“Không hiểu sao… Chẳng biết nữa, bầu không khí trong ký túc xá khác thường quá… Cả cách mọi người cư xử cũng vậy…”
Một tuần sau khi Souta công bố nhiệm kỳ của mình còn “chẳng được hai tháng”. Souta vẫn đang hoàn thành công việc như mọi khi, và trong lúc những cô gái chưa quay về ký túc xá thì anh chàng tự thốt ra những suy nghĩ như thế.
Giả dụ có ai đó ngây ngô hỏi ngược lại Souta, đại loại “Bầu không khí khác thường? Khác là khác chỗ nào cơ?”, thì anh chàng chẳng biết phải trả lời sao cho rõ ràng nhất, nhưng nếu là về cách cư xử của những cô gái ở đây thì Souta có thể giải thích đơn giản như sau. Với nhóm người lớn, tức là Kotoha và Koyuki, số lần Souta tiếp xúc với họ trong một ngày tăng lên hẳn, và nói đúng ra là cả hai cố tình tiếp xúc với Souta hơn mức bình thường. Anh chàng không coi đó là vấn đề đặc biệt và thậm chí còn cho đây là điều đáng mừng, bởi cả hai nghĩ cho khoảng thời gian còn lại của Souta và đang quan tâm tới anh… Vấn đề nằm ở nhóm nữ sinh, khi cả Hiyori lẫn Mirei đều có sự chuyển biến xấu.
“Dù gì, lỗi là ở mình mà lại…”
Nguyên do nằm ở việc Souta đã nói ra sự thật là mình sắp phải chia tay mọi người, và ngoài đây ra thì anh chàng không nghĩ được gì hơn. Thế cho nên, Souta mới đang tự kiểm điểm bản thân, rằng đáng lẽ anh chàng nên làm theo trình tự và dần dà tiết lộ chuyện của mình, thay vì tuyên bố một cách bất thình lình như thế.
“Hầy…”
Đã làm quản lý thì phải chịu trách nhiệm đến cùng. Đây là tâm niệm của Souta, và anh chàng quyết định trước tiên sẽ đưa cách những cô nữ sinh cư xử trở về như mọi khi.
“Hiyori, xin lỗi em nhưng em có thể dành ra chút thời gian với anh chứ? Anh có chút chuyện cần nói ở phòng quản lý.”
“A-Á!?”
Bây giờ là 5 giờ 30 phút chiều, và Hiyori lẫn Mirei vừa từ trường trở về ký túc xá. Lúc này, ở cạnh Hiyori còn có sự xuất hiện của Mirei, nhưng Souta thì vẫn bắt chuyện với Hiyori, bởi anh chàng không muốn bỏ lỡ thời điểm thích hợp này.
“S-Souta-san ơi… Nói chuyện là chỉ có Hiyori với Souta-san sao ạ!?”
“Có cần giật bắn mình như thế không chứ. Chỉ là nói chuyện ở phòng quản lý thôi mà.”
“Ư-Ư-Ưmmm…”
“Sôta, dị là chỉ có mình Hiyori hả? Muốn nói gì thì nói, đừng có nói trước mặt em đấy.”
Hiyori có lẽ không ngờ Souta sẽ bắt chuyện như vậy với mình, nên cô nàng lúng ta lúng túng cả lên, trông chẳng khác gì kẻ đáng nghi. Thấy thế, Mirei chen vào giữa hai người họ để cho Hiyori thêm chút thời gian.
“Không, mai anh định sẽ nói chuyện với riêng em, Mirei. Nên là cứ chờ đến lượt nhé.”
“Hơ. Thế thì em về phòng trước đây. Cho hai người thoải mái tâm tình với nhau.”
“Cảm ơn em nhé.”
“Không có chi.”
Cuộc trò chuyện giữa Souta với Mirei vẫn là của mọi khi và không có điểm gì thật sự bất thường, nhưng trong tông giọng của Mirei đâu đó xuất hiện cảm giác đối địch, tạo nên vẻ khó gần của chính chủ. Hình ảnh ấy… na ná hồi Mirei không chịu mở lòng với Souta, và giờ đây, khi hết lời cần nói với Souta, cô tiến thẳng lên tầng trên mà không ngoái lại chỗ anh.
…Phải giải tỏa cho cả Mirei nữa.
Souta dõi theo bóng lưng của Mirei, đoạn quay sang nhìn thẳng về Hiyori như vừa sốc lại tâm trạng.
“Hiyori đến phòng quản lý dùm anh nhé? An tâm, không phải là anh la em hay gì đâu.”
“V-Vâng… ư.”
Souta đi trước và mở cánh cửa phòng quản lý cho Hiyori, người đang khoác lên vẻ mặt căng thẳng. Anh chàng cứ thế ra hiệu bằng tay cho cô tiến vào.
“Em ngồi đây nhé?”
“V-Vâng. Ư-Ừm… S-Souta-san muốn nói chuyện gì ạ?”
Souta cho Hiyori ngồi xuống một chiếc ghế giản dị mà mình chuẩn bị từ trước, nhưng ngay khi anh chàng còn chưa yên vị trên cái ghế khác thì Hiyori đã đi vào ngay chính sự. Có vẻ cô nàng đang lo lắng không biết Souta sẽ nói ra những điều gì, và cách cô ập vào câu chuyện bất ngờ như thế thật ra dáng Hiyori làm sao.
Souta bỗng chốc mỉm cười và bắt đầu mở lời khi đã ngồi xuống ghế.
“Ừ thì, anh chỉ nói về những điều em biết thôi.”
“...”
“Gần đây, Hiyori đang câu nệ gì đó, đúng không? Cái anh tò mò nhất là em không còn yêu cầu anh nấu gì nữa, có thể cho anh biết tại sao không? Giờ mà anh có hỏi thì em chắc cũng chỉ nói ‘không có gì’ mà thôi…”
“...”
“...Nên nếu em cảm thấy không nói được bằng mọi giá thì cứ trả lời thành thật như anh vừa ví dụ là được.”
Trong một thoáng, Hiyori sắc mặt u ám đưa tay lên chạm mái tóc bob màu hạt dẻ với vẻ không yên. Đôi đồng tử màu mật ong của cô thì chạy loạn xì ngầu cả lên, đi kèm với sự ấp a ấp úng.
“C-Chuyện đó… S-Souta-san này…”
“Sao em?”
“H-Hiyori nghĩ là sẽ gây phiền phức cho Souta-san…”
“Phiền phức?”
“Thì tại, nếu Hiyori yêu cầu suốt thì Souta-san sẽ phải điều chỉnh, Hiyori nghĩ chuyện đó rất vất vả… và Hiyori băn khoăn không biết Souta-san có món gì muốn làm hay muốn cho Hiyori ăn không ạ… N-Nên Hiyori khỏi yêu cầu nữaaa! Souta-san nấu món nào cũng ngon mà.”
“Không, anh biết là em đang giữ ý với anh, nhưng kể cả em yêu cầu hay không yêu cầu thì món nào anh cũng cất công như thế thôi đó? Đúng ra, việc lên thực đơn rất là oải nên có em yêu cầu sẽ đỡ hơn nhiều. Với anh mà nói.”
“...”
Souta không nói dối. Souta cũng chẳng giữ ý với Hiyori. Anh chàng chỉ đơn thuần là đưa ra ý kiến thẳng thừng của một người quản lý với người ở.
Ngay lúc ấy, Souta cảm thấy có điều gì đó không ổn. Trước câu đáp của Souta, Hiyori chỉ giữ im lặng, thay vì hí hửng vồ vập theo kiểu “thiệt ạ!?”. Cứ như thể… Hiyori đang muốn Souta tự thuyết phục bản thân với câu nói đó vậy.
“Còn điều gì khác, đúng không? Rằng tại sao em không còn yêu cầu ấy.”
“...”
“Còn thiệt ha.”
“...S-Souta-san giỏi thật đó. Tại sao Souta-san có thể hiểu Hiyori đến thế chứ.”
“Thì đương nhiên là anh đã quan sát em kỹ mà? Nào, đã đến tận đây rồi thì em nói gì đó đi, chút cũng được.”
“S-Souta-san sẽ không cười Hiyori chứ…?”
“Đương nhiên. Nên nói cho anh biết nhé. Em mất bao lâu cũng được, anh không bận tâm đâu.”
Khi Hiyori mào đầu như thế, Souta nổi hứng định đáp mấy câu bất hủ của nhóm hài “Gachou Club”, nhưng chứng kiến vẻ nghiêm túc trên gương mặt của Hiyori, anh chàng chấn chỉnh tư thế lại ngay.
10 giây trôi qua. Hiyori cuối cùng đã chịu mím mở đôi môi nhỏ màu hồng của mình, và những gì cô nói ra là điều Souta không hề tưởng tượng tới.
“...H-Hiyori không muốn Souta-san ghét Hiyori.”
“Hở? Không muốn ghét là sao?”
“Thì là không muốn ghét thôi ạ. Hiyori đã nói nhiều điều ích kỷ hơn mọi người… Nên Hiyori không muốn yêu cầu nữa. Hiyori không muốn Souta-san ghét Hiyori…”
“H-Hơ… Và đó là lý do của em á?”
“Hả!? Lý do đó quan trọng với Hiyori lắm chứ bộộộ!!”
Hiyori mở căng con mắt đang ánh lên lấp lánh, đôi má phúng phính phồng lên trông thấy. Đó là cách con người bày tỏ cảm xúc thô sơ nhất, nhưng với Hiyori thì Souta không thấy gì ngoài sự dễ thương.
“Nào, đến giờ còn nhẫn nhịn thì muộn rồi đó? Anh biết Hiyori là đứa ích kỷ mà.”
“N-Nhưng… ít ra ấn tượng của Souta-san sẽ thay đổi chút saooo!”
“Cũng không phải là không thể… Hừm, cứ cái đà này là anh ghét em đó, thấy được không?”
“ƠƠƠ!? T-Thế là sao chứứứ!!”
Một người tốt bụng lại tươi tắn rạng ngời như Hiyori thì chẳng mấy ai ghét nổi, và đến cả Souta cũng không tìm nổi một điểm đáng ghét nào ở Hiyori. Ở đây, Souta chỉ làm quá lên như một cách dọa nạt Hiyori.
“Thì tại anh thích một Hiyori rạng ngời tươi tắn mà.”
“...”
“Trước tiên em chẳng là phiền phức gì của anh cả. Và anh ấy, anh chỉ cần nhìn thấy em vui vẻ ăn những món em yêu cầu anh làm là anh vui rồi nè.”
“V-Vậy sao ạạạ!?”
Từ nãy tới giờ, đây là lần đầu tiên Hiyori cho thấy dáng vẻ vồ vập của mọi khi.
“Ờm. Nên đừng câu nệ gì cả, em thích món gì cứ kêu anh làm món đó. Nếu em không thích thì hãy nói không thích, sự ích kỷ đó chẳng làm anh ghét được đâu.”
“A…”
Nói đoạn, Souta vươn tay đặt lên đỉnh đầu của Hiyori một cách chậm rãi. Khoảnh khắc nhìn thấy bàn tay của anh, Hiyori tự mình thò cái đầu về phía trước. Thật có lỗi với Hiyori nhưng trông cô không khác gì một loài vật nuôi yêu quý người chủ của mình vậy.
“Thiệt tình. Hiyori à, em thích được xoa đầu lắm nhỉ.”
“Ehehe…”
“Thế mới nói, nếu giờ em mà câu nệ thì anh cũng cấm việc xoa đầu luôn nhé. Hiểu rồi thì cứ yêu cầu anh đàng hoàng. Được chưa?”
“V-Vâng… Hiyori hiểu rồi ạ.”
“Được rồi. Tụi mình quay về phòng khách thôi.”
Souta nhận thấy đây là lúc khép lại câu chuyện và định bỏ tay khỏi mái đầu của Hiyori. Ngay khoảnh khắc đó, Hiyori nắm lấy cổ tay của Souta bằng một lực thật mạnh.
“Souta-san… Hiyori muốn Souta-san xoa đầu Hiyori một tiếng đồng hồ nữa ạ…”
“Xin lỗi em. Thế là không thể.”
Em không cần phải câu nệ. Em hãy dựa dẫm vào anh. Những lời ấy khiến Hiyori phơi bày thêm nhiều sự yếu mềm… Nhưng kể cả khi cô nàng đã ngước mắt thỉnh cầu Souta như thế, anh chàng chỉ đành lắc đầu theo lẽ thường.
Trước mắt, Souta đã giải quyết được một vấn đề…
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage