Defense Specialization and Panic
Khi Chrome và Kasumi về tới trụ sở guild, người duy nhất có mặt ở đó là Maple.
Và bởi Maple hiện đang không có hứng đi phiêu lưu, hai người bọn họ không thể nhờ cô giúp đỡ được, vậy nên họ đành phải tiếp tục lên đường đi thám hiểm ở một nơi khác.
“Sally đang đi chơi ở chỗ nào rồi ý.”
“Thế 4 người kia cũng không ở đây nốt hả? Đành vậy, để hôm khác chúng ta quay lại đó sau.”
Sau đó Chrome thuật lại chi tiết về những điều mà anh và Kasumi khám phá được trong chuyến đi vừa rồi cho Maple.
“…Bọn anh sẽ kiểm tra lại sau.”
Maple đưa tay lên miệng rồi trầm tư như thể đang suy nghĩ gì đó lung lắm. Nhưng ai mà biết được trong đầu cô lúc này là thứ điên rồ gì cơ chứ.
Có thể cô thực ra chẳng hề nghĩ ngợi gì hết, nhưng cũng có thể là một ý tưởng không ai ngờ tới đang được hình thành.
Chrome và Kasumi quyết định gác vấn đề này sang một bên, rồi hai người họ cùng vẫy tay từ biệt Maple để bắt đầu cuộc hành trình mới của mình.
“Không biết giờ này Sally đang làm gì nhỉ.”
Maple nằm ườn ra trên chiếc ghế mây êm ái và nhìn đăm đăm lên trần nhà khi âm thanh thông báo nhận được tin nhắn mới đưa cô về với thực tại.
Maple uể oải mở ra đọc. Trong đó là vài dòng giới thiệu chung chung về sự kiện sắp tới dự kiến sẽ diễn ra vào tháng Hai.
“Thám hiểm rừng mưa nhiệt đới, huh? Mong là địa hình không quá khó khăn cho việc đi lại.”
Maple đóng tin nhắn và rời khỏi chiếc ghế êm ái trong phòng sinh hoạt chung của guild rồi đi thẳng về phòng riêng của mình.
“Chà, chắc là mình cứ việc thong thả cho đến lúc sự kiện bắt đầu thôi.”
Maple lẩm bẩm trước khi nằm dài ra trên giường và dần chìm vào giấc ngủ.
Sally vẫn tiếp tục chuyến thám hiểm của mình ngay sau khi rời khỏi đám mây giông nọ. Xét về lượng thời gian cô bỏ ra để đặt chân đến biết bao nơi trên bản đồ tầng 5, những chuyến đi của Chrome và Kasumi chẳng thể nào đem ra so sánh được. Và cô cũng đã phát ngán với mấy đám mây kiểu vậy rồi, đơn giản là bởi chúng luôn hiện hữu ở khắp nơi dọc đường đi của cô.
“Nhiều mây giông quá…”
Xuyên suốt chuyến thám hiểm của mình, Sally đã bắt gặp vô số những đám mây giông lớn có lối dẫn vào trong như thế.
Và cô đã cất công khám phá từng đám mây một với hi vọng rằng trong đó có một thứ đáng để cô bỏ thời gian và công sức ra tìm hiểu. Nhờ vậy mà giờ đây Sally đã có tới 8 cái vật phẩm giống hệt nhau trong hành trang của mình.
“Kiểu này thì mình còn thừa đủ bong bóng để xài dần.”
Sally không thực sự cảm thấy may mắn cho lắm khi kiếm được mấy món vật phẩm vô thưởng vô phạt như vậy, và cô tin mình đã chọn nhầm chỗ để đi thám hiểm. Cô có ý định thay đổi lộ trình dự định ban đầu trong lúc dừng chân để nghỉ lấy sức.
“Hay là thôi nhỉ, có lẽ hôm nay dừng ở đây là được rồi? Hmm…”
Để vượt qua mấy đám mây giông này cũng đồng nghĩa với việc phải leo lên cao hơn.
Dù những đám mây mà Sally bắt gặp sau này đều nhỏ hơn cái đầu tiên rất nhiều, thế nhưng để hoàn thành chúng cũng chẳng phải việc đơn giản gì cho cam.
Và dù vẫn còn đang rất sung sức so với đợt sự kiện thứ 4, thế nhưng cô không việc gì phải quá vội vã trong việc thám hiểm cả. Thế nên cô quyết định chuyến đi hôm nay của cô sẽ dừng lại tại đây.
“Vậy chắc là mình off thôi nhỉ?”
Và rồi một đám mây giông có ngoại hình cực kì hoàn hảo đột nhiên xuất hiện trước mặt Sally đúng ngay lúc cô sắp sửa đăng xuất khỏi game.
Nó chậm chạp bay qua chỗ cô đang đứng.
“Woah…cái gì vậy.”
Hai mắt Sally dán chặt vào đám mây giông. Cô biết mình đang chứng kiến một hiện tượng vô cùng đáng chú ý. Và rồi cô nhận ra có thứ gì đó đang tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời xa xa.
“Chắc mình có thể leo lên đó được… Siêu Gia Tốc!”
Sally vượt qua đám mây giông chạm chạp và tiếp tục chạy về phía trước.
Khi tới được nơi có thứ phát sáng nọ, cô dám chắc suy đoán của mình là chính xác.
Và lúc này cô đang đứng ngay dưới nó.
Có rất nhiều những quả bong bóng đang bay lên trời khắp xung quanh chỗ cô đang đứng.
“Thứ gì đó khác lạ…hẳn phải có thứ gì đó như vậy chứ.”
Sally lại chạy tới khu vực có những đám mây giông nhỏ phân bố dày đặc khi trước để so sánh. Tuy nhiên, cô chẳng thấy có khác biệt giữa hai nơi cả.
“Có thể đám mây đó là chính là giới hạn thời gian! Phải có thứ gì đó ở đây chứ, chắc chắn phải có!”
Đám mây giông đã bắt kịp Sally trước khi cô kịp tìm ra bất cứ điều gì đặc biệt, và cô nhận ra là mình không còn lựa chọn nào khác ngoài bỏ cuộc.
“Không được rồi…Wooah!”
Ngay khi Sally vừa hướng mắt xuống dưới mặt đất, một thứ gì đó hất cô bay thẳng lên trời.
“Oh, eh? Huh?”
Cô cứ tiếp tục lộn vòng vòng giữa không trung cho đến tận lúc hiện tượng kì quái nọ chấm dứt, và Sally cảm thấy hết sức hoang mang khi mọi việc đột nhiên thay đổi cái rụp như vậy.
Sally vỗ vỗ hai má mình rồi hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
“Okay, để xem nào…”
Sally cố nhớ lại thứ đã mắc vào chân cô và làm cô mất thăng bằng khi nãy. Cô nhận ra thứ đó chính là một quả bong bóng.
Cô đã bị kẹt trong luồng khí hướng lên để rồi bị đẩy bắn lên trời.
“Phải tập trung…đừng có mà hoảng lên, phải thật bình tĩnh…”
Và rồi Sally bắt đầu đi dọc theo con đường đang rộng mở trước mắt cô.