NGOẠI TRUYỆN 6: Chuyến đi của chủ nhân mê cung
Tên tôi là Azuma Akita. Hiện giờ, tôi đang trên chuyến bay đến tham dự hội thảo khoa học được tổ chức ở nước ngoài.
Oh, cái cách mà tôi nói nghe có vẻ dễ gây nhầm lẫn nhỉ. Bởi, nói cho rõ hơn thì, phải là “chuyến bay đang rớt” mới đúng.
Một chiếc máy bay mà cánh thì đã gãy, còn các bộ động cơ thì đã ngưng hoạt động hoàn toàn thì nên được gọi là “gãy” chứ không phải là “bay”.
Chiếc máy bay đột nhiên rung lắc dữ dội trong khi đang bay, và khi tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thì cái cánh của nó đã bái bai rồi. Quả thực thì, đây là lần đầu tiên tôi được chiêm ngưỡng một chiếc máy bay gãy cánh đấy, vậy nên, đây là một trải nghiệm đáng giá với tôi.
Tất nhiên, khung cảnh bên trong máy bay thì đã trở nên hỗn loạn, tiếng la hét tuyệt vọng vang lên khắp nơi.
Có nhiều người thì la hét, cũng có nhiều người thì cầu nguyện thần linh. Hiện giờ, có rất ít người đang bình tĩnh “cố gắng sống sót”.....
Còn tôi thì sao á? Tôi đang cúi đầu ngồi yên ở hàng cuối của máy bay, đeo sẵn một bình oxy (tài sản cá nhân nhe), đem theo người, trên miệng, đeo dù (tài sản cá nhân nữa nhe) trên lưng và một tấm đệm (lại là tài sản cá nhân nữa nhé).
Nói thật thì, trang bị tận răng thế này rồi mà tôi còn chết được nữa thì đành chịu thôi.
Ngay từ đầu thì, tôi đã nghĩ rằng khả năng chiếc máy bay này bị rớt cũng không nhỏ chút nào.
Lý do tôi có suy nghĩ này là, vào hôm trước ngày khởi hành, tôi đã có buổi trò chuyện về vấn đề này với một trong những thằng bạn thân của mình, Shindou Jin.
[Azuma, mang cái này theo mày đi.]
Nói xong, Shindou đưa cho tôi một móc chìa khóa có một hột ngọc thủy tinh.
[Cái gì đây?]
[Kiểu như một cái bùa may mắn. Tao mang theo cái móc khóa này cả năm rồi.]
[Mày đưa một thứ như thế cho tao làm gì?]
[Tao có dự cảm không lành về vụ này. Azuma, ngày mai mày sẽ lên chuyến bay đến tham dự hội thảo, đúng không? Thế thì mang cái này cho an toàn đi.]
Shindou rất may mắn. Không, từ “rất” là nói giảm nói tránh rồi. Cậu ta may mắn đến kinh dị. Đủ để tôi, một người được gọi là thiên tài, phải vứt đi “thuyết xác xuất” của mình..... Trực giác của cậu ta cũng rất tốt nữa, nên khi cậu ta nói có “linh cảm không lành”, vậy thì, linh cảm đó sẽ không hết được đâu.
[Biết rồi. Thế, tao rất vui khi nhận nó.]
Nếu Shindou đã mang nó cả năm nay, vậy thì, nó chắc chắn phải công hiệu hơn mấy chiếc bùa bình an rẻ tiền bán trên tiệm rồi.
[Tao trả lại sau.]
[Ờ.]
Hiểu rằng Shindou muốn ám chỉ đến chuyến bay, vậy là, “rớt máy bay” đã trở thành một vấn đề thực tế.
Ngay sau đó, không cần phải nói, tôi đã vội vàng nghiên cứu đủ mọi cách để tăng khả năng sống của mình. Và thế là tôi đã mua một bình oxy, một chiếc dù và đổi chỗ của mình xuống hàng cuối cùng.
Nhân tiện, mình không được đem bình oxy lên máy bay, nhưng tôi đã làm đủ cách để giải quyết vụ đó rồi. Đủ mọi cách đấy....
Nhưng, quả thực là, tôi không thế nói với họ rằng “chuyến bay có thể bị rơi” được. Thế nên tôi đã không hủy chuyến bay.
Vì vậy, hiện giờ, tôi đang bình tĩnh cố gắng sống sót.
Đã được Shindou cảnh báo từ trước rồi, mà còn chết ở đây được nữa, thì tôi thành thằng ngu mất. Tôi phải làm mọi cách để sống sót và trả lại chiếc bùa này cho cậu ta.
--Rầm--
Một khoảng ngắn sau khi tôi nhận định rằng chiếc máy bay này sẽ bị rơi, một lực mạnh đập vào chiếc máy bay. Chiếc máy bay đã xoay sở để hạ cánh sao? Tôi thấy họ đã làm rất tốt khi làm được đến mức này dù rằng cánh máy bay đã bị gãy đấy.
Điều tôi quan tâm hơn là chiếc máy bay đã hạ cánh sớm hơn nhiều so với dự đoán của tôi, và lực tác động lại yếu quá. Theo như những gì tôi thấy khi ngẩng đầu lên, thì hầu hết mọi người dường như đã ngất đi, thế nhưng, không có quá nhiều thương vong. Mà, chúng tôi vẫn có vài người chết..... Những người đã đứng lên bất cẩn nằm trong số đó.
Điều quan trọng hơn lúc này là phải làm gì tiếp theo đây. Sau một cú hạ cánh bằng thân trong một vụ tai nạn máy bay, điều trước nhất mà chúng tôi phải làm tiếp theo là “thoát thân”. Lý do là vì, rất có khả năng một thảm họa thứ hai như một đám cháy/ hay vụ nổ gây ra bởi nhiên liệu rò rỉ từ thân máy bay bị tổn hại như lần này xảy ra.
Không chắc tôi có thể gọi mình là người may mắn hay không nữa, nhưng hình như, tôi là người duy nhất có thể di chuyển ngay lập tức lúc này. Tôi tháo dây đeo an toàn ở chỗ của mình và mở cửa thoát khẩn cấp. Tôi cũng đã tập cái này rồi, thế nên tôi có thể dễ dàng làm được.
Tôi nghĩ những người bị ngất kia sẽ tỉnh lại thôi, nhưng vì tôi không muốn dính vào tình cảnh những người tỉnh lại lao đến lối ra, nên, tạo lối thoát cho bản thân là điều quan trọng nhất lúc này.
Tôi có thể thấy được tình hình khi mở cửa ra, cơ mà..... một khu rừng sao? Đúng rồi. Là một khu rừng.
Một khu rừng trải dài xa ngút tầm mắt của tôi. Đối với một vụ rơi máy bay, thì rất có khả năng rằng chiếc máy bay sẽ bị lệch ra xa khỏi lộ trình, vì thế mà ta sẽ không thể dự đoán được địa điểm của vụ hạ cánh khẩn cấp.
Tạm thời, tôi thoát khỏi máy bay bằng cửa đệm trượt thoát hiểm (đã nghiên cứu xong).
Chỉ cần đệm trượt thoát hiểm được chuẩn bị, thì những người khác hẳn sẽ có thể thoát ra sau đó thôi.
Tôi thoát khỏi chiếc máy bay và tránh nó xa xa chút, nhưng trông nó hiện giờ thì chưa có vẻ gì là sẽ xảy ra một vụ cháy.... Cơ mà cứ đề phòng cho chắc ăn, tôi sẽ tránh thêm chút nữa.
Tôi rời khỏi chỗ chiếc máy bay và đi quan sát tình hình xung quanh, cơ mà, có hơi lạ. Vì đây là rừng nên tất nhiên là phải có nhiều loại thực vật khác nhau rồi, thế nhưng, có một số loại trong số chúng mà tôi chưa thấy bao giờ. Vì đã nghiên cứu về thực vật trước kia, nên tôi có thể tự tin rằng đã nhớ được ít nhất 99% thực vật đã được ghi chép trong từ điển minh họa.
Đến lúc này, tôi đưa ra một giả thuyết. Nội dung của giả thuyết này rất vô lý, kiểu như huyễn tưởng ấy. Chắc do tôi chơi game đợt trước rồi.... Dịch chuyển đến một thế giới khác không có xảy ra dễ thế đâu. Vậy nên vẫn rất có khả năng những loài thực vật này là “những loài thực vật chưa được biết đến ở một vùng đất chưa được khai phá”.
Vì lý do nào đó mà GPS hiện cũng không thể xác định được vị trí của tôi, nhưng điều này cũng không có nghĩa rằng chúng tôi đang ở một thế giới khác, đúng không? Tất cả các thiết bị trong tay tôi đều mất tín hiệu, nhưng đây là trái đất mà, nhỉ?
Trong khi còn đang tìm kiếm xung quanh mình, tôi tìm thấy một con suối bên dưới vách đá, các loài động vật (những con tôi chưa từng thấy bao giờ) đang uống nước chỗ đó, nên tôi nghĩ mình cũng uống được. Xem ra tôi phải chuẩn bị bản thân cho nhiều thứ thôi, vì có vẻ như tôi sẽ phải di chuyển quanh đây một thời gian rồi. Cơ mà, vẫn chưa thấy hành khách nào đi xuống sau tôi cả....
Mà, xem ra, bình oxy cũng sẽ hết sớm thôi. Tôi vẫn còn dùng nó là vì có khả năng rằng bọn tôi sẽ gặp phải hỏa hoạn, nhưng, coi bộ tôi không cần đến nó nữa rồi.
Tôi tháo bình oxy ra và hít một thật sâu không khí mà mẹ thiên nhiên ban tặng.
[Guaaah!!!]
Cơn đau chạy khắp toàn thân tôi. Cảm giác như có một dòng điện đang chạy khắp trong người tôi vậy.
Tôi cúi xuống, quằn quại trong đau đớn.
[Gah, gah....]
Tôi xoay sở mà đeo lại bình oxy của mình. Cơn đau đã phần nào giảm xuống khi làm vậy, nhưng người tôi vẫn còn đau.
Coi bộ không khí ở đây rõ ràng là không tốt cho tôi. Lẽ nào mật độ oxy cao quá sao? ...Có vẻ không phải thế, vì lũ động vật ban nãy vẫn sống nhăn răng mà.
Tất nhiên, điều này sẽ không còn đúng nữa khi chúng tiến hóa để thích nghi với môi trường nơi đây.
Bình oxy không còn quá nhiều oxy. Cứ thế này thì tôi sẽ bị tấn công bởi cơn đau dữ dội một lần nữa mất. Tôi phải làm gì đó thôi, nhưng vì đau mà tôi không thể nghĩ được gì cả.
Tôi đứng dậy, loạng choạng bước đi. Tôi nghĩ sẽ chẳng có gì thay đổi hết nếu như tôi cứ ở yên đây.
Sau khi đi được một lúc, móc khóa mà tôi mượn của Shindou rơi ra từ cặp. Đáng buồn thay, cái móc khóa rơi xuống đất, nảy lên, và lăn đến vách đá.
Tuy rằng đang trong tình cảnh hiểm nghèo, nhưng tôi cũng không được bỏ rơi lá bùa may mắn của Shindou. Tôi đến gần móc khóa để nhặt nó lên.
Khi tôi cúi xuống nhặt móc khóa rồi cố đứng lên, cơn đau một lần nữa mạnh hơn. Tôi trượt chân, và thật không may thay, lại bị ngã xuống vách đá.
[Guh~! Gahah~! Gehoh~!]
Khi tôi lăn xuống vách đá, bình oxy bị bật ra vì chấn động, làm tôi có cảm giác như mình sắp chết vì đau ở cả bên trong lẫn bên ngoài.
Vận đen của tôi vẫn chưa kết thúc. Tôi còn ngã xuống con suối bên dưới vách đá ngay sau đó nữa.
Ah, vậy là tôi phải chết rồi.
Tôi ngã xuống con suối cùng với bộ đồ của mình và không có cách nào để tránh khỏi đuối nước với tình trạng hiện tại của tôi, giờ tôi còn không thể bơi được vì cơn đau dữ đội gây ra.
Tôi tiếp tục chìm xuống đáy con suối.
Lạ thật. Thật là lạ khi bùa may mắn của Shindou lại đem lại vận đen. Lẽ nào vận may của cậu ta biến mất khi ở thế giới khác sao?
Tôi chìm sâu hơn trong khi suy nghĩ những thứ đó trong lòng.
....Thứ đó là gì vậy? Hình như có một khối cầu đang tỏa ra ánh sáng xanh ở dưới đáy con suối.
Tôi lại gần khối cầu đó như thể bị một thứ gì đó hút vào. Lạ thật, hình như, cơn đau đã không trở nên tệ hơn khi ở bên dưới con suối.
Tôi vươn tay ra, vào khoảnh khắc tôi chạm vào khối cầu đó, tôi ngất đi, cùng lúc đó tôi cảm nhận được có thứ gì đó đang truyền vào đầu mình.
Khi tôi lấy lại được nhận thức, tôi nhận ra bản thân đang nằm gục bên cạnh con suối.
Hóa ra là chủ nhân mê cung đã được hạt nhân mê cung cứu mạng.
Khối cầu mà tôi đã chạm vào ban nãy được gọi là hạt nhân mê cung.
Những ai chạm vào hạt nhân mê cung sẽ trở thành chủ nhân mê cung và sẽ có thể có được kiến thức của nó. Vừa khi nãy, một lượng kiến thức khổng lồ chảy vào đầu tôi.
Coi bộ nơi này là thế giới khác thật.... Và cơn đau khi nãy chắc hẳn là sự chối bỏ vì đã đến nơi đây. Tôi không biết có phải do thành phần của không khí khác đi hay do nguyên nhân nào khác, cơ mà, dường như tôi đã có thể thích nghi được với thế giới này sau khi cơ thể tôi được biến đổi thành chủ nhân mê cung.
Tôi thấy tốt hơn là không cần nghĩ đến những người bên trên máy bay kia nữa. Bảo sao tôi thấy không có ai đi xuống.....
Nghĩ lại thì, tôi đúng là may thật. Tôi đã có thể chết trong tương lai gần rồi nếu như không trở thành chủ nhân mê cung. Có nghĩa là chiếc bùa mà Shindou cho tôi thực sự đã bảo vệ tôi. Tôi thấy thật có lỗi khi nghi ngờ nó.
Giờ thì, nghĩ đến tương lai đi.
Trở thành một chủ nhân mê cung là tôi có thể làm được đủ thứ. Mục tiêu trước mắt của tôi là có thể sống trên thế giới này. Sau đó thì tôi sẽ tìm cách quay trở về thế giới cũ của mình.
Trước tiên thì tạo một cái mê cung đã. Cũng may, khu vực này dường như là một vùng chưa phát triển và mới chỉ có lác đác vài ngôi làng rất nhỏ ở đây thôi. Nên tôi chắc hẳn có thể tạo ra bao nhiêu cái mê cung tùy thích.
Nói vậy chứ, đầu tiên thì tôi phải nắm được sức mạnh của mình đã. Bắt đầu bằng việc tạo ra một mê cung nhỏ trước đi.
[“Tạo mê cung”]
Tôi dùng ma thuật tạo mê cung. Tôi thường đóng vai một ma pháp sư trong game, thế nhưng, tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ trở thành ma pháp sư ở thế giới khác thật.
Ngoài lề chút, tôi không thể tạo ra mê cung ở vùng “thuộc quyền sở hữu của con người” khi không được họ cho phép.
Thật may khi tôi đang ở một vùng không phát triển.
Xem nào. Nó là một mê cung hoàn chỉnh, cơ mà, nhìn từ trên xuống thì nó chỉ là những bậc cầu thang bình thường thôi. Mà, tất nhiên rồi, vì mê cung được tạo ra dưới lòng đất mà.
Khi tôi đi xuống cầu thang được một lúc, tôi thấy được một căn phòng rộng lớn vừa phải được tạo ra. Bức tường tỏa ra ánh sáng mờ. Xem ra các bức tưởng phát ra ánh sáng như được thiết đặt.
Giờ thì, tôi đã đảm bảo được một khu vực an toàn, nên bước 1 hoàn tất. Xét cho cùng thì chủ nhân mê cung có thể sử dụng những năng lực khá mạnh bên trong mê cung mà.
Đến giờ, 3 ngày đã trôi qua kể từ ngày tôi bị dịch chuyển đến thế giới này và trở thành chủ nhân mê cung.
Tôi nghĩ 3 thứ thiết yếu tối thiểu cho cuộc sống, đó là: thức ăn, nước và một nơi để ngủ. Và, đối với 3 thứ thiết yếu đó, tôi giải quyết toàn bộ bằng quyền năng của chủ nhân mê cung.
Chủ nhân mê cung sử dụng quyền năng bằng cách tiêu thụ các tài nguyên của hạt nhân mê cung. Các tài nguyên mê cung, về cơ bản, được tập hợp bằng các sinh vật bên trong mê cung. Thế nhưng, vì tôi là người duy nhất bên trong mê cung, thế nên tài nguyên không tăng lên.
Vì lý do đó, mà vấn đề chính ở đây sẽ là, làm sao để sử dụng tối ưu những tài nguyên quý giá mà hạt nhân mê cung có ban đầu. Và thế là, trước tiên, tôi sử dụng những tài nguyên này để tạo ra quái vật.
Có vẻ như có những sinh vật được gọi là quái vật trong thế giới này. Và hình như, tôi cũng có thể tạo ra chúng bằng quyền năng của chủ nhân mê cung nữa.
Ta có thể tạo ra quái vật bình thường, và cũng có thể thiết đặt POP cho mê cung nữa.
Những con quái vật được tạo ra bằng quyền năng này sẽ không tấn công chủ nhân mê cung, cũng vì chúng phục tùng mệnh lệnh của tôi nên lại giúp tôi rất nhiều đấy.
Đầu tiên, để biến một mê cung quy mô nhỏ này thành một khu vực an toàn thực sự, thì tôi triệu hồi một con golem làm gác cổng cho nó. Nhắc đến gác cổng mê cung, thì phải nhắc đến bọn này rồi.
Tôi triệu hồi 2 con golem và sắp xếp cho 1 con ở cửa vào. Tôi ra lệnh cho nó tiêu diệt kẻ xâm phạm nếu là quái vật và bắt sống nếu là người.
Con còn lại sẽ là hộ vệ của tôi. Tôi có được sức mạnh có thể chiến đấu đến một mức nào đó sau khi trở thành chủ nhân mê cung, cơ mà, sống một mình ở một vùng đất vô danh thế này vẫn rất khắc nghiệt mà.
Có thể nói rằng, với những thứ này, tôi đã đảm bảo được một nơi an toàn để ngủ.
Tiếp đến là nước. Cái này thì dễ hơn nhiều. <Thủy thuật> thật quá tiện luôn. Tôi còn có cả con suối nữa, nên là.....
Cuối cùng là thức ăn. Ban đầu, tôi định kiếm thức ăn được cất trong máy bay. Thế nhưng, ngay khi tôi thử quay về máy bay, thì tôi nhận ra rằng chiếc máy bay đã bốc cháy rồi.
Các phi hành đoàn cùng với hành khách hẳn đã chết cả rồi, bao gồm cả thức ăn trong đó nữa.
Quyết định của tôi chia ra làm hai, một là tôi đáng ra phải nhanh chóng thoát khỏi đấy, hai là mang theo đồ đạc của mình. Nếu tôi mà biết được là phải đến thế giới khác, vậy thì tôi có lẽ đã đi lấy hết đống đồ của mình rồi, dù có phải trở nên vô lý đi nữa.
Thật là một sự kiện đau lòng mà, nhưng để tiếp tục sống, tôi không thể cứ đứng yên mãi được.
Tôi tìm kiếm những hoa quả và thực vật (những loại ai cũng biết) ăn được, và biến chúng thành nguồn thức ăn khẩn cấp của mình. Sau đó, tôi ra lệnh golem giết thỏ mọc sừng, rút hết máu và sơ chế nó, rồi nướng lên bằng lửa của <Hỏa thuật>, quyết định ăn nó. Ngon không ngờ luôn.
Tôi cũng tiêu diệt những con quái vật mà tôi không thể tìm được cái tên nào khác thích hợp hơn cái tên goblins, nhưng tôi không thể cố ăn chúng được.
Để đảm bảo nguồn tài nguyên cho hạt nhân mê cung, tôi đã bắt lũ thỏ mọc sừng, và cho chúng vào mê cung sau khi tạo ra một cái lồng. Lũ này còn được gọi là thực phẩm khẩn cấp.
Có vẻ như tài nguyên tăng lên rất tốt khi có thêm vài con thỏ. Đủ để triệu hồi thêm golem mới. Cho nó làm bảo vệ đi. Tôi đã có thể triệu hồi thêm một con golem mới. Con này sẽ là coi ngục.
Tôi thấy mình thu thập được đủ sức mạnh để có thể sinh tồn trong thế giới này đến một mức độ nào đó trong 3 ngày nay. Nhưng một lần nữa, tình trạng hiện giờ của tôi là tôi để cho lũ golem làm gần như là mọi thứ.
Golem rất tuyệt, nhưng dựa dẫm vào chúng mà không làm gì hết là méo ổn. Trong số các quyền năng của chủ nhân mê cung, có cả năng lực chiến đấu nữa, nên cố sử dụng nó thôi.
Ngay từ đầu thì thật phí khi tôi sử dụng <Thủy thuật> với <Hỏa thuật> chỉ để uống nước với thắp sáng dù rằng chúng được dùng để chiến đấu....
4 ngày nữa đã trôi qua kể từ hôm đó.
Tôi đã mở rộng thêm mê cung và thêm vào các tầng cho nó.
Số lượng quái vật bắt được trong mê cung đã tăng lên rất tốt. Một con thỏ mọc sừng trong số chúng đã trở nên gắn bó với tôi. Kiểu như tôi là thuần thú sư ấy.
Dù vậy thì cũng chẳng vấn đề gì hết, vì tài nguyên đang tăng lên rất tốt.
Nhờ có sự gia tăng của tài nguyên, mà tôi cuối cùng cũng đã có thể thành công tạo ra vật phẩm. Có lẽ, ban đầu, quyền năng này được dùng để tạo ra các vật phẩm và đặt chúng bên trong mê cung. Tuy nhiên, vì giờ tôi vẫn chưa dư hơi để mà làm mấy thứ đó, nên tôi quyết định sử dụng chúng. Tôi tạo ra một thanh kiếm để tự vệ, cơ mà, tôi không giỏi sử dụng nó lắm. Nhắc đến thế giới fantasy, là phải nhắc đến kiếm rồi.
Cũng vì đã mất công làm rồi, nên tôi quyết định mô phỏng luôn lại thanh kiếm mà Shindou sử dụng trong game mà bọn tôi chơi dạo gần đây. Hành động này được gọi là mê tín. Đứa bạn thân khác của tôi, Asai, sử dụng đại kiếm, nên tôi không thể tham khảo kiếm của cậu ta được.
Trong 4 ngày này, tôi đã tự mình giết được quái vật, nhưng mà vẫn còn có hơi miễn cưỡng. Ban đầu, tôi còn tiêu diệt chúng bằng ma thuật, nhưng cuối cùng thì tôi cũng giết chúng bằng kiếm. Vì tôi đã chuẩn bị rất chi là kỹ càng rồi, nên tôi đang định làm một chuyến ghé thăm một ngôi làng ở gần đây hôm nay.
Theo như thông tin mà tôi có được từ hạt nhân mê cung, thì thế giới này mới chỉ có những cư dân ở thời kỳ trung cổ và trước đó thôi. Mà, vì đây là một thế giới khác, thế cũng chẳng có gì là lạ cả. Những người hiện đại sẽ thấy khó chịu, chứ còn tôi, một người luôn tự hào vào năng lực thích ứng trên mức trung bình, thì thấy cũng không phải vấn đề lớn lắm.
Tuy tôi nói rằng ngôi làng đấy ở gần, nhưng hình như cũng phải mất một ngày đi bộ á. Nên là tôi phải chuẩn bị bản thân kỹ càng cho vụ này.
Còn với con golem thì...., để chúng ở yên một chỗ cách biệt với ngôi làng chắc được. Không mang theo nó bên mình cũng rất nguy hiểm, nên là....
Tôi quyết định thả những con quái vật bị bắt ra. Mặc dù chúng là quái vật, nhưng tôi cũng không muốn bắt nhốt chúng đến chết.
Tôi quyết định đem con thỏ một sừng gắn bó với tôi đi cùng. Tôi chỉ có thể đem nó theo mình thôi, vì mặc cho tôi có thả nó đi nữa thì nó vẫn sẽ đi theo tôi thôi. Tên nó là Shiro.... Coi bộ tôi không thể ăn thỏ mọc sừng được nữa rồi.
Tôi đi bộ được một ngày và đến được gần ngôi làng chỉ định. Vì tôi sắp đến ngôi làng, nên tôi để con golem đứng chờ ở gần đó.
Khi tôi ra lệnh cho con golem đứng chờ, con thỏ mọc sừng cũng ngồi ngay cạnh nó, ngồi chờ nốt.
[Đợi đây nhé, tao sẽ về sớm nhất có thể.]
[Kyuu!]
Xem ra nó đã trở nên rất thông minh trong mấy ngày này. Tôi để nó lại cùng với chỗ thức ăn đủ cho vài ngày rồi đi đến ngôi làng.
[Cái này....]
Tôi thấy quá ít dấu hiệu của sự sống phát ra từ ngôi làng này, kiểu như nó đã không còn sự sống nào ấy. Không khí cũng hơi trì trệ nữa.
Nói thật thì, ta cần kha khá dũng khí để mà bước vào đây đấy, nhưng hình như chủ mê cung cũng có kháng độc, nên tôi quyết định đi vào trong khi đề cao cảnh giác.
[Xin lỗi! Có ai ở đây không?!]
Tôi hét lên, nhưng không thấy phản hồi nào hết.
Có vài ngôi nhà gỗ sơ sài ở đây, nhưng không có dấu hiệu nào của con người hết.
-Bộp -
Có tiếng ồn nào đó, tôi quay đầu theo hướng đó, và ở đó, tôi phát hiện được một người phụ nữ trung tuổi ngã xuống.
[Cô có sao không? Chuyện gì đã xảy ra vậy?]
Nói thật thì, có lẽ tôi không nên tiếp cận cô ấy bất cẩn như thế. Nhưng cũng vì đây là người đầu tiên mà tôi gặp được trong cả tuần nay, thế nên tôi vô thức đến gần và gọi cô ấy.
[Cậu.... cậu là....?]
[Tôi là người qua đường. Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?]
Theo thông tin tôi biết được từ hạt nhân mê cung thì tiếng Nhật là ngôn ngữ chính thức. Khá ngạc nhiên đấy.
[Gần như.... tất cả dân làng đã chết.... vì dịch.... bệnh....]
Nhìn gần hơn thì, có một vài đốm đen xuất hiện trên khắp người người phụ nữ trung niên đó.
Cổ gọi nó là dịch bệnh, cơ mà, đây chắc hẳn phải là đại dịch rồi.
Tôi mừng là mình có kháng độc đấy.
[Tôi...., chắc chắn là chết rồi.... nhưng ít nhất.... xin hãy.... cứu.... Kana-chan....]
Nói xong, người phụ nữ trung tuổi đó bình tĩnh trút ra hơi thở cuối cùng.
Rốt cuộc thì Kana-chan mà cô ấy nhắc đến là ai được nhỉ? Nếu cổ là người sống sót, thì tôi muốn cứu cổ.
Tôi quyết định tìm kiếm ở ngôi nhà mà người phụ nữ đó bước ra. Vì cánh cửa còn mở, nên tôi lập tức tìm ra cô ấy.
[Khụ, khụ.....]
Tôi tìm thấy một bé gái khoảng 10 tuổi đang nằm trong futon.
Cô bé này đang bị hành hạ bởi những đốm đen giống với người phụ nữ khi nãy.
Nói thật thì tôi chỉ có thể thấy được rằng cô bé sắp chết thôi.
[Onii-chan...., anh là ai vậy.....?]
[Anh là người qua đường. Em cũng bị nhiễm bệnh à?]
[Vâng..., onii-chan...., anh nên rời khỏi ngôi làng này nhanh đi.... Không onii-chan cũng sẽ bị bệnh đó....]
[Đừng lo. Anh không mắc bệnh dễ thế đâu.]
Nghĩ xem xem tôi có thể làm gì để cứu cô bé này đây.
Hình như thế giới này có <Ma thuật hồi phục>, nhưng đen là tôi lại không dùng được nó.
Trong số các vật phẩm có thể tạo ra từ hạt nhân mê cung, cũng có món có thể chữa bệnh, nhưng giờ tôi không có đủ tài nguyên.
Hình như tạo ra món vật phẩm chưa từng được tạo ra cần sử dụng đến nhiều tài nguyên hơn cả thay đổi mê cung.
[Kana có thể đã...., làm việc gì đó xấu nên mới phải chết.... Nữ thần-sama sẽ không...., cứu Kana....]
Cô bé yếu ớt lẩm bẩm.
Xem ra thế giới này tin vào nữ thần. Tôi vốn là một người theo chủ nghĩa vô thần. Không, nói đúng hơn, thì tôi nghĩ rằng kể cả có tồn tại những thực thể như thế thì cũng chẳng thay đổi được gì cả.
Nếu như có tồn tại thần, và người đó có tấm lòng khoan dung, vậy thì không đời nào người đó lại để một cô bé vô tội chết khi còn nhỏ thế này cả.
Có 2 khả năng ở một thế giới để cho trẻ em chết: một là thế giới đó không có thần, hai là kể cả có thì họ cũng vô dụng. Khả năng nào cũng chẳng có tác dụng gì cả.
[Thần linh sẽ không cứu em đâu. Nhưng nếu phải từ bỏ nhân tính của mình để sống tiếp, em sẽ làm gì?]
Nếu tôi có thể sử dụng một trong các quyền năng của chủ nhân mê cung, vậy thì tôi có thể cứu cô bé. Thế nhưng, để làm thế thì cần phải từ bỏ làm người.
Tôi sẽ để lại câu hỏi có năng lực này hay không, nhưng năng lực này chỉ có trong quyền năng của thần thôi.
Xem ra, để sống trong thế giới này, tôi buộc phải động đến các quyền năng của thần rồi.
Ở tình trạng hiện tại, thì coi bộ tôi không có cách nào khác ngoài nó ra. Thế nên, quyền quyết định phụ thuộc vào cảm xúc của cô bé.
[Kana không muốn chết.... Dù có ở hình dạng nào thì Kana cũng chịu, nên...., Kana muốn sống.]
Cô bé nặn ra từng từ trong khi khóc.
Nếu cô bé đã quyết tâm rồi, vậy thì tiếp theo cũng đến lượt tôi thể hiện quyết tâm của mình.
[Hiểu rồi. Đợi chút nhé.]
[Eh....?]
Nói xong, tôi ra khỏi ngôi nhà ngay lập tức và thi triển phép ở một khu đất trống gần đó.
[“Tạo mê cung”]
Cũng như ngày đó, cầu thang và mê cung đã được tạo ra ở đó. Tôi không thay đổi thiết đặt gì bên trong cả. Nó chỉ là một cái hang có ánh sáng thôi.
Tôi quay về căn nhà của cô bé.
[Sao vậy....?]
[Này, em có chắc là muốn vứt bỏ nhân tính của mình không đấy? Em có thể sẽ mất đi tự do nốt đấy.]
[....Un.]
[Vậy, thứ lỗi.]
Nghe được câu trả lời của cô bé, tôi bế cô bé đang trong futon lên tay.
[Kya~!?]
Tôi cứ thế mà bế cô bé vào trong mê cung.
[Đ-đây là đâu….?]
[Chúng ta đang ở trong một mê cung. Anh sẽ biến em thành một mê cung thủ hộ giả kể từ giờ trở đi.]
[Thủ hộ giả?]
[Có nghĩa là em sẽ vứt bỏ nhân tính của mình và sống bên trong mê cung.]
Cô bé hiện lên ánh nhìn ngờ vực, nhưng gật đầu ngay.
[Làm .... ơn.]
[Hiểu rồi.]
Tôi bắt đầu niệm một phép nào đó.
Nó là “ma thuật biến một tình nguyện viên thành một thủ hộ giả”, phép này chỉ có chủ nhân mê cung với thủ hộ giả dùng được thôi.
Khi tôi niệm xong, mặt đất dưới chân cô bé sáng lên.
[Nghĩ trong đầu cũng được, em cần phải đồng ý trở thành một thủ hộ giả.]
[V-vâng....]
Khi tôi nói vậy, em ấy nhắm mắt lại.
Ngay sau đó, ánh sáng trên mặt đất bao trùm toàn bộ cơ thể em ấy.
Chắc khế ước hoàn tất rồi.
Những đốm đen đã hoàn toàn biến mất khỏi người em ấy.
[.... Cơn đau, được chữa rồi?]
[Vậy à. Vậy tốt quá.]
Dù đã biết rằng chắc chắn sẽ không có vấn đề gì theo như kiến thức, nhưng tôi sẽ không thấy nhẹ lòng trừ khi tôi thực sự xác nhận được nó.
[Onii-chan là một vị thần sao?]
[Không, anh chỉ là một chủ mê cung thôi. Tên anh là Azuma Akira, gọi anh là Azuma hoặc Akira nhé, em muốn gọi bằng cách nào cũng được.]
[Err, Azuma-oniichan. Uh-uhm, Azuma... sama, tên em là Kana. Cảm ơn anh.... rất nhiều vì đã cứu em.]
Cô bé đổi sang cách nói chuyện trịnh trọng rắc rối.
[Em không cần phải lễ phép với anh đâu, Kana. Giờ anh vẫn chưa có cái mê cung ra hồn đâu.]
[Uh-uhm, ah, không. Azuma-sama là ân nhân cứu mạng của Kana. Nên Kana phải lễ phép.]
[.... Được rồi. Em không cần phải cố đâu. Giờ thì, em muốn làm gì kể từ giờ đây, Kana? Anh định quay về cứ điểm một lần, nhưng anh cũng không bận tâm việc biến ngôi làng này thành cứ điểm của mình đâu.]
Đây không phải là điểm lành lắm, mà tôi cũng lo về dịch bệnh nữa, nhưng chắc không có vấn đề gì với hai bọn tôi đâu.
[.....Kana muốn đến nhà của Azuma-sama. Ở đây..... đau lòng lắm.]
[Vậy à? Anh hiểu rồi. Nhưng ít nhất thì hãy làm lễ mai táng cho dân làng đi nhé.]
Không có gì hay ho khi để xác của họ ở yên đấy cả.
Tôi cũng muốn làm tang lễ cho những thành viên trên máy bay nữa, khi nào tôi có nhiều thời gian rảnh hơn đã.
[Được sao? Ah, có thật là được sao?]
[Ừ, em không cần phải tham gia nếu em không muốn, Kana.]
[Không, xin cho em tham gia cùng với.]
[Hiểu rồi.]
Khi tôi chuẩn bị rời khỏi lối ra mê cung để mai táng cho các dân làng, một âm thanh nghe như tiếng cảnh báo vang lên trong đầu tôi, thông báo cho tôi có kẻ xâm nhập.
Tôi là chủ mê cung, nên tôi tự động nắm được tình hình bên trong mê cung.
[Húúúúúúú!]
Thứ bước xuống từ cầu thang là một con chó khổng lồ dài hơn 2m.
Nó không phải là một con sói, mà là một con chó trông giống giống doberman .
Nếu nhìn từ góc độ của người bình thường, thì dù có là sói hay doberman thì cũng không thay đổi được sự thật rằng chúng đều là một mối nguy hiểm.
[Hiii!]
Kana đang bước kế bên tôi cũng không thể đứng lên vì sợ.
[Kana, cứ thế bước lui đi.]
[N-nhưng Azuma-sama, còn anh....]
[Anh sẽ ổn thôi. Trông anh thế này thôi, chứ anh có chút kinh nghiệm chiến đấu đấy. Cơ mà, là trong game VR.]
[?]
Tôi cầm kiếm, đối mặt với con Doberman (tạm thời để thế).
Kana chậm rãi di chuyển xuống phía sau tôi trong khi vẫn không thể đứng lên được.
Mà, trong game thì tôi chủ yếu là một ma pháp sư, nên tôi vẫn chưa sử dụng kiếm thành thạo cho đến khi đến thế giới này. Mà, đây là chuyện tốt hơn là không nên nói ra.
[Gừừừ....]
Nhìn gần hơn thì, con Doberman này (tạm thời) cũng có những chấm đem giống Kana với người phụ nữ trung niên kia.
Ấy thế mà, nó vẫn không thấy đau đớn gì hết.
..... Không, sai rồi, không phải thế. Con chó này là nguồn cơn của dịch bệnh.
Tri thức chảy vào tôi từ hạt nhân mê cung.
Con quái vật này là “Dịch bệnh cuồng khyển”. Cái tên thôi đã nói ra rồi.
Nó là một con quái vật rắc rối sẽ truyền bệnh dịch cho những ai mà nó cắn.
Nhìn kiểu gì thì nó cũng đã coi bọn tôi là kẻ thù rồi.
Đây là một mê cung cụt, và chạy thoát chắc chắn vượt quá khả năng của bọn tôi rồi.
Ngay từ đầu thì tôi cũng không có ý định bỏ qua cho kẻ đầu sỏ đã hủy hoại ngôi làng của Kana. Hạ nó ngay đây đi.
-za....-
[Guruon!]
Ngay khi tôi bước lên trước một bước, con chó dại đó nhảy vào tôi.
[“Hỏa cầu”!]
Tôi bắn một quả “Hỏa cầu” từ bàn tay mình bằng “Vô NIệm”.
Quả hỏa cầu đó bay đến con chó dại mang bệnh kia và đánh thẳng vào nó.
[Kyain!]
Con chó dại mang bệnh đó bị bắn ra xa đằng sau và lăn trên đất.
Con chó dại này đã rất cảnh giác với thanh kiếm của tôi mà. Thế nên tôi mới có thể dùng được chiêu này.
Nhưng kiếm không phải sở trường của tôi, nên chẳng việc gì phải cố đấm ăn xôi cả.
Tôi là ma pháp sư, nên dùng phép là chuyện hiển nhiên rồi.
[“Hỏa cầu” “Hỏa cầu” “Hỏa cầu” “Hỏa cầu”]
[Kyain! kyain…, kyai…, kya…]
Tôi tiếp tục bắn “Hỏa cầu” trước khi con chó dại dịch bệnh kia kịp đứng lên.
Con chó dại yếu dần đi.
Tôi liên tục bắn “Hỏa cầu” cho đến khi nó không còn sức để mà đi chuyển nữa.
Con chó dại giờ đang co giật và đứng trước ngưỡng cửa tử.
Mình biết mà, lửa là thứ công hiệu nhất để trị dịch bênh với vi khuẩn.
Tôi quay lại và nói với Kana.
[Kana, con quái vật này là nguồn gốc của bệnh dịch, đại dịch của ngôi làng. Hãy kết liễu nó đi.]
[Eh....., là do con chó này sao....?]
[Ừ, nó là Dịch bệnh cuồng khuyển. Nó cũng có những đốm đen giống như em, ấy thế mà, nó vẫn rất mạnh khỏe như thế, đúng không?]
[Giờ anh nhắc đến thì..., em nhớ lại rằng người đầu tiên bị bệnh đã nói rằng ông ấy bị chó cắn.]
Chuẩn rồi.
[Azuma-sama...., xin hãy để Kana kết liễu nó.]
[Hiểu rồi. Em nên dùng thanh kiếm này.]
[Cảm ơn anh... rất nhiều.]
Khi tôi giao thanh kiếm cho Kana, cô bé cầm nó mà không chút loạng choạng nào hết.
Thanh kiếm đó cũng phải kha khá nặng đấy.
[Ei!]
Sau đó, hai người bọn tôi bắt đầu mai táng cho dân làng.
Kana khóc trong tang lễ, nhưng em ấy vẫn cố gắng giúp đỡ tôi cho đến cuối.
Hình như sức mạnh thể chất của Kana đã tăng lên chút sau khi trở thành một thủ hộ giả. Em ấy có thể nâng được thứ gì đó nặng thấy rõ luôn.
[Xin lỗi vì đã để ngươi đợi.]
[Kyui!]
Sau khi đã làm xong lễ mai táng và chuẩn bị bản thân, bọn tôi quay trở lại chỗ con golem.
[Waa~, dễ thương quá~!]
[Kyu? Kyui!?]
Kana vội đến ôm Shiro trong tay.
Kana di chuyển nhanh hơn tôi tưởng đấy.
Shiro đáng thương nhìn tôi.
[Xin lỗi nhé, chịu đựng chút nhé.]
Nó không phải là một con vật chữa bệnh (vì nó là quái vật), nhưng tôi để Shiro làm một vật hy sinh giá trị để chữa lành nỗi đau trong tim Kana. Nó sẽ không chết được đâu.
[Kyui~…]
Khi tôi nói vậy, Shiro bỏ cuộc và làm theo lời tôi nói.
[Giờ thì, chúng ta đi sớm đi nhỉ?]
[Vâng!]
[Kyuu!]
Kana vuốt ve Shiro ở mọi nơi, và khi cô bé đã thỏa mãn, cô bé bắt đầu nói chuyện.
Những gì tôi nghe được từ Kana trong khi đi bộ thì dường như là em ấy chưa bao giờ đi ra khỏi làng trước đây, vậy nên, em ấy không biết có những loại quái vật nào ở quanh làng.
Và rồi, một vấn đề cực kỳ lớn xuất hiện.....
[Kana, sao em không mặc đồ lót nào vậy?]
Tôi vô tình thấy được khi bọn tôi đang đi lên dốc, Kana không mặc đồ lót nào cả.
Lạ thật đấy nhỉ? Nếu là nền văn minh khoảng thời trung cổ thì phải có loại đồ lót nào đó rồi chứ....
[Eh...., ah...., vì bị ốm đau quá, nên Kana bỏ luôn....]
Mặt Kana hơi đỏ lên và vội lấy đồ lót của mình ra từ đống hành lý mà em ấy đem theo từ làng.
Quên mặc đồ lót trong khi có mang theo bên mình, Kana là một cô bé cũng khá vụng về.
Nhân tiện, cái mà Kana mặc lên là cái thường được biết đến là đồ lót bí ngô.
Sau khi đi được một ngày đường, bọn tôi đến được mê cung ban đầu của tôi.
Trở thành thủ hộ giả rất tiện.
Đến cả một cô bé nhỏ như Kana cũng có thể liên tục đi bộ một ngày liền.
[Đây là.... nhà của Azuma-sama sao?]
[Ừ, đúng thế. Từ giờ trở đi thì đây cũng sẽ là nhà em, Kana. Trân trọng nó nhé.]
[V-vâng!]
Vậy là, việc nghiêm chỉnh quản lý mê cung bởi tôi và thủ hộ giả đầu tiên Kana bắt đầu.
[Kyui!]
Ah, xin lỗi. Cả Shiro nữa.
Việc quản lý mê cung bắt đầu với tôi, Kana, thú cưng của tôi Shiro và một vài golem.
Trước tiên, hãy từ từ xây dựng lực lượng của chúng ta để sống trong thế giới khắc nghiệt này nào.
Mọi thứ bắt đầu sau đó.
[Azuma-sama? Có gì sao?]
[...Oh, Kana à. Không, anh chỉ hồi tưởng lại chút thôi.]
[Về những người bạn của anh ở thế giới cũ sao? Em ghen tỵ với họ đấy. Họ được anh nghĩ đến quá nhiều, Azuma-sama.....]
[Kyui]
Kana, thủ hộ giả đã ở bên tôi lâu nhất, và Shiro, con thỏ mọc sừng đầu tiên mà tôi thuẩn hóa ở thế giới này, trở nên hơi buồn.
Kana không thay đổi nhiều về ngoại hình kể từ khi tôi gặp em ấy, vì em ấy đã trở thành một thủ hộ giả rồi, thế nhưng, chi có giọng của em ấy là có thay đổi thành của người lớn thôi, tương ứng với những năm tháng mà em ấy đã sống.
[Đừng nói thế chứ. Những ngày ấy đều rất vui đấy. Dù rằng giờ anh đã có những người quan trọng ở thế giới này, nhưng anh vẫn không muốn quên họ dù chỉ là một lần đi nữa.]
[Thực ra, anh muốn quay về đúng không? Về thế giới cũ của anh....]
Tôi lắc đầu.
[Không, dù rằng họ là bạn, nhưng chắc chắn sẽ có lúc, con đường của bọn anh tách ra khỏi nhau. Chỉ là, anh thấy hối tiếc vì đã không thể trả lại lá bùa cho Shindou thôi. Đây là lỗi không thể chữa được, nhưng anh sẽ đặt hy vọng của mình lại cho Carro.]
[Azuma-sama, bạn của anh sẽ thực sự đến thế giới này chứ? Và, nếu như anh ấy đến với tư cách là anh hùng, vậy thì những kẻ nổi loạn ở tầng 40 sẽ....]
[Không cần lo đâu. Anh chắc chắn rằng cậu ta sẽ đến thế giới này, và sẽ không làm một anh hùng. Mà kể cả cậu ta có được triệu hồi làm anh hùng ở thế giới này đi nữa, thì cậu ta cũng không có lý do gì để lấy sức mạnh của mình giúp đỡ cho những kẻ đáng khinh đó.]
Đây là chuyện tôi đã biết được trong khi sống trong thế giới này, Asai đã đến đây rồi, thế nên, Shindou chắc chắn cũng sẽ đến đây. Nhưng xem ra tôi sẽ không thể sống được đến lúc đó, dẫu vậy, tôi vẫn còn thứ mà mình có thể để lại.
Tôi tin rằng tôi đã cố hết sức để chắc chắn rằng Shindou có thể sống thoải mái ở thế giới này.
[Quan trọng hơn là, em có chắc thật chứ? Các em không cần phải đi theo khi anh chết đâu, biết chứ?]
[Đã quá muộn để nói điều đó rồi. Kể từ khi em quyết định rằng sẽ sống cùng anh, Azuma-sama, thì em cũng đã quyết định rằng sẽ chết cùng với anh. Em không thể để anh chết một mình được.]
[Kyui! Kyui!]
[Các cô gái cũng có cảm xúc tương tự. Điều này có nghĩa là bọn em sẽ giao phó trọng trách của mình cho một mình Carro....]
[Anh cũng giao hết trọng trách của mình cho Shindou....]
Shindou sẽ nhận ra tin nhắn của tôi thôi.
Tôi chắc chắn rằng sẽ ổn cả thôi vì tôi sẽ giao phó Carro cho Shindou.
Tôi giao lại mê cung cho cậu, vậy nên, ít nhất, hãy chăm sóc cho Carro.
Xem ra cũng đã đến lúc rồi....
Tôi sẽ đối mặt với thời khắc cuối của đời mình cùng với những người yêu quý bên cạnh và gợi nhớ lại những kỷ niệm quý giá trong tâm trí.
Đúng rồi....
[Xem ra tôi là một người khá may mắn....]
.....
[Azuma-sama?.... Là vậy sao. Chúc ngủ ngon. Cảm ơn những nỗ lực của anh.]
[Kyu…]
[Đây là mộ của Azuma sao?]
[Đúng thế, pyon.]
Khu vực ẩn của mê cung. Tôi thì thầm trước ngôi mộ lớn nổi trội trong tất cả những cái khác.
Đặt ở đó không phải là bản sao của “Trượng của chi phối giả” mà là hàng thật, và một cái móc khóa hình cầu bằng thủy tinh. Đây chắc chắn là cái mà tôi đã cho cậu ta vào một ngày trước khi tôi bị dịch chuyển đến thế giới này.
[Haiz...., vẫn là một người tận tâm như mọi khi.]
[Em nghe được từ những tiền bối, rằng nó là một lá bùa may mắn rất hiệu nghiệm đã cứu mạng Azuma-sama không biết bao nhiêu lần.... pyon.]
[....Nếu nó có ích cho cậu ta, vậy thì cũng rất đáng khi trao nó cho cậu ta.]
[Vậy, anh sẽ làm gì với “Trượng của chi phối giả”, pyon? Em nghĩ Azuma-sama sẽ nói rằng anh có thể dùng nó nếu là anh, Jin-sama, pyon.]
[Tạm thời thì anh muốn để nó lại. Nếu như anh quyết định nghiêm túc làm một chủ mê cung, nếu anh quyết định kế nghiệp Azuma, vậy thì anh sẽ nghĩ đến việc tiếp quản cây trượng này lúc đó.]
[Em hiểu rồi. Pyon.]
Tôi chỉ lấy chiếc móc khóa ở bên cạnh “Trượng của chi phối giả”.
[Vậy nên, giờ anh quyết định chỉ lấy lại mỗi cái này.]
(Hz: Nước đi này méo ai ngờ đến) (Hz: giờ tôi lại thấy tội con cún ghê, chưa được mấy cảnh mà đã bị ăn hành thảm thế rồi)