“Cậu ta lại đưa ra đơn đặt hàng phiền phức thật đấy. Nhưng đúng là ta vẫn nhận thôi.”
Được người bằng hữu nhờ vả, tôi cùng Tử Ma Vương đặt chân vào tiệm rèn của Thorid-dono. Sau khi đưa ra nguyện vọng muốn hợp tác để chế tạo Ma Cụ thì ông ấy sảng khoái đáp ứng.
Tôi cũng thường nhờ vị này chế tạo những con dao có kết cấu đặc biệt của mình nên bản thân vô cùng tin tưởng ông ấy.
“Quả nhiên là Thorid-dono thật đáng tin cậy nhỉ!”
“Có nịnh bợ thì thời hạn hay phí dụng cũng không khoẻ hơn đâu. Cơ mà không gặp mặt một thời gian mà anh trai đó đã có tiếng tăm thật nhỉ. Ban đầu chỉ là người đi cùng Illias, giờ thì đã đứng sánh vai cùng bệ hạ rồi.”
Lúc đầu tôi còn đau đầu không biết có nên phơi bày sự thật cho Thorid-dono không, nhưng ngay khi nhìn thấy Duvleori-dono thì ông ấy dễ dàng nhận ra anh ta không phải con người.
Vì có cảm giác sẽ không thể giấu diếm toàn bộ nên tôi mới thành thật giải thích và định thuyết phục ông ấy. Rốt cuộc, phần lớn chuyện bản thân suy nghĩ nhằm thuyết phục ông ấy lại trở nên lãng phí.
“Vậy cô có bản thiết kế gì không?”
“Không hẳn là bản thiết kế, mà nó giống như vật minh hoạ kết cấu được không?”
“Đâu nào, cho ta xem… Khá là giống với cách dùng để phù phép cường hoá đấy nhỉ.”
“Nếu chỉ là gắn ma thạch thì đúng là vậy đấy? Nhưng mà nó còn phải kết hợp cả ma vật vào nữa đó?”
Trong thế giới con người tồn tại rất nhiều vũ khí phát động ma pháp thông qua ma lực.
Cả chiếc gauntlet của Parshro từng tấn công người bằng hữu trước kia cũng vậy.
Vũ khí phù phép có thể phát động ma pháp phức hợp thông qua ma lực. Tuy đúng là nó rất mạnh, nhưng thực tế thì khuyết điểm cũng không hề ít.
Thứ nhất là hiệu suất kém. Khi phát động ma pháp dùng kết cấu do người khác chuẩn bị, nó sẽ tiêu tốn nhiều ma lực hơn bình thường.
Trong trường hợp con dao của tôi, bởi vì bản thân đều tự tay thực hiện toàn bộ những thiết lập trong kết cấu nên không quá nhọc nhằn. Song, khi dùng vũ khí do người khác chế tạo, trừ những người tự tin về ma lực bản thân, bằng không họ sẽ chẳng thể nào sử dụng nó trong thực chiến.
Tiếp theo là chất lượng. Nếu muốn thiết lập những kết cấu ma pháp phức tạp thì nó cần không ít không gian để khảm ma thạch hoặc thuật thức.
Lẽ dĩ nhiên là cường độ hay độ bén của nó sẽ bị giảm xuống so với vũ khí thông thường do người thợ chế tạo, và chất lượng cơ bản của vũ khí cũng bị kéo xuống.
Tuy đôi gauntlet mà Parshro sử dụng có uy hiếp đến từ ngọn lửa đen, nhưng về mặt vũ khí thì lại khá tầm thường.
Vũ khí phù phép sẽ trở thành mối đe doạ nếu người sử dụng có kỹ thuật cao, nhưng nếu có thể sử dụng thành thục đến vậy thì thà luyện tập theo phương pháp chính thống còn hơn.
Bởi vì có nguy cơ rất cao rằng vũ khí bị hỏng sẽ không có thứ để thay thế.
Về Ma Cụ thì hình như hai điểm đó được cải thiện khá là nhiều. Về hiệu suất kém trong tiêu hao ma lực thì Ma Cụ có thể ghi nhớ thói quen trong cấu trúc ma pháp hay ma lực của người sử dụng, còn về cường độ thì hình như nó được cấu tạo mạnh hơn so với vũ khí phù phép thông thường.
Chẳng hạn như thanh Ma Kiếm của Girista-dono có thể va chạm chính diện với Sir Ratzel đã phủ Cường Hoá Ma Lực. Nhìn vào chất lượng của nó thì độ tin cậy cũng khá là cao.
“Cô có thể bắt giữ ma vật à?”
“Không vấn đề gì đâu? Nếu ông cần thì tôi có thể đặt một ít ở đây đấy?”
Tử Ma Vương nói vậy rồi lấy ra một viên đá quý màu tím và thả xuống mặt đất.
Ngay lập tức, những Ác ma bắt đầu lúc nhúc bò ra và trải dài trên mặt đất.
Thorid-dono nhướng mày lên một chút, nhưng cũng không lộ ra dao động gì nhiều. Quả nhiên là Thorid-dono.
“…Cô bảo một lão già như ta phải mang chúng đi à?”
“Ara, ông nói cũng đúng nhỉ? Thế thì tôi mang vào trong nhé?”
“Chuyện gia công Ác ma nằm ngoài chuyên môn của ta nên cứ để chúng giữ hình dạng đá quý đó là đủ rồi. Độ lớn thì có vẻ hơi bị rời rạc, có phải hình dạng là do cô làm theo ý thích phải không?”
“Ừ, độ lớn cứ làm theo ba bước cơ bản, còn kích thước dùng cho Ma Cụ thì tôi đã quyết định rồi đấy?”
“Thế thì ta sẽ đi chuẩn bị đất sét tạo hình. Cô chờ chút đi.”
Thorid-dono nói vậy rồi bước vào phía bên trong.
Dù biết thân phận của tôi, nhưng người này vẫn chịu đối xử tôi như một mạo hiểm giả.
Cái thái độ cục cằn đó ngược lại còn khiến tôi an tâm hơn.
“…..”
“.….”
Nhưng mà cái tổ hợp hiện tại thì khá là khó xử.
Kể từ sau vụ ở Garne, những phiến diện đối với Ma Vương của tôi đã được loại bỏ, nhưng cứ ở cùng thế này thì…
“___A ưm, trước tiên thì thử ngắm nghía vũ khí quanh đây rồi xem xét hình dạng nào thích hợp thì sao?”
“Cũng phải nhỉ? Với lại cô có thể gọi tôi là Tử đấy?”
Hự, cô ấy đã nhìn thấu chuyện tôi do dự không biết có nên gọi Tử Ma Vương hay không… Mặc dù gọi như giống như người bằng hữu có cảm giác hơi bị thân thiện quá mức, nhưng nếu chính chủ đã bảo vậy thì…
“Vậy thì tôi xin phép gọi là Tử-dono. Nhìn vào Thương Ma Vương thì tôi còn nghĩ cô chỉ cho phép người thân thiết gọi kiểu đó thôi.”
“Đương nhiên là ai cũng gọi như vậy thì tôi không chịu đâu? Nhưng bởi vì cô là đồng minh của anh ấy nên tôi nghĩ như thế cũng đủ gần đấy?”
“Với lại tôi nghĩ là Tử-dono không hề tỏ ra hứng thú với bất cứ ai ngoài người bằng hữu cơ.”
“Tôi không phủ nhận đâu? Tôi thật sự chẳng có chút hứng thú nào với cá nhân cô cả đấy?”
Ai cha, nếu cô ấy bình thản tới vậy thì tôi còn không thể nổi lên cảm giác khó chịu cơ. Nhưng mà có lẽ tôi nên vui mừng vì không bị cách xa như bản thân tưởng.
“Cảm giác không được lọt vào mắt không ngờ cũng buồn thật đấy.”
“Ara, không có chuyện đó đâu? Bởi vì tôi đang ghen tị với cô mà.”
Tuy tôi có mối quan hệ tốt đẹp với người bằng hữu, nhưng so với Tử-dono thì khó mà nói rằng đó là quan hệ nam nữ.
Tôi suy nghĩ một chút trước lời nói ngoài ý muốn nhưng vẫn không nghĩ ra lý do.
“Ồ, chuyện đó là sao vậy? Về mối quan hệ với người bằng hữu thì tôi thích kiểu của Tử-dono hơn cơ.”
“Thật đáng mừng nhỉ? Thế thì cũng đáng công tôi cố gắng rồi? Nhưng tôi là một người rất tham lam cơ? Tôi ghen tị với tất cả mối quan hệ của anh ấy với những nữ nhân khác. Bởi vì họ có thể nhìn thấy những mặt mà anh ấy không thể hiện với tôi.”
“…Ra là vậy.”
Mối quan hệ như cộng sự với Sir Ratzel, mối quan hệ náo nhiệt với Lacra-dono, mối quan hệ thầy trò với Ulffe-chan. Đối với Tử-dono, tất cả đều là những bóng dáng khác của người bằng hữu.
Là người mong muốn tất cả mọi thứ của người bằng hữu, mối quan hệ nào cũng khiến cô ấy ghen tị… Anh ta thật là biết tạo nghiệp nhỉ.
“Cô vừa nghĩ đến mối quan hệ của anh ấy với các cô gái khác phải không? Cô cảm thấy ghen tị với mối quan hệ của ai nhất?”
“Để xem nào… Nếu về phụ nữ thì chắc là quan hệ đối với Sir Ratzel. Mối quan hệ có thể thẳng thắn đối chọi nhau trên con đường mình tiến bước cũng cần có dũng khí nữa.”
“Phải rồi, đúng là thật đáng ghen tị nhỉ? Nhưng cô nói rằng ‘về phụ nữ’ thì có nghĩa điều cô ghen tị nhất là mối quan hệ với nam giới sao?”
“Đúng thế, quả nhiên phải là mối quan hệ đối với huynh trưởng rồi!”
Cả huynh trưởng lẫn người bằng hữu đều kính yêu lẫn nhau. Chỉ cần nhìn ngắm mối quan hệ không để tâm đến thân phận của hai người cũng khiến trái tim bản thân được thanh tẩy.
Dù mong muốn có thể được thay thế một trong hai, nhưng nếu bản thân thế chỗ thì mối quan hệ ấy lại biến thành một thứ khác… Hay là thế chỗ cả hai… nhưng vậy thì chỉ là màn kịch lố lăng của mình tôi rồi.
“Cô đang thở mạnh đấy? Bộ nó hay ho đến vậy sao?”
“Dĩ nhiên là thế rồi! Khi người bằng hữu nói chuyện với huynh trưởng, trái tim của cả hai giống như khối băng dần hoà tan, những sự khẩn trương trong lòng đều bị cởi bỏ hết! Chỉ cần có thể trông thấy cũng giống như phần thưởng đó!”
“Vậ… vậy sao… Nhưng đúng là anh ấy gần gũi với người cùng giới thật nhỉ.”
Ekdoic-dono, Harkdoc-dono, Sir Domitrucovcon, cho dù lập nhóm với ai thì anh ấy cũng giữ khoảng cách thân thiết. Dĩ nhiên là tôi không định nhường vị trí số một của huynh trưởng đâu.
“Mặc dù chuyện có thể được đối xử như người khác giới thì đúng là vui thật… Chỉ là kiểu phiền não này có phần tham lam nhỉ.”
“Ấy vậy mà cô tấn công yếu thật nhỉ?”
“Chuyện đó thì… cũng do người bằng hữu ghét tiếp xúc quá mức nữa.”
“Ara, đó là đang mỉa mai tôi sao?”
“Không có chuyện đó! Chỉ một hoặc hai người thì cũng không sao đâu!? Nhưng nếu ai cũng cố gắng tiếp cận thì có lẽ người bằng hữu sẽ ngán ngẩm lắm.”
“Tôi thì không nghĩ như vậy đâu… cho dù nói thế nào thì anh ấy cũng không cự tuyệt mà?”
“Nhưng anh ấy cũng là con người, chuyện lựa chọn vẫn là phải có. Vào lúc ấy, tôi muốn tránh chuyện anh ấy chọn thế giới ở bên đó chứ không phải bên này.”
“Thế giới cũ sao… Nhưng anh ấy hẳn là đang cảm thấy thế giới này rất dễ chịu mà?’
“Nhưng mà thỉnh thoảng, người bằng hữu sẽ nói thế giới cũ của mình là ‘bên này’. Cô từng trải nghiệm chuyện đó chưa?”
Khi trò chuyện, thỉnh thoảng tôi lại “ủa” trong đầu về chuyện ấy, nhưng có vẻ đây là thói quen của người bằng hữu.
Lúc ý thức đến chuyện đó mà trò chuyện thì anh ấy thường dùng cách nói vòng vo như “thế giới bên đấy”, nhưng khi nói chuyện vu vơ thì anh ấy sẽ nói rằng “thế giới bên này.”
Do ngữ cảnh nên sẽ không xảy ra chuyện hiểu lầm, nhưng chắc hẳn không chỉ tôi cảm thấy sự khác biệt trong đó.
Tử-dono chìm vào hồi tưởng một lúc rồi gật đầu như tỏ ý hiểu.
“Ừm, đúng là anh ấy cũng nói như vậy nhỉ?”
“Nghĩa là anh ấy vẫn còn lưu luyến với thế giới cũ___ Không, hẳn là do người bằng hữu vẫn chưa xem mình là cư dân của thế giới này.”
“Vậy nên cô nghĩ rằng, vào một lúc nào đó có thể trở về… thì anh ấy sẽ chọn quay lại thế giới cũ ư?”
“Khả năng cao là thế. Tuy nhiên, là người từng nghe về quá khứ của người bằng hữu, tôi nghĩ rằng lựa chọn lưu lại thế giới này vẫn có đủ mị lực đối với anh ấy. Bản thân cũng mong muốn anh ấy có thể ở lại nơi này. Và tôi muốn tạo nên một thế giới mà người bằng hữu cảm thấy yêu thích.”
Sau khi trở thành mạo hiểm giả vì muốn chạy trốn khỏi huynh trưởng, tôi cũng có kha khá bạn bè. Nhưng đối với huynh trưởng, người có thể gọi là bạn bè chân chính chỉ có mỗi người bằng hữu mà thôi.
Nếu không còn người bằng hữu thì huynh trưởng sẽ cảm thấy buồn bã đến mức nào. Chỉ cần nghĩ đến điều đó cũng khiến lồng ngực tôi thắt lại.
…Cả bản thân tôi chắc hẳn cũng sẽ bị mở ra một lỗ hổng lớn trong trái tim mình.
“…Được thôi. Tôi cũng xin phép được hợp tác với suy nghĩ của cô nhé?”
“___Tức là?”
“Chúng ta sẽ cung cấp một cuộc đời thật tuyệt vời để anh ấy có thể quên đi cả thế giới cũ. Nhưng mà vốn tôi cũng đã muốn trao tặng thứ anh ấy mong muốn rồi nhỉ?”
“Thế thì chẳng phải vẫn giống như bình thường thôi sao?”
“Không hẳn thế đâu? Ít nhất thì tôi sẽ hạn chế những tình huống mà anh ấy ghét bỏ hay bi thương đó? Tuy rất tiếc, nhưng so với chuyện đánh mất anh ấy thì vẫn rẻ hơn nhiều mà?”
Tử-dono mong muốn có thể nhìn thấy tất cả phương diện của người bằng hữu. Tức là âm mưu khiến người bằng hữu gặp phải tình cảnh bi thảm nếu nổi hứng cũng đang ẩn tàng sâu trong thâm tâm cô ấy.
Ra là vậy, cho dù không cố ý thì tôi vẫn làm được việc tốt rồi. Lần tới tôi sẽ tự tưởng cho mình vậy.
“Vậy thì chúng ta từ giờ sẽ là đồng minh bí mật…”
“Ừ, mong được cô giúp đỡ nhé, Mix.”
Tôi đáp lại bàn tay được chìa ra. Tôi đã có thể thoải mái nắm lấy bàn tay mà bản thân luôn kính nhi viễn chi kia.
“___Tiện thể thì ngoại hình của Duvleori-dono cũng là đàn ông, vậy Tử-dono cảm thấy ghen tị mối quan hệ giữa hai người đó đến mức nào vậy?”
“Đương nhiên là cũng tương đối đấy? Nhưng lỡ cau có quá thì Duvleori sẽ chẳng muốn trò chuyện với anh ấy trước mặt tôi nữa đâu?”
Duvleori-dono đang nhìn phía bên này với vẻ mặt nghiêm túc từ nãy đến giờ. Nếu bụng dạ anh ấy giống như con người thì chắc hiện tại đang đau lắm nhỉ.
-------------------------------------------------------------------
“Hét chì.”
“Một cú nhảy mũi đáng yêu đến thừa thãi đấy.”
“Thừa thãi gì ở đây chứ. Nhất định là tôi đang bị ai đó bàn tán, mà hẳn là bọn Mix đang chờ đợi rồi.”
Tôi quên mất mình lỡ để Mix đi riêng với Tử, không biết có sao không nhỉ? Duvleori đúng là cũng ở đó, nhưng trước Tử thì anh ta chỉ như phông nền thôi.
Mix hay đi đây đi đó nên kỹ năng giao tiếp sẽ rất cao, hơn nữa họ còn là cựu vương nữ. Chắc hẳn là sẽ tốt đẹp thôi.
Ừm, tôi mong rằng cô ấy sẽ ổn hơn so với Lacra. Cơ mà nếu bị cảm hoá bởi một Lacra trong chế độ sa đoạ thì sẽ chẳng có ai tốt lên được.
“Mix-sama cũng thường hay sử dụng tiệm rèn của Thorid khi ở Turize. Chắc hẳn ngài ấy sẽ không bị lạc đường đâu.”
“Chuyện đó thì tôi không lo. Điều phải để tâm thì tôi mong cô ấy không nói kiểu quá vòng vo khiến ông ấy giận dỗi khi giải thích mọi chuyện thôi.”
Người đó trông vậy chứ nhạy bén nhiều thứ lắm. Khả năng cao là ông ấy sẽ nhìn ra ngay thân phận của Duvleori và Tử.
Nhưng dù sao thì gốc rễ của ông ấy cũng là một người thợ. Chỉ cần hợp tình hợp lý thì ông ấy sẽ đồng ý thôi. Mix chắc sẽ giải thích rõ ràng, còn nếu ông ấy mà dỗi thì… mong cô ấy có thể làm gì đấy.
“Nhưng không ngờ các anh lại định tạo ra Ma Cụ có thể lưu lại tiếng tăm trong lịch sử đấy.”
“Tuy là tạo ra Ma Cụ thử nghiệm, nhưng không biết nó sẽ giúp ích được bao nhiêu trong trận chiến với Phi Ma Vương lần này nữa.”
“Với tôi thì nếu chỉ gia tăng vài kỹ thuật vặt vãnh thì thà sử dụng vũ khí có chất lượng cao thì hơn.”
“Đó là vì Illias đã thông thấu vấn đề, những người như cô thì càng đơn giản sẽ càng mạnh hơn. Nhưng con người đấu đá lẫn nhau thì cũng tồn tại kỹ thuật phải không? Đặc tính của Ma Cụ hẳn là sẽ giúp ích cho việc phá vỡ cân bằng như thế.”
Trình độ Cường Hoá Ma Lực của Illias vượt trội hơn nhiều so với độ thuần tuý trong cường hoá cơ thể bằng ma pháp.
Vốn dĩ toàn thể hiệp sĩ Turize đều là quái vật cả. Họ không cần ma pháp, lại còn mang kỹ năng nội tại mạnh hơn cả buff cường hoá ma pháp. Mấy người hỗ trợ buff thật sự phải khóc thét luôn.
Cả thao túng ma lực của Ulffe cũng vượt xa quỹ tích thông thường nhờ ảnh hưởng từ Gradna. Nếu xét đến Ma Cụ để hai người này có thể dùng thì phải là thứ không cần đến những thao tác trong lúc chiến đấu.
Chính vì vậy nên chúng phải là dạng nội tại như tự động hồi phục thể lực. Nhưng lần này, thứ Tử đang thực hiện chỉ toàn loại sử dụng ma lực để phát huy đặc tính của nó. Thế nên chuyện phát triển Ma Cụ cho hai người này đành phải hẹn lần kế.
“Tôi thật không hiểu nổi chuyện chiến đấu bằng sức mạnh của vũ khí đấy.”
“Cô thử nói chuyện đó trước mặt Mix đi.”
“Dĩ… dĩ nhiên rồi!”
Lý do Mix yêu thích cách chiến đấu màu mè là vì cô ấy có thể tận dụng đầu óc linh hoạt của mình.
Việc có thể nắm giữ phương pháp đánh bại kẻ mạnh dù không có tài năng chiến đấu bằng thân thể chính là chứng minh cho sức mạnh.
Tuy nhiên, kể cả Mix đó cũng phải ôm cảm giác thua kém ít nhiều so với những đối tượng mang năng lực vượt trội như Illias hay Ulffe.
Cho dù cố gắng thế nào, cô ấy cũng không thể đấm nhau bằng tay không với Duvleori.
Không, cái người có thể đấm nhau với anh ta như Illias thì quá là khỉ đột rồi.
Trong lúc đang suy nghĩ thì chúng tôi đã đặt chân đến tiệm rèn của Thorid-san. Không hiểu sao bên trong lại khá là ồn ào.
“Xin phép được làm phiền… Mấy người làm cái quái gì vậy?”
Khi bước vào trong thì tôi phát hiện ba người đang ở tại chỗ kệ trưng bày vũ khí. Nếu chỉ thế thì không có gì, nhưng quang cảnh thì lại khá là hiếm có.
Cụ thể mà nói thì Mix và Duvleori đang cầm vũ khí mà tạo dáng.
“Ồ, người bằng hữu đã đến rồi sao! Khi quyết định hình dáng Ma Cụ thì ngoại hình cũng rất quan trọng, thế nên bọn tôi mới cầm vũ khí để Tử-dono kiểm tra đó!”
“Quả nhiên là yếu tố thu hút ánh mắt khi chiến đấu rất quan trọng nhỉ? Duvleori, ngươi thử cầm hai cây bằng hai tay xem.”
“Đã rõ.”
Duvleori, nó là đại kiếm dùng để cầm bằng hai tay cơ. Anh nhẹ nhàng nắm khối sắt gần 2m thì có hơi đáng quan ngại đấy.
“Cảm giác thật áp bức nhỉ?”
“Không có bao người có thể cầm hai vũ khí kích cỡ đó mà chiến đấu đâu?”
“Ara, vậy sao? Illias có thể làm được không?”
“Đương nhiên rồi. Mấy chuyện này thì đơn giản thôi.”
Illias cũng cầm vũ khí lên với vẻ mặt đắc ý. Cái con này đúng thật là khỉ đột. Không chỉ sức mạnh mà cả đầu óc nữa.
“Đừng có ganh đua nhau như vậy. Ai lại đi chọn người sử dụng từ lúc làm sản phẩm thử nghiệm chứ.”
“Hự hự hự…. Quả nhiên là… khó thật đấy…!”
“Còn Mix nữa, cô chọn nhầm người cạnh tranh rồi.”
Bản thân cũng khá là ảo tưởng khi nhìn vào Mix đang lảo đảo bắt chước mà cảm thán rằng “A, đúng là con gái.” Tôi có thể tự tin rằng, bản thân mà cầm lên một thanh cũng đủ khiến chiếc hông gào thét.
“Không sao, nếu họ có thể nhẹ nhàng cầm lên như vậy thì mạo hiểm giả như tôi… Uwa!?”
“Ui vãi!?”
Tôi dốc toàn lực né tránh Mix đang mất thăng bằng mà ngã về phía này. Cô ấy vừa cẩn thận bảo quản vũ khí vừa đập mặt xuống sàn.
“___Người bằng hữu, tôi mong anh có thể giang tay ôm lấy tôi cơ…”
“Nếu làm vậy thì tôi sẽ bị đè bẹp bởi trọng lượng thanh kiếm đấy. Bộ cô muốn báo cáo với Marito rằng ‘Em đã đè bẹp người bằng hữu’ sao?”
“…Đúng là anh né rất tốt. Nhưng nghĩ kỹ lại thì người hoàn thành công đoạn cuối cùng là Tử-dono nên vũ khí nhẹ sẽ tốt hơn nhỉ.”
“Cô nói vậy cũng đúng nhỉ? Thế thì Mix, cô có thể bày ra vũ khí giống như dao của mình được không? Duvleori cũng thu thập đi nhé?”
“Đã rõ.”
“Đã rõ đã rõ!”
Sao mà hai người này cứ có cảm giác rút ngắn khoảng cách lại nhỉ. Chắc là họ đã tìm ra được chủ đề chung và trở nên gắn bó hơn.
Lúc Mix lần đầu tiên gặp Ma Vương____ gặp Kim tại Garne, cô ấy từng có địch ý và sát khí với đối phương. Có vẻ như điều đó đã được cởi bỏ khá nhiều rồi.
Và với Tử cũng giống như vậy. Từ trước đến nay, Tử hầu như chỉ mở miệng với [tôi], Duvleori và các Ma Vương khác. Còn bây giờ thì trông cô ấy lại có chút vui vẻ.
“Ara? Trên mặt tôi có dính gì ư?”
“Vẫn như mọi khi thôi. Nhưng đúng là cô có chút vui hơn bình thường.”
“Cũng phải, tôi đúng là có hơi vui vẻ đấy? Anh có ghen tị với điều đó không?”
Nụ cười hiện tại của Tử lại có đôi chút thư giãn.
Khi nói chuyện với Kim hay Thương thì cô ấy lộ vẻ như ganh đua với họ, với [tôi] thì có chút khẩn trương.
Nhưng cô ấy hiện tại thì không có dáng vẻ như vậy. Chắc là cô ấy đã tìm được đối tượng có thể trò chuyện thoải mái mà không để tâm đến thân phận giống như [tôi] và Marito vậy.
“Ham muốn độc chiếm không nhiều đến như vậy, ngược lại còn trông như thích thú nữa.”
“Vậy ư, tôi hiện tại trông giống như thế sao? ___Thật mới mẻ nhỉ.”
“Ừ, tôi cũng thấy thế.”
Kết quả là Ma Cụ thử nghiệm sẽ dựa trên dao, Mix được chỉ định làm người thử nghiệm vũ khí.
Tuy việc chế tạo Ma Cụ bắt đầu từ hình phạt, nhưng dường như đã một thứ còn tốt hơn tôi tưởng xuất hiện rồi.