Isekai Yururi Kikou ~ Cuộc Hành Trình Nuôi Con Trong Lúc Làm Mạo Hiểm Giả ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

44 4807

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

172 4393

Nữ phản diện tôi phục vụ suốt 13 năm đã thất sủng

(Đang ra)

Nữ phản diện tôi phục vụ suốt 13 năm đã thất sủng

sujeongyojeong (수정요정)

Tôi đã phục vụ cho nữ phản diện này suốt mười ba năm, và giờ đây cô ấy đã sụp đổ.

5 30

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

252 6481

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

21 176

Tập 01 - Cuộc Hành Trình Nuôi Trẻ Trong Lúc Làm Mạo Hiểm Giả ~ - Ngoại truyện 1: Ấm áp (Góc nhìn của Allen)

Dịch bởi: MeoRung

Biên Tập: MeoRung

Bụng, đói.

Lạnh lẽo.

Đau quá.

Trước khi nhận ra, tôi, em gái, cùng nhau.

Nơi này, tối tăm, lạnh lẽo.

Buổi sáng? Buổi tối? Cả hai.

Thức ăn đầy bùn, tôi ăn một ít.

Sau đó, bất động, ngồi xuống.

Tôi, ở đây, bao lâu?

Hiện tại, tôi muốn thoát, ra ngoài.

Thả tôi, ra ngoài.

◇ ◇ ◇

“Bọn ranh chết tiệt, cút đi ra!”

Tôi có thể rời khỏi?

Tôi đi, ra ngoài, tôi được, dẫn vào, một chiếc xe ngựa?

Ở đâu, đến đâu?

◇ ◇ ◇

Lạch cạch, lạch cạch. Nó đang di chuyển.

Địa điểm, không rõ.

Được đưa, đến đâu?

“Quái vật! Có chuyện gì xảy ra với đội hộ tống vậy?”

“Nhiều quá! Bọn chúng đang tiến về phía này.”

“Chậc! Không còn cách nào khác. Sử dụng lũ ranh kia để trốn đi. Vứt đại một đứa đi!”

Dừng lại.

Ngươi đang, làm gì, với em gái.

“Này, chỉ cần một đứa thôi là đủ để làm mồi nhử bọn quái vật rồi.”

KHÔNG.

Không rời đi.

“Đừng có mà lề mề nữa. Ném hết cả hai đứa bọn chúng đi, nhanh lên! Chúng ta đi lẹ.”

◇ ◇ ◇

Đau quá.

Có thứ gì đó, đang đến.

Phải chạy trốn.

◇ ◇ ◇

Có người nào đó, ở đây?

Phải làm sao đây?

Nhìn, xem?

“Hai đứa bị lạc à? Còn ai đi cùng hai đứa không?”

Không có cảm giác, khó chịu?

Có lẽ đây là, người tốt?

Dùng ma thuật, làm cho cơ thể, sạch sẽ.

Vết thương, lành lặn.

Người này, hiền lành, tôi tự hỏi?

“Đây, ăn đi.”

Ăn đi, có được không?

Cho chúng tôi?

Ngon quá…

◇ ◇ ◇

Tôi là, Allen.

Em gái là Elena.

Chúng tôi, nhận được, những cái tên.

Vui mừng.

Anh, người tốt, vỗ đầu tôi.

Anh ôm chúng tôi, thật chặt.

Ấm quá.

◇ ◇ ◇

Chúng tôi, rất nhiều, những bữa ăn ngon.

Cùng nhau, ngủ.

Khi thức dậy, anh nói, chào buổi sáng.

Anh khen tôi, cậu bé ngoan.

Khuôn mặt, hiền lành.

Bàn tay, ấm áp.

Oniichan, em yêu anh.

Mãi~ mãi và mãi mãi.

Muốn ở lại, cùng nhau, mãi~ mãi.

◇ ◇ ◇

Oniichan, thả ra!

“Allen, Elena. Đợi đã!”

Anh tức giận?

Tôi, đã làm gì, sai?

Tôi xin lỗi.

“Đừng… vứt bỏ… chúng em…”

KHÔNG.

Ở cùng nhau.

Đừng bỏ rơi bọn em.

“Anh sẽ không bao giờ vứt bỏ tụi em đâu. Không sao đâu.”

Thật sao?

Có thể, ở cùng nhau?

Ở lại, cùng với, Oniichan, được không?

Em sẽ là một cậu bé ngoan.

Từ giờ, trở đi, luôn luôn, bên nhau.