Phần 1
Sau khi thoát khỏi mê cung, nơi đầu tiên tôi hướng đến là bệnh viện.
Tôi tìm kiếm xem bệnh viện nào có danh tiếng tốt rồi sau đó đi đến bệnh viện lớn nhất Varte.
Bác sĩ cho biết là Dia đang trong tình trạng nguy kịch do mất nhiều máu và sử dụng ma thuật liên tục. Tôi hiểu những gì bác sĩ nói, cùng lúc đó tôi cũng vội vã xem viện phí. Tôi có thể thanh toán trước được cho cậu ấy, nhưng lại không thể đủ khả năng chi trả hoàn toàn cho tới khi cậu ấy phục hồi.
Dù vậy thì tôi vẫn sẽ chi trả chúng, và để có tiền, tôi đã bán đi một số vật phẩm trong “Kho Đồ” của mình.
Sau những nỗ lực của tôi, cuối cùng vấn đề cũng đã được giải quyết.
Viên đá rơi ra từ Tidus rất đặc biệt. Độ tinh khiết của nó cao hơn rất nhiều so với các viên đá ma thuật khác. Và sau một cuộc thương lượng với một nhân vật trọng yếu của quốc gia này, tôi cuối cùng cũng đã bán được nó. Tuy gặp phải nhiều rắc rối khác nhau, nhưng cuối cùng tôi cũng đã thành công đổi các viên đá ma thuật thành tiền. Liền sau đó tôi quay trở lại bệnh viện.
Khi trả hết tiền viện phí tại quầy lễ tân xong, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm. Với như thế thì Dia sẽ không bị đuổi ra ngoài.
Sau khi hoàn tất cả thủ tục đóng tiền, tôi được dẫn đến phòng của Dia.
Bởi vì đây là bệnh viện lớn nhất quốc gia này, chất lượng dịch vụ của nó cũng rất tốt, phục vụ cũng rất chu đáo và tôi không thấy có vấn đề gì về vệ sinh cả.
Mặc dù so với bệnh viện ở thế giới trước đây của tôi thì nó vẫn còn rất kém, nhưng theo tiêu chuẩn của thế giới này thì bệnh viện này đã rất tốt rồi.
Bên trong phòng bệnh, tôi thấy một công cụ điều dưỡng đơn giản và một dụng cụ ma thuật mà tôi chưa thấy trước đây bao giờ cả. Có lẽ phương pháp chữa bệnh của thế giới này được phát triển lên từ ma thuật.
Tôi mở màn ra để cho gió lùa vào phòng. Dia đang nằm trên giường, trông cậu ấy có lẽ đã tốt hơn chút, nhờ vào phương pháp chữa trị của thế giới này.
Gần chiếc giường có một vị bác sĩ đang ngồi đấy.
Vị bác sĩ nhận ra tôi liền lên tiếng gọi.
「A, cậu là đồng đội của Dia, đúng không? Cậu lo liệu được chứ?」
「Rồi, không có vấn đề gì cả bởi tôi đã đổi một số vật phẩm của mình thành tiền」
「Thật tốt khi nghe thế. Giờ cậu có muốn nghe tôi nói về tình trạng của Dia chứ?」
「Vâng!」
Vị bác sĩ khuyên tôi nên ngồi xuống, vì thế tôi liền lấy cái ghế gần đó rồi ngồi xuống.
「Trước tiên, cánh tay bị mất thì xác định không phục hồi được rồi. Ngay cả khi với ma thuật tốt nhất trên lục địa này, thì để phục hồi cánh tay cũng là một chuyện vô cùng khó khăn. Do thời gian nó bị cắt đứa đã quá lâu rồi. Chúng tôi cảm thấy rất làm tiếc, vì thế xin hãy từ bỏ đi」
「…Tôi hiểu rồi」
Tôi cắn nhẹ môi mình.
Tôi không biết trình độ y tế của thế giới này thế nào cả, vì thế tôi đã đặt cược hy vọng của mình vào y tế ma thuật của thế giới này. Tuy nhiên, xem ra, đó chỉ là ảo tưởng của tôi. Nếu y tế của thế giới này tốt đến thế, tôi sẽ không thấy nhiều người trong thị trấn mất tay mất chân mình như thế.
「Tiếp theo, là về vết chém trên cơ thể. Nó sẽ để lại một vết sẹo lớn. Do cậu ấy thực hiện ma thuật phục hồi của mình.」
「…Một vết sẹo? Có lẽ sẽ không có vấn đề」
Dia đã từng tuyên bố mình là một đứa con trai vì thế có vết sẹo thì cũng không có vấn đề gì cả.
「Hm? Nếu cậu nói thế thì thôi vậy. Tiếp theo. Do tình trạng mất máu của cậu ấy đã dẫn tới tình trạng thiếu sức mạnh ma thuật. Chỉ cần cho cậu ấy ăn đủ chất hay kiếm dụng cụ ma thuật gì đó là được. Và muốn hồi phục hoàn toàn là cần khoảng 1 tuần」
Thiếu máu dẫn tới thiếu hụt sức mạnh ma thuật?
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thế đấy. Có lẽ việc thiếu máu đã làm cho dòng chảy MP chậm lại. Mặc dù tôi đã đọc vài cuốn sách trong thư viện nói về các triệu chứng mất máu có thể ảnh hưởng tới MP. Nhưng xem ra, với chút kiến thức ít ỏi của mình, tôi chỉ có thể làm theo lời bác sĩ.
「À, vâng!」
「Cuối cùng, tôi sợ là cậu ta sẽ bị sụp đổ tinh thần và mất cân bằng cơ thể khi cánh tay phải mình bị mất đi. Tôi định là sẽ làm cho cậu ta một cánh tay nhân tạo nhưng thế sẽ ảnh hưởng tới kiếm thuật và sức mạnh ma thuật của cậu ta. Tôi nghĩ chuyện này sẽ trở thành một cú sốc cho Dia khi cậu ta là một người thám hiểm mê cung」
「Có lẽ thế…」
「Tôi nghĩ cậu nên xem xét vấn đề này thật cẩn thận. Tạm thời chúng ta hãy để Dia nhập viện theo dõi trong một tuần để nhận được các khuyến cáo cho chức năng phục hồi đặc biệt, và phiền cậu hãy làm thủ tục nó tại quầy tiếp tân」
Tâm trí tôi đầy đau đớn với cái kết quả như thế.
「A, Sieg, cậu ổn chứ? Mặc dù cậu đã được ma thuật phục hồi chữa lành nhưng trông cậu có vẻ đau đớn」
「…Ồ, không sao. Chỉ là cảm tháy mệt mỏi tí thôi」
Tôi không nói dối.
Không có vấn đề gì với thanh HP và MP của tôi cả, chúng đang phục hồi rất tự nhiên. Lí do là tôi không thể chấp nhận được với những lời kết luận của bác sĩ.
「Đừng gắng sức quá. Tôi đi đây.」
「Vâng, cảm ơn, bác sĩ」
Bác sĩ sau khi kết thúc cuộc giải thích với tôi liền đi ra khỏi phòng.
Tôi cúi người chào ông một cái.
Sau đó, cả căn phòng chìm trong im lặng, chỉ còn lại tiếng gió thổi qua.
「ーThánh thuật 《Chữ Trị Hoàn Toàn》」
Tôi nghe thấy có âm thanh phát ra từ phía sau lưng mình.
Rồi liền ngay sau đó, một thứ ánh sáng ấm áp bao trùm lấy căn phòng.
「Ông già đó chỉ toàn phóng đại. Có thể tớ sẽ gặp phải chút khó khăn để cân bằng cơ thể nhưng nó sẽ không là vấn đề」
「Cậu tỉnh rồi à?」
Tôi thì thầm rồi chỉ về phía ánh sáng.
「Đó là…?」
「Tớ xin lỗi, Sieg. Tới giờ tớ vẫn che giấu ma thuật của mình với cậu…」
Dia cúi thấp đầu của mình xuống.
Tôi đã biết chuyện này rồi và cũng thông hiểu cho cậu ấy. Nhưng Dia có lẽ vẫn còn cảm thấy mặc cảm tội lỗi vì đã che giấu nó và suýt đẩy đồng đội của mình đến chỗ chết.
Tuy vậy, nhưng tôi cũng muốn được hỏi rõ cậu ấy.
「Không sao đâu. Tớ đã biết là Dia có năng lực rất cao trong ma thuật, nhưng thứ này khiến tớ hoàn toàn ngạc nhiên đấy. Tại sao cậu lại giấu nó thế?」
「Tại sao… Tại sao à? Có lẽ bởi vì sự ngu ngốc của tớ…」
Dia nói rồi từ từ ngẩng đầu lên trong khi chơi đùa với quả bóng ánh sáng.
「Mặc dù vậy, nhưng nó thật sự đã cứu tớ. Nhờ cậu sử dụng nó lúc đó mà tớ mới có thể sống đến giờー」
「Không, tớ đã có thể sử dụng nó bất cứ lúc nào. Và giờ tớ vẫn sẽ tiếp tục sử dụng nó.」
Dia nói thế trong bóp mạnh lấy quả bóng ánh sáng trong tay mình.
Ma thuật mà cậu ấy trước đây không thực hiện từ giờ lại thực hiện. Mãi cho đến bờ vực của cái chết, cậu ấy cũng không định sử dụng nó. Lý do gì đã khiến cậu ấy thay đổi tâm trí mình?
Dù có như thế nào thì tôi cũng chỉ có thể đoán mà thôi.
Vô thức tôi nhìn thoáng qua rồi nhìn chằm chằm vào cánh tay phải đã bị mất của Dia. Cậu ấy nhận thấy ánh mắt của tôi và bắt đầu bình tĩnh nói.
「Không như cậu nghĩ đâu, Sieg. Việc này thật sự không quan trọng với tớ. Bởi vì tớ là một nhà thám hiểm mê cung, nên tớ đã lường trước cho việc này rồi. Vì thế cậu không cần phải cảm thấy buồn đâu. Cậu đau khổ vì lỗi lầm của tớ, việc đó khiến tớ buồn đấy」
「Nhưng như vậy, cơ hội cầm kiếm của cậu…」
Trái ngược lại, Dia hoàn toàn lo lắng cho tôi. Dù cho tôi không hoàn toàn bị thương tật giống cậu ấy.
Sau đó, Dia đã cắt lời tôi…
「Nah, tớ không quan tâm về kiếm nữa.」
「Ể?」
「Miễn là tớ còn thánh thuật của mình, tớ sẽ ổn thôi. Như cậu thấy đấy, nó không phải là vấn đề, chỉ cần tốn chút thời gian, tớ sẽ phục hồi được thôi」
Câu trả lời của cậu ấy hoàn toàn không như mong đợi của tôi nhưng cậu ta vẫn tiếp tục nói…
「Có lẽ, nhờ vậy, mà tớ có thể dồn toàn tâm mình cho ma thuật.」
「Hể? Đợi chút…」
Lối suy nghĩ của cậu ấy thay đổi 180 độ. Trước đây cậu ấy hoàn toàn nghĩ ngược lại.
Tuy cậu ấy đã giúp tôi xua đi cơn lo lắng, nhưng tôi vẫn cảm thấy không dễ chịu chút nào cả.
Cái cảm giác này giống như kỹ năng “???” có thể làm thay đổi cảm xúc một cách đột ngột vậy.
Thật là lạ khi cậu ấy trước đây luôn một mực kiên trì lấy nó, nay lại dễ dàng từ bỏ nó. Nếu nghĩ về nó thì quyết định của cậu ấy hoàn toàn đúng thực tế. Tuy nhiên, tôi nghĩ Dia, một người vẫn luôn như một đứa trẻ sẽ không đưa ra quyết định như thế.
Tôi cảm thấy không thoải mái chút nào cả.
Lúc đó, tôi vẫn nhớ rất rõ, Dia nhìn vào cánh tay phải đã mất của mình tràn đầy sự tuyệt vọng. Tuy nhiên, giờ tôi lại không thấy sự tuyệt vọng trong ánh mắt cậu ấy nữa.
Tôi không nghĩ vấn đề là do tôi không biết quan sát. Với Dia là một người rất dễ hiểu thấu.
Tuy nhiên, tôi chắc chắn…
Hiện giờ cậu ấy đã không quan tâm về kiếm nữa.
Một người trên bờ vực cái chết sẽ dễ dàng thay đổi thế à?
Có lẽ đúng thế, giống như những câu chuyện về sự xám hối trong sách vậy.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.
「Chuyện gì vậy, Sieg?」
「…Không, nếu Dia cảm thấy ổn thì không sao cả, mà, cậu hãy nghỉ ngời trước đi. Đừng quan tâm tới viện phí, cậu ở đây bao nhiêu ngày cứ để tớ lo. Tớ đã bán được viên đá rơi ra từ Tidus với giá cao! Vì thế mà cậu cứ từ từ mà nghỉ ngơi ở đây」
Để không khiến cậu ấy không lo lắng, tôi nói kết quả cho cậu ấy biết.
Bởi vì mục tiêu của Dia cũng là kiếm tiền nữa, nên tôi nghĩ chuyện này có lẽ sẽ làm cậu ấy vui.
「Thế à? Vậy giờ mọi thứ phiền cậu vậy. Tớ hiện giờ đang bị bệnh cũng không cần tiền lắm. Trái lại, nếu Sieg cần tiền, tớ không phiền nếu cậu giữ phần của tớ đâu」
「…Ể, nhưng không phải cậu nói cậu cần tiền sao?」
「Một ngày nào đó, nhưng hiện giờ thì không」
Tôi không thấy đồng tiền trong ánh mắt của cậu ấy nữa.
Cậu ta đã thực sự thay đổi. Có lẽ là do cánh tay đã bị mất của mình hay vì một chuyện gì đó rất quan trọng.
Phần 2
「…………」
「Không gì tớ có thể làm ngoài việc nghỉ ngơi bây giờ. Đợi tớ nhé, Sieg. Tớ sẽ quay trở lại ngay thôi. Cho đến khi đó thì tớ không thể giúp gì được cho cậu cả, thật là buồn mà…」
Dia làm khuôn mặt đầy sự hối lỗi. Đó mới là khuôn mặt của Dia mà tôi biết. Một Dia luôn phụ thuộc vào tôi và sẽ luôn tự trách lấy mình khi không giúp tôi được gì.
「Nah, tớ ổn thôi. Nếu không có Dia bên cạnh cùng khám phá mê cung, tớ cũng định sẽ nghỉ ngơi một thoáng」
「…Không, không thể nào」
Dia ngay lập tức cắt ngang và từ chối câu trả lời của tôi.
Tôi có thể nhìn thấy được ý định trong mắt cậu ấy nhưng tôi lại không biết ý định nó là gì…
「Nếu chỉ một mình Sieg, tớ tin cậu vẫn có thể khám phá mê cung một mình. Tớ biết là lần đầu tiên chúng ta bước vào mê cung, cậu đã rất sợ hãi. Nhưng tớ nghĩ rồi cậu sẽ ổn thôi!」
Dia nói cho dù tôi có một mình thì vẫn sẽ ổn.
Tôi hoàn toàn câm nín. Cậu ấy hiểu rõ tôi nhưng cậu ấy vẫn tin tôi có thể thách thức mê cung một mình.
「Một mình…?」
「Đúng vậy, những lần chúng ta vào mê cung, Sieg luôn tự đánh bại những con quái vật một mình. Mà, tớ hỏi cậu một câu được chứ? Tại sao một người mạnh mẽ như Sieg lại muốn làm đồng đội với tớ thế? Thật sự thì tớ mới là người cần Sieg…」
Tại sao mình lại muốn Dia?
Bỏi vì… cậu ấy là một người đầy tài năng…
Và một nguyên nhân nữa, là tôi không muốn thách thức cái mê cung này một mình.
Tôi hiểu ý định của cậu ấy rồi.
「Tớ chỉ là một kẻ hèn nhát… Tớ luôn cảm thấy không an toàn…」
「Nhưng cậu sẽ ổn thôi. Tớ đảm bảo với Sieg đấy. Sieg rất mạnh. Vì thế cậu hãy tin vào bản thân mình. Có cơ hội, tớ muốn được thấy Sieg chiến đấu một lần nữa. Lúc đó, tớ muốn cậu có thể quyết định mình cần gì hay không cần cần gì. Nếu không, tớ…」
Tôi có thể thấy được sự do dự và đau khổ bên trong Dia. Tôi hiểu rồi.
Tôi cũng cần tìm một giải pháp cho bản thân mình.
「Ừm, tớ sẽ thử thách thức mê cung một mình」
「Nghe thế, tớ cảm thấy thật nhẹ nhõm. Tớ không muốn trở thành gánh nặng cho cậu chút nào. Sieg cũng có ước mơ của mình nhỉ?」
Khi tôi hứa với cậu ta, cậu ta đáp lại bằng một nụ cười với tôi.
Đúng vậy, không có gì sai khi thử nó cả..
Biết được Dia thật sự nghĩ cho tôi, tôi cảm thấy rất vui.
Sau đó, cậu ta tiếp tục…
「À, thứ này, xin cậu hãy sử dụng nó. Giờ thứ này không còn cần thiết cho tớ nữa」
Dia nói rồi ném thanh kiếm cho tôi.
「Bảo Kiếm Của Aries」 Đây là một thanh kiếm quan trọng của Dia.
「Thứ này sẽ giúp ích đấy, nhưng vậy sẽ ổn chứ?」
Tôi có thể cảm nhận được ý chí mạnh mẽ của cậu ta khi cầm thanh kiếm này.
「Tớ ổn mà. Khi tớ không ở bên cậu, nghĩ tới thanh kiếm này có thể thay tớ bảo vệ Sieg, tớ rất vui.」
Không còn sự do dự trong Dia, ý chí của cậu ta lúc này rất mạnh mẽ.
「Cám ơn cậu. Vậy thời gian này tớ sẽ sử dụng nó」
Sử dụng nó thì vẫn tốt hơn là không sử dụng. Bởi tôi không có lí do gì để từ chối cậu ấy cả.
Tôi nhận lấy thanh kiếm rồi nhìn nó một cách chậm rãi.
Tôi có thể cảm nhận được chút cổ xưa trong thanh kiếm này, lưỡi kiếm đủ bén để cắt xuyên qua mọi thứ.
【Bảo Kiếm Của Aries】
Sức mạnh tấn công 5. Tăng thêm 20% tốc độ tấn công cho người sử dụng nó.
「Sieg. Ước mơ của cậu… Tớ sẽ bảo vệ ước mơ của cậu… Đó mới chính là mong muốn của tớ!!」(TL: Tớ ở đây là Watashi, trước giờ Dia thường xưng là Ore, mà Ore thường là cách nói chuyện ám chỉ tao)
「Ể?」
Khi tôi đang nhìn vào thanh kiếm, tôi đã hoàn toàn bị ngạc nhiên bởi những lời của Dia. Nó không giống như là cậu ta đang nói với tôi, mà giống như thể cậu ta đang tự nói với chính mình vậy.
Dia sẽ bảo vệ tôi, tôi có thể nhìn thấy được chút biểu hiện ấy trên khuôn mặt cậu ta. Tuy nhiên, tôi có cảm giác như thể Dia biến thành con người khác vậy. Chắc chắc khi nãy tôi đã nghe cậu ta nói “tớ” (TL: Tớ ở đây là Watashi, trước giờ Dia thường xưng là Ore, mà Ore thường là cách nói chuyện ám chỉ tao).
「Đúng vậy. Mà thôi… tớ đi ngủ một giấc đây… tớ còn phải mau phục hồi nữa…」
Giống như không có chuyện gì xảy ra, Dia nằm xuống.
Thật sự thì tôi muốn nói chuyện với cậu ấy thêm tí, nhưng khi cậu ấy bảo thế tôi biết là cậu ta không muốn nói chuyện nữa.
Mình có bỏ lỡ lời nào không nhỉ?
Nhưng có lẽ tốt hơn là nói chuyện này vào ngày mai.
「Tớ hiểu rồi. Cậu cứ từ từ nghỉ ngơi. Tớ sẽ quay trở lại và kể cho cậu nghe nơi tớ có thể tiến sâu được tới trong mê cung」
Tôi làm một lời hứa với Dia rồi bước ra khỏi phòng.
Tuy nhiên, khoảnh khắc khi tôi rời khỏi phòng, tôi nhận thấy có một thứ trên tay Dia. Đó là cái kẹp tóc mà tôi đã tặng cho cậu ấy.
Cậu ấy thật sự rất trân quý nó.
Tôi có thể thấy được là nó rất quan trọng với cậu ấy.
Nó gợi lên cho tôi cảm giác như thể cậu ấy đã tìm được một thứ gì đó mới sau khi từ bỏ thanh kiếm của mình.
Phần 3
Sau cuộc nói chuyện với Dia, tôi bắt đầu lên kế hoạch khám phá mê cung một mình.
Không phải vì cái gì mà là do tôi bắt đầu cảm thấy tự tin về năng lực của mình.
Tôi và Dia đã cho lẫn nhau thấy dù với bất kỳ vết thương nào rồi chúng tôi cũng sẽ vượt qua.
Tôi nghĩ đó cũng là những gì Dia hi vọng.
Tôi sắp xếp rồi mua các nhu yếu phẩm với số tiền mà tôi bán viên đá ma thuật rơi ra từ Tidus.
Tôi thấy cơ thể mình hoàn toàn bình thường, không có vấn đề gì cả.
Tôi đã nghĩ là sẽ có vấn đề về thanh HP của tôi, nhưng không có gì xảy ra cả. Tôi hoàn toàn trong tình trạng tốt. Ngày tiếp theo sau khi chúng tôi rời khỏi mê cung, thanh HP và MP của tôi đã phục hồi lại bình thường.
Không giống như Dia phải chịu một vết sẹo lớn.
Nhờ cậu ấy mà lúc này đây, tôi có thể đứng trước lối vào mê cung lúc sáng sớm.
Tôi thấy mặt trời đang mọc từ phía đường chân trời. Từng tia nắng của nó đang chiếu sáng khắp bầu trời trong xanh.
Để tránh việc bị người khác nhìn thấy, tôi đã chọn thời gian sáng sớm vì thế mà lúc này đây, ở lối vào mê cung không có ai cả.
Tôi hít vào một hơi tận hưởng bầu không khí trong lành của sáng sớm rồi kiểm tra lại trạng thái của mình.
【Trạng Thái】
Tên: Kanami Aikawa
HP: 302/322
MP: 506/512
Cấp độ: 10
Sức mạnh: 6.19
Sức mạnh vật lý: 6.28
Khéo léo: 7.21
Nhanh nhẹn: 9.44
Khôn ngoan: 9.33
Sức mạnh ma thuật: 21.66
Phẩm chất: 7.00
+Tình Trạng:
Hỗn loạn: 8.59
Kinh nghiệm: 17501/20000
+Trang bị:
Bảo Kiếm Của Aries
Trang phục của thế giới khác
Áo choàng
Giày của thế giới khác
Găng tay bằng da
Giáp ngực bằng da
Sau khi tôi đánh bại Tidus, tôi đã nhận được rất nhiều kinh nghiệm và đã lên tới cấp độ 10. So với trước đây lúc tôi còn cấp độ 6, thì giờ tôi có thể tự tin nói là tôi dễ dàng nắm bắt được chuyển động của nó.
Tuy nhiên, cột “Hỗn loạn” của tôi lại tăng lên đáng kể. Từng chút một, với việc sử dụng kỹ năng “???”, tôi rất có thể để nó chạm mốc 10.00
Tôi tự đặt ra mục tiêu cho mình.
Không sử dụng kỹ năng “???” này nữa.
Mới đấy đã cấp độ 10. Cũng đã một thời gian rồi kể từ lần đầu tôi đi vào cái mê cung này.
Tôi nhớ lại rất rõ cái ngày ấy.
Khi đó tôi chỉ mới cấp độ 1, nhưng lần này đã khác. Đã không còn gì có thể đe dọa được mạng sống của tôi của ngày hôm nay.
Tôi sẽ không sợ hãi như một đứa trẻ nữa.
Cho đến bây giờ tôi luôn nghĩ theo cách của trò chơi.
Tuy nhiên, chỉ thế là chưa đủ nếu chỉ phụ thuộc các chỉ số trên thanh trạng thái của tôi.
Ổn định lại tâm trí. Tôi bắt đầu thử thách mới của mình.
Đúng vậy. Một mình tôi.
Tuy nhiênーー
「Hể? Chỉ có mình cậu ở đây thôi à?」
ーVào lúc đó, tôi đã nghe thấy giọng nói của một ai đó.
「ーDI 《Không Gian Hình Kiếm》!!」
Tôi liền ngay thực hiện ma thuật của mình.
Bởi vì khi nãy tôi chỉ mới bước vào mê cung, nên tôi đã không sử dụng ma thuật《Không Gian》.
Tôi rút thanh kiếm của mình ra và tìm kiếm chủ nhân của giọng nói đó.
Tôi nhìn xung quanh bằng ma thuật của mình.
Sau đó, tôi phát hiện ở phía sau lưng tôi có một đốm lửa.
Nói là đốm lửa nhưng lại không giống đốm lửa. Bởi hình dạng của nó giống như một người đang đung đưa trên không vậy.
「À, xin lỗi. Tôi đã làm cậu ngạc nhiên sao? Bình tĩnh nào. Tôi đến đây không phải để đánh nhau」
Mọi giác quan của tôi vẫn bình thường. Vậy tức là đốm lửa đó đang nói chuyện.
Chuyển động của nó như một cái miệng mấp máy vậy.
「Là ngươi đang nói chuyện đúng không, đốm lửa?」
「Đợi chút!! Tôi sẽ biến trở lại hình dạng ban đầu của mình」
Giọng nói này, chắc chắn là của…
Đốm lửa đó biến thành hình dạng con người được quấn đầy băng.
Rồi cái đầu xuất hiện như một hình dạng con người, cuối cùng trở thành một cô gái có mái tóc đỏ mà tôi đã từng thấy trước đây.
Thủ Hộ Quái tầng 10, Alty, chào tôi.
「Yo!」
「…Xu, Xun chào」(TL: chỗ này main nói ngọng)
Tôi lắp bắp trả lời.
Nếu so Thủ Hộ Quái tầng 10 với Thủ Hộ Quái tầng 20 Tidus thì Thủ Hộ Quái tầng 10 ắt hẳn sẽ yếu hơn. Nhưng ai biết có phải là thế không.
Với không giống như khi tôi chiến đấu Tidus, lúc này đây, tôi không có Dia bên cạnh mình. Mặc dù đối phương không có địch ý, nhưng xác suất xảy ra chiến đấu vẫn rất cao. Tuy thế, nhưng hiện tại tôi đang ở trạng thái đỉnh phong của mình, tôi hoàn toàn có thể đưa nhiều chiến thuật hơn trước. Trên hết, nơi này là nơi vô cùng tốt. Nó đông người qua lại và có nhiều đường để chạy trốn.
Sau một thoáng dao động, tôi quyết định nói chuyện với Alty mà không có chút địch ý nào.
「Alty, là cô à? Cô đến để chiến đấu với tôi sao?」
Không lơ là mất cảnh giác, tôi nói chuyện một cách cẩn thận.
Một nụ cười nở trên khuôn mặt Alty và cô lắc đầu tỏ không. Vậy cô ta muốn gì? Tôi cảm thấy thật bối rối mà.
Nếu cuộc chiến diễn ra, tôi sẽ hoàn toàn gặp rắc rối mất. Bởi hình dạng của cô lúc này chẳng khác gì một đứa trẻ con người vậy.
「Không không không… Tôi đã nói tôi đến không phải để đánh nhau mà」
Alty nói một cách đầy ngạo mạn với cơ thể nhỏ bé của mình. Tôi không cảm thấy ổn chút nào cả. Bởi tôi không thể nào quên được sự xuất hiện trước mặt tôi giống môt cô gái đây thật sự là một con quái vật.
「Tôi không tin cô. Chỉ vài ngày trước, tôi đã bị Tidus tấn công. Cô đã quên rồi sao? Lúc đó cô còn chặn lối thoát của chúng tôi nữa?」
「Ukh… Chẳng phải lúc đó tôi chỉ là khách qua đường thôi sao. Nếu cậu cảm thấy giận, vậy tôi xin lỗi vậy. Xin thứ lỗi」
「Không, thậm chí cả khi cô cảm thấy hối lỗi, tôi vẫn không thể tin cô…」
「Ukh…Có vẻ như cậu không có ấn tượng tốt về tôi nhỉ. Nó thật là một cú sốc với tôi đấy. Dù tôi đã không tấn công cậu gì cả」
Alty đang hỡn dỗi với tôi.
Cô ta thật giống như Tidus mà.
「Chẳng phải bạn của cô đã nói người và quái vật đã định sẵn là sẽ chiến đấu với nhau sao?」
「Fufufu… Cậu không cần quan tâm tới những lời đó. Đó là tính cách của ông ta.」
Alty thuyết phục tôi như cái cách làm cho một đứa trẻ tin vào ông già Noel vậy.
Dù cho cô ấy còn trông giống trẻ con hơn tôi.
「Nói cách khác là cô không dự định chiến đấu với tôi? Vậy tôi sẽ tin cô xem!」
「Yup. Tôi không giống mấy tên cuồng chiến kia. Suốt ngày chỉ biết đánh đấm. Vì thế, cậu cứ yên tâm!」
「Nhưng dù thế tôi cũng không cảm thấy thoải mái khi bước vào mê cung lắm」
「Thế cậu không cần phải lo lắng. Nếu cậu trở thành đồng đội của tôi, cậu không cần lo lắng gì nhiều về việc khám phá mê cung cả. Ví dụ như gặp phải một con boss bên trong mê cung. À, ngoại trừ cái kết giới trên đường dẫn ra nhé」
「Đợi chút, đợi chút đã」
「Hm, gì vậy?」
Đau đầu thật mà.
Cái cách cô ta tự ý quyết định y hệt như khi tôi gặp phải Tidus vậy. Không bao giờ lắng nghe ý kiến người khác, chỉ biết làm theo ý mình.
「Là sao? Trở thành đồng đội của cô? Nhìn mặt tôi giống như tin cô lắm à」
「Trông có vẻ như làm gì cậu cũng không tin tôi nhỉ. Mặc dù những lời của tôi không có chút thù địch nào? Tôi chỉ muốn giúp cậu khám phá mê cung thôi mà?」
「Có cô ở sau lưng, tôi mới cảm thấy không an toàn ấy!!」
「Tôi cũng không ngại đánh tiên phong đâu bởi kiếm thuật cũng là sở thích của tôi」
Alty nói thế rồi biến ra một thanh kiếm lửa sau đó đâm nó vài lần vào không khí.
Tôi có thể nhìn thấy cô đang chơi đùa với thanh kiếm rất vui vẻ và nở nụ cười tinh nghịch giống như một đứa trẻ vậy.
Nhưng vẫn “không”! Ngọn lửa tỏa ra từ tay và chân cô ấy trông thật khủng khiếp.
Tôi không thể đối xử với cô ấy như một con người bình thường được.
「Đó không phải vấn đề. Vấn đề là tôi cảm thấy không an toàn khi có cô bên cạnh.」
「Nhưng đây là vấn đề quan trọng của tôi. Cho đến khi cậu tin tôi, tôi vẫn sẽ luôn bám theo cậu. Tôi sẽ làm cho cậu tin tưởng tôi. Dù cho có tốn bao nhiêu ngày? Bao nhiêu năm đi nữa? Tôi vẫn sẽ cố gắng cho đến ngày cậu tin tôi」
Alty nói thế và mỉm cười.
Tôi có thể cảm thấy được sự quyết tâm và chân thật của cô. Dĩ nhiên, những lời đó không hề có chút địch ý nào cả.
Hay là do tôi vẫn còn non mà không cảm nhận được gì? Mà nói sao thì, tôi vẫn cảm thấy lo lắng.
Điều này thật rắc rối mà… Tôi bỏ cuộc…
Chuyện này sẽ đơn giản hơn nhiều nếu cô ấy có ý định tấn công tôi. Xem ra tất cả kế hoạch mà tôi nghĩ trước đó hoàn toàn vô dụng cả rồi.
「Cho đến khi tôi tin cô thì cô vẫn bám theo tôi à?」
「Yup」
「Hmm… Vậy nếu tôi đánh bại cô bây giờ thì sao? Cô là boss mà đúng không.」
「Cậu thật là đồ tệ hại mà! Đánh chủ ý như thế với người đang cố gắng thân thiện với mình sao. Cậu không thể chấp nhận một người đồng đội là một cô gái đáng yêu và ôm cô ấy một cách vui vẻ sao? Tôi chỉ muốn cậu tin tôi thôi mà. Mong ước nhỏ nhoi của tôi khó thế sao. Chẳng lẽ… con người và quái vật không thể bắt tay nhau à?」
Alty đưa hai cánh tay mình lên làm một tư thế từ bỏ cho thấy ý định vô hại của mình.
Tôi đã định cắt ngang trong khi thấy cô ấy như thế nhưng có một vài lời của cô đã thật sự gây chú ý tới tôi.
「Mong ước? Thế à… Mong ước gì vậy?」
Tôi hồi tưởng lại cuộc chiến của tôi với Tidus, nếu không nhầm, Tidus cũng…
「Ừm, cậu có muốn nghe không?」
「…………..」
Có đáng để tôi nghe cô ấy không?
Rất có thể thông tin đó sẽ rất cần thiết để tôi rõ được các bí ẩn của mê cung này. Tuy nhiên, liệu thông tin của cô ấy có phải là sự thật?
「Tôi chỉ muốn cậu tin tôi thôi, sẽ thật tốt nếu cậu lắng nghe tôi. Tôi…」
「…Vậy cô hãy nói những lời tôi muốn nghe đi. Những lời của cô có gì đó khiến tôi cảm thấy chút tò mò. Cô nói là cô đến không phải để đánh nhau với tôi đúng không? Vậy thì tại sao?」
Tôi muốn thử nghe xem quan điểm của Alty về mê cung.
Tôi không thể nghĩ ra bất kỳ ý tưởng nào nếu tôi chỉ suy nghĩ về nó như trò chơi được. Tôi muốn nghe các thông tin quan trọng càng nhiều càng tốt.
「Fufufu.… Được thôi, tôi sẽ kể cho cậu」
「……………」
Alty cười ngây ngơ như một đứa trẻ vậy.
Sau đó, cô bắt đầu chầm chậm nói.
「Rồi… Trước tiên chúng ta hãy nói về phần mà cậu tò mò… có lẽ chuyện này sẽ gây hứng thú với cậu đấy. Để đánh bại Thủ Hộ Quái, không nhất thiết phải giết chúng」
Alty vẫn nở nụ cười.
Dù cho cô ấy đang nói làm thế nào để đánh bại mình nhưng nụ cười của cô ấy vẫn không thay đổi gì cả.
「Thật sự mà nói, chúng tôi, các Thủ Hộ Quái của mê cung này đều là những con quái vật có sự hối tiếc trong lòng. Vấn đề là làm sao để xóa đi sự hối tiếc của chúng tôi. Tidus đã xóa bỏ được sự hối tiếc của mình rồi đấy, cậu biết chưa? Chúng tôi vẫn còn tồn tại là bởi vì chúng tôi vẫn còn hối tiếc trong lòng. Cơ thể Tidus gần như bất tử vì thế ông ấy chỉ biến mất khi sự hối tiếc trong lòng ông ấy được giải khai」
Tôi đã hiểu ý của Alty. Ra đó là sự thật đằng sau cái chết của Tidus.
Tidus đã hoàn thành được mong ước của mình vì thế mà nó chết.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy điều này.
Không ai, kể cả Liên Minh Các Quốc Gia cũng không biết biết làm thế nào để hiểu rõ được mê cung.
「Fufufu, mong ước của tôi…. Tôi chỉ có một mong ước thôi. Đó là…」
Giọng nói của Alty bắt đầu nặng nề hơn so với lúc ban đầu.
Có lẽ liên quan tới mong ước của cô ấy.
Nói cách khác, là làm thế nào để giết cô ấy.
「Mong ước của tôi đó là có thể “YÊU”」
Nghe xong những lời đó tôi gần như muốn ngất xỉu.
Alty ngẩng cao đầu của mình lên sau khi tuyên bố một điều đáng hổ thẹn như thế.
「Thế nào? Lãng mạn lắm đúng không?」
Nghe mong ước của cô ấy thật khiến tôi đau đầu mà. Tôi bỏ cuộc. Thế này thì quá nhiều rồi.
Đây không giống như là một vấn đề đơn giản. Tôi tự hỏi mình có nên giận không nhỉ?
Lúc đó, Alty đang nhìn thẳng vào tôi.
Nhìn cô gái ấy tôi thầm nghĩ “Chuyện này thật rắc rối mà”
Tuyên bố mong ước của mình, cô như một con quái vật suy nghĩ giống như con người vậy.
ーSau đó, mặt trời đã mọc lên hoàn toàn.
Bầu trời tỏa nắng trắng sáng báo hiệu một ngày mới bắt dầu.
Lúc ban đầu, kế hoạch của tôi là khi mặt trời lên, tôi sẽ đi vào bên trong mê cung.
Thử thách nó.
Nhưng một vị khách bất ngờ xuất hiện.
Tôi nghe thấy tiếng kế hoạch trong đầu mình sụp đổ. Rồi tiếng đầu tôi không ngừng ‘gào thét’.
Sau đó, bánh xe vận mệnh bắt đầu quay.
Nó hết đi lên rồi lại bắt đầu lao xuống dốc.
Và như thế một câu chuyện khác bắt đầu. Bánh xe không ngừng lao xuống, lao xuống, lao xuống, lao xuống, lao xuống cho tới phần sâu thẳm nhất của thế giới.
Để khám phá phần sâu nhất mà con người không thể chạm tới.
Để chạm đến phần sâu nhất và hoàn thành được mong ước của chàng trai có tên Kanami Aikawa.
Mê cung mà tôi khám phá vẫn chưa kết thúcー