Trans+Edit: Enlightened
Proofreader: Shiraishi Yuuki
---------------
“Kotoha, hay Kotoha hãm tốc độ uống xuống chút nhỉ. Có thể Kotoha thấy vẫn ổn, nhưng tôi thì muốn Kotoha trân trọng bản thân mình hơn ấy.”
“V-Vậy… ư?”
“Ừm. Nên Kotoha hãm xuống nhé?”
“Tôi hiểu rồiii.”
Đã ba tiếng trôi qua kể từ khi hai người đặt chân tới quán Izakaya có tên là “Anju” này.
Giờ đây chúng ta không thể biết Kotoha đã đụng tới bao nhiêu cốc sake rồi. Tuy nhiên, có một điều chắc chắn là cô nàng đã uống quá đà.
Đương nhiên lượng rượu mỗi bên nốc vào người là khác nhau, nhưng xét về tốc độ uống thì Kotoha phải gần gấp đôi Souta.
“Kotoha có sao không đó? Cần tôi gọi nước lạnh chứ?”
“Tôi vẫn ổn. Cảm ơn Souta-san ạ.”
“Chịu đựng là không tốt đâu, cần gì thì cứ nói với tôi nhé.”
“Vânggg.”
Lâu lâu, giọng điệu ẻo lả của Kotoha lại vọng đến tai Souta.
Cô nàng đang lắc lư quả đầu qua lại theo một nhịp độ cố định, nhìn là hiểu rượu đã ít nhiều tác động đến nhận thức của cô.
“Ưm, Souta-san đúng là tốt bụng thật nhỉ. Tôi không ngờ mình lại được khuyên như thế.”
“Vậy ư?”
“Nếu Souta-san định trải qua đêm nay cùng tôi thì tốt hơn là đừng cản tôi nhé? Rượu…”
“Lỡ như tôi mà không phải là quản lý và bị ghim bởi Mirei thì có lẽ tôi đã hành động khác rồi. Rượu thì cũng vào người rồi, đàn ông thì cũng là đàn ông ấy.”
“Fufu. Tiếc thật đó.”
“T-Tiếc gì chứ…”
Lời đáp của Kotoha chứng tỏ cô còn không thể tiếp nhận một câu đùa. Quả thực là vô cùng hiếm thấy, rượu chắc chắn đóng vai trò lớn ở đây.
Một Kotoha như thế từ nãy giờ cứ đặt chân mình lên trên chân của Souta, không biết là cô nàng đang có hứng thú với vị trí ấy trên cơ thể Souta hay sao. Thậm chí, thỉnh thoảng cô còn cử động chúng qua lại nữa.
Hay Kotoha say đến độ còn chẳng nhận ra chân mình đang đặt ở đâu? Không biết nào mới là sự thật đây.
Souta ấn nút nguồn của điện thoại đang ở trên bàn để làm nó hiển thị giờ. Bây giờ đã qua 0 giờ, một ngày mới bắt đầu.
Ở Izakaya “Anju” này, thời gian đóng cửa là 2 giờ 30 phút sáng. Họ không nhận đơn quá 2 giờ sáng.
Trước mắt, Souta đặt tạm cái mục tiêu là rời khỏi quán tầm 1 giờ sáng.
Đến thời khắc này rồi mà Souta vẫn còn có thể cho đầu óc mình hoạt động được, đó là bởi anh chàng đã chú ý đến lượng rượu, tốc độ lẫn cách uống.
“Souta-san nhớ uống theo tốc độ của mình đó. Nếu cậu mà định ăn ý với Kotoha thì ngày hôm sau không còn sức làm việc đâu.”
Đương nhiên là có lời nhắc nhở này của Koyuki trong đó, và cũng còn bởi phận làm quản lý khiến việc đưa Kotoha về ký túc xá an toàn nghiễm nhiên trở thành một phần trách nhiệm của Souta theo cảm nhận của cậu.
“Ừ thì, giờ cứ ăn hết những đồ trên bàn đã, sau đó mình gọi tráng miệng nhỉ. Tôi nghĩ cũng vừa vặn thời gian ấy.”
“Tôi, muốn món cuối là kem ạ.”
“Haha, hiểu rồi. Vậy mình ăn nhanh nào.”
Đang đi uống mà nghịch điện thoại thì sẽ để lại ấn tượng không hay cho lắm. Souta lật ngược phía màn hình xuống mặt bàn và bắt đầu xử đống thức ăn trước mặt.
Nhưng anh chàng sớm phải dừng đôi đũa ấy lại.
Souta đã thúc giục Kotoha “ăn nào”, nhưng người ngồi đối diện cậu ấy lại chẳng động tay gì cả.
Khi Souta ngước mặt lên, anh chàng nhìn thấy cảnh Kotoha nhìn dán mắt vào một điểm, khuôn mặt mơ mơ màng màng.
“...”
“...”
Khoảng lặng hiếm hoi.
“Ờm, có chuyện gì thế?”
Một thắc mắc hợp lý. Trước câu hỏi của Souta, Kotoha mới mở lời.
…Bất ngờ như tia sét đánh vậy.
“X-Xin lỗi… Không hiểu sao, khi nhìn tay của Souta-san… tôi muốn, nắm…”
“Ớ!? Tay?”
“Vâng…”
Rượu quả thật là thứ bí ẩn làm sao. Cùng con người ấy, cùng khoảnh khắc ấy, rượu khiến cho mọi thứ khác hẳn.
Kotoha hướng ánh mắt về phía Souta và đáp lại với vẻ bẽn lẽn.
“Kotoha… muốn nắm, tay của tôi sao?”
“Tôi muốn nắm, ạ…”
“Đến thế ư.”
*Gật gật*
Chắc chắn là Kotoha đang bị rượu choán hết sự tỉnh táo trong người. Trong đôi đồng tử lơ mơ làng màng ấy hiện lên một vẻ thành thực không khác của Hiyori là bao.
“Tay thôi thì cũng được…
Ban nãy hai người đã chơi vật tay, giờ Souta cũng không bận tâm chuyện ấy là bao.
“Ờm, tôi đặt đây thì có dễ nắm hơn không?”
Đoạn Souta vươn tay trái tới và để nó gần chỗ Kotoha.
“Cảm ơn Souta-san ạ. Fufu, làm được rồi…”
Vẻ lưỡng lự ngày thường của Kotoha đã hoàn toàn mất dạng. Cô nàng đặt tay mình lên trên tay của Souta, như thể đã phó mặc hết cho lòng tham.
Có thể mọi người đã quên, ở dưới bàn horigotatsu cũng đang diễn ra tình trạng tương tự…
Kotoha hành động không khác gì những cặp đôi thường làm.
“Kotoha là kiểu khi uống rượu sẽ muốn hơi ấm da người chăng?”
“Bây giờ, có lẽ thế…”
“Ấy, giờ tôi mới nhận ra, Kotoha đang dùng tay phải như thế thì sao ăn được nữa?”
“Tôi no bụng rồi, phần còn lại xin nhường Souta-san.”
“Tôi hiểu rồi… Nói thật là có hơi xấu hổ.”
“Fufu, xin lỗi ạ.”
Một Kotoha bình thường sẽ không bao giờ làm những chuyện thế này.
Hết sờ tay người ta lại cựa quậy khuôn nguôi, thậm chí còn tìm cách lồng những đầu ngón tay lại với nhau… Đúng vậy, Kotoha đang coi cái tiếp xúc ấy như một món đồ chơi mà tận hưởng với vẻ mặt khoái chí.
“Bàn tay của Souta-san… lớn thật nhỉ.”
“Hình như cấu tạo bàn tay khác nhau thì phải, giữa nam và nữ ấy.”
Bàn tay của Kotoha thì nhỏ bé, hơi lạnh nhưng lại mềm mại.
Chỉ cần cái chạm nơi bàn tay cô cũng đủ khiến Souta thấy rạo rực trong người, rượu ắt hẳn đóng vai trò không nhỏ ở đây…
“Souta-san, bây giờ tôi muốn tay của Souta bao tay của tôi lại… Như lúc vật tay ấy ạ.”
“A, a…”
Lần này đến lượt Kotoha chĩa tay trái về phía Souta.
Anh chàng đỡ lấy bàn tay ngọc ngà đó và bọc nó lại bằng tay của mình theo nguyện vọng từ phía cô nàng.
“Không hiểu sao… dễ chịu thật nhỉ.”
“P-Phải rồi nhỉ…”
“...”
“...”
Căn phòng chìm vào yên lặng. Ánh mắt hai người cứ thế tìm thấy lẫn nhau.
Ngay khoảnh khắc ấy, Kotoha nở nụ cười tươi về phía Souta. Như thể, hôm nay cô đã thực sự hạnh phúc vậy…
Điều đó đã truyền tận tới tâm trí Souta. Mình là quản lý… Phần lý tính ấy dần dà tan đi theo cái tiếp xúc nơi đầu ngón tay Kotoha, và theo cái tiếp xúc nơi đôi chân đeo quần tất của cô.
…Nguy hiểm. Ngay lúc trực quan mách bảo Souta như thế.
“...A.”
Kotoha bất ngờ thốt ra giọng nói đó… đoạn tiếp tục.
“Souta-san, nãy tài xế taxi Suzuki-san đã cho Souta-san lời khuyên… lời khuyên đó là gì vậy ạ?”
“!?”
Trong một khoảnh khắc, những lời ấy rũ hết phần bản năng đang trỗi dậy của Souta… Tiếp đó, câu nói đầy vẻ tự tin của Suzuki chạy sượt qua đầu cậu.
“Hãy diễn vai một anh chàng có tánh bạo dâm đi ạ.”
“Tính cách lý tưởng và khuynh hướng tình dục là hai thứ khác hẳn. Nếu anh Souta làm điều này thì tôi nghĩ là anh sẽ thấy một bộ dạng khác hẳn của đối phương. Thay đó bằng câu ‘họ trông có vẻ vui’ thì đâu có gì sai trái chứ.”
Souta muốn thử thấy một Kotoha như thế. Sức mạnh của rượu đã đứng ra dẫn lối cho tâm trí anh chàng.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage