Isekai Meikyuu no Saishinbu wo Mezasou

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 2 - Chương 1: Lần thứ hai thử thách mê cung

Phần 1

ーーChúng tôi đang ở trong『Mê Cung』

Nhắc đến mê cung, mỗi người sẽ có nhiều cách nghĩ khác nhau. Có người sẽ nghĩ ngay đến nhà kiếng ở trong công viên, có người thì nghĩ ngay đến những hình vẽ trên giấy.

Nhưng một tôi lại nghĩ ngay đến trò chơi

Ắt hẳn những chàng trai thiếu niên như tôi sẽ nghĩ ngay đến các dungeon và đá quý khi nhắc đến mê cung.

Vì thế tôi sẽ nhắc lại một lần nữa. ーĐây là『Mê Cung』

Nơi đây rất ẩm ướt, chỉ có ánh sáng lờ mò phát ra từ các phiến đá, ngoài ra còn có mùi máu của động vật nữa. Có lẽ trong trò chơi sẽ không có mùi như thế.

Tôi tiếp tục đi về trước trên con đường tối om cùng với cô gái có mái tóc màu đỏー

「Uhum, Sieg, tôi phát hiện ra quái vật ở phía trước」

Tôi vô tình bắt gặp cô ấy và được cô ấy dẫn đi trong mê cung này.

Cô ấy có khuôn mặt rất đẹp và ngây thơ. Với một đôi mắt đỏ rực.

Cô ấy chỉ cao tầm như một học sinh tiểu học. Ai nhìn vào chắc chắn sẽ nói cô ấy là một đứa trẻ đáng yêu và tinh nghịch.

Nhưng với tôi thì không. Tôi luôn trong tư thế có thể sẵn sàng chiến đấu với cô ấy bất cứ lúc nào. Bởi tôi rất sợ chết. Vì thế mà tôi luôn giữ cho mình ở trạng thái kích hoạt ma thuật《Không Gian Chiến Đấu Thức》. Nếu suy nghĩ giống như trong trò chơi, thì tâm trạng ấy như khi đánh boss vậy.

Đúng là như vậy. Bởi cô gái tóc đỏ gần tôi đây chính xác là một boss.

「Thủ Hộ Quái Tầng 10」kẻ đánh cắp lửa.

Tôi đã sử dụng bảng『Thông Báo』của mình để chứng minh cô ấy là một con quái vật.

Tên của cô ấy là Alty. Ngay cả Liên Minh Các Quốc Gia cũng không thể đánh bại được cô ấy.

「Hiểu rồi chứ, Alty. Chuẩn bị. Tôi sẽ hỗ trợ cô từ phía sau」

Chúng tôi cùng chiến đấu rất nhiều lần.

Nhờ vào ma thuật《Không Gian》tôi có thể dễ dàng cảm nhận được xung quanh và đặt nó dưới sự kiểm soát của mình. Con quái vật đang tiến về phía trước với tốc độ rất nhanh.

Nhờ vào bảng【Thông Báo】tôi có thể biết được tên nó, “Mễ Thử”. Nó là loài quái vật cấp thấp, nhưng tốc độ lại rất nhanh. Rất khó để các nhà thám hiểm có thể bắt kịp được chuyển động của nó. Tuy nhiên, với Alty lại khác.

Với tốc độ tối đa của cơ thể nhỏ bé mình, cô chạy xuyên qua hành lang tối tăm. Sự nhanh nhẹn và tốc độ mà cô tấn công con quái vật giống như cuộc chiến của tôi ngày hôm qua vậy, cuộc chiến với “kẻ đánh cắp bóng tối” Tidus.

Dù cô được mệnh danh là kẻ đánh cắp lửa, nhưng tôi vẫn có chút lo lắng, liệu cô ấy có đốt cháy quần áo của mình. Tuy nhiên khi nhìn thấy, tôi không khỏi cảm thán, sự kiểm soát hỏa hầu của cô thật hoàn hảo.

Cô ấy chém con chuột với thanh kiếm lửa của mình, liền sau đó con chuột phát sáng lên rồi biến mất.

Quái vật chết trong mê cung đều như thế cả. Duy chỉ có thứ còn sót lại là một viên đá được gọi là “đá ma thuật”.

Với khuôn mặt đầy từ hào, Alty nhặt viên đá lên rồi ném về phía tôi.

Từ dáng vẻ của cô ấy, tôi có thể thấy được là cô ấy muốn được tôi khen ngợi. Giống như con mèo bắt thành công con mồi của mình rồi làm dáng với chủ vậy.

「Rồi, rồi. Cô tuyệt vời lắm. Đủ chưa, chúng ta đi thôi」

Tôi đáp lại cô một cách lạnh lùng, cô liên phồng mang trợn má với tôi.

「Uhum. Cậu thật lạnh lùng với người đối xử tốt với mình đấy. Đáng lẽ ra cậu nên khen ngợi tôi mới đúng?」

「Chẳng phải tôi đã khẹn ngợi cô rồi sao? Đúng như mong đợi từ boss mà」

「Sieg, cậu không thành thật gì cả!」

Alty buông lỏng cơ thể mình thở ra một hơi, sau đó chúng tôi tiếp tục tiến sâu vào mê cung.

Tôi vẫn cảnh giác và trông chừng cô ấy một cách cẩn thận.

Alty đang rất hợp tác với tôi. Dù cô ấy có hơi nói nhiều nhưng cô ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong việc khám phá mê cung này. Hành động của cô ấy thể hiện rất rõ thiện ý của cô ấy.

Tuy nhiên, tôi vẫn chưa thể tin cô ấy được. Bởi cô vẫn rất đáng ngờ.

Sáng nay, tôi đã gặp cô và nghe được mong ước của cô ấy.

Tuy nhiên tôi vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa “có thể “Yêu” của cô ấy là sao”

Điều đó không có nghĩa là cô ấy thích ai. Chính xác hơn thì giống như là cô ấy muốn yêu. Nhưng cô ấy đã tuyên bố rất rõ ràng là không ai có thể làm cô yêu cả.

Vì thế kế hoạch là giới thiệu một người có thể khiến cô ấy yêu.

Giúp cô có thể yêu, cô sẽ không còn hối tiếc.

Đây chỉ là một vấn đề thông thường. Vì thế mà cô ấy rất đáng ngờ.

Tuy nhiên, tôi không từ chối cô.

Khi Alty nói về tình yêu, không giống như cô ấy đang nói về tình yêu thể xác. Lúc đấy, đôi mắt cô lấp lánh như thiếu nữ đang yêu vậy. Nếu tôi từ chối cô ấy, rất có thể cô sẽ bị sốc. Tôi không biết rồi cô sẽ phản ứng thế nào nữa. Có thể cô ấy sẽ trở nên nguy hiểm nếu tôi xúc phạm tới cô. Bởi cô không hề yếu hơn so với Tidus chút nào cả.

Lúc này đây, tôi chỉ có thể giả vờ chấp nhận mong ước của cô.

Và đó cũng là cách tốt nhất để khỏi chiến đấu với cô ấy kể từ khi cô ấy không có ý định chiến đấu.

ーDo đó, một cách đầy miễn cưỡng, hiện tại, tôi đang đi cùng với Alty tiến vào sâu trong mê cung.

Alty dẫn tôi vào sâu trong mê cung với vẻ đầy đắc thắng. Thỉnh thoảng cô ấy kể cho tôi nghe chuyện của mình. Như thể cô luôn suy nghĩ làm sao để tôi có thể cho tôi chấp nhận cô vậy.

「ーSieg, chẳng lẽ đối với một cô gái trẻ đã chết mà không biết gì về tình yêu như tôi, cậu không thể…」

「Không, chẳng lẽ cô thật không biết tí gì về tình yêu?」

「Hmm, đúng vậy, dù tôi đã sống 1,000 năm rồi」

「Thế thì cô là bà luôn rồi chứ trẻ gì nữa? Xin cô hãy chết đi, vì hòa bình thế giới」

「Sieg, cậu thật thô lỗ mà. Với một cô gái đáng yêu như tôi, mà cậu có thể gọi là bà được sao? Cậu đối xử với con gái thật tệ hại mà」

「Đính chính lại. Cô không phải con gái, mà là quái vật」

Chúng tôi giới thiệu với nhau, trao đổi tên cho nhau rồi sau đó trở thành một nhóm. Tuy nhiên, tôi không có ý định là sẽ khám phá mê cung với cái áp lực này mãi mãi. Sớm hay muộn tôi cũng sẽ bốc trần cô ấy. Và tôi đã có kế hoạch cho việc này rồi.

Tôi sẽ giả vờ mất cảnh giác rơi vào một con quái vật và mong đợi Alty giúp tôi. Nếu cô ấy tấn công tôi, kế hoạch sẽ thành công. Điều đó sẽ làm lộ kế hoạch thật sự của cô ấy. Trái lại, nếu Alty thật sự giúp tôi, thì kế hoạch vẫn thành công. Tôi sẽ giả vờ khen ngợi Alty rồi nhận được sự tin tưởng của cô ấy. Sau đó, nó sẽ càng nâng cao hiệu quả kế hoạch để đạt được ước mơ của tôi.

Lúc này đây, trong khi đang đi bộ, tôi vừa đi vừa canh thời gian để thực hiện kế hoạch của mình.

Cuối cùng tôi cũng tìm thấy một con quái vật hoàn hảo.

「Ôi, Alty, đây là lần đầu tiên tôi thấy con quái vật như thế đấy. Nó di chuyển nhanh quá, chúng ta hợp sức nào」

「Ừm. Tôi sẽ vòng ra phía sau nó」

Con quái vật mà tôi nhắc đến là một con quái thú có bốn chân, có vẻ như nó là loài quái vật đầy cảnh giác và nhanh nhẹn. Không hỏi một câu, Alty chấp thuận ý kiến của tôi.

Chúng tôi dần thu hẹp khoảng cách với nó.

Alty di chuyển vòng quanh ra sau lưng nó, trong khi tôi di chuyển tới trước mặt nó rồi cả hai cùng tấn công từ hai phía.

Nếu như tôi chiến đấu như thông thường, tôi hoàn toàn có thể hạ gục nó ngay. Nhưng tôi cần thực hiện kế hoạch của mình. Sau khi xác nhận Alty chỉ cách con quái vật một chút, tôi liền giả vờ để rớt thanh kiếm xuống.

Lúc này đây, tôi đã hoàn toàn trống trải không gì để tự vệ trước con quái vật cả. Dĩ nhiên tôi đã chuẩn bị cánh tay phải mình sẵn sàng rút kiếm từ “Kho Đồ” ra bất cứ lúc nào.

Tôi liền thực hiện sai lầm ngớ ngẩn của mình.

「Kuh… không thể nào!」

Tôi để tình hình của mình cho Alty thấy rõ. Trong khi làm một hành động cần sự giúp đỡ của cô ấy, cô cảm nhận về tôi thế nào? Hãy cho tôi thấy ý định thật sự của cô đi, Alty.

Tuy nhiên, phản ứng của Alty lại rất đơn giản.

「Sieg!」

Cô ấy hành động đầy vội vàng và nhanh tiến về phía trước. Mục tiêu cô ấy hướng tới, không phải là tôi, mà là con quái vật. Cô ấy dồn hết sức mình rồi đâm vào nó.

Nhờ Alty, tôi đã thoát khỏi nguy hiểm. Alty vẫn vậy, cô bắt đầu thổi bùng ngọn lửa của mình thiêu rụi con quái vật.

Sau đó, con quái vật phát sáng lên và biến mất. Cô liền quay lại đối mặt với tôi.

「Sieg, cậu ổn chứ!?」

Tôi không cảm thấy bất kì ác ý gì từ cô ấy cả. Thay vào đó, giọng điệu cô ấy tràn đầy sự lo lắng.

Chỉ có sự dơ bẩn và ác ý ở trong tôi.

「…Tô… tôi ổn. Cám ơn cô, Alty. Tôi chỉ là một kẻ hèn yếu được cứu bởi cô」

「May quá… fufu, cậu không cần bận tâm đâu. Chẳng phải đồng đội là thế sao?」

Đúng như tôi dự đoán, cô ấy đã nói thế.

Tôi rất hài lòng với tình hình hiện tại, ngay cả khi các miêng bông băng của tôi đã bị rách ra và rỉ máu.

Tuy nhiên tôi lại cảm giác đầy tội lỗi. Tôi không đủ tự tin để trả lời lại cô với một tiếng cười nữa.

Alty là một con boss quái vật. Tôi không thể tin vào boss được. Tôi biết điều đó. Nhưng sự nghi ngờ của tôi dần mờ đi khi hết lần này tới lần khác cô ‘chạm tới’ tôi. (TL: Ý main không phải nói chạm trực tiếp mà là sự giúp đỡ của Alty đã đánh động cảm xúc nó)

Thứ đã đánh giá Alty là bảng『Thông Báo』của tôi. Vì thế Alty đã gọi mình là một con quái vật, dù cô chỉ giống như bán nhân. Có lẽ nếu tôi không sử dụng bảng『Thông Báo』với cô ấy, Alty đã không tự gọi mình là quái vật, và làm như thế để thân thiện với tôi hơn. Không nghi ngờ gì nữa, nếu như thế, chúng tôi sẽ dễ dàng trở thành đồng đội hơn. Đúng vậy. Cô ấy chẳng khác gì con người cả. Cô ấy có tư duy, có cảm xúc và vẻ ngoài giống như con người vậy. Thật là phiền mà. Cảm xúc của tôi đang dao động, quyết tâm của tôi dần yếu đi. Nhất thiết phải đánh bại Alty sao? Là con người thì nên làm thế? Là con người thì nên xem cô ấy như một con quái vật? … Tôi phải thôi đi mới được.

Nếu không kỹ năng “???” của tôi lại được kích hoạt nữa.

Tôi đã hiểu điều kiện để kích hoạt kỹ năng “???” này rồi. Vì thế nếu đã hiểu rõ điều kiện để kích hoạt kỹ năng “???” mà tôi còn để nó kích hoạt thì tôi chả khác gì tên ngốc cả.

Lũ quái vật xung quanh tôi đã bắt đầu thận trọng hơn. Vì thế, cách an toàn nhất là tôi phải dồn hết toàn tâm, không được lơ là nữa.

Do đó, tôi bắt đầu tin tưởng Alty.

「Hahaha, cô đã thật sự giúp tôi như mong đợi. Tôi thừa nhận cô, Alty. Chẳng phải cô muốn hoàn thành được mong ước của mình sao? Được, tôi chấp nhận nó. Bởi cô thật sự không có ác ý gì với tôi cả」

「Hở? Cậu tin tôi thật sao? Tôi đã nghĩ là sẽ phải kiên nhẫn đợi thêm chút nữa」

「Nếu tôi vẫn ngoan cố như vậy trong khi cô đã làm nhiều việc cho tôi, thế tôi chẳng khác gì mấy tên ngóc cứng đầu sao. Vì thế, tôi quyết định sẽ tin cô một chút」

「Hmーchỉ một chút thôi à? Mà thôi, vậy cũng đủ rồi. Ai bảo cậu là con người, còn tôi là quái vật chi.」

Có vẻ như Alty đang cảm thấy rất vui. Tuy nhiên, tôi chợt nhận ra, cô có chút đáng thương.

「Chúng ta tiến tiếp chứ? Nói thật, có cô bên cạnh, trận chiến dễ dàng hơn rất nhiều. Giờ, chúng ta tiến đến phần sâu nhất của mê cung nào」

「Fufu, Sieg. Cậu biết là có thể để mọi việc cho tôi mà」

Alty trông rất hạnh phúc. Cô ấy nở nụ cười như một con người vậy, rồi sau đó dẫn đường cho tôi.

Ở phía sau lưng cô, những cảm xúc đen tối không ngừng quay cuồng trong tâm trí tôi.

Nếu có thể, tôi không muốn Alty thấy khuôn mặt lúc này của tôi chút nào cả.

Liền sau đó, cuộc thám hiểm mê cung của chúng tôi lại bắt đầu.

Phần 2

Cùng với Alty, chúng tôi dễ dàng vượt qua được tầng 4 và tầng 5 của mê cung.

Hôm nay tôi có hai việc phải làm.

Một, đó là tiến vào trong mê cung một mình. Dia nói tôi có thể làm được. Vì thế tôi phải chứng minh nó.

Theo một cách đặc biệt thì cái mục tiêu đầu của tôi đã làm được. Nhưng nhìn sao cũng giống như hai người vậy (Alty không phải là người). Mà cái tình huống hai người vậy còn nguy hiểm hơn khi đi một mình. Giờ không bàn tới nó nữa, dù sao thì tôi đã chứng minh là tôi có thể một mình tiến vào mê cung rồi.

Việc thứ hai đó là nhặt lại cánh tay của Dia.

Chúng tôi đã đi đến tầng 5, nơi trước đây không lâu tôi đã có một cuộc chiến với Tidus.

Tuy nhiên, khi nhìn xung quanh, tôi lại không thấy cánh tay của Dia đâu cả. Có lẽ ai đó đã lấy nó đi. Hay biến mất như những con quái chết đi trong mê cung vậy. Hoặc một con quái nào đó đã ăn nó đi.

Sau đó Alty trả lời tôi trong khi tay tôi đang xoa cằm trầm tư.

「Nó biết mất rồi」

「Biến mất? Ý cô là sao?」

「Nơi này là bên trong mê cung đấy…」

Những lời cô ấy nói có ý nghĩa đầy sâu sắc.

Sau tất cả Alty là boss quái vật của mê cung này. Những lời cô ấy nói không thể giả được. Dia không thể phục hồi tay mình được nữa rồi.

Không có đầu mối để tìm kiếm nữa, chúng tôi quyết định tiến vào tầng 6.

Tôi giải phóng ma thuật《Không Gian》của mình ra tìm kiếm con mồi gần đây.

「UUUUUWAAAAAAAAAー!!」

Ngay lúc ấy một tiếng hét vang lên.

Sau một thoáng ngạc nhiên, tôi rút thanh kiếm của mình ra và xem xét xung quanh.

Tuy nhiên, tôi không thấy ai cả.

「Ồ, tiếng hét sao. Cậu định làm gì thế?」

Không giống như tôi, Alty làm một tư thế vô cùng bình tĩnh.

Bởi vì đây là bên trong mê cung, nên sẽ có thể nghe được tiếng thét từ bất cứ nơi nào. Có lẽ tốt hơn là tôi nên bỏ qua nó, bởi ai đã bước vào mê cung này thì phải chịu trách nhiệm cho chính bản thân mình. Nhưng với tiếng hét này, tôi có cảm giác là sẽ thật không khôn ngoan khi bỏ qua nó.

Tiếng hét này vô cùng chói tai. Giống như tiếng hét của một đứa trẻ vậy.

Nếu đó là một người trưởng thành, tôi sẽ bỏ mặc nó mà không đoái hoài gì. Nhưng nếu đó là một đứa trẻ thì đấy lại là chuyện khác.

Tôi biết quan điểm của mình là không phù hợp với thế giới này. Tuy nhiên, nếu tôi bỏ mặc nó mà không làm gì, lương tâm tôi sẽ rất cắn rứt.

「Sieg, nếu cậu có thời gian để làm một khuôn mặt như thế thì tốt hơn là cậu nên đi cứu họ bây giờ」

Nhìn thấy khuôn mặt của tôi, Alty cho tôi lời khuyên.

「Alty, cô nghĩ sao?」

Tôi cảm thấy có chút lo lắng khi đó là ý kiến của một con boss quái vật.

「Dĩ nhiên cứu họ là một quyết định khôn ngoan. Nhưng một khi đã làm thì cậu sẽ phải chịu trách nhiệm với nó cho tới cùng. Nếu cậu thấy có thể làm được điều đó trong khả năng của mình thì cứ làm. Tôi chỉ nói thế thôi, còn nghĩ sao tùy cậu」

Con quái vật trước mặt tôi đây đang nói những lời thật đáng kính.

Nghe giống như từ một người khác vậy. Mà dù cô ấy có nói giúp họ là một việc khôn ngoan, nhưng trông cô ấy không giống như là có ý định đó vậy.

「Alty, cô có muốn giúp họ không?」

「Không. Bởi tôi là quái vật. Vì thế tôi không có nghĩa gì phải giúp họ cả, ngoại trừ cậu.」

Những lời cô ấy nghe thật tử tế nhưng thái độ thật lạnh lùng mà. Xem mình là một con quái vật, tôi hiểu được ý nghĩa của cô ấy khi nói thế. Xem ra việc giải cứu này để tôi rồi.

Đây là một tình huống khẩn cấp. Tôi không có thời gian để do dự nữa. Vì thế tôi nhanh chóng đưa ra quyết định.

「Tôi sẽ quay lại giúp họ. Tôi không thể bỏ mặc họ được」

Tôi phóng ma thuật《Không Gian》của mình ra trong khi tự căm hờn bản thân mình.

Cách đây mấy trăm mét, tôi thấy một nhóm bốn người đang chiến đấu với con quái vật không lồ ở một hành lang vô cùng rộng lớn.

Nắm được tình hình, tôi chạy vội về phía họ mà không đợi câu trả lời từ Alty.

「ーA. Cậuーđúng thật làー」

Tôi nghe thấy giọng nói của Alty.

Tuy nhiên do tôi đang vội vã, tôi đã không nghe hết được cả câu của cô ấy.

Tôi chạy xuyên qua hành lang như một con thú trong khi bỏ mặc Alty lại phía sau. Càng chạy về phía họ, tôi thấy mực nước trong hành lang dần tăng lên. Sau một hồi, tôi đã đến nơi cuộc chiến đang diễn ra.

Ở trung tâm của hành lang, xuất hiện một con boss quái vật khổng lồ với vô số xúc tu. Đó là con mực khổng lồ, Kraken. Con quái vật này giống như một con bạch tuộc vậy, với hơn 14 cái xúc tu.

Tôi thấy một thành viên trong nhóm là một chàng trai tóc vàng, chân của cậu ta bị con Kraken quấn lấy. Một cô gái trẻ thì đang không ngừng cố cứu lấy cậu ta. Hai người khác cũng định cứu lấy cậu ta, nhưng con quái vật đã trở thành bức tường ngăn cách họ, vì thế họ không thể tiến tới hơn được nữa.

Chuyện này thật tệ mà. Mọi người trong nhóm này có vẻ như đều cùng tuổi với tôi. Thậm chí là có cả một cô bé nữa.

Nếu tôi bỏ mặc họ lúc này, tôi sẽ càng cắn rứt hơn nữa.

Vì thế, tôi hét lên thật to với tất cả sức lực của mình.

「Tôi sẽ giúp các cậu!!! Tôi không phải kẻ thù!!!」

Trước tiên, tôi phải tuyên bố mình không phải là kẻ thù của họ đã.

Bỏi theo như thường thức của thế giới này, nếu tôi không làm thế, thì tôi sẽ được xem như đến cắp con mồi của họ.

Mặc kệ họ có nghe thấy tôi không, tôi chạy thẳng đến con quái vật không lồ.

Trước khi để tình hình trở nên tệ hơn.

「ーーMa thuật《Không Gian Chiến Đấu Thức》!」

Dù cho con quái vật đã nhận thấy được ý định của tôi và đang cố gắng bắt lấy tôi, nhưng với cảm giác sắc bén của mình, tôi tiến về nó với tốc độ tối thiểu.

Trước tiên, tôi phóng đến chỗ cô gái bị treo trên không, tôi chém đứt cái xúc tu của con quái vật đang giứ lấy cô ấy. Nhanh chóng tra thanh gươm mình vào vỏ và đỡ lấy cô.

「Kyaaa! Ể?」

Cô gái ấy dường như vẫn chưa nắm bắt được tình hình. Hét nhỏ lên rồi sau đó ngơ ngác hỏi.

Sau một lúc hiểu được tình hình, khuôn mặt cô đỏ cả lên. Lúc này đây tôi không có thời gian để giải thích chuyện này. Tôi nhanh chóng đỡ cô xuống đất rồi chuyển sang mục tiêu tiếp theo.

Chàng trai này đang trong tình huống vô cùng tệ.

Tôi chém đứt cái xúc tu đang quấn lấy cậu ta, cứu cậu ta trước khi bị con Kraken cho vào miệng.

Tôi liền đỡ lấy cậu ta khi cậu ta đang rơi xuống và nhanh chóng tạo khoảng cách với con Kraken khổng lồ.

「A, Ha….」

Bỏi quá sợ hãi nên cậu ta không thể thốt nên lời. Nhìn cậu ta, tôi thấy cậu ta trông con nhỏ tuổi hơn tôi nữa. Giữ cậu ta trong tay mình, tôi có thể cảm nhận được cơ thể cậu ta không ngừng run rẩy và khuôn mặt thì rất nhợt nhạt.

Để cậu ta cảm thấy an toàn, tôi làm một nụ cười hiền dịu hết mức có thể và xoa nhẹ đầu cậu ta.

「Mọi thứ ổn rồi. Thư giãn đi. Và tránh xa nơi đây ra tí」

「A, hả, vâng……」

Cậu ta dường như lấy lại được chút bình tĩnh gật đầu một cái trong khi tay tôi vẫn để trên đầu cậu ta.

Xác nhận cậu ta đã tránh xa nơi đây, tôi liền tiến về phía con quái vật.

Giờ chỉ việc đánh bại con Kraken này nữa là xong. Giữ chặt lấy thanh kiếm trong tay mình, tôi sử dụng kỹ năng『Quan Sát』để xem xét con Kraken.

【Quái Vật】Carapace Kraken: Cấp 7

Dài tới 5m sao? Nhìn vào vẻ ngoài thì nó khá giống một con mực. Nhưng với cái mai của mình nó giống như một loài quái vật kết hợp giữa loài mực và tôm vậy.

Chuyển động của cơ thể nó rất chậm, sức mạnh của nó chủ yếu ở các xúc tu. Có thể nói nó là loài thủy quái không có năng lực đặc biệt gì cả.

Nói thì thế, nhưng để đánh bại nó, tôi cần phải giải quyết được vô số xúc tu của nó đã.

Trong khi đang suy nghĩ xem cách giải quyết thì một ngọn lửa bắn tới chỗ tôi.

「……Ể, lửa?」

Bởi vì sử dụng ma thuật《Không Gian》, tôi có thể biết được phương hướng của nó. Vì thế mà tôi dám chắc nó không phải là của bốn người phía sau tôi.

Như một ma thuật, ngọn lửa bắn tới chỗ con quái vật và thiêu đốt các xúc tu của nó. Rõ ràng, đây là…

「Cơ hội tới……」

Ngọn lửa đó chắc chắn của Alty, biết thế, tôi liền thực hiện một cuộc tấn công về phía con Kraken ngay khi ngọn lửa bắt đầu đốt cháy các xúc tu của nó.

Tôi không ngừng chém, cắt hết cái xúc tu này đến cái xúc tu khác. Sau đấy, tôi nhảy lên đầu nó, thực hiện đòn kết liễu, đâm thanh kiếm của mình vào đầu nó.

「Kiii, KIIIIIIAAAAAAAAAー」

Con quái vật kêu lên. Mặc kệ tiếng kêu của nó, tôi tiếp tục thêm lực vào thanh kiếm, đâm sâu thêm nữa. Sau khi kết thúc đòn tấn công của mình, tôi liền nhảy ra khỏi nó.

Một chất lỏng đen sệt chảy ra từ vết thương của con quái vật. Các xúc tu nó cũng ngừng cựa quậy, và sau một lúc, nó biến mất.

【Sở hữu danh hiệu『Bóng Tối Của Đại Dương』】

Khéo léo được cộng thêm 1

Sau khi xác nhận trạng thái của mình, tôi nhìn lấy xung quanh.

Mặc dù boss quái vật đã bị đánh bại, nhưng thế không có nghĩa là những con quái bảo vệ nó sẽ biến mất. Những con quái đó trông vô cùng giận dữ bởi tôi đã giết chủ nhân của chúng, chúng liền xông đến tấn công tôi.

ーƠn Chúa.

Bởi vì lũ quái vật chuyển hướng sang tôi, nên nhóm bốn người kia sẽ được an toàn. Thở ra một hơi nhẹ nhõm, tôi lao vào tấn công chúng.

Mọi chuyển động của chúng đều rất chậm. Với ma thuật《Không Gian Chiến Đấu Thức》, tôi dễ dàng tiêu diệt được chúng.

「……Haaa, haa, haaa」

Mặc dù tôi chẳng bị thương gì cả, nhưng do sử dụng hết sức lực của mình, tôi thở một cách nặng nề.

Sau khi xác nhận không còn con quái nào nữa cả. Lúc này đây, nơi này chỉ còn lại nhóm bốn người kia và những viên đá ma thuật.

Và ngọn lửa được phóng ra khi nãy cũng đã biến mất trước khi mọi người kịp nhận ra.

「À, ưm…!」

Trong khi tôi đang thở dài nhẹ nhõm, một người trong nhóm ấy gọi tôi.

Đó là cô gái mà tôi đã cứu lúc trước. Cô là một cô gái trẻ tuổi có vẻ ngoài ưa nhìn và mái tóc vàng óng ả. Những phục sức trên người cô trông rất mắc tiền, không thích hợp chút nào với một nhà thám hiểm mê cung cả. Ngoài ra, trang phục mà cô đang mặc trên người giống như bộ trang phục học sinh có màu xanh chàm.

「Tôi cứu các cô xem ra vô ích nhỉ?」

Giúp họ rồi tôi không nghĩ phải làm gì tiếp theo cả. Vì thế mà miệng tôi bắt đầu nhanh hơn não.

Cô ấy nghe những lời của tôi rồi lắc đầu.

「Không, không phải thế!」(TL: cái này liên quan tới từ ngữ bên Jap, trans cũng bó tay)

….hmm?

Tôi không bao giờ nghĩ là phong cách nói chuyện như thế tồn tại ở thế giới này. Đây là lần đầu tiên tôi nghe thế. Dĩ nhiên là trước đây tôi đã từng nghe cách nói chuyện thế trong game và các novel ở thế giới của mình rồi. Tuy nhiên đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy nó từ một người ở trước mặt mình.

「Thế à? Ơn Chúa」

「Cám ơn cậu đã cứu chúng mình và hạ con quái vật hung bạo này… Không phiền mình có thể biết tên cậu được không?」

Cô ấy hỏi tôi với đôi mắt đầy sáng ngời. Tôi có thể thấy được sự hào hứng từ đôi má đỏ rực của cô ấy.

Cô ấy trông như thể đến từ một nhà danh giá và đã bị nuông chiều cho tới hư rồi.

「Không, không, tên của tôi thìー」

Bởi vì chuyện này có thể sẽ dẫn đến rắc rối, nên tôi không có ý định là sẽ giới thiệu bản thân mình.

「Làm ơn… Xin cậu đấy? Chỉ tên thôi, nói cho mình biết tên cậu đi…!!」

「Si, Sieg」

Bị ép bởi cái nhìn đầy hối húc của cô ấy, tôi nói tên của mình ra.

「À, Sieg sao. Cái tên thật đẹp」

Cô ấy gọi tên tôi với vẻ đầy ngây ngất.

ーMấy cô gái trẻ đúng thật là rắc rối mà.

Đó là ấn tượng của tôi về cô ấy. Lẽ ra mình không nên cho cô ấy biết tên mới đúng. Không, giờ vẫn chưa quá trễ.

Tôi dồn sức vào đôi chân của mình và chuẩn bị chạy. Bất ngờ một tia lửa bay tới tai tôi.

「Nóng quá!!」

Liền ngay lúc đó, tôi nghe thấy một giọng nói phát ra từ nó. Giọng nói ấy nhỏ đến mức mà chỉ tôi có thể nghe thấy được nó.

(Cậu không thể làm thế, Sieg. Tôi đã nói với cậu rồi đúng không? Nếu cậu cứu họ, cậu sẽ phải chịu trách nhiệm với họ cho tới cùng?)

Đó là giọng của Alty.

Giống như lần đầu tiên vào sáng nay khi cô ấy nói chuyện với tôi vậy. Với một giọng mà không ai nghe thấy, tôi đáp lại ngọn lửa.

「Alty, tôi đã cứu họ rồi, thì nên cũng rời khỏi thôi chứ」

(Cậu hiểu tình hình của họ chứ? Cô gái đằng đó muốn cho cậu một phần thưởng. Tôi không cho phép cậu bỏ đi mà không nhận lấy phần thưởng đó. Bởi đó là trách nhiệm của cậu)

Lần đầu tiên tối nghe thấy giọng nói đầy nghiêm túc của Alty

Không có lựa chọn, tôi đành nhận nó vậy.

「……Rồi. Nếu cô đã nói đến thế, tôi sẽ lắng nghe họ vậy. Nhưng cô đến với tôi luôn đi. Tôi có linh cảm không tốt khi ở đây một mình」

(Không, tôi muốn ở đây quan sát hơn. Tôi có cảm giác là chuyện này sẽ rất thú vị)

「Nhanh xuất hiện đi, cô thật phiền mà」

(……Cậu muốn dính tới tin đồn là hợp tác với quái vật à? Nếu tôi xuất hiện, tôi chẳng khác gì một quái vật lửa cả. Vì thế cách duy nhất là ở hình dạng này mà nhìn theo cậu)

「Chỉ… Chỉ là…」

Những lời của đó của cô ta giống như một cái cớ vậy.

Rồi tôi chợt nhớ tới, cô ấy nói là mình muốn tìm thấy “TÌNH YÊU”.

Sau đó, cô gái trẻ tiến tới và nắm lấy tay tôi.

「Sieg! Chúng ta có thể nói chuyện một chút không? Chỉ một chút thôi…!!!」

「Ừ…ừm」

Tôi bị khí thế của cô ấy áp đảo hoàn toàn và chỉ biết gật đầu.

(Fufufu)

Alty chỉ đứng đấy xem và cười, có vẻ như cô ấy không có ý định sẽ xuất hiện.

Thật vô vọng mà. Thôi để nghe cô ta nói gì rồi mình đi vậy. Tôi thầm quyết định thế.

ーーTuy nhiên, chuyện đó lại không có ý nghĩa gì cả.

Chắc chắn luôn, ấn tượng của tôi về cô gái này là không tốt chút nào.

Phần 3

「Kỳ thi?」

「Đúng vậy, kỳ thi cuối kỳ của chúng mình là thách thức mê cung này」

Cô gái có mái tóc cột hai bên, tên là Franruhle, dường như là lãnh đạo của nhóm này giải thích tình hình của mình cho tôi.

Trông có vẻ như Franruhle và bạn của cô ấy là học sinh của một ngôi trường nào đó ở phía tây đất nước El-ThoraLew, một quốc gia có nền ma thuật và văn hóa rất phát triển. Với nhiều tổ chức giáo dục nổi tiếng được đặt ở gần mê cung.

「Heee… Thế à?」

Nhưng câu chuyện của họ thì liên quan gì với tôi.

Nếu rảnh rỗi… có lẽ tôi sẽ lắng nghe câu chuyện của họ.

「Để được chứng chỉ nhà thám hiểm mê cung hàng đầu, chúng mình phải tự mình đối đầu với mê cung này」

Thật sự thì, lúc này đây tôi chỉ muốn nhanh chuồn khỏi nơi này thôi. Nhưng bởi vì câu chuyện dài lê thê của Franruhle, có vẻ như tôi không thể rồi.

「Tốt lắm. Nếu các cậu đã giỏi thế, sau đó sẽ không có vấn đề gì nữa rồi đúng không. Tôi cũng đi đây」

「Làm ơn, xin vui lòng đợi chút! Xin cậu đấy! Là thành viên của nhà quý tộc, chúng mình không thể không làm gì với người đã cứu mạng mình được!」

Mỗi lần tôi muốn rời đi, rạng đỏ trên khuôn mặt của Franruhle liền biến mất. Tôi biết nó có ý nghĩa là gì. Trông giống như Franruhle muốn đi cùng với tôi. Có lẽ cô ấy nghĩ đi cùng với tôi thì sẽ dễ dàng kết thúc được kỳ thi của mình.

(Fufufufu, fufufufu) Tôi có thể nghe thấy được tiếng cười rõ ràng bên tai mình.

「Này, Rayner. Và các cậu… À, Sieg, đây là em trai mình」

Chàng trai gần như sắp bị giết lúc trước tiến lên phía trước.

Cậu ta mặc bộ đồng phục có kích thước nhỏ hơn và đứng thẳng người. Luồng khí chất phát ra từ người cậu ta khác hẳn với chị gái mình.

Mái tóc cậu ta có màu vàng sậm giống như màu đôi mắt của mình vậy.

「Sieg, em thật sự cám ơn anh đã cứu chúng em. Nhưng như anh thấy đấy, không biết anh có thể giúp em thuyết phục bà chị rắc rối, giàu có, thô tục này trở về nhà được không」

Rayner nói ra những lời thật cay độc.

Những lời cậu ta vừa nói thật khác so với biểu hiện của cậu ta khi nãy.

「Rayner, em vừa nói cái gì vậy?!」

「Chị ơi, tốt nhất là chúng ta cho anh ấy phần thưởng. Sau đó chúng ta quay về thôi, rời khỏi mê cung này và trở về nhà. Đó mới là điều tốt nhất. Chúng ta từ bỏ thôi」

Trông có vẻ như Rayner không có tí động lực gì để thám hiểm mê cung cả. Tất cả những gì cậu ta muốn là thuyết phục chị gái của mình, Franruhle, trở về nhà.

Nhưng với tôi đây sẽ là vấn đề.

Làm thế có thể chị của cậu ta thích tôi. Mà tôi còn muốn tiếp tục chuyến thám hiểm của mình nữa.

「Rayner, cám ơn vì lòng tốt của em, nhưng giờ anh có việc vội」

「A, đợi đã. Anh có có thể thuyết phục chị ấy trước khi đi được không. Em sẽ cho anh phần thưởng!」

Tôi dừng bước của mình lại khi nghe thấy lời cầu xin của Rayner.

Cậu ấy thật ngớ ngẩn mà.

Mà được thôi, tôi sẽ thuyết phục chị cậu.

「Không. Với cái tên Franruhle. Dù có chuyện gì xảy ra, chị cũng không bỏ cuộc. Bởi đây không còn là vấn đề cá nhân nữa, nó liên quan tới danh dự của nhà Helvyrushain」

Cô nàng Franruhle này đúng thật là không có ý định từ bỏ mà.

Khi tôi đang đứng trong cuộc tranh cãi của hai chị em này, một người khác lên tiếng.

「Na… Anh. Em có thể hỏi anh một việc không? Anh có phải là chuyên gia trong việc thám hiểm mê cung không?」

Đó là một cô gái người thú với thanh cự kiếm bên hông mình. Cô ấy ăn mặc rất gọn gàng. Và khuôn mặt cô ấy giống như con người vậy. Hình như tên của cô ấy là Erna.

「Em muốn anh giúp đỡ à?」

Sau khi nghe thấy điều đó, tôi hỏi ngược lại.

Thật sự mà nói thì tôi nên rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Nhưng là một game thủ, nghe thấy lời yêu cầu giúp đỡ từ ai đấy…

「Đúng vậy, giống như một nhiệm vụ vậy - hmmm ở đây em có 1 đồng vàng. Không biết nhiêu đây anh có thể giúp chúng em thám hiểm mê cung không? Em thấy được là anh rất mạnh mẽ vì thế chúng em muốn anh trở thành vệ sĩ cho chúng em. Đổi lại, chúng em có thể được điểm cao trong kì thi này. Hy vọng là anh sẽ giúp chúng em. Nyahahaha, có vẻ như em đã mất trí rồi」

Giống như khi chơi trò chơi vậy, đây là một ‘nhiệm vụ’.

Chuyện này gợi lên sự tò mò trong tôi, tôi cảm thấy có chút muốn việc này.

Với lại, tôi cảm thấy mình thật sự bị cuốn hút khi thấy đôi tai của Erna sau khi cô ấy cởi băng buộc đầu của mình. Của loài nào thế nhỉ? Từ tiếng cười của cô ấy, tôi nghĩ có lẽ là loài mèo.

Thật là tò mò mà bởi tôi chưa bao giờ thấy một người nửa mèo nửa người bao giờ ở thế giới này cả.

「Đúng vậy, đúng vậy! Hãy trở thành vệ sĩ của chúng mình! Em đồng ý chứ, Rayner?!」

Sau khi Franruhle nói thế liền Rayner trả lời.

「Không, em không nghĩ đó là ý kiến hay. Để khám phá mê cung này, chúng ta cần những nhà thám hiểm lão luyện và có kinh nghiệm. Nhưng nhìn anh ấy xem, còn quá trẻ, trông chẳng giúp được gì cho chúng ta cả.」

「Không phải như vậy! Siege không phải là người không có kỹ năng」

Franruhle lớn tiếng phản bác lời đứa em của mình.

Cô ấy đang đe dọa sao.

Tôi liền giữ khoảng cách với cô ấy.

Erna không thể chịu đựng tình hình này thêm được nữa, tiến đến gần tôi và thì thầm gì đó vào tai tôi.

「Này… nhìn xem anh trai… ~ có vẻ như công chúa của chúng ta thích anh rất nhiều đấy. Trước đây chị ấy không bao giờ làm mấy thứ kì lạ như vậy cả. Sẽ tốt hơn là anh nên hành động như một chàng hiệp sĩ và an ủi chị ấy đi. Em hiểu được tình huống này, vậy giá gấp đôi nhé? Khó tưởng lắm đúng không, 2 đồng vàng lận đấy ~ Người dẫn đường sẽ là Dragonewt này, anh chỉ cần theo chúng em đến tầng 10 là được. Nếu có chuyện gì xảy ra, cho dù anh có bỏ chúng em lại, chúng em cũng không nói gì, chỉ cần anh đi với chúng em thôi.」

Nhìn vào khuôn mặt của Erna có vẻ như nếu tôi không đồng ý, cô ấy sẽ khóc hét lên bất cứ lúc nào. Với cô công chúa có thể sẽ làm những chuyện thật kì lạ, nghĩ tới tôi cảm thấy thật sợ hãi. Tôi không biết mình nên làm gì nữa. Vì thế mà tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này thôi.

Nếu rời khỏi, tôi sẽ không nhận được 2 đồng vàng. Từ cách mà họ nói chuyện, có vẻ như họ thực sự đến từ nhà quý tộc giàu có. Vì thế phần thưởng sẽ không thể giả được. Với lại cái nhiệm vụ đang thật sự nhai nghiến trái tim tôi.

Và kết quả là tôi đã chấp nhận yêu cầu của họ.

「Rồi. Dù sao thì tôi cũng sẽ tiến sâu vào trong mê cung, cũng không phiền khi có thêm người đi cùng…」

Erna dừng nước mắt của mình lại khi thấy lời chấp nhận của tôi.

「Cám ơn, anh trai. Được rồi, Fran! Sieg sẽ làm vệ sĩ của chúng ta cho đến tầng 10! Thật may quá~!」

Erna nói với nhóm mình.

「Aaaa, tuyệt quá! Sieg sẽ là hiệp sĩ bảo vệ cho mình!」

「Không, không tôi không định làm hiệp sĩ… Tôi chỉ muốn giúp chút sức thôi… Rất vui được quen mọi người.」

Sau khi giải thích với Franruhle, tôi liền giới thiệu bản thân mình với họ và họ cũng đáp lại.

「Em là Rayner. Sieg, trông cậy vào anh. Thật tình thì, em chỉ muốn về nhà thôi. Nhưng có vẻ như em phải làm tấm khiên cho bà chị rắc rối này thôi. Bởi đó là việc duy nhất mà em có thể làm」

「Em là Erna, một chiến binh người thú. Và cô bé luôn im lặng này tên là Snow. Em nó rất có tài năng trong do thám」

「… Xin chào」

Ba người họ giới thiệu bản thân mình.

「Và mình là Franruhle, con gái thứ bảy của nhà Helvyrushain. Sieg, giúp đỡ mình nhé!」

Với lời giới thiệu của mình, Franruhle trở thành lãnh đạo của nhóm tôi vừa tham gia.

Nhưng trái ngược lại với tâm trạng tôi lúc này, tiếng cười vang bên tai tôi không ngừng.

(Fufufu, thế không phải quá tốt sao? Thú vị thật. Mà từ giờ cho tới tầng 10, cậu không cần phải lo lắng gì cả. Sẽ dễ dàng thôi. Thật may mắn cho họ mà khi có Thủ Hộ Quái tầng 10 là tôi đi cùng)

Tôi biết rất rõ là Alty đang rất vui.

Với như thế, chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình của mình. Để vượt qua được kỳ thi, họ cần thu thập đủ các vật phẩm rơi ra từ các con boss của tất cả các tầng như là bằng chứng cho thấy họ đã tham gia mê cung.

Với vật phẩm từ tầng 10 trở lên, họ sẽ được nhà trường cấp chứng chỉ là nhà thám hiểm hàng đầu.

Đúng như Alty nói, chuyện này sẽ thật dễ dàng bởi có một con boss thật sự của tầng 10 đang âm thầm giúp chúng tôi.

Năm người + Alty. Đúng vậy, với như thế không gì có thể đe dọa chúng tôi được cả. Nhưng thực tế lại khắc nghiệt hơn nhiều.

Tôi sẽ sắp phải đối mặt với 5 cuộc chiến vô cùng mệt mỏi mà nếu so với một mình tôi làm thì sẽ càng thoải mái hơn bởi tôi sẽ phải dành sức nhiều hơn để bảo vệ họ nữa…

Phần 4

「Xem ta kết thúc ngươi đây!」(~wa)

Franruhle chém vào đầu của một con boss khổng lồ theo một cách vô cùng thanh lịch.

Sau đó con boss mất thăng bằng và ngã xuống. Franruhle đang lở lửng trên không cũng đáp xuống mặt đất.

Là một người ‘làm’, tôi sẽ đỡ lấy cô ấy.

Tôi bắt lấy cô ấy khi cô ấy đang rơi xuống. Giống như trước đây vậy, đôi má của Franruhle đỏ ửng cả lên.

Có vẻ như cô ấy không quan tâm chút nào về tình hình của mình. Sau đó tôi liền xác nhận tình hình của những người khác.

Tôi nhìn Rayner, thấy cậu ta có vẻ mệt mỏi. Cậu ta đang không ngừng thở dốc. Và Erna, cô gái người thú cũng đang chiến đấu với những tay sai của con boss ở một nơi cách xa đây. Cô ấy thật sự yêu quý mạng sống của mình, vì vậy cô ấy không bao giờ xung phong lên trước. Thêm vào đó Dragonewt, Snow cũng không tí nổ lực nào cả.

Tôi có thể nói bốn người này không hiểu vai trò trong một nhóm là sao cả.

Xét theo năng lực cá nhân, họ có kỹ năng chiến đấu cao. Nhưng với mục đích khác nhau, họ hành động một cách cá nhân.

「Chúng ta đã làm được! Với như thế, chúng ta sẽ dễ dàng vượt qua được tầng 8! Có Sieg tham gia, chúng ta tiến nhanh thật! Đúng như mong đợi từ chàng hiệp sĩ của mình!」

「Ch… chúc mừng, Franruhle… đừng quên, em cậu mạo hiểm mạng sống để bảo vệ cậu đấy…」

Rayner tiến đến gần chúng tôi với bộ dạng như hết hơi và muốn phun ra máu vậy.

「Haa, haaa…… ổn thôi, Sieg. Giá trị duy nhất của em là bảo vệ chị ấy. Nếu không làm được thế, em chỉ là kẻ rác rưởi. Hahahaha, Hahahaha, ha, haaa…, haaaa…」

Rayner cười dù cho cậu ta giống như muốn chết tới nơi vậy.

Có vẻ như hoàn cảnh gia đình họ khá phức tạp. Tốt nhất là mình không nên dính vào quá sâu.

Cố không nghe thêm gì nữa, nếu không, tôi không chắc là mình sẽ có thể trụ lại ở đây được.

Erna, người chiến đấu ở khu vực an toàn cũng đã trở lại.

Bởi cô ấy không có ý định là sẽ thông qua kỳ thi này. Nên cô ấy ưu tiên mình trên tất cả. Thích thì làm, mặc kệ kết quả có như thế nào. Tôi thích tính cách đó của cô, nhưng cô không phải là một người đáng tin cậy để người khác dựa vào.

「….Fu. ……… Mệt quá, mọi người làm tốt lắm!」

Snow cũng có vẻ uể oải. Thật sự thì cô ấy mới là phiền toái nhất.

【Trạng Thái】

Tên: Snow Walker

HP: 511/533

MP: 211/240

Chức nghiệp: Do thám

Cấp độ: 14

Sức mạnh: 10.22

Sức mạnh vật lý: 10.01

Khéo léo: 5.24

Nhanh nhẹn: 5.43

Khôn ngoan: 7.91

Sức mạnh ma thuật: 10.84

Phẩm chất: 2.62

+Kỹ Năng Cơ Bản:

Long Thánh Hộ: 1.09

Công Năng: 1.89

Cổ Thuật: 2.02

Minh Mẫn: 1.07

Huyết Thuật: 1.00

+Kỹ Năng Thu Thập: Không có

Cấp độ cô ấy là cao nhất trong nhóm này, hơn thế nữa, năng lực cô ấy vô cùng cao. Dĩ nhiên đó là nhờ dòng máu của loài rồng trong người cô ấy. Nếu không tính Dia, thì cô ấy có lẽ là người mạnh nhất trong mê cung mà tôi từng thấy. Hơn thế nữa, năng lực cô ấy rất hấp dẫn. Cô ấy chính là người tài năng mà tôi đang tìm kiếm.

Nhưng có vẻ dường như cô ấy không năng động lắm.

Mặc dù cô ấy sở hữu sức mạnh ma thuật vô cùng cao, nhưng cho đến giờ cô ấy chỉ sử dụng sức mạnh vật lý.

Cô vẫn chưa thể hiện hết năng lực của bản thân mình.

Theo như Franruhle, cô ấy tham gia nhóm là để hoàn thành yêu cầu và sau khi tôi hỏi Snow, cô ấy nói là「Tôi không thể về nhà nếu không có ai chết」

Một cô nàng liều lĩnh. Một chàng trai hiệp sĩ chỉ biết đuổi theo bóng lưng chị mình. Một chiến binh người thú chủ nghĩa cá nhân. Một Dragonewt không không tinh thần. Cái nhóm này thật tệ mà.

Chẳng lẽ trong trường không có giáo viên dạy họ à. Không biết giáo viên nghĩ gì về họ nữa. Nếu tôi là giáo viên, tôi sẽ ngăn chặn điều này bằng tất cả mọi cách.

Mặc dù hiện nay, tôi chỉ như một vệ sĩ được thuê của họ vậy.

Franruhle nãy giờ im lặng thu thập những vật phẩm rơi ra bất ngờ hét lên thông báo cho mọi người.

「Cám ơn vì nỗ lực của mọi người, Rayner, Erna, Snow. Bây giờ, chúng ta nhanh chóng đến tầng 9 thôi. Với tốc độ của chúng ta như thế này, đạt đến tầng 9 không phải là một chuyện không tưởng nữaー」

Bà chủ của tôi lên tiếng với vẻ đầy hào hứng. Đúng vậy, mục tiêu của họ chỉ còn lại 2 tầng nữa thôi.

Đánh bại boss quái vật tầng 9, và lấy thứ được gọi là “Vĩnh Hằng Chi Hỏa”, một thứ chỉ có thể tìm thấy được ở tầng 10.

Theo như Franruhle, thì tầng 10 sẽ không có boss. Liền sau đó tôi có thể nghe thấy tiếng cười vang lên bên tai mình.

Cứ như thế này, đánh bại boss tầng 9 không phải là vấn đề. Nhưng tôi sẽ phải mệt tiếp để bảo vệ họ.

Nếu tôi so cái nhóm này với lúc tôi chơi trò chơi hay chung nhóm với Dia, thì cái nhóm này áp lực không tả nổi. Thật tình mà nói, tôi chỉ muốn bỏ đi. Nói thật đấy…

K… Không, tôi phải bình tĩnh lại.

Chỉ một bước nữa thôi là mọi thứ sẽ kết thúc.

Đúng vậy, tôi phải bình tĩnh lại. Nghĩ đến những chuyện tốt đẹp nào.

Làm tốt lắm tôi ơi.

Chuyến đi này thật đúng là một trải nghiệm quý báu cho tôi mà.

Với suy nghĩ như thế, tôi tiến về phía trước.

Bởi vì Snow là do thám, nên lúc nào cô cũng luôn đi phía trước. Và đây là cơ hội tốt cho tôi.

「Chúng ta khởi hành được chưa? Snow, chúng ta đi trước nào」

「……Vâng」

Tôi vừa đi vừa trộm nhìn lấy Snow.

Mặc dù cô ấy là một Dragonewt, nhưng dáng vẻ cô ấy như con người vậy. Miêu tả theo những gì tôi thấy thì cô có một đôi sừng nhỏ trên đầu, mái tóc thì màu xanh thẫm và một cái đuôi sau lưng. Dường như cặp sừng là nét đặc trưng cho chủng tộc của cô ấy, còn về cái đuôi thì tôi không quan tâm lắm bởi nó đã bị bộ trang phục của cô che mất.

Nếu cô ấy có tinh thần tí, cô sẽ rất xinh đẹp trong bộ trang phục của quốc gia mình.

「……Có chuyện gì à?」

Cô ấy phát hiện thấy tôi nhìn trộm cô ấy và nhìn lấy tôi. Đúng như mong đợi từ một nhà thám hiểm cấp độ cao.

Để giết sự tò mò của mình. Tôi hỏi Snow để xác nhận nó.

「Không có gì, Snow. Anh có thể hỏi tại sao em không tham gia kỳ thi này không? Anh thấy em dường như không có tinh thần gì cả」

「……Bởi vì em không có đủ điểm tích lũy」

「Điểm tích lũy?」

「Vâng, điểm tích lũy là… nó là… Thật khó giải thích mà, một cơ hội khác để…」

Ra là cô ấy có vấn đề riêng của mình…

「Anh không chắc lắm nhưng điểm tích lũy có phải là điểm để lên lớp ở trường em không? Bởi vì em không đủ điểm nên em mới phải tham gia bài thi này đúng không?」

Hệ thống giáo dục ở đây như ở thế giới của tôi vậy.

「……Ồ, tuyệt thật. Giống như anh giải thích vậy. Dù anh không phải là học sinh nhưng anh lại hiểu được hệ thống của nó」

Thấy tôi đoán chính xác. Snow liền cho thấy vẻ ngạc nhiên của mình.

「Anh hiểu rồi. Vì thế mà em không có lựa chọn nào khác ngoài tham gia kỳ thi này đúng không? Vì thế mà em không có tí tinh thần nào cho chuyện này à… Nhưng như thế ổn chứ? Nếu em không vượt qua được bài kiểm tra này, em biết đấy, em sẽ không được nhận điểm tích lũy mà?」

「Không, em đoán kỳ thi này chỉ để cho thấy sự can đảm của học sinh khi thách thức mê cung thôi. Vì thế chỉ cần anh tham gia là anh đã có điểm tích lũy rồi」

「Ừm, anh hiểu rồi…」

Vì thế mà cô ấy không lo lắng gì để vượt qua kỳ thi này cả.

Chuyện này làm tôi nhớ tới học sinh ở thế giới của mình. Học lấy điểm tích lũy, với mấy môn không thú vị thường học sinh bỏ qua và ngủ suốt tiết.

「Sieg. Việc do thám để cho Snow là đủ rồi, cậu đến đây đi!」

Trong khi đang nói chuyện với Snow, tôi nghe thấy tiếng Franruhle vang lên phía sau mình.

Sau khi quay người lại, tôi thấy Franruhle đang vẫy tay trong khi gọi lấy tôi.

Bà chủ của tôi thật phiền mà. Cô ấy không thể để tôi thu thập thêm thông tin về Snow sao. Không thể làm gì khác, tôi đi lại bên cạnh Franruhle.

Trong khi tôi đang bảo vệ ở bên trái Franruhle, thì Rayner ở bên phải cô ấy.

Phía sau chúng tôi, Erna đang dạo bước đi.

「…………」

「……hmm, Sieg, cậu không cảm thấy tò mò về mình à?」

「Ể, tò mò về cái gì….?」

「Thì về cuộc sống hay thứ gì mà cậu muốn biết」

Câu hỏi của Franruhle làm tôi mất cảnh giác. Hình như cô ấy không muốn tôi được yên tĩnh.

Tuy nhiên, tôi không có chút hứng thú nào với Franruhle. Trong nhóm này, người duy nhất khiến tôi hứng thú là Snow. Nếu so Franruhle với Snow, thì khoảng cách hai người họ thật xa.

Nhưng nếu tôi bỏ đi ngay, chuyện này có thể sẽ gây phiền toái. Vì thế tôi điều chỉnh lại tâm trạng của mình với cô ấy. Và cứ như thế, chúng tôi đã rời khỏi tầng 8.

Nếu họ chuẩn bị kỹ hơn cho kỳ thi này thì xử lý lũ quái vật sẽ dễ dàng hơn. Bởi cái nhóm này có chỉ số vô cùng cao.

Đi xuống tầng 9, chúng tôi không có thời gian để nói chuyện nhàn rỗi nữa

Kỳ thi càng gần đến hồi kết, sự căng thẳng trong tôi càng gia tăng.

Sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng, dường như Snow phát hiện có một con boss đang ẩn mình. Không một chút do dự, cô ấy tiến về phía nó. Đường đi ngày càng tối và cũng chông cheo hơn. Cứ như thế, chúng tôi tiến về phía trước trên con đường đầy đất đá.

Ở cuối con đường, con boss quái vật xuất hiện, tên nó là Bức Vương.

Đó là một con dơi khổng lồ. Con Bức Vương có năng lực khá phiền toái khi có thể tự chữa thương mình bằng cách kết hợp với một con dơi khác. Tôi được nghe nói là các học sinh đã được tham dự khóa dạy để giải quyết tình huống mà ở đấy chỉ có bóng tối, không có chút ánh sáng nào.

Nhưng đối với tôi, miễn là tôi có ma thuật《Không Gian》, tôi hoàn toàn có thể xử lý dễ dàng con boss này.

Nếu chỉ dựa vào bóng tối thôi, thì năng lực nó hoàn toàn vô dụng trước kỹ năng nắm bắt không gian của tôi.

Bị xem xét hết tất cả mọi thứ, đòn tấn công bất ngờ của nó kết thúc nhanh chóng

Mặc dù nó thành công thực hiện một cuộc tấn công bất ngờ, nhưng với sự giúp đỡ từ ma thuật《Không Gian》của tôi, chúng tôi có thể chống lại nó

Sau đó chúng tôi tiến về phía trước một cách suôn sẻ. Chỉ cần Franruhle và những người khác không có gì, chiến thắng là của chúng tôi.

Tuy có chút áp lực, nhưng đi đến tận đây, chúng tôi tốn không bao nhiêu thời gian cả.

Cứ như thế, chúng tôi hướng đến tầng 10.

Bước từng bước xuống đường dẫn, chúng tôi đi xuống tầng 10.

Ngọn lửa ở sau tai của tôi, Alty, phản ứng như cô ấy trở về nhà của mình vậy.

(Cuối cùng thì chúng ta cũng đã đến tầng 10. Tôi về nhà rồiー)

Ánh sáng bao phủ lấy toàn bộ hành lang tầng 10 phát ra từ những ngọn lửa khắp mọi nơi.

Đây chính là tầng 10 của mê cung.

Phần 5

Những ngọn lửa nhìn không giống như chạm được vào chúng tôi. Tuy nhiên khi nhìn thấy căn phòng đầy lửa thế này, chúng tôi vẫn do dự bước vào nó.

Chúng tôi tiếp tục đi dọc theo đường dẫn có kết giới bao phủ ngăn những ngọn lửa lan tới.

Snow lấy cái chai ra rồi bỏ ngọn lửa vào trong nó một cách cẩn thận. Thật là một khung cảnh kỳ lạ. Trong tình trạng không có oxy như thế ở trong chai, ấy vậy mà ngọn lửa vẫn có thể cháy được.

Tôi dám cá đó không phải là ngọn lửa thông thường. Nhìn nó như một quý cô hoang dã chất chứa đầy sự hận thù vậy.

Vậy là, bài thi của họ đã xong. Cuối cùng, tôi đã có thể rời khỏi rồi.

「Yup, xong rồi. Chúc mừng mọi người」

Trước khi rời đi, tôi muốn chào hỏi họ cho phải phép.

「Vâng, cám ơn anh nhé, cả ngày hôm nay anh đã cứu chúng em. Chúng em rất may mắn là có thể được hợp tác cùng một nhà thám hiểm như anh. Em đã nghĩ là chúng em làm nhiệm vụ này thế nào cũng có người bị thương, nhưng nhờ có anh mà không ai bị gì cả. Và đây, như đã hứa, đồng vàng của anh」

Erna nói thế trong khi giao đồng vàng cho tôi. Liền, Franruhle nói vào.

「Sieg! Cậu có thể đưa mình lên mặt đất được không! Xin cậu đấy, hãy đưa mình về nhà Helvyrushain! Đến đó tham gia bữa tiệc mừng cùng chúng mình nha! Thật sự mình muốn trở thành một nhà thám hiểm chân chính mạnh mẽ như Sieg vậy. Đi mà, đi mà, cậu đi nhé!」

Mặc dù tôi không phải loại người dễ hiểu người khác, nhưng tôi có thể hiểu được cảm xúc Franruhle lúc này. Thú thật, tôi rất vui khi có một cô gái xinh đẹp như cô ấy thích mình. Nhưng cho dù cô ấy có đẹp thế nào đi nữa, tôi biết, nếu tôi gần gũi với cô ấy, hàng đống rắc rối sẽ quấn lấy tôi.

「Xin lỗi nhé, Franruhle. Mục tiêu của tôi là tầng 10 này. Rất tiếc là tôi không thể đi cùng với cô trở về mặt đất được.」

Tôi thẳng thừng từ chối cô ấy.

「Thế à…. Nếu cậu đã nói thế, mình không ép buộc cậu nữa. ーnhưng, bất cứ lúc nào, chị em mình vẫn luôn chào đón cậu tới nhà Helvyrushain…」

「Ể, có em nữa à? À, đúng, em cũng luôn chào đón Sieg」

Tôi chào tạm biệt họ trong khi nở nụ cười gượng gạo.

「Cám ơn mọi người rất nhiều. Tạm biệt, có dịp chúng ta sẽ gặp lại」

「Ừm, có dịp hãy ghé thăm chúng mình tại học viện El-Thoralew! À, nhà Helvyrushain nằm ở khu 3 Whoseyards nhé. Khi nào có thời gian, cậu nhớ ghé qua đấy!」

Franruhle vẫn không quên mời tôi. Nếu suy nghĩ theo thường thức ở thế giới ban đầu của tôi, chắc chắn là cô có cảm xúc rất sâu sắc với tôi. Tuy nhiên, lúc này đây, tôi không cần người như cô ấy. Sau đó, tôi quay sang chào hai người còn lại.

「Anh trai. Nhìn anh trông rất dễ dụ đấy, vì thế đừng để bị người khác dụ đi mất đấy. Tạm biệt anhー」

「……Em, nếu em đã không hứng thú với mê cung, anh nghĩ em nên thay đổi chức nghiệp của mình đi. Vậy nhé, tạm biệt mọi người」

Có chút cảm xúc nặng nề trong lời tạm biệt của tôi. Mặc dù tôi chỉ mới gặp họ thời gian ngắn thôi, nhưng tôi đã xem họ như những người đồng đội vậy. Vì thế mà tôi rất lo lắng cho họ.

Vậy là theo cách này, cái nhóm này đã giải tán.

Khi tôi quay lại phía sau nhìn, Franruhle vẫn đang vẫy tay chào tôi với nụ cười trên môi.

Sau khi họ rời đi, chỉ còn lại mình tôi trong cái tầng 10 này.

Bên trong căn phòng được bao phủ bởi những ngọn lửa, tôi bắt đầu nói chuyện với chủ nhân của nó.

「Họ đi rồi」

(Tôi muốn cậu đợi thêm chút nữa)

Vừa nghe xong câu trả lời thế, một phần ngọn lửa liền biến thành hình hài một con người được quấn lại bởi miếng băng.

Nhìn cô ấy lúc này như thể không mặc vậy, chỉ có một miếng băng quấn quanh người , tôi liền lấy miếng vải từ “Kho Đồ” của mình ra và đưa cho cô ấy.

Alty thở dài một hơi trong khi nhận lấy miếng vải tôi đưa cô.

「FuuーTrong hình dạng con người, đúng là tuyệt nhất. Chúng ta ngày càng hiểu ý rồi đấy.」

「Mà tuy cô luôn núp phía sau vậy, nó cũng gây phiền cho tôi lắm đấy」

Mỗi khi cô ấy nói chuyện là phía sau tai tôi lại nóng lên. Nó thật kinh dị mà.

「Vậy hóa ra là cậu thích hình dáng dễ thương này hơn à」

「Hahaha, cô nhìn lại chính mình xem, toàn lửa với lửa. Trở lại hình dạng con người mà vẫn thế.」

「Fufu…Sieg, cậu không thành thật chút nào cả!」

Trong khi đùa giỡn với nhau, chúng tôi đã tiến vào tầng 10.

Có lẽ bởi vì Alty, mà mỗi khi chúng tôi đi tới, những ngọn lửa liền tránh xa ra.

「Trông có vẻ như ở lãnh thổ của cô sẽ không có nguy hiểm」

「Cần phải nói, những ngọn lửa thân hiện lắm. Với bọn quái cũng không xuất hiện trong đây đâu. Với các nhà thám hiểm, thì đây là nơi rất tốt để dừng chân」

「Dù cô nói thế thì tôi vẫn cảm giác như là đang ở trong bụng cô vậy…」

「Yup. Đúng như mong đợi từ Sieg. Ở tầng 10 mà cậu có thể nói như thế đấy」

Alty liếm môi mình làm một nụ cười đầy quyến rũ mê hồn. Sau khi nghe thấy thế, tôi liền nhanh chân lên.

Tầng 10 cũng không rộng lắm. Với những ngọn lửa cũng không tạo thành chướng ngại, vì thế chúng tôi tiến vào tầng 11 một cách nhẹ nhàng.

Sau khi rời khỏi tầng 10, tôi liền tìm kiếm quái vật.

Cấp độ của tôi bây giờ chỉ mới 10 thôi. Vì thế trước tiên tôi muốn kiểm tra thử xem liệu mình có đủ khả năng để đánh bại chúng không. Tôi phóng ra ma thuật《Không Gian》của mình và tìm kiếm lũ quái vật.

Liền sau đó, tôi tìm thấy một con quái vật giống khỉ đột ở phía xa.

Con quái vật đó lớn hơn tôi tưởng.

「Alty, tôi muốn kiểm tra sức mạnh của lũ quái vật ở tầng 11 này.」

「Aye. Thế tôi xung phong lên trước à?」

Alty tình nguyện xung phong lên trước mà không đợi tôi hỏi.

Chúng tôi chờ cho con quái vật đi tới chút rồi bất ngờ tấn công. Với ma thuật《Không Gian》, chuyện này với tôi rất dễ dàng.

Trước tiên, Alty thực hiện một cú chém với thanh kiếm lửa của mình, còn tôi phóng ra ma thuật của mình từ phía sau.

「ーMa thuật《Băng Tiễn》」

Tôi phóng ra ma thuật cùng lúc với Alty. Nhờ cấp độ của tôi cao hơn nên sức mạnh ma thuật của tôi cũng đã được cải thiện đáng kể.

Điểm yếu của con quái vật cao 2m này là chân của nó. Và với năng lực, màn hình hiển thị, tôi dễ dàng nhắm trúng chân nó.

「Đẹp lắm, Sieg!」

Sau đó, Alty thực hiện đòn dứt điểm.

Cái đầu của nó bị chém bay đi, rồi một lúc sau nó phát sáng và biến mất.

Có lẽ các nhóm khác cũng không gặp nhiều rắc rối khi tiến vào tầng 11. Trong khi cảm thấy như thế, tôi nhặt viên đá ma thuật rơi ra từ nó.

「Hm, lũ quái tầng 11 này yếu quá」

「Yup, đó là nhờ cô đánh tiên phong đấy」

Tôi nói như thể mình đã bị sự nhiệt tình của cô ấy làm cho lay động.

「Haha, cứ để đấy cho tôi」

「Cô thật sự đáng tin cậy mà」

Có lẽ Alty thấy sự tin tưởng từ tôi mà cô ấy làm gương mặt rất rạng rỡ và tiếp tục đi về phía trước.

「Nào, chúng ta đi thôi. Từ sau tầng 10 tuy tôi không biết nhiều lắm, nhưng có lẽ chúng ta sẽ dễ dàng đi tới tầng 20 thôi」

Có vẻ như Alty không muốn chỉ dừng ở đây mà định tiến thẳng tới tầng 20.

Tôi cũng nghĩ như cô ấy vậy. Xem xét từ những gì tôi thấy chuyển động của con quái vật ở tầng 11, tôi không cảm thấy là mình sẽ thua kém chúng.

Nghĩ thế, chúng tôi vượt qua tầng 11 mà không có vấn đề gì. Mặc dù có vài cuộc chiến xảy ra, nhưng chúng tôi dễ dàng giành chiến thắng. Và cứ như thế, chúng tôi đã đến cầu thang dẫn xuống tầng tiếp theo.

Có vẻ như thần chiến thắng đang ở bên chúng tôi. Lần này, chúng tôi không gặp khó khăn chút nào cả.

ーVới những con quái thường thì thế. Nhưng câu chuyện có thể sẽ khác nếu đó là Alty.

Khi Alty định đi xuống cầu thang, tôi ngăn cô ấy lại.

「Đợi chút đãー, Alty. Tuy chúng ta đã đến đây rồi, nhưng chúng ta hãy kết thúc nó ở đây hôm nay thôi. MP của tôi đã giảm rất nhiều, với tôi cũng không còn tỉnh táo lắm. Để đảm bảo, chúng ta quay về tầng 10 nhé」

「Mmmm, cậu cảm thấy mệt à?」

「Ừm, tham gia nhóm Franruhle đúng hối hận thật mà. Họ kéo MP tôi dữ dội quá」

Thật sự thì MP của tôi vẫn còn hơn nửa. Nhưng với một quả bom hẹn giờ luôn chực chờ bên người thế này thì đó là mức giới hạn mà tôi không thể vượt qua.

「Hm được rồi. Thế hôm nay chúng ta dừng ở đây vậy」

「Chúng ta quay trở lại con đường thôi. … Vừa đi tôi vừa lắng nghe câu chuyện của cô」

Khi Alty nghe thấy tôi nói thế, biểu hiện của cô liền dịu lại.

「Mmmmm, cậu đồng ý hoàn thành mong ước của tôi rồi à?」

「Chỉ là tôi tin cô một chút thôi. Giờ kể tôi nghe câu chuyện của cô đi」

Sau đó, trên đường quay trở về, cô ấy bắt đầu kể cho tôi nghe về câu chuyện của mình.

「Ưm! …… Fufufu, thì… như đã nói lúc đầu thì tôi đang tìm kiếm một cô gái đang yêu. Sau đó sử dụng năng lực đặc biệt như ký sinh, tôi nhập vào người cô ta mà thần không biết quỷ không hay.」

「Nhập vào? Cô định hại người sao?」

「Không phải. Ý tôi không phải là chiếm hữu, mà là tôi muốn giúp sức, hỗ trợ cô ấy, rồi đứng từ xa mà dõi theo cô ấy bước trên con đường tình yêu của mình. Nếu tôi cảm thấy hài lòng với kết quả đó, tôi sẽ biến mất」

Có nghĩa là nếu tôi giới thiệu cho cô ấy một cô gái khiến cô ấy quan tâm, cô ấy sẽ bám theo cô gái đó mà không theo tôi nữa. Và như thế tôi sẽ an toàn mà đi khám phá mê cung.

「Heee… được thôi. Chúng ta đi tìm cô gái khiến cô quan tâm nào. Nhưng chỉ khi nào tôi rảnh nhé」

「Ừm」

「Tôi nói trước, tôi không phải loại người giỏi giao tiếp. Tôi không biết làm thế nào để bắt chuyện và tạo mối quan hệ đâu đấy. Và nó rất có thể sẽ tốn thời gian. Vậy được chứ?」

「Ừm. Tôi tin là cậu sẽ làm được thôi bởi cậu đã hoàn thành được mong ước của Tidus. Với tôi là một người rất kiên nhẫn, dù cho có đợi bao năm cũng được」

Alty hài lòng với lời đề nghị của tôi.

「Vậy, nếu tôi tìm được một cô gái rồi, tôi nên làm gì, rồi gặp cô ở đâu?」

「Ừm, lúc đó… để xem. Sẽ tiết kiệm được rất nhiều nếu cậu đến tầng 10 gặp tôi. Bởi tôi cũng sẽ đi tìm kiếm nữa, nên sẽ không ở một chỗ cố định. Tuy nhiên cậu có thể liên lạc với tôi thông qua những đốm lửa ở tầng 10」

Tuyệt, nói chuyện thế thì tôi có chém gió cô ấy cũng chả biết. Cảm thấy nhẹ nhõm quá.

「Rồi, vậy nhé. Mà, Alty này. Cô gái mà cô tìm cũng phải là người đi vào mê cung à?」

「Không nhất thiết, có thể là người bên trong thành phố cậu cũng được. Tuy kết giới của các cậu có thể làm suy yếu chúng tôi, nhưng chúng tôi lại có thể dễ dàng đi ra bên ngoài mê cung」

「Thật chứ….」

Lần đầu tôi mới nghe về nó đấy. Thậm chí cả Liên Minh Các Quốc Gia cũng không có nhắc gì tới nó cả.

「Thỉnh thoảng, Tidus cũng hay đi dạo trong thị trấn lắm」

Những gì mà tôi vừa nghe thật bất ngờ mà.

Đây là cơ hội tốt để tôi thu thập thêm thông tin từ Alty.

「Chuyện này thật khiến tôi tò mò mà. Mà, ngoài cô với Tidus còn có các Thủ Hộ Quái nào không?」

「Không biết nữa. Mỗi 10 tầng thì lại có một Thủ Hộ Quái mà con người cũng chỉ mới đi tới tầng 23 thôi. Vì thế hiện giờ tôi cũng chỉ mới biết có tôi Tidus」

Tôi đã nghĩ boss quái vật sẽ là một trở ngại để ngăn cả các nhà thám hiểm tiến về phía trước, nhưng tình huống này lại không phải như thế. Tôi và Alty đã trở thành những người cộng sự của nhau.

Trong khi lắng nghe thông tin từ Alty, chúng tôi đã quay trở lại tầng 10.

Vẫn giống như trước, mọi nơi đều có lửa.

「Vậy giờ chúng ta làm gì? Tách ra từ đây?」

「Không, tôi sẽ đi lên mặt đất. Bởi tôi đã tìm ra cô gái khiến tôi quan tâm」

「Hả?」

「Cô gái đó là Franruhle. Cô ấy có một tình yêu mãnh liệt như tôi vậy. Sau khi nhìn thấy cô ấy, tôi có thể khẳng định, cô ấy là một nụ hoa chưa hé nở. fufufufu, fufufu…」

Alty nở một nụ cười đầy khiếm nhã.

「A, hởー, là cô ấy sao?」

Tôi vừa nhớ về một thứ mà tôi không muốn nhớ chút nào.

「Sao mà cậu có thể nói ‘là cô ấy sao’ chứ, cô ta đã phải lòng cậu đấy.」

「Ểー」

Thật sự thì tôi đã mơ hồ cảm thấy nó, nhưng không ngờ Alty lại nói thẳng tới vậy.

「Fufu, tôi có thể thấy được là cậu không quan tâm tới cô ấy. Nhưng không sao, tôi có cách làm cho nó thú vị. Xem tôi chơi đùa với cô ấy đây」

「Tùy cô….」

Hừ, không đời nào mà tôi thèm cô ấy đâu nhé. Vì thế tôi mới tránh cô ấy mặc dù cô ấy đã rất nài nỉ. Nhưng nghĩ tới cái viễn cảnh mà Alty và Franruhle cùng hợp tác với nhau, tôi thật rùng mình mà.

Và thế, chúng tôi vừa nói chuyện về mong ước của Alty vừa hướng tới mặt đất.

Vậy là cái dự tính tách nhau ra trước đây đã kết thúc.

Như thế, tôi đã có thể sống sót mà không cần thiết chiến đấu với Alty. Có thể nói đây là thành công đáng kể trong kế hoạch của tôi.

Nhưng dù vậy, từ sâu thẳm trong tim tôi cảm thấy mình thật xấu xa.

Có lẽ do niềm tin mà Alty đặt vào tôi. Tuy nhiên bởi quá sợ hãi cô mà tôi đã nói dối.

Tôi ghét sự yếu đuối của mình. Mỗi lần nghĩ đến nó khiến tôi phát nôn.

Nếu tôi không thể kiểm soát được cảm xúc mình, kỹ năng “???” sẽ lại kích hoạt lần nữa. Tôi không muốn cái điểm “Bối rối” đến mức 10.00 chút nào cả. Nếu tôi suy nghĩ theo lối trò chơi, để đạt đến mức 10.00 có thể sẽ phải đáp ứng điều kiện nào đó.

Không được, cảm xúc của tôi….

Cố lên nào tôi ơi!

Vậy là ngày khám phá hôm nay đã kết thúc và chúng tôi đang quay trở lại mặt đất.