CHƯƠNG 58: Bữa tiệc và quan sát trận chiến với rồng lửa
Bọn tôi kết thúc buổi nói chuyện ở mê cung rồi quay trở về dinh thự ở vương đô Estalca. (Hz: Ban đầu mình cũng định để Estia, cơ mà, sau khi xem lại raw thì ông tác lại chuyển lại thành Estalca)
[Danna-sama, chúc mừng người đã chinh phục mê cung!] x khoảng 30 người
Khi tôi mở cửa ra, một lượng lớn hầu gái (có cả vài quản gia) đồng thanh nói. Nhìn xung quanh, tôi thấy bên trong dinh thự đã được trang trí quá mức.
[À, ừ nhỉ, cảm ơn....]
Chuyện này đột ngột xảy ra nên tôi có hơi ngạc nhiên. Không, tôi đã thấy cả đống người tập trung ở lối vào rồi....
[Chủ nhân, bữa tiệc đã được chuẩn bị. Xin mời đi lối này.]
Lusia trong bộ hầu gái xuất hiện trước mặt tôi và dẫn đường cho bọn tôi. Căn phòng mà bọn tôi đang đến không phải là căn phòng mà bọn tôi thường hay dùng bữa. Lẽ nào vì bữa tiệc được trang trí quá phô trương sao...?
Chắc thế rồi, dưới góc độ của người bình thường, thì chinh phục mê cung là một thành tựu vĩ đại. Nên cũng chẳng lạ gì khi tổ chức tiệc mừng sự kiện này cả. Mà, họ có được kể chuyện này với người ngoài đâu....
[Chủ nhân, Tiện nữ đã nghe Sakura-sama và Sera-san kể lại rằng người đã chinh phục mê cung, vậy nên, trong lúc người vắng mặt, tiện nữ đã mạn phép tổ chức buổi tiệc chúc mừng. Nhưng nếu người thấy phiền phức quá thì chúng tiện nữ sẽ dọn nó ngay lập tức....]
[Không, tôi không thấy phiền gì hết á. Tôi rất vui khi tổ chức tiệc mừng chuyện vui mà.]
Phá đảo mê cung chắc chắn là một sự kiện tốt rồi. Nhưng cuộc trò chuyện với Carro sau đó còn làm tôi ấn tượng hơn...
[Tiện nữ rất mừng khi nghe người nói vậy.]
Nơi mà Lusia dẫn bọn tôi đến là hội trường. Kích thước của nó tầm khoảng 2 phòng thể dục của trường cao trung. Căn phòng này khá là lớn, nhưng tôi bỏ xó chỗ này vì, cho đến giờ, thì tôi có lý do gì để mà dùng nó đâu.
A: Các hầu gái sử dụng hội trường này khá nhiều (cho các buổi gặp mặt tín ngưỡng của họ...)
Oh, ta hiểu rồi. Vậy là họ rất quen thuộc nơi này, đúng không?
A:.... Vâng.
[Ah, chủ nhân kìa -nanodesu!]
<<Chủ nhân, chúc mừng anh đã hoàn thành mê cung.>>
[[[Chúc mừng (nanodesu)]]]
[Ừ, cảm ơn nhé.]
Cynthia và những người khác dường như đã chuẩn bị mọi thứ ở đây.
Hội trường được trang trí cực kỳ tỉ mỉ. Bàn được xếp ở khắp mọi nơi, và các núi đồ ăn được xếp lên trên đó. Xem ra là tiệc đứng rồi. Một tấm biểu ngữ được treo ở phía trước, với dòng chữ “Tiệc mừng chinh phục mê cung” được viết trên đó. Các trang trí trông như của tiểu học hay nhà trẻ vậy, duy chỉ những thứ được viết trên đó là vượt quá hiểu biết của họ.
Tôi thấy hơi sợ khi nghĩ đến cảnh họ có thể sẽ bí mật vứt bỏ những món đồ trang trí cùng với chỗ thức ăn này nếu như tôi nói không cần tổ thức tiệc.
Ý tôi là, họ đã làm việc chăm chú đến mức này cho đến tận bây giờ, ấy vậy mà, có nhiều khả năng là thành quả của họ có thể sẽ thành vô ích. Nhìn vào cách hành xử của tôi cho đến giờ, họ hẳn đã biết rằng tôi không thích “tiêu tiền” và “phô trương quá mức”. Mặc dù vậy, họ vẫn cố hết mình chuẩn bị một bữa tiệc “phô trương”.
Sẽ thật tuyệt nếu như họ được trao thưởng cho sự cố gắng mình. Sẽ thật tuyệt nếu họ dốc hết sức làm khả năng này tăng lên. Thế nhưng, sự cố gắng của họ có thể sẽ thành công cốc bởi tính tình của bên kia(tôi), bất kể họ đã cố gắng hay là không. Mặt khác, nếu như tôi có thể sẽ thấy vui, vậy thì nó sẽ trở thành lý do để họ cố hết mình ngay cả khi có khả năng cao rằng nỗ lực của họ sẽ trở nên vô ích.... Chắc tôi có hơi lạc quan về các tín đồ rồi.
A:...
Bên trong hội trường cũng có một lượng lớn thuộc hạ của tôi nữa. Có một số khuôn mặt khá lạ lẫm trong số đó. Nói vậy chứ, đa số trong số họ đều là màu vàng (tín đồ), và chỗ còn lại thì là màu xanh (thuộc hạ)....
[Chúng ta bắt đầu ăn thỏa thích được chứ?]
[Vâng, không có gì hết nếu như người thích làm theo ý mình, chủ nhân.]
[Vậy tôi không cần phải mở lời gì hết à?]
Xét cho cùng thì cũng có những thứ rắc rối khi nhắc đến tiệc tùng mà. Tôi muốn tránh chúng nếu được....
[Nếu người muốn, thưa chủ nhân. Ít nhất thì chúng tôi cũng đã chuẩn bị để phòng trước rồi, nhưng....]
[.... Tôi không thích làm thế đâu.]
[Vâng.]
Khi tôi nói vậy, Lusia ra tín hiệu đến một trong các hầu gái đi theo bọn tôi. Hầu gái được kể trên cúi đầu và chạy đến đâu đó. Chắc hẳn cổ đã bảo cổ dọn dẹp những gì mà họ đã chuẩn bị rồi.... Rốt cuộc thì họ đã chuẩn bị cái quái gì vậy?
Bọn tôi quyết định bắt đầu ăn luôn mà không có mở màn gì hết. Theo như trao đổi, thì hiện chỉ có một phần nhỏ thuộc hạ của tôi là ở trong dinh thự này thôi. Một số lượng nhỏ á...., ở đây khoảng 150 người đấy.... lại tăng nữa à?
A: Họ đang tăng lên. Đang đều đặn tăng lên.
Oh, ta hiểu rồi...
Tôi nghe kể rằng những thuộc hạ có cống hiến đến một mức nào đó đã bốc thăm, những ai bốc thăm thắng sẽ được tham dự bữa tiệc này với tư cách là khách, còn những ai rút được phiếu trắng sẽ làm phục vụ. Oh, Cynthia và nhóm của ẻm coi bộ đều rút được phiếu trắng.
Vậy là, có lẽ là vì hầu hết những người ở đây đều màu vàng(tín đồ), mà những cô gái (bởi phần lớn trong số đó là phụ nữ) đều chú ý đến tôi. Họ không công khai nhìn vào tôi, mà là thi thoảng, họ lại nhìn tôi, và còn có những nô lệ sắc xảo vừa tập trung toàn bộ ý thức về hướng này vừa khi trò chuyện với người khác.
Bọn tôi cũng chia ra và bắt đầu ăn thỏa thích. À thì, Maria là người duy nhất ở phía sau tôi....
Giờ thì, cho chút thức ăn ở đó vào đĩa nào.... hoặc là tôi nghĩ như thế, nhưng ngay sau đó, Maria đưa cho tôi thức ăn ở trên đĩa.... Ẻm quá khéo.
[Của anh đây.]
[Ừ...]
Tôi nhận lấy đĩa thức ăn và bắt đầu ăn.
Tôi cứ tưởng rằng những thuộc hạ ở vai khách sẽ đến nói chuyện với tôi, nhưng không ai đến nói chuyện với tôi cả.
A: Lusia đã chỉ thị chi tiết cho họ từ trước rồi.
À, cái quái gì. Nếu phải nói thì, có nghĩa là họ đến đây chỉ để làm mọi thứ sống động thêm thôi à. Vai trò chủ đạo vẫn là tôi, hay đội chinh phục mê cung cho đúng, nhưng chỉ với chừng ấy người mà sử dụng hội trường này thì cô đơn quá. Nói vậy chứ, chính vì lưu ý, mà họ không được mời người ngoài. Vậy thì, có nghĩa là họ phải dùng những người của mình để thay thế thôi....
A: Để đề phòng, thì những thuộc hạ không phải nô lệ cũng đã được mời đến.
Ừ, những bé hoàng tộc Sakuya và Cattleya cùng những quái vật thuộc hạ như Midori cũng đến. Oh, quái vật thuộc hạ của Mio, Potechi cũng ở bên ngoài nữa...
Tôi vừa tìm người để nói chuyện vừa ăn chỗ thức ăn mà Maria đưa cho.
Sakura (với một đống đồ ăn trên đĩa) cùng Cattleya (cũng một đống đồ ăn trên đĩa) đang nói chuyện với nhau. Mình có nên thử đến chỗ họ không đây?
[....Và thế là, những gì mà anh ấy bảo chị làm là chuẩn bị những thứ đó đó.]
[Nhưng, không phải đến lúc gửi được những món đồ của mê cung, đặc sản của vương quốc này, đến tay họ thì đã muộn rồi sao?]
[Đây chính là lúc để em tỏa sáng kỹ năng của mình. Cách dễ nhất, đó là trao đổi thương mại.]
[Em hiểu rồi, em không biết đấy.] (Hz: cho ai đó thắc mắc tại sao Sakuya ít tuổi hơn mình lại để là chị, còn Cattleya là em thì, mình tuân theo thứ tự nhé, và nghiễm nhiên Sakura là chị cả rồi)
Vì lý do nào đó mà hai ẻm đang nói chuyện với khuôn mặt nghiêm túc. Lẽ nào có liên quan đến chuyện quốc gia? Chắc tôi nên đến chỗ khác mà không báo với họ thôi, vì cơ bản thì, tôi không thích cắt ngang cuộc trao đổi về các chính sách quốc gia của họ.
[Ah, onii-chan! Đến đây!]
Vì Sakuya đã nhận ra và vẫy tay ra hiệu với tôi, nên tôi cho rằng không có vấn đề gì cả và đi đến đó.
[Một lần nữa, chúc mừng anh đã hoàn thành mê cung!]
[Chúc mừng.]
[Ah, cảm ơn. Nhưng em không có gì muốn nói sao, Cattleya?]
Dù gì thì, mê cung của vương quốc của Cattleya đã bị chinh phục mà. Tôi chắc chắn là có rất nhiều thứ mà em ấy tò mò và muốn nói.
[Là về anh đã hoàn thành mê cung sao, Jin-sama? Hay là Jin-sama đã trở thành chủ nhân mê cung? Mà, em đã rất ngạc nhiên trước 2 tin đó đấy, nhưng em nghĩ rằng, ít nhất thì, hoàn thành mê cung chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Dù sao thì anh cũng đã nhắm đến việc chinh phục mê cung mà....]
[Mà, không một ai trong số thuộc hạ của Onii-chan có chút nghi ngờ gì đến tin anh ấy đã chinh phục mê cung mà.]
[À thì, anh đã nói là anh sẽ chinh phục nó mà, nên anh sẽ làm bằng được.]
Còn cả chuyện của Azuma nữa và tôi cũng không định từ bỏ miễn là không có gì nghiêm trọng xảy ra.
[Em vẫn chưa rõ lắm về những gì mà một chủ nhân mê cung có thể làm, nhưng vương quốc này sẽ không bị sụp đổ chứ?]
[Không, cơ bản thì anh vẫn giữ nguyên hiện trạng của nó.]
[Vậy thì, không có vấn đề gì hết. Như vậy cũng có nghĩa là vương quốc này đã nằm dưới sự điều khiển của anh giống với Kastal rồi thôi.]
Trông có giống anh đang điều khiển Kastal đâu. Đến cùng thì anh cũng chỉ nói rằng nữ hoàng Sakuya là thuộc cấp của anh thôi mà....
[Nghĩ theo hướng bình thường thì đây là chuyện hệ trọng đấy. Mà, cũng nhờ có Kastal trở thành của Onii-chan mà giờ nó đã trở nên phồn vinh.]
[Thật sao?]
Anh không có biết vụ đó đấy, biết không?
A: Các hầu gái đã làm rất nhiều thứ.
Ah~... Vậy ra các hoạt động dạo gần đây đã lên đến tầm ảnh hưởng đến “sự phồn vinh” rồi cơ à... Vả lại, mặc dù ngươi nói là “các hầu gái”, nhưng mà Alta à, ngươi là người dẫn đầu họ, đúng không?
A:...
[Đúng thế, các thuộc hạ của Onii-chan đã thiết lập căn cứ ở nhiều nơi và nhờ việc họ điều trị cho những người bị thương ở mức giá thấp và tạo ra nguồn cung ổn định bằng ma thuật dịch chuyển cùng <Rương đồ> mà tình trạng trong nước đã nhanh chóng được ổn định dạo gần đây.]
[Thật đấy à.... Lần đầu tiên anh nghe có vụ này đấy.]
A: Tôi thấy những chuyện vụn vặt đó không quan trọng đến mức phải thông báo cho người, chủ nhân.
Sao việc cải thiện tình trạng trong nước của một vương quốc lại là chuyện nhỏ được đấy, là câu mà tôi muốn nói.
A: Những thông tin không trực tiếp có lợi cho chủ nhân thì chỉ là chuyện vặt.
Nếu đây là tiêu chuẩn đánh giá của ngươi, thế thì chúng đúng là chuyện vặt thật.... Mà, cứ làm những gì ngươi thích đi miễn là đứng bắt thuộc hạ của ta làm chuyện vô lý là được.
A: Vâng. Tôi sẽ ghi nhớ điều này.
Và rồi, Cattleya nắm lấy tay tôi.
[Bằng mọi cách! Xin hãy điều thuộc cấp của anh đến Estia nữa!]
Vì Cattleya là một cô gái xinh đến mức vô lý, nên gần như mọi thằng đàn ông sẽ nghe theo yêu cầu của em ấy khi được ẻm nắm tay nhờ.
[À, mình nghĩ sẽ như thế mà.]
Sakuya gật đầu đồng ý.
[À, nếu như Alta không thấy có vấn đề gì....]
A: Sự phân bổ đã hoàn thành đến một mức độ nhất định. Tôi sẽ tăng tốc lên chút từ giờ trở đi.
[Cậu ấy nói vậy đó.]
[Cảm ơn rất nhiều!]
Vậy thì, nhờ ngươi đấy, Alta.
A: Vâng.
[Nhắc mới nhớ, khi nãy, trước khi anh đến đây, hai en còn làm mặt nghiêm túc lắm mà, có gì đã xảy ra sao?]
[Eh? Ah, không, không có gì đâu. Phải không, Cattleya-chan?]
[Eh, ah, vâng. Không có gì hết.]
Nếu cả 2 đã nói không có gì vậy thì chắc không có gì rồi. Ít nhất thì tôi sẽ không bắt họ nói thứ mà họ không muốn nói.
[Được rồi. Nếu có rắc rối gì thì cứ bảo anh nhé, được chứ? Vì ít nhất thì anh sẽ giúp hai đứa. Nhưng anh sẽ suy nghĩ nếu là “vì nhân dân” đấy......]
[A-ahaha....]
Sakuya thì có hơi ngượng ngùng. Là vì bọn tôi vừa mới đến Estia thôi, mà ẻm đã lập tức giao cho một nhiệm vụ liên quan đến quốc gia rồi.
[Em định sẽ tham gia công vụ kể từ giờ trở đi. Tuy nhiên, em không định dính dáng đến các vấn đề có thể làm xoay chuyển quốc gia, vậy nên, em nghĩ khả năng đó thấp lắm. Mà giả như em có chuyện cần nhờ đến anh thật, vậy thì, em sẽ chuẩn bị phần thưởng kỹ lưỡng, nên xin anh hãy yên tâm.]
[Ừ, em hiểu là được. Oh, tốt nhất là hỏi ý kiến Alta trước ấy. Nếu như chỉ là chuyện nhỏ thôi thì Alta sẽ giải quyết cho em.]
Nhờ đấy.
A: Tôi hiểu rồi.
[Oh, cách đó cực kỳ tiện đấy, chị tiến cử cách đó luôn.]
Sakuya gật đầu. Coi bộ ẻm rất thường hay hỏi Alta rồi.
[Cảm ơn anh một lần nữa.... Phù, thực lòng, kể từ khi trở thành thuộc hạ của anh, em thấy chỉ những thứ tốt đẹp xảy đến thôi. Em xin lỗi vì đã nói “bán linh hồn cho quỷ dữ”.]
Cattleya im lặng cúi đầu. À thì, em ấy đã nói câu đó trước khi trở thành thuộc hạ của tôi.
[Oh, em đã nói câu đó nhỉ. Đừng bận tâm nhé. Đúng thực là câu đấy nghe ác ác nhỉ.]
[Sao cơ? Em đã nói câu đó với Onii-chan sao? Aah, lần đó với em, anh cũng đã biến em thành thuộc hạ của anh để đổi lại cứu em, nên em nghĩ gọi anh là ác quỷ được đấy....]
Đúng thế. Lúc đấy đúng thật là tôi cũng không ăn nói chỉnh chu với Sakuya nữa.
[Mặc dù em nói vậy, nhưng khi đấy, kẻ thù của em là quỷ tộc, thế nên, theo góc nhìn đó, thì Onii-chan là một thiên thần.]
[Hình tượng đấy cũng không hợp với anh đâu....]
Tôi tưởng tượng hình ảnh bản thân mình ngây thơ thuần khiết, mọc cánh sau lưng, thật kinh ngạc rằng hình tượng đấy lại rất rất không hợp với tôi. Kể cả tôi có sử dụng kỹ năng <Quang luân> và cõng Dora ở sau lưng đi nữa, thì tôi cũng vẫn không thể nói rằng trông tôi hợp được.
[Em nghĩ đúng thế thật ~]
[Nhưng em vẫn rất biết ơn.]
[Oh, tất nhiên là em cũng thế.]
[Ừ, anh biết mà. À thì, từ giờ mong các em chiếu cố.]
[[Vâng!]]
Tôi chia tay nhóm Sakuya và Cattleya và đi loanh quanh tìm kiếm đồ ăn. Hay nói đúng hơn thì là, Maria đưa thức ăn mỗi khi tôi thử lấy chúng, thế nên, công việc của tôi chỉ đơn giản là nhận lấy chúng. Coi bộ, tôi có thể sẽ thành một tên vô dụng trên đời mất nếu tôi ở cùng với Maria trong một thời gian dài....
A: ....(Nhưng hình như đấy là mục đích của cô ấy mà.)
Sao? Ngươi vừa nói gì sao?
A: Không, không có....
Oh, được rồi.
Khi tôi đang vừa đi vừa ăn được một lúc, thì tôi đột nhiên nghe được tiếng đàn piano.
Trong khi còn đang thắc mắc âm thanh đó là gì, thì khi tôi nhin về hướng phát ra âm thanh đó, tôi thấy Fiyu, bé nô lệ mới của bọn tôi, đang chơi piano.
Bên cạnh ẻm là Mira đang cầm violin, cùng với một vài hầu gái khác đang cầm dụng cụ âm nhạc và bắt đầu biểu diễn âm nhạc.
Tất cả đều mặc đồng phục. Mang đến cho tôi cảm giác như một bộ lễ phục trắng. Mira à, lễ phục không hợp với cô đâu. Màu trắng không hợp với hình ảnh của một ma cà rồng đâu, mà bộ ngực của cổ còn quá lớn nữa; bộ đồ mà cô ấy mặc đem lại cảm giác khác với những cô gái khác, theo hướng không đứng đắn....
Cách đây không lâu, Fiyu đã trở nên u mê vì cú sốc mất đi cánh tay của mình và rơi vào tình trạng không thể làm được gì hết. Thế nhưng cô ấy đã thành công lấy lại nhận thức của mình sau khi cánh tay của cô ấy được phục hồi, và giờ thì cổ đã trở thành nô lệ (hầu gái) của tôi.
Hm? Giờ nhìn kỹ lại thì, không phải những hầu gái đó là những hầu giá từng làm sát thủ sao?
A: Vâng, đúng vậy.
Ấn tượng tôi có được trước cảnh cô con gái cũ của cựu công tước Garfield và nhóm sát thủ trực thuộc dưới quyền điều khiển của cựu công tước Garfield biểu diễn âm nhạc với nhau khá là bất ngờ đấy, nhỉ?
Tôi đã ở đây rồi, nên tôi quyết định nghe họ biểu diễn một lúc.
Trước âm nhạc thì tôi chi là một tên nghiệp dư thôi, nhưng tôi hiểu rằng buổi biểu diễn này, không, tài năng của Fiyu rất nổi bật. Tiếng piano của Fiyu rõ ràng là đang nắm vai trò chủ đạo, và tôi chỉ nghe được những tiếng nhạc khác đang đóng vai trò bổ trợ làm cho tiếng piano của em ấy hay hơn thôi. Có một vài người có kỹ năng âm nhạc ngoài Fiyu ra. Nhưng kể cả vậy đi nữa, thì dường như là có một bức tường không thể vượt qua giữa họ và Fiyu.
Sau khi họ kết thúc vài bản nhạc, Fiyu cùng những người khác đứng lên, cúi đầu và rời đi. Những ai nghe buổi biểu diễn của cô ấy đều lập tức vỗ tay.
Đến cả tôi cũng phải nhận định rằng buổi biểu diễn của Fiyu vốn không phải là thứ để biểu diễn ở một bữa tiệc. Giờ tôi hiểu được tại sao cựu công tước Garfield lại tuyệt vọng tìm cách để chữa trị cho cô ấy rồi. Nhưng tôi không tha thứ cho lão ta đâu.
Vì tôi đã ở đây rồi, nên tôi quyết định cũng nên thử ghé qua hậu trường chút, à thì, nó là phòng chờ mà, của Fiyu và những người khác. Bình thường thì hậu trường không phải là nơi để mà ghé quá, cơ mà, ờm, gì cũng được. Đặc quyền của chủ nhân sao? Kiểu đấy.
Đến trước cửa phòng chờ, tôi gõ cửa.
[Vâng~, ai đó~?]
[Là anh.]
[Ôi trời~, là chủ nhân sao~ Xin mời, cứ tự nhiên vào trong~]
Khi tôi mở cửa bước vào, Mira, Fiyu và các hầu gái đang thay đồ. Mira này, sao cô lại mời vào trong khi còn đang bận thay đồ đấy...?
[Sao vậy~?]
[Ờm, đừng có mà mời tôi vào trong khi cô còn đang thay đồ chứ.]
[Ý em là~, nếu anh muốn vào, thì chủ nhân~, bọn em có quyền gì để mà từ chối đâu, đúng chứ~]
Những hầu gái khác cũng gật đầu. Nhưng không ai trong họ thể hiện chút xấu hổ gì hết.
Nhân tiện, Fiyu thì đang im lặng tiếp tục thay đồ. Tất nhiên là không chút xấu hổ gì rồi.
[Ờm, cũng đúng, nhưng... vả lại, ít nhất thì tôi cũng có thể đợi cho đến khi mọi người thay đồ xong mà, đúng chứ?]
[À thì~, bọn em nghĩ bị nhìn thấy cũng chẳng sao cả, nên~ anh không cần phải bận tâm đâu~.]
Mira nói vậy, còn Fiyu thì cũng gật đầu sau khi thay đồ xong trước những người khác. Rồi cô ấy viết gì đó trên một món trông như bảng phác họa.
Viết trên đó là “Bị thấy khi thay đồ không ảnh hưởng gì đến âm nhạc của em cả, nên em không để tâm đâu.”
Fiyu đã tuyên bố rằng ẻm sẽ hi sinh mọi thứ vì âm nhạc. Vậy nên ẻm sẽ không nói câu nào. Ẻm có tập các bài luyện thanh và hát, nhưng ngoài những cái đó ra thì về cơ bản, ẻm sẽ giao tiếp bằng cách viết. Nghe nói là, nói chuyện bình thường cũng sẽ gây áp lực lên cổ họng nữa. (Hz: giờ mình mới biết đấy, thảo nào dạo gần đây thấy họng hơi rát rát)
Ẻm đúng là một cô gái khá cực đoan, nhưng vì LV kỹ năng <Biểu diễn> và <Ca hát> của ẻm khá cao, thế nên ẻm tập trung vào khoản đó cũng là điều dễ hiểu thôi.
[Vậy~, anh có việc gì với bọn em sao~?]
[À thì, buổi biểu diễn rất tuyệt, thế nên tôi đến để chúc mừng mọi người.]
“Bọn em rất vui nếu anh thấy hài lòng.”
[Đúng thế~. Đã một thời gian dài kể từ lần cuối em biểu diễn nhiều đến vậy đấy~]
[Cô vốn đã biết chơi đàn sao?]
[Vâng~, vì em là con gái của trưởng làng nên em phải học nhiều thứ mà~.]
“Cô ấy tiến bộ ngay tức thì. Cô ấy có năng khiếu rất tuyệt vời.”
[Không có gì lớn cả~. Chị cũng rất vui~]
Fiyu viết nhanh thật. Thật kinh ngạc khi cô ấy giao tiếp bằng cách viết, ấy vậy mà, lại chẳng thấy khó chịu gì khi cô ấy sử dụng nó để giao tiếp cả.
[Nếu vậy thì, chắc sẽ không lâu cho đến khi Fiyu quay trở lại sân khấu.]
Cổ giỏi đến mức này mà, nên tôi chắc rằng cô ấy sẽ có thể tạo ra một cú trở về sống động đủ để xuất hiện trên sân khấu trong các cuộc thi hay tổ chức các buổi hòa nhạc.
“Vâng. Một số chuyện này đã được nhắc đến. Em sẽ vừa hát solo, vừa hát cùng “ban nhạc”.]
[Ban nhạc sao? Cô đang muốn nói đến các hầu gái ở đây đấy à?]
“Vâng. Dường như họ cũng đã chọn con đường âm nhạc cùng với em rồi.”
Như Fiyu đã nói..., không đợi cái đã, viết, một trong những hầu gái (cựu sát thủ) bước lên.
[Cho đến giờ bọn em đã chẳng làm được gì ngoài khiến mọi người buồn lòng. Vậy nên, bọn em muốn làm mọi người vui lên kể từ giờ trở đi.]
Các hầu gái khác cũng gật đầu.
Nếu cổ đã nói vậy, thì tôi cũng không thể nói không rồi. Mặc dù trước kia họ đã cố ra tay với tôi, nhưng giờ thì họ đã là thuộc hạ của tôi rồi. Nên nếu như họ vẫn còn thấy hối hận, vậy thì tôi muốn họ quên chúng đi. Nếu như có một cách giải quyết hoàn toàn vấn đề này, thế thì tôi còn không có ý kiến gì ấy.
[Em tham gia tạm thời thôi, nhưng~ em cũng đang tham gia đấy~]
“Để giấu thân phận ma cà rồng của Mira-san, bọn em sẽ cho cô ấy tham gia trong một khoảng thời gian cố định là 3 năm. Em nghĩ em muốn cô ấy quay trở về nhóm âm nhạc nếu như anh có thể biến cô ấy trở về làm người thường.”
[Đến lúc đó, thì cho chị tham dự chính thức nhé~]
“Vâng.”
Bình thường thì nên để Mira không xuất hiện quá nhiều trước sân khấu để tránh thân phận ma cà rồng của cô ấy bị lộ ra. Tạm thời thì 3 năm sẽ là giới hạn kể từ thời điểm đó, nhưng Mira, Fiyu và những hầu gái khác dường như là muốn cổ quay trở lại làm người nếu được và tiếp tục con đường âm nhạc.
[....Anh sẽ tìm ra cách đưa em trở lại làm người, Mira, nên đợi anh nhé, nhưng đừng kỳ vọng quá nhé.] (Hz: đổi cách xưng chút nhé :”>)
“Không phải nên là ‘anh chắc chắn sẽ tìm ra cách, nên hãy tin tưởng chờ anh nhé’ mới đúng sao?”
[Đúng thế mà, vâng~ em sẽ yêu anh lần nữa nếu như anh nói câu đó với em đấy~]
[... Tôi không thích nói những thứ vô trách nhiệm đâu. Tôi nói câu đó là vì tôi không có gì khác ngoài đặc kỹ của mình với Alta cả, hiểu chứ?]
Đặc kỹ của tôi xuất hiện nhằm giúp ích cho tôi, nên cũng có khả năng lắm. Nếu tôi thực sự muốn, thì khả năng này sẽ tăng lên.... Nhưng dù vậy đi nữa thì tôi cũng không thể nói chắc chắn được.
[Em biết mà~ nên em sẽ không đòi hỏi gì vô lý đâu, được chứ~?]
“Em vừa nghĩ ra điều này, nếu như chúng ta để Mira mặc đồ hóa trang tham gia ban nhạc thì sao nhỉ? Em không nghĩ họ sẽ phát hiện ra cô ấy là Mira-san đâu nếu như chúng ta thay đổi bộ đồ hóa trang vài năm một lần?”
[Ý tưởng hay đấy, nhỉ~!]
Đúng thực là, nếu làm như vậy thì sẽ dễ dàng đánh lừa được người khác đến một mức độ nào đó. Tuy nhiên, kế hoạch đó có một lỗ hổng chết người.
[Họ sẽ nhận ra thông qua bộ ngực của cổ, em có nghĩ thế không?]
[Ah.]
“Ah.”
Bộ ngực kỳ vĩ của cổ là độc nhất. Ít nhất thì người khác sẽ nhận ra rõ rằng họ là cùng một người.
Sau đó, tôi nghe họ trình bày về những cách khác như trang điểm để tạo thêm chút tuổi tác cho cổ hay giấu bộ ngực kỳ vĩ của cổ đi, nhưng kết quá dường như đều không thỏa đáng.
Về chuyện này, xem ra tôi phải cố hết mình rồi.
Tôi nói chuyện với những người tham dự bữa tiệc một lúc cho đến khi sực nhớ ra một chuyện, nên tôi đi tìm Mio với Dora.
Nhìn vào bản đồ, tôi thấy Mio đang ở ngoài với Potechi. Còn Dora thì đang ở gần cái bàn có nhiều đồ ngọt. Đi tập trung họ lại cái nào, bắt đầu với Dora ở gần trước.
[Dora, đến đây.]
<<Vâng~>>
Em ấy đến chỗ tôi ngay sau khi tôi đến gần gọi ẻm.
[Anh đang đến chỗ Mio, em đi cùng anh không?]
<<Có!>>
Em ấy trả lời và đưa tay ra, vậy là tôi đưa cái đĩa đang cầm cho Maria và nắm tay em ấy.
Ra đến bên ngoài, bọn tôi thấy Mio đang cố cho Potechi ăn. Hay nói đúng hơn thì, em ấy đang đưa tay trái ra còn tay phải thì đang cầm thịt.
[Em đang làm gì đấy?]
[Oh, chủ nhân. Đợi một chút.... Nào, nhanh nào.]
[Ku~~n...]
Potechi kêu lên buồn bã và rồi đặt chân trước bên phải của nhóc ấy lên tay trái của Mio.
[Ngoan lắm!]
Mio nói, rồi cho Potechi ăn miếng thịt mà em ấy đang cầm trên tay trái.
[Anh hỏi lại nhé. Em đang làm gì đấy?]
[Như anh thấy đấy, em đã có thể cho Potechi đưa chân của nhóc ấy cho em rồi. Cậu bé này sẽ không đưa anh chân của nhóc ấy nếu như anh không cho nhóc ấy thấy thịt đâu. Potechi không phải là một chú cún, thế nên nhóc ấy dường như không muốn đưa chân cho em, nhưng nhóc ấy khá là miễn cưỡng khi không thể chiến thắng được sự cám dỗ của thịt. Thấy không, có vết nước dãi trên chân Potechi này.]
[...Oh, đúng thế.]
Nhìn vào thì, đúng là dưới chân Potechi rất ướt. Dựa theo tiếng hú buồn bã của nhóc ấy khi nãy, thì chắc hẳn nhóc ấy đã chống lại sự kháng cự của mình. Cơ mà, Potechi hiện giờ thì trông đang rất hạnh phúc ăn miếng thịt.
[Hah~hah~!]
Potechi cắn miếng thịt với sức mạnh đáng kinh ngạc. Một sinh vật ở bên trong cũi chó và sẵn lòng đưa chân ra. Thì chính là một chú chó. Nói cách khác, Potechi là một chú chó. Rốt cuộc thì Tiên Lang (hiếm) là cái quái gì cơ chứ....
[Như anh thấy đấy, cậu nhóc này là một đứa vô dụng...]
[Chúng ta xong việc với mê cung rồi, nên em có thể cho nhóc ấy đi du hành cùng chúng ta mà nhỉ?]
[Không thể đâu. Nhóc ấy sẽ không thể chịu nổi một chuyến đi với chủ nhân đâu.]
Mio hoàn toàn từ chối đề nghị của tôi.
Rất khó để nhận định được là em ấy đang muốn nói Potechi là một đứa vô dụng hay chuyến đi với tôi khốc liệt nữa.
[Em không có lựa chọn nào khác ngoài cho nhóc ấy ngoan ngoãn làm chó trông nhà thôi...., không đợi đã, một con chó cưng trông nhà không đáng tin cậy của dinh thự....]
[Em không thể gọi nó là chó trông nhà được.]
[Chúng ta có bản đồ mà, rồi còn cả Tamo-san nữa, nên không cần đến trông coi. Nghĩa là chúng ta cho cậu nhóc này làm chó trông nhà chỉ để làm cảnh thôi.]
[Nhóc ấy gần như một thú cưng hoàn toàn rồi.]
[Ừ, em nói đúng....]
<<Ta sẽ không đưa vai đó cho mi đâu~!>>
Dora đang hừng hực khí thế cạnh tranh kỳ lạ. Oh, em ấy nhận thức vai trò của em ấy là một thú nuôi à.
Vậy là, bọn tôi quyết định để lại Potechi ở nhà. Tôi thắc mắc em ấy thuần phục nhóc ấy làm gì chứ....
[Bởi vì nhóc ấy là một thú hiếm...]
[Ku~n...]
Khi tôi hỏi Mio, em ấy trả lời như vậy trong khi đưa mắt ra chỗ khác. Không hẳn là tôi không hiểu cảm giác của em ấy. Potechi ăn xong miếng thịt và nghe được cuộc hội thoại này thì kêu lên buồn bã.
[Thế, chủ nhân, có vấn đề gì sao?]
[Ừ, Maria, Mio và Dora, anh đang nghĩ đến chuyện tặng bọn em vũ khí làm quà.]
<<Vũ khí~?>>
[Vũ khí sao?]
[Sao lại là lần này chứ?]
Dấu hỏi chấm nổi lên trên đầu cả 3.
[Nói đơn giản thì, chúng là phần thưởng thêm vì đã hoàn tất mê cung. Vũ khí của bọn em không phải là đồ huyền thoại, đúng chứ? Nên là anh đang định căn chỉnh lại bọn em chỗ đó.]
[Thật ngạc nhiên khi chuẩn bị vũ khí huyền thoại chỉ vì lý do đó đấy.]
Dora với Mio đang dùng trang bị Mithril. Hiện giờ bọn tôi đang sở hữu vũ khí cấp tạo tác, chúng nằm ở vị trí cao hơn những vũ khí hiếm làm bằng mithril. Thế nhưng, bọn tôi đã đưa ra kết luận dựa trên sự khác biệt giữa cấp hiếm với cấp tạo tác, là nên dùng vũ khí mà mình quen vẫn hơn là thay mới vũ khí của mấy ẻm, thế nên, cho tới giờ, mấy ẻm vẫn còn đang dùng trang bị mithril.
Lần này, đưa cấp vũ khí của mọi người lên cấp truyền thuyết là mục đích của tôi, thế nên, đúng vậy đấy, tôi sẽ thay vũ khí mới cho họ.
[Mà, anh có rồi, nên dùng chúng đi.]
[Em sẽ dùng nếu dùng được.]
[Cho phép em vinh dự được dùng chúng.]
<<Cảm ơn~!>>
Thái dương kiếm – Sol
Phân lớp: kiếm một tay
Độ hiếm: Truyền thuyết
Ghi chú: Tăng hiệu quả khi được trang bị cùng với “Nguyệt quang kiếm – Luna”, Ngụy trang kiếm, tự động sửa chữa.
Nguyệt quang kiếm – Luna
Phân lớp: kiếm một tay
Độ hiếm: Truyền thuyết
Ghi chú: Tăng hiệu quả khi được trang bị cùng với “Thái dương kiếm –Sol”, Ngụy trang kiếm, tự động sửa chữa.
Tôi đưa Maria một bộ đơn thủ kiếm – đoản kiếm. Cơ bản thì Maria chiến đấu chỉ với một thanh đơn thủ kiếm, nhưng em ấy vẫn có thể dùng được vũ khí bộ. Vì vậy mà tôi đã nghĩ đến việc cho em ấy một bộ trang bị mà chỉ một thanh thôi cũng rất mạnh, nhưng khi dùng cả 2 thanh thì còn mạnh hơn nữa.
Nhân tiện, ngụy trang kiếm là một hiệu ứng biến toàn bộ thanh kiếm trở thành vô hình khi đổ MP vào. Nghĩ theo góc nhìn bình thường thì vũ khí vô hình đáng sợ thật đấy, nhỉ? Hơn nữa, người sở hữu chúng lại còn là một chiến binh giỏi như Maria nữa chứ. Oh, MP tiêu thụ rất cao, nên BÌNH THƯỜNG thì chúng không dùng lâu được.
Tinh cung – Meteor
Phân lớp: Đoản cung
Độ hiếm: Truyền thuyết
Ghi chú: chuyển đổi MP thành mũi tên, điều chỉnh cho cự ly bay xa (Hz: bên eng là ‘large Bay distance correction’, còn raw thì là ‘飛距離大補正’ tạm thời mình chưa tìm được câu nào phù hợp hơn, ai có góp ý thì thoải mái cmt để chúng ta cùng bàn luận nhé), tự động sửa chữa.
Tôi đưa một cây đoản cung có tên Meteor cho Mio. Nó là một cây cung cao cấp có thể dùng bằng cách, đổ MP vào, kéo dây cung, cung cấp MP tạo hình mũi tên và bắn đi. Nó hoàn toàn giải quyết được vấn đề chết người của cung thủ, tiêu thụ tên. Tất nhiên là vẫn có thể bắn tên thường được rồi.
Ngoài lề chút, ma tiễn sẽ biến mất sau khoảng 5p. Nếu như ta đổ thêm MP, mũi tên sẽ to hơn. Khi tôi thử nó đợt trước, một mũi tên có kích thước bằng cả một cái cột điện thoại bay xa hơn 5km. Bình thường thì nó là một món vũ khí chiến lược đấy.
Cây trượng của kẻ thống trị - bản sao
Phân lớp: Chiến trượng
Độ hiếm: Truyền thuyết
Ghi chú: có thể thêm MP để gia tăng sức mạnh tấn công.
Chiếc khiên công lý – Aegis
Phân lớp: Khiên
Độ hiếm: Truyền thuyết
Ghi chú: Mở rộng tầm bảo vệ, tự động sửa chữa
Tôi đưa Dora cây chiến trượng mà Chủ nhân mê cung – bản sao đã từng dùng. Nó rất hợp với Dora nên tôi quyết định cho em ấy dùng nó. Còn về chiếc khiên thì, nó có hiệu ứng tăng tầm bảo vệ ra ngoài phần được khiên che. Có vẻ như sức phòng thủ của phần ở ngoài khiên hơi thấp, nhưng vẫn đủ tăng sức phòng thủ rồi.
Còn về “Cây trượng của kẻ thống trị - bản sao”, ý định thực của tôi là tôi muốn ai đó sử dụng nó, vì nó là một tạo tác có liên quan đến Azuma. Nhân tiện, “Cây trượng của kẻ thống trị” bản gốc thì hình như là được để trên mộ của Azuma. Nghe nói là mộ của cậu ta nằm ở khu vực ẩn của mê cung, nên tôi đang định sớm đến thăm mộ cậu ấy.
“Cây trượng của kẻ thống trị” có độ hiếm cao hơn lớp truyền thuyết, là lớp huyễn tưởng, nhưng quả thực là, tôi không thể ép bản thân sử dụng vũ khí được để trên mộ của bạn thân mình được.... Cảm giác như Azuma sẽ nói là “Đừng để ý, đồ tốt mà không dùng thì còn phí hơn” gì gì đó.
[Oh~, trông tiện đấy.]
[Vâng. Xin cho phép em được bảo vệ cơ thể anh bằng những vũ khí này từ giờ trở đi, Jin-sama.]
<<Em thấy rất mạnh~>>
[À thì, chúng ta đã vượt qua cả sự khác biệt về vũ khí tác động đến thắng thua rồi.]
[Anh nói thế là hết phim rồi đấy...]
Mio tsukkomi câu mỉa mai của tôi.
Tôi chia tay Mio với Dora, và lạc trong dòng suy nghĩ ở góc cuối hội trường.
[Tiếp đến là Asai....]
Azuma Akira và Asai Yoshinobu là 2 người mà tôi có thể gọi là bạn thân nhất ở thế giới cũ của mình. Ít nhiều gì thì tôi cũng có 2 người bạn thuở nhỏ nữa, nhưng họ không nằm trong phạm trù “bạn thân nhất”.
Bạn thân nhất của tôi,Azuma, như chúng ta đã biết rồi đấy, là chủ nhân mê cung cuối cùng. Cậu ấy đã bị dịch chuyển đến thế giới này và kết thúc cuộc đời tại thế giới này trước mọi người trong trường. Cậu ấy dường như đã có một khoảng thời gian khó khăn, nhưng cậu ấy dường như không phải chịu cảnh ra đi không buồn bã, nên tôi sẽ coi đây là một điều tốt.
Còn đứa bạn thân còn lại, Asai Yoshinobu, thì có lẽ là một anh hùng. Ah, tôi sẽ giải thích thêm để không bị hiểu lầm nhé, tôi không có nói về những anh hùng được triệu hồi lần này. Mà là những anh hùng đã được triệu hồi từ rất lâu về trước.
Vào ngày mà bọn tôi được triệu hồi đến thế giới khác, không chỉ có Azuma không đến buổi thuyết trình, mà còn có cả Asai không đến trường nữa.
Tôi nhận được một cuộc gọi của em gái Asai trước khi đến trường, hình như là cậu ta đã mất tích từ sáng hôm đó. Khi em ấy vào phòng cậu ta, thì thấy nó trống không, thế nên, em ấy đã liên lạc cho thằng bạn xấ(u)..., bạn thân của cậu ta, là tôi.
Nếu chỉ có vậy thôi thì đây là một vụ mất tích bình thường rồi, nhưng tôi đã biết được sau khi đi du hành. Rằng, Asai đã được triệu hồi đến thế giới này làm anh hùng.
Tất nhiên, tôi có vài lý do cho điều này rồi.
Đầu tiên, là sự tồn tại của “Đại kiếm của thủ hộ giả” và “Đại khiên của thủ hộ giả” mà tôi có được ở Kastal.
Chúng là những trang bị huyền thoại mà Sera hiện đang sử dụng, nhưng thiết kế của những vũ khí đó lại giống hệt với trang bị mà Asai sử dụng trong game ở thế giới cũ của bọn tôi.
Người đã tạo ra chúng là câu chuyện về một cựu anh hùng. Anh hùng đó... không phải Asai. Có một sự khác biệt lớn giữa nhân cách của anh hùng mà tôi được nghe với nhân cách của Asai. Asai không có ngu đến mức đó, nên....
Anh hùng sở hữu phước lành loại sản xuất cực kỳ nổi tiếng ở Kastal. Thế nhưng, điều này không có nghĩa là anh hùng này du hành một mình. Một ghi chép còn sót lại viết cậu ấy hành động một cặp với một anh hùng khác.
Tên thật của người đó không rõ, nhưng một cái tên nghe như biệt danh đã được chép lại. Cái tên đó là “Thiên nhãn dũng giả Arthur”. Đây là lý do thứ hai, nói trắng ra thì, điểm này gần như là mấu chốt rồi.
Lý do thứ ba, lý do cuối cùng, và cũng là lý lẽ đanh thép nhất theo nghĩa nào đó.
Ngay từ đầu thì, làm gì có chuyện nực cười như Azuma và tôi bị chuyển đi đến thế giới khác mà Asai lại không bị chuyển đi cơ chứ, đúng thế không?
Tất nhiên, có khả năng là cậu ta bị chuyển đến sau cả tôi. Nhưng khi sắp xếp mọi chuyện cho đến giờ và xem xét đến khả năng cái tên “Thiên nhãn dũng giả Arthur” đó không phải Asai, thì tôi cũng có thể nói rằng khả năng đó là 0%.
Đây có thể là một bằng chứng đầy lỗ hổng, nhưng tôi tin chắc rằng Asai đã ở thế giới này.
Có lẽ, Asai cũng đã đến chân trời rồi.
Anh hùng sở hữu phước lành loại sản xuất đã để lại một giai thoại rằng anh ta đã ở lại Kastal đến cuối đời, nhưng lại có những bản ghi chép nói lại rằng “Thiên nhãn dũng giả Arthur” đã bắt đầu một chuyến hành trình khác sau khi tiêu diệt quỷ vương, nhưng sau đó anh ta đi đâu thì bọn tôi cũng chịu.
Xét thấy việc cậu ta đã bắt đầu một chuyến hành trình, nên điều này cũng không có nghĩa là cậu ta đã quay trở về thế giới của mình như nữ thần đã tuyên bố.
Không có nhiều ghi chép về “Thiên nhãn dũng giả Arthur” ở Kastal. Nhưng xét đến việc Asai đã đến thế giới này, thì hẳn cậu ta phải để lại dấu vết ở đâu đó.
Dấu vết của Azuma thì còn dễ tìm, bởi dấu vết mà cậu ta để lại dấu vết quá lớn ở vương quốc với mê cung, nhưng còn Asai thì chẳng thấy dấu vết nào cả. Nên tôi đang định từ từ tìm kiếm tung tích của cậu ta trong khi đi du hành thế giới này. Nếu như cậu ta có để lại di thư cho gia đình, thế thì tôi muốn gửi nó đến gia đình cậu ta bằng cách nào đó.
[Giờ thì, cũng đến lúc quay trở lại bữa tiệc rồi...]
Nhân vật chính mà lại ở một góc thế này thì không hay.
Bên cạnh đó, tuy là họ không có đến nói chuyện với tôi, nhưng một số lượng đáng sợ người đã liên tục để ý đến tôi được một lúc rồi.
Bữa tiệc tiếp tục cho đến 10 giờ đêm, đúng như dự liệu, tôi đã đứng trước mọi người phát biểu một chút để tuyên bố kết thúc buổi tiệc. Được rồi, dừng lại, mấy người không cần phải quỳ đâu.
Ngày hôm sau, bọn tôi quyết định đi quan sát trận chiến của nhóm Cynthia với con rồng lửa. Oh, Dora đã nói là <<Em ghét~ rồng>>, thế nên, ẻm đang ở nhà.
Tôi kiểm tra bảng trạng thái của Cynthia và những người khác ở trước cửa phòng boss, tôi thấy level của họ đã đạt đến mức không thể thua con rồng lửa kia được, trừ khi có chuyện lớn xảy đến.
<<Nói thật thì, bọn em chưa bao giờ nghĩ là sẽ nâng level đến mức này đâu, nhưng, nghĩ đến chuyện bọn em phải hành động độc lập với Danna-sama, thành ra là bọn em đã tập luyện không ngừng nghỉ, một chút, rồi lại một chút nữa, nên...>>
[Kate-chan lo lắng quá rồi -nanodesu...]
[Tớ muốn thừa sức hơn chút. Nhỉ, Karen-chan.]
[Tớ muốn chọn kẻ địch yếu hơn. Nhỉ, Sora-chan.]
[Tớ không thắng được số đông -nodesu....]
Nếu như Kate và cặp song sinh trở thành đa số bởi mấy ẻm muốn an toàn hơn, thế thì, xem ra đây là sự thất bại của Cynthia rồi. Một anh hùng mà lại không thể có được sự ủng hộ của đồng đội thì....
[À, theo quan điểm của anh thì, anh không muốn các em làm điều không thể. Từ tầng tiếp theo trở đi, độ khó sẽ lên rất nhanh, thế nên, muốn thừa sức mạnh hơn chút thì cũng không có gì lạ cả.]
Bọn undead là kẻ thù rất mạnh nếu như đánh theo cách bình thường. Nên trở nên mạnh hơn là tốt nhất.
[Giờ thì đã hơn cả đủ rồi -nanodesu! Bọn em sẽ tiêu diệt con rồng lửa -nodesu]
<<Đúng vậy. Chủ nhân đang quan sát chúng ta. Nên, mọi người, cố hết sức nhé!>>
[[Được.]]
[Được -nanodesu!]
Vậy là, nhóm Cynthia bắt đầu trận chiến với rồng lửa sau khi mở cánh cửa phòng boss.
Bọn tôi đang quan sát mấy ẻm từ gần tường.
Đây là chuyện vặt thôi, cơ mà, khả năng bọn tôi bị kéo vào trận chiến là 0%. Bọn quái vật trong mê cung không thể tấn công tôi, người sở hữu kỹ năng <Mê cung chi phối>. Hơn nữa, chúng không thể đưa ra những hành động có thể làm tổn thương đến tôi. Vì lý do đó, mà con rồng lửa sẽ không thể hoạt động nếu như tôi không ở trong góc tường.
Hiện giờ, cũng khoảng 10p đã trôi qua kể từ khi trận chiến bắt đầu, nhưng quá trình thì có thể nói là áp đảo. Tất nhiên là nhóm của Cynthia là ở chiếu trên rồi.
Ngay sau khi trận chiến bắt đầu, đòn tấn công toàn lực của Cynthia đánh vào đầu của con rồng lửa. Và kể từ đó, mấy ẻm liên tục duy trì vị thế có lợi của mình. Tất nhiên, tình hình này chỉ có được bởi sự trợ giúp của Kate...
<<Sora-chan, hãy bắn một viên Băng đạn vào cánh phải của nó!>>
[Được!]
Viên “Băng đạn” mà Sora bắn ra đánh thẳng vào cánh phải của con rồng lửa. Bởi cánh trái của nó đã bị đánh cho thành thảm hại rồi, nên con rồng lửa đang bay chao đảo, cuối cùng là ngã xuống.
Và rồi, Kate dùng <Băng thuật> trải băng lên nơi đáp xuống....
[Gyo?]
- *trượt* -
-Rầm-
Băng thường rất trơn. Nên khi con rồng lửa giẫm lên băng, nó đã bị ngã gọn gàng và rơi vào trạng thái hoàn toàn không chút phòng bị.
<<Ngay!>>
[Xử nó nào -nanodesu!]
[[Lên nào.]]
Mất đi khả năng bay, còn HP thì còn có tẹo, con rồng lửa không còn sức nào để mà phản lại những đòn đánh không ngừng của Cynthia và những người khác.
[Gyueeeeeeeeee....]
-Takan-
Chẳng lâu sau, con rồng đổ xuống.
Thật tiếc, có vẻ như Hihiirokane không rơi ra. Mà, cũng vì nó không phải(cho là vậy) là thứ sẽ xuất hiện trong cả đống đồ rơi ra.
<<Chủ nhân, bọn em đã an toàn chiến thắng! Bọn em cũng không có vết thương nghiêm trọng nào hết!>>
[Bọn em làm được rồi -nodesu! Một chiến thắng dễ dàng -nanodesu!>>
[[Chúng em làm được rồi!]]
Cả 4 đứa chiến thắng chạy đến chỗ bọn tôi. Không ai trong số chúng bị thương nghiêm trọng hết, nên bọn tôi cũng nên gọi đây là một chiến thắng toàn diện nhỉ.
Tất nhiên là các chỉ số của chúng đã tăng lên, nhưng nhân tố quan trọng nhất trong chiến thắng của chúng chắc chắn phải là Cynthia đã không còn nhảy bổ ra nữa. Hay tôi nên nói là em ấy đã nhớ nghe theo chỉ thị và rút về sau khi nhảy ra cho đúng nhỉ.
Mà, đối với người thường thì đây là chuyện hiển nhiên rồi, nhưng Cynthia thì lại làm tiêu tan chỉ số cao của em ấy vì điều này.....
[Chúc mừng. Em cũng đã trở nên khá là điềm tĩnh nữa, Cynthia.]
[Đúng thế -nanodesu! Cynthia cũng đang phát triển nữa -nodesu!]
<<Bọn em đã có một khoảng thời gian khó khăn để đạt đến mức độ này...>>
[Ừm.... kinh khủng lắm, nhỉ Karen-chan?]
[Ừm.... khó khăn lắm, nhỉ Sora-chan?]
Coi bộ đồng đội của ẻm đã cùng đồng cam cộng khổ như tôi đã đoán. Nhờ có việc này, mà bé cún Cynthia dường như cuối cùng cũng đã học được “ở yên” và “về” mà không có tôi.
Dù sao thì, theo như những gì mà tôi thấy ở trận chiến hôm nay thì, có vẻ mấy ẻm sẽ có thể chiến đấu ngang ngửa với tầng 30.
[Nhân tiện, chủ nhân, em có một câu hỏi -nodesu]
[Đó là?]
Cynthia giơ tay hỏi.
[Anh giờ đã là chủ nhân mê cung rồi, bọn em tiếp tục đi mê cung thì có còn ý nghĩa gì không? Kể cả bọn em có không hạ con rồng lửa đi nữa, thì không phải là anh có thể lấy bao nhiêu món đồ hiếm mà anh thích từ con rồng lửa sao?]
[Ah, em cũng có chung suy nghĩ! Vì chủ nhân đã là chủ nhân mê cung rồi, nên mọi thứ bên trong mê cung này đều dưới quyền của anh, đúng chứ?... Ví dụ như, anh có thể khiến cho lũ quái vật trong mê cung đứng thẳng hàng và thảm sát một chiều mà, đúng không?]
[Mio, em vui khi làm vậy sao?]
[Mio-chan....]
[Đợi-! Chỉ là ví dụ tôi! Ví dụ thôi mà!]
Mio vội phủ nhận khi Sakura và tôi lùi lại đôi chút. Kể cả bọn tôi có thể làm thế đi nữa, thì tôi cũng không chưa từng muốn kiếm kinh nghiệm hay chỉ số theo cách tàn nhẫn đó đâu.
[Để Mio ở lại đây đi....]
[Em bị bỏ rơi sao!?]
[Bình thường mà nhỉ.]
[Thế thì tàn nhẫn quá!]
Tôi bỏ Mio đang ủ rũ sụp đổ phía sau.
[Đầu tiên, có thể anh đã là chủ nhân mê cung, nhưng anh cơ bản là không có định quản lý nó hay lợi dụng quyền hạn là chủ nhân mê cung của mình để kiếm lợi. Không phải là anh không thể, nhưng anh không thích thế, và anh có thể phá hủy cân bằng đang tồn tại mất. Vì thế mà, anh muốn Cynthia và những người khác khai phá mê cung cẩn thận nếu được.]
Đây là phần liên quan đến hệ thống của mê cung, nhưng tài nguyên của trái tim mê cung là có hạn. Đúng hơn thì, nó là một vòng tròn phục hồi và tiêu thụ. Ở tình trạng hiện tại thì những tài nguyên còn lại đã luôn không đổi nhờ sự điều chỉnh cẩn thận của Azuma. Nếu như tôi làm những gì mình thích bằng quyền hạn của chủ nhân mê cung, vậy thì cân bằng sẽ dễ dàng bị phá vỡ và sẽ không thể tiếp tục duy trì mê cung nữa.
Mà, tôi cũng không biết thiệt hại mà mình tạo ra sẽ như thế nào nếu như tôi “làm những gì mình thích”, đây cũng chính là lý do số 1 mà tôi không đụng đến việc quản lý mê cung.... Tôi tuyệt đối không muốn khiến cho cân bằng mà Azuma đã tạo ra bị sụp đổ.
[Vầy thì, bọn em vẫn còn một lượt -nodesu?]
[Ừ, nói đúng hơn thì, anh thấy từ giờ trở đi mới là lúc khó thật sự. Không biết khi nào nữa, nhưng rồi sẽ có một ngày anh để bọn em công bố và cập nhật tầng đã đạt được.]
<<Sẽ ổn chứ? Bọn em, và rất có thể là cả tên của anh nữa sẽ được công bố ra ngoài nữa?>>
[Ừ, nhưng không sao đâu. Anh đã làm cả đống thứ rồi, thế nên giấu tên mình bên trong vương quốc này đã là giới hạn rồi.]
Khi bọn tôi đến vương quốc này, bọn tôi đã tiết lộ địa vị của mình ở Kastal, bắt đầu với việc tiêu diệt tên ma cà rồng, phát hiện lối vào mê cung, cứu công chúa, cứu hoàng đế, hạ anh hùng và phát hiện Soma. Có những thứ mà tôi còn có thể giấu được tên mình, nhưng dù gì thì, đã làm nhiều đến thế rồi, nên tên tôi hẳn sẽ bị lộ ra ở đâu đó thôi.
Mà tôi cũng chẳng còn cần phải cố gắng giấu tên mình làm gì nữa. Lo lắng về vụ này suốt chỉ tổ phí công thôi.
[Đặc kỹ của anh thì tất nhiên phải giữ bí mật rồi, nhưng còn thành tựu mà anh đạt được thì không cần giấu đâu. Tất nhiên là bọn em không cần phải cất công đi kể chúng đâu.]
<<Còn về mối quan hệ giữa anh với bọn em thì sao?>>
[Đúng rồi. Về tài năng thì cứ nói em là một thiên tài là được rồi. Hãy đảm bảo rằng người ta sẽ coi anh là “một tên may mắn tình cờ có được nô lệ mạnh” hay “một kẻ có con mắt nhìn ra thiên tài” gì gì đó nhé.]
<<Dạ vâng. Bọn em sẽ điều chỉnh theo hướng đó.>>
[Nanodesu???]
Quả đúng là Kate, thật may là em ấy hiểu nhanh vấn đề. Cynthia, lúc nữa hỏi Kate nhé....
[Anh nghĩ rắc rối mà em phải đối mặt sẽ tăng lên, nhưng anh để chúng cho em nhé, Kate.]
<<Vâng. Xin hãy để em.>>
Động lực của Kate đi lên thấy rõ khi tôi bảo em ấy như thế. Sau đó, theo như Cynthia kể lại thì, dường như có một sự khác biệt lớn về tinh thần của Kate khi tôi ở cùng với em ấy với khi tôi không ở cùng.
Nhóm Cynthia nói rằng mấy ẻm sẽ cứ thế mà tiếp tục khai phá khu vực nghĩa trang (Quyết tâm của Kate lên kịch điểm là một trong những lý do chính), vậy nên, bọn tôi quyết định quay về dinh thự ở vương đô Estalca trước.
[Chúng ta đã giải quyết hết toàn bộ vấn đề mà anh đã vạch ra ở vương quốc này rồi, nên chúng ta sẽ tiếp tục chuyến hành trình sau một thời gian ngắn nữa. Điểm đến của chúng ta là liên minh Atto và rồi là Đế quốc Chân Hồng.]
Ngay sau khi bọn tôi quay về dinh thự, tôi tập hợp các thuộc hạ chính của mình lại và công bố chuyện này. Cũng khó mà gọi họ là thuộc hạ chính được, vì tôi còn gọi cả nhóm Rouge với thuộc hạ của đế quốc Chân Hồng nữa.
Nhân tiện, có 3 kế hoạch được vạch ra ở vương quốc này. Đó là “Chinh phục mê cung”, “Tập huấn thuộc hạ để khai phá mê cung” và “Điều tra mối quan hệ giữa Azuma với vương quốc này hoặc mê cung”. Tôi đã có thể nói rằng đã hoàn toàn hoàn thành hết chỗ đó.
[Các thành viên thì như mọi khi, 6 người và 1 quái thú: anh, Sakura, Dora, Maria, Mio, Sera và Tamo-san. Anh sẽ thêm Rouge với Minerva làm hướng dẫn viên của chúng ta khi chúng ta đến đế quốc Chân Hồng nữa.]
[Mh, chỉ có Minerva với em thôi sao? Em cũng muốn đem theo những thành viên khác cùng mình nữa...]
Rouge có hơi không hài lòng với lời thông báo của tôi nói.
[Cho thêm nhiều người như thế chẳng có nghĩa lý gì hết, đúng vậy không? Khi có biến thì càng ít vật cản hơn thì càng tốt.]
[Thật buồn khi bị coi là vật cản mà không chút cân nhắc nào như vậy. Nhưng, đúng là như thế thật....]
Đến cả lúc này rồi mà Rouge vẫn chưa thể dùng tý kính ngữ nào hết. Thế nhưng, tính tình kiêu ngạo của cổ đợt trước đã bay biến rồi.
Về bề ngoài thì Rouge và nhóm của cổ không có liên quan gì đến bọn tôi hết. Thế nhưng, thi thoảng thì bọn tôi lại tổ chức những trận giả chiến bằng cách trực tiếp triệu hồi họ đến dinh thự. Kết quả của trận giả chiến thì, họ thua nhóm chính của bọn tôi là tất nhiên rồi, nhưng cũng thua cả nhóm khai phá mê cung Cynthia và còn cả một số hầu gái (những người mạnh nhất) nữa.
Rouge khiêu chiến hết lần này đến lần khác và lần nào cũng bị đánh cho thảm hại. Cuối cùng thì, tỉnh thần của cổ tan vỡ và tính tình ngạo mạn của cổ đã biến mất. Sự tự tin và lòng tự tôn mà cổ vốn có đã bị tan vỡ thành từng mảnh, vậy nên, cổ đã thêm “-dono” hay “-sama” vào trước toàn bộ thành viên nhóm chính. Trên hết là, thi thoảng cổ cũng đã trở nên nghe lời. Dường như là tâm trạng của cổ cũng đã trở nên khá bất ổn.
[Nếu cô không muốn Minerva, thì bọn tôi cũng không sao khi thay người khác đâu?]
[Không, nếu vậy thì Minerva là thích hợp rồi. Cô ấy là người bình thường nhất....]
Các tùy tùng của Rouge, ngoại trừ Minerva, đều gật đầu.
[Thế thì Minerva đi.]
Nếu đã nói như vậy, thì lựa chọn của tôi ngoài Minerva ra thì còn gì đâu.
Tôi chẳng có lý do gì để mà đặc biệt chọn một người không bình thường làm người dẫn đường hết.
[Vì Minerva biết rõ tình hình trong nước hơn mà.]
[Eh? Vậy thì, cảm giác như chẳng có nghĩa lý gì khi đưa Rouge đi cùng với chúng ta ấy...., em thấy gọi cô ấy vào những lúc quan trọng cũng được.]
[Thật kinh khủng....]
Rouge yếu ớt cúi đầu. Nói vậy chứ, tôi chẳng có lựa chọn thay thế nào khi không đưa Rouge theo mình, người sẽ nhận mọi gánh nặng tùy theo tình hình, cả.
[Mà, anh đã quyết định ngay từ đầu là sẽ đem Rouge đi cùng rồi. Nên anh sẽ đưa em theo bất kể em có nói không muốn đi nữa....]
[Nếu vậy thì, tại sao anh lại cố tình coi thường em....?]
[Đấy là chủ nhân mà...]
[Mio-dono.....]
Mio an ủi Rouge. ừ thì, tuy không bằng với Mio, nhưng trêu đùa Rouge cũng khá vui.
[Giờ thì, anh đã chọc Rouge xong rồi, buổi thảo luận của chúng ta kết thúc. Tiếp tục chuẩn bị lên đường nhé.]
[Vâng!] x nhiều người
Các hầu gái thì đặc biệt vui vẻ đáp lại. Bởi vì họ sẽ có nhiệm vụ cho các món ăn vào <Rương đồ> và chuẩn bị xe ngựa để bọn tôi lên đường.
Còn tôi á? Tôi chẳng có gì để chuẩn bị cả. Có những lần thì các hầu gái sẽ chuẩn bị cho tôi, nhưng nhờ có <Rương đồ> với “Cổng”, thì ngay từ đầu, tôi đã không cần đến “chuẩn bị” rồi. Ý tôi là, nếu cần thì tôi sẽ đi lấy sau đó, hoặc bảo họ cho vào <Rương đồ>.... đúng là không công bằng mà.
*******************************************************
Bảng trạng thái
Shindou Jin
Lv78
Kỹ năng:
Võ thuật:
<Võ thuật Lv5> <Kiếm thuật Lv10> <Cách đấu thuật Lv10> <Phi kiếm thuật Lv10 (mới)>
Ma thuật:
<Ma thuật Lv5> <Chú thuật Lv4> <Bình y thuật Lv4><Nô lệ thuật Lv7> <Vô thuộc tính ma pháp Lv1> <Ma pháp khởi nguyên> [Tái tạo] [Phòng] [Bước nhảy không gian] [Cổng] [Viên năng lượng] [Ankh] [Triệu hồi]
Hệ kỹ năng:
<Kỹ năng Lv3> <Thuần hóa quái vật Lv7> <Thuần hóa quái thú Lv5> <Mở khóa Lv3> <Trộm Lv5> <Đe dọa Lv4> <Lãnh đạo Lv10> <Truyền cảm hứng Lv10> <Tra khảo Lv3>
Hệ cơ thể:
<Cơ thể Lv5> <Cường hóa cơ thể Lv10> <Tốc biến Lv5> <Phát giác hiện diện Lv6> <Tìm kiếm Lv6> <Bay Lv10 (mới)>
Hệ khác:
<May mắn Lv1> <Mê cung chi phối Lv10 (mới)>
Đặc kỹ: <Sinh sát dữ đoạt (lấy và cho) Lv6> <Cửa số hệ thống Lv-> <Rương đồ Lv-> <Liên kết thệ ước Lv-> <Avatar Lv3> <???> <???>
Trang bị : Tinh linh kiếm – chưa hoàn thiện, Nosferatu
Kinoshita Sakura
Lv60
Kỹ năng:
Võ thuật:
<Võ thuật Lv5> <Bổng thuật Lv10>
Ma thuật:
<Ma thuật Lv5> <Hỏa thuật Lv9> <Thủy thuật Lv9> <Phong thuật Lv9> <Thổ thuật Lv9> <Lôi thuật Lv9> <Băng thuật Lv 9> <Ám thuật Lv9> <Ma thuật hồi phục Lv9> <Ma đạo Lv1> <Hoãn phát động Lv1> <Ma pháp khởi nguyên> [Tái tạo] [Phòng] [Bước nhảy không gian] [Cổng] [Viên năng lượng] [Ankh] [Triệu hồi]
Hệ kỹ năng:
<Kỹ năng Lv3>
Hệ cơ thể:
<Cơ thể Lv5> <Cường hóa cơ thể Lv10>
Hệ khác:
<May mắn Lv1>
Đặc kỹ :<Sáng tạo ma pháp Lv->
Trang bị : Tinh trượng – Thiên thạch
Dora
Lv56
Kỹ năng:
Võ thuật:
<Võ thuật Lv5> <Bổng thuật Lv10> <Thuẫn kỹ LV10 (lên)>
Ma thuật:
<Ma thuật Lv5> <Dragon Magic Lv5> <Ma pháp khởi nguyên>[Tái tạo] [Phòng] [Bước nhảy không gian] [Cổng] [Viên năng lượng] [Ankh] [Triệu hồi]
Hệ kỹ năng:
<Kỹ năng Lv3> <Điều chế Lv6>
Hệ cơ thể:
<Cơ thể Lv5> <Cường hóa cơ thể Lv10> <Đột tiến Lv10> <Hú Lv10> <Bay Lv10> <Cắn Lv10>
Hệ khác:
<May mắn Lv1>
Trang bị : Trượng của chi phối giả – bản sao, Khiên công lý - Aegis
Mio
Lv55
Kỹ năng:
Võ thuật:
<Võ thuật Lv5> <Kiếm thuật Lv6> <Cung thuật Lv10>
Ma thuật:
<Ma thuật Lv5> <Ma pháp khởi nguyên> [Tái tạo] [Phòng] [Bước nhảy không gian] [Cổng] [Viên năng lượng] [Ankh] [Triệu hồi]
Hệ kỹ năng:
<Kỹ năng Lv3> <Thuần hóa quái vật Lv3> <Nấu ăn Lv7> <Làm việc nhà Lv4>
Hệ cơ thể:
<Cơ thể Lv5> <Cường hóa cơ thể Lv10>
Hệ khác:
<May mắn Lv1>
Trang bị : Tinh cung – Sao băng
Maria
Lv67
Kỹ năng:
Võ thuật:
<Võ thuật Lv5> <Kiếm thuật Lv10> <Ám sát Lv5> < Ma kiếm Lv3> <Thánh kiếm LV3>
Ma thuật:
<Ma thuật Lv5> <Quang ma pháp Lv6> <Kết giới thuật Lv2 (lên)> <Ma pháp khởi nguyên> [Tái tạo] [Phòng] [Bước nhảy không gian] [Cổng] [Viên năng lượng] [Ankh] [Triệu hồi]
Hệ kỹ năng:
<Kỹ năng Lv3> <Quản gia Lv6> <Trung thành Lv5>
Hệ cơ thể:
<Cơ thể Lv5> <Cường hóa cơ thể Lv10> <Tốc biến Lv5> <Hổi phục HP lv6>
Hệ khác:
<Anh hùng Lv6> <May mắn Lv1>
Sở hữu toàn bộ điểm kỹ năng kỹ năng ban đầu đã được hợp thành.
Trang bị : Thái dương kiến – Sol, Nguyệt quang kiếm– Luna
Sera
Lv54
Kỹ năng:
Võ thuật:
<Võ thuật Lv5> <Kiếm thuật Lv10> <Spear mastery Lv9> <Shield master Lv10 (lên)>
Ma thuật:
<Ma thuật Lv5> <Ma pháp khởi nguyên> [Tái tạo] [Phòng] [Bước nhảy không gian] [Cổng] [Viên năng lượng] [Ankh] [Triệu hồi]
Hệ kỹ năng:
<Kỹ năng Lv3> <Phép tắc Lv5>
Hệ cơ thể:
<Cơ thể Lv5> <Cường hóa cơ thể Lv10> <Hổi phục HP Lv6> <Nhảy Lv10>
Hệ khác:
<May mắn Lv1> <Minh chứng của Anh hùng Lv5> <Vô hạn định tính ma pháp Lv->
Trang bị : Đại kiếm của thủ hộ giả, Đại khiên của thủ hộ giả