Ngày tiếp theo, tôi được nghe báo cáo từ Ekdoic tại nhà.
Sau khi tiến hành phương pháp tiêu diệt Ác ma bên trong hang động thì Ác ma trung, thượng cấp đã xuất hiện và bắt đầu giao chiến.
Kết quả là phía bên này giành thắng lợi áp đảo. Đó là một trận chiến mà trình độ cấp cao của các hiệp sĩ trở nên nổi bật.
Các hiệp sĩ đội Leanor đều sở hữu sức mạnh có thể khổ chiến với Ác ma thượng cấp trong cuộc chiến một với một. Trung cấp thì chỉ có hơi nhiều một chút chứ không khiến họ phải nhọc nhằn gì cả.
Hơn nữa, vì sự tồn tại của những người như Ekdoic, Lacra, Maya-san và Sir Leanor nên đám Ác ma đều bị một lưới bắt gọn.
Ngược lại với mấy chục triệu Ác ma cấp thấp, đám trung và thượng cấp cộng lại còn chưa đến một nghìn.
Dù vậy thì số lượng của chúng vẫn khá là nhiều. Quả nhiên là những bậc thầy được đặc hoá cho chiến tranh càn quét.
Ekdoic trông khá là cao hứng, có vẻ như anh ta phấn khởi vì Lacra đã được thể hiện rất nhiều.
Về phần Lacra, sau khi trở về nhà bằng Ekdoic Taxi thì cô ta đã đi nằm nghỉ.
Dù sức chiến đấu thuộc hạng nhất, nhưng với người không có bao nhiêu sức bền như Lacra thì cuộc chiến thông đêm vẫn khiến cô ấy mệt mỏi.
Dường như trong khi xử lý đám Ác ma tăng viện thì hành động của các Ác ma cấp thấp trong hang động cũng đã thay đổi.
Chắc hẳn mệnh lệnh chi tiết hơn đã được đưa ra. Hiện tại thì chúng lấy việc “cản trở người đi về bên này từ phía ngôi làng tộc Hắc Lang” làm nhiệm vụ chính.
Tức là kể cả từ khoảng cách xa, Tử Ma Vương vẫn có thể biết được tình huống và cũng có khả năng tự do thay đổi mệnh lệnh.
Nhìn nhận rằng những hành động càn quét bất ngờ này sẽ tiếp tục bị khắc chế nên bọn họ đã tạm dừng công kích.
Chúng tôi đã giao việc liên lạc với bên kia cho Ekdoic, người có kỹ năng ẩn thân và có thể tự do qua lại.
Trong trường hợp mục đích của cô ta chỉ là câu giờ thì chỉ cần không kích động, chúng tôi sẽ dễ dàng duy trì tình huống bế tắc này. Song, cứ như thế thì sẽ gây phiền toái cho mấy người dân làng Hắc Lang.
Nhưng ở tình huống hiện tại thì tôi chẳng có cách nào để thuyết phục Tử Ma Vương rời khỏi nơi này.
Dùng danh nghĩa hẹn hò để vào rừng hoà mình vào thiên nhiên cũng không tệ, nhưng với tình trạng Ác ma đang ở tại khu rừng thông đến ngôi làng tộc Hắc Lang vốn phải an toàn thì tôi khó mà mở lời được.
Lỡ đánh mất tín nhiệm tại giai đoạn này thì tôi cũng chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
“Ác ma vẫn chưa hoàn toàn biến mất, đội Leanor hẳn đang phong toả xung quanh khu rừng rồi.”
“Nếu đối đầu với Ác ma thì tôi có thể giúp ích, nhưng trong lúc đối mặt với Tử Ma Vương thì tôi làm hộ vệ bên cạnh vẫn tốt hơn phải không?”
“Cũng phải, Tử Ma Vương hiện đang dùng đến thực lực của mình. Không thể biết được khi nào cô ta sẽ giải trừ giới hạn năng lực Cám Dỗ đối với tôi.”
“Hừm…”
Illias lộ vẻ bất mãn. Ngoài bám đuôi ra thì cô ấy chỉ còn đi tập luyện với Sir Ragdo, chỉ là trong tình huống hiện tại thì cô ấy cũng chẳng tập trung được.
“Về chuyện không có gì để làm thì chỉ đành nhờ Illias nhẫn nhịn thôi. Do số lượng Ác ma quá đông nên phải để đội Leanor với số lượng thành viên đông nhất làm chủ lực, có gửi cô đến đó thì có khi lại xảy ra xích mích nữa.”
“Nhưng tôi không ngại chuyện đó.”
“Tôi hiểu được sự trưởng thành của Illias, Sir Leanor cũng không phải không lý giải được cô. Nhưng xét đến những kẻ khác thì cả bọn sẽ khó mà liên kết được.”
“Chuện đó…”
“Lượt của Illias sẽ là lúc ma vật mạnh hơn một chút xuất hiện, cho đến lúc đó thì cô cứ chuẩn bị để không gặp vấn đề không thể rút kiếm ra khỏi bao đi.”
Đối với Lacra hay Ekdoic thì Ác ma thượng cấp chỉ là đối tượng mà họ dễ dàng áp đảo.
Đặc biệt là với Lacra, hạ cấp hay thượng cấp đều cùng một loại, đều bị cô ta nhanh chóng giết chết.
Chỉ xét thực lực đơn thuần thì tôi nghĩ Illias còn mạnh hơn cả Lacra, nhưng cô ấy không phù hợp với chiến tranh càn quét.
Mặc dù có thể dồn ma lực để tấn công phạm vi rộng bằng sức mạnh khủng bố như khỉ đột, nhưng đó chỉ là lãng phí ma lực. Nếu sở hữu được lượng ma lực đó thì Lacra sẽ có thể xử lý số lượng Ác ma gấp mấy chục lần.
Thời điểm Illias xuất trận hẳn chính là lúc cấp bậc Đại Ác Ma lộ diện rồi.
Mặc dù đúng là cả Lacra cũng chẳng phải khổ chiến bao nhiêu…
Tôi đi đến lâu đài để tỏ vẻ mình đi xác nhận sự trở về của người truyền tin, đương nhiên là người đó vẫn còn đang đồn trú tại ngôi làng.
Trong phòng làm việc, Marito cũng đang đau đầu không biết phải làm thế nào.
“Ta muốn tránh diễn ra chiến đấu trong thành đô, nhưng lại không nghĩ ra nổi kế sách khai thông tình thế nào cả.”
“Dù sao thì do bên kia cứ xài Ác ma cấp thấp như rác mà, với cả kha khá Ác ma thượng cấp cũng xuất hiện. Nhưng với việc chúng bị xử đẹp một hơi vậy thì hẳn chiến lực của cô ta vẫn còn thư thả lắm.”
“Bên Methys vừa liên lạc qua đây, có vẻ như tình hình Ma Giới Methys rất quái lạ. Họ bảo rằng khí tức ma vật ở đó đột nhiên giảm đi trông thấy.”
“Như vậy chắc là chúng đang tràn qua đây rồi.”
“Đúng rồi, e rằng cô ta cũng sẽ kêu gọi Ác ma đã được chuẩn bị và tiềm ẩn tại Quama không chừng.”
“Đất nước đó phòng vệ lỏng lẻo thật đấy.”
“Cậu nói vậy chứ nếu muốn phòng chống Ác ma có thể lặn vào mấy chiếc bóng thì sẽ chẳng thể làm gì trừ phi giăng kết giới trên toàn bộ lãnh thổ đâu.”
Ác ma cứ đang lần lượt tập kết và chạy đến Turize, thậm chí có khả năng Đại Ác Ma thuộc cấp bậc Unique cũng được gọi đến.
Marito đã giải thích sự tình với Giáo Hoàng Eupalo. Có vẻ Methys đã ra quyết định phái đội giáo sĩ đến Turize.
Mặc dù là viện quân không tồi để đối đầu Ác ma, nhưng vẫn còn rất xa mới có thể giải quyết vấn đề cốt lõi.
Chỉ cần tiếp tục quãng thời gian tốt đẹp cho Tử Ma Vương thì có lẽ sẽ vô cùng hoà bình. Song, điều đó cũng không thể kéo dài mãi được.
Hơn nữa, nếu phong toả mấy người tộc Hắc Lang thời gian dài như vậy thì cũng sẽ xảy ra vấn đề.
Hiện tại, chúng tôi chỉ liên lạc và bảo với họ rằng trong hang động vừa xuất hiện ma vật.
Chúng tôi đã giấu diếm quy mô của chúng và nhờ bọn họ lưu lại ngôi làng một thời gian để chúng tôi điều tra các ma vật đang ẩn nấp.
Tuy nhiên, những kẻ hiện đang ở thành đô nhất định sẽ mang về thông tin mới khi họ trở lại làng.
Tình huống hiện thời chính là bên này có thể dễ dàng di chuyển về phía đó, nếu truyền lời như vậy thì họ sẽ nghi ngờ.
Và khi một lần nữa đi qua phía bên này, họ sẽ hoàn toàn lý giải được sự dị thường đó.
Điều cần đánh giá cao chính là năng lực xoay chuyển của người truyền tin ban đầu. Lúc trở về ngôi làng sau khi bị Ác ma tấn công, người đó đã cảm thấy không ổn nên chỉ trọ lại một đêm rồi hành động một mình để tìm cách đột phá tình huống.
Sau đó, người ấy hội hợp với đội điều tra. Tất cả cũng đều chú ý không để lộ quá nhiều thông tin cho phía dân làng.
Trong thời điểm này, họ chỉ truyền đạt rằng ma vật vừa xuất hiện nên bên phía vương quốc sẽ xử lý.
“Nếu chỉ xua tan uy hiếp đối với Turize thì vẫn còn một cách là tôi đi sang Quama cùng với Tử Ma Vương.”
“Đừng có đùa kiểu đó chứ, bạn của ta. Chỉ vì giải quyết tạm thời mà mất đi cậu thì sao được chứ.”
“___Mà quả nhiên là thế rồi.”
Nếu tôi đề xuất việc cùng Tử Ma Vương đi Quama thì có lẽ cô ấy sẽ vui mừng, còn Turize sẽ bình an vô sự.
Nhưng dĩ nhiên là đe doạ từ Tử Ma Vương vẫn tồn tại, dâng hiến bản thân chỉ vì để có một khoảng thời gian nghỉ ngơi thì quá ngu ngốc.
Mấy kiểu không màng bản thân đánh bại Ma Vương thì ngầu đấy, cơ mà tôi thì xin kiếu.
“Đành chịu vậy. Tôi sẽ thử những gì mình có thể vậy.”
Cùng với Ekdoic trong thân phận hộ vệ, tôi đi đến nơi thương thảo với Torte-san. Sau khi tạm biệt thì lại là khoảng thời gian ở cùng Tử Ma Vương.
Chúng tôi mua sắm rồi yên tĩnh trò chuyện tại quảng trường.
Quá trình vẫn giống như những ngày trước, cô ấy chẳng đặc biệt tiếp cận gì hơn.
Là vì Tử Ma Vương đã thoả mãn với hiện trạng hay là đang chờ đợi tôi hành động…
Yukari-san nói chuyện với vẻ mặt ôn hoà, tôi vừa xem sắc mặt của cô ấy vừa___
Không được, đây không phải lối sống mà bản thân mong muốn.
Vừa căng thẳng dò xét sắc mặt đối phương, vừa cảnh giác với hảo ý lại còn hao tổn tinh thần.
Giả như tôi có thành công dẫn dụ cô ấy thì kết quả lại thế nào? Tôi sẽ thoả mãn với điều đó ư?
Không thể nào, cách làm này không hợp với tính cách của bản thân. Rốt cuộc thì “tôi” đang muốn làm cái quái gì vậy?
“Vẻ mặt anh trông khó chịu quá… Có chuyện gì vậy nhỉ?”
“…Ekdo, tôi muốn nhờ anh một chuyện.”
“Cái gì?”
“Anh có thể loại bỏ ma lực tồn đọng trong tóc và mắt phải không?”
Ekdoic lộ vẻ mặt kinh ngạc, nhưng rồi trở nên nghiêm túc và hỏi tôi.
Anh ta không nghĩ rằng tôi đang nói đùa.
“Ổn không đấy?”
“Ừ, nhờ anh vậy.”
“Rốt cuộc là sao vậy?”
Ekdoic đặt tay lên đầu tôi, truyền ma lực vào rồi sau đó thu hồi.
Ma lực mà Nora đưa vào lúc trước cũng đồng thời trôi đi.
Nhờ đó mà màu mắt và tóc bị đổi màu dần trở lại như cũ.
Nhìn thấy sự thay đổi đó, Tử Ma Vương mở to đôi mắt đầy kinh ngạc.
“___Anh...”
“Đúng như cô thấy, tôi chính là người Trái Đất giống như Yugura Nariya mà cô đang tìm kiếm, Yukari-san… À không, Tử Ma Vương.”
Mặc dù cảm thấy có lỗi với Marito khi anh ta luôn quan tâm đến an nguy của bản thân, nhưng lần này thì “tôi” cần phải làm theo ý mình.
-------------------------------------------------------------------
Mất một khoảng thời gian thì suy nghĩ của tôi mới đuổi kịp hiện tại.
Mái tóc và đôi mắt đen của anh ấy hoàn toàn trùng khớp với báo cáo từ Phi.
Hơn hết, anh ấy đã bảo mình là người đến từ hành tinh giống Yugura và gọi tôi là Tử Ma Vương.
Tức anh ấy chính là mục tiêu khiến tôi đến đất nước này.
Người đàn ông đã hợp tác với Kim và phá tan kế hoạch của mình.
___Tuy bất ngờ, nhưng ngược lại thì tôi cảm thấy rất thoả đáng.
Tôi luôn có cảm giác không đúng khi người lý giải và cho tôi một thứ gì đó lại chỉ là một người bình thường.
Còn hiện giờ thì tôi đã hiểu được, cũng cảm nhận được vận mệnh.
Nhưng rốt cuộc anh ta đã nhận ra tôi từ khi nào?
Chuyện tôi đến đất nước này chỉ là tuỳ hứng. Không một Ma Vương nào có thể biết được thông tin này.
Ấy vậy mà trong lần đầu gặp mặt, anh ấy đã thay đổi màu sắc trong mái tóc và đôi mắt của mình.
“___Anh nhận ra tôi từ khi nào vậy nhỉ?”
“Tôi nhận ra cô từ lúc được đặt câu hỏi. Nếu nhắc đến diện mạo của tôi và bảo rằng đã được săn sóc thì tôi có thể thu hẹp phạm vi suy đoán. Màu mắt và tóc thay đổi là do sự cố trong thí nghiệm ma pháp trước khi gặp cô một chút, chỉ là may mắn mà thôi.”
Ra là thế, vậy người cung cấp thông tin và bị anh ta gài bẫy chỉ có tôi mà thôi.
Và anh ta thật may mắn khi tình cờ gặp mặt tôi trong trạng thái ngoại hình bị biến đổi.
Vì biết được tôi đang tìm kiếm nên anh ta mới cảnh giác, sau đó vẫn che giấu thân phận mà tiếp xúc với tôi.
Có lẽ ban đầu anh ta định tiếp xúc với Torte để điều tra về tôi.
Nhưng xui xẻo thay, tôi lại đi cùng ông ta và gặp lại anh ấy.
Mọi thứ đã trở nên hợp lý, nhưng lại có điểm tôi không thể hiểu được.
“Vậy tại sao anh lại phơi bày thân phận của mình?”
Nhưng chuyện lộ ra thân phận thật của mình chỉ là một hành vi tự sát.
Từ đầu đến giờ, họ không tấn công tôi tại đây là vì vẫn chưa lường được lực lượng của tôi. Và bản thân cũng có thể nhìn ra suy nghĩ muốn né tránh giao tranh tại nơi này của họ.
Cho dù đây là thời điểm tấn công thì vẫn không có lý gì để xưng tên. Anh ta đã vứt bỏ cơ hội tập kích.
Nếu nhìn nhận tôi là địch và muốn loại bỏ thì anh ta nên lợi dụng thân phận người dẫn đường để đưa tôi đến ngôi làng tộc Hắc Lang.
Không, vẫn có khả năng đấy, bởi vì anh ta đã rủ tôi vào ngày đầu tiên.
Nhưng tôi đã nghiền nát biện pháp đó, bởi vì bản thân muốn cản trở kẻ truyền tin để kéo dài thời gian ở bên anh ấy.
Vì đã biết được sự tồn tại của tôi nên anh ấy nhất định sẽ biết được thông tin tôi sắp đặt Ác ma tại ngọn núi đó.
Chắc chắn anh ấy cũng đã nhận ra mục đích muốn câu giờ của tôi.
Tôi cũng suy nghĩ đến lý do rằng họ không muốn tình huống bị đình trệ, chỉ là việc tuyên bố đối địch đã phớt lờ tiền đề không muốn giao tranh trong thành đô rồi.
“Thì bởi vì nếu cả hai cứ cứ che giấu thân phận thì sẽ chẳng thể nói chuyện đàng hoàng được.”
Anh ta tựa người vào chiếc ghế bành, cả người toàn là sơ hở.
Sau khi anh ta hiển lộ thân phận thì người đàn ông hộ vệ Ekdo đã lộ ra lòng cảnh giác vô cùng rõ ràng, nhưng anh ta thì lại hoàn toàn không để ý.
Vì sở hữu thực lực mạnh mẽ sao? Không, tôi hầu như không cảm nhận được ma lực từ anh ta.
Đây không phải tầng thứ có thể che giấu hết được, hẳn chỉ đơn thuần là anh ta không có ma lực mà thôi.
“Ara, anh muốn nói chuyện với tôi sao?”
“Không hề, tôi chẳng muốn trò chuyện gì đâu. Ngay từ đầu thì tôi đã cảnh giác liệu cô có phải muốn nhắm vào tôi để báo thù hay gì đó không. Khi cô bắt đầu ở lỳ tại đây thì tôi cũng suy nghĩ đến chuyện làm sao để loại trừ nữa.”
“Anh đã đổi ý rồi sao?”
“Đúng thế.”
“Tại sao?”
“Thứ nhất, bởi vì tôi đã biết mục đích của cô kiểu gì cũng là cá nhân tôi. Thứ hai, tôi không muốn cuốn tộc Hắc Lang hay những người trong đất nước này vào. Thứ ba___ tôi không muốn tiếp tục lợi dụng hảo ý của cô nữa.”
Chỉ vì lý do đó mà anh ta vứt đi ưu thế của mình sao?
Thật ngây thơ, thật nhạt nhẽo. Nếu cuộc chiến xảy ra tại đây thì chẳng phải sẽ cuốn một lượng lớn người vào hay sao.
“Anh không nghĩ đến chuyện nơi này sẽ trở thành chiến trường vì đã lừa dối tôi sao?”
“Không hề.”
“Ara, anh cho rằng tôi sẽ không tấn công vì những cảm xúc đối với anh ư?”
“Không hề, tôi đã sẵn sàng cho khả năng đó. Nhưng chỉ thế thôi, bởi vì tôi không có ý định phản kích nên nơi này sẽ không trở thành chiến trường.”
“Anh đang bảo rằng mình sẽ dâng hiến sinh mệnh để bồi tội vì đã phản bội tôi sao?”
“Cũng không phải, nếu bị tấn công thì tôi dự định sẽ dốc sức chạy trốn ra nước ngoài. Tôi không muốn chết đâu.”
Anh ấy nhìn thẳng vào tôi với đôi mắt đen láy, tôi không cảm nhận được chút dối trá nào trong đấy.
Tôi nên làm thế nào? Tôi thậm chí đã chuẩn bị các bước để duy trì thời gian ở cùng anh ấy.
Nhưng mà hành vi hiện tại của anh ấy lại khiến chúng trở nên vô nghĩa.
Không, chỉ cần muốn thì cứ dùng là được.
Anh ấy đã lừa dối, đã phản bội___ Có thật là vậy không?
Tôi không biết hành vi anh ấy đang làm liệu có thể gọi là phản bội hay không.
“Có vẻ như tôi đang rối loạn lắm? Hiện tôi đang đau đầu vì không biết phải làm gì với anh nữa?”
“Cứ quay lại mục đích ban đầu là được. Tử Ma Vương, cô đến đất nước này vì để làm gì?”
“Mục đích của tôi___ Phải rồi, chính là anh, người đến từ hành tinh của Yugura. Tôi có hứng thú với người đã đánh tan mục đích của mình, và rồi___ vì mong muốn anh nên tôi mới đến đất nước này đó?”
“Vậy thì bây giờ thế nào?”
“Hiện giờ… cũng không thay đổi, tôi vẫn mong muốn anh.”
“Vậy mà cô lại không sử dụng năng lực Cám Dỗ sao?”
Anh ấy biết về năng lực của tôi đến mức nào? Ít nhất thì Kim không hề biết chi tiết.
Nhưng anh ấy lại khẳng định rằng tôi vẫn chưa sử dụng năng lực.
“Chuyện đó… chắc là tại anh đó? Dù có thể dễ dàng đạt được nếu dùng sức mạnh khổng lồ, nhưng bản thân lại cảm thấy bất an rằng liệu mình có cảm nhận được giá trị của nó không đó?”
“Cho nên cô mới muốn tự lực biến tôi thành vật của mình.”
“Đúng vậy đó? Nhưng giờ điều đó cũng đã kết thúc rồi?”
Sau khi đã lộ ra thân phận thì ngày tháng bình yên với anh ấy sẽ không còn nữa.
Anh ấy đã kết thúc chúng, chỉ một mình tôi thì sẽ không thể duy trì được việc ấy.
“Không hề. Nếu cô đã không phụ thuộc vào năng lực Cám Dỗ thì tôi sẽ đối mặt với cô.”
“Ý anh là sao?”
“Chỉ đơn thuần là một cuộc thi đấu thôi. Cô đang mong muốn tôi. Nếu cô có thể tự lực biến tôi thành vật của mình thì cô thắng. Nhưng khi dùng đến năng lực Cám Dỗ thì cô thua cuộc. Rõ ràng là thế, phải không?”
___A, anh ấy vẫn còn trao tặng cho tôi sao.
Trao tặng cơ hội, khả năng… và cả con tim của mình.
Đây có là kế sách của anh ấy thì tôi cũng không ngại. Một con người như anh ấy đã cho Ma Vương như tôi một trận đấu bình đẳng.
Anh ấy đã dũng cảm đứng dậy và bảo “Tử Cám Dỗ” rằng hãy cám dỗ bản thân.
Chỉ cần dùng đến năng lực thì đây chỉ là một trò trẻ con có thể dễ dàng kết thúc. Dẫu vậy, nó vẫn vô cùng mị lực.
Tôi mong cầu giá trị từ anh ấy, muốn nắm giữ một thứ có giá trị như anh ấy trong tay.
Mặc dù là đôi mắt đen thẫm, nhưng tôi lại cảm thấy chúng tươi mới hơn bất cứ sắc màu nào.
“___Rất tốt, một cuộc đấu vô cùng tốt luôn đó?