Ngày Phụ huynh.
Tôi chưa từng tưởng tưởng rằng ngay khi tôi là học sinh trung học, chúng tôi vẫn có những sự kiện kiểu này. Với tôi, cách vượt qua ngày Phụ huynh chính là thái độ đây-chẳng-là-gì-cả. Đó là vì, đối với anh tôi, đây cũng không phải là thứ mà anh ấy phải bận tâm.
Đó là tại sao tôi, trong khi căng thẳng nhìn các bạn cùng lớp qua khóe mắt, cố gắng không bị ảnh hưởng bởi sự lo ngại đang dâng lên trong lồng ngực, tiếp tục với lớp mà không mất đi sự bình tĩnh.
"Được rồi, nhà Hashidate ai đến đấy?"
"Mẹ tao. Còn ai nữa?"
"Hah, đúng rồi. Chúa ơi, không có ai mà có chị gái xinh đẹp đi cùng à?"
"Mày thì không có chắc?"
Bạn cùng lớp của tôi trông khá sốc.
"Tao nói là chị gái XINH ĐẸP, đúng không? Bà chị của tao trông như 1 con quái vật vậy."
Người chị mà cậu ta đang nói đến đã từng chơi bóng chuyền hồi học trung học, và vì vậy chị ta có những cơ bắp rất đáng nể, cùng với bộ ngực khổng lồ. Chỉ với những điều đó, chị ta đã là đối tượng ghen tị của rất nhiều bạn đồng trang lứa.
"Gì thì gì, đã học năm 2 trung học chúng ta vẫn có mấy trò ngày Phụ huynh này, huh."
"Geez."
Trường của tôi có phần kì lạ. Câu khẩu hiệu của họ là "Hướng tới những cuộc đối thoại chủ động với phụ huynh! Hướng tới một nền giáo dục mà phụ huynh có thể chủ động can thiệp!", vì thế nên ở đây có rất nhiều sự kiện dành cho người bảo hộ của học sinh. Ngày Phụ huynh là một trong những sự kiện như thế.
"Hashidate, lại đây đi."
Một đám học sinh túm tụm bên cạnh cửa sổ gọi tôi đến. Như mọi khi, tôi ra hiệu trả lời và tiến về phía cửa sổ.
"Thử uống cái này đi. Nó cực kỳ tởm, thật đấy." (Trans: Best dụ dỗ)
Rồi cậu ta dí một chai đầy chất lỏng xanh rờn vào người tôi.
"Dẹp đi. Cậu ta không có hứng thú đâu."
“Nah, nếu nó không chấp nhận thách thức thì nó đâu phải một người đàn ông. Nếu đó là anh mày, anh ấy nhất định sẽ làm. Tao tin tưởng anh ấy.”
“Cá xem nó có thể uống bao nhiêu hớp đi.”
“Người thắng được gì?”
“Một buổi hẹn hò với em gái mày được không?”
“Đừng nói vớ vẩn.”
Một đứa khác gần tôi nhảy vào:
“Nếu chúng ta trộn những loại nước uống kinh tởm trong của hàng tiện lợi, chúng sẽ còn kinh tởm hơn nữa đúng không?”
Thỉnh thoảng, cả lớp có thể trở nên vô cùng phấn khích như thế này vì sự tự tin của tôi trong việc chén những thứ không thể tin được.
“Được rồi, cái này hay đấy: Hashidate Yuuto uống cạn thứ nước này khi vẫn tỉnh bơ!”
“Tao sẽ không uống. Tại sao tao phải uống nó trong khi tao đã biết là nó kinh tởm?”
“Ah, co vòi rồi hả? Không ra mặt đàn ông.” (Trans: Thế mày uống đi???)
Goi tôi là một thằng hèn cũng độc ác ngang việc bắt tôi uống chai nước đó vậy. Nhưng tôi chắc chắn sẽ không rút lui sau khi bị nói vào mặt như thế.”
“Được rồi, uống thì uống.”
Tôi cầm lấy chai nước, cầu nguyện rồi đưa nó lên miệng.
Ấn tượng đầu tiên của tôi là nó lạnh. “Mình có thể uống được”, tôi tự nhủ. Tôi nuốt một ngụm lớn và nó chảy tuột xuống cuống họng. Khi nó trôi đến đó, tôi có thể cảm nhận được mùi vị kinh tởm vô cùng đọng lại trong miệng.
Vượt xa đẳng cấp hơi đắng hoặc hơi chua, đây đích thực là đỉnh cao của sự kinh tởm, tôi xém bị co giật.
“Yuuto! Yuuto!”
Xung quanh tôi là tiếng vỗ tay. Trong khi nghe tràng pháo tay của họ, tôi uống ngụm thứ 2, rồi thứ 3 và nín thở.
“Yuuto! Yuuto!”
“Yuuto! Yuuto!”
Một nhịp điệu vỗ tay lan đi khắp lớp. Tất cả mọi người đều đang theo dõi. Tao sẽ cho chúng mày thấy sự nam tính của người đàn ông uống thứ thức uống kinh tởm nhất thế giới.
Ah, tôi thật là ngu ngốc. Bị ép làm điều đó không phải là điều cần thiết. Với một cái bình chứa đủ thứ trong đấy.
Nhưng tôi ghét bị cười nhạo vì không uống nó. Tôi biết rằng mình đang đóng vai một kẻ ngốc để tránh bị gọi là một thằng ngốc, nhưng vào thời điểm đó, tôi không có cách nào để rút lui.
Bên cạnh đó, ngừng uống lúc này chẳng khác nào vứt tất cả những gì tôi đã trải qua ra ngoài của sổ.
Tôi nhắm mắt khi thứ chất lỏng ấy dần dần trôi xuống cổ họng.
Dần dần, cuối cùng cái chai cũng hết. Khi nó rời miệng tôi, một mùi hôi thối, thối rữa xộc lên từ trong dạ dày. (Trans: Mấy người cho gì vào đấy -.-)
Tôi hít một hơi dài.
Đáng ngạc nhiên, không khí chẳng có vẻ sôi động gì cả.
“Chán ngắt.”
“Tao còn nghĩ là nó sẽ khóc.”
“Được rồi mọi người, giải tán, buổi diễn kết thúc.”
Những tiếng xì xào chán nản trong lớp cứ thế nổi lên rồi át vào nhau. Trong lúc đó, tôi quăng cái chai ra ngoài cửa sổ.
Đúng vậy – như các bạn có thể thấy, tôi không phải là người được mến mộ trong lớp học của mình. Bạn cùng lớp thường lôi tôi ra chỉ để giải trí với thái độ chịu đựng thường trực của tôi. Tất nhiên, tôi không muốn nói tất cả học sinh trong lớp. Tôi biết có một vài người đã bênh vực bảo đám còn lại ngừng trêu tôi. Dù gì, hầu hết mọi người đều nghĩ tôi như một thằng không sụp đổ kể cà khi bị bắt nạt, chừng nào họ không chơi đùa với tôi quá trớn.
Chừng nào họ không chơi đùa với tôi quá mức.
Kể cả khi bị bắt nạt hay cười nhạo, tôi vẫn không cáu giận. Tôi hiểu rằng cáu giận chỉ làm tôi thất bại. Vì vậy tôi không cáu giận, lại càng không khóc. Đó là những gì chúng muốn. Muốn tôi chỉ đơn giản là bị cười vào mặt.
Nhưng tôi có những thứ hay hơn để làm.
Kể cả khi bị cười nhạo, kể cả khi bị lôi ra làm trò đùa, tôi chưa bao giờ quên về việc trở nên gọn gàng và hoàn hảo.
Thế nên, tôi cười cùng họ.
“Hmph.” Tôi khịt mũi, đứng dậy và về chỗ.
Tiết đầu tiên của buổi, tiết 5, chiều diễn ra bình thường. Vào giờ nghỉ, tôi giở vở ra để chuẩn bị cho tiết học tới – tiết mà phụ huynh của chúng tôi theo dõi.
“Hashidate, tao mượn quyển vở.”
Một thằng bạn giật quyển vở khỏi tay tôi. Tôi không hiểu có gì tuyệt vời đến thế trong quyển vở này đối với một đứa thậm chí còn không viết được ghi chép chuẩn bị của riêng mình, nhưng tôi nghĩ, cho nó xem thì sao chứ?
Vào lúc đó, tôi nhận thấy một cảm giác khó chịu râm ran trong bụng. Mình nên đi vệ sinh để đề phòng, tôi nghĩ, và chuẩn bị đứng dậy khỏi ghế khi
“Mày nghĩ mày đang đi đâu vậy?”
Thằng lấy quyển vở của tôi chặn đường đến phòng WC.
Thật phiền toái, tôi nghĩ, chuẩn bị qua đó dạy nó cách cư xử thì giờ nghỉ kết thúc.
Cậu ta kẹp quyển vở dưới nách rồi bảo,
“Xin lỗi, nhưng tao sẽ mượn cái này.”
Và về chỗ ngồi.
Cùng lúc đó, giáo viên Toán bước vào và phụ huynh của chúng tôi, những người đang đứng đợi ở ngoài hành lang, bước vào từ cửa sau.
Mẹ tôi đã rất mong chờ đến sự kiện này. Mẹ tôi, người đã chứng kiến người con còn lại của bà làm được những điều gì, quan tâm đến việc trường học là nơi thiếu niên yêu thích và ca ngợi.
Thầy giáo Toán, ăn mặc bảnh bao hơn ngày thường, vỗ tay 2 lần, nói: “Mọi người, nhìn lên bảng nào. Giờ học bắt đầu rồi.”
- 10 phút sau
Tôi bị tấn công dồn dập bởi những cơn đau đến từ 9 tầng địa ngục.
Bụng tôi đau. Nó rõ ràng là đang trong tình trạng vô cùng đau đớn. Chẳng phải nghĩ đến lần thứ 2.
Nó thực sự rất rất rất đau.
Tất cả là tại thứ nước đó. Cảm giác khó chịu trong bụng tôi vào giờ nghỉ không phải là sự tình cờ. Cảm giác như thể ruột tôi đang di chuyển tới lui. Khi ý nghĩ đó lướt qua não tôi, ruột tôi tưởng như đang xoắn vặn rồi cuộn lại thành hình trôn ốc.
Cơ bụng, dùng cơ bụng của mày đi. Nhưng ép quá thì nó không hiệu quả mà dãn ra thì càng không ổn. Dù gần như không còn khả năng giữ thăng bằng, tôi có thể kiểm soát sự co bóp được của nội tạng.
Nếu không, nó sẽ ra mất!
Tôi bắt đầu kiễng chân, mông hơi nhấc khỏi ghế. Thở đều. Suy nghĩ tích cực. Cân bằng nội lực của mày đi. Tập trung, đừng mất bình tĩnh.
Ah, không ổn rồi.
Không, tôi không thể chịu được, mặc dù tôi đã bảo mình cố gắng nhịn. Thư giãn, thư giãn nào.
“Bài tập tiếp theo… Mời Hashidate-kun.”
Tại sao ông nhất định phải gọi tôi vào thời điểm tệ nhất vậy!!!
Ah, gì cũng được. Mình chỉ cần viết những gì mình đã viết vào vở lên bảng…ah, đợi đã, thằng kia lấy mất vở của mình rồi!
Nghĩ đi, nào, nghĩ đi. Mày đã làm bài này rồi, chỉ cần bình tĩnh lại và nghĩ thôi, và mày sẽ làm được nó.
Nghĩ đi, ngh… Đừng nghĩ quá lên! Mày sẽ chết đấy!
“Chuyện gì vậy, Hashidate? Đứng dậy và lên bảng mau.”
Tôi chậm rãi đứng dậy, cố gắng giữ cơ thể thả lỏng hay căng cứng.
Tôi thở sâu. Chậm thôi, chậm thôi.
Mọi người đã để ý có vấn đề gì đó đã xảy ra với tôi. Tôi có thể nghe thấy những tiếng thì thầm đầy tò mò nổi lên xung quanh. Khi lên bảng tôi nhìn qua vai mình. Vè phía bố mẹ tôi. Họ đang nhìn tôi đầy thắc mắc.
Mắt tôi gặp mắt mẹ. Tôi biết mẹ biết tôi đang không là chính mình, và có lẽ bà ấy đang hơi lo lắng.
“Em không hiểu đề bài à?”
“Không, em hiể…nm’h”
An toàn. Nhưng làm ơn đừng bắt tôi nói.
Tôi quay mặt về phía bảng, nhấc tay lên, cầm cục phấn. Chậm thôi nào. Bình tĩnh lại và nghĩ đi.
Tôi bắt đầu viết phương trình. Âm thanh khô khốc phát ra mỗi khi viên phấn cọ vào bẳng. Thực ra nó khá là dễ chịu.
Đúng vậy, đây là một vần điệu hay đấy. Tôi giải phương trình từng bước một – đợi đã, mình đang làm gì thế này?
Kể cả khi tôi đã luyện tập làm dạng bài này, kể cả khi tôi đã làm bài này một lần trước đây, tôi không nhớ mình phải làm tiếp thế nào. Đến đây, tôi đáng lẽ nên nhớ lại mình phải làm như thế nào, nhưng tất cả những gì có trong đầu óc hiện tại là cơn đau ở bụng. Tôi cố gắng tập trung khi từ “nhớ” xoay mòng mòng trong não.
Viên phấn dừng lại.
Nhớ lại đi, nhớ đi, nhớ đi nhớ đi.
Nhớ đ…a, nhớ rồi!
Khi tôi bắt đầu viết tiếp, tôi nghe thấy một tiếng động đằng sau lưng –
KABLAM!
Tôi quay lại theo phản xạ. Chỉ là ai đó đã làm rơi quyển SGK của mình. Tôi quay mặt lên bảng một lần nữa.
Cảm giác như thể ai đó đang xoắn ruột của tôi lại vậy. Bên trong tôi xóc lên, như thể ai đó đang vặn chúng vậy.
Ahh, mình không thể nhịn được!
Không thể không thể không thể nhịn được!
Tôi đã cố gắng chịu đựng đến giây phút cuối cùng, với tất cả sức mạnh của mình,…nhưng tôi đã thất bại.
Phần bụng dưới bị thả lỏng. Cái cảm giác đã đè nặng tôi từ trước đến giờ đột nhiên tiêu biến – nó thực sự nhẹ nhõm.
Một lúc sau, tôi cảm thấy một cảm giác âm ấm tràn từ mông xuống chân – và một mùi mà chúng tôi đều đã biết quá rõ.
Tôi không thể cử động. Tôi đã làm chuyện đó.
Tôi đã làm, và chẳng có cách nào để quay đầu lại.
Tiếng hét vang vọng khắp phòng.