“Illias, thịt đã được chuẩn bị rồi đấy.”
Anh ấy mang nguyên liệu tới chỗ tôi đang điều chỉnh ngọn lửa. Bữa tối hôm nay sẽ là buổi tiệc barbecue tại vườn nhà tôi cùng với những người quen được mời đến.
Sau khi đặt nguyên liệu xuống, anh ấy cầm bình rượu trong một tay rồi ngồi xuống cạnh tôi.
“Anh vất vả rồi. Giờ thì chúng ta sẽ bắt đầu nướng thịt nhỉ.”
“Cũng phải. Ai da, nhìn bao nhiêu lần thì cái này cũng tốt thật đấy.”
Anh ấy nói vậy rồi tự tán thưởng chiếc bếp bằng gạch mà tôi đang điều chỉnh lửa. Trước kia thì chúng tôi cũng từng ăn barbecuevài lần, nhưng mấy lúc đó toàn sử dụng thứ đơn giản như đá cuội.
Lần này thì chúng tôi đang dùng thứ mà anh ấy tự tay làm. Theo lời anh ấy thì có vẻ nó là một thú vui dạng Đi-ai-quai gì đó tại Chikyuu.
Nhắc mới nhớ, cha cũng từng có thời kỳ muốn làm mấy món đồ chơi thủ công cho tôi. Giữa chừng thì mẹ cũng tham gia, nhưng có vẻ họ không giỏi mấy công việc tỉ mỉ nên tôi không nhớ là mình từng cầm món đồ hoàn chỉnh nào. Nếu như hoàn thành nó thì có lẽ họ sẽ cảm thấy vui buồn với món đồ mình làm ra giống như anh ấy.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ những chuyện ấy thì Ulffe và Lacra đã tiến về phía này.
Do nhiệt độ giảm xuống khi mặt trời lặn nên hai người đang khoác chiếc áo choàng vai do Saira tự làm. Khung cảnh này làm tôi nhớ lại một chút ký ức ngày xưa.
“Shishou! Em có thể giúp gì không!”
“Việc chuẩn bị cũng xong cả rồi, em cứ bảo đám người bên kia là chỗ này cũng có đồ ăn đi. Ngoài ra thì cứ giúp mấy chuyện mình muốn làm là được.”
“Em hiểu rồi!”
“Với lại chỗ này đang đốt lửa nên buộc cho kỹ vào chứ đừng để áo phấp phới đấy.”
“Hãy buộc cho em đi ạ!”
Anh ấy ngẩn ra một chút vì yêu cầu thẳng thừng ấy, nhưng sau đó lại cười rồi buộc áo choàng vai của Ulffe từ phía trước.
“Rồi, thế này đã được chưa?”
“Vâng! Thế này là được ạ! Cảm ơn Shishou!”
Ulffe vừa thích thú chạy quanh vừa tiến đến chỗ những người khác như khoe nút thắt. Hình như tâm trạng của em ấy đang cao hứng hơn mọi khi, không lẽ là Ulffe đã uống rượu rồi đấy chứ.
“So với lúc trước thì em ấy trở nên hào hứng hơn rồi nhỉ!”
“Cũng phải. Lacra thì vẫn uống rượu ngay từ khâu chuẩn bị như mọi khi.”
“Tôi cũng đã làm việc trong lúc thu thập củi với gạch mà! Thượng Thư-sama toàn xem tôi như công cụ thuận tiện để chặt thôi!”
“Cô chính là cái đứa dùng sạch tiền cá nhân vốn dùng để hùn lại mua rượu và nguyên liệu nên không thể tham gia, xong rồi vì cô khóc lóc than khổ nên [tôi] mới cho cơ hội đấy.”
“Hự.”
Thực tế thì anh ta đúng là đối xử cô ấy như một công cụ tiện lợi, nhưng Lacra cũng không có lý do để từ chối. Và người đáng thương hơn là người vừa trả phí tham gia đàng hoàng vừa bị cuốn vào như Ekdoic. Cơ mà vì có thể cùng làm việc với anh ấy nên anh ta đã sảng khoái đáp ứng điều đó.
Còn Ekdoic ấy hiện đang phụ trách lò đá nung được đặt tại chỗ xa hơn một chút. Nó cũng là thứ do anh ấy tự làm. Việc nó cách xa là vì không để mùi thịt nướng lan đến chỗ Ekdoic.
“Cơ mà cũng cám ơn cô. Cắt tảng đá thành dạng gạch cũng không dễ dàng cho lắm. Bếp barbecue thì dùng gạch gần đây cũng được, nhưng khi làm lò nướng đá thì mọi chuyện lại khác.”
“Ehen. Hãy cảm ơn tôi nhiều hơn đi! Như thế thì tôi sẽ càng uống rượu ngon hơn nữa!”
“Nếu cô còn trả luôn tiền tham gia thì [tôi] đã ôm chầm lấy cô rồi. Nào, muốn tự mãn thì đi tìm bọn quanh lò nướng đá đi.”
“Vâng~! Mọi người ơi! Lò nướng đá là do tôi và Ekdoic-nii-san____”
Bên kia cũng đang bắt đầu bày ra những món như pizza và khá là nhộn nhịp. Ở đây nổi tiếng thì cũng tốt, chỉ là tại sao người đang nấu nướng bên cạnh lại là Luco-sama chứ?
Phản ứng của mọi người xung quanh đã thay đổi rất nhiều giữa trước và sau khi Luco-sama trở thành Vương phi. Đối với Luco-sama thì anh ấy là một trong số ít người bạn không hề thay đổi. Chính vì vậy nên có lẽ ngài ấy mới vui vẻ nhận trách nhiệm này… Cơ mà tôi thì lại có cảm giác bệ hạ sẽ xuất hiện để xem xét bất cứ lúc nào.
“Marito bận bịu bữa nay nên không đến được đâu. Anh ta còn lộ vẻ cực kỳ tiếc nuối nên đã lấy hẹn mời mỗi mình anh ta vào ngày hôm sau rồi.”
“Vậ… vậy à…”
Tôi vừa an tâm vừa cười khổ bản thân đã bắt đầu quen chuyện bị nhìn thấu suy nghĩ trong lòng. Tôi thử nhìn sang thì thấy anh ấy đang mỉm cười mà nhìn khung cảnh mọi người trước mặt.
“Anh vui đến vậy sao?”
“Kiểu thế. Khi mới đến thế giới này thì [tôi] toàn có kỷ niệm mới mẻ cả. Vậy nên có thể tái hiện những ký ức mà mình muốn lặp lại một lần nữa khiến [tôi] khá hoài niệm. Đây chính là sự an lòng vì chút cảm giác thành tựu nhỏ nhoi ấy mà thôi.”
“___ Ra là như vậy.”
Thắt nút thì ai cũng có thể làm được, nhưng lý do Ulffe vui mừng đến thế khi được anh ấy thắt nút là vì việc tái hiện kỷ niệm mang giá trị rất cao.
“Dù sao thì cũng không thể nào tái hiện khung cảnh giống hệt như vậy. Chúng sẽ tồn tại những biến hoá như trưởng thành, tăng lên hoặc giảm đi. Dù vậy, được ai đó cùng nhớ lại kỷ niệm là một điều… thật sự rất hạnh phúc.”
“Phải rồi nhỉ. Tôi cũng có chút cảm giác nhột người đây này.”
Nó hoàn toàn khác với việc đạt được trải nghiệm mới mẻ. Đây là niềm vui khi có thể chia sẻ và trân trọng kỷ niệm với người khác.
Tôi chợt nhìn lên và cảm nhận được bầu trời sao đẹp đẽ hơn mọi khi. Có lẽ tôi vẫn có thể nhìn thấy trời sao hay khung cảnh có mặt mọi người này vào ngày mai nếu muốn. Dù vậy, khung cảnh đang nằm trong ký ức hiện tại lại có điều gì đó thật đặc biệt.
“Cái gì mà trầm ngâm như đôi vợ chồng già thế hả…”
Trong lúc tôi đang tận hưởng dư âm ấy thì Kim Ma Vương xuất hiện với khuôn mặt có chút ớn lạnh. Hai tay cô ta đang mang pizza và rượu, xét theo phương diện tận hưởng thì Kim Ma Vương trông vui vẻ hơn chúng tôi nhiều.
“Tại vì [tôi] phải ở cạnh để chúng không bị khét. Vậy nên cũng chỉ còn cách ngồi tám nhảm mà thôi.”
“Cậu để Kutou làm cũng được mà. Kiểu gì cậu cũng đang trông chừng để không bị ai cặp kè chứ gì?”
“Cũng đúng một nửa.”
“Rõ ràng là cậu cũng rúc trong góc mà lén lút thân thiết còn gì. Nếu không có rượu thì còn không thể tiếp cận nữa cơ.”
“Không hẳn thế đâu. Nào.”
Anh ấy nói vậy rồi vỗ nhẹ lên đầu gối mình. Dường như cảm thấy vui vẻ nên Kim Ma Vương nhảy lên đùi anh ấy với nụ cười rạng rỡ. Mùi rượu trộn lẫn với mùi hương của cô ta phảng phất đến cả bên này làm tôi có cảm giác bầu không khí hơi thay đổi một chút.
“Nfufu, đáng khen đấy. Chắc là cậu còn vui vẻ hơn cả tưởng tượng nhỉ?”
“Ừ, [tôi] đang giúp người khác tận hưởng bằng bộ barbecue mà mình tự làm mà. Dĩ nhiên là [tôi] sẽ vui mừng vì cảm giác thành tựu chứ.”
“Ra là thế. Với lại cậu cũng có hơi rượu nhỉ. Hiếm khi nào lại thấy cậu say đó.”
Vì ánh đèn nên tôi không để ý, nhưng giờ nghe Kim Ma Vương nói làm tôi nhận ra mặt anh ấy đang có chút đỏ.
Chuyện anh ấy uống rượu không phải ít, nhưng hiếm khi nào anh ấy lại thực hiện hành động khiến người khác nghĩ mình đang say.
“Vì bình thường uống thì [tôi] cũng cố để mình không say mà.”
“Cậu có thể làm vậy à?”
“Nó ngược lại với cách say vì bầu không khí đấy. Chỉ cần ý thức đến chuyện mình đang đứng tại đâu thì sẽ khó mà say lắm.”
Tôi có thể hiểu lời anh ấy nói. Trong bầu không khí khẩn trương thì uống rượu cũng sẽ khó mà say. Tuy vậy, chuyện vừa tận hưởng bầu không khí vừa thay đổi ý thức lại dễ thực hiện như vậy ư?
“Cậu dựa dẫm nhiều hơn nữa cũng có sao đâu.”
“Lỡ mà xỉn luôn thì [tôi] sẽ không biết mình đang bị ai làm gì đâu.”
“Không thể phủ nhận.”
“Phủ nhận giùm cái đi.”
Tôi thì không định làm gì cả, nhưng đúng là nếu anh ấy say xỉn thì xung quanh lại có rất nhiều kẻ dễ bị xui khiến. Gần đây thì anh ấy cũng không thể lơ là với cả Ulffe nữa.
Song, anh ấy vẫn đang uống rượu từng chút dù đang nói đến chuyện đó. Tôi có cảm giác lòng cảnh giác của anh ấy đang bắt đầu nhạt đi. Ừ thì chắc cũng vì lý do tôi đang ở cạnh.
“Nfufu, ta thì lại muốn nhìn thấy bộ dạng say xỉn mà tán tỉnh của cậu đó.”
“Làm thế thì cô cũng biết phản ứng như thế nào đâu.”
“Cậu nghĩ ta là ai chứ. Ta là Ma Vương đã sống mấy trăm năm đó? Ngược lại thì ta sẽ thì thầm để khiến cậu kinh ngạc đến mức… tỉnh lại…”
Vì giọng điệu của Kim Ma Vương chợt thay đổi nên tôi nhìn sang và trông thấy khung cảnh khiến bản thân phun rượu trong miệng ra. Không biết từ lúc nào, một tay còn trống của anh ấy đã ôm Kim Ma Vương từ phía sau, áp bàn tay vào má, khuôn mặt thì dí sát đến mức trán của hai người gần như chạm vào nhau.
“Sao vậy, Kim? Cô sẽ khiến tôi kinh ngạc phải không? Nào, thử thì thầm xem? Tôi sẽ nghe thật kỹ càng cho?”
“___”
Không, cái này là đe doạ chứ đâu phải tán tỉnh gì. Chỉ là tôi nuốt lời ấy xuống khi nhìn thấy Kim Ma Vương vừa đỏ mặt vừa đông cứng lại.
Sau một lát thì khuôn mặt anh ấy tách ra, nở nụ cười khiến sống lưng lạnh buốt rồi lại quay trở về khuôn mặt ôn hoà vừa nãy.
“Lúc say xỉn mà anh vẫn có thể chuyển đổi nhỉ.”
“Dĩ nhiên là nếu không thể khống chế con tim thì vị thế cũng sẽ dễ dàng chuyển đổi thôi. Vậy nên [tôi] mới thường không để mình quá say xỉn. Lỡ đột nhiên chuyển đổi thì mọi người sẽ bối rối phải không?”
“Đúng là vậy. Nhưng rõ ràng việc chuyển đổi này là vì trêu ghẹo còn gì?”
“Haha, say xỉn thật đáng sợ nhỉ.”
Anh ấy vừa lay chuyển Kim Ma Vương đang trở nên cứng ngắc trong tay vừa cười hắc hắc. Quả nhiên là anh ta xỉn rồi.
“Mà cũng phải. Làm chuyện mình không thường làm là điều rất đáng sợ. Dù sao thì hành động vừa rồi đã khiến nhiều cảm xúc của [tôi] đang trở nên dao động nữa.”
“… Hở?”
Vì không biết cách chiến đấu nên anh ấy không nhận ra, nhưng có rất nhiều người vốn đã hướng ý thức về phía bên này. Khi phản ứng của Kim Ma Vương chợt thay đổi thì chuyện nhìn sang cũng là lẽ hiển nhiên.
Và khi người đối diện dời tầm mắt đi thì người đang nói chuyện cũng sẽ nhìn theo phương hướng ấy.
Vậy nên về cơ bản, cuộc đối thoại vừa rồi đã bị rất nhiều người bên kia trông thấy.
“Thượng… Thượng Thư-sama!? Ở chỗ đông người mà… mà anh lại làm chuyện… chuyện lớn gan như thế!?”
“Kh… không… Vừa rồi là do tật xấu khi uống rượu___”
“Ara? Không hề xấu đâu? Liệu anh có thể làm điều đó với tôi luôn không nhỉ?”
“Ng… người bằng hữu! Nhân tiện thì anh hãy dùng cơn say xỉn đó mà gọi <Tôi>-dono ra___”
“Shishou! Ở lượt cuối cũng không sao, nhưng em muốn được làm như vậy!”
Nếu lúc bình thường mà anh ấy thực hiện hành vi như thế thì người xung quanh lộ phản ứng gì cũng là điều rất dễ tưởng tượng ra.
“Quả nhiên là người anh em… Liệu mình có thể làm được không ta…”
“Người lập tức xỉn như anh sẽ không làm được đâu, Harkdoc.”
“Ra là vậy… Rất đáng tham khảo.”
“Ekdoic, dừng lại đi?”
“A, cái này, là thứ học được từ chủ nhân. Nó gọi là, hoạ từ miệng mà ra!”
Sau khi suy tính diễn biến thì tôi đã tự hạn chế lại…Nhưng quả nhiên say xỉn thật đáng sợ. Cho dù uống rượu thì cũng không nên để rượu uống mình. Cơ mà bị áp sát như thế có lẽ cũng không tệ… Không, mình cũng say mất rồi.
DIY: do it yourself