Isekai Yurutto Survival Seikatsu ~Gakkou no Minna to Isekai no Mujintou ni Ten-i Shita Kedo Ore Dake Rakushou Desu~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

27 81

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

8 48

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

(Đang ra)

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Antai (安泰)

Cố lên nhân vật chính! Cố cho đến ngày tên của mình được quyết định nhé!

322 15576

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

(Đang ra)

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

Wada Shosetsu

Trong số những câu chuyện kinh dị, Noa đặc biệt chú ý tới “sự biến mất bí ẩn” đến mức không thể nói là bình thường, và bản thân cô cũng chiêm bao thấy mình bước sang thế giới khác trong một ngày không

15 98

Dù các ngươi có gọi ta Vệ Long hay không, ta vẫn sẽ đi ngủ.

(Đang ra)

Dù các ngươi có gọi ta Vệ Long hay không, ta vẫn sẽ đi ngủ.

Astartes; 아스타르테스

Nhưng cho dù các ngươi có gọi ta như thế hay không, thì ta vẫn cứ ngủ thôi."

6 29

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

280 7253

Web Novel - Chương 76: Nảy mầm và muối bằng nước biển

Ngày hôm sau, tôi và Mana vẫn phải nghỉ ngơi để đảm bảo an toàn.

Chúng tôi vẫn khỏe và không có dấu hiệu bị cảm lạnh, nhưng bọn tôi phải cực kỳ thận trọng.

Nói là nghỉ ngơi, nhưng bọn tôi không có nằm lì ở trên giường.

Chúng tôi tập trung làm mấy công việc đơn giản mà không tốn sức.

Có rất nhiều việc cần phải làm ở nơi ẩn náu, nên khỏi phải lo.

Với thế, một ngày đã trôi qua và ngày nghỉ khác lại đến.

Chủ Nhật, ngày mùng 7 tháng 9.

Đã 52 ngày kể từ khi chúng tôi đến thế giới khác.

「Trời ạ, tớ muốn ăn cơm.」

Arisa nói trong lúc ăn sáng.

Bữa ăn của bọn tôi trở nên xa hoa đến mức lòng tham đang dần trỗi dậy rồi.

「Nghĩ đi nào, giờ bọn mình có thể ăn cơm mà, phải không?」

「Ừm, chắc sẽ ngon lắm.」

Bọn tôi đang trồng lúa ở cái ruộng ngay bên trên nơi ẩn náu.

Hạt lúa giống để trồng được lấy từ ruộng lúa gần đó.

Vậy nên, nếu muốn ăn cơm ngay lúc này. Bọn tôi có thể thu hoạch ở chỗ lấy giống.

「Vậy thì, sao bọn mình không làm luôn đi?」

「Chất lượng lúa không tốt cho lắm. Sẽ thật chứ nếu có nhiều mưa hơn, nhưng gần đây thì toàn nắng. Hơn thế, lúa tự nhiên không được bón phân và đầy cỏ dại xung quanh. Chắc chắn sẽ rất dở nếu bọn mình thu hoạch dám đó.」

Tôi bật cười.

「Cậu không muốn bữa cơm đầu tiên của mình tại nơi này dở ẹt, phải không? Cậu muốn có ấn tượng tốt, đúng chứ?」

Lúa gạo đã bén rễ vào nền văn hóa của chúng tôi.

Ngay cả những người thích ăn bánh mì cho bữa sáng vẫn sẽ ăn cơm ít nhất một lần trong ngày.

Vì là người kén chọn gạo, nên tôi càng không muốn nhân nhượng.

Bởi vì nếu dùng gạo tự nhiên ở chỗ đất khô cằn, bọn tôi sẽ phải hối hận.

「Chuẩn! Nhưng mà, tớ vẫn thèm cơm quá.」

「Ầy, bọn mình có mọi thứ mà, trừ gạo.」 

Mới hai tháng trước, bọn tôi còn ăn nấm và rau dại.

Nói ra thì khó tin, nhưng nó đang dần cải thiện.

Ví dụ như, món mà hiện giờ bọn tôi ăn là trứng ốp lết.

Nó được cuộn lại cẩn thận trên một lớp dầu ô liu mỏng.

Hơn nữa, chúng tôi còn ăn kèm với muối được chiết xuất từ nước biển.

Hương vị khỏi phải bàn rồi, có thể sánh được với món trứng cuộn ở Nhật Bản cơ.

「Tớ nghĩ bọn mình cần nhiều gia vị hơn là cơm. Tớ muốn mở rộng về mặt hương vị.」

Trứng cuộn và súp miso, nhưng Arisa vẫn muốn ăn cơm.

「Gia vị… nếu là tiêu đen, thì bọn mình có thể làm đấy.」

「Thật chứ?」

Mắt Eri sáng lấp lánh.

「Tiêu đen?」

「Ừm, gần đây có cây hồ tiêu.」

「Tớ muốn!」

Mana bật cười và nói "Cậu ấy cắn câu ngay lập tức kìa."

「Rốt cuộc thì Eri-dono là một người say mê việc nấu nướng mà.」

Tanaka nhìn Eri.

Thấy thế, Eri đáp lại Tanaka bằng một nụ cười thân thiện.

Chỉ với điều đó mà Tanaka hạnh phúc rồi.

「Chủ tịch, tớ là trai tân nhưng vẫn phải nói rằng, tớ không nghĩ là nó có thể đâu.」

Kageyama cảnh báo Tanaka trước khi cậu ấy trở nên hoang dại.

「Kageyama sẽ mất trinh trước Tanaka mất thôi.」

Karin lên tiếng, rồi nơi ẩn náu tràn ngập tiếng cười.

Sau bữa ăn, mọi người đều đi làm việc của mình.

Mana, lũ khỉ, Sofia và Amane cùng đi đâu đó.

Muscle Takahashi bắt đầu tập tạ, còn Yoshiokada làm bản thiết kế.

Chị em nhà Asakura kéo Kageyama ra ngoài để thu thập nguyên liệu làm đồ thủ công.

「Shiori cũng đi chứ? Tanaka và tớ sẽ bảo dưỡng cần câu rồi đi câu cá.」

「Ổn không vậy?」

「Tất nhiên rồi, nếu chỉ có bọn tớ, tớ sợ là Tanaka sẽ tấn công mình mất.」

「Tớ không làm chuyện đó đâu! Kể cả làm vậy, thì tớ vẫn sẽ thua thôi.」

「Hahaha, chính xác!」 

Tanaka, Arisa và Shiori đi ra sông.

「Ah, tớ sẽ đi với cậu. Tớ muốn có vài con cá sông.」

Karin theo sau Arisa.

「Vậy thì, bọn mình nên thu hoạch một ít tiêu nhỉ.」

「Ừm.」

Bọn tôi vẫn nán lại.

Bọn tôi lấy một ít hạt tiêu và chế biến chúng.

Nhưng, bọn tôi lại kiểm tra đồng ruộng trước.

「Cuối cùng thì.」

「Oh! Nó đang nảy mầm kìa.」

Cánh đồng đang bắt đầu đâm chồi rồi.

Thời điểm tốt, ngoại hình đẹp, cày cấy có vẻ ổn.

Rồi, bọn tôi cho vịt ăn ở ở cánh đồng bên cạnh.

「Này, Hokage-kun, sao cậu lại đặt thức ăn tại cùng một nơi vậy?」

Eri hỏi.

Cô ấy tiếp tục nói, trước cả khi tôi có thể trả lời.

「Cậu không thể đặt nó ở mấy chỗ khác hử? Cậu luôn đặt ở đó, đúng chứ?」

Đúng, chỉ có một địa điểm cố định mà tôi cho bọn vịt ăn.

Không chỉ có tôi, mà mọi thành viên khác khi cho chúng ăn đều như vậy.

Luôn luôn là một trong bốn góc của đồng ruộng, không được phép cho ăn ở góc khác.

Tất nhiên là có nguyên do cho việc đó.

「Nếu cậu cho ăn cùng một chỗ, việc tập hợp chúng lại sẽ dễ dàng hơn. Nếu có ai đó ở nơi này, tụi vịt sẽ đến ngay lập tức, đúng chứ?」

「Đúng vậy.」

「Bọn mình phải làm việc này, nếu không muốn tập trung chúng thì cứ như chơi đuổi bắt ấy. Không hiện quả, nghiêm trọng hơn là có thể làm hại mùa màng.」

「Ra vậy. Cậu phải tính toán việc đó ngay từ đầu.」

「Nông nghiệp mà.」

「Vẫn như thường lệ nhỉ, tuyệt lắm.」

Sau khi cho vịt ăn xong, bọn tôi cuối cùng cũng đi thu hoạch hạt tiêu.

「Oh, đúng rồi.」

Nhưng trước đó thì…

「Tớ gần như quên việc dạy cho Eri cái đó.」

「Huh, cái gì vậy? Nó có liên quan đến nấu ăn không?」

Mắt Eri long lanh.

Tôi mỉm cười và gật đầu.

「Tớ đã nghĩ đến việc dạy cho cậu muối rau ở Nhật Bản.」

「Muối?!」

「Bọn mình có thể làm ngay, và sẽ đi tìm tiêu sau.」

「Ừm.」

Bọn tôi quay trở lại nơi ẩn náu để làm đồ muối.

「Bọn mình sẽ muối chúng trong nước biển.」

「Muối bằng nước biển? Chẳng phải khi bọn mình bảo quản thịt lợn rừng cũng như thế sao?」

「Đúng như vậy. Eri là người khởi xướng việc đó mà, đúng chứ?」

Trong những ngày đầu khi hoạt động tại nơi ẩn náu, bọn tôi bảo quản thịt tươi bằng cách ngâm chúng trong nước biển.

Giờ đã đông người hơn, bọn tôi có thể ăn hết chỗ đó trong một ngày, và tuyệt vời nhất là chúng tôi còn có tủ lạnh nữa.

À thì, nói là tủ lạnh, nhưng đó chỉ là một không gian lạnh lẽo mà bọn tôi phát hiện ở phía sau nơi ẩn náu thôi.

「Củ cải, vải bắp và cà rốt đều rất ngon khi muối trong nước biển.」

Lần này, bọn tôi dùng cà rốt.

Bọn tôi gọt vỏ rồi cắt cà rốt đã được rửa sạch theo hình dạng que.

Sau đó, bọn tôi để chúng vào hộp sơn mài chứa đầy nước biển rồi trải tảo bẹ kombu lên.

「Sau đó, đặt một hòn đá lên rồi để đó một lúc.」

「Huh?! Thế thôi á?」

「Đơn giản, đúng chứ? Càng ngâm lâu hơn bình thường, hương vị sẽ càng ngon hơn.」

「Sao cậu không dạy chuyện này cho tớ sớm hơn hả?」

Eri phồng má hờn dỗi rồi đập tôi mấy cái nhẹ.

Mái tóc đen dài của Eri đung đưa theo chuyển động của cô ấy, một mùi hương ngọt ngào xộc vào mũi tôi.

「Ừm, vậy thì đó là cách làm rồi, nên hãy làm mỗi khi cậu có thời gian rảnh. Nếu cậu muối chỗ rau thừa và bảo quản chúng, chúng có thể sẽ rất có ích ngay sau khi gạo được hoàn thiện.」

「Rõ!」

Sau khi dạy cô ấy cách để muối bằng nước biển, bọn tôi bắt đầu đi thu hoạch hạt tiêu mà bản thân đã mong đợi từ lâu.