Xin chào, tôi là anh chàng đã tự làm ‘ướt’ mình đây.
Tôi vẫn ổn.
Vì không có ai biết nó cả.
Hình như có một hiệp sĩ đang đợi tôi ở trước căn phòng.
“Xin lỗi đã để ông phải đợi rồi!”
“Không sao đâu! Hướng này.”
Tôi đi theo hướng ông ta chỉ.
Một hành lang bằng đá.
Trông giống như đây là một lối đi ngầm của các lâu đài thời trung cổ ở châu Âu vậy.
Các bức tường xung quanh đều được đẽo gọt gọn gàng và tinh tế.
Đây có phải là tấm thảm không nhỉ?
Mấy cái này là đèn điện à?
Thứ tôi thấy đang phát sáng cho hành lang là những ngọn đèn được sắp xếp một khoảng đều nhau.
Đây là Nhật Bản? Có băng đảng nào của Nhật xây đường hầm giống lâu đài thời trung cổ không nhỉ? Hay mình đang ở nước ngoài?
Một băng đảng có thể dễ dàng đưa 10 người ra nước ngoài mà không cần hộ chiếu, hmm!?…
Dù tôi có nhìn như thế nào thì chuyện này cũng thật bất thường mà.
“Err! Tôi có thể nói chuyện được không?”
“Không! Im lặng và đi đi!”
“……Vâng!”
Hmmm
Tôi đã bị từ chối một cách thẳng thừng và lạnh lùng nhưng tôi không cảm thấy có chút gì tức giận cả…
Có vẻ như vụ tai nạn đã làm ảnh hưởng đến tôi.
Các hiệp sĩ luôn có niềm kiêu hãnh và hành động có mục đích rõ ràng.
Vậy liệu có cơ hội nào cho chúng tôi trong cuộc thử nghiệm hay phân loại?
“Mà tại sao tự nhiên cậu lại ở đó một lúc thế?”
Người hiệp sĩ bất ngờ hỏi tôi.
Tôi trả lời sao đây?
“À, là do khi tôi nhận ra các ông không hề có ý định sẽ làm hại chúng tôi, tôi ở lại phía sau để giải thích cho những người chưa hiểu rõ.”
“Ta hiểu rồi. Tiếp tục đi!”
“Với tất cả lòng kính trọng của mình, các ông đã giết hai người đàn ông đó và thanh kiếm của các ông đã nhuốm đầy máu. Mọi người có thể sẽ sợ hãi và tuân theo lời các ông. Nhưng cũng có các cô gái trẻ tuổi đó nữa.”
“Đúng vậy. Sợ hãi sẽ khiến con người ta hoang man và trở nên nhầm lẫn.”
“Ông nói đúng đấy.”
“Tại sao cậu nghĩ là chúng ta không định hại cậu?”
“Là bởi vì các ông cần chúng tôi cho việc gì đó. Hoặc các ông đang tìm kiếm một người tài năng.”
Người hiệp sĩ dừng lại bước chân của mình.
“Các ông sẽ không làm những việc vô nghĩa như thế!”
Tôi xoay đầu của mình hướng đến người hiệp sĩ trong khi nói thế….
A!
Ông ta đang cười với khuôn mặt thật dữ tợn đáng sợ…..
Mình đã nói bừa gì sao?
“Hahahaha…! Lối này. Theo tôi!”
Ông…..?
Dường như theo lối này thì mình không thể bắt kịp những người khác.
Sau khi đi một lúc, người hiệp sĩ bước vào một căn phòng khoảng 20 tấm tatami.
Đây là phòng cho khách à? Có đủ hết đồ nội thất luôn.
Bàn, ghế, giường…
Đủ tiện nghi hết luôn ta.
“Mặc vào đi.”
Một cái quần dài và áo sơ mi được đưa cho tôi.
Nhưng lại không có đồ lót.
“Cậu ở đây đợi ta sau khi kết thúc xong việc với những người kia.”
Người hiệp sĩ rời khỏi phòng với một tốc độ nhanh chóng.
“Fuu….”
Một tiếng thờ dài thoát ra từ tôi.
Động đất
Khỏa thân
Giết người
Quá nhiều thứ xảy ra hết lần này tới lần khác…
Không thể nào không cảm thấy mệt mỏi được.
Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây……
Mục tiêu của họ không rõ ràng.
Băng đảng thì cũng không biết.
Chỗ ở thì cũng không xác định được.
Có lẽ mình sẽ chết mất thôi…
Cho dù có lạc quan đến mức nào đi nữa thì lần này tôi cũng khó mà sống sót trở về
Tôi dám cá mục tiêu của họ là cái gì đó rất nguy hiểm và đáng sợ.
Họ thậm chí còn không có sử dụng hết sức để giết một ai đó.
Vì thế chắc chắn họ không phải là một tình nguyện viên hay là một phần của tổ chức hòa bình.
Và tôi lại thở dài lần nữa khi ngồi xuống ghế sofa
“Haa….”
Hy vọng là sẽ không đau….
Trong khi nghĩ thế, tôi kiểm tra cái phích nước.
Sau tất cả chuyện này chắc có lẽ họ sẽ không bỏ thuốc độc trong phích đâu nhỉ…..
Thứ hai là cái bình được làm bằng bạc và nó chỉ bị dơ một chút thôi.
Vì thế nó chỉ là nước thông thường.
Ôi, café!….. Nhâm nhi tách nước.
Tôi nhớ lại ly café ở trong xe mình.
Và cả thuốc lá nữa…. Tôi đoán có lẽ mình sẽ không được hưởng thức chúng nữa rồi.
Gacha
Một ông già trong bộ trong bộ trang phục xa hoa mở cửa ra và bước vào phòng.
“Cậu là ứng cử viên anh hùng thế giới khác nhỉ?!”
Chuyện này……
Có lẽ……. mình sắp chết mất rồi……