Chúng tôi cần phải đảm bảo được nguồn lương thực phòng trường hợp bọn tôi không thể di chuyển.
Những biện pháp để đối phó với các kẻ thù ngoại lai và cả Byakuya.
Vân vân...
Chúng tôi có rất nhiều việc trong cái danh sách nhưng thứ phải làm.
Tất cả chúng đều đang được ưu tiên một cách tối đa.
Tuy nhiên, bọn tôi không thể làm chúng cùng một lúc được.
Tôi ưu tiên nâng cao hiệu quả công việc và tích trữ lương thực.
Bằng cách đa dạng hóa lượng công cụ, hiệu quả công việc của tôi sẽ được gia tăng.
Cụ thể là, tôi bắt đầu làm một cái bẫy cá.
Một cái hộp với đường cụt để dụ tôm vào.
Ở nhật, có thể làm nó chỉ với chai nhựa PET.
Tôi thể làm chúng bao nhiêu tùy thích. Sau đó đặt chúng dưới sông.
Tuy không phải là thứ được ưu tiên cao, nhưng tôi cũng sẽ làm xà phòng.
Đã có sẵn nguyên liệu rồi, và tôi cũng muốn làm giảm độ căng thẳng của mấy gái trong nhóm.
Sự căng thẳng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến chất lượng và hiệu quả làm việc. Vì vậy nó nên được ưu tiên.
Nhân tiện, rất dễ để làm ra xà phòng.
Sử dụng đống vỏ sò và rong biển mà Mana và tôi thu thập được.
Chỉ cần nắm được phương pháp, ai cũng có thể làm chúng được.
「Tuy nhiên, mùi hương sẽ không được như mấy cái ở Nhật. Ráng chịu nhé. 」
Tôi cho họ xem cục xà phòng màu xám vừa được làm xong.
「Giờ bọn mình có thể chào tạm biệt với mấy cái cơ thể nhớp nháp rồi.」
Arisa nói lớn trong sự sung sướng.
「Tớ thực sự chán việc lau mồ hôi bằng khăn ướt rồi.」
Eri vui mừng nói.
「Tớ chưa từng nghĩ rằng cậu sẽ thực sự làm được xà phòng đấy. Hokage, làm thế nào mà một người thông minh như cậu lại chỉ học ở trường chúng ta thôi vậy?」
Mana đang nói hơi quá đà thì phải.
Tôi chỉ biết đáp lại với một nụ cười gượng gạo.
「Cũng không hẳn là trường ta có tiêu chuẩn thấp. Hay tớ nên nói là nó thực sự ở trên mức trung bình nhỉ? Vì anh em nhà Sumeragi cũng theo học tại đó mà.」
Đúng vậy, học ở trường chúng tôi không có nghĩa là ngu ngốc.
Nó không nổi tiếng trên toàn quốc. Nhưng tại địa phương thì hẳn mọi người đều đã nghe danh rồi
Tôi nghĩ điểm tiêu chuẩn của trường là 60.
「Đúng nhỉ. Hoặc chỉ đơn giản là do chúng mình thật sự ngốc nhỉ?」
「Cũng không hẳn. Nó giống như bọn mình trở nên sa sút khi theo học ở đó.」
Mana hỏi. Karin đáp lại.
「「「Gyahahaha.」 」 」
Ngoài chị em Asakura, mọi người đều bật cười thành tiếng.
(Cười tuyệt đấy.)
Độ căng thẳng của mấy gái đã suy giảm rõ rệt.
Dù không cười lớn nhưng chị em Asakura cũng hạnh phúc với cục xà phòng nữa.
Đôi mắt lấp lánh của họ đang nhìn vào thành phẩm.
「Tự thân vận động thì tốt chứ nhỉ.」
Tôi lẩm bẩm khi dõi theo tụi con gái.
Meiko nghe thấy lời độc thoại của tôi.
「Tự thân làm việc? Ý cậu là sao?」
Cô ấy lại gần tôi và thì thầm hỏi.
Nên tôi cũng hạ giọng chỉ đủ cho Meiko nghe được nó.
「Cũng đã gần một tuần kể từ khi chúng ta đến hòn đảo này đúng không?」
「Đúng vậy.」
「Cậu nghĩ anh em nhà Sumeragi sẽ làm gì nếu chiếc trực thăng không tới sau một tuần?」
「Họ sẽ từ bỏ chuyện đó?」
「Đúng thế. Trong trường hợp đó, Byakuya sẽ không còn nghe lời của anh mình nữa. Tại nơi không hề có luật pháp này, cậu ta thật sự rất mạnh. Hơn nữa, nếu lời Meiko nói là thật thì, sẽ có rất nhiều gã sẽ theo chân Byakuya.」
「Ah!」
Có vẻ như Meiko đã mường tượng ra chuyện đó.
「Nếu Byakuya và Reito xảy ra bất hòa nội bộ, liệu Reito có nhượng bộ không? Ai mà biết được. Tụi mình cũng không thể biết được, nhưng chỉ còn là vấn đề thời gian cho đến khi Byakuya lên nắm quyền nhóm họ. Nếu việc đó xảy ra, mục tiêu đầu tiên của họ sẽ là cái hang này.」
「Yuuki-san và những người khác rất dễ thương mà.」
「Cả Meiko và Hinako cũng vậy. Không tâng bốc gì đâu, nhưng tất cả các cậu đều xinh đẹp cả.」
「Shinomiya-kun, cậu là kiểu người bộc trực phải không? Tớ ngạc nhiên đấy.」
Má của Meiko trở nên ửng đỏ.
Hinako đang nhìn chằm chằm vào bọn tôi.
Khuôn mặt của cô như muốn nói "Trả lại 'Onee-chan cho em."
Hãy kết thúc cuộc trò chuyện này ngay khi có thể nào.
「Vậy nên, mọi thứ đều phải tự vận hành. Nếu bọn họ đến chỗ chúng ta ngay bây giờ, bọn mình sẽ không đấu lại họ. Nên, mọi người phải làm việc chăm chỉ hơn nữa và chắc rằng bọn mình sẽ an toàn.」
「Cậu có kế hoạch nào không?」
Meiko lo lắng hỏi.
Ngược lại, tôi trông có vẻ tươi vui hơn.
Tôi nói để trấn an cô ấy.
「Tớ có kế hoạch để chống lại bọn chúng.」
◇
Bọn tôi đã vượt qua ngày thứ tư mà không gặp phải sự cố nào. Bậy giờ là ngày thứ năm rồi.
Chúng tôi thức giấc, vẫn chưa có ai bị ốm cả.
Bọn tôi ăn sáng trước cửa hang, sau đó bắt tay vào làm việc.
Công việc vẫn như cũ thôi.
Mana thu thập vỏ sò. Eri hái lượm thức ăn, và Arisa sẽ đi câu cá.
Karin làm đồ đất nung và chị em Asakura vẫn phụ trách việc thủ công.
「Cẩn thận đừng để bị thương đấy, bắt đầu làm việc nào.」
Mọi người đều đi làm việc của mình.
Tôi cũng bắt đầu làm.
Ngày hôm nay, tôi chủ yếu sẽ đi thám thính xung quanh.
Để khám phá phía tây nam của hang động và tìm kiếm những chỗ khác.
Tôi muốn biết những loài động vật hoang dã nào đang sinh sống ở đây.
Tôi chắc chắn là ở đây có lợn rừng và cả hươu.
Nếu may mắn, tôi có thể tìm thấy một số loại gia súc.
Nếu ở đây có hổ, thì hẳn phải có một vài con mồi của nó tại nơi này.
「Tốt, trông ổn đấy.」
Nhưng, trước khi tìm kiếm, tôi đi đến sông và kiểm tra cái bẫy của mình.
Có kết quả tốt. Những con tôm với đủ loại kích cỡ đang ở bên trong.
Cũng có một số loại cá nhỏ ở trong đó nữa.
Tôi chán thực đơn hiện tại lắm rồi, có thức ăn mới khiến tôi rất phấn khởi.
Tôi cho đống tôm vào một cái bình đựng mà Karin đã làm.
Bọn tôi lấy nước từ sông, vậy nên đống đồ nung cũng được dùng như một cái chum nước vậy.
Nhìn nhiều tôm đang bơi như vậy khiến cho lòng tôi cảm thấy thật phức tạp.
「Ah, Shinomiya-kun!」
「Meiko và Hinako? Hai người vẫn có thời gian để tới đây sao?」
「V-vâng, đúng vậy ạ.」
Hinako cố hết sức để đáp lại.
Nỗi sợ người lạ của em nó thật sự nghiêm trọng mà.
Meiko gật đầu để cổ vũ cho em ấy.
Nhìn thấy Hinako đang cố hắng hết mình, Meiko cũng đang giúp em ấy.
「Bọn tớ dự định thay đổi quần áo vào ngày hôm nay. Chúng tớ đang nghĩ đến việc làm đồ lót và một số bộ quần áo đơn giản.」
「Tuyệt thật đấy. Mấy gái kia không hề muốn mặc lại quần áo đâu.」
Tôi mang cái đồ nung vào bên trong hang.
Để chung hàng với đống thức ăn dự trữ.
Sau những ngày làm việc chăm chỉ, bọn tôi cũng thu thập được lượng thức ăn đủ dùng cho một tuần.
「Đây rồi nhé.」
Đặt cái bình xuống, sau đó tôi rời khỏi hang.
「Shinomiya-kun, cậu có thể dành chút thời gian cho tớ được không?」
Meiko tiến lại gần tôi.
Cỏ vẻ chỉ có cô ấy, tôi không thấy Hinako đâu cả.
「Có chuyện gì vậy? Này, cậu đang làm gì vậy?」
Meiko quỳ gối trước tôi.
Khuôn mặt cô ấy giờ rất gần với dương vật của tôi.
Ở khoản cách này, cô ấy có thể chạm tới quần của tôi và kéo nó xuống.
(Đây là?)
Tôi nuốt nước bọt.
Thật ư? Đây chính xác là điều tôi đang nghĩ ư?
「Tớ có thể đo được không? Mình chưa có số đo của Shinomiya-kun.」
Orz.
Có ấy nói điều khác với tôi mong đợi.
Dương vật của tôi xẹp xuống nhanh chóng sau khi biết rằng ảo tưởng của tôi sẽ không thể trở thành thật được.
Trong đầu tôi cứ Mình đã nghĩ như thế ư. Và tự cảm thấy ghê tởm bản thân mình.