Isekai Yururi Kikou ~Kosodate shinagara Boukensha shimasu~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Web Novel - Chương 132

Chương 132: Bắt đầu bán hàng?

Sau bữa trưa hôm đó, khi các yêu cầu về bột cà ry đang đổ vào, một tin nhắn từ chi nhánh chính của công ti Fiji được gửi tới nhà Ruven.

Phản ứng nhanh thế, mới hôm qua thôi mà…có vẻ như những người hôm qua có vẻ rất thích nó. Không, tôi nhận ra là họ thích nó, nhưng không ngờ là tới mức này.

Cho nên, tôi lập tức đi với người giao thư tới công ti Fiji.

“Takumi-dono, xin lỗi vì đã gọi cậu qua.”

Người đến chào tôi là chủ tịch công ti Fiji, Stefan-san. Là một người đàn ông tứ tuần với vẻ ngoài tráng kiện.

“Không, xin đừng để ý. Hơn nữa, xin lỗi vì đã tới trễ.”

“Ấy, không! Tuy nhiên, tôi rất mừng vì ngài đã quan tâm.

Tôi định là sẽ sớm xuất hiện ở công ti Fiji thủ đô. Thấy đó, tôi đã nghĩ về việc xác nhận tình trạng tiến triển của bột cà ry~

Tuy nhiên…tôi lại không có cơ hội và quên béng nó luôn~

Miễn là Stefan-san không phiền thì chắc không sao.

“Vậy, ngài muốn nói về điều gì?”

“Chủ yếu là việc khi nào bột cà ry sẽ được bán.”

“Vậy sao~”

Nhắc mới nhớ, tôi cũng chưa nghe việc bao giờ bột cà ry sẽ được bán trên chợ đen.

“Ngài đã có ngày cố định chưa?”

“Chưa, cái đó…thật ra, chúng tôi vẫn chưa có ngày cố định. Chúng tôi hiện tại đang sắp xếp để có nguồn thu mua thảo mộc ổn định…”

“Tôi hiểu rồi.”

Dĩ nhiên, nguồn thu mua thảo mộc đâu thể bỏ mặc được.

“Tuy nhiên! Đây là thời điểm lý tưởng để thu thập nhiều thảo mộc! Trực giác thương nhân của tôi đang mách bảo rằng tôi không thể bỏ qua cơ hội này được!”

Oou…Stefan-san trở nên rất nhiệt huyết.

Well, tôi cũng nghĩ rằng đây là một thời điểm hoàn hảo.

“Cho nên! Tôi nghĩ đến việc ưu tiên bán ở Thủ đô và Bailey!”

Việc hàng được bán cùng lúc ở mọi chi nhánh của công ti Fiji là việc bất khả thi, nhưng thủ đô và Bailey thì chắc không thành vấn đề. Tôi nghĩ số lượng hàng sẽ có khá nhiều ở 2 cửa hàng đó đấy.

“Nghe hay đấy. Tôi nghĩ tôi ổn với điều đó.”

Để bắt đầu thì, sự tồn tại của bột cà ry chỉ được biết đối với một bộ phận ở thủ đô và Bailey. Bắt đầu ở đó sẽ không có vấn đề gì đâu...n?

…Huh? Nhớ lại thì, tôi đã có gửi một ít thông qua thiết bị dịch chuyển của Guild mạo hiểm giả (cái đơn giản) tới Road-san của [Gold Wheat’s shop], người đã chăm sóc cho tôi ở Shirin~ cùng với công thức bánh mì cà ry.

Tôi không biết là Road-san đã thực hiện được món bánh mì cà ry hay chưa~

Well, tôi đã gửi rất nhiều bột cà ry vào lần đó, nên tôi nghĩ rằng ông ấy sẽ ổn thôi…xem nào ~ sẽ ổn nếu như Shirin nhận được quyền ưu tiên sau Bailey và Thủ đô nhỉ? …Nhưng, ấy?

“Thứ lỗi, Stefan-san. Công ti có chi nhánh ở Shirin không vậy?”

“Có, Shirin là một thành phố lớn, nên chúng tôi có chi nhánh ở đó. Có chuyện gì à?”

Oh, có công ti ở Shirin. Nhưng mà tôi lại không để ý đến nó trong thời gian ở đó~

“Không, tôi có một người quen dùng bột cà ry ở Shirin…tôi tự hỏi là việc Shirin được ưu tiên tiếp theo có ổn với ngài không…ah, nhưng ngài từ chối cũng không sao nếu như nó quá vô lý!”

“Nếu vậy thôi thì không có vấn đề gì hết. Tôi sẽ lưu ý.”

“Vậy thì cám ơn rất nhiều.”

Mừng quá. Với điều này, Road-san sẽ có thể mua thêm bột cà ry khi cần rồi.

“Erm… vậy thì, chỉ còn lại việc quyết định ngày bán thôi?”

“Không, tôi có một thứ mà tôi muốn nghe ý kiến của cậu, có thể chứ?”

“Vâng, tất nhiên rồi. Đó là gì vậy?”

Stefan-san người cứ mỉm cười từ đầu đến giờ bất giác nhìn tôi nghiêm nghị.

“Tôi rất tự tin rằng những người biết về bột cà ry chắc chắn sẽ mua nó. Tuy nhiên, nếu như độ phổ biến quá thấp…”

Ah, hiểu rồi…dĩ nhiên nó sẽ như vậy. Nước tương không bán được nhiều bởi vì không ai biết dùng cả ~ nếu thế thì, sẽ có khả năng bột cà ry cũng bị rơi vào tình cảnh như vậy.

Nếu đã thế thì, đơn giản thôi, chúng ta nên nâng độ phổ biến của bột cà ry này lên?

“Xem nào, hay là đặt một quầy mẫu thử ở trước cửa hàng?”

“Mẫu thử…à? Bột cà ry? Nó có thể ăn đơn lẻ không vậy ? ”

“Chúng ta có thể để mọi người nếm thử một món cà ry hoặc là một miếng thịt nhỏ. Những người ngang qua có thể nếm nó và thích thú, rất có thể họ sẽ mua bột cà ry. ”

“Tôi hiểu rồi, để cho mọi người nếm thử à, huh ”

Tôi đã từng vô thức mua một sản phẩm mà mình đã dùng thử trong siêu thị…chúa ơi, thật sự tôi làm thế khá thường xuyên ~ cho nên, tôi nghĩ là những người thích vị bột cà ry sẽ mua ngay tức thì thôi.

Không, thay vào đó—

“Tốt hơn là, hay là mở một quầy hàng trước cửa hàng luôn ? Kiểu như xiên thịt vị bột cà ry. ”

Sẽ ổn thôi nếu như bán giống như sò điệp nướng bơ với nước tương như lần trước nhỉ ? Những món ăn làm từ bột cà ry cũng thơm giống như bơ và nước tương vậy, nên tôi chắc là nó sẽ hút khách.

“Ooh! Ý tưởng hay đấy! –Xiên thịt, súp…n~ rau củ xào nghe cũng có vẻ hay.”

Khi tôi nó về một quầy hàng trên phố, Stefan-san cũng nhanh chóng hiểu được. Well, anh ta là 1 thương nhân mà, tôi cảm giác là thật sự bán sản phẩm sẽ thu hút anh ta hơi là mẫu thử đơn giản.

Stefan-san đã hoàn toàn chìm đắm vào thế giới riêng của mình, anh ta lầm bầm “Điều đó không tốt, nhưng nó sẽ hoạt động tốt” với chính mình.

“”Xong chưa~””

“N~… anh tự hỏi đấy?”

Allen và Elena gọi tôi khi cuộc trò chuyện bị khựng lại.

Tôi cũng không tự thân kiếm được một ngày cố định để mở bán, nên tôi nghĩ rằng cuộc trò chuyện này chưa kết thúc đâu…

Như đã đoán, 2 đứa đều thấy kiểu trò chuyện này nhàm chán ~ nhưng kể cả vậy, tôi rất biết ơn khi chúng ngoan ngoãn ở yên.

“…Umm~”

“Ha! To, tôi xin lỗi về việc đó.”

“”Xong chưa ~””

Allen và Elena lại hỏi, lần này là Stefan-san.

“Xong rồi! Xin lỗi vì đã lấy thời gian Oniisama của mấy đứa. Tôi sẽ đi lấy vài sản phẩm từ dungeon cho lời xin lỗi, xin hãy đợi một lát.”

“”Ngon~?””

“…Eh~…cái đó…”

Có vẻ như Stefan-san đã chuẩn bị quà, nhưng anh ta do dự vì một lý do nào đó khi bọn trẻ hỏi vị của nó ra sao.

“Tôi chắc chắn rằng nó là đồ ăn, nhưng mà…nó chỉ vừa được phát hiện gần đây thôi nên…tôi cũng không chắc…”

Thế à? Anh ta có nghe từ quản lý chi nhánh Bailey là tôi đang tìm những nguyên liệu khác thường giống như nước tương sao?

Một loại đồ ăn mới từ dungeon, huh~ tôi tự hỏi nó sẽ là gì nhỉ? Tôi cũng có hơi trông đợi đấy.

“Vậy, ý anh là nó chưa từng xuất hiện trên chợ? Tôi rất vui khi nghe vậy. Nhưng có gì đó khác thường phải không? Có ổn không nếu như cho tôi thứ đó?”

“Nói thẳng ra thì, nó là một thứ vượt quá khả năng của chúng tôi… tôi đã nghĩ đến việc đưa nó cho cậu… tôi nghe là Takumi-dono hỏi về những nguyên liệu khác thường giống như vầy ở Bailey.”

Ahh, quả là anh ta đã nghe việc ở Bailey~

“Đúng vậy. Tôi cũng không phiền nếu phải mua đâu.”

“Không, không! Xin cứ lấy đi. Vậy thì, tôi sẽ chuẩn bị nó ngay đây.”

Stefan-san quyết định đưa tôi một sản phẩm mới từ dungeon.

“---Nó đây. Nó chỉ chứa hạt đậu đắng, nhưng mà…”

“!!”

Stefan-san mang lên một thứ màu đen nâu, dạng như quả bóng bầu dục. Khi tôi dùng ngay thẩm định, nó hiện là “Kaoka Pod”

Ấy, không phải cacao đây sao!?

“Được phát hiện ở dungeon nào vậy!?”

“Tôi nghe là ở dungeon trung cấp, đất nước Creta.”

Creta, huh… nước láng giềng của nước tiếp giáp với Guardia nếu tôi không nhầm.

Đi ngay bây giờ thì không khả thi, nhưng tôi rất muốn đến vào một lúc nào đó~

“Takumi-dono, cậu có biết đây là thứ gì không?”

“Thật ra, tôi khó mà nói được. Tuy nhiên, tôi sẽ thử dùng nó theo nhiều cách. Nếu như ngài kiếm được thì, xin hãy để dành cho tôi nhé?”

“Vâng, để đó cho tôi!”

Ổn roài, kể cả khi tôi không tự kiếm được, tôi cũng sẽ có chỗ để lấy.

“”Onii~chan, nó có ngon không ~?”

“N~ anh tự hỏi? Liệu hai đứa có thể giúp anh làm ra mấy thứ ngon lành từ nó không?”

“”Sẽ cố gắng ~!””

Nhận được đậu cacao là điều mà tôi không ngờ tới, tôi quay về nhà Ruven trong khi tự khúc khích với chính mình