Isekai Yururi Kikou ~ Cuộc Hành Trình Nuôi Con Trong Lúc Làm Mạo Hiểm Giả ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hắc Kị Sĩ Thiên Tài Giới Hạn Thời Gian

(Đang ra)

Hắc Kị Sĩ Thiên Tài Giới Hạn Thời Gian

Jeong Melody

Từ nay về sau, Yoo Chan phải sống sót dưới cái tên Knox von Reinhafer, kẻ phản diện xấu xa nhất xuất hiện ở ải đầu của trò chơi. Liệu cậu ta có thể bình an vô sự đi đến hồi kết của câu chuyện?

7 4

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

73 1295

Tôi Nhặt Được Trứng Rồng

(Đang ra)

Tôi Nhặt Được Trứng Rồng

다르팽이

Tôi muốn hoàn tiền.

4 4

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

40 3320

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

(Đang ra)

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

Korinsan

Đây là một câu chuyện hài lãng mạn vô cùng bình thường của một người idol có hành động đáng ngờ

94 1920

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

182 9337

Tập 01 - Cuộc Hành Trình Nuôi Trẻ Trong Lúc Làm Mạo Hiểm Giả ~ - Ngoại truyện 1: Ấm áp (Góc nhìn của Allen)

Dịch bởi: MeoRung

Biên Tập: MeoRung

Bụng, đói.

Lạnh lẽo.

Đau quá.

Trước khi nhận ra, tôi, em gái, cùng nhau.

Nơi này, tối tăm, lạnh lẽo.

Buổi sáng? Buổi tối? Cả hai.

Thức ăn đầy bùn, tôi ăn một ít.

Sau đó, bất động, ngồi xuống.

Tôi, ở đây, bao lâu?

Hiện tại, tôi muốn thoát, ra ngoài.

Thả tôi, ra ngoài.

◇ ◇ ◇

“Bọn ranh chết tiệt, cút đi ra!”

Tôi có thể rời khỏi?

Tôi đi, ra ngoài, tôi được, dẫn vào, một chiếc xe ngựa?

Ở đâu, đến đâu?

◇ ◇ ◇

Lạch cạch, lạch cạch. Nó đang di chuyển.

Địa điểm, không rõ.

Được đưa, đến đâu?

“Quái vật! Có chuyện gì xảy ra với đội hộ tống vậy?”

“Nhiều quá! Bọn chúng đang tiến về phía này.”

“Chậc! Không còn cách nào khác. Sử dụng lũ ranh kia để trốn đi. Vứt đại một đứa đi!”

Dừng lại.

Ngươi đang, làm gì, với em gái.

“Này, chỉ cần một đứa thôi là đủ để làm mồi nhử bọn quái vật rồi.”

KHÔNG.

Không rời đi.

“Đừng có mà lề mề nữa. Ném hết cả hai đứa bọn chúng đi, nhanh lên! Chúng ta đi lẹ.”

◇ ◇ ◇

Đau quá.

Có thứ gì đó, đang đến.

Phải chạy trốn.

◇ ◇ ◇

Có người nào đó, ở đây?

Phải làm sao đây?

Nhìn, xem?

“Hai đứa bị lạc à? Còn ai đi cùng hai đứa không?”

Không có cảm giác, khó chịu?

Có lẽ đây là, người tốt?

Dùng ma thuật, làm cho cơ thể, sạch sẽ.

Vết thương, lành lặn.

Người này, hiền lành, tôi tự hỏi?

“Đây, ăn đi.”

Ăn đi, có được không?

Cho chúng tôi?

Ngon quá…

◇ ◇ ◇

Tôi là, Allen.

Em gái là Elena.

Chúng tôi, nhận được, những cái tên.

Vui mừng.

Anh, người tốt, vỗ đầu tôi.

Anh ôm chúng tôi, thật chặt.

Ấm quá.

◇ ◇ ◇

Chúng tôi, rất nhiều, những bữa ăn ngon.

Cùng nhau, ngủ.

Khi thức dậy, anh nói, chào buổi sáng.

Anh khen tôi, cậu bé ngoan.

Khuôn mặt, hiền lành.

Bàn tay, ấm áp.

Oniichan, em yêu anh.

Mãi~ mãi và mãi mãi.

Muốn ở lại, cùng nhau, mãi~ mãi.

◇ ◇ ◇

Oniichan, thả ra!

“Allen, Elena. Đợi đã!”

Anh tức giận?

Tôi, đã làm gì, sai?

Tôi xin lỗi.

“Đừng… vứt bỏ… chúng em…”

KHÔNG.

Ở cùng nhau.

Đừng bỏ rơi bọn em.

“Anh sẽ không bao giờ vứt bỏ tụi em đâu. Không sao đâu.”

Thật sao?

Có thể, ở cùng nhau?

Ở lại, cùng với, Oniichan, được không?

Em sẽ là một cậu bé ngoan.

Từ giờ, trở đi, luôn luôn, bên nhau.