Con thuyền đánh cá hiện tại của chúng tôi không thể băng qua biển được.
Dù thất vọng, nhưng không ai suy sụp cả.
Chúng tôi đã dự đoán chuyện này rồi.
Giờ đã là giữa tháng Mười một.
Nhiệt độ ngày càng giảm xuống.
Hiện giờ, chỉ áo ngắn tay thôi là không đủ, bọn tôi bắt đầu mặc thêm mấy lớp nữa.
Hòn đảo cũng phân chia bốn mùa như Nhật Bản.
Mùa hè nóng bức, mùa thu đầy dễ chịu và mùa đông lạnh giá. Mùa xuân thì vẫn chưa biết rõ được.
Tuy nhiên, theo cảm nhận của tôi hiện giờ thì khí hậu nơi đây ôn hòa hơn ở Nhật.
Nhiệt độ vào mùa hè thấp hơn ở Nhật, và thậm chí tại thời điểm này, vẫn không quá giá lạnh.
Nếu đây là Nhật Bản, đã đến lúc bọn tôi đeo găng tay và mang khăn choàng cổ rồi.
Nhưng làm như vậy tại đây sẽ rất nóng.
Thời tiết chỉ đến mức tiết trời mát mẻ vào sáng sớm của mùa thu kéo dài đến hết ngày.
Thứ tư, ngày 20 tháng 11.
「Tiếp tục công việc như hôm qua nào.」
「「「Ooh!」 」 」
Sau bữa sáng, bọn tôi bắt tay vào công việc thường nhật của mình.
Những ngày kiểu này, công việc của tôi thường là bảo dưỡng công cụ.
Đồ gốm, đất nung, hành sơn mai và tất thảy những công cụ khác.
Tùy thuộc vào độ rét của mùa đông, sẽ rất khó để có thể cho ra một cái mới.
Tôi làm thêm vài cái nhằm đề phòng chúng bị hỏng.
「Mana, hôm nay nhờ cậu vậy.」
「Đã hiểu.」
Mana và tôi con có việc khác để làm.
Đó là đi tóm cổ vài con vịt.
「Rita!」
Mana đưa ra chỉ dẫn tại cánh đồng lúa ngoài nơi ẩn náu.
Rita, bà chủ của đội quân khi đang gật đầu và liên tục làm ồn.
「Uki! Uki! Uki!」
Rita ra lệnh cho bọn khỉ.
Sau đó, bọn khỉ nhanh chóng di chuyển và đứng ở một góc của cánh đồng.
Đó là nơi mà bọn tôi thường cho chúng ăn.
Thế nên, bọn vịt cùng lúc túm tụm lại đó.
Trông dễ thương thật, chúng thư thả băng qua cánh đồng lúa đầy nước.
Chúng nghĩ sẽ được cho ăn như thường thôi.
「Đó, đúng rồi.」
Tôi hài lòng lẩm nhẩm khi nhìn tụi vịt nhịp nhàng di chuyển.
Nhưng Mana cạnh tôi lại trưng ra một khuôn mặt phức tạp.
「Tụi mình sẽ ăn mấy con vịt do chính bản thân nuôi nấng, đúng chứ?」
「À, ừm. Cậu cảm thấy áy náy hả?」
「Một chút. Dù gì thì tớ cũng là người cho chúng ăn mà.」
Mana đang khóc.
Cô ấy dường như có tình cảm với bọn vịt.
Đây là điều cấm kị khi chăn nuôi gia súc.
「Hàa, phiền đấy.」
Thật sự có vấn đề.
Tôi đã lên kế hoạch chế biến chúng thành những món ăn ngon miệng, nhưng…
Những thành viên khác cũng mong chờ chúng nữa.
Eri rất muốn nấu chúng lên.
Nhưng tôi cũng không thể bỏ qua cảm xúc của Mana được.
「Nếu vậy thì, bọn mình sẽ thả chúng đi.」
「Hả?」Mana ngạc nhiên nhìn lấy tôi.
「Cậu chắc chứ?」
「Chúng ta đang không ở Nhật Bản.」
「Thế thì liên quan gì?」
「Nhiều là đằng khác. Ở Nhật, cậu bị cấm thả tự do cho bọn chim.」
「Thật hả? Lũ vịt sẽ gây hại ư?」
「Không, không phải thế. Đám này được lai giữa vịt và vịt trời. Thế nên, chúng nhẽ ra không tồn tại trong tự nhiên, do đó, việc thả chúng đã bị cấm.」
「Ra là vậy. Điều này không liên quan đến sinh tồn mà cậu vẫn biết được!」
「Tớ chỉ học về phương pháp nuôi vịt thôi mà.」
Nếu là Nhật Bản, chả có cảm xúc gì ở đây cả.
Vì bạn sẽ phải giết, và sau đó là ăn chúng.
Nhưng, chúng tôi đang ở một thế giới khác.
Không cẩn phải giết chúng nếu điều đó làm tâm trạng tệ đi.
Càng tuyệt hơn nữa khi mấy con vịt là động vật hoang dã tại hòn đảo này.
「Nghĩa là, chúng ta không thể giữ đám vịt này trong cánh đồng. Việc chăn nuôi chúng đến đây là xong rồi. Nếu tiếp tục giữ lại bọn vịt, chúng sẽ bắt đầu ăn hoa màu. Vậy nên bọn mình phải đưa và trả chúng về môi trường sống ban đầu.」
「Tớ hiểu rồi. Xin lỗi vì đã phải nghe theo sự ích kỷ của tớ.」
Tôi gật đầu và mỉm cười.
「Ừm.」
「Cậu sẽ phải xin lỗi cả bọn sau đó.」
「Không còn cách nào khác.」
Vậy nên, chúng tôi sẽ thả tự do bọn vịt.
Tôi bảo chuyện này với Eri ngay lập tức, và rồi…
「Eeeeeeeeh! Ngay khi tớ định nấu toàn món ăn chế biến từ vịt ư?」
Eri thất vọng ra mặt.
Tuy nhiên, sau khi tôi nó nguyên do với cô ấy thì…
「Tớ đoán không còn cách nào khác.」
Cô ấy đã bị thuyết phục.
Những thành viên khác cũng có phản ứng tương tự.
Thật đáng tiếc là hôm nay bọn tôi không thể có bữa ăn với toàn là vịt.
Tuy nhiên, cũng có thể hiểu được cảm giác của Mana.
Suy cho cùng, bọn tôi vốn chỉ là lũ nghiệp dư, chứ không phải là nông dân lành nghề.
Tất cả mọi người đều đồng thuận không còn cách nào khác nữa cả.
Với điều này, chúng tôi trả bọn vịt về môi trường sống tự nhiên của chúng.
Đến cái nơi mà Sofia và Amane tỉnh dậy, hồi nước ở gần hang động Washimine.
「Vậy là được rồi.」
「Đúng vậy. Hãy bơi theo ý chúng mày đi.」
Tôi đã lo lắng về việc an toàn của chúng khi không có con bố mẹ bên cạnh, nhưng không có vấn đề gì cả.
Mười lăm con vịt bơi thành hàng, bất chấp sự thiếu vắng của bố mẹ chúng.
Rồi chúng tham gia vào đàn vịt khác.
Lưu ý thêm là tôi đã giữ con bố và mẹ tại cái hồ ở trong nơi ẩn náu.
「Cảm ơn, Rita, mọi người.」
「「「Uki!」」」
Chính bọn khỉ đã đưa đàn vịt đến đây.
Mana cũng thế, và cô ấy cũng rất vui khi thả bọn vịt.
Việc cô gắn bó với chúng nói lên quan hệ của họ tốt đến nhường nào.
「Vậy thì, quay trở về thôi!!」
「「「Uki!」」」
Mana hướng dẫn Rita và bọn khỉ cách di chuyển.
Chúng trèo lên một cái cây gần đó và nhảy sang cái cây khác.
「Vậy thì, như một hành động tạ lỗi…」
Mana mỉm cười.
「Tạ lỗi?」
Tôi nghiêng đầu.
「Tớ phải tạ lỗi vì hành động ích kỷ của bản thân.」
「Oh, chỉ là đùa thôi nhỉ. Tớ không thật sự mong chờ bất cứ thứ gì đâu.」
「Thật ư? Dẫu cho tớ đang có tâm trạng.」
Mana nhìn tôi.
Sau đó, ánh mắt cô ấy di chuyển xuống phần dưới của tôi.
「Cậu chắc chứ?」
「Ừm.」
Mana luồn tay qua cánh tay của tôi.
Cô ấy đẩy ngực về phía này, và điều đó đã tiếp thêm động lực cho dương vật của tôi.
Nó tăng từ 20 lên thành 30%, và chạm ngưỡng nửa cương cũng.
「Chúng ta có nên đến hang Washimine không? Hoặc có thể là Hokage muốn làm việc này ngay tại đây.」
「Không, hãy từ tốn và vui vẻ cùng nhau tại hang động.」
Bọn tôi cuốc bộ đến hang Washimine.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
?? :D ???