Trans + edit: Fui. Nghiêm cấm mang bản dịch lên những trang khác ngoài hako.
______________________________________________________________________________
“Xin lỗi vì đã làm phiền!” (????)
Cánh cửa nhà tôi đột ngột bị mở ra sau tiếng gõ cửa. Vì nó vốn được làm từ gỗ nên nó sẽ bị gãy nếu như không cẩn thận đúng không? Tuy nhiên, cái người đang bước vào trong lại chẳng thèm quan tâm đến việc đó một tí nào cả.
“Em đã nghe về chuyện đó rồi, Velt! Anh đã gây rối trong bài kiểm tra thực hành hôm qua đúng không! Nếu anh muốn bào chữa gì cho việc đó thì mau nói đi!” (????)
Tôi thở dài trong lòng mình. Với một mái tóc dài màu vàng và khí thế của một người lãnh đạo, cô ta khá nóng tính và có vẻ ngoài như con gái của một quý tộc. Cô ta mặc một chiếc váy màu đen bên dưới một chiếc áo choàng màu đỏ cùng với một chiếc trâm ngọc lục bảo cài trên tóc như một món trang sức. Cô ta có khuôn mặt dễ thương nhưng lại có cái thái độ ngang tàng lúc nào cũng coi thường người khác, và cô ta cũng chỉ mới 10 tuổi. À, cô ta cũng bằng tuổi tôi mà thôi.
“Oh? Công chúa Forna, mời vào.” (Bonapa)
“Đúng lúc nhỉ, công chúa. Chúng ta vừa mới bắt đầu bữa trưa, con có muốn ăn cùng chúng ta không? Hôm nay ta đã làm món consommé.” (Aruna)
Cha mẹ tôi chào mừng cô ta như thể việc đó hoàn toàn bình thường vậy, có vẻ như cô ta cũng thích như vậy nữa. Và rồi con nhóc đó liếc nhìn tôi và mỉm cười.
“Ah, obasama, nếu mẹ đã nói thế thì con sẽ nhận lời vậy.” (Forna)
“Vậy đội trưởng đội hộ vệ Galva có muốn ăn cùng với chúng tôi luôn không?” (Aruna)
“Vâng Aruna-dono, tôi rất hân hạnh.” (Galva)
Và rồi, một người khác xuất hiện. Một người đàn ông to lớn đầy cơ bắp và mặc một bộ áo giáp màu đỏ, ông ta mỉm cười rồi gật đầu. Thật là phiền toái.
“Nhân tiện, Velt. Em đã nghe về vụ hôm qua. Anh cứ liên tục từ chối lời mời vào lớp đào tạo ma thuật đặc biệt của em, vì vậy đó là kết quả tất yếu thôi phải không?” (Forna)
“Sao cũng được, im miệng ngay đi. Tôi không thể làm bất kì điều gì với ma thuật cả, và tôi cũng chẳng có hứng thú với nó.” (Velt)
“Đừng có đùa chứ! Ví dụ như là, trong tương lai ít ra anh cũng phải biết chút ít ma thuật để làm việc đồng áng mà phải không! Em đã phải gặp khá nhiều rắc rối để yêu cầu sự chấp thuận từ cha cũng như hiệu trưởng ngôi trường mà anh đang học đó.” (Forna)
“Cô ồn ào quá đi.” (Velt)
“*Muu* Velt đúng là đồ ngốc! Anh không định làm việc trong tương lai hay sao? Vậy thì không lẽ em sẽ là người duy nhất phải làm việc khi chúng ta kết hôn à?” (Forna)
“Đợi tí đã, chúng ta có mối quan hệ đó từ khi nào chứ?” (Velt)
“Nếu em không lấy anh thì sẽ không ai lấy anh đâu! Vì lợi ích của toàn nhân loại, việc gia đình anh không có người nối dõi là không thể chấp nhận được.” (Forna)
Đất nước này hoàn toàn yên bình, và đây là một minh chứng cho điều đó. Mặc dù đây là đất nước khá rộng lớn, nhưng công chúa cả một đất nước lại thường xuyên ghé thăm nhà của một thường dân như thế này đây. Tất nhiên là cũng có những hộ vệ đi theo. Cô gái này, Forna Elfarshia, công chúa của đất nước này, là bạn từ nhỏ của tôi và cũng bằng tuổi tôi. Khi cô ta lên 5 tuổi, cô ta cố tình chạy khỏi thủ đô hoàng gia và bị lạc trong một cánh đồng, gia đình tôi đã chăm sóc cô ta cho đến khi cô ta được hộ tống về lại lâu đài. Sau đó cô ta thường hay tới đây để chơi với tôi. Nhưng cũng chỉ là chuyện xảy ra hồi đó mà thôi, khi tôi nhớ lại kí ức kiếp trước của mình, của cái người tên là Asakura Ryuuma đó thì tôi chỉ xem cô ta như một con nhóc tiểu học mà thôi. Thật là rắc rối khi phải đụng mặt cô ta.
“Velt-kun. Ta cũng nghĩ là học một ít ma thuật cũng tốt hơn chứ nhỉ? Có phải cậu thường hay đánh bạn cùng lớp của mình cho tới khi họ phát khóc không, và nếu như trong một trường hợp nào đó cậu gặp phải một kẻ biết dùng kiếm và ma thuật thì kết quả cũng sẽ rõ ràng thôi nhỉ.” (Galva)
“Uh huh, cho dù ông chỉ là một vệ sĩ, nhưng có vẻ như ông đang ăn chùa ở nhà tôi thì phải?” (Velt)
“Đ-đây chỉ là để kiểm tra xem có độc không hay thôi, Ah, không, không phải là ta nghi ngờ gì Aruna-san đâu nhé! Chỉ vì món ăn ưa thích của ta là consommé mà thôi.” (Galva)
Bình thường thì tôi cho rằng những người có vị thế xã hội cao sẽ không muốn dính dáng gì đến thường dân cả. Tuy nhiên, trong thế giới này, đất nước này khá là khác biệt. Mối quan hệ của tôi và Forna khiến cho tôi khá nổi tiếng, những người lính từ thủ đô hoàng gia khi đi ngang qua tôi thường chào tôi một cách thân thiện, những quý tộc, và ngay cả đức vua cũng mời tôi đến lâu đài chơi. Một cuộc sống không thể nào tốt hơn được nữa. Cho dù là thế thì tôi cũng không thể cười nổi từ tận đáy lòng mình.
“Giờ làm sao đuổi cái đám này đi được đây?” (Velt)
Khi tôi nhận ra thì cha tôi và đội trưởng đội hộ vệ đã trò chuyện thân mật từ trưa đến giờ.
“Ooh, nó là thật sao?” (Galva)
“Đúng như vậy đấy. Velt đã tuyên bố rằng thằng bé có thể sử dụng ma thuật lửa, nó cầm một hộp diêm rồi lấy đi chai rượu yêu quý của tôi. Và rồi, nó ngậm rượu trong miệng của mình, hít vào một hơi rồi phun ra trước que diêm đang cháy, đốt trụi một con bù nhìn rơm. Mà sau khi sử dụng hết ma thuật của bản thân thì sẽ bị chóng mặt phải không, nên thằng bé đã gục ngã ngay sau đó, và rồi cô giáo của nó khóc lóc chạy đến chỗ tôi.” (Bonapa)
“Hahaha, thật đáng kinh ngạc. Những câu chuyện anh hùng của Velt-kun luôn làm tôi cười.” (Galva)
Đúng là đồ vô trách nhiệm mà, hộ vệ kiểu gì thế. Hai người đó cười đỏ cả mặt trong khi nói chuyện với nhau, họ trông như hai người bạn thân ấy.
“Ông già ngốc.” (Velt)
“Đội trưởng hộ vệ ngốc.” (Forna)
Những đứa trẻ 10 tuổi cũng cảm thấy cảnh tượng đó thật tởm. Liệu đất nước này sẽ ổn chứ?
“Jeez, nếu ba nó và đội trưởng Galva cứ như thế này thì chẳng biết bao giờ họ mới ngừng lại mất. Thật rắc rối~” (Aruna)
Nhưng không có vẻ gì là mẹ sẽ ngăn họ lại phải không, ngay lúc này mẹ đang gây ra thêm rắc rối thì có. Và rồi, từ trong nhà bếp, mẹ tôi lấy ra một bao bột mì có kích thước ngang với một đứa trẻ.
“Này Velt. Mẹ có thể nhờ con chút việc vặt được không?” (Aruna)
“Eeh? Nghe có vẻ phiền nhỉ.” (Velt)
“Làm ơn đi mà~ Nhìn này, lần này nó là yêu cầu của một chủ nhà hàng tại thủ đô. Ông ấy không có đủ bột mì và đã liên lạc với mẹ để được giao hàng trực tiếp.” (Aruna)
Phiền chết đi được. Phải đi bộ tới tận thủ đô bằng sức của một đứa trẻ ư. Tôi chẳng muốn phải đi chút nào. Ngay lúc mà tôi sắp sửa từ chối thì tôi bị vỗ mạnh vào lưng.
“Có trách nhiệm một chút đi Velt. Nếu anh là một người đàn ông thì anh có thể làm được chừng này mà phải không?” (Forna)
“C-con nhóc này.” (Velt)
“Anh gọi ai là nhóc đấy! Anh mới chính là một thằng nhóc cứng đầu thì có! Được rồi, obasama, con sẽ đi cùng với Velt. Cho chúng con biết tên của cái nhà hàng đó nào.” (Forna)
“Aah, công chúa, như thường lệ mẹ cảm ơn con rất nhiều.” (Aruna)
“Không có gì đâu. Vì Velt lúc nào cũng như thế này nên con không thể làm gì khác được. Sẽ không tốt nếu như con không đặt anh ấy dưới sự kiểm soát của mình.” (Forna)
“Fufufu, nếu công chúa cứ kẹp chặt Velt thế này thì tương lai của Velt sẽ tươi sáng lắm đây. Được rồi, mẹ sẽ giao cho con việc đó.” (Aruna)
Họ nói chuyện như thể tôi không tồn tại ở đây vậy. Lúc tôi còn là Askakura Ryuuma, tôi chẳng bao giờ làm mấy việc giao hàng như thế này cả.
“Umm, nếu mẹ nhớ không nhầm, người hàng xóm bán dụng cụ ma thuật ở cửa hàng bên cạnh có nói tên của nhà hàng đó là Tonkotu Ramen thì phải.” (Aruna)
“…Hả?” (Velt)
Tôi không thể hiểu được cái tên đó.
“Họ phục vụ món ăn gì ở đó thế?” (Velt)
“Thì là, mẹ cũng không rõ lắm. Nhưng từ những gì mẹ nghe được thì đó là một món ăn mà chưa ai từng ăn trước đây.” (Aruna)
Một món mà chưa ai từng ăn trước đây? Thật là đáng ngờ. Thật sự mà nói thì thực phẩm là thứ duy nhất không thay đổi giữa cuộc đời hiện tại của tôi và kiếp trước Asakura Ryuuma.
Thịt bò, thịt heo, cá, và rau củ, thậm chí còn có gạo và bánh mì nữa. Cũng có cả muối và đường để nêm nếm món ăn, và lúc này đây tôi đang nghĩ về thế giới trước của mình. Nếu như nói những món hảo hạng thì tôi sẽ hạnh phúc hơn nếu có nước tương và miso, nhưng tôi không biết cách tạo ra nó, nên cũng chỉ vô nghĩa nếu nghĩ về nó mà thôi.
“Được rồi, mặc dù không rõ lắm nhưng con sẽ làm người giao hàng cho mẹ.” (Velt)
“Obasama. Chúng con đi đây. Galva sẽ gọi người tới đón chúng con sau.” (Forna)
Nếu suy nghĩ kĩ thì việc một thường dân cùng với công chúa đi giao hàng khá là vô lý. Chưa nói là tôi sẽ phải làm thế nào nếu chúng tôi bị tấn công đây? Mấy tên hộ vệ này thật đúng là vô dụng. Mà, cũng không có kẻ nào sẽ tấn công chúng tôi cả vì đất nước này đầy những thằng ngốc yêu hòa bình.
Không, hay nền văn hóa của thế giới này vốn là như vậy rồi? Từ khi tôi nhớ lại được kiếp trước của mình là Asakura Ryuuma, có khá nhiều thứ đã trở nên kỳ lạ đối với tôi.
Một món súp trong của Pháp.