N’ Dour với “Geb” đã bị đánh bại.
Nguyên nhân lớn nhất là do hắn đã đụng phải The Fool của con chó Iggy ---- chà, có vẻ một chiến lược gia sắc sảo như hắn vẫn sẽ gặp phải những trở ngại khó nhằn khi gặp địch thủ sử dụng Stand điều khiển cát trên chiến trường sa mạc thôi.
Nhưng liệu đây có phải trùng hợp? Rằng khi bọn chúng tham chiến trên chiến trường sa mạc, rồi lại được trợ lực bởi một Stand user dùng cát hoàn toàn chỉ mang tính trùng hợp ngẫu nhiên?
Thời điểm thực sự quá hoàn hảo.
Có biện minh thế nào đi nữa thì sự trùng hợp này vẫn quá lớn ---- chẳng lẽ do Định Mệnh dẫn lối? Hay một sự may mắn đơn thuần? ---- Nếu đối thủ của N’ Dour là Jonathan thì ta sẽ khẳng định luôn điều đó. Việc ta sống sót suốt một thế kỉ dưới đáy đại dương cũng một phần nhờ sự may mắn của Jonathan.
Chính vận may của hắn đã giúp ta được vớt lên ---- không nhờ có nó, ta có thể đã mục rữa ở dưới đáy sâu vĩnh viễn rồi.
Ví dụ, ta và Jonathan chiến đấu với nhau một ngàn hiệp, như bình thường thì hắn sẽ bại dưới tay ta đủ một ngàn hiệp ---- dẫu cho có tính toán đến tỉ lệ thua thì nó vẫn thấp đến nực cười.
Ấy vậy mà, ta lại thua.
Đánh đâu thua đấy.
Cho đến bây giờ ---- ta cứ tưởng mình đã tiêu diệt được Mohammed Avdol, hóa ra hắn vẫn còn sống. Chắc chắn đây là do Định Mệnh.
Nói cách khác, những thứ như kiểu “tương lai” ---- đang đứng về phía của nhà Joestar.
…Tuy nhiên, không phải toàn bộ tin tức đều tệ.
N’ Dour đã khiến Kakyokin bị thương, dù không nặng đến mức phế được hắn hoàn toàn ---- chí ít trong lúc này, chiến lực của bọn chúng đã giảm sút phần nào.
Ta nghĩ mình nên trao một lời tán dương cho N’ Dour.
Nếu có thể, ta muốn được khen ngợi hắn trực tiếp, thật tiếc hắn đã bị hạ sát mất rồi, nên ta không thể làm thế được.
Ta tin hắn đã có sự “sẵn sàng”.
N’ Dour không nhận được Stand từ “Bộ Cung Tên” mà đã có sẵn từ khi sinh ra ---- hắn vốn biết bản thân không thể thích nghi được với thế giới ngoài kia.
Vậy mà, hắn vẫn sống sót.
Không sợ hãi thứ gì, chỉ dựa vào Stand của mình, làm đủ thứ việc xấu trên đời và sinh tồn.
Ta tôn trọng cách sống của hắn.
Speedwagon có thể đã chết, nhưng giả dụ hắn vẫn sống đến giờ, chắc chắn gã đó sẽ gọi một kẻ như N’ Dour, một Stand user bẩm sinh, không thể hòa nhập với thế giới mà mình được sinh ra và đã quay lưng lại với “chính đạo”, một “kẻ thuần ác” đích thực.
N’ Dour là một kẻ không mang một giọt trắc ẩn nào trong tâm trí, một kẻ tàn ác tới nỗi khiến người ta phải che mắt lại vì sợ hãi, ra tay sát sinh không chút niệm tình. Một kẻ như vậy lại tôn sùng, coi ta như “Thánh Nhân” của cái ác. Ta đương nhiên không phải một kẻ như thế. Chà, có lẽ ta không nên nói thế, nhưng chuyện này cũng chẳng đáng để bản thân phải lưu tâm. Thật ra ta chỉ nghĩ ác nhân sẽ trở thành những thuộc hạ mạnh mẽ và dễ bảo. Chỉ đơn giản vậy thôi, càng ác thì càng đáng để ta chiêu mộ.
Tuy nhiên, những kẻ phủ nhận người khác bằng cách nói họ “ác bẩm sinh”; đám ngu dốt ngạo mạn ấy khiến ta sôi máu. Nói cách khác, một đám khó chịu. Ta thường ưu tiên bản thân trong mấy vấn đề kiểu này, nhưng đồng thời vì những người như N’ Dour, ta phải củng cố nó.
Lối đi lên Thiên Đường.
Dù có là ai, ngu ngốc hay xấu xa, ta vẫn phải dẫn dắt họ đến ngưỡng cửa Thiên Đường. Với tư cách một tồn tại đã vượt xa nhân loại; dưới tư cách kẻ gánh vác The World trên vai. Đây chính là nghĩa vụ của ta. “Đích đến” của ta.