Có lẽ trên đời thực sự tồn tại cách để lên Thiên Đường.
Tại một thời điểm nào đó mà đến ta cũng không chắc chắn, ta đã nghĩ như vậy.
Ít nhất thì ta của những ngày thơ bé chưa từng nghĩ đến điều đó…. Và Thiên Đường ta đang nhắc đến ở đây có thể không giống với nơi mà mẹ ta thường nói về. Nhưng quả thật là ta đã bắt đầu nghĩ cách để bước lên Thiên Đường vào thời khắc ấy.
Khi ta nói là “không chắc”, không có nghĩa là ta không nhớ nổi thời điểm nó bắt đầu, hay chuyện gì đã xảy ra… Ngược lại, ta khá chắc bản thân còn nhớ rất rõ khoảnh khắc đã dẫn đến ý nghĩ kia.
Đó là khi mụ Phù Thủy Già Enya đến và tặng cho ta "Bộ Cung Tên" và trao cho ta năng lực Stand The World … Nói ngắn gọn thì ý nghĩ ấy đến vào thời điểm ta sở hữu The World.
“Năng lực điều khiển Thời Gian.”
Như những bánh răng đồng hồ được đặt vào đúng vị trí. Cơ chế của Thời Gian, thậm chí là cả Định Mệnh cũng rơi vào tay ta…
Không, nói là “phơi bày” có lẽ hơi phóng đại quá. Ta chỉ nói như vậy để dễ hình dung thôi. Dù vậy đó không phải là cách mọi thứ diễn ra.
Khi ấy, tất cả chỉ dừng lại ở mức “nếu như” mà thôi.
Nhưng rồi, ta nghĩ mãi.
Nghĩ mãi.
Rằng thực sự có một con đường dẫn đến chốn Thiên Đường kia --- ta cứ nghĩ mãi về cách thức để tìm được con đường đó.
Cho nên khi ta nói là “một thời điểm nào đó”, tức là ta biết thời gian và địa điểm ý tưởng ấy lóe lên trong đầu, nhưng cho đến hiện tại thì ta vẫn không ngừng tìm kiếm cách thức lên Thiên Đường kể từ khi ấy.
Cho mục đích lên được Thiên Đường.
Thậm chí ta đã từng nghĩ rằng mình được sinh ra vì, và chỉ vì mục đích ấy.
Ta cho rằng đó là mục tiêu cả đời của ta.
Hay chí ít, bốn năm trên mặt đất sau cả thế kỷ nằm trong quan tài dưới đáy sâu của ta, là để lên được Thiên Đường.
Ta cần phải thấy được Thiên Đường.
Ta cần phải lên được Thiên Đường.
Nếu những ý nghĩ ấy không đến vào lúc ta tỉnh dậy, vậy thì ít nhất chúng đến khi ta sở hữu được The World.
Rằng có cách để chạm tới Thiên Đường.
Và ta phải tìm kiếm nó bằng được.
…Có lẽ nhân danh mẹ ta, người mẹ ngu ngốc của ta, mà ta phải lên được Thiên Đường? Có lẽ một khi ta thấy được quang cảnh Thiên Đường, ta sẽ quay trở lại nấm mồ của mẹ, rồi kể cho bà rằng nơi ấy nhìn như thế nào?
Không, không phải. Chắc chắn không phải.
Kể cả cho đến lúc này, ta vẫn nghĩ rằng mẹ là đồ ngu ngốc --- ngu ngốc hết thuốc chữa.
Mẹ sống một cách ngu ngốc.
Nên dễ hiểu tại sao bà lại chết một cách ngu ngốc.
Khi nói về mẹ, ta có thể nói rằng vì bà đã đẩy giới hạn của bản thân quá xa, để rồi qua đời do lao lực; ta cũng có thể nói rằng mẹ đã bị cha ta đánh đập tới chết, cho dù đó là sai sự thật; nhưng dù sao đi chăng nữa, mẹ chắc chắn không thể sống thọ với lối sống ấy.
Mẹ chết khi bị kẻ khác cười nhạo.
Mẹ chết khi bị cha bạo hành.
Nhưng kể cả vậy, mẹ vẫn không đổ tội hay căm ghét bất kỳ ai.
“Dio này, dù cho có chuyện gì xảy ra, hãy luôn sống một cuộc đời cao quý và kiêu hãnh con nhé. Nếu làm vậy, mẹ chắc rằng con sẽ được lên Thiên Đường.”
Một ý tưởng viển vông không hơn.
Cho tới cuối cùng, mẹ vẫn lặp lại những lời nói ấy.
Cho dù phải gom góp những hơi thở cuối cùng trong đời bà.
Ta đã nghĩ rằng đó hẳn là một tội lỗi. Không, thật đấy.
Không chỉ bởi điều mà những câu chữ ấy đã làm với ta, mà… Ở cái nơi mà sống ở Địa Ngục còn dễ chịu hơn kia, việc ép một đứa trẻ phải vào nề nếp và quy củ chẳng khác nào đang ngược đãi cả.
So với cha thì cách làm của lão mới là thực tế.
Đối với nơi ấy, cha mới là người đúng.
“Lấy bất cứ thứ gì mày muốn.”
“Ăn trộm ở nhà kia đi.”
“Tự kiếm tiền mà mua đồ ăn đi.”
Đấy mới là đúng đắn.
Chẳng có lý do gì để phản đối những lời dạy đó cả.
So sánh với điều mộng tưởng mà mẹ nói với ta… Điều mà ta muốn học được từ mẹ không phải là mấy thứ Thiên Đường hay Chúa Trời gì cả, mà là những mánh khóe có thể áp dụng ngay lập tức giúp ta sinh tồn ngày qua ngày.
Đương nhiên, ta đã nói vậy với mẹ.
Rằng trên đời không tồn tại Thiên Đường.
Chỉ có Địa Ngục, và Địa Ngục mà thôi.
Lúc ấy, gương mặt mẹ trông rất buồn.
“Vì con còn nhỏ nên mới không hiểu thôi. Khi con lớn khôn, mẹ chắc rằng một ngày, con sẽ hiểu.”
Mẹ nói.
“Thiên Đường là có thật. Và con đường dẫn tới đó cũng vậy. Cho nên người ta mới phấn đấu cả đời để đạt được điều đó.”
Vì sao?
Cứ cho rằng Thiên Đường có thật, tại sao chúng ta phải sống vì mục đích được lên đó? Chống chế rằng “con vẫn còn nhỏ” đương nhiên không thể thuyết phục được ta. Khi hướng tới một đứa trẻ, chính vì là một đứa trẻ nên cách duy nhất để bắt chúng nghe lời là thông qua vũ lực.
Thực tế, với trẻ con ngây thơ không hiểu chuyện đời, bắt chúng phải sống để được lên Thiên Đường là hoàn toàn vô nghĩa.
Và ta vẫn giữ quan điểm của mình.
Sự cưỡng ép của mẹ thực sự rất khác thường.
Mẹ không tỏ ra biểu hiện nào, nhưng ta tự hỏi có phải do mẹ ta đã bị khủng hoảng tâm lý hay không? Sống một cuộc sống đau khổ như thế, sống trong hoàn cảnh bần hàn như thế,… Hướng tới Thiên Đường là cách duy nhất để bà ấy có thể duy trì sự tỉnh táo của bản thân…. Nghe cũng đúng đấy chứ.
Thiên Đường, chính là chìa khóa.
Với mẹ, đó chính là sự cứu rỗi.
Và nếu như nghi ngờ trên là đúng, bà chắc chắn là đồ ngu ngốc. Ta chỉ có thể tưởng tượng rằng mẹ, vì cái đói cái khổ, mà bị làm cho phát điên mà thôi.
Nếu mẹ cố gắng sống lâu thêm một chút thì có khi ta đã có thể nói chuyện một cách thẳng thắn với bà ấy, sử dụng lý luận để thuyết phục bà; có lẽ là giải thoát luôn khỏi lời nguyền “Thiên Đường” kia. Ta tin rằng đó là điều mà cha đã muốn, nhưng việc thiếu kiến thức và sự tỉnh táo cần thiết đã khiến lão phải chọn cách bạo lực tay chân với mẹ...
Không, ta chắc chắn rằng mình có thể làm được điều đó.
Ta đã có thể cho mẹ thấy rằng lối sống ấy là sai lầm.
Ta đã có thể chứng minh cho mẹ thấy.
Nhưng thực tế rằng, hồi ấy ta chỉ là một thằng nhóc. Vả lại sự ra đi của bà ấy quá đột ngột.
Mẹ chỉ được mai táng một cách thô sơ, và ta khi ấy cũng không dám chắc mẹ có được lên Thiên Đường hay không. Thậm chí vào ngày cử hành tang lễ, cha ta cũng tu rượu tới say mèm.
“Mày không thể cứu vãn những thứ đã chết rồi. Gì? Mày nghĩ là chỉ cần được tổ chức đám tang là cô ta sẽ sống lại chắc? Đúng là thằng ngu…”
Ý kiến của cha ta, góc nhìn của cha ta, có lẽ là đúng, như ta mong đợi.
Ta không cảm thấy quá buồn.
Thực ra, ta thấy khá thoải mái.
Đây là điều tốt cho mẹ, ta nghĩ.
Ừm, là tốt.
Cuối cùng thì bà ấy đã được phép chết.
Cuối cùng thì bà ấy đã có thể yên nghỉ. Ta nghĩ vậy đấy.
Kể cả vậy, ta vẫn không tin rằng bà ấy được lên Thiên Đường, nhưng --- được giải thoát khỏi Địa Ngục, thế cũng có thể coi là một sự giải thoát rồi.
Eithne Patricia Ní Bhraonáin hay còn được gọi là Enya Brennan là nữ ca sĩ, nhạc sĩ New Age - Pop người Cộng hòa Ireland từng được trao giải thưởng âm nhạc Grammy.