Isekai Ryouridou

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

26 157

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 27

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 223

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7451

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 178

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 173

Tập 04 - Chương 1.3

- Tôi muốn hỏi ý kiến của cô về ông chú đó?

Tôi hỏi Ai Fa trong khi nấu súp poitan.

- Khi nói chuyện, tôi nhận ra ông ta rất khó nắm bắt. Có lẽ chúng ta nên thôi không liên quan đến ông ta nữa?

- …Tôi không biết.

Ai Fa có vẻ mệt mỏi.

- Ngay từ đầu tôi không hề có ý định ở cùng với một người từ Thành phố Rock, nhưng những gì ông ta nói là đúng. Mặc dù thái độ lại rất lông bông.

- Nói vậy thì, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu chúng ta có thể tin ông ta… Mặc dù gã đó và Jiza Wu lúc nào cũng cười, bản chất của họ lại khác nhau một trời một vực. Tôi chưa từng mặt đối mặt với Jiza Wu, nhưng tôi biết anh ta nghiêm túc thế nào.

- Và ông ta—ăn kiba.

Ai Fa lẩm bẩm, đôi mắt ủ rũ.

- Chuyện đó làm tôi ngạc nhiên nhất. Tôi nghĩ người Thành phố Rock sẽ không bao giờ làm như vậy.

- Um. Tôi không sinh ra ở Forest’s Edge, và cũng mới chỉ đến trấn giao thương một lần. Nhưng về chuyện đó thì tôi đồng tình với ông ta.

- …Ý cậu là sao?

- Ehh? Ý của tôi là giống với ông chú đó, rằng chỉ có người ở Genos tin rằng kiba và thợ săn kiba là hiện thân của thảm họa. Những cánh đồng của Genos thường bị kiba tấn công, vậy nên người bản địa tự nhiên sẽ có cách nhìn méo mó về kiba và từ đó sinh ra hiểu nhầm. Nhưng với những người không nghĩ nhiều về kiba, họ sẽ không sợ chúng. Hơn nữa, cũng đã vài thập kỷ từ khi người bản địa coi kiba là thảm họa.

-….

- Hầu hết những sạp hàng ở trấn giao thương đều là do dân bản địa Genos mở, vậy nên khi người Forest’s Edge đến đó, về cơ bản họ sẽ tiếp xúc với những người sợ mình. Nếu có nhiều người nước ngoài mở cửa sạp hàng ở trấn giao thương hơn, và họ không bận tâm đến người Forest’s Edge và vẫn cư xử như ông bác đó, thì có lẽ sẽ không có nhiều hiểu lầm như bây giờ.

- …Asuta, cậu lại nói mấy chuyện khó hiểu rồi.

Ai Fa không khỏi cảm thấy có chút thất vọng.

Một Ai Fa đường hoàng đã thật sự nói như vậy.

- Dù là cậu không đến từ Genos, cậu chắc hẳn phải đến từ Thành phố Rock. Mấy từ của cậu cũng khó hiểu y như của Kamyua Yost vậy.

- Nếu so với Forest’s Edge thì nơi tôi sinh ra giống với trấn giao thương hơn. Tuy nhiên, dù cho chủ đề tôi đang nói có hơi khó hiểu, cô không thể bỏ cuộc trong việc thấu hiểu lẫn nhau—

- Cậu nghĩ là tôi không cố gắng sao?

Giọng nói yếu đuối của Ai Fa làm tôi rất ngạc nhiên, và quay người lại.

Cô ấy đang dựa người vào tường gần bếp lò, đôi mắt nhắm hờ và cô đang mang một biểu cảm mà tôi không thể lường trước được.

- Tôi không thật sự hiểu cậu, nhưng tôi vẫn luôn cố hết sức. Cậu đang đổ tội cho tôi vì tôi quá chậm hiểu sao…?

- K-Không, không phải thế! Tôi sai rồi! Đừng khóc mà!

- Ai khóc hả! Cậu nghĩ tôi là ai!?

Ai Fa đã nói những lời đáng ra phải là của tôi mới đúng, và mặt cô ấy giờ đã đỏ ửng lên rồi.

Mà biểu cảm này so với một gương mặt sắp khóc thì hợp với cô hơn nhiều.

- Hãy bắt đầu bước đầu tiên đã. Bao nhiêu sự thật chúng ta nên kể cho ông chú đó? Chúng ta phải nói gì với ông ta? Chúng ta không thể nói với ông ta chuyện gì? Cần phải quyết định thật cẩn thận.

- Tôi hiểu rồi.

Sau khi nói như vậy, không hiểu sao Ai Fa lại đứng dậy và đi tới phía sau trong khi tôi vẫn đang nấu poitan.

Trong khi tôi vẫn còn đang ngơ ngác, cô ấy đặt hai tay lên vai và thì thầm vào tai tôi “Asuta, cậu nghĩ thế nào?” (phê chứ sao ~~)

Tôi cao hơn cô ấy một chút, nên cô ấy chắc chắn đang nhón chân lên. Và mặc dù cô chỉ chạm vào vai, tôi vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm yếu ớt từ cơ thể của Ai Fa.

- C-Chờ chút! Chúng ta đã đuổi ông chú ấy đi rồi, tại sao vẫn phải thì thầm chứ?

- Chúng ta không thể chắc chắn ông ta đã đi thật chưa. Có thể ông ta đang nghe lén từ bên ngoài.

Ngay cả như thế đi chăng nữa, cô ấy định dính lấy tôi trong vài giờ nữa sao?

- C-Chờ chút! Poitan khô rồi, để tôi xử lý nó trước đã.

Tôi cảm nhận hơi ấm đó nhanh chóng rời xa mình.

Thật sự, hành động của cô ấy còn đáng lo ngại hơn cả Vena Wu.

Tôi giã nhỏ chỗ poitan trên một cái lá cao su giả đã gấp thành hình thuyền, và im lặng gạt đi mấy giọt mồ hôi rịn ra trên trán.

Có tất cả sáu củ poitan, đủ cho ba người.

Kamyua Yost sẽ quay lại trước khi mặt trời lặn, và nói rằng có thể ăn tối chung.

- Tôi sẽ không đòi ở lại qua đêm! Nhưng tôi rất tò mò về văn hóa ẩm thực ở Forest’s Edge! Tôi sẵn sàng trả tiền luôn!

Tôi không hề có ý định đòi tiền từ một vị khách đã mang một bình rượu cao cấp đến làm quà ra mắt đâu. Ai Fa có một biểu cảm phức tạp, nhưng rồi vẫn chấp nhận yêu cầu của ông ta. Đó là tại sao tôi chuẩn bị bữa tối cho ba người.

- Trước khi bắt đầu cuộc nói chuyện bí mật, hãy quyết định bữa tối của chúng ta đã.

Tôi dùng cái spatula để gạt đi những vệt poitan còn đọng lại, và quay về phía Ai Fa đã lùi lại phía sau tôi.

“Tối nay chúng ta nên ăn gì đây?” “Bơ gơ” (nghiện cmnr)

Quá nhanh!

Khi cô ấy thấy gương mặt cứng đờ của tôi, Ai Fa nói lại lần nữa “…Bơ gơ”

Cô đâu cần lặp lại chứ.

- Um, nhưng mà chúng ta cũng cần cân nhắc bữa tối thật cẩn thận.

Ai Fa nhanh chóng bước tới chỗ tôi, kéo cổ tôi để hai đứa ngang với nhau và nhẹ nhàng hỏi.

- Ý cậu là sao? (sợ ko được ăn bơ gơ chắc ~~)

Cô ấy thật sự nghiêm túc sao?

- Chúng ta không nên để ông ta nghĩ rằng bơ gơ là một món ăn phổ biến ở Forest’s Edge đúng không? Nếu cần giải thích về món ăn này, sẽ dẫn đến mối quan hệ của chúng ta với nhà Wu và nhà Lutim. Chúng ta nên quyết định những thông tin nào nên được công khai.

Tôi cũng phải thì thầm với Ai Fa. Chúng tôi đang rất gần, và không cần biết tôi nín thở cỡ nào, mùi thơm của cô vẫn xộc thẳng vào mũi. Tôi vừa mới ăn xong nhưng hương thơm của Ai Fa lại bắt đầu khuấy động sự thèm ăn.

Ai Fa không hề nhận ra những gì tôi đang chịu đựng, và đôi môi của cô lại tiến đến gần tai tôi một lần nữa.

- …Tại sao?

- Nè, chúng ta đâu có nói chuyện gì quan trọng, cần gì phải thì thầm chứ.

- Đúng vậy.

Mặc dù nói như vậy nhưng Ai Fa vẫn ghé tai lại gần.

Cuối cùng thì tôi vẫn phải thì thầm.

- Ah thì, ông chú đó có địa vị đặc biệt, ông ta quen biết với lãnh chúa của Genos đúng không? Nếu chúng ta đưa cho ông ta thông tin sai lệch, nó có thể dẫn đến hiểu lầm. Hơn nữa ông ta cũng không có quan hệ tốt với nhà Tsun nữa, vậy nên không đáng để cho ông ta biết nhiều về nhà Wu và Lutim đúng không?

- …Ông ta đã gặp Donda Wu rồi, và biết rằng chúng ta có dính dáng đến bữa tiệc đó đúng không?

Ai Fa thì thầm.

Tai tôi như muốn tan chảy đến nơi rồi.

- Đúng vậy. Chuyện quan trọng là… Nếu có cơ hội, Donda Wu sẽ hạ bệ nhà Tsun. Chúng ta có thể nói vậy với ông ta không?

Một câu hỏi cần được cân nhắc cẩn thận.

Tôi đã mất quá nhiều thể lực, nên quyết định ngồi bệt xuống và búng vào mấy củ aria đang chờ ngày lên thớt.

- Gã đó—

- Uwah!

- Đồ đần này, cậu làm tôi sợ đấy.

- C-Cô mới là người làm tôi chết khiếp thì có, đồ ngốc! Đừng có đột ngột thì thầm vào tai tôi từ đằng sau như thế!

- …Cậu không thể nhận ra cả một chuyển động như vậy sao?

- Thật đáng tiếc, tôi không phải thợ săn, và giác quan của tôi không được đáng kinh ngạc như vậy! Khi cô định tiếp cận tôi, làm ơn tiến đến từ nơi tôi có thể thấy được ấy!

- Cái đồ đàn ông mè nheo…

Ai Fa bực bội và chuyển sang ngồi xổm trước mặt tôi.

Cô ấy đưa tay ra nâng cằm tôi lên và tiến đến.

- Vì gã đó có thể sẽ đến nhà Wu trong tương lai, che dấu sự thật sẽ không có nhiều tác dụng… Nhưng chúng ta cũng không nhất thiết phải nói gì cho ông ta.

Cuối cùng tôi cũng nhận ra mình đã không thể chạy trốn được nữa.

Thần linh chắc hẳn đang thử thách lý trí và con người tôi.

Chuyện này thật khó chịu.

- Tôi hiểu rồi. Hãy sắp xếp lại suy nghĩ của chúng ta. Ai Fa, cô nghĩ chúng ta không thể nói gì với ông ta?

Ai Fa lại rên rỉ nữa.

Mặt cô ấy cách tôi có 10cm, nếu một trong hai người di chuyển đầu gối sẽ chạm nhau ngay lập tức.

Tôi không thể bình tĩnh chút nào.

Cuối cùng Ai Fa cũng ngẩng mặt lên. Tôi hoảng hốt quay mặt sang một bên, và cô ấy lại mơn chớn tai tôi bằng những lời thì thầm nhẹ nhàng.

- …Không có gì.

- Cô thật sự không có gì sao!

Tôi gần như đã va vào đầu Ai Fa theo phản xạ.

Ở khoảng cách gần như thế này, Ai Fa phồng má ra điều tức giận.

- Cô là người đề xuất cuộc nói chuyện bí mật này mà, vậy nên cô cũng có vào thứ trong đầu chứ, đúng không? Chỉ cần nói cho tôi biết cô đang nghĩ gì thôi.

Cô ấy quay ngoắt mặt đi chỗ khác.

Thật là kỳ lạ, sự mệt mỏi của tôi đã có thể sánh với cả cái dự án khổng lồ đêm qua rồi đấy.

- Cô nghĩ nhà Tsun là nỗi nhục nhã của Forest’s Edge, nhưng cô không thể làm người thành phố để trừng phạt họ được. Vậy thì—nếu ông chú đó trừng phạt Doddo Tsun và những người khác vì tội trạng của họ, ông ta có trở thành kẻ thù của Forest’s Edge không?

Ai Fa cau mày khó chịu.

Cô ấy không hề hạ giọng và trả lời.

- Nếu nhà Tsun vi phạm luật lệ ở thành phố và bị trừng phạt, vậy thì đó là lỗi của riêng họ. Và tất nhiên, người trong thành phố sẽ không trở thành kẻ thù của chúng ta… Tuy nhiên, nếu người ở thành phố cố gán tội cho họ bằng cách nói [vi phạm luật lệ của Forest’s Edge], chuyện đó sẽ làm chúng ta chịu nhục nhã. Nếu người thành phố làm loạn Forest’s Edge theo cách đó, thì tôi nghĩ toàn bộ đều là một âm mưu.

Ra vậy. Cũng hơi khó để hiểu những điều cô ấy vừa nói, nhưng ý chính là nếu người Forest’s Edge mà vi phạm luật của thành phố, họ sẽ chịu sự trừng phạt của người thành phố. Nhưng nếu tội của họ là phá luật của Forest’s Edge, thì tội trạng đó sẽ do người Forest’s Edge đưa ra.

- Hmm~… nhưng nhà Tsun vẫn tiếp tục phá luật của Forest’s Edge đúng không? Không một ai ở Forest’s Edge bắt họ chịu trách nhiệm đúng không?

- Cậu nói cái gì, tôi chưa bao giờ nhắm mắt làm ngơ mấy chuyện sai trái mà nhà Tsun đã làm.

- Tôi biết mà, tôi cũng nghĩ cô thật phi thường… Nhưng không phải ai ở Forest’s Edge cũng như cô, và dám chống lại nhà Tsun đúng không? Khi nhà Tsun đến gây sự ngày hôm qua, mọi người chỉ có thể ngồi đó và chịu đựng sự bạo ngược của nhà Tsun cho đến khi Donda Wu và Dan Lutim hành động.

- Không có sự cho phép của trưởng tộc, không một ai được cố ý thách thức nhà Tsun. Tôi là chủ nhà nên muốn làm gì thì làm.

- Chuyện mà tôi sắp nói có thể khó chịu nhưng… Liệu những nhà nhỏ không có liên hệ với nhà Wu có chút cơ hội nào hơn ngoài im lặng chịu đựng sự bạo ngược của nhà Tsun?

Ai Fa cắn chặt môi, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào tôi và nói.

- Nhà Tsun là lãnh đạo, nhưng nếu họ công khai cho phép các hành động bạo lực, mọi người nhất định sẽ dựa dẫm vào nhà Wu. Và để ngăn chặn điều đó, lũ ngu bọn chúng vẫn còn biết kìm hãm bản thân lại.

- Vậy nếu bọn chúng không thể làm công khai, thì sẽ làm trong kín đáo.

- ….

- Ai Fa, cô rất mạnh mẽ. Khi Diga Tsun và Doddo Tsun làm bậy, cô có thể trừng phạt chúng. Nhưng những người không thể chống lại như cô chỉ có thể im lặng chịu đựng—khi nghĩ như vậy tôi vẫn không thể tha thứ cho chúng.

- …Sức mạnh của tôi là có hạn, vậy nên tôi thừa biết là mình chỉ có thể ngăn chặn bạo lực.

Ai Fa lại bám chặt lấy ngực tôi.

Cô không hề dùng lực, đúng hơn là cứ như cô đang tựa vào ngực tôi thì đúng hơn.

- Tôi chỉ có thể tự bảo vệ bản thân, đó là tại sao…

Đó là tại cô ấy lại luôn sống một mình.

Đó là tại sao tôi có thể chỉ là gánh nặng cho cô ấy.

Tôi gật đầu và nắm lấy bàn tay của Ai Fa đang đặt trên ngực mình.

- Tôi xin lỗi, tôi không có ý đổ lỗi cho cô. Không một ai có thể chấp nhận hành động bạo lực như vậy. Đó là tại sao nhà Wu và nhà Lutim tức giận đến vậy… Mà có thật sự nhà Tsun mạnh đến vậy không? Họ sánh ngang với nhà Wu, vậy có nghĩa là cũng có đến một trăm người, và tất cả đều theo sự chỉ đạo của nhà Tsun đúng không?

- Tôi không biết. Tôi không biết hết những nhà họ hàng của nhà Tsun.

- Vậy sao… Mấy nhà họ hàng đó chắc không sa đọa như nhà Tsun đâu nhỉ?

- Tôi cũng chịu… Nhưng nếu cả một trăm người của nhà Tsun đều không săn kiba vậy thì lũ kiba đã chạy đầy trong rừng rồi.

- Đúng vậy. Nếu đến cả một trăm trong số năm trăm người của Forest’s Edge đều không săn kiba vậy thì—

Đang nói dở thì tôi chợt nhớ ra có chuyện đã được nghe trước đó.

- …Giờ cô nói đến chuyện đó, Ludo Wu đã từng nói với tôi, “Có quá nhiều kiba”. Kiba bình thường đi một mình, nhưng đã có ba con bất ngờ tấn công những thợ săn cùng một lúc, và kết cục là cha của Shin Wu đã bị thương nghiêm trọng ở chân. Cậu ta cũng hỏi tôi về cánh rừng của nhà Fa ra sao…

Ai Fa vẫn đang tựa vào ngực tôi, và biểu cảm của cô trở nên nghiêm trọng hơn.

- Asuta, tôi đã nhắc đến chuyện này ngay sau ngày tôi gặp cậu rồi mà.

- Ehh?

- Cậu đã hỏi tôi “Người Forest’s Edge săn kiba mỗi ngày, lũ kiba không tuyệt chủng sao?” Nhưng sau đó, tôi đã trả lời rằng số lượng lũ kiba không giảm xuống mà còn tăng lên.

- …

- Số lượng lũ kiba đang tăng lên. Đây là mùa đi săn, nhưng số lượng vẫn rất đáng kinh ngạc… Thật ra, với số lượng kiba lớn như vậy, tôi còn không cần dùng đến các loại quả để dẫn dụ chúng.

- Eh? Ai Fa, cô hiện tại không dùng “hiến tế” sao?

- Không, ít nhất là trong những ngày qua. Mặc dù vậy, tôi vẫn bắt được một con kiba mỗi vài ngày.

- Vậy sao. Hmm, lạ quá? Vậy là mùi hương đó không đến từ những loại quả đó sao?

Ai Fa ngay lập tức đỏ mặt, và dồn thêm lực vào những ngón tay trên ngực tôi.

- Khi những loại quả để dẫn dụ kiba đó dính vào tóc của tôi, thì sẽ rất khó để loại bỏ được! Asuta, tôi đã nói với cậu là đừng có mà đùa giỡn với mùi cơ thể của tôi mà!

- Không, tôi đang khen cô mà…

- Im đi…! Dù sao thì số lượng kiba đã tăng lên trong vài năm qua.

- Okay. Ludo cũng không chắc, nhưng cậu ta cũng nghĩ như vậy.

- …Nhà Wu ở phía nam, nhà Tsun ở phía bắc.

Hai gò má của Ai Fa vẫn còn hơi ửng đỏ, và ánh lửa đã bắt đầu nhen nhóm trong đôi mắt của cô.

- Cậu có thể không hiểu được mối quan hệ của địa hình và kiba. Nếu nhà Tsun tiếp tục sao lãng công việc của một thợ săn, thì phía bắc của khu rừng sẽ chịu tác động lớn nhất.

- ..Ai Fa, cô cũng nghĩ là số lượng kiba đang tăng đúng không?

Có lẽ-- tình thế hiện tại còn nghiêm trọng hơn tôi tưởng.

Bỏ qua những suy nghĩ tầm thường về đạo đức và công lý sang một bên, nếu tất cả mọi người tiếp tục làm ngơ với những hành động sa đọa của nhà Tsun, thì ý nghĩa phía sau sự tồn tại của Forest’s Edge—có thể không còn nữa?

- …Ai Fa, chuyện này có lẽ là nằm ngoài khả năng của chúng ta rồi. Kamyua Yost nên xây dựng một mối quan hệ với nhà Wu và Lutim thay vì chúng ta đúng không?

- Vô ích thôi.

- Huh? Nhưng sao?

- Thử nghĩ về tính khí của Donda Wu đi. Nếu sự sa đọa của nhà Tsun đi quá giới hạn, ông ta sẽ không ngại ngần dùng vũ lực để giải quyết. Ông ta sẽ nắm quyền ở Forest’s Edge và sẽ không phụ thuộc vào Thành phố Rock—tôi có thể hiểu được ông ta sẽ làm như vậy.

Ai Fa thở dài, và có vẻ hoàn toàn khác với cô của thường ngày. (nãy giờ vẫn túm ngực của main nhỉ)

- Bởi vì tôi biết cảm nhận của ông ta, tôi không muốn kích động cuộc chiến này. Nếu nhà Tsun và nhà Wu bắt đầu chiến tranh, chúng ta sẽ mất rất nhiều thợ săn giỏi, và trật tự trong Forest’s Edge sẽ sụp đổ.

- Ngay cả khi việc đó có thể xảy ra, cô vẫn không muốn phụ thuộc vào Thành phố Rock….

Tôi cũng thở dài nữa.

Với việc tình thế đang nguy ngập thế này, tôi và Ai Fa đã gặp một người có quan hệ với giới cầm quyền của Thành phố Rock.

Chỉ có hai thành viên trong nhà Fa. Cái thể loại gánh nặng gì mà chúa trời hay quỷ dữ muốn chúng tôi mang thế này?

Là một gã đầu bếp với con tim mong manh, những gì tôi có thể làm là băm thịt cho trưởng tộc và vị khách. (kết quả thảo luận: Ai Fa Win, bữa tối có bơ gơ ^^ )