Joshiryou no Kanrinin wo suru koto ni natta Ore, Sunderu Joshi no Reberu ga tonikaku Takasugiru Ken. Konna no Najimeru wake ga nai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

WN - Chương 103: Hồi hương

“...Ladies and gentlemen. We’ll be taking off shortly. Please be sure your seatbelt is securely fastened.” 

(...Kính thưa quý khách, máy bay sẽ cất cánh trong giây lát. Xin vui lòng thắt chặt dây an toàn.)

10 giờ đêm. Ở trên một máy bay nọ.

Saki đang lắng nghe thông báo bằng tiếng Anh, trong đôi mắt ánh lên hình ảnh sân bay sáng đèn qua khung cửa sổ. Bàn tay rám nắng vì những tháng ngày ở biển của cô đang nắm chặt chiếc khăn tay… đến nỗi làm nó ướt sũng. Âm thanh sụt sùi nơi sống mũi được cô cất lên không biết bao nhiêu lần. Kể cả đôi đồng tử xinh đẹp màu hổ phách lúc nào cũng mơ màng, chỉ riêng hôm nay là ở trong tình trạng ầng ậng nước mắt.

Trước đó, Saki đã có cuộc chia tay với những người bạn đã giúp đỡ mình suốt bấy năm nay ở ngôi nhà chung nơi bọn cô sống. Saki được họ tiễn ra tận sân bay và cùng họ trải qua khoảng thời gian vui vẻ trước khi bước lên máy bay. Phải tỏ ra tươi tỉnh, không tỏ ra buồn bã. Với suy nghĩ đó trong lòng, Saki đã cố kìm lại nước mắt để chối bỏ những cảm xúc của một cuộc chia tay, nhưng sau khi lên máy bay được vài phút thì sợi chỉ mỏng cũng phải đến lúc đứt.

“Buồn thật… Buồn thật…”

Nghe lời thông báo, Saki thắt chặt dây an toàn và cùng lúc đó thầm thì những suy nghĩ như thế. Cô không thể nào sốc lại bản thân ngay tức khắc, và những kỷ niệm vui tươi đã qua cứ vô thức trồi lên trong tâm trí. Đó là lý do vì sao bộ dạng của cô lại như thế.

“...Cơ mà, trước khi tới đó phải…”

Chuyến bay của Saki kéo dài 12 tiếng, tức là cô sẽ ở trong máy bay được nửa ngày. Saki cho rằng nếu có khoảng thời gian dài thế này thì cô có khóc bao nhiêu cũng chẳng ai nhận ra, đặc biệt khi đối phương là những cô gái ở ký túc xá sẽ cùng cô chung sống từ lúc này trở đi.

Saki đưa khăn áp lên mắt một lần nữa, đoạn lấy điện thoại từ túi và bắt đầu nhắn tin.

“Saki lên máy bay rồi. Có thể tới nơi vào 7 giờ tối. Cảm ơn Yuki đã tới đón.”

Sau khi gửi những tin nhắn thẳng thừng theo kiểu chỉ có thể là của Saki tới Koyuki, Saki chuyển điện thoại sang chế độ máy bay và tắt nguồn. Đúng lúc có tiếp viên đi ngang qua chỗ mình, Saki giơ tay và cất giọng.

“Excuse me… May I have a blanket…?”

(Xin lỗi… Cho tôi một chiếc chăn được không…?)

Saki không chạm mắt với họ và lầm bầm thứ tiếng Anh trong mồm mình. Với một người kém khoản nói chuyện với những ai mình chưa gặp bao giờ như Saki, có thể nói ra lời xin như thế này đã là một thành tựu lớn.

“Certainly. One moment, please.”

(Vâng ạ. Xin quý khách vui lòng chờ một lát.)

Và thế là trước khi máy bay cất cánh, Saki đắp chiếc chăn mình vừa nhận được quá lưng rồi hướng ánh mắt về phía cảnh vật bên ngoài với vẻ chằm chằm. Vốn dĩ đây là thời gian lên giường đi ngủ, và Saki để những kỷ niệm ở nước bạn chạy sượt qua tâm trí trong lúc chờ đợi cơn buồn ngủ ập tới.

“...Well then, enjoy your flight.”

(...Chúc quý khách có chuyến bay tốt đẹp.)

Sau lần thông báo tiếp theo từ cơ trưởng… chiếc máy bay mất thêm vài phút mới bắt đầu rời khỏi mặt đất. Saki chìm vào giấc ngủ khi chiếc máy bay ấy cất cánh được một tiếng đồng hồ.

Sáng hôm sau.

Hiyori tỏ ra cao hứng hơn lúc bình thường. Cô nàng không thôi điệu nhảy chân sáo và nở nụ cười tươi rói.

“Hôm nay Saki-san về rồi, Hiyori nói đúng không ta! Đúng không taaa! Hiyori học xong, Hiyori muốn cùng Koyuki-san đi đón Saki-san ạạạ!”

Saki mà nghe được những lời vừa rồi thì sẽ cảm thấy rất sướng tai, nhưng tiếc thay cho Hiyori là nguyện vọng của cô không được đáp ứng.

“Ủa? Chẳng phải xe của Koyuki-san chỉ có hai chỗ thôi sao?”

Mirei nghiêng đầu về phía Koyuki với vẻ thắc mắc.

“Ừ, Mirei nói đúng. Nên Hiyori cũng trông nhà đi nhé. Chỉ có chị đi thôi.”

“N-Nhưng…!! A, thế thì Kotoha-san và Koyuki-san đổi xe một ngày được không ạ!? Xe của Kotoha-san là xe bốn chỗ mà nhỉ!?”

“C-Chị hiểu ý em, nhưng mà chắc không được đâu. Xe của Yuki-chan rất là mắc nên chị không dám lái…”

Kotoha lắc hai tay sang bên, cả mái đầu của cô cũng đang ngọ nguậy ra sức từ chối. 

Kotoha đang đi xe betle màu trắng có logo hình W, một dòng xe cao cấp nhưng không thể sánh được với chiếc Aodi màu đen có giá gấp đôi của Koyuki. Ngộ nhỡ cô nàng đổi xe với Koyuki để rồi gây ra tai nạn thì cái trách nhiệm phải gánh là không thể nào đong đếm nổi, nhất là khi cô không quen lái một chiếc xe như thế.

Xét tới những rủi ro ấy, rõ ràng là Kotoha không thể đổi xe với Koyuki, và đến giờ cô tan tầm thì Saki cũng vừa đặt chân xuống sân bay. Nói tóm lại, không có chuyện Hiyori đi đón Saki.

“A. Hiyori, để anh cho mượn mô tô này.”

“Ơ!? Được sao ạ!!”

“Ờm. Cơ mà anh thì chuẩn bị đón Saki-san, nên là em phải lái xe một mình thôi.”

“T-Thế thì Souta-san đừng nói là cho Hiyori mượn xe chứứứ! Ngay từ đầu, Hiyori mà lái xe thì đã bị phạt vì không có bằng lái rồi.”

“Ahaha, giỏi lắm.”

Souta muốn dồn hết sức chuẩn bị cho việc tiếp đón Saki, nên việc đưa đón thì anh chàng vốn đã có ý nhường lại cho Koyuki.

“Hứứứ! Souta-san! Tối nay Hiyori muốn ăn salad macaroni!!”

Tọng những món ăn mình yêu thích vào bụng là cách Hiyori trút bỏ những bất mãn và sốc lại tâm trạng. Hiyori chỉ suy nghĩ đơn giản như vậy, nhưng điều đó cũng làm nên vẻ chân chất khó tả ở tính cách của cô.

“Không được, hôm nay là ngày của Saki-san. Saki-san có bảo muốn ăn đồ Nhật nên món salad hôm nay có cá ngừ rưới bainiku và dưa chuột thái nhỏ nha.”

“Ư-Ư-Ư… Sao mà Hiyori thèm ăn quá đi!!”

“Và để kỷ niệm Saki-san tốt nghiệp thì anh định là sẽ chơi lố hơn những ngày thường, nên là Hiyori à, em cứ mong chờ đó đi.”

“Thiệt sao ạạạ! Oaaa!”

“Nào. Sắp tới giờ vào lớp rồi, em mau đi chuẩn bị đi.”

“Vâng ạạạ.”

Một người háu ăn như Hiyori thì sao có thể không hí hửng trước lời hứa hẹn của Souta được. Cô nàng phấn chấn giơ cánh tay lên và rời phòng khách tiến lên tầng trên, mỗi bước đi đều rải những nốt nhạc vui tươi khắp xung quanh.

“Nè, mấy chị có thấy Sôta đang túm Hiyori theo ý mình rồi không?”

“Đúng như em nói, Mirei. Đến chị cũng còn bất ngờ với cậu ấy.”

“Chị cũng vậy. Cảm giác Souta-san hoàn toàn nắm Hiyori trong lòng bàn tay vậy.”

“Ừ thì, Hiyori là người thành thật mà… Chẳng bù cho ai đó.”

Ngay lúc đó, Souta đánh ánh mắt sang phía Mirei và lọn tóc hồng của cô.

“Hả? Tự nhiên nhìn em!”

“Fufu. Souta-san à, cậu trêu cái điểm đáng yêu ấy của Mirei là không được đâu đó.”

“Đúng thế. Đến giờ Mirei-san đã tròn xoe nên tôi nghĩ là càng tốt cho Souta-san hơn nữa.”

“Ơ, Kotoha-san, em mà tròn xoe cái gì chớ! Chỉ là tên này tởm tởm nên em mới đối tốt với hắn thôi.”

Mirei chật vật tìm một câu cãi ra hồn… Nói vậy chứ, dù cô nàng có thủ sẵn bao nhiêu câu cãi đi chăng nữa thì Souta vẫn đang nắm giữ con bài tẩy hóa giải tất cả.

“Ơ kìa ơ kìa, chẳng phải Mirei là người bảo anh ‘dành hết’ quan tâm vào em cơ mà, tự nhiên bây giờ lại nói xấu anh là sao?”

“H-Há!? Cái đồ tởm lợn! Sôta bịa chuyện khích tướng người ta chớ gì. Em đây sao lại nói mấy lời đó.”

“Anh bịa cơ à? Chắc hôm nè?”

“Đ-Đủ rồi! Em đi chuẩn bị đây.”

Souta tủm tỉm lầm bầm vài câu ra chiều thích thú, khiến Mirei mặt đỏ tía tai và tiếp bước Hiyori rời khỏi phòng khách.

“Quả là Souta-san. Cậu cũng biết cách ứng phó với Mirei theo ý mình rồi nhỉ.”

“Chị nói phải. Cơ mà cái vụ ‘dành hết’ kia thì em mới nghe lần đầu.”

“Ahaha, chỉ là em đùa với con bé thôi nhé?”

Lúc này, trong phòng khách chỉ còn lại ba người trưởng thành điềm nhiên nói chuyện với nhau.

“Ara, cậu không thể qua mắt tôi và Kotoha đâu nhé. Ngay thời điểm Mirei hành xử như thế là chúng tôi đều biết con bé thật sự đã nói những lời ấy rồi.”

“Thiệt tình, chị đúng là sắc sảo… Cả Mirei-chan nữa.”

“K-Không, Mirei sao có thể nói điều đó với thằng như em chứ.”

Hối hận vì lỡ cho đi quá nhiều thông tin, Souta ra sức che giấu sự thật, nhưng coi bộ anh chàng không có vẻ gì là sẽ thuyết phục được hai cô gái đối diện mình. Vốn dĩ, Koyuki chưa bao giờ tin vào cái mà Souta gọi là “đùa”, và cô nàng tiếp lời như sau.

“Không hiểu sao, chị có cảm giác Souta-san sẽ ra tay với cả Saki… Kotoha, là chị tưởng tượng thôi nhỉ?”

“A, chị nói đúng… Đến chị còn bị ra tay mà nhỉ?”

“...”

Koyuki nâng giọng tìm sự đồng ý từ Kotoha, nhưng thứ cô nhận được là tai họa khi Kotoha chẳng biết lôi từ đâu ra một đòn công kích đáng sợ. Cứ như thể Kotoha ở sẵn góc khuất và me khoảnh khắc phóng dao về phía Koyuki vậy.

“Hở? Koyuki-san? Bị em ra tay?”

“...Ư-Ừ. Nói thẳng ra thì cậu đang ra tay… với cái bao tử của tôi ấy.”

Trong tình thế dao động, Koyuki nuốt một hơi… và chắp vá ra một câu nói hợp mạch truyện. Quả là Ayase Koyuki có khác.

“A, thế thì em cũng vậy. Fufu.”

“Kotoha… EM NHA.”

Chính vì xác định Koyuki là kẻ thù của mình, Kotoha mới quăng ra một pha tấn công như thế, và dù cho Koyuki không để lộ sai sót nào, cô nàng vẫn thể hiện biểu cảm thích thú với vẻ bối rối của đối phương.

“Ahaha, mọi người nói vậy thì cũng bõ công tôi nấu ăn rồi.”

“Nhắc mới nhớ, Kotoha đã nói rồi nhỉ. Rằng em thích Souta-san ấy.”

“...”

Nhanh gọn lẹ. Koyuki cho thấy mình không phải lúc nào cũng ở bên chịu bắt nạt, khi gần như ngay lập tức, cô có đòn đáp trả với Kotoha.

“...Ơ? Kotoha hả!?”

“...Đ-Đương nhiên là tôi yêu… những món do Souta-san nấu rồi.”

“A, là cái đó à!?”

“Ara, thế thì chị cũng vậy. Fufufu.”

“Yuki-chan…”

Tình thế đã đảo ngược, và giờ đây ta có một Koyuki nở nụ cười tươi như muốn nói “Thấy sao?”.

“N-Nào, mọi người đừng tâng tôi lên như thế chứ. Cơ mà… Được, hôm nay tôi sẽ bung hết sức nấu ăn cho mọi người nhé.”

Chẳng nhận ra màn đấu khẩu táo bạo vừa rồi là những tình cảm thầm kín hai cô gái dành cho mình, Souta cứ thế bám vào bề mặt câu từ và thể hiện vẻ hạnh phúc có phần chất phác.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage Nhại hãng xe Audi. Một dạng sốt đặc sệt làm từ quả mơ Nhật.