Hồi ấy, ta vẫn chưa có ý định tự đeo cái Mặt Nạ đó lên mặt, dĩ nhiên rồi. Ừ đúng, nó có trao cho người sử dụng sức mạnh vô song cùng một cơ thể bất lão bất tử thật đấy, nhưng cái giá phải trả đối với ta thực sự quá lớn.
Bằng cách tham khảo những ghi chép nghiên cứu của Jonathan, ta có thể tạm hiểu như thế này: Mặt Nạ Đá có thể kích thích và phát huy khả năng tiềm ẩn trong não bộ con người.
Tiềm năng của não bộ --- não người, một cơ quan nội tạng vẫn còn nắm giữ rất nhiều bí ẩn. Ý tưởng những cây kim của Mặt Nạ Đá có chức năng khơi dậy thứ năng lực đang ngủ say mà nhân loại chưa từng biết tới cũng chẳng cần quá nhiều thời gian để suy ra.
Đánh thức não bộ, thúc đẩy não bộ.
Đó là những điều mà Mặt Nạ Đá được tạo ra để thực hiện --- dù vậy thì vẫn còn quá nhiều điều chưa biết. Ta mới chỉ thực hiện đúng một thí nghiệm trên người duy nhất. Bản thân ta cũng chưa từng mang ý nghĩ đích thân dùng lên mình, tuy nhiên...
Ta đã bị đẩy vào tình thế không còn lựa chọn nào khác ngoài việc sử dụng nó lên chính mình.
Sau khi kết thúc cuộc thí nghiệm ---- sau khi kết thúc cuộc lang thang trên phố với hơi men trong người, nói vậy cũng được ---- điều chờ đợi ta ở dinh thự nhà Joestar chính là Jonathan, kẻ đã trở về an toàn từ phố Ogre.
Không, không “an toàn” tí nào đâu.
Hắn còn dắt theo gã người Tàu đã bán thuốc độc cho ta, cùng một tên có vẻ như là người bạn hắn mới kết giao ở phố Ogre.
Ta đã hoàn toàn bị dồn vào chân tường. Chiếu tướng.
Dẫu vậy, ta đã biết ---- biết được loại người như Jonathan Joestar rõ như thế nào, ta đã đoán biết từ rất lâu trước lúc ấy rằng rồi có ngày mình sẽ bị dồn vào chân tường thế này.
Nhưng ta vốn không hề có ý định hay kế hoạch hèn nhát nào như kiểu không trở về dinh thự mà quay đầu chạy trốn cả. Ta còn khuya mới có thể trốn thoát khỏi người như hắn.
Để đối mặt với Jonathan, ta đã trở về dinh thự, nơi ta biết rằng cái chết đang chờ đợi mình.
“Tôi đã nhận được thuốc giải.”
“Nói cách khác, tôi đã có được bằng chứng, Dio ạ.”
“Tôi làm điều này với trái tim nặng trĩu.... Dù không thể xem là quá thân thiết, nhưng cậu và tôi đã cùng nhau lớn lên dưới mái nhà này, như những người anh em. Nhưng giờ đây tôi đành lòng phải giao cậu cho cảnh sát thôi.”
Jonathan đã nói vậy.
Nhìn hắn có vẻ gì đó rất miễn cưỡng, hay chính xác hơn, nỗi buồn, khi hắn nhìn ta.
“Quá buồn, Dio ạ... Thực sự quá buồn.”
“Cậu có thể không hiểu được, nhưng đó chính xác là cảm xúc của tôi lúc này đây...”
Làm sao.... Làm sao để ta diễn tả nhỉ.... Những lời có thể coi là “tử tế” được dành cho ta từ kẻ mà ta có ý định đối đầu lại.... ta tự hỏi liệu bản thân Jonathan có tưởng tượng nổi chúng khiến ta đau đớn ra sao, tổn thương đến nhường nào không?
Ánh nhìn buồn bã ấy... Ánh nhìn thương hại ấy.
Jonathan đã công kích ta thế nào... Ta đoán hắn sẽ chẳng bao giờ biết.
Nhưng ta không nổi giận ---- ta đã chịu đựng được sự đả kích của hắn.
Với Jonathan, ta đã nói thế này: ----------