Ngày thứ 6.
Thời tiết hôm nay hửng nắng với một chút mây mờ.
Như thường, chúng tôi ăn sáng. Nhưng tôi nhận ra có điều gì đó.
「Này! Không còn có khói hiệu nữa.」
Arisa nói theo "Cậu nói đúng."
「Họ luôn đốt nó không ngừng nghỉ mà.」
Không còn khói bốc lên từ hướng đông bắc của hang động Shinomiya nữa.
Chỗ của anh em nhà Sumeragi luôn có khói hiệu bốc lên bất kể ngày đêm.
Có lẽ họ đã thay nhau đốt nó.
Nhưng bây giờ, nó đã hoàn toàn biến mất.
「Họ cuối cùng cũng từ bỏ việc được giải cứu.」
Như dự đoán, họ đã thay đổi quyết định sau một tuần trôi qua.
Nếu vậy, việc Byakuya tách ra khỏi nhóm chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
「Bọn mình sẽ ổn chứ, còn chưa chuyển đến nơi ẩn náu cơ mà.」
Mana lo lắng hỏi.
Những người còn lại cũng có cùng một biểu cảm tương tự.
「Không cần phải vội, nhưng ta phải nâng cao sự cảnh giác lên. Ngay bây giờ, tụi mình sẽ đi đến nơi ẩn náu và kiểm tra nó. Trên đường đi, bọn mình sẽ dừng lại ở sông để thu thập đống tôm bẫy được.」
Bọn tôi nhanh chóng kết thúc bữa sáng và chuẩn bị để di chuyển.
◇
Chúng tôi đã đi đến sông.
Hôm nay cái bẫy vẫn hoạt động trơn tru, nó bẫy được rất nhiều tôm.
Có rất nhiều loại khác nhau, nhưng hầu hết chúng là tôm càng xanh.
Loại tôm này có càng khá dài.
「Đồ ăn gian, thay vì câu chúng thì cậu lại dùng bẫy. Nhưng tớ chắc chắn là tụi tôm sẽ rất ngon.」
Cặp má cửa Arisa giãn ra khi nhìn thấy một trời tôm nằm trong cái bình đất nung.
Hôm qua, bọn tôi cũng đã ăn tối với tôm, mọi người đều bị ấn tượng bởi hương vị mà nó mang lại.
Chỉ cần sơ chế qua, sau đó nướng lên rồi rắc thêm chút muối nữa là hoàn hảo.
Chiên ngập dầu mà không bỏ bột chiên là chuẩn bài nhất, nhưng bọn tôi thì lại không có dầu.
「Nhân tiện thì, hãy bắt vài con cua nước ngọt luôn nào.」
「Cua nước ngọt? Tớ chỉ biết mỗi cua hoàng đế thôi.」
Arisa nói khi đang nhìn chằm chằm vào sông.
「Ở đây còn chẳng có nổi một con.」
「Không, có đó. Nhìn xuống chân cậu đi.」
Tôi chỉ vào một con cua nước ngọt.
「Này! Nhìn nó kìa, nhỏ xíu à!」
「Cua nước ngọt trông như vậy đấy.」
「Tớ nghĩ là nó bự hơn cơ.」
「Loài nước ngọt thì chỉ như này thôi.」
Những con cua trong trí tưởng tượng của Arisa là mấy con to như ở ngoài biển kìa.
Cua nước ngọt nhỏ đến nỗi có thể cầm nó lên chỉ với hai ngón tay.
Tôi nhìn thấy một vài con đang bò xung quanh, tội gì mà không bắt chứ.
「Lũ tôm và bọn cua đều sẽ chung một nồi, tuyệt vời.」
Arisa nở một nụ cười khi nhìn vào cái bình mà cổ đang mang theo.
Tôi chỉ biết cười gượng khi nghe thấy câu "Chung một nồi", Karin sửa sai cho Arisa.
「Tớ nghĩ cậu muốn nói là sống chung một chỗ? Không phải là chung một nồi.」
「Cách nói này cũng đúng nữa.」
「Không, đây là cách nói đúng duy nhất.」
Khi tôi đáp lại, Arisa bật cười thành tiếng.
「Thu thập xong lũ tôm rồi, sao tụi mình không đi đến nơi ẩn náu nhỉ.」
Tôi đặt cái bẫy trở lại sông.
Điều tuyệt vời ở cái bẫy này là nó có thể được tái sử dụng nhiều lần.
Chỉ cần làm cho nó không bị trôi đi, thì kiếm thức ăn sẽ trở nên dễ dàng thôi.
Tôi mong rằng ngày mai cũng sẽ suôn sẻ như vậy, và bọn tôi lại tiếp tục lên đường.
◇
「Là biển kìa!!!」
Arisa hét lớn ngay khi cô ấy lại thấy biển lần nữa.
「Đây không phải lần đầu cậu thấy biển ở thế giới này, ồn ào quá đấy.」
「Ừm, nhưng cậu không cảm thấy hứng khởi sao?」
「Nói thật thì đây là lần đầu bọn tớ đến đây.」
Meiko nói. Hinako vui vẻ gật đầu.
「Ồ, một cái vỏ sò nè.」
Mana tìm thấy một cái vỏ sò khi cô ấy đang đi dọc bở biển.
Công việc của Mana là thu thập vỏ sò nên cô ấy đã làm nó như một thói quen.
Mana chạy xung quanh và thu thập đống vỏ sò.
Rồi ném chúng vào cái bình mà cô ấy đang cầm.
Cái bình đó dùng để đựng Canxi Cacbonat.
Nó cách khác, là vỏ sò đã được nghiền nát.
Sau khi thu thập, bọn tôi sẽ hơ nóng rồi nghiền nát chúng ra.
「Đằng kia, đó là nơi ẩn náu của tụi mình.」
Cái hang động xói mòn của bọn tôi khá lớn nên có thể được nhìn thấy từ trên bờ.
「Nơi ẩn náu? Chỉ là một vách đá thôi mà?」
Arisa nói sau khi thấy nó từ bãi biển.
「Đó là điểm quyến rũ của nó.」
Tôi cũng nghĩ đó chỉ là một vách đá, khi thấy nó lúc mà Mana đang 'mát xa' cho tôi.
Tôi nhận ra đó có một cãi lỗ lớn khi đang thu thập rong biển.
Mãi đến khi tầm mắt của tôi ở trên mực nước biển. Tôi mới để ý thấy đó là một cái hang động.
「Cậu sẽ hiểu sớm thôi.」
Bọn tôi đi bộ bên ngoài vách đá của nơi ẩn náu, rồi đến lối vào đang hướng ra biển.
Con đường vừa vặn đủ để cho một người trưởng thành đi. Nó kéo dài đến tận vách tường bên ngoài, nên khi vào hang sẽ không bị ướt chân.
「Thấy chưa?」
Tôi nói khi bọn tui di chuyển đến lối vào của nơi ẩn náu.
「Wooooooo! Đáng kinh ngạc thật đấy!!」
Arisa đang rất hào hứng.
「Rộng quá. Xem nó lớn hơn hang Shinomiya bao nhiêu đi này?」
Eri đặt tay lên trán và nhìn sâu vào trong hang.
Nơi ẩn náu không có nhiều vết lõm nên rất dễ để đi lại.
Điều này thật sự tuyệt, bởi vì bọn tôi đang đi dép trong nhà.
Dép đi trong nhà có đế mỏng nên sẽ rất khó đi trên đường gập ghềnh.
「Chỉ có nước biển ở phía trước thôi đúng không?」
Karin nói.
Tôi trả lời "Đúng vậy." với một nụ cười.
「Nhiều hang động có nước biển chảy ngược. Nhưng cái này thì không. Chỉ có một lượng nhỏ ở lối vào, và chỗ đứng của tụi mình cao hơn mực nước nhiều. Vậy nên bọn mình không cần phải lo về việc thủy triều dâng. Và chúng ta có thể sử dụng nó như một nơi neo đậu, khi một ngày nào đó tụi mình sẽ đi tới hòn đảo khác.」
Tụi con gái đồng thanh nói "ah!"
Tôi cũng đã kể cho chị em Asakura về những hòn đảo khác rồi.
Sau một lúc, Mana đại diện cho mọi người nói.
「Cậu vẫn còn nhớ về mấy hòn đảo khác ư?」
Tôi gật đầu và nói "Tất nhiên."
「Mục đích cuối cùng của tụi mình vẫn là trở về Nhật Bản mà.」
「Có vẻ như cậu vẫn chưa từ bỏ nó nhỉ.」
「Nhưng tớ vẫn chưa tìm thấy cách để trở về.」
Về mặt cá nhân, tôi không thực sự quan tâm mình có quay lại Nhật được hay không.
Cuộc sống hàng ngày ở đây rất tốt, tôi cảm thấy hài lòng hơn ai hết.
Tuy nhiên, tụi con gái thì khác. Họ muốn trở về Nhật Bản.
Với tư cách là người lãnh đạo, tôi sẽ tôn trọng hy vọng của họ.
「Tớ thật sự đã từ bỏ việc quay về Nhật.」
Mana lẩm bẩm. Tụi con gái nói "Tớ cũng vậy."
「Tụi mình không biết rằng có thể quay trở về khi đi đến hòn đảo khác hay không, và những loài động vật nguy hiểm hay loại người nào sẽ đợi chờ chúng ta ở đó. Bọn mình cần phải sẵn sàng để khởi hành bất cứ lúc nào. Kể cả khi không tìm thấy cách quay về Nhật, tớ vẫn sẽ không từ bỏ việc sinh tồn đâu.」
「Cảm ơn cậu, Hokage.」
Mana đặt cái bình xuống sàn và đấm vào ngực tôi.
「Tớ biết mà, chọn ở lại với cậu thật sự đúng đắn mà.」