Nhờ được bạn bè chữa trị vết thương, Takaya đã dần trở lại với cuộc sống thường nhật như trước. Nhờ dị năng của Daiku, cơ thể cậu đã trở về trạng thái trước khi bị thương nặng, thậm chí còn lành lặn đến mức không còn một vết xước nào. Không những thế, cậu còn cảm thấy tinh thần và thể chất sảng khoái, sung mãn hơn cả trước khi bị bắt cóc. Nỗi mặc cảm tự ti với những người bạn học cũ, cái gai vẫn còn mắc kẹt đâu đó trong lòng cậu, đang dần tan biến sau sự kiện hôm trước. Hình ảnh Akito và Shunichi quỳ mọp xuống, cầu xin sự tha thứ của cậu, ít nhiều đã xua tan đi những vướng bận trong lòng Takaya – một kẻ từng bị bắt nạt. Giờ thì cuối cùng cũng có thể bình yên, chuyên tâm vào công việc với tư cách là một thành viên của Sea Rat – Takaya đã đinh ninh là thế, nhưng...
“Cái này… mọi người, cho em hỏi chút được không ạ?”
Lời đầu tiên của Takaya khi mở mắt tỉnh dậy vào buổi sáng, là hướng về những người không biết từ bao giờ đã chui rúc vào giường cậu.
“Ưm~… Chủ nhân, Mike buồn ngủ quá.”
“Chào buổi sáng, ngài Takaya. Hôm nay là một buổi sáng thật dễ chịu nhỉ.”
“Takaya, ngủ ngon không? Thi thoảng thấy cậu trằn trọc nên tôi lo, nhưng nhìn mặt cậu thì chắc là không sao rồi.”
“À không, em nghĩ là nguyên nhân của việc trằn trọc khó ngủ chắc là do mọi người đấy ạ.”
Chiếc giường đơn của Takaya không quá rộng. Nếu nằm kề bên nhau thì cũng đủ chỗ cho hai người, thế nhưng bốn người thì quả là quá chật.
Mike, Reti, và Ever. Hành động của Mike thì vẫn như thường ngày nên Takaya không để tâm lắm, thế nhưng hai người kia thì, sau vụ việc đó, lại càng có xu hướng bám dính lấy Takaya không rời. Reti lấy danh nghĩa “chăm sóc khi đang điều trị”, còn Ever thì lấy cớ “hướng dẫn tu luyện kèm cặp” – cả hai cứ thế bám riết lấy cậu từ sáng đến tối.
Đương nhiên, bao gồm cả Mike, họ đều có giường riêng được chuẩn bị sẵn, và trước khi đi ngủ, dù cằn nhằn thì họ vẫn miễn cưỡng rời khỏi phòng. Thế nhưng, khi Takaya tỉnh dậy thì y như rằng, cả bọn lại mon men vào giường của cậu, cùng cậu chào đón một buổi sáng mới.
“À này, không phải em phàn nàn chuyện ngủ chung đâu. Em biết mọi người lo lắng cho em, với lại, ừ thì… ấm áp nữa…”
“Hừm. Thế thì tốt rồi chứ sao. Một môi trường có thể ngủ yên giấc không chút lo âu là rất quan trọng đấy, biết không?”
“Đúng thế ạ, nên em cũng cảm kích lắm, nhưng mà…”
Ánh mắt Takaya liếc sang bản thân, rồi lại liếc sang mấy cô nàng.
“Cái này, sao em lại trần truồng thế này ạ?”
Phải nói là, Takaya không hề có tật ngủ xấu đến mức tự cởi quần áo ra khi ngủ đâu nhé. Đêm qua cậu vẫn còn mặc đồ chỉnh tề mà đi ngủ cơ mà. Thế nhưng, giờ thì bộ đồ ngủ của cậu đã bị vứt toẹt ra ngoài giường, nằm vạ vật trên quần áo của các cô nàng. Đương nhiên, các cô nàng cũng đã cởi đồ. Ít nhất thì cũng còn mặc đồ lót, chứ không trần truồng như Takaya.
“Ngài Takaya không thích sao ạ? Thân hình con nít như Mike hay hiền giả rừng xanh không rõ tuổi thì em không nói, nhưng thân thể của một Succubus như em đây, nhìn hay chạm vào cũng đều sẽ khiến ngài thỏa mãn mà. Nhìn xem, bằng chứng là, “chỗ này” của ngài Takaya đang hăm hở nói “Chào buổi sáng” kìa…”
“C-cái này là hiện tượng sinh lý thôi! Không phải em hưng phấn từ sáng sớm đâu nhé!”
Vừa nói dứt lời, Takaya vội vàng kéo chăn lên che đi cơ thể trần truồng. Trong tình huống này, đáng lẽ bình thường phải là ngược lại chứ nhỉ?
“D-dù sao thì! Mau lấy quần áo cho em đi! Rồi mọi người cũng thay đồ đi!”
Đây là giường của Takaya thật, nhưng cũng đừng quên đây là nơi làm việc đấy chứ. Bởi đây là xưởng chế tác được xây dựng dưới lòng đất của Sea Rat, đương nhiên, các thành viên khác cũng có thể ra vào bất cứ lúc nào, nên…
“Chào buổi sáng, Takaya! Tuy hơi sớm một chút nhưng tớ đến gọi cậu dậy này. Hôm nay tớ mang cả bữa sáng phần cậu đến nữa, mình ra ngoài ăn cùng nhé…”
Những tình huống dễ gây hiểu lầm như thế này đương nhiên cũng hoàn toàn có thể xảy ra chứ…
“Cô Mei-Reel… ừm, cái này thì… cũng là chuyện thường ngày thôi ạ…”
“…………”
Đôi mắt của Mei-Reel, người xuất hiện đúng lúc trớ trêu, lướt qua Takaya đang trần truồng chỉ quấn mỗi ga trải giường, rồi lại lướt qua ba cô nàng chỉ mặc đồ lót đang nép sát vào cậu, và…
“Oa~aaa!”
“Trời ơi, cái cảnh này phải lặp lại bao nhiêu lần nữa thì mọi người mới chịu buông tha cho tôi đây hả?!”
Và cứ thế, cuộc sống dị giới tuy bận rộn nhưng cũng vô cùng náo nhiệt của Takaya lại tiếp tục guồng quay của nó.
“Cái này… xin lỗi đã làm phiền lúc mọi người đang bận rộn ạ…”
“Ối, gì thế này!?”
Khi Takaya, người vừa từ trạng thái trần truồng mặc quần áo trở lại chỉ trong chớp mắt, đang định đuổi theo Mei-Reel thì trước cửa, cậu gặp lại một người quen mà lâu lắm rồi mới gặp lại.
“Ơ, cô Mumuru?”
“À ha ha, ngài Takaya, lâu rồi không gặp ạ. Chuyện này chuyện kia thì em có nghe Reti kể rồi, thấy ngài khỏe mạnh là mừng lắm rồi ạ.”
Thế nhưng, Mumuru – “Mị Ma Hoàng Tướng” – tuy nói thế mà cười, lại không hề có vẻ hoạt bát như thường ngày. Gương mặt vốn phải thanh tú của cô ấy, giờ không hiểu sao lại có những vết bầm tím lớn quanh mắt và má, trông cứ như là bị sưng lên vậy.
“Tiểu thư… người làm sao thế ạ? Không thông báo gì mà tự dưng lại đến Nhân Giới? Chẳng phải người đã bắt đầu công việc rồi sao?”
“Reti, à thì, đúng là vậy ạ, nhưng mà… hơi bị ‘mẹ’ phát hiện ra rồi…”
Nói rồi, Mumuru mắt rưng rưng, lại lần nữa níu lấy Takaya như khi cô nhờ cậu sửa cây thương vậy.
“…Ngài Takaya, làm ơn đi ạ. Từ giờ, ngài có thể đi cùng em đến Ma Giới một lát được không ạ?”