Những đám mây trắng muốt trên tầng 5 này phải nói là cực kì không bằng phẳng với cả đống chỗ lồi lõm dàn trải khắp nơi và không phù hợp tẹo nào cho việc chạy nhảy.
Ngay cả đối với Sally thì để duy trì được một nửa tốc độ thông thường của mình cũng đã là cả một sự nỗ lực rất lớn.
Cô sẽ lập tức mất thăng bằng và ngã nếu cô chạy nhanh hơn mức đó.
“Để xem nào, có vẻ như ở đằng kia có thứ gì đó.”
Thứ trước mặt Sally lúc này là đám mây trải dài khắp bầu trời.
Đám mây khổng lồ này có một lối vào dẫn lên từ dưới mặt đất, bạn có thể đi lên từ đó.
“Mình có nên tiến vào trong không nhỉ…ừ, chắc chắn rồi.”
Sally rút đôi dao găm của mình ra và tiến vào trong đám mây.
Đi tới cuối con đường hẹp, cô nhìn thấy hàng loạt những lối đi dẫn ra khắp các hướng.
Nơi này giống như một mê cung vậy. Sally di chuyển hết sức chậm chạp, cô cảnh giác cao độ trước mọi mối nguy hiểm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
“Bẫy…không có. Quái vật, không có. Mọi thứ đều ok.”
Sally vỗ vỗ những bức tường mây và mặt đất mềm mại bên dưới trong lúc thận trọng tiến bước. Sau đó cô nép mình vào sát bức tường tại một chỗ ngoặt rồi ngó ra nhìn.
“Oh.”
Thứ đang bay lơ lửng chắn giữa lối đi là một đám mây xám. Trông nó giống như một đám mây giông.
“Oboro, Bóng Tối Mau Lẹ!”
Sally biến mất trong thoáng chốc và phi thẳng tới tấn công đám mây. Cô dùng cặp dao găm của mình chém liên tiếp vào nó hàng chục nhát.
Thanh HP hiển thị trên đầu đám mây bốc hơi gần như ngay lập tức, và ngay khi Sally tái xuất hiện trở lại, đám mây cố gắng trả đũa, thế nhưng vạch máu của nó đã chuyển sang một màu trắng xóa từ trước đó.
“Cứ đà này không sớm thì muộn thì việc chiến đấu một mình khi chưa tích đủ điểm Kiếm Vũ sẽ còn khó khăn hơn nữa…”
Sally cần phải nhanh chóng tiêu diệt kẻ địch, nếu không số lần cô phải né đòn sẽ tăng lên.
Do đó cô cần phải bỏ ra kha khá tài nguyên để gia tăng năng lực tấn công của mình.
Và cô đã không còn có thể ám sát kẻ địch trong lúc lướt qua chúng được nữa, ngay cả với Kiếm Vũ đã tích max điểm. Đó là bởi chỉ số của đám quái đã gần bắt kịp chỉ số của Sally.
“Mình muốn có kĩ năng mới. Ah.”
Khi Sally đi đến cuối con đường, cô bắt gặp một đám mây khác. Đám mây này đang liên tục bắn ra những tia chớp.
“Ra vậy… Thế tức là con mình vừa mới giết khi nãy hẳn sẽ có khả năng tấn công bằng nước?”
Nếu đám mây chặn đường cô vừa rồi là một đám mây giông thì trước mặt cô lần này là một đám mây tích điện.
“Để xem phạm vi tấn công của nó rộng tới đâu nào.”
Sally chầm chậm áp sát đám mây trong lúc chuẩn bị tháo chạy bất cứ lúc nào.
Ngay khi cô tiến vào khu vực cách nó một khoảng nhất định, nhiều cụm mây tích điện con tách ra từ đám mây chính và bay tản ra tứ phía.
“Woah!”
Sally lập tức nhảy lùi lại. Đúng lúc đó, toàn bộ những đám mây cả to cả nhỏ đồng loạt phóng một loạt tia sét màu trắng ánh xanh chết chóc về phía cô.
Những tia sét đó cứ bay xuyên qua không gian trước khi hoàn toàn biến mất.
Thấy vậy, Sally đã dùng Lướt để nhanh chóng thu hẹp khoảng cách, sau đó cô kích hoạt Chém Đôi và bồi thêm vài đòn đánh thường nữa để tiêu diệt đám mây chính cùng các nhân bản cỡ nhỏ của nó.
“Bọn này mất nhiều thời gian để tấn công quá. Nói chung là yếu.”
Tốc độ ra đòn của chúng chậm đến mức khiến Sally có cảm giác là ngay cả Maple cũng có thể dễ dàng né đòn nếu cô ấy biết trước cách thức tấn công của chúng.
Mặc dù phạm vi sát thương của chùm sét cũng không hề nhỏ, tuy nhiên nếu chỉ ở mức độ đó thôi thì không thể coi là một mối đe dọa đối với Sally được.
Sally chọn một con đường dốc dẫn lên trên để tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Đích đến của cô là đỉnh của đám mây khổng lồ này.
Và cô đã đúng khi làm vậy.
“Oh? Tới nơi rồi à?”
Bầu trời xanh tuyệt đối phủ kín tầm mắt của Sally.
Điều đó có nghĩa là con đường này đang dẫn cô lên tới đỉnh của đám mây.
“Oomph!”
Sau khi leo hết con đường dốc nọ, cuối cùng cô cũng đã tới được điểm kết của chuyến đi lần này.
“Cũng không khó như mình nghĩ.”
Cô chưa chạm trán với nhiều quái lắm, và chặng đường cũng không thực sự quá dài.
Bên cạnh đó, Sally đã từng đi cày cuốc để kiếm nguyên vật liệu tại nhiều nơi giống chỗ này ở các khu vực khác.
Chợt cô nhận ra có một bông hoa với những chiếc cánh nhỏ nhắn ở gần chỗ cô đang đứng.
Và ngay khoảnh khắc cô chạm tay vào nó…
Một trái cầu trắng rơi ra từ nhụy của bông hoa.
Sally nhặt nó lên và kiểm tra tên vật phẩm.
“Bóng Bong Bay Tới Trời Cao.”
Bởi có vẻ như việc kiếm được một trái tương tự cũng không khó khăn cho lắm, Sally quyết định thử sử dụng luôn món vật phẩm kì lạ mới kiếm được.
Trái cầu có cùng màu với những đám mây nọ nổ một tiếng khe khẽ, và rồi những đám bong bóng khổng lồ bắt đầu bay lên từ trong đám mây xung quanh chỗ Sally đang đứng.
“Mình bám vào được không nhỉ?”
Sally đưa tay vào trong một quả bong bóng, và sau vài giây, nó lập tức nổ tan ra thành những tia sáng.
“Mình sẽ ngồi ngắm cho đến khi chuyện này kết thúc vậy…ít nhất trông nó cũng thực sự đẹp.”
Sally lẩm bẩm trong lúc hai mắt dõi theo những quả bong bóng lấp lánh sắc màu dưới bầu trời xanh bát ngát.
Đám bong bóng ngừng xuất hiện sau vài phút, và cuối cùng cô không còn thấy một quả bong bóng nào còn lờ lững bay lên trời cao nữa.
Sally có hơi chút thất vọng vì món vật phẩm mới đã không có hữu ích đối với cô, nhưng cô cũng đâu thể phàn nàn gì được.
“Thôi thì, việc lấy được nó là quá dễ dàng đi mà, vậy nên cũng không có gì bất ngờ hết… Oh, cơ mà có lẽ mình nên quay lại đây thêm đôi ba lần nữa để kiếm vài trái cho Maple.”
Ít nhất thì Maple cũng sẽ thích món quà của cô, Sally nghĩ thế, vì vậy cô quyết định sẽ còn quay trở lại nơi này vào lúc khác.
Vả lại, một trong số các mục tiêu của chuyến thám hiểm lần này của cô là tìm kiếm những điều mới lạ để về kể cho Maple.
Và nơi này cũng không nằm xa thị trấn lắm, kẻ địch cũng yếu nữa.
“Được rồi, giờ thì mau lên đường tới địa điểm đầy hứa hẹn tiếp theo nào!.”
Sally trở vào trong đám mây, đôi chân cô rảo bước trên con đường dốc nhưng cũng rất êm ái.