng này để bắt bọ kabuto nhưng, anh ấy đang trên đường quay trở lại.
Chúng tôi cũng vậy, đã hoàn thành việc thu thập thảo mộc và muốn trở lại cùng nhau.
Chúng tôi đã được phép. Tôi đã bị ám ảnh mất rồi. Tôi cứ nhìn Ja-sama từ bên cạnh. Đôi khi, Ja-sama thể hiện cử chỉ lo lắng.
“À mà Ja-san, lúc nãy anh cho sâu ăn gì vậy?”
Đồng đội của tôi đang hỏi về cây nấm trắng mà Ja-sama đã ném trước đó.
“Heeh, cái gì thế này?”
“Nấm độc. Chúng luôn há mồm để đe dọa phải không? Khi tôi cố cho chúng ăn thứ này, chúng chết ngay lập tức.”
Bốn chúng tôi cùng ồ lên ngạc nhiên. Thật là một ý kiến hay!
Cho đến giờ vẫn chưa có một người nào tính đến chuyện đó cả!
“Tôi cũng đưa các cậu vài cây phòng thân. Lần sau khi nó xuất hiện, hãy ném nó vào miện bọn chúng.”
“ Ừm, liệu Ja-sama là nhà thám hiểm nổi tiếng chăng?”
Khi tôi hỏi anh ấy, Ja-sama lắc đầu. Lấy hết can đảm, tôi tiếp tục đặt câu hỏi.
“Ja-sama, anh đã có người bạn đời mà trái tim anh đã chừa chỗ chưa?”
“Sao chúng xuất hiện nhanh vậy chứ.”
Đúng là kỳ đà cản mũi! Hai con sâu chắn đường chúng tôi.
Tôi ném nấm vào miệng con sâu. Đồng đội của tôi cũng làm như vậy. Đáng ngạc nhiên là nó đã đánh bại lũ sâu một cách dễ dàng.
Việc này khiến chuyện đối đầu với chúng bằng kiếm và ma thuật trở nên ngu ngốc.
Ja-sama dường như đang nhìn chằm chằm vào những con sâu đã trở thành xác chết.
“Các cậu đã bao giờ thử ăn giun chưa?”
“Không, không có ai ăn thứ này cả”
“Nhưng cậu thấy đấy, không phải có rất nhiều quái vật trông rất ngon phải không? Các cậu không nghĩ rằng con sâu lớn đó cũng tốt sao “
“ Không đó là… tte JA-SAN !? Anh có đang nghiêm túc không vậy!? “
Tại sao điều này lại xảy ra chứ, Ja-sama chỉ cắt cơ thể của con sâu thành từng khúc vừa ăn. Nghĩ sao làm vậy. Thật là nam tính quá đi. Nhưng tôi nghĩ kiểu gì vị của chúng cũng dở tệ.
”Tôi nghĩ rằng việc thách thức bản thân rất quan trọng. Này nếu tôi sùi bọt mép và bất tỉnh, tôi sẽ để phần còn lại cho cậu cho đến khi thành phố nhé.”
Trong khi nở nụ cười với hàm răng trắng và lấp lánh, Ja-sama… ăn con sâu.
Và anh ấy ói ra.
Tuyệt vời.
“Anh ổn chứ, Ja-san !?”
“GeHaaGoHooh. …… Không phải con quái vật nào cũng sẽ ngon nhỉ… Nó có vị như một miếng pho mát mười năm tuổi được phủ lên trên natto ngâm trong nước bồn cầu vậy.”
Tôi không thực sự hiểu cách diễn đạt đó nhưng xem ra nó có vẻ rất tệ hại.
Khoảng thời gian tôi ở với Ja-sama dù sao cũng rất vui. Nhưng khoảng thời gian hạn phúc này cũng rất ngắn ngủi.
Khi chúng tôi đến thị trấn, Ja-sama dường như có việc và phải rời đi.
“Ah ahh”
Còn nhiều điều nữa mà tôi muốn hỏi Ja-sama. Nhưng dù gì thì tôi dã tìm được nửa còn lại của mình.
“Quyết định rồi. Tôi, sẽ trở thành người yêu của Ja-sama! “
Tôi thẳng thắn tuyên bố những cảm xúc dâng trào của mình. Các đồng đội của tôi sau đó đã chế giễu tôi.
“Ja-sama sẽ không phải lòng một người như em đâu”
“Đúng vậy, ngay từ đầu, một người như Ja-sama đã có một người cực kỳ xinh đẹp làm bạn đời của mình rồi. Nếu mà anh ấy chọn cậu làm bạn đời thì không biết anh ấy thích điều gì ở cậu nhỉ.”
“ Ý tớ là, anh ấy có thể có một dàn harem của mình rồi “
Cả ba nhấn mạnh rằng điều đó chắc chắn là không thể đối với tôi.
“Im đi! Ja-sama thỉnh thoảng đã để ý đến tôi trong lúc chúng ta đang đi!”
“À, đó chắc chắn là vì anh ấy cảm thấy cơ thể mình gặp nguy hiểm. Anh ấy đề phòng vì có một đứa gay như cậu bám chặt mình.”
“Đừng trở thành stalker nguy hiêm nhé.”
“ĐƯỢC THÔI! Tất cả các cậu xứng đáng bị ăn thịt bởi mấy con sâu rừng đó mới phải”
Tôi hét vào mặt họ trong khi nhìn theo hướng Ja-sama đi. Có chuyện gì với mấy người này thế!
Ja-sama là người định mệnh của mình. Mình chắc chắn sẽ không bao giờ từ bỏ anh ấy.
Khi tôi tiếp tục bước đi, có mấy con bọ kabuto rơi trên mặt đất. Đây không phải là của Ja-sama sao…
“Ne, mấy em. Điều gì đã xảy ra với những con bọ kabuto này thế? “
Những đứa trẻ gần đó lên tiếng.
“Uwa, cái gì thế này…:”
“Kinh tởm.”
“Anh bị gì thế.”
Thật thô lỗ khi chúng nói điều đó với tôi. Tôi cảm thấy bị xúc phạm vì chúng không chú ý lời nói của mình và vặn lại tôi.
“Này các em. Có những điều các em có thể nói và không nên nói. Chính xác thì những điều gì về anh mà kinh tơm chứ!”
“Mặc dù anh là con trai, nhưng anh nói chuyện kiểu gì vậy! Uốn éo chân của anh chính là kinh tởm đó, đồ tóc vàng xoăn ! “
“MÀY NÓI CÁI GÌ THẾ HẢ! MUỐN NO ĐÒN KHÔNG THẰNG NHÓC NÀY!! “
Tôi rú lên với giọng trầm của mình, lũ trẻ bỏ chạy tứ phía. Cái gì chứ, đồ ẻo lả sao.
“Không quan trọng.”
Đúng, cảm giác thích ai đó không liên quan gì đến việc là đàn ông hay phụ nữ.
Bên ngoài chắc chắn tôi là đàn ông.
Nhưng bên trong, trái tim tôi là của phụ nữ..
Ngay cả khi nửa dưới của tôi có cái đó thì người ấy sẽ không quan tâm đến một chi tiết nhỏ nhặt như vậy. Un, chắc chắn là như vậy.
Đúng không, Ja-sama ☆