—Cùng nhau tới một thế giới, một nơi mà tớ và Haa-chan có thể ở bên nhau mãi mãi.
Cảnh quan xung quanh như được bao phủ bởi màn sương xuân mờ mịt.
Chính Haruki cũng chưa thể nhận ra nơi đây là cõi ảo mộng hay một đoạn ký ức mình từng trải qua, cậu chỉ biết rằng phía trước đây đang có một cô bé.
Song, ngay khi cậu nắm tay cô, sương mù xung quanh dần tan biến.
Để rồi, cậu nhận ra nơi hai người đang đứng là một công viên mà ngày trước cậu thường tới chơi.
Quang cảnh này, phải chăng là một ký ức từ ngày xưa? Còn cô bé kia chính là Sayaka?
Chỉ có điều, Haruki không thể tìm thấy nó trong trí nhớ của mình—Cậu không nhớ hồi nhỏ đã từng làm Sayaka khóc.
—Đi theo tớ.
Cô bé từ tốn giật lấy tay Haruki và bắt đầu bước đi.
Rời khỏi công viên là lúc cảnh quan của khu dân cư tuần tự hiện ra. Sương mù đã tan, thay vào đó là một quang sắc kim tuyến chói lòa bao trùm lên cảnh vật.
Cô bé kéo tay cậu không quá mạnh, cô không ép buộc mà giống dắt tay nhau đi đến cuối con đường hơn. Nếu muốn, Haruki có thể thoát ra bất cứ lúc nào.
Song cậu đã không làm như vậy. Cô bé tuy không nước mắt giàn giụa nhưng cũng đã chực chờ rơi, thi thoảng lại cất lên tiếng nấc nhè nhẹ. Haruki không nói gì, cậu quyết định "lùi một bước" trước sự chân thành đó.
Cuối cùng, cô dừng chân tại một nơi mà cảnh quan đô thị rực rỡ kết thúc một cách không tự nhiên.
—Cậu nhớ nơi này không?
Haruki lắc đầu.
Cảnh vật xung quanh lập tức chìm trong làn sương mờ đục. Câu hỏi này, cậu không thể trả lời.
—Đi thôi Haa-chan.
Cô bé mỉm cười, dắt tay Haruki bước tiếp.
Giữa làn sương mỏng, hai cái bóng bé nhỏ như bị nuốt chửng vào trong, từ từ biến mất…
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage