JK Haru là Gái Bán Dâm ở Thế Giới Khác

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

JK Haru là Gái Bán Dâm ở Thế Giới Khác - Trong Lớp học

“Bỏ mẹ rồi!”

Tóc Lưỡi Trai hai tay ôm lấy đầu.

Tôi đang mơ màng ngồi cạnh cậu ta. Mỗi khi nghĩ về cuộc mây mưa điên cuồng nọ với ông chú tóc bạc, miệng tôi lại toét ra cười ngố.

Dĩ nhiên, điên cuồng cũng chỉ mình tôi hưởng hết. Tee-hee.

“Haru, cậu có nghe gì không vậy?”

“Không!”

“Đây là vấn dề liên quan đến vận mệnh của cả thế giới đấy!”

Chiba trông có vẻ bệnh và mọc nhiều mụn hơn bình thường.

Mặc dù trong đầu nghĩ, Im đi, nhóc con, tôi quyết định sẽ nghe cậu ta nói. Với lại, dù sao Chiba cũng đang trả tiền để tôi chuyện trò với cậu ta mà.

“Có chuyện gì thế? Lại vụ tranh giải bóng chày à?”

“Tớ chưa bao giờ nói chuyện bóng chày với cậu một lần nào hết! Không, là cái thế giới ngu độn này này!” Chiba chọc ngón tay xuống bàn, tức giận nói, “Nó có giới hạn cho cấp độ! Lão thần khốn kiếp chẳng đả động gì hết!”

“Giới hạn ư? Là sao?”

“Như kiểu trong một số game cậu chỉ có thể lên đến cấp 99 thôi ấy. Ở thế giới này, mỗi người có một giới hạn khác nhau. Của tớ là 91, và tớ không thể lên cao hơn được. Nhưng mà muốn đánh mấy trận đẳng cấp cao hơn của hạng B ở đấu trường, tớ cần lên cấp 100 cơ!”

“Thế sao không gian lận đi? Dùng mấy cái kỹ năng của cậu ấy.”

“Bảo rồi, tớ đạt đỉnh ở mốc quá thấp. Kiểu như là, tớ vẫn kháng được đòn phép và các hiệu ứng bất lợi, nhưng nếu khoảng cách cấp độ quá lớn, tớ sẽ chẳng thể làm được gì hết. Tớ cũng không có chiêu thức bí mật hay đặc biệt nào cả!”

Vậy túm lại là cậu ta nghĩ sức mạnh của mình có thể tăng tiến vô hạn, nhưng mà lại có giới hạn, và còn tùy theo từng người nữa. Ồồ, ra là vậy ư? Cơ mà thật đấy hả? Đó là cái thứ đang làm hắn bực sao? Suốt ngày kêu mình sẽ trở thành kẻ mạnh nhất thế giới, nhưng bên trong, cậu ta vẫn chỉ là thằng học sinh cấp ba lập dị đó mà thôi.

“Không sao. Chỉ khi nào hiểu rõ bản thân mình thì mới đạt được sức mạnh thực sự mà. Hê hê.”

“Vui lắm sao mà cười? Cứ đà này tớ sẽ chỉ là ‘một thằng cũng hơi mạnh.’ Tớ sẽ không thể bảo vệ được cậu nếu không trở nên mạnh hơn.”

“Thế cậu đã bao giờ xuất hiện khi tôi gặp rắc rối chưa?”

Tôi đã trải qua một vài tình huống khó khăn, và tôi không nhớ tên này có mặt lần nào cả.

Thật luôn đấy. Cậu ta đã khoác cho mình danh hiệu kẻ vô dụng nhất thế giới từ lâu rồi.

“Nếu không thể mạnh lên bằng cách đánh đấm, vậy thì thử nâng tạ xem?”

“Ặc, Haru ơi, cậu không hiểu rồi. Dĩ nhiên, nếu mà tập luyện thì chỉ số cũng có tăng một chút. Nhưng mà nó mất thời gian, và tốn nhiều công sức lắm!”

“Ừ, tất nhiên rồi, nhưng thế là bình thường mà.”

“Ừ, bình thường! Đấy là lý do tớ ghét chuyện đó! Cậu biết tớ ghét những thứ như kiểu luyện tập miệt mài với nỗ lực này nọ mà, Haru.”

Tôi biết đâu, nhưng giờ thì biết rồi. Cậu đúng là cặn bã.

“Ahhh, chết tiệt. Tớ muốn đi đánh bại quỷ vương! Nếu bỏ cái giới hạn cấp độ này ra, tớ có thể giết hắn được đấy!” cậu ta to tiếng rên rỉ trong khi nhìn lên trời, như thể đang nói chuyện với Chúa.

Cậu mà cũng nói được câu đó, trong khi chính cậu còn chẳng có ý định đụng chạm gì đến quỷ vương. Đúng là Chiba không lẫn đâu được. Haiz.

“Thôi thì, cố gắng lên nhé, Tochigi.”

“Là Chiba!”

“Cái ‘bán đảo ngập tràn niềm vui’ à?”

“Đấy là câu khẩu hiệu của tỉnh Chiba!”

“Ồ, cơ mà hết thời gian rồi. Giờ thì bye-bye nhé.”

“Hả, thế thôi á? Ý tớ là, cậu không an ủi tớ hả?”

“Cậu có Kiyori còn gì.”

“À, cô ta thì… Tớ chẳng rõ lắm, nhưng gần đây cô ta chắc là bận việc ở bệnh viện hay gì đó, dạo này không thấy đến nữa.”

Vậy ra cổ đang bắt đầu giai đoạn chia tay rồi ư?

Chà, đó là Kiyori cơ mà, nên chắc là cô ấy bận thật, nhưng nếu cổ đang muốn tạo khoảng cách với Chiba, thì đó cũng là điều tốt. Kiyori là một cô gái nghiêm túc. Cặp kè với Chiba sẽ chỉ gây ảnh hưởng xấu cho cô ấy thôi.

“Này, tớ sẽ trả 80 ruber. Mình lên lầu đi.”

Cậu ta ngạo mạn chồng mấy đồng xu lên bàn, nhưng khi dùng mắt ước lượng chiều cao của chúng, tôi nhe răng cười.

“Chỗ đấy không đủ!”

“Hả?”

“Hô hô. Cậu không thể cứ mãi coi tôi là đứa con gái ngày xưa được! Bắt đầu từ hôm qua giá của tôi là 100 rồi!”

“Gì cơ? Cậu nói thật đấy chứ? Chặt chém ghê vậy.”

“Tôi chẳng chặt chém ai hết!”

Thằng otaku thô lỗ chết tiệt. Tôi cuối cùng cũng lên được ba con số rồi đấy! Chuyện lớn đấy!

Và tháng này chắc chắn tôi sẽ lên hạng năm. Tôi sẽ là một trong năm nữ thần của quán.

Tôi gần như đã đuổi kịp Shequraso đang xếp thứ ba. Cuộc đua doanh số đang đến hồi gay cấn!

Công việc của tôi đối với tôi quan trọng hơn nhiều chuyện quỷ vương với kỹ năng gian lận của Chiba. Tôi thậm chí còn muốn cả quán làm ăn tốt.

Tôi cảm thấy mình đã bắt đầu hiểu cảm giác có trách nhiệm nghĩa là như thế nào.

“Vậy nên là một trong những cô gái đại diện của quán, tôi cần phải tiếp tục khai phá những chân trời mới! Hãy ngừng than vãn và đi cải thiện bản thân mình với mấy cô lớn tuổi hơn đi. Điểm kinh nghiệm cậu cần cho cuộc sống này không phải chỉ đến từ đánh đấm đâu! Lupe, ra đây dạy dỗ cái tên này một lúc đi này!”

“Hả? Haru…”

Chiba quả là phiền phức thật, nhưng mà vẫn có những cô gái tốt bụng quan tâm đến cậu ta. Có vẻ như là cậu ta khiến họ nhớ đến em trai mình. Tôi đẩy Chiba cho Lupe và đi lau nhà.

“Lupe ơiiii, xin hãy lắng nghe nỗi lòng của anh!”

“Được rồi, em nghe mà.”

Với cả gần đây tôi bắt đầu thấy họ hợp với nhau hơn.

* * *

“Chăm sóc tại gia?”

Lupe và tôi cau mày trước thuật ngữ mới lạ.

“Ừ. Tức là mình sẽ đến doanh trại và hát hò, uống rượu với đám lính. Tớ đoán là để khích lệ mấy anh chàng do họ không có được ra ngoài chơi. Anh Bisque hỏi tớ có muốn đi không,” Shequraso hạnh phúc nói, tay đùa nghịch lọn tóc mái.

“Hình như cũng có nhiều người lính biết chơi nhạc cụ, nên chắc là đôi khi họ muốn nghe một cô gái hát. Nếu mà thuận lợi, có lẽ sẽ kéo thêm việc phải làm. Tớ tuy không biết làm gì nhiều, nhưng khá là tự tin với vụ hát hò của mình.”

“Quý Bà có đồng ý không?”

“Có, chị ấy bảo tớ hãy cố gắng hết sức. Quân đội sẽ trả tiền cho tớ và cho cả quán nữa. Chỉ mình tớ thôi đã là 2400 cho hai đêm!”

“Ôi chao, Shequraso. Cậu cứ như là ca sĩ thật ấy.”

“He-he. Do bạn trai tớ tận dụng vài mối quan hệ thôi.”

“À ừ, nhờ bạn trai cậu…”

“...Với cả” - cô nàng xoắn lọn tóc mái căng hơn nữa và hạ thấp giọng - “Anh Bisque bảo là muốn giới thiệu tớ với ông đoàn trưởng.”

“Hả? Cái lão đáng sợ đấy á?”

Với tôi mà nói, đó là loại người mà tôi tuyệt đối không muốn mình được giới thiệu.

Mà lần trước Bisque còn né tránh cô ấy nữa…

Lupe thì tỏ vẻ ngạc nhiên. “Thế thì có khi nào là…”

Mặt Lupe đỏ ửng, nhưng Shequraso thậm chí còn đỏ hơn.

Hở? Vậy ra đây là nguyên do chính ư?

Vậy ra được giới thiệu với sếp của người khác nghĩa là như này đó hả?

“...cậu sắp kết hôn?”

“Kh-Không, anh ấy vẫn chưa chính thức nói gì như vậy cả! Chỉ bảo là sẽ nhân dịp này giới thiệu tớ thôi!”

“Eek! Chúc mừng nhé!”

“Được đấy! Nhất cậu nhé, Shequraso!”

“Kh-Khoan đã nào, mấy cậu này! Đã có gì chắc chắn đâu!”

Miệng thì nói vậy, nhưng trông cô nàng vui ra mặt. Ấy thế mà mới hôm trước vẫn còn ủ rũ buồn thiu.

Sướng nhé.

“Vậy thì mình để bữa lẩu kia thành buổi ăn mừng Shequraso về đi!”

“À, để tớ chi tiền cho. Tớ sẽ mua hết những đồ gì các cậu muốn ăn!”

“Ngon!”

Được rồi. Trong lúc Shequraso đi biến giấc mơ của cô ấy thành hiện thực, mình phải quán xuyến việc ở đây mới được.

* * *

Khi tôi vẫn còn đang hăng hái như vậy thì bỗng…

“Bạn Haru…” Kiyori xuất hiện với một vẻ mặt sầu não.

“Ôi trời, thôi ngay, cậu đang làm tôi buồn theo đấy. Làm sao mà mếu máo thế?”

“Xin lỗi… Mặt tôi cứ khi nào không biết phải làm gì là lại như vậy đấy…”

“Không, hồi trước cậu cũng nói câu gì tương tự thế rồi, nhưng lúc đấy tôi không biết đó là điềm gở.”

Cô nàng mỗi lần gặp là lại kém vui tươi hơn. Mà không phải cổ là Nữ tu sao? Đúng là vào đời khi còn trong sáng chỉ tổ khiến ta dễ gặp hạn…

Tôi bảo cô nàng ngồi xuống cái ghế băng và đi lấy một ly nước ấm. Có vẻ như tôi đã làm Kiyori bình tĩnh lại, bởi vì cô ấy trông có vẻ phấn chấn hơn.

“Có lẽ chỉ là do tôi cảm thấy mình bất lực quá…”

Chiba đang rơi vào tuyệt vọng. Còn Kiyori thì bận nên không thể đến thăm thường xuyên, nhà hắn thì bừa bãi cả lên. Thế nhưng hắn lại không chịu nói cho cổ biết mình đang vướng mắc chuyện gì. Khi cô ấy động viên, hắn chỉ nói, “Cô không hiểu cảm giác của tôi đâu.”

“Tôi thấy mình thật thảm hại…”

Kiyori chùng vai xuống, thở dài.

Cô nàng đúng là thật thà quá đi.

Chẳng việc gì phải hỏi một thằng con trai hắn đang lo nghĩ chuyện gì nếu chính hắn còn không chịu nói dù mình là bạn gái hắn. Không thể cứ nuông chiều đám đàn ông như vậy được.

“Này, tôi không biết mình có nên nói thế này không, nhưng tôi hỏi thật, Chiba không làm cậu thấy bực à? Nghiêm túc quan tâm đến một tên như hắn không phải mệt mỏi lắm sao? Có thể hắn trông ngầu ở đấu trường, nhưng mà khi thực sự hẹn hò với hắn cậu thấy thế nào?”

“...”

“Chỉ nghe cậu nói chuyện tôi cũng biết cậu đang cố gắng hết sức rồi. Nhưng Chiba có chịu đưa cậu vào trong rừng đâu, đúng không? Xong rồi suốt ngày ra mấy yêu cầu vớ vẩn, bắt cậu làm cái nọ cái kia. Kiyori này, những lúc như thế ấy, cậu cần phải cáu lên, chứ không phải buồn. Hắn ta chỉ được nước lấn tới bởi vì cậu không bao giờ cãi lại đấy.”

Chiba là loại người mà sẽ co vòi lại nếu bị đâm. Đối với kiểu con gái ngoan ngoãn, mù quáng theo đuôi như thế này, cậu ta sẽ trở thành một kẻ vũ phu hoặc một tên stalker.

Nhưng rồi Kiyori còn trở nên mất tinh thần hơn nữa.

“...Vậy ra đó là lỗi của tôi, nhỉ?”

“Không, đấy không phải ý tôi muốn nói. Tôi đang bảo là cậu không việc gì phải chịu đựng hắn.”

Trời ạ, mệt với con nhỏ này quá đi.

“Chiba đang cáu bởi vì hắn phát hiện ra rằng cái sự thành công lố bịch của mình chỉ là một lời nói dối. Dĩ nhiên là người khác nghe thì không hiểu được đâu. Đến cả Lupe ở quán này, vốn là người giỏi lắng nghe, cũng bảo là chẳng hiểu hắn nói cái gì cả. Nhưng mà hắn không hề nói gì phức tạp đâu - tên đó chỉ đang bực tức bởi vì hắn ghét phải làm việc chăm chỉ thôi.”

Cố gắng giải thích về kỹ năng với gian lận cho người ở thế giới này có vẻ vô ích. Họ sẽ không tài nào hiểu nổi nếu chưa bao giờ chơi một cái game điện thoại, mà đến cả tôi cũng chỉ hiểu sơ sơ. Vậy mới thấy, quả cũng khá buồn cho Chiba khi tôi là người duy nhất cậu ta có thể nói chuyện cùng.

Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn có thể làm một tên ngu ngốc nhẫn tâm đem bạn gái của mình ra mà xả cục tức.

“Sao cậu không thử chia tay hắn xem? Có lẽ sẽ khiến hắn phải động não. Với cả mục tiêu của cậu là đi sang bên kia tiền tuyến mà, đúng không? Tôi cam đoan là vẫn còn nhiều chàng mạo hiểm gia tốt đấy. Ừ, tôi nghĩ vậy là dễ nhất rồi, cậu sẽ có cost-performance cao hơn so với đi cùng một tên kém cỏi như Chiba. Kiyori ạ, cậu rất là xinh, thế nên tôi nghĩ là cậu nên làm như thế đi. Hãy theo đuổi ước mơ của mình và kiếm một anh đi!”

Dĩ nhiên, mấy gã mạnh thì toàn lớn tuổi rồi, nhưng mà thế vẫn hơn.

Một số người còn rất trưởng thành và ngầu nữa!

“...Tôi cứ không thể suy nghĩ theo cách đó được ấy,” Kiyori lí nhí. Một lúc sau, cô nàng ngẩng đầu lên và nhìn tôi với một ánh mắt mà… Chẳng biết diễn tả sao nữa. “Tôi có cảm giác cậu và anh Chiba thực sự rất khác biệt so với mọi người khác. Cái cách hai người nghĩ, cách nói chuyện… Có những thứ mà chỉ hai người mới hiểu. Giống như cái từ ‘cost-performance’ ấy, bình thường người ta có nói thế đâu. Cảm giác như kiểu hai người có chung một cái thế giới mà bọn tôi chẳng biết gì về nó hết.”

Ahh, đúng là điên hết cả đầu lên được. Ngôn ngữ của thế giới này khá tiện lợi, đến nỗi tôi có thể sử dụng được hầu hết những từ tiếng Anh Nhật hóa, nhưng đôi khi có những danh từ hoặc tiếng lóng làm tôi bị hớ. Chúng chỉ hơi lạc quẻ xíu.

Hầu hết mọi người nghe tai này lại ra tai kia, nhưng ai mà giác quan sắc bén sẽ bắt được và không bỏ qua.

“Bạn Haru, có khi nào hai người là…?”

“Ahh, sắp đến giờ quán mở cửa rồi! Thôi thì, tôi sẽ giáo huấn Chiba một bài cho cậu vậy. Nhưng mà quan trọng nhất này, Kiyori!”

“V-Vâng?”

“Cậu cũng cần phải lên tiếng nhiều hơn khi bày tỏ cảm xúc của mình nữa. Bọn con trai nhìn chung là tai có vấn đề đấy. Và đừng chịu thua cái thế giới trọng nam khinh nữ này! Đàn ông hay đàn bà cũng đều là một nửa của thế giới!”

“T-Tôi chẳng hiểu bạn đang nói về cái gì…”

“Chỉ vậy thôi! Giải tán!”

Tôi đuổi cô nàng đi và quay trở lại làm việc. Tôi bận lắm. Tôi phải bắt chước bạn trai Shequraso và lấp đầy cái hố cô ấy để lại. Tôi phải làm việc quần quật đây này.

“Lupe ơi, Haru với Kiyori không hề hiểu cảm giác của nhân vật chính trong khúc bi kịch của câu chuyện đâu. Họ chẳng chịu cởi đồ ra hay gì cả, chỉ giỏi thuyết giáo thôi. Đúng là bọn tự kỷ, anh thề đấy, bọn nó tự kỷ hết rồi.”

“Hmm. Em không hiểu lắm, nhưng mà đàn ông và phụ nữ thường không phải lúc nào cũng hiểu nhau…”

Tôi không thể chịu nổi ngồi nghe Chiba càu nhàu với Lupe nữa, bèn tạt nước vào cậu ta.

“Ối, lạnh quá! Và cái đầu tớ không phải là cá chép hay lưỡi trai gì đâu nhé!”

“Im mồm! Tôi không quan tâm, ra đây mau. Trả 100 ruber và đi theo tôi nhanh!”

“Nào, trông cậu kìa, nứng thế cơ à… Xin lỗi nhé, Lupe. Mình gặp nhau sau vậy.”

“Ừm, được thôi. Cơ mà này, hình như Haru đang giận thật thì phải? Có vẻ không phải chuyện nhỏ đâu, thế nên nếu anh hiểu sai là đi tong luôn đấy.”

Tôi bước lên cầu thang chân giậm thình thịch, sau lưng tôi Chiba đang phun ra những câu hiểu lầm. Ngay khi cả hai vừa bước vào phòng, tôi ném cậu ta vòng qua vai.

“Trông có thể không giống dân tập võ, nhưng mà tôi từng ở trong câu lạc bộ judo hồi tiểu học đấy!”

“Đừng lôi cái chi tiết phụ đó ra lúc này chứ!”

Chiba bay theo một đường cong hoàn mỹ và hạ cánh xuống giường. Tôi nhảy lên trên và bóp cổ cậu ta.

“Đừng có gây rắc rối cho người khác nữa, Chiba!”

‘Khúc bi kịch của câu chuyện’ là cái quái gì chứ, thằng otaku nghiện anime ngu ngốc này.

Cậu mạnh lên dễ dàng đến thế, vậy mà giờ chỉ gặp khó khăn chút mà đã nghĩ thế là chấm hết ư? Đối với gái bán dâm thì ngày nào cũng là bi kịch hết đấy! Đừng có coi thường bọn tôi, thằng khốn! Đừng khinh những kẻ dưới đáy xã hội!

Hãy sống như thể ngày mai sẽ chết ấy, đồ ngu.

“Dừng lại đi, Haru.” Cậu ta dễ dàng gỡ tay tôi ra khỏi cổ mình, lật tôi ngược lại để đè lên trên. “Tớ khỏe hơn cậu, và tớ không muốn làm cậu đau.” Rồi nói thêm, “Tớ để cho cậu vật tớ ra chỉ bởi vì đó là cậu thôi,’ như một thằng bệnh. “Và tớ cũng để mặc cho cậu hất nước vào tớ từ phía sau nữa. Nếu mà là người khác, tớ đã chém lìa tay nó ra rồi.”

Tôi chẳng hiểu cuộc sống của một innodiator (đúng không nhỉ?) là như thế nào, nhưng mà Chiba, cũng giống như bao mạo hiểm giả khác kiếm sống bằng nghề săn quái vật, giờ đây có một vẻ gì đó rất bạo lực.

“Bởi vì sức mạnh của tớ là để bảo vệ câu.”

“...Nhưng tôi nói rồi, cậu đã bao giờ bảo vệ tôi đâu.”

“Lý do tớ bảo vệ thành phố này khỏi quái vật là bởi vì có cậu ở đó.”

“Cậu chỉ đi cày điểm kinh nghiệm thôi!”

“Tớ đang tự kiến tạo vận mệnh cho mình. Nhân vật chính cần phải trở nên mạnh mẽ hơn.”

Rồi hắn bắt đầu huyên thuyên về việc chúng tôi có chung số phận chuyển sinh từ thế giới khác như thế nào và kề môi lại gần cổ tôi.

Hắn ghim hai tay tôi xuống giường.

Rất thô bạo, như thể tôi là con mồi của hắn vậy.

“Đừng có quá tự mãn không tôi giết cậu đấy, thằng otaku cặn bã!”

Nhưng đêm nào tôi chẳng ngủ với đàn ông kiểu đó. Như này không làm tôi sợ được đâu.

Tôi có thể sống sót mà không cần đến cậu bảo vệ. Mà đúng là như vậy! Tôi trước giờ vẫn tự bươn chải một mình trong cái thế giới này.

Tôi có thể hạ đo ván một thằng đàn ông bất kỳ lúc nào chỉ bằng cách đá vào bi hắn. Lý do duy nhất tôi không làm vậy chỉ là vì đã hứa với bọn nhóc rồi thôi! Cậu mới là kẻ đang sợ đấy, đồ lập dị!

“...Tớ không tự mãn.” Nhưng Chiba không co vòi lại như mọi khi. Hắn thở dài và ngồi thẳng dậy. “Mẹ kiếp, tớ không có tự mãn gì hết! Cậu mới tự mãn đấy, Haru! Đây không phải là trường học, bọn mình không còn ở trong lớp học nữa. Cấm cậu gọi tớ là otaku cặn bã một lần nữa!”

Chiba ghim chặt tôi xuống và gào lên với một khuôn mặt nghiêm túc tôi chưa bao giờ thấy ở hắn trước đây.

“Tớ biết hồi trước cậu toàn gọi tớ và đám bạn bằng cái từ đó! Biết thừa là cậu cười nhạo bọn này. Cậu coi bọn này như một loài sinh vật khác vậy, đúng không? Nhưng mà lớp học không phải chỉ dành cho mỗi đám các cậu! Nó cũng là lớp của bọn tớ nữa! Nhưng cậu lại luôn luôn là trung tâm sự chú ý, lúc nào cũng có đám bạn vây quanh, cười đùa ầm ĩ với mấy thứ ngu xuẩn, luôn nổi tiếng và lúc nào cũng vui vẻ!”

Đây là lần đầu tiên Chiba nhắc đến thế giới kia. Tôi nhớ rằng mình chưa bao giờ nói chuyện với cậu ta ở trong lớp.

“Bọn này không tự mãn một chút nào hết! Bọn này còn chẳng có được cơ hội mà làm thế! Nhưng chuyện đó giờ không quan trọng nữa. Ở thế giới này tớ là nhân vật chính, tớ có cả đống gái xinh theo đuổi, và cậu giờ chỉ là nữ phụ thôi! Nhưng mà cậu phải biết rằng” - hắn trỏ tay vào tôi, mắt rơm rớm nước - “Cậu nghĩ vì lý do gì mà tớ chết để bảo vệ cậu chứ? Không phải cậu nên tỏ ra biết ơn tớ hơn sao? Tớ… tớ chỉ nghĩ là, thay vì mỗi ngày trôi qua nhàm chán, nếu đây là một câu chuyện tình yêu bi hài với cậu là nữ chính chẳng phải sẽ hay lắm sao? Tớ lúc nào cũng nghĩ như thế đấy! Vậy mà tại sao cậu cứ cáu kỉnh đúng lúc tớ gặp khó khăn vậy hả? Nếu không có tớ, cậu sống ở cái thế giới này kiểu gì? Không có tớ, cậu ăn cám luôn đấy!” Chiba gào lên, hai tay úp lên mặt nức nở. Giờ thì giống như “bán đảo mất kiềm chế” hơn.

Đó là lần đầu tiên tôi nghe tên này nói ra cảm xúc thật. Nhưng chúng còn tệ hơn cả những gì tôi nghĩ.

“Tránh ra, Chiba.”

Đủ rồi. Mình không thể chịu đựng thêm được nữa.

Cũng được một thời gian mình với hắn là ‘bạn bè’ kiểu dị dị rồi, mà có khi cũng chẳng lâu lắm nhỉ?

“Tôi vốn luôn nghĩ cậu có hơi tởm, nhưng mà giờ thì cậu là thằng bệnh nhất trên đời luôn.”

“Heh,” Chiba cười, đôi vai rung lên.

Xong hắn tụt quần xuống.

“Ồ, phải rồi. Hiểu rồi. Cậu vẫn nghĩ cậu là Haru Koyama, thành viên của nhóm thượng đẳng nhất lớp. Nhưng không. Cậu chỉ là một con điếm thôi. Còn tôi là khách hàng, thế nên...”

Con cu nhợt nhạt của hắn lòi ra. Hắn chĩa nó về phía tôi và nói, “Bú đi.”

“Vâng ạ!”

Tôi làm việc của mình.

Đây là công việc, nên dù gì tôi vẫn phải làm.

Chiba rất nhạy cảm, nên khi lưỡi của tôi chạm vào phần đầu, hông hắn liền run bần bật.

Ngắm nhìn tôi bò trên đất bú cu cho mình, hắn vừa cười vừa khóc. “Hê… Haru… đang bú cu mình…”

Ừ, đúng rồi.

Tôi, thành viên của nhóm thượng đẳng nhất lớp hay gì đó, đang bú con cu của cái thằng lập dị nhà cậu đây.

Cứ nứng lên nữa đi.

“Nn, ahh…”

Chiba vén áo lên, hông co lại.

Tôi vừa mút vừa tạo ra những âm thanh ướt át. Đầu lưỡi bật tanh tách để phục vụ hắn.

“Haru…”

Hắn được thể định túm lấy tóc tôi, nhưng tôi liền gạt tay hắn ra.

Thế rồi hắn đẩy hông và ấn cu vào tận sâu trong họng tôi, cảm giác rất khó chịu, nhưng tôi để mặc cho hắn thích làm gì thì làm.

Ngay trước khi xuất tinh, hắn rút ra khỏi miệng tôi.

Sau đó bắn hết vào mặt tôi, rồi cọ con cu đang co giật lên đó.

Thứ chất nhầy dinh dính chảy xuống tóc mái và hai má tôi. Nhìn thấy cái mặt tôi như vậy, hắn lại cười, “Hê,” rồi rút cu về và sửa soạn để đi.

“...Chiba.” Lau mặt bằng một cái khăn tắm, tôi nói mà không thèm quay đầu lại. “Đừng bao giờ đến đây nữa.”

Chiba khịt mũi và nói, “Ai thèm chứ?”

* * *

Hừ, ai thèm quan tâm cái thằng đần đó chứ - Mình còn bao việc!

“Tình hình là Shequraso đang bận, thế nên bọn em chưa tổ chức bữa tiệc lẩu được. Nhưng mà khi nào làm ấy, em muốn mua thịt ở chỗ anh. Vậy em đặt hàng như thế có được không?”

“À ừ. Được chứ. Anh nghĩ là mấy món khác cũng để bên anh mua nốt đi thì sẽ rẻ hơn, thế nên nếu được em cứ để anh lo tất cho.”

“Thật á? Ôi cảm ơn anh ạ.”

Sumo đúng là một anh chàng tốt. Chẳng bù cho cái tên bán đảo ngập tràn niềm vui kia.

Khi bị tôi nắm chặt lấy tay, anh ta lập tức đỏ mặt. Hóa ra vẫn còn dại gái à.

“Ồ, đúng rồi. Anh thấy sao về việc thi thoảng ngủ với một cô khác để luyện tập?”

“Kh-Không cần. Vậy được rồi.”

“Nhiều đứa cứ bảo em là trông anh dễ thương lắm đấy, biết không.”

“Kh-Không, làm gì có chứ.”

Nhưng đúng là có mà. Kể từ sau vụ việc với gã con trai bang chủ, Sumo trở thành người được thần tượng kha khá ở đây. Dáng vẻ hiên ngang của ảnh ngày hôm đó đã cướp đi trái tim của một vài cô gái.

Dạo này đến cả tôi cũng nghĩ ảnh rất dễ thương.

Đã từng có thời tôi nghĩ là đàn ông thì cứ phải đẹp trai và nổi tiếng mới được, nhưng gần đây tôi đã nhận ra rằng cũng có vô số kiểu con trai trên đời và cũng có vô vàn cách đối xử với họ.

Dĩ nhiên, loại ưa thích của tôi hiện giờ là trưởng thành, ngầu và lớn tuổi hơn.

“Thế anh có muốn lên lầu với em không?”

“...Vâng.”

Tôi cũng rất thích Sumo. Tôi nghĩ anh ấy có thể trở thành một người đàn ông còn tốt hơn nữa.

Dạo này ảnh đã bắt đầu biết cách làm từ phía sau.

Ảnh là loại mà nếu cố gắng thì sẽ làm được.

Doanh thu của tôi đang tăng lên không ngừng, và tôi mong đợi rằng sẽ ghi được số tiền kiếm được đêm hôm trước lên bảng xếp hạng.

Cùng với cảm giác rằng mình trở nên đắt giá hơn là nhiều áp lực đi kèm. Tôi không thể mắc bất kỳ lỗi lầm đáng xấu hổ nào khi làm việc được.

Tôi không hề bỏ mặc việc chuẩn bị đồ ở quán, hay là khuấy động sân khấu náo nhiệt hơn.

Mỗi khi tôi làm tốt, đám đàn ông thường sẽ để ý thấy và mua tôi. Cuối cùng, sau khi đã lan tỏa sự quyến rũ của mình và làm những công việc dù là nhàm chán nhất bằng tất cả sức mạnh bản thân, khách hàng sẽ phải lòng tôi. Họ thích tôi, và chỉ khi đó họ mới trở thành khách quen.

Trước đây, tôi làm việc mắc khá nhiều lỗi. Tôi nghĩ chắc phải có nhiều người phàn nàn lắm. Nếu có điều gì thực sự không hay thì phải nói rõ ràng ra, nhưng đồng thời cũng phải tươi cười trước mặt khách hàng nhiều nhất có thể.

Ở cái ngành này, nếu mà nói chúng tôi đang bán giấc mơ thì đúng là phóng đại thật, nên tôi không thể nói vậy được, nhưng mà làm khách hàng hạnh phúc là rất quan trọng.

Và kẻ khiến cho nhiều người cảm thấy hạnh phúc nhất sẽ được xếp lên hạng một.

Được, mình máu lên rồi đây. Gái Bán dâm Haru đã sẵn sàng hành động.

Lại một ngày làm việc thành công nữa nào!

“Haru.”

Quý Bà đứng sau cây cột nhà vẫy tôi lại gần.

“Có chuyện gì vậy ạ?”

Hiếm khi nào thấy chị ấy tránh nói chuyện trước mặt mọi người. Khi tôi lại gần, Quý Bà nắm lấy cánh tay tôi và hạ giọng còn thấp hơn nữa.

“Shequraso đi nhận việc của bọn quân đội nhưng không thấy quay về. Lẽ ra nó phải về từ hôm qua rồi cơ… Em có nghe thấy thông tin gì không?”

Đối với loại công việc này, phước lành và tai ương cứ lần lượt kéo đến như đêm với ngày vậy.

Và rồi, cứ thế, tai họa bắt đầu tới chiếm chỗ.