Đã trôi qua vài ngày kể từ khi tôi được ngài ấy ra lệnh và giám thị vương tử Washect. Vương tử Washect đã được vua Serend lệnh hợp tác với gã đàn ông được gọi là kẻ thuộc hành tinh Yugura, và mục đích ấy có khả năng sẽ gây bất lợi đối với ngài ấy.
(Nhưng có vẻ vẫn còn kẻ để ý đến vương tử Washect ngoài ngài ấy…)
Kẻ đang cải trang thành người thường như tôi có thể nhận biết những khí tức xung quanh vương tử Washect. Tám chín phần mười là những kẻ do người thừa kế vương vị khác gửi đến. Mặc dù muốn nắm giữ số lượng chính xác, nhưng nếu để rò rỉ dấu vết thì e rằng sự tồn tại của tôi cũng sẽ bị phát hiện. Cả tôi lẫn đám người kia đều ẩn nấp dưới thân phận người qua đường hoặc người bình thường ở xung quanh, và chúng tôi đang tránh né hành vi nổi bật. Và điều đó có thể nói là vô cùng chính xác.
Những kẻ kề cận bên vương tử Washect đều có trình độ khá thấp, nếu muốn thì tôi điều tra bao nhiêu thông tin cũng được. Điều này là do vương tử Washect luôn chọn người hầu có tính cách hợp ý mình hơn là dựa vào năng lực. Tuy nhiên, tôi không thể bất cẩn hành động vào lúc này. Bởi vì những người đi cùng kẻ thuộc hành tinh Yugura mà vương tử Washect đang tiếp xúc là nhân vật vô cùng nguy hiểm.
Đầu tiên là “Lưỡi Kiếm Tuyệt Diệt” Mix. Với người biết rõ thông tin về mạo hiểm giả thì không ai không biết đến người phụ nữ này. Nếu cô ta thật sự sở hữu thực lực có thể đơn thân tiêu diệt băng cướp Geshurva thì đó không phải là đối tượng tôi có thể đương đầu.
Còn Á nhân trắng với nữ hiệp sĩ Turize thì… Tôi chỉ có thể suy nghĩ rằng hai kẻ này là trò đùa gì đó mà thôi. Nếu ai đó bảo họ là Ma Vương thì tôi cũng có thể tin tưởng đấy.
(Thật tốt khi đây chỉ là nhiệm vụ giám sát. Mình không muốn gây sự với đám người đó đâu)
Cứu rỗi duy nhất chính là kẻ thuộc hành tinh Yugura chỉ là một người bình thường. Kể cả khi tôi bị trói hai tay hai chân thì vẫn có thể đánh bại hắn dễ dàng. Ngược lại, ma lực của hắn còn yếu ớt đến mức tưởng như cứ bỏ mặc thì hắn cũng sẽ bị suy nhược mà chết đi. Thậm chí tôi còn từng nghi ngờ hắn đang che giấu ma lực bằng kỹ thuật kinh khủng nào đó, nhưng tôi đã lập tức nhận ra không hề có chuyện ấy.
Kẻ thuộc hành tinh Yugura và vương tử Washect hiện đang đi tham quan các di tích. Có khả năng họ sẽ trao đổi thông tin gì đó trong lúc ấy, nhưng tôi lại không thể bám đuôi đối tượng đang di chuyển bằng xe ngựa. Vì đó là vương tử Washect luôn thể hiện sự cố chấp đến mức dị thường đối với các khu di tích nên chắc sẽ không trao đổi chuyện gì quá quan trọng… Chỉ là tôi cũng không thể khẳng định không có khả năng ấy.
Vì vậy, tôi đã giao cho người khác xem xét phía vương tử Washect, còn bản thân thì đi tìm kiếm kẻ thuộc hành tinh Yugura. Hiện tại, tôi đang đóng giả một bệnh nhân nằm tại căn phòng bên cạnh thuộc cơ sở điều trị mà gã đàn ông ấy đang sử dụng. Về thân phận thì tôi là một người bình thường đang bắt đầu bị đau lưng nên phải tập trung điều trị.
Tuy là vì nhiệm vụ, nhưng phải dùng ma pháp tự huỷ hoại lưng mình để nhập viện cũng khiến tôi có chút phức tạp. Mong là nó không bị lưu lại di chứng… Chỉ là nhờ vậy nên tôi không cần phải áp tai nghe lén mà vẫn có thể nghe ngóng được chút âm thanh từ bên kia tường.
Đã vài ngày trôi qua kể từ khi gã đàn ông ấy nhập viện. Có lẽ hắn sẽ xuất viện trong một khoảng thời gian nữa, nhưng chuyện đó không thành vấn đề. Cả phòng bên cạnh cơ sở tá túc do Mix phân phối cũng đã được dọn dẹp trước, nhân viên trong đó cũng có đồng bọn của tôi đang trà trộn.
“Shishou vất vả rồi!”
“Thiệt luôn đó. Rốt cuộc cái tên Washect giữa đường toàn nói chuyện di tích thôi.”
“Ngoài ra còn tự mãn về em gái nữa nhỉ. Nếu được sủng ái đến như vậy thì chắc cô ấy cũng vững tâm lắm.”
“Ai da, tôi cũng kính yêu huynh trưởng và muốn được trân trọng như vậy nên tự dưng có chút ghen tị ghê!”
Vừa nhắc thì kẻ thuộc hành tinh Yugura đã quay về rồi. Tôi có thể nghe cuộc trò chuyện như bình thường. Vì có khả năng đối phương sẽ cảm nhận được chuyển động của bản thân dù cách một bức tường nên tôi giả vờ nằm yên trên giường và tập trung vào cuộc hội thoại.
“Nhân tiện thì anh có vẻ khá hứng thú với di tích nhỉ. Rốt cuộc là có phát hiện thú vị gì sao?”
“Ừm, vì đó là vết tích của nền văn minh mà Yugura Nariya vẫn chưa đạt được. Có khá nhiều phát hiện thú vị lắm đấy. Bản thân cũng được nghe Washect kể không ít chuyện về các di tích khác, khi nào rảnh rỗi lại đi dạo một vòng nữa thì tốt quá.”
Có vẻ như họ thật sự chỉ đi quanh ngắm nghía các di tích. Vậy nếu được vương tử Washect cung cấp thông tin thì chắc là chỉ xem tài liệu gì đó ư? Ắt hẳn là không có bàn bạc gì rồi.
“Kể lại kỷ niệm từ chuyến du lịch nhỏ cũng được, nhưng mọi người vẫn nên nhỏ tiếng thì hơn. Tôi không ngại chứ bệnh nhân ở phòng bên cạnh sẽ bị cản trở giấc ngủ mất.”
“Ố chà, cũng phải.”
Yokus, hiệp sĩ của Methys. Dường như người này nhập viện vì chịu trọng thương, và giờ kẻ đó lại đi bày trò dư thừa. Ban ngày lại còn thân mật với nữ nhân nữa chứ. Chỉ nghe cuộc nói chuyện thôi cũng thấy tức cả ngực, không ngờ bản thân lại cảm thấy khó chịu đến như vậy.
Nhưng lời kẻ đó nói là điều vô cùng đương nhiên. Ngược lại, chính vì nói chuyện nhỏ tiếng nên bên kia sẽ buông lỏng cảnh giác vì không lo bị người khác nghe ngóng. Song, với người đã được huấn luyện như tôi thì cho dù nhỏ tiếng một chút cũng vẫn có thể nghe thấy.
“Phòng bên cạnh có người từ hồi nào vậy?”
“Trong lúc mấy người cùng vương tử Washect đi ra ngoài thì có một bệnh nhân vừa hoàn thành thủ tục nhập viện. Lylissa cũng đã kiểm tra rồi, có vẻ là để trị bệnh đau lưng.”
Coi vậy chứ họ cũng không hề sơ suất. Ngay cả lý do nhập viện của tôi cũng đã được điều tra trong thời gian ngắn. Dù vậy, bởi vì bản thân thực sự đang điều trị nên tôi không cần vội mà nằm yên trên giường là được.
“Cả ông Kara cũng bị đau lưng kinh niên nữa. Không phải ma pháp có thể chữa nhanh lắm ư?”
“Cũng tuỳ vào kỹ thuật trị liệu. Đa số ma pháp trị liệu đều lợi dụng ma lực của đương sự nhằm nâng cao năng lực trị liệu của chính họ. Tuy nhiên, bên được trị liệu đâu biết rõ kết cấu cơ thể mình phải không? Kể cả khi đưa về hình dáng gần với ban đầu thì cũng khó có thể biến nó thành trạng thái lý tưởng.”
“Lý do mọi người vẫn còn sẹo là vậy à.”
“Đúng vậy. Kể cả thuật sĩ có tay nghề cao cũng cần khá nhiều thời gian để trị liệu cơ thể người khác đến mức lý tưởng. Phần lớn thời gian đều dành cho cấu trúc ma pháp của bản thân và điều chỉnh phản ứng trị liệu của bệnh nhân đấy.”
Đúng như vậy. Thế nên chuyện lừa gạt y sĩ cũng không phải quá khó. Chỉ cần đưa ra tấm lưng bị đau và yêu cầu trị liệu kỹ lưỡng thì người đó có thể nhập viện một cách dễ dàng. Về phần chia phòng thì vừa dúi tiền vừa kì kèo phong cảnh từ cửa sổ là đủ.
“Nếu vậy thì Yokus sẽ xuất viện khá chậm nhỉ.”
“Cũng không hẳn đâu. Lylissa rất thành thạo ma pháp Hồi Phục. Và cô ấy cũng vô cùng quen thuộc cơ thể của tôi, bao gồm cả phản ứng trong ma pháp Trị Liệu. Chỉ cần bản thân lấy lại thể lực là tôi sẽ hồi phục nhanh hơn xa lúc bình thường thôi.”
“Cái này có phải là đang âu yếm không vậy?”
Rõ là thế rồi. Không ngờ trong trạng thái không có người yêu mà cũng thấy tức ngực như vậy. Hay là lần tới đập tường kháng nghị đi nhỉ. Không được, đã cất công lẻn vào thì thể hiện sự tồn tại của mình làm cái quái gì chứ.
“Đúng rồi người bằng hữu. Chúng ta chia sẻ đống trái cây này cho người cạnh phòng thì sao?”
“Ồ, nghe được đó. Nếu nhập viện vì đau lưng thì chắc cũng không bị hạn chế đồ ăn rồi, với lại người đến thăm bệnh chắc cũng không nhiều lắm đâu. Ulffe, em lựa vài cái trông ngon lành tí rồi bỏ vào giỏ đi.”
“Vâng~.”
Lại định sang đây sao? Không, không cần phải cuống. Bọn họ chỉ đang có quá nhiều trái cây và không thể xử lý hết nên mới định chia sẻ cho tôi mà thôi. Hãy cứ diễn như một người bình thường, giả vờ ngạc nhiên rồi tuỳ tiện cảm ơn. Không cần cố làm quen và chỉ duy trì khoảng cách thích hợp thì sẽ không bị đối phương để ý.
“Bỏ nhiều vậy sao?”
“Thêm chút nữa đi. Chắc chút nữa là được đấy. Dù sao chúng ta cũng chia cho mấy bệnh nhân gần đây rồi. Đây là cơ hội cuối cùng đó.”
“Nhưng kể cả vậy thì số lượng này…”
Chờ chút đã, rốt cuộc họ định đưa sang bao nhiêu vậy? Tôi cũng không thích trái cây tới vậy đâu.
Sau một lúc, kẻ thuộc hành tinh Yugura rời khỏi phòng và đi đến trước cửa bên này. Kế đó thì kẻ ấy gõ cửa vài lần.
“Xin mời.”
Cánh cửa từ tốn mở ra sau lời đáp lại của tôi. Khuôn mặt trẻ trung cùng mái tóc và đôi mắt màu đen… Tôi vừa lộ vẻ hiếu kỳ thuần tuý vừa chuyển sang biểu cảm nghi hoặc.
“Xin thất lễ vì làm phiền lúc tối muộn. [Tôi] là người nhập viện ở phòng bên cạnh.”
“Ưm, có chuyện gì sao?”
“Lúc nãy [tôi] vừa đi ra ngoài, vì vừa mới nghe chuyện bên này nên mới sang chào hỏi.”
Biểu cảm cực kỳ ôn hoà, cho dù không cố ý thì bản thân cũng không hề thấy căng thẳng. Vì đây là đối tượng mà vua Serend ra lệnh vương tử Washect hợp tác nên tôi còn nghĩ kẻ này sắc sảo đến mức nào, nhưng có vẻ đây là người rất biết cách đối đãi người khác.
Chỉ là nữ hiệp sĩ ở bên cạnh lại luôn đề phòng xung quanh. Có lẽ không nên ngó nghiêng thì tốt hơn.
“Cậu không cần phải vội vàng như vậy đâu. Đợi đến sáng mai rồi đến cũng không muộn mà.”
“Thật ra [tôi] cũng muốn làm vậy lắm, chỉ là cái đống này thì…”
Kẻ thuộc hành tinh Yugura đưa ra chiếc giỏ chất đầy trái cây. Đây không phải số lượng để nhường cho một người đâu đó. Rốt cuộc cậu được người ta gửi tặng bao nhiêu vậy hả?
“Ưm… đó là?”
“Thật ra [tôi] có khá nhiều người đến thăm bệnh nên trái cây họ mang theo cứ chất chồng lên. Thế nên [tôi] mới muốn chia sẻ trước khi chúng hỏng mất.”
“Vậy… vậy sao? Tôi cũng rất biết ơn… chỉ là không biết có thể ăn hết hay không…”
“Chỉ cần ăn trong phạm vi có thể cũng được đó. Bên phòng của [tôi] vẫn còn rất nhiều nên cân bằng trong ăn uống sẽ bị đảo ngược mất, hahaha…”
“Nếu… nếu là thế thì… Tôi xin nhận vậy.”
Dường như vui mừng trước câu trả lời của tôi nên kẻ thuộc hành tinh Yugura hí hửng đặt giỏ trái cây đầy ắp ở bàn bên cạnh. Có vẻ cậu ta không biết nên xử lý thế nào thật.
“Nhân tiện thì ông ẩn nấp tại đây theo lệnh của ai vậy?”
-------------------------------------------------------------------
Phản ứng này là dính rồi. Ông chú này chắc chắn là người trà trộn nhằm nắm giữ thông tin từ [tôi]. Illias đã rút kiếm xen vào giữa nhanh hơn ông ta phản ứng.
“Chờ chút đã. Không được làm loạn tại bệnh viện đâu, Illias.”
“Nhưng mà…”
“Cái… cái gì!? Ý cậu là sao hả!?”
Diễn xuất cũng ghê đấy. Ông ta cho rằng [tôi] chỉ đang hù doạ nên định tiếp tục làm một người vô hại bình thường. Chỉ là như thế không đủ điểm chuẩn rồi.
“Trước khi giả vờ không biết gì thì nên dao động với việc bị chĩa kiếm nhiều hơn đi. Người bình thường sẽ sợ vật nhọn hơn đó.”
“Rốt cuộc là chuyện gì chứ!?”
“Có lẽ ông nghĩ mình đã nói chuyện một cách tự nhiên, nhưng thường chẳng ai nghĩ một chiếc giỏ đầy ắp trái cây là dành cho một người đâu. Suy nghĩ đầu tiên của người bình thường chính là lát nữa [tôi] sẽ đi sang các phòng bệnh khác. Ấy vậy mà ông lại phản ứng kiểu biết rằng toàn bộ giỏ trái cây này là dành cho mình. Tức là ông đã nghe trộm cuộc trò chuyện của bọn [tôi] ở phòng bên cạnh phải không?”
“__!?”
Hơn nữa, bọn [tôi] còn không nói lớn tiếng, cả bức tường bệnh viện cũng không phải mỏng. Nếu không áp tai vào tường thì cũng phải thính lắm mới có thể nghe được âm lượng ấy. Giả như chỉ là một người thính tai bình thường thì cứ lộ vẻ như đã biết từ đầu là được.
“Không chỉ thế đâu. Giữa đêm khuya thì bỗng có người lạ mặt đến, hơn nữa một trong số đó lại là hiệp sĩ từ dị quốc đang đeo kiếm. Người bình thường sẽ không phản ứng kiểu hiếu kỳ, mà họ sẽ vừa liếc sang cô ấy vừa lộ vẻ cảnh giác. Người chỉ vừa nhập viện trong hôm nay sẽ không biết bộ dạng của Illias đâu.”
“Ch… chuyện đó là do tôi đã nghe người trong cơ sở này kể____”
“Sao ông không bảo là đã từng thấy bộ dạng của Illias ở trên phố trước khi nhập viện đi? [Tôi] có thể tập trung toàn bộ người ở cơ sở này lại và xác nhận họ có giải thích ngoại hình của Illias hay không cũng được đó?”
“Chuyện đó…!”
Có vẻ như người này đã lập tức nói lời thừa vì bị chỉ ra điểm sai. [Tôi] đã nói chuyện với mấy người nhân viên cùng y sĩ tại đây vài lần trong lúc nhập viện, và không có ai tỏ ra dấu hiệu khả nghi cả. Dù sao chuyện nhập viện tại đây cũng là tình huống không thể tính trước mà.
“Có thật là gã đàn ông này đang điều tra chúng ta không?”
“Cô cũng không cần phải nghi hoặc điểm này đâu. Có thể xem như kẻ này còn đen hơn cả mực rồi. Chỉ cần điều tra là biết ngay thôi. Chẳng hạn như triệu chứng đau lưng này có phải là do tự mình làm hay không.”
Vì vừa đúng lúc có kẻ bị đau lưng nên ra lệnh cho người đó trà trộn? So với khả năng ấy thì chuyện ông ta nhận lệnh tự tạo vết thương và giả mạo bệnh nhân sẽ phù hợp hơn nhiều.
Nếu là kẻ vốn có lưng yếu và sẽ bị đau lưng khi mang vật nặng thì chắc là đủ tự nhiên, nhưng một kẻ như thế lại đi trà trộn và điều tra như ám bộ ư?
Y sĩ sẽ nghi ngờ nếu đó là vết thương ngoài da. Vì vậy, đối phương buộc phải tự tổn thương bằng ma pháp để đạt trạng thái gần như bị đau lưng.
“Trói ông ta lại rồi cho Duvleori kiểm tra ký ức ư?”
“Cũng không cần phải làm như vậy. Ông chú này nhập viện vì đau lưng cũng là sự thật. Nếu chỉ được lệnh điều tra thân phận đằng này thì chắc cũng không nắm giữ nhiều thông tin đâu.”
Khả năng có thể nghĩ tới chính là ông ta chỉ đang giám sát Washect, và chuyện liên đới đến bên này là do vua Serend đã bảo anh ta hãy trợ giúp [tôi]. Đã vậy thì người biết nội dung này chỉ có vua Serend cùng người ở nơi đấy. Ngoài ra còn đám người vốn đã giám sát Washect từ đầu.
“Nhưng không phải nên làm rõ đây là mệnh lệnh của ai sao?’
“Chuyện đó cũng không cần đâu. Ông chú, gửi lời chào hỏi đến vương nữ Yumes giúp [tôi] nhé.”
“___”
Lần này là chỉ nói đại thôi, nhưng rốt cuộc lại trúng rồi. Theo tài liệu nhận được từ Washect thì vương nữ Yumes thường áp sát theo kiểu có bị bại lộ cũng không ngại. Gửi điệp viên đến phòng bệnh bên cạnh thì ác liệt thật đấy.
“Chỉ cần đưa đến phòng bệnh khác vào ngày mai là được thôi. Một khi đã lộ thân phận thì bản thân cũng sẽ chịu nguy cơ bị giám sát. Hiện giờ thì ông chú này đã không thể tiếp tục nhiệm vụ giám sát nữa rồi.”
“Nếu anh thấy ổn thì… đành chịu vậy…”
Illias tra kiếm vào vỏ. Có vẻ cô ấy không cảm nhận được dấu hiệu muốn làm gì đó từ ông chú này. Ngay từ lúc tự huỷ hoại lưng mình để nhập viện thì chắc đối phương sẽ không chạy trốn hay tấn công gì rồi.
Tức là ông chú này không e ngại chuyện bị bắt giữ. Đã thế thì ông ta cũng sẽ không nắm giữ thông tin quan trọng gì. Chỉ cần nắm thông tin mà vương nữ Yumes đã điều tra toàn bộ cũng là lời rồi.
“Cậu không… làm gì sao?”
“Chắc cũng phải cho người giám sát đấy. Chào nhé ông chú, nhờ ông xử lý đống trái cây này luôn. Với lại phải trân trọng cơ thể mình đó?”
“À ờ…”
Một khi tiếp xúc Washect thì chuyện những người thừa kế vương vị hành động là điều đã nằm trong suy đoán. Tuy không rõ vương nữ Yumes có hợp tác với Nekthaal hay không, nhưng về khoản viện cớ nói chuyện thì không có gì phàn nàn. Mặc dù lần này chỉ có kết quả như vậy mà thôi. Thú thật thì thành quả lớn nhất chính là không lãng phí đống trái cây này đấy.