Translator: Love Fragments
***
Xin lỗi vì up chương muộn. Sau chương này bác Zard sẽ quay trở lại và vả vào mặt mấy bác bằng hai chương liên tiếp. Cứ chờ đi.
***
-------------------------------------------------------------------------
Một tháng trôi qua kể từ khi tôi quay trở lại Nhật Bản, tôi tham dự một đám tang.
Đám tang ấy không ai phải của ai khác mà lại là của tôi.
Tuy thế, vốn sẽ phải mất 6 năm nữa thì tôi, Kísaragi Ikutari, mới được coi như là đã chết về mặt luật pháp, vì thế đám tang này như một tuyên bố từ gia đình tôi rằng họ sẽ coi như Ikutari đã chết. Đây sẽ là một buổi lễ kết thúc mọi ràng buộc.
Đã hơn một năm kể từ khi tôi ngã khỏi cái phà đó, điều đó hiển nhiên khi nghĩ rằng tôi chắc chắn đã chết. Nhưng, gia đình tôi đã từ chối làm một đám tang cho đến bây giờ do có thể vẫn có một khả năng rất nhỏ mà tôi còn sống. Rồi tôi (Alice) xuất hiện và khả năng đó biến mất.
Đám tang được tổ chức tại nhà, điều đó có nghĩa là chúng tôi sẽ được một nơi yên tĩnh mà chỉ có họ hàng trong nhà với nhau.
Bàn thờ được trang trí bởi những bông hoa được đặt trong phòng khách, bức ảnh của tôi tại buổi lễ khai giảng trường được đặt ở giữa bàn thờ.
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của tôi trong ảnh giống như tôi đang không hài lòng vì được đặt ở đấy vậy.
「Xin hãy chấp nhận lời chia buồn từ cô.」
Một trong những người dì tôi quen, tên thì tôi không nhớ rõ, nói chuyện với tôi.
「...Con rất biết ơn ạ.」
「Vậy con là Alice mà được nhắc tới trong lá thư đây ư ... Cô đã nghe về con từ Ikuo - san.」
Một lá thư đã được gửi đến họ hàng của chúng tôi về đám tang này, lá thư giải thích về cái chết của Ikutari, và nó cũng nói về việc gia đình sẽ làm thế nào với Alice, một đứa con gái của một người nước ngoài đã mất người thân.
Đây là một trong những mục đích của đám tang, tôi đã có cơ hội để giới thiệu bản thân mình với tư cách là Alice cho họ hàng.
「Rất vui được gặp cô, con là Kisaragi Alice. Con đã được cha và mẹ chấp nhận làm con gái nuôi của nhà Kisaragi. Xin hãy chấp nhận con như là một phần của gia đình. 」
「Ồ, tiếng Nhật của con rất tốt ... Con cũng rất xinh đẹp, giống như búp bê vậy. Có vẻ như con cũng phải gặp rắc rối với nhiều thứ khác nhau… 」
「Vâng, tuy nhiên con đã nhận được sự trợ giúp từ cha nuôi của con và đã cho con một nơi để sống. Con rất hạnh phúc về điều đó.」
「Con tuy còn nhỏ nhưng lại rất mạnh mẽ. Bằng con đã được Ikuo - san chấp nhận. Con xứng đáng với điều đó.」
Mặc dù đó là sự thật, nhưng ý nghĩa thật sự lại khác với những gì cô ấy đang nghĩ.
Tôi mỉm cười mơ hồ và đưa ra một câu trả lời lúng túng.
「Oba-san, đã lâu rồi.」
Yuna, vừa mới đến từ hành lang, chào dì của chúng tôi.
「Ồ, Yuna-chan. Đã lâu rồi, con đã trở nên xinh đẹp rồi. 」
「Cảm ơn, Oba-san vẫn luôn xinh đẹp như vậy. Con thật ghen tỵ.」
Yuna tự nhiên tiến về phía tôi, cô ấy nắm lấy tay tôi.
「Ara ara, oba-chan cảm thấy thật hãnh diện… Ngoài ra, chị em hai đứa có vẻ rất gần gũi với nhau nhỉ.」
「Con đã coi Alice như đứa em gái ruột của mình vậy! Kể từ lần đầu tiên con gặp em ấy.」
「Onee-chan ...」
Yuna nắm lấy cơ hội để nhấn mạnh mối quan hệ tốt đẹp của hai chúng tôi.
Bởi vì Ikutari đã được tuyên bố đã chết cùng lúc với Alice được nhận nuôi, nên quan trọng là phải ngăn chặn tin đồn rằng Alice được nhận nuôi như là một sự thay thế.
Tôi và Yuna cùng mặc hai bộ trang phục giống nhau. Đó là một chiếc váy ngắn màu đen một mảnh với chiếc vớ chỉ dài tới mắt cá chân . Và mục đích của chúng tôi có vẻ đã thành công.
Ngẫu nhiên là, kể từ ngày tôi về nhà, Yuna đã giữ nguyên mái tóc đen của mình và không nhuộm nó nữa. Điều này làm cho nó để chúng tôi trông có vẻ tương phản khi đứng cạnh nhau.
Sau đó, mẹ đến và bắt đầu nói chuyện với oba-san, nên chúng tôi rời phòng khách. Trong hành lang tôi thấy một người mà tôi không ngờ tới.
「Saeki-sensei ...」
Đó là Saeki-sensei, người phụ trách lớp tôi năm ngoái. Tôi nghe nói thầy ấy cũng là giáo viên của Yuna năm nay.
Thầy ấy là một giáo viên nam 30 tuổi, thầy là một giáo viên luôn vui vẻ, tạo ấn tượng về một người anh trai mà ta có thể dựa vào. Tuy nhiên, vẻ ngoài của thầy ngày hôm nay là một sự suy sụp mà người ta không bao giờ có thể tưởng tượng với bề ngoài thường thấy của thầy.
「...? Em có biết thầy sao?」
「Đ,đó... là vì em đã nghe nó từ onee-chan...」
Yuna đến bên cạnh tôi và chào thầy ấy.
「Xin chào, sensei. Đây là em gái của em. 」
「Ừm, Kisaragi ... Thầy xin lỗi, do sự giám sát kém cỏi của thầy dẫn đến cái chết của anh trai em.」
「Thầy không cần phải bận tâm về chuyện đó. Tai nạn trong chuyến đi là do sự bất cẩn của chính anh ấy, sensei không cần phải chịu trách nhiệm gì cả. 」
Thầy là một giáo viên nhiệt tình và nghiêm túc, có vẻ như thầy đã xin lỗi rất nhiều lần vì cảm thấy có trách nhiệm với những gì đã xảy ra trong chuyến đi. Mặc dù tai nạn đã hoàn toàn là lỗi của tôi....
「Sensei, thầy không cần phải cảm thấy trách nghiệm đâu...Cậu ta đã tự mình đi ra boong tàu và để rồi bị ngã. Vì vậy sensei không cần phải xin lỗi...Em xin lỗi.」
Mặc dù tôi biết đó là một hành động không tự nhiên, tôi vẫn cảm thấy mình phải xin lỗi thầy.
Xét cho cùng, đó là vì hành vi vô tư của tôi mà thầy phải gặp rắc rối.
Tôi tự hỏi sensei nghĩ gì về việc này đây, những gì thây nghĩ là có thể là, một cô em gái không có máu mủ gì đến tôi, chưa bao giờ thấy trước đây, lại đi xin lỗi mình.
Khuôn mặt anh có vẻ bối rối khi anh nghĩ cách đáp lại lời của tôi.
「Em ấy là Alice, đứa em gái mới của em. Em ấy dự định chuyển vào trường ta trong học kỳ thứ hai, vì vậy lúc đó, xin hãy đối xử tốt với em ấy. 」
Nhìn thấy tình hình, Yuna ném một cái phao cứu sinh.
「... Là, vậy à ... Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy cứ tự nhiên dựa vào thầy.」
Sensei nói vậy trong khi lúng túng xoa cổ mình rồi đi qua và vào phòng khách.
Khi thầy đi, Yuna nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng. Như thể cô ấy âm thầm hỏi tôi 'anh đang làm gì vậy'.
「Những gì anh đã làm gây ra rắc rối cho rất nhiều người ...」
「Đó là điều tự nhiện mà ... Chắc chắn hãy suy nghĩ về nó, được chứ?」
… Sensei, em thực sự xin lỗi.
(T/N: ankle-length white socks. Chắc tại vốn từ của tôi không đủ :/ ) (T/N: tóc của Alicia/Alice là màu bạc.)