Isekai Ryouridou

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 04 - Chương 2.2

Sau khi rời khỏi nhà Lutim, chúng tôi hướng thẳng đến Trấn giao thương.

Chúng tôi muốn kết thúc câu chuyện lố bịch này càng sớm càng tốt, vậy nên hai đứa đã quyết định sẽ đến gặp Kamyua Yost trên đường đi mua một chiếc chảo mới.

Ai Fa cất cái vòng cổ trị giá hai mươi con kiba trong cái túi bình thường dùng để đựng rau củ và kẹp nó dưới nách.

Sau khi Kaslan Lutim nói cho chúng tôi biết con đường ngắn nhất để đi từ nhà Lutim đến thị trấn, chúng tôi hùng hổ-- mà thật ra cũng không đến mức đó—đi bộ đến trấn giao thương.

- …Càng nghĩ về nó, tôi lại càng thấy cái đề xuất này buồn cười.

Tôi nói với Ai Fa trên đường đi.

-Thật là bất ngờ khi những người Forest’s Edge đầy lý trí như cô và Kaslan Lutim lại thực sự đồng ý với đề nghị này. Tuy nhiên thì đích đến của mọi người đều là làm cho Forest’s Edge thịnh vượng hơn.

- Đó cũng là lẽ dĩ nhiên thôi. Tôi đã từng trải qua cảm giác đau đớn của nghèo khổ.

Ai Fa quay mặt đi và lẩm bẩm.

- Tôi đã từng nói rồi đúng không? Khi cha tôi Gill Fa không thể đi săn vì cái chân bị thương, nhà Fa đã gần như chấm dứt. Chúng tôi không hề có họ hàng. Nếu cái bẫy non nớt của tôi không bắt được một con kiba nhỏ-- ngày đó có lẽ chúng tôi sẽ bị đói cho tới chết.

- Ah phải… cô đã từng nhắc đến chuyện đó.

- Khi cả nhà bị dồn đến bờ vực, tôi đã biết được cha mình cảm thấy khủng khiếp như thế nào. Tôi không nghĩ rằng bất kỳ ai khác có thể vượt qua được nỗi đau đó.

- …Hmm.

- Ý tưởng này có thể là của người đến từ Thành phố Rock, nhưng, nếu chúng ta kiếm số tiền này bằng chính sức lực của mình, thì ngay cả Donda Wu người vốn căm ghét Thành phố Rock cũng không thể phàn nàn được. Đây là một cuộc đấu giữa Forest’s Edge và Thành phố Rock.

Cuối cùng Ai Fa liếc nhìn về phía tôi.

Một ánh nhìn trong sáng bằng đôi mắt tuyệt đẹp.

- …Chừng nào cậu vẫn còn ở bên cạnh tôi, chúng ta vẫn sẽ nắm thế chủ động trong cuộc đấu này.

- Hả, cô đang cố để làm tôi khóc đúng không?

Tôi cảm thấy tự hào đến mức con tim này như muốn nổ tung trong lồng ngực. Và để có thể dấu đi cảm xúc của mình, tôi cố nặn ra một gương mặt vui vẻ.

- Nhưng chúng ta cần điều tra về Kamyua Yost trước. Nếu ông chú đó có bất cứ âm mưu nào, mọi chuyện sẽ rất tệ. Chúng ta cần phải hỏi về việc mở sạp hàng ở trấn giao thương, và cố hết sức để tìm ra ý định thực sự của ông ta.

- …Đúng vậy.

Ai Fa bắt đầu trở nên nghiêm túc và hướng mắt về phía trước.

Làm cho người dân ở thành phố biết được giá trị của kiba là một cuộc đấu lố bịch.

Nhưng vì Ai Fa và Kaslan Lutim thấy được những ý nghĩa to lớn trong đó—tôi sẵn lòng tham dự vào cuộc chiến khó khăn này.

Đầu tiên vẫn sẽ là đối mặt với ông chú không rõ nguồn gốc xuất xứ--Kamyua Yost.

Để xem liệu ông ta sẽ là một bài thuốc cho Forest’s Edge, hay là một bình độc dược.

-----------------------------------------------------------------------------------------------

Và như vậy, chúng tôi lại cùng đến trấn giao thương một lần nữa.

Mặt trời đã đi quá đỉnh, nếu so với lần trước, chúng tôi đã đến muộn hơn, và giờ cũng có nhiều người trong thị trấn hơn.

Trước mặt chúng tôi là con phố rải đá rộng 10m, hai bên đường là những tòa nhà mọc lên san sát. Có đủ các loại người trong các loại trang phục khác nhau qua lại. Một con Totos Moa khổng lồ đang kéo một cỗ xe. Con phố đông đúc trở nên nóng nực, ồn ào và tràn ngập hơi người.

Đám đông thực sự làm tôi thấy buồn nôn và quay sang nói với Ai Fa đang đi bên cạnh mình.

- Hãy cùng giải quyết vấn đề rắc rối hơn trước. Bên cạnh đó, tôi cũng không muốn bước vào nhà trọ với một cái nồi sắt.

Cái [Nhà trọ Kimyusu’s Tail] nằm ở đâu ta?

Để ý kỹ thì, hầu hết các ngôi nhà đều có một cái biển báo to đùng, bên trên vẽ những ký hiệu loằng ngoằng khó hiểu.

Tôi hỏi Ai Fa mấy thứ đó là gì và cô đáp lại “Làm sao mà tôi biết được.”

Vậy là phải hỏi người qua đường rồi.

Và—chúng tôi lại bắt đầu quan sát dòng người trong thành phố một lần nữa.

Những người qua đường có bốn nhóm màu da chính, màu vàng nâu, trắng ngà, đen và trắng. Vàng nâu và trắng ngà là hai nhân tố chiếm đa số, trong khi đen và trắng ít hơn nhiều.

Hầu hết những người nhìn Ai Fa bằng cặp mắt ngờ vực là những người da vàng.

Và những kẻ da trắng ngà cũng có biểu cảm tương tự.

Trái lại những người da đen hay trắng lại không hề sợ hãi hay tỏ ra khinh miệt—tuy nhiên thái độ của họ cũng chẳng phải là thân thiện. Một vài người thì lờ chúng tôi đi, trong khi đó số còn lại tò mò nhìn vào Ai Fa.

Tôi nghĩ rằng tốt hơn là nên nói chuyện với ai đó trông giống mình, nên quyết định bắt chuyện với một gã trai trẻ với nước da trắng ngà.

- Xin lỗi, anh có biết gì về [Nhà trọ Kimyusu’s Tail] không?

Gã này có mái tóc nâu cắt ngắn, hắn ta ngạc nhiên dừng lại và đưa mắt qua lại giữa tôi và Ai Fa.

Mặt hắn ta—không hề sợ hãi.

Hay bất cứ dấu hiệu nào của sự khinh miệt.

Hắn có vẻ cảm thấy bối rối và phiền phức.

- ….[Nhà trọ Kimyusu’s Tail] là tòa nhà lợp mái ngói màu đỏ.

- Vậy sao, cảm ơn anh.

Anh ta nhanh chóng quay người và rời đi.

Ta không có gì để làm với đám người Forest’s Edge hết! Hắn ta có vẻ cố hết sức để truyền đạt thông điệp đó.

Chuyện đó cũng bình thường thôi, tôi gãi gãi đầu.

- Được rồi, đi thôi.

Hầu hết các tòa nhà được làm từ gỗ, và nhìn thoáng qua cũng có thể thấy rõ những tấm ván bằng gỗ. Nhưng cũng có rất nhiều bức tường và mái nhà được sơn màu xanh hay đỏ.

Họ chỉ trang trí thôi hay còn để bảo vệ nữa? Hay là cả hai? Tôi chịu.

Dù sao thì chúng tôi cũng đã đến được địa điểm đầu tiên.

Một tòa nhà lớn với hai tầng. Tôi thấy có dòng chữ viết trên tấm biển, một phần của nó trông giống với những cái lông chim.

Khi tôi nếm thử bánh bao thịt ở trấn giao thương lần trước, Kamyua Yost nói đó là bánh bao thịt kimyusu. Phần thịt bên trong có vị như thịt gà nướng, vậy đó chắc chắn là tên của một loài chim rồi.

- …Ai Fa, cô có sao không?

- Có chuyện gì sao?

- Không, chỉ có điều đây chắc là lần đầu cô vào trong một ngôi nhà ở trấn giao thương.

Ai Fa im lặng nhún vai.

Chắc ý cô là “Đâu còn chỗ nào nguy hiểm hơn khu rừng đúng không?” (sai quá sai~~)

Tuy nhiên, tôi nghĩ mối nguy hiểm thật sự dành cho thợ săn không phải là nanh và sừng của kiba mà là những lưỡi kiếm của con người. Nhưng nếu chúng tôi rời đi bây giờ, thì sẽ chẳng có tiến triển gì cả.

Cánh cửa của nhà trọ là loại có bản lề chứ không phải cửa trượt. Vì không có cái tay cầm nào trên đó, tôi đặt tay lên hai cánh cửa và nhẹ nhàng đẩy nó vào.

- Chào mừng…

Giọng nói phía bên kia cứng lại giữa chừng.

Một người đàn ông trung niên, đứng phía sau quầy tiếp tân cao đến ngang hông, kinh ngạc nhìn chúng tôi.

Ông ta có nước da vàng và có vẻ hơi mập.

Tôi không thể thấy dáng người vì ông ta đang ngồi phía sau quầy, nhưng có vẻ ông ta cũng không cao lắm.

Ông ta đang đội một cái mũ hình trụ, mang một bộ đồ và tạp dề màu xám. Tôi thường chỉ bắt gặp kiểu ăn mặc này trên phố thôi.

- ...Hai người đến để ăn sao?

Các người không ở trọ đúng không? Đôi mắt mở to của ông ta có vẻ kinh sợ.

Tuy nhiên sự kinh thường vẫn nhiều hơn.

- Không, chúng tôi đến đây để gặp Kamyua Yost, có lẽ ông ta trọ ở đây.

- Kamyua?

Người đàn ông trung niên mở to mắt ngạc nhiên, nhưng vẫn còn chút đề phòng.

Sau đó ông ta lầm bầm “Thằng điên đó…” và quay đầu vào trong nhà trọ.

- Kamyua! Cậu có khách này! Tôi cho họ vào nhé!?

Có một nhà hàng ở bên trong.

Bây giờ là buổi chiều, đã quá giờ ăn nên không có đông người. Bên trong có ba cái bàn gỗ dài cùng với ghế bên dưới. Bầu không khí cũng không tồi, và nó làm tôi nhớ lại mấy cái cabin ở khu trượt tuyết.

Tuy nhiên—những người đàn ông ngồi bên trong lại toát ra một bầu không khí nguy hiểm.

Bọn họ có màu tóc và da khác nhau, nhưng tất cả đều đô con với gương mặt đáng sợ. Ba trong số năm người có mang giáp da trước ngực và bao tay kim loại. Các loại vũ khí thì có kiếm, rìu và chùy sắt, tất cả đều treo bên hông— và cả đám đều đang say rượu.

Nếu họ vẫn kiếm sống được, thì tôi cũng chẳng bận tâm việc họ say xỉn vào đầu giờ chiều. Tuy nhiên, tôi thấy họ có vẻ không vui khi trông thấy chúng tôi.

Những ánh mắt tò mò.

Sự coi thường.

Nghi ngờ.

Và—ánh mắt dâm dật.

Bọn chúng không hề sợ Ai Fa.

Một vài trong số đó hành động như thể đang nhìn vào thứ gì đó dơ bẩn, số còn lại thì trưng ra nụ cười hung hiểm y hệt Doddo Tsun.

Áp lực thật là kinh khủng.

- Hey, Kamyua, có đó không? Đang ngủ sao!?

Người đàn ông trung niên lại hét lên lần nữa.

- Có ngay!

Lúc này một giọng nói đáng yêu vang lên.

Một cậu nhóc với mái tóc nâu sáng chạy ra từ sâu bên trong nhà hàng.

Đứa bé khoảng mười tuổi và đôi mắt màu nâu rất thông minh.

- Hai người là Ai Fa và Asuta của nhà Fa đúng không? Chào mừng! Tôi là học trò của Kamyua Yost, Leito. Mời đi lối này.

Học trò?

Cho cái gì chứ?

Mái tóc màu nâu sáng của cậu nhóc khá dài và gương mặt rất lịch sự.

Cậu ta mặc một cái áo cộc tay và quần dài, cùng với một cái túi nhỏ và con dao treo bên hông, chân thì đi một đôi bốt da. Trang phục gọn gàng, trông có vẻ thân thiện và ngoan ngoãn, nếu tôi là người nhà của cậu ta, chắc chắn tôi sẽ bảo cậu đừng có dính dáng đến ông chú đáng ngờ đó nữa.

Nhưng tôi chỉ là một vị khách, vậy nên chỉ có thể đi theo cậu bé và gặp Kamyua Yost.

- Nè, vì hai người ở trong nhà hàng của tôi, nên phải gọi món đấy.

Gã đàn ông trung niên nói với theo.

- Oh đúng rồi. Hai người có muốn dùng gì không?

Cậu bé quay lại phía chúng tôi.

- Hmm? Đây là lần đầu tiên đến chỗ như này, tôi cũng không chắc—

Tôi thì thầm với cậu bé.

- Hơn nữa, chúng tôi không có miếng đồng nào cả.

- Vậy sao, tôi hiểu rồi.

Cậu bé cười nhẹ nhàng rồi quay lại chỗ người chủ nhà.

- Tôi muốn hai phần trà zozo. Cứ tính vào hóa đơn của tôi. Chúng tôi vẫn ngồi ở chỗ cũ.

- Ok.

Gã trung niên vẫy vẫy cánh tay phải của mình.

Tôi nhìn vào cầu thang dẫn lên tầng hai rồi cùng với Ai Fa và cậu nhóc đi vào bên trong nhà trọ.

Ánh mắt của mấy gã say rượu dõi theo chúng tôi.

Rất may là bọn chúng không mở mồm chế nhạo khi chúng tôi đi ngang qua chỗ đó.

Ở phía cuối lối đi, tôi nhìn thấy một cái cửa không có cánh. Phía sau nó là một căn phòng rộng bằng cả nhà hàng. Những cái bàn nhỏ hơn, nhưng lại nhiều hơn ở bên ngoài. Những đồ đạc cũng không có gì khác biệt.

Tôi nhìn thấy một mái tóc vàng quen thuộc ở chỗ ngồi xa nhất.

Đó là Kamyua Yost.

Ông ta đang ngủ ngon lành.

Ông ta đang ngồi trên một cái ghế gỗ và dựa vào bức tường phía sau, hai chân thì gác lên bàn. Hơi thở đều đặn theo giấc ngủ.

Không có bất cứ vị khách nào khác trong căn phòng.

- Kamyua, các vị khách đã đến rồi! Các vị khách từ Forest’s Edge mà thầy tha thiết chờ đợi đã đến rồi. Dậy đi!

Cậu bé ngồi xuống cạnh Kamyua Yost và vỗ tay thật to trước mũi ông ta.

- Nyaa.

Kamyua Yost phát ra tiếng làu bàu khó chịu.

Tôi xin lỗi, nhưng nó không hề dễ thương chút nào đâu.

- Ughh, gì vậy? Tôi vẫn muốn ngủ thêm một lúc nữa… Hmm? Ai Fa, Asuta? Hai người đến sớm quá!

Ông ta mở đôi mắt cụp của mình và nở một nụ cười vui sướng.

- Thật là ngại quá. Mời ngồi! Leito, gọi trà đi.

- Con đã đặt trước rồi. Thầy có thể bỏ chân xuống được rồi đấy.

- Ah, xin lỗi, xin lỗi.

Cặp chân trong đôi bốt da biến mất khỏi cái bàn, và cậu nhóc nhanh nhẹn cầm lấy tấm dẻ và lau sạch.

- Mời ngồi.

- Cảm ơn.

Sau khi ngồi xuống, tôi nhận ra Ai Fa có một thoáng chần chừ.

Mà đúng rồi, tôi chưa bao giờ nhìn thấy ghế ở Forest’s Edge.

Dù vậy, Ai Fa vẫn lạnh lùng ngồi xuống, chiếc áo khoác da khẽ đung đưa.

- Oh, tôi chưa bao giờ nghĩ hai người lại đến ngay ngày hôm sau. Ai Fa, Asuta, tôi rất hạnh phúc.

Kamyua Yost nói vậy rồi ngáp một cái rõ to.

- Xin lỗi, tôi đã làm việc cả đêm nên hơi thiếu ngủ.

- Tôi hiểu rồi. Mà ông đã làm gì vậy?

- Hmm? Tôi đi khảo sát Forest’s Edge cả đêm.

- …Ông không sợ Gizu cắn vào chân sao?

- So với đám kiba và những người thợ săn, Gizu có là gì.

Mà Gizu là một loài to cỡ con chồn. Chúng hoạt động về đêm và có ngoại hình rất đáng yêu, nhưng lại ăn xác thối như lũ monta. Vết cắn của chúng có thể gây thối rữa.

- Vì hai người đã đến đây có nghĩa là đã nghiêm túc cân nhắc về lời đề nghị của tôi rồi sao?

- Chúng tôi hy vọng ông có thể cung cấp thêm một chút thông tin để đưa ra quyết định. Tuy nhiên, mục đích chính chúng tôi đến đây là để đi shopping, và tiện đường ghé vào đây thôi.

Ăn miếng trả miếng, vì ông ta đã nói chuyện hời hợt, nên tôi cũng dùng thái độ tương tự.

Đâu thể để ông ta dắt mũi mãi được.

- Trà zozo của mọi người đây.

Gã đàn ông ban nãy tiến đến.

Ông ta đặt hai cái cốc sứ trước mặt tôi và Ai Fa.

Cái cốc hình tròn màu xám và có một cái tay cầm uốn cong trên nó, Trông rất giống với một cái vại bia.

- Oh, ông chủ đích thân phục vụ sao, ông đã vất vả rồi.

- Tôi đâu có sự lựa chọn, con gái tôi quá sợ hãi để đến gần.

Ông ta lườm tôi và Ai Fa.

Gã không hề cao, nhưng cũng lực lưỡng, có lẽ khá khỏe đấy.

- Kamyua, bất cứ ai gọi đồ thì đều là khách hàng của tôi. Nhưng nếu có chuyện gì làm loạn, tôi sẽ đuổi anh đi đấy.

- Tôi đã bao giờ gây ra chuyện gì chưa? Ông cứ lo lắng thái quá.

- …Sao cũng được. Nhưng đây vẫn là một nhà hàng, hãy về phòng mà ngủ. Anh cần phải gọi đồ nếu muốn ngồi ở đây.

- Ah, ông nói cũng đúng. Leito và tôi sẽ gọi một cốc trà zozo—và cho tôi suất một người món thịt muối Kimyusu.

- Có đến bốn người mà anh gọi suất một người sao.

Gã đàn ông nói vậy rồi quay đi.

Mặc dù ông ta làm trong ngành công nghiệp dịch vụ, gã trung niên này thật thô lỗ.

Có phải tại ông ta ghét người Forest’s Edge không nhỉ? Hay có lẽ ông ta vẫn luôn cọc cằn với Kamyua Yost…? Chắc là cả hai.

Trong khi tôi chìm vào suy nghĩ, Ai Fa gãi gãi mũi khi cô ngửi mùi của cốc trà. Cứ như một con thú vậy.

- …Đây là cái gì?

- Nó được gọi là trà Zozo, nên chắc chắn là làm từ loại rau cuộn lại hình con rắn đó.

Tôi nhớ mùi thảo dược này. Có lẽ zozo không phải là một thứ dùng để nấu ăn.

- Phản ứng của mọi người có nghĩa là Forest’s Edge chưa có thói quen uống trà đúng không? Hãy nếm thử đi, cứ coi như trải nghiệm nền văn hóa mới.

- …Kamyua Yost, tôi đâu có lý do gì để chấp nhận lời mời của ông.

- Không phải cô đã mời tôi bữa tối hôm qua sao? Đây là tôi đáp lại thôi.

- Đó là để đổi lại bình rượu của ông. Chúng ta đâu có nợ gì nhau nữa đâu.

- …Asuta chúng ta nên làm gì bây giờ?

Kamyua Yost nhìn về phía tôi.

Tôi suy nghĩ một lúc.

- Nếu vậy thì, Ai Fa, đưa cho ông ta cái gì đó nhé? Vì chúng ta không mang theo miếng đồng nào, vậy thì trao đổi với ông ta thứ gì đó ngang giá trị đi.

Sau khi nghiêng đầu suy nghĩ, Ai Fa lấy ra một cái gói lá cao su giả bằng bàn tay.

- Đây là thịt kiba xông khói, ông có chấp nhận sự trao đổi này không.

- Kiba xông khói! Tôi rất tò mò đấy! Leito, đây là kiba xông khói!

- Uwah, cho con ăn thử nữa nhé.

Ai Fa nhìn vào hai người bọn họ đang trò chuyện.

Cô ấy đã gặp hai người thành phố không sợ thịt kiba. Leito là học trò của Kamyua Yost, cảm nhận của cậu bé không thuyết phục lắm, nhưng chúng tôi vẫn sẽ ghi nhớ chuyện này.

Mà sau khi nhấp vài ngụm trà zozo, tôi cảm nhận được một hương vị trà rất sảng khoái.

Ngồi trên ghế thưởng trà, cảm giác nhớ nhà lại gợi lên.

- Vậy thì… đã đến lúc vào chủ đề chính rồi.

Đặt hai khuỷu tay lên bàn, Kamyua Yost nở nụ cười trên gương mặt thon dài của mình.