Hôm nay là thứ năm. Đã ba ngày trôi qua sau chuyện Souta biết được đích đến cái nhìn cháy bỏng của Kotoha.
“Souta-san, tôi nghe được từ Kotoha rồi. Thứ bảy này cả hai người đi uống nhỉ?”
“Ớ? A, ahaha. Đúng vậy ạ. May mà em được cổ mời.”
Hôm nay không có ca làm ở nhà hàng gia đình, Koyuki vừa làm công việc chính của mình là chế tạo đồ trang sức vừa bắt chuyện với Souta bấy giờ đang nghỉ ngơi.
Lần này Souta đã hẹn đi uống với riêng Kotoha, nên anh chàng không thể nào nói mấy câu kiểu “Koyuki-san cũng tham gia cùng bọn em chứ?”.
Thế nhưng, sau khi nghe giải thích từ Kotoha thì Koyuki ắt hẳn cũng hiểu.
Rằng cô không thể nào nói là “tôi cũng muốn đi” được.
“Kotoha có vẻ đang rất để ý Souta-san rồi nhỉ.”
“Để ý ấy ạ…?”
Trong đầu Souta lại hiện lên hình ảnh hôm thứ hai… Một Kotoha nhìn “chỗ ấy” một cách cháy bỏng, lúc cậu còn đang hơi ưỡn người ra sau…
Trong một thoáng rất nhỏ, anh chàng bỗng chốc chột dạ, rằng có khi Kotoha để ý “chỗ ấy” của cậu thì hơn.
“Ừ, Kotoha đi uống riêng, chưa kể đối phương là người khác giới, đây là lần đầu tiên tôi nghe chuyện này luôn ấy. Đồng nghiệp của Kotoha ở nơi làm việc mà biết được thì sẽ làm lớn chuyện đó. Tôi nghĩ nhìn thôi là cậu hiểu rồi: Kotoha dễ thương mà, ở công ty cũng được xem là người nổi tiếng.”
“Thằng quản lý như em đây mà nói điều này thì có khi người khác nhăn mặt mất, nhưng đúng là em không phủ nhận điều chị vừa nói.”
“Fufu, nếu cậu mà nghi ngờ thì để tôi nói điều này. Trong điện thoại dành cho công việc con bé có lưu rất nhiều số liên lạc của đàn ông ấy. Hình như đến tận ba con số thì phải.”
“Thế chẳng phải nổi tiếng dữ dằn rồi sao…”
“Ngoại hình trẻ thơ đối lập với bầu không khí điềm tĩnh, đàn ông ắt hẳn say đắm điều này nhỉ. Mà tôi thấy bản thân Kotoha lại không nhận ra điều đó.”
Koyuki hứng thú kể cho Souta nghe, nhưng chính cô nàng cũng được theo dõi bởi vô số người khác giới trên tài khoản mạng xã hội để lộ mặt của mình. Tùy vào loại trang sức mà cô sẽ đăng hình chụp phần cổ, phần sau gáy hay cho mọi người thấy cả bàn chân của mình. Những tấm hình đó cứ thế thu hút sự chú ý của nam giới.
Thế nhưng, Koyuki chắc hẳn lại không nhận ra việc đó. Trong mắt cô nàng, điều cô ưu tiên số một là quảng bá sản phẩm của mình tới thế giới, điều có ảnh hưởng tới thu nhập của cô.
“Không hiểu sao đi uống riêng với người nổi tiếng như Kotoha làm em thấy căng thẳng quá đi…”
“Mình ở bên được mời nên cứ coi đây như cơ hội cọ xát với đối thủ mạnh hơn là được mà. Và Kotoha chắc chắn đang muốn một người lúc nào cũng làm việc như Souta-san được nghỉ ngơi ấy.”
“A, ahaha… phải rồi nhỉ.”
Kể từ sau sự kiện “cái nhìn cháy bỏng” kia, một phần suy nghĩ của Souta đã không còn như xưa nữa.
“Được nghỉ ngơi”
Chi tiết đúng ra không có gì hàm ý xấu này lại được Souta hiểu theo một nghĩa khác. Thôi xong, nó thành bệnh mãn tính mất tiêu rồi. Cũng tại sự kiện đó để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng Souta đến nhường đó mà.
“Nhưng mà này, Souta-san. Nhớ chú ý Kotoha đó. Con bé ấy lạ lắm đó.”
“L-Lạ ạ…? Thế nghĩa là…”
“A, không phải là tôi phàn nàn gì đâu, chỉ là tửu lượng của Kotoha cao lắm. Kể cả hành động nguy hiểm là nốc hết trong một ngụm cũng nằm trong thế mạnh của con bé đó.”
“T-Tửu lượng cao ạ!? Kotoha ấy ư…!?”
Kotoha là mẫu người ai cũng nghĩ sẽ gọi nước cam trên bàn nhậu.
Với vẻ ngoài đó, chính tửu lượng cao của Kotoha là một trong những điều góp phần làm nên sự nổi tiếng của cô với nam giới.
“Ừ, và có lúc Kotoha bị nhân viên hỏi tuổi nữa đó?”
“A, a…”
Với Souta, đây là lần đầu anh chàng đi uống với riêng Kotoha. Nhưng Koyuki lại quên mất điểm này. Cô làm vẻ mặt như thể những điều mình vừa nói là thường thức và tiếp tục kể cho cậu nghe.
“Nhân viên thì cũng chỉ làm công việc của họ nên Kotoha cũng nhã nhặn trả lời lại… nhưng chắc chắn là con bé sẽ cảm thấy khó chịu nhỉ. Vì tửu lượng cao nên Kotoha uống rất nhanh, nhân viên nào kiểm tra tuổi tác xong cũng phải cứng đờ khuôn mặt luôn đó.”
“Ahaha, nghe như quả báo cho họ vì có gan đi kiểm tra tuổi tác Kotoha nhỉ. Công nhận cũng có nét dễ thương.”
“Nên Souta-san nhớ uống theo tốc độ của mình đó. Nếu cậu mà định ăn ý với Kotoha thì ngày hôm sau không còn sức làm việc đâu.”
“Đúng vậy nhỉ. Cảm ơn chị đã nhắc nhở em ạ.”
Souta nói lời cảm ơn Koyuki với vẻ điềm đạm trên gương mặt.
Thật ra, Souta cũng thuộc dạng mạnh với rượu theo cách riêng của Souta… đúng ra là đã quen với rượu thì hơn.
Trong suốt ba năm ròng rã làm việc ở công ty đen, lâu lâu có ngày nghỉ anh chàng lại nghiễm nhiên tìm đến đồ uống có cồn giải sầu. Thể xác lẫn tinh thần khi ấy của cậu đã kiệt quệ, hiện thực đã tàn khốc với Souta đến như vậy đấy…
Những lúc ấy, rượu trở thành thứ quan trọng nâng đỡ tinh thần của cậu và giúp việc sống tiếp trở nên thoải mái hơn.
“A, có điều em muốn hỏi Koyuki-san, Koyuki-san cũng có tửu lượng cao ạ? Nãy giờ nghe chị nói em thấy có vẻ chị đã đi uống cùng Kotoha nhiều lần rồi vậy.”
“A, ưm, đừng cười… đó?”
“T-Tất nhiên ạ.”
Trước câu hỏi của Souta, Koyuki bắt đầu có những cử chỉ lạ lùng. Cô nàng nhìn láo liên xung quanh và nghiêng đầu mình sang một bên, để làn tóc màu xanh nước biển của mình hơi lắc qua lại. Bộ dạng hỏi lại Souta của cô khi ấy có mà lên phim ảnh thì chắc sẽ được nhiều người đón nhận cho xem.
“T-Tôi tệ với rượu lắm đó. Rất yếu luôn… Lúc đi uống với Kotoha tôi chỉ gọi Ginger Ale hay trà thôi.”
“Ớ!? Em cứ tưởng là ngược lại cơ… Thậm chí em còn nghĩ chị mạnh hơn Kotoha-san nữa.”
“Vậy thì để tôi nói cụ thể này, ở cửa hàng tiện lợi người ta có bán rượu trái cây đúng không? Nồng độ cồn ba phần trăm ấy.”
“A, là ‘Chuhai’ đúng không nhỉ? Dễ uống như nước ép ha.”
“Tôi không uống hết thứ đó được…”
“Chị yếu với cồn đến vậy ư!?”
Souta lỡ dùng những lời thất lễ với Koyuki.
Thì cũng tại hiếm thấy có ai yếu với rượu đến nhường này mà.
“...Ừ, tôi say ngay thôi. Và tôi có nhiều tật xấu khi say rượu ấy.”
“Sao toàn điều khó tin mất thôi. ‘Tật xấu’ tức là chị sẽ phàn nàn hay gì ư?”
“T-Táo bạo hơn nữa ấy…”
“Hửm?”
Souta đang ở gần Koyuki nhưng anh chàng không thể nghe ra được giọng nhỏ đó của cô.
“Tôi nói là, tôi sẽ táo bạo hơn nữa ấy… Lấy váy quạt người, mở cúc áo phần ngực, áp sát cơ thể của mình chẳng hạn…”
“!?”
“Và tôi sớm thiếp đi nên kí ức cũng mơ hồ ấy, thế cho nên tôi thường không uống rượu…”
“V-Vâng. Nói thật, em thấy thế là tốt ạ.”
Một người lúc nào cũng phòng bị kín kẽ như Koyuki lại để lộ vô số sơ hở chỉ cần có rượu vào người. Nếu phải nói nặng hơn, cô sẽ trở thành miếng mồi ngon cho những kẻ ngoài kia.
Thế nhưng, ham muốn được nhìn thấy một Koyuki như thế ắt hẳn nằm trong bản tính của đàn ông.
“V-Vậy thì… a hèm.”
Koyuki ho theo kiểu ai cũng biết đó là để chữa ngượng và cố gắng đổi chủ đề.
“Buổi tối thứ bảy cậu sẽ đi uống với Kotoha, nên sáng chủ nhật để tôi, Hiyori và Mirei mở lớp nấu ăn cho nhé.”
“Ơ!? Không, đó là công việc của em mà, em không thể bắt mọi người…”
“Fufu, đây là đề xuất của Mirei mà, mọi thứ được quyết định cả rồi. Con bé hết nói đồ cậu nấu không ngon lại bảo chán nên để sáng chủ nhật đổi bữa chứ nhỉ?”
“...V-Vậy ư. Cảm ơn chị ạ. Cảm ơn chị rất nhiều…”
Không ngoa khi nói Koyuki đã lợi dụng những lời của Mirei. Nhưng cô cũng hiểu ý Mirei muốn nói gì nên mới xén nhỏ ra mà bảo lại với Souta như thế.
Tối đi uống. Sáng sớm nấu ăn. Ta có thể hình dung buổi đi uống sẽ kéo dài tới đêm khuya. Không cần phải tưởng tượng cũng hiểu việc đó cực hình thế nào.
Và Koyuki nghĩ cho Souta khoản đó để cậu không phải nghĩ ngợi lung tung khi uống rượu với Kotoha…
“Fufu, tôi sẽ không nói cụ thể, nhưng Mirei là kiểu người không thành thực nên Souta-san có thể cảm thấy hơi khó giao tiếp nhỉ.”
Những lời ấy của Koyuki đã truyền tải đầy đủ sự quan tâm Mirei dành cho Souta.
“Nói cho mà biết, đây không phải là vì anh. Tôi làm là vì Kotoha-san.”
Souta cảm giác giọng nói mè nheo đó vừa mới được cất lên.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage Nước ngọt có gas hương gừng Sự kết hợp giữa rượu Soju với nước hoa quả hoặc soda