Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Ngoại truyện - Thợ rèn cháy bỏng

“Mơ mộng thì sao cũng được, nhưng đừng có liên luỵ người khác.”

Tôi vừa châm lửa điếu thuốc vừa nói vậy với tên nhóc đang nằm trên mặt đất.

Một thằng nhóc la làng “Cháu sẽ trở thành một hiệp sĩ vĩ đại nên hãy rèn cho cháu một thanh kiếm phù hợp đi!” rồi phá cửa lao vào. Dạy dỗ sự khắc nghiệt của thế gian đâu phải công việc của một thợ rèn đâu.

“Hộc… hộc…! Cháu sẽ không từ bỏ đâu! Ngày mai thì___”

“Đây là cản trở kinh doanh của người khác. Muốn đối đầu ta thì về luyện lại rồi năm sau hẵng tới.”

Tôi ngó lơ thằng nhóc rồi quay lại chỗ làm việc. Nhóc con hướng tới công việc hiệp sĩ tại Turize này không hề ít. Khi nhìn thấy những hiệp sĩ mạnh mẽ và cao quý từ nhỏ thì đó là chuyện hiển nhiên… Chỉ là tôi khó có thể đồng cảm với đám đấy.

Tôi là phe bị phiền toái vì bị bọn nhóc như vậy cuốn vào. Tôi luôn phải luyện tập với đám bạn thuở nhỏ từng mang đôi mắt ấy, kể cả khi nhớ lại thời thanh xuân thì tôi cũng chỉ toàn đánh nhau với bọn đần đó thôi.

Bọn họ vẫn luôn mang trong mình cảm xúc muốn trở thành hiệp sĩ và cuối cùng đã thành công. Tuy nhiên, tôi thì lại không mang cảm xúc cháy bỏng nào như vậy cả.

Đến khi nhận ra thì tôi đã trở thành người lớn, công việc có thể chọn cũng chỉ là vận dụng tay nghề thừa thãi này mà thôi.

“Gì vậy, Thor. Vẫn khuôn mặt sầu muộn như mọi khi nhờ.”

“Sáng nay lại có một thằng nhóc giống như mấy người ngày xưa lao vào chỗ tôi đấy. Vậy nên tình trạng công việc bữa nay tệ hại vãi ra.”

“Ồ, thiếu niên hướng tới hiệp sĩ à. Ai da, lại nhớ những ngày tháng tôi cùng Kara và Thor luyện tập ghê.”

Tới tối thì tôi đi uống cùng bọn bạn đó ở quán rượu. Ngày xưa thì còn đấm nhau túi bụi, nhưng nhiều năm làm thợ rèn và hiệp sĩ thì cách biệt thực lực của đôi bên đang thể hiện rõ ràng ra ngoài.

Mấy tên này đã trở thành hiệp sĩ mang vị trí không thấp mà vẫn giữ mối quan hệ này thì quái dị thật đấy.

“Nhắc mới nhớ, chúng ta cũng từng làm mấy chuyện ấy nhỉ. Tôi và Bolv chạy vào chỗ ông chú thợ rèn đòi vũ khí, sau đó thì bị trói lên rồi treo trước cửa tiệm thì phải.”

“Đúng rồi đó, Thor sau khi bị đấm túi bụi thì phải đóng lại chiếc kệ mà chúng ta phá nát nữa.”

“Đừng khiến tôi nhớ lại chứ…”

Chỉ là bóng dáng làm việc của ông chú thợ rèn lúc ấy đã lưu lại ấn tượng trong tôi, và nó cũng là dịp để tôi bắt đầu cầm búa khi trưởng thành…

Dù vậy, sau mười mấy năm bắt đầu công việc thợ rèn, tôi chẳng hề nhớ mình từng làm được món đồ gì đáng giá. Nếu ông chú đó còn sống thì chắc tôi còn có thể nghe được nhiều câu chuyện nữa.

“Đúng rồi, Thor. Tôi chuẩn bị nhờ anh làm một thanh thương mới được không?”

“À, tôi cũng muốn một cây búa mới nữa.”

“Đống đó đã tới tuổi rồi à… Không, chắc là do tay nghề của tôi kém thôi. Hai người cũng đã có nhiều tiền lương hơn rồi còn gì. Sao không đi đặt hàng thợ rèn nào có tay nghề tốt hơn đi.”

Dường như vì bản thân đang ở trên bàn nhậu nên tôi lại nói ra lời đó.

Sau khi nghe bảo tôi trở thành thợ rèn, hai người này liền lập tức chạy tới nhờ tôi rèn trang bị cho mình.

Đối với thợ rèn mới ra đời thì có công việc là một chuyện đáng mừng nên tôi đã chấp nhận vào lúc ấy… Cơ mà tôi hiểu rõ mình đang cung cấp trang bị có chất lượng kém hơn mấy thợ rèn lão luyện khác.

Độ bền của chúng không phù hợp với thực lực của hai người trưởng thành trong thân phận hiệp sĩ. Minh chứng đó là trang bị tôi rèn ra đã vỡ vụn hoàn toàn. Dù vậy, hai người họ vẫn luôn nhờ tôi rèn trang bị suốt mười mấy năm nay.

“Ờ thì tôi biết tay nghề của anh cũng không tốt lắm.”

“Đúng thế.”

“Ồ, giờ muốn gây sự à?”

“Nhưng mà thợ rèn hiểu rõ bọn tôi nhất lại là anh cơ. Bọn tôi không thể nào chọn công cụ đánh cược mạng sống chỉ bằng lời đồn và đánh giá đâu.”

“Mặc dù chúng sẽ lập tức bị vỡ nát à?”

“Chúng dùng tiện tay là thật đấy. Cả tôi lẫn Kara cũng từng dùng hàng mới tại chỗ khác vài lần rồi, cơ mà rốt cuộc vẫn chọn chỗ anh mà thôi.”

Hiểu rõ à… Ừ thì tôi cũng quen biết hai tên này từ khi còn nhỏ xíu. Chuyện họ dùng và muốn vũ khí như thế nào thì tôi nghĩ mình cũng nắm bắt rất rõ ràng.

“… Dù sao thì mấy người cũng có thể thoải mái phá huỷ chúng mà. Dĩ nhiên là sẽ dùng tiện tay rồi.”

“Đúng đó! Tại vì sẽ nát liền nên anh làm sẵn vài món luôn đi.”

“Dùng cẩn thận tí đi!”

Mặc dù tôi vẫn có cảm nghĩ về sự cách biệt với bạn thuở nhỏ, nhưng mối quan hệ như thế này cũng không tệ lắm. Kể cả mối quan hệ có thể chấm dứt bất cứ lúc nào, chỉ cần có thể tiếp tục duy trì thì tôi vẫn sẽ cố gắng… Và ngày tháng dần trôi cùng với suy nghĩ ấy.

“Cháu lại đến như đã hứa nè!”

“Ta chả nhớ là hứa hẹn gì với nhóc hết.”

Vào năm kế tiếp, thằng nhóc mà tôi từng đuổi đi lại xuất hiện. Tôi cũng một lần nữa đấm thằng nhóc đó túi bụi. Mặc dù tốt hơn năm ngoái một chút, nhưng đây vẫn chỉ là một thằng nhóc mười tuổi còn không thể dùng Cường Hoá Ma Lực.

“Khốn kiếp… là cách biệt do Cường Hoá Ma Lực sao!?”

“Cái éo. Cứ vung vẩy cái thứ không hợp với vóc dáng thì làm gì mà phát huy được thực lực chứ.”

Thằng nhóc ấy mang theo một nhánh cây dài cỡ như kiếm người trưởng thành. Nó có dấu vết bị tuốt đi một cách thô thiển và miễn cưỡng làm thành hình cây kiếm.

“Vậy thì làm kiếm cho cháu đi! Cái loại mà hợp với cháu ấy!”

“Muốn dùng kiếm sắt thì đợi mười năm nữa đi.”

Tôi đoạt lấy nhánh cây từ thằng nhóc, dùng công cụ tạo thành hình kiếm gỗ rồi ném trả lại. Lúc đầu thì thằng nhóc ngắm nghía kiếm gỗ với đôi mắt sáng rực, nhưng nó lập tức hoàn hồn mà lộ vẻ mặt bất mãn.

“Cháu sẽ trở thành hiệp sĩ! Cháu không muốn món đồ chơi như thế này!”

“Ồn ào quá đấy. Cái tên còn không vung vẩy đồ chơi đàng hoàng thì làm được cái éo gì. Khi nào vung vẩy được thì lại đến đi.”

Thằng nhóc đó lại đến vào năm kế tiếp. Nó cao hơn một ít, bộ dạng cầm kiếm gỗ cũng ra hình ra dáng hơn đôi chút.

“Cháu lại đến như đã hứa nè!”

“Ta đã bảo là không có hứa gì cả.”

Thằng nhóc đã có thể vung kiếm tốt hơn không ít. Thanh kiếm gỗ này còn chưa làm khô vào lúc ấy. Nếu tuỳ tiện đánh hơn một tháng thì nó sẽ chẳng thể nào duy trì nổi, vậy nên có lẽ nó đã vung kiếm rất cẩn thận. Phần chuôi kiếm bị đen lại. Chắc hẳn nó không chỉ là dấu tay, mà còn có máu ở trong đó.

“Hộc… hộc… Khốn nạn…! Tại sao… mình lại chẳng đánh trúng một đòn…!”

“Dĩ nhiên là vì số năm dùng kiếm khác nhau rồi.”

“… Ông chú này, tại sao ông chú mạnh thế mà lại không làm hiệp sĩ…”

“___ Là vì ta không có hoài bão gì cả. Nếu nhóc đều nghĩ rằng ai cũng hướng tới chức vụ cao quý như hiệp sĩ giống mình thì tầm nhìn của nhóc quá hạn hẹp rồi.”

Khi nhìn thấy các hiệp sĩ, tôi từng nhìn vào ánh mắt sáng rực của bọn bạn thuở nhỏ và ngộ ra rằng mình nhất định sẽ không thể nào trở thành một vị hiệp sĩ vĩ đại.

Cho dù bước chung một con đường thì một lúc nào đó sẽ lại xuất hiện khác biệt. Vậy thì tôi xin kiếu cái cuộc đời phải chấp nhận điều đó.

“… Chỉ mơ mộng thôi cũng không được hả?”

“___ Không phải không được. Cố mở rộng tầm nhìn khi còn nhỏ thì người đó cũng chẳng thể nhìn chăm chú vào gì cả. Muốn trở thành hiệp sĩ đàng hoàng thì phải có sự nhiệt thành như nhóc mới được. Rồi nè.”

Tôi chăm chút lại thanh kiếm gỗ rồi ném trả lại thằng nhóc. Chính vì từng nhìn đám bạn thuở nhỏ quá nhiều nên tôi có thể hiểu rất rõ ràng. Tên nhóc này sẽ trở thành một hiệp sĩ tốt trong tương lai. Tôi không định dễ dãi với nó, nhưng không có lý do gì để ngó lơ chuyện nó dùng vũ khí không hợp vóc dáng rồi có thói quen xấu.

“… Năm sau cháu sẽ lại tới.”

“Khỏi khỏi. Ít nhất thì trở thành hiệp sĩ đi rồi tính.”

Rốt cuộc thì tên nhóc đó vẫn chạy đến mỗi năm. Kiếm thuật của nó cũng mạnh lên theo từng năm, thỉnh thoảng lại dẫn theo bè bạn có cùng ý chí với mình. Nó thật sự giống hệt như đám bạn thuở nhỏ ồn ào kia của tôi và trưởng thành hơn cả bản thân tưởng tượng.

“Thorid! Năm nay cháu lại đến như đã hứa nè! Giờ thì rèn kiếm___”

“Nè.”

“… Ơ?”

Vào ngày thằng nhóc trưởng thành và đạt độ tuổi ngang lúc đám bạn thuở nhỏ trước kia trở thành hiệp sĩ tập sự, tôi đã cho nó một thanh kiếm thật.

Chuyển động thân thể của đằng này càng lúc càng chậm đi mà đối phương cứ mạnh lên theo từng năm. Đến khi nó biết dùng Cường Hoá Ma Lực thì tôi sẽ bại trận mất. Bản thân không muốn gặp kỷ niệm đau khổ ở tuổi này đâu.

“Năm nay nhóc sẽ tham gia cuộc thi để trở thành hiệp sĩ phải không? Nhân lúc đó thì đi truyền bá cho ta đi. Ta sẽ lấy đó làm tiền công.”

“… Kh… khoan đã! Cháu đã hứa là sau khi đánh thắng chú thì mới nhận kiếm mà!?”

“Hứa hồi éo nào. Bộ nhóc là sơn tặc chắc.”

Thằng nhóc rút kiếm rồi ngắm nghía lưỡi kiếm. Bộ mặt đó còn giống nhóc con hơn cả hồi được nhận thanh kiếm gỗ lần đầu tiên.

“… Cháu sẽ trân trọng thanh kiếm này!”

“Khỏi, nhanh dùng cho nát đi. Tới lúc đó thì lấy tiền lương mà đến chỗ ta đặt hàng thanh kiếm khác. Lúc đấy thì ta sẽ lấy tiền công đàng hoàng đấy.”

“Ơ…”

Kết cục thì thằng nhóc ấy, Omilos đã vượt qua kỳ thi như tôi dự đoán rồi trở thành một trong các hiệp sĩ Turize. Cơ mà tôi có hơi bất ngờ vì chẳng lâu sau thì thằng nhóc đó lại gia nhập chung đội với bọn bạn thuở nhỏ của tôi.

Về sau thì liên lạc giữa tôi với Omilos vẫn tiếp tục. Thậm chí nên nói là tăng lên mới phải.

“Ai da, kiếm của Thorid quả nhiên là tốt thật đó!”

“Tên đần, nếu nghĩ vậy thì làm bộ xin lỗi mà tới đây đi. Làm quái gì có tên nào tươi cười mang kiếm bị dập nát hết đến báo cáo hả.”

“Thì tại vì kiếm của Thorid càng lúc càng trở nên xịn hơn mà. Bởi vì bản thân cảm thụ được rằng mình trở nên mạnh không thua kém thanh kiếm đó nên cháu mới vui mừng.”

Omilos thật sự không thèm tự trọng mà dùng kiếm như đồng nát vậy. Độ tiêu hao của chúng còn kịch liệt hơn cả đám bạn thuở nhỏ kia.

Một thiên tài hiếm có, không chừng nó còn tương đương với cả Salvet Ragdo kia.

Tôi đã dốc sức rèn kiếm để cố làm giảm nhịp độ lãng phí của tên nhóc đó. Trong vài năm sau khi trở thành hiệp sĩ, có thể nói rằng đây là thời kỳ mà kiếm kỹ của nó phát triển vượt bậc nhất.

Nhờ vậy nên mấy hiệp sĩ cũng biết đến tôi như một thợ rèn lành nghề, công việc cũng vì thế mà tăng lên không ít.

“Thế à. Với ta thì rèn ra mấy thanh kiếm mà nhóc không dùng nát là mục tiêu gần đây đấy.”

“Cái đó thì không được đâu. Cháu vẫn còn mạnh lên nữa cơ.”

“Cái tên này…”

“Đúng rồi, hôm nay cháu còn có chuyện riêng nữa.”

“Gì hả?”

“Thực ra thì cháu quyết định sẽ kết hôn. Vì vậy nên cháu muốn mời Thorid đến lễ cưới của mình.”

Hèn gì nó mạnh lên như vậy. Đến khi nhận ra thì thằng nhóc kia lại trưởng thành tới mức kết hôn rồi. Thật không muốn nhìn vào gương tí nào.

“Còn tuỳ vào cô dâu nữa. Đó có phải mỹ nhân không?”

“Vâng. Nhân tiện thì cô ấy cũng mạnh lắm. Lần trước cháu đánh nghiêm túc mà còn thua luôn cơ.”

“Thắng được hiệp sĩ Turize thì chẳng phải đối phương là quái vật à.”

“Nhưng cô ấy đáng yêu lắm. Vậy chú sẽ đến chứ?”

“Ta không phải cha mẹ nhóc cũng chẳng phải đồng nghiệp gì đâu.”

“Thế nhưng Thorid vẫn là một người thầy của cháu. Cháu muốn chú nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của mình như cha mẹ và các đồng đội vậy.”

“… Vậy à. Dù sao thì cũng là khách quen đặt hàng nên ta không từ chối được rồi.”

Tôi nói vậy rồi châm lửa mà quay lại chỗ làm việc. Omilos đã nói rằng tôi và đám bạn thuở nhỏ mà mình luôn cảm thấy cách biệt vẫn giống nhau. Lời nói ấy khiến tôi cảm thấy có chút ngứa ngáy.

Omilos vẫn tiếp tục trưởng thành, cuối cùng lại thăng chức làm đội phó của đội Ragdo, những người được đánh giá là trung tâm của hiệp sĩ đoàn Turize. Xét theo tuổi của tên nhóc đó, cả thợ rèn như tôi cũng hiểu được đây là kỳ tích đến cỡ nào.

“Ai da~, tại vì Illias đáng yêu quá đi…”

“Đội phó thì đừng có tự luyến.”

Dù vậy, Omilos khi đứng trước mặt tôi vẫn giữ dáng vẻ tên nhóc ngày nào. Nghĩ tới chuyện đây là tên đàn ông có thể lưu lại danh tiếng trong lịch sử lại khiến những phiền não trong đầu tôi trở nên vô nghĩa.

“Thì đành chịu thôi mà? Cháu phải làm ra dáng vẻ của một người cha hiệp sĩ đáng tự hào cho Illias đó.”

“Xong rồi lại chìa cái bản mặt vô dụng ra với ta à.”

“Xin lỗi chú mà. Để tạ lỗi thì cháu muốn nhờ chú làm một thanh kiếm.”

“Gì đấy? Nếu là kiếm của nhóc thì dạo trước___”

Thứ Omilos đặt lên bàn là một khoáng thạch khá lớn không rõ tên. Tuy nhiên, sau khi làm thợ rèn hơn ba mươi năm, tôi chỉ cần liếc một cái cũng nhận ra nó mang giá trị lớn đến mức nào.

Một thợ rèn thông thường tuyệt đối không thể nào đụng đến nó. Một vật phẩm đặc biệt quý hiếm, thậm chí bảo rằng nó là nguyên liệu trong truyền thuyết cũng không quá đáng.

“Omilos, cái này__”

“Nó là thứ cháu lấy được từ Methys____ từ Philia.”

Sau khi hỏi thì Philia, vợ của Omilos vốn là giáo sĩ diệt trừ Ác ma. Có vẻ cô bé đó có xuất thân từ Spyne, một Tiểu Quốc tách ra từ Methys.

Nhắc tới Spyne, tôi từng nghe bọn bạn thuở nhỏ kể rằng đất nước đó đã bị huỷ diệt bởi kẻ sử dụng thuật Tử Linh vào mấy năm trước.

Philia mất đi quê hương và khóc than về điều đó. Nếu như các Đại Quốc như Methys hay Serend ứng phó nhanh hơn thì có lẽ họ đã cứu được rất nhiều sinh mạng.

Và hiện tại, cô bé ấy dường như hành động nhằm tìm kiếm phương pháp gầy dựng quan hệ hữu hảo giữa các quốc gia.

“Chuyện đó có quan hệ gì tới cái này?”

“Các quốc gia có chuyện che giấu lẫn nhau là chuyện không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, thể hiện tư thế cùng nhau tiến bước sẽ là cơ hội đánh động trái tim của rất nhiều người. Philia đang muốn tạo ra một vật mới mẻ bằng cách kết hợp kỹ thuật của Turize và Methys.”

Kết hợp kỹ thuật của Turize và Methys nhằm tạo nên một thanh kiếm mạnh nhất. Mục đích của Philia có vẻ là dùng việc hoàn thành vĩ nghiệp không thể nào đạt được khi chỉ có một mình để thu hẹp khoảng cách trong trái tim giữa mọi người.

Và Philia đã giao phó khoáng thạch này cho Omilos. Cô bé cho rằng trong thân phận đại biểu người gánh vác tương lai hiệp sĩ Turize, Omilos chính là người phù hợp để cầm thanh kiếm đó.

Đúng là chuyện này nghe rất mơ mộng và đầy lý tưởng, tuy nhiên___

“Tại sao lại là ta?”

“Thorid, cháu cho rằng chú là thợ rèn danh tiếng trong quốc gia này.”

“Bớt ngáo đi. Còn có thợ rèn khác giỏi hơn ta.”

“Có lẽ hiện đang tồn tại người như thế. Dù vậy, không có ai khiến cháu bỏ qua chú mà giao phó. Bởi vì đây chính là nguyện vọng, là tương lai của vợ chồng cháu.”

Đôi mắt của Omilos vẫn không khác ngày xưa. Một đôi mắt như đá quý, cháy bỏng trong mơ mộng và chuyên tâm tiến tới phía trước. Chắc hẳn tôi sẽ không thể nào bẻ cong ý chí của gã đàn ông này.

“… Được rồi. Ta không đảm bảo là nó sẽ đạt mức độ nào… Nhưng ta hứa là sẽ đổ dồn tất cả mọi thứ mà mình có.”

“Vâng! Cảm ơn chú, Thorid!”

Và rồi tôi đã rèn lên một thanh kiếm. Tôi bị cuốn vào giấc mơ của tên đàn ông từng chỉ là một thằng nhóc, trái tim bản thân bị cháy bỏng bởi sự nhiệt thành ấy, và cuối cùng dùng tất cả mọi thứ vốn không hề giống mình tí nào mà dồn vào đó.

Song… tôi lại không thể giao thanh kiếm đó cho tên ấy. Thanh kiếm đã được hoàn thành, nhưng trong lúc gửi đến Methys để hoàn thành công tác cuối cùng thì Omilos đã chết đi.

Trước mặt Ma Tộc xuất hiện tại Turize, tên đó đã đánh cược tính mạng nhằm bảo vệ người dân và ra đi.

Tôi không hề nghĩ tới chuyện phàn nàn về cách sống của Omilos. Chỉ là… tôi thật sự muốn nhìn khuôn mặt của tên đó khi nhìn thấy thanh kiếm chứa đựng tất cả mọi thứ của tôi.

-------------------------------------------------------------------

“Thorid, ông có ở đó không?”

Sau khi quay về Turize thì đây là lần đầu tiên chúng [tôi] ghé sang cửa tiệm của Thorid. [Tôi] vốn định nói lời cảm ơn vì ông ấy nhận ra cuộc quyết chiến đến gần mà làm sẵn đôi gauntlet mới cho Ulffe, nhưng vì phải xử lý nhiều chuyện hậu chiến tranh nên bản thân đã lỡ hẹn tới hôm nay.

Vì rốt cuộc cũng có thời gian rảnh ra nên [tôi] đã cùng Illias đi đến nơi này.

“Ồ, cô bé nhà Ratzel và cậu trai đấy à. Vậy là thanh kiếm đi đời rồi hử?”

“Vâng, đúng là thế.”

Illias nói vậy rồi đặt tàn tích thanh kiếm từng dùng trước kia lên bàn. Nhìn thanh kiếm yêu dấu đã kiệt lực sau trận chiến với Zahakva của Illias, Thorid liền há hốc mồm.

“Nhóc…. Rốt cuộc thì nhóc chiến đấu với con quái vật cỡ nào để nó bị phá huỷ như vậy hả!?”

“Cỡ nào thì… đối phương là Ma Tộc.”

“Ờ… ờ… Thế thì đành chịu rồi…”

Thực sự là quái vật trong quái vật luôn. Nếu chỉ xét năng lực thân thể thì cô ta còn có thể xem là kẻ mạnh nhất trong Ma Tộc đấy chứ.

“Vậy nên tôi muốn nhờ ông rèn thêm một thanh kiếm nữa.”

“Chuyện đó thì không vấn đề gì… Hửm? Cô nhóc, thanh kiếm đang trang bị kia là___”

“A, là cái này à.”

Illias rút ra thanh Thánh Kiếm cho Thorid nhìn. Sau khi nhìn thấy lưỡi kiếm đó, Thorid bỗng nhiên ngừng phắt lại, một lúc sau thì chợt run nhẹ.

“… Vậy sao. Rốt cuộc nó cũng đến tay rồi sao.”

[Tôi] nghe bảo rằng thanh Thánh Kiếm này là thanh kiếm do mẹ của Illias giao phó để rèn cho cha của Illias. Và người đã rèn ra lưỡi kiếm đó chính là thợ rèn riêng của nhà Ratzel, nghệ nhân Thorid.

Thanh kiếm ấy đã mất đi chủ nhân trong khi chờ được hoàn thiện tại Methys. Sau đó thì nó được bảo quản bởi người có quan hệ với sư phụ của Maya-san, cuối cùng thì Sir Leanor đến thu hồi mà đưa đến tay Illias.

“Ừ. Nhờ thanh kiếm này nên tôi mới có thể sống sót trong trận chiến trước đó. Nếu là một thanh kiếm khác thì chắc chắn tôi đã không thể sống sót khi đối đầu với các Ma Tộc đã thức tỉnh như Zahakva hay Lazalicata, ngoài ra còn cả Hắc Ma Vương nữa.”

“Vậy sao… Cơ mà Hắc Ma Vương!?”

Thorid há hốc mồm trước Illias gật đầu lia lịa. Dĩ nhiên là khi nghe rằng đối phương chiến đấu với Ma Vương trong truyền thuyết bằng thanh kiếm mình rèn ra thì phản ứng như thế là đúng rồi.

“Đúng vậy. Đó là thanh kiếm tối cao không hề thua kém thanh Ma Kiếm của Hắc Ma Vương. Dù sao thì cả Yugura kia cũng từng khen ngợi thanh kiếm này nữa.”

“Yugu___”

“Illias, trước hết thì từ từ nói chuyện đã.”

Cứ truyền đạt thông tin đáng kinh ngạc trong cùng một lúc thì đối phương sẽ mệt mỏi lắm. Không giải thích kỹ càng thì không được đâu.

Do đó, chúng [tôi] kể lại quá trình từ đầu đến giờ cho Thorid. Hiện tại cũng chẳng còn gì để giấu nữa cả.

Thorid lắng nghe câu chuyện xong thì im lặng châm lửa điếu thuốc rồi rít một hơi.

“Nói sao nhỉ… Nghe cứ như một giấc mơ vậy.”

“Về sau thì tương lai chúng ta tiến bước cũng sẽ giống như một giấc mơ. Tuy nhiên, tôi tin chắc rằng mình sẽ có thể thành công khi có mọi người và thanh kiếm này. Thorid, tôi muốn được ông tiếp tục giúp đỡ.”

“… Ờ thì bị cuốn vào một giấc mơ cũng không phải tệ.”

Biểu cảm của Thorid vô cùng ôn hoà. [Tôi] có cảm giác nụ cười này không chỉ hướng tới Illias, mà nó còn hướng tới những người đứng phía sau đó nữa.

“Cơ mà luyện tập bằng thanh kiếm này khiến tôi có hơi ớn. Vậy nên tôi mới muốn đặt thêm một thanh kiếm nữa.”

“Đúng rồi. Tập luyện bằng Thánh Kiếm thì cả cha cô nhóc cũng phải giật mình đấy.”

… Giờ có cạy miệng thì [tôi] cũng không nói ra chuyện Illias vung vẩy thanh Thánh Kiếm ấy trong vài ngày sau khi quay về Turize đâu.