Chương 4: Vòng xoáy đen bí ẩn
Trên đường về, Shuuto ghé qua một cửa hàng tiện lợi để mua đồ ăn cho bữa chiều và bữa tối, sau đó cậu mới lên tàu điện. Lúc đầu, cậu rất tức giận, thế nhưng khi thời gian trôi qua, cậu cảm thấy uể oải. Khi bước chân vào nhà, cậu thậm chí không thể nghĩ được về bất cứ thứ gì nữa.
Shuuto là con một còn bố mẹ cậu thì đều đi làm (họ làm ở cùng một công ty), vì vậy khi cậu về thì trong nhà không có một bóng người. Shuuto mơ hồ nghĩ rằng họ sẽ về nhà khi trời tối, nhưng có lẽ điều đó sẽ không xảy ra. Bố mẹ cậu chỉ về nhà một hay hai lần một tuần, và cậu dành hầu hết thời gian ở nhà một mình. Vậy nên, hiển nhiên là cậu phải làm gần như toàn bộ việc nhà. Vào các ngày trong tuần, cậu mua cơm hộp và đồ ăn từ cửa hàng tiện lợi, còn trong những ngày nghỉ, cậu phải tự mình nấu ăn.
Bố mẹ vẫn chưa biết gì về việc cậu bị bắt nạt ở trường. Cậu nghĩ rằng, kể cả khi họ có biết đi chăng nữa, họ cũng sẽ không quan tâm lắm. Kể từ lúc cậu nhận thức được về thế giới xung quanh, họ đã thường xuyên đi xa mà bỏ mặc cậu ở nhà. Cậu thậm chí không có quá nhiều kỷ niệm với bố mẹ mình.
“……”
Shuuto nằm trên giường của mình, nhưng cậu không thể ngủ được. Bởi mỗi khi nhắm mắt lại, cậu sẽ bất giác nhớ về mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm qua và sáng nay.
Cậu càng cố gắng quên đi, thì những ký ức đó lại càng hiện lên rõ ràng hơn. Lời tỏ tình dối trá chết tiệt đó. Điệu cười chế giễu và ánh mắt khinh thường của Itakura, cậu vẫn nhớ như in.
Cậu đã nhầm tưởng rằng cô ta là người dịu dàng hơn bất kì ai, người quan tâm đến việc cậu bị bắt nạt ở trường. Thế nhưng bản chất của cô ta không khác gì so với lũ côn đồ luôn đánh đập cậu. Chúng bình thản trước nỗi đau của người khác và chèn ép những người yếu thế hơn.
“(Kéttttt)”
Shuuto nghiến chặt răng trong sự phẫn nộ và đau đớn. Chắc chắn, ngay bây giờ, bọn Nakazato và Itakura đang cười cậu, người đã tin sái cổ vào lời nói dối quái ác mà chúng dàn dựng trước. Nhất định bọn chúng đang cười nhạo cậu. Cậu tưởng tượng một khung cảnh, khi lời đồn được lan truyền đi khắp nơi, tất cả học sinh khác cũng sẽ cười nhạo cậu.
Shuuto mệt mỏi nằm trên giường, cậu quyết định vào nhà tắm. Sau đó, cậu nhìn thấy hình phản chiếu của mình trong gương. Trước đây, cậu có mái tóc đen ngắn được tạo kiểu chỉn chu và ánh mắt sắc sảo. Bây giờ thì mắt cậu cứ đờ đẫn còn tóc thì lúc nào cũng bù xù như tổ quạ do thiếu ngủ. Cậu cũng để ý rằng gần đây tóc ngày càng xơ cứng và còn bị chẻ ngọn.
“Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! CHẾT TIỆT!!!...”
Shuuto điên cuồng phát tiết sự giận dữ, quăng quật quần áo không biết bao nhiêu lần, xô đổ tất cả bánh mì trên bàn ăn.
“Con người trên thế giới này chỉ toàn là rác rưởi!!
Cuối cùng, chính nghĩa là gì cơ chứ, thật lố bịch…”
Khi còn nhỏ, cậu vô cùng thích hình tượng anh hùng chính nghĩa được chiếu trên TV, những người thích bảo vệ và giúp đỡ kẻ yếu. Cậu cũng ước được trở thành một anh hùng. Đối với Shuuto, công lý từng có ý nghĩa như vậy. Đó là lý do cậu cố gắng ngăn chặn việc bắt nạt.
Thế nhưng, kết cục cuối cùng thì khác xa với những gì cậu từng nghĩ. Giúp đỡ người khác ư? Trong mắt người khác, cậu trông thật ngu ngốc.
Vậy nên suy nghĩ của Shuuto dần thay đổi. Chính nghĩa không còn là cứu giúp những người yếu đuối và túng thiếu, mà là loại bỏ hết tất cả những người cậu cho là không cần thiết tồn tại.
Trong trường hợp của cậu bây giờ, chính nghĩa là…xóa bỏ tất cả những người đang bắt nạt cậu cùng những kẻ ngoài cuộc chỉ biết làm ngơ và chỉ trỏ. Họ đều không cần thiết phải tồn tại. Một khi bọn chúng biến mất khỏi thế giới này, cậu sẽ được cứu.
“Mình muốn trả thù…Nhưng, mình chỉ có một mình, không đồng minh, không sức mạnh…”
Shuuto thề sẽ trả thù Nakazato và những người khác, nhưng cậu lại bất lực trước sự yếu đuối của bản thân.
“Tôi muốn sức mạnh! Để có thể thay đổi những ngày tháng chết tiệt này! Để có thể bảo vệ bản thân khỏi bị bắt nạt! Để không bị coi là “kẻ thua cuộc”! Tôi muốn sức mạnh!...”
Shuuto chân thành nói ra những ước muốn trong tim cậu. Nếu có một vị thần có thể ban phát điều ước, cậu sẽ không do dự ước bản thân trở nên mạnh mẽ.
“…Nếu ước muốn có thể trở thành hiện thực chỉ bằng một vài lời nói, thì mình đã không phải khổ sở như vậy. Trông mình như một tên ngốc vậy…”
Sau khi tự giễu bản thân, Shuuto bắt đầu chơi game. Cậu chọn một game hành động nơi mà cậu có thể bắn hạ nhiều kẻ thù một lúc. Bằng cách này cậu có thể phát tiết nối thất vọng vào hiện thực của mình, dù chỉ là một chút.
“Chết đi. Chết đi. Tất cả chết hết đi…”
Cậu liên tục giết những con quái trong game, như thể đó là Nakazato và Itakura. Hoàn toàn không đoái hoài tới những chuyện khác.
Shuuto mải mê chơi game đến nỗi quên cả thời gian, khi nhận ra thì trời đã tối từ lâu rồi. Cậu đi vệ sinh và xử lý nốt hộp cơm mua ở cửa hàng tiện lợi. Ngay khi chuẩn bị quay lại với thế giới game của riêng mình, Shuuto đột nhiên nghe thấy một “âm thanh lạ”.
“Âm thanh đó là gì vậy…?”
Nó không giống bất cứ âm thanh nào cậu từng nghe. Không phải tiếng gió, cũng không phải tiếng chuông điện thoại.
Cậu ngừng việc chơi game và đi tìm nguồn gốc của thứ âm thanh bí ẩn, một phần vì bị phân tâm nhưng phần lớn do cậu tò mò.
Tìm kiếm từng ngóc ngách của cả một ngôi nhà hai tầng là một chuyện khá vất vả, thế nhưng dù cho cậu đã tìm xung quanh ngôi nhà mấy lần thì cũng không phát hiện được nguồn gốc của thứ âm thanh đó.
“Chẳng lẽ là… tầng hầm?”
Nhà của Shuuto có tầng hầm. Nó là phòng để tài liệu của cha cậu, và chỉ có ông ấy mới sử dụng nó. Trước hết thì phải điều tra đã, cậu nghĩ vậy và nhanh chóng bước vào phòng.
Cuối cùng, cậu đã tìm thấy nơi phát ra âm thanh bí ẩn đó. Nhưng nó lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Shuuto.
“Cái gì đây…! Một vòng xoáy?”
Ở giữa căn phòng, một vòng xoáy đen bí ẩn đang phát ra một vài âm thanh kỳ lạ.
Shuuto vô cùng sửng sốt khi chứng kiến một cảnh tượng kỳ lạ như vậy.
“Không thể nào, một lỗ đen? Không, nếu như vậy thì không chỉ mình mà cả ngôi nhà đã biến mất rồi.”
Cậu đã thử nhiều suy đoán khác nhau về vòng xoáy đó. Thế nhưng khi thời gian trôi qua, cậu vẫn không thể đưa ra lời giải đáp nào. Còn vòng xoáy vẫn cứ tạo ra nhưng tiếng động nhỏ.
“…”
Không lâu sau, cậu quyết định sẽ thử cho tay vào trung tâm vòng xoáy. Dè dặt cho tay vào thứ kỳ lạ xuất hiện trước mắt, Shuuto không cảm thấy bất thường nào.
“Không đau? Có vẻ có thể tiếp tục cho vào sâu hơn…”
Shuuto cảm thấy có vẻ thứ này đang được kết nối với một nơi nào đó. Cậu định bước hẳn vào trong vòng xoáy đen.
Một khi vào bên trong, cậu sẽ không bao giờ có thể trở lại. Shuuto có linh cảm như vậy, thế nhưng cậu vẫn quyết tâm đi tiếp.
( Đằng nào thì cuộc sống của mình cũng thật tồi tệ. Nếu vẫn tiếp tục phải chịu đựng thì có lẽ bám vào một thứ ảo tưởng vô nghĩa sẽ tốt hơn.)
Cậu đã tuyệt vọng với thế giới này, nhưng cùng lúc lại kì vọng vào những điều xảy ra trước mắt. Có lẽ thứ này sẽ thay đổi toàn bộ cuộc sống của cậu, thay đổi Shuuto của hiện tại.
“Mình cũng nên chuẩn bị để phòng ngừa bất trắc nhỉ? Dù gì thì mình cũng không biết chuyện gì đang chờ phía trước”
Shuuto đã chuẩn bị rất nhiều thứ. Cậu nhét tất cả mọi thứ có thể vào một chiếc balo khá lớn, nước đóng chai và thức ăn cho vài ngày, bật lửa, dao, bộ dụng cụ sơ cứu và một số dụng cụ phòng chống thiên tai khác.
Cậu chọn loại quần áo khó rách và giày thể thao.
“Được rồi, đi thôi…”
Shuuto hạ quyết tâm và bước thẳng vào vòng xoáy đen.