“Vậy là chúng ta đã mua tất cả những thứ cần thiết rồi. Ekdoic-san, hay là để tôi mang một chút đi nhỉ?”
“Nói thế này cũng không phải với thánh hiệp sĩ như cô, nhưng lương thực cỡ này không khiến tôi cảm thấy nặng đâu. Hơn nữa, cô hãy chuyên tâm mở rộng tầm mắt xem có thứ nào cần thiết đang được bày bán hay không đi.”
“Những đồ cần thiết đều đã được mua hết rồi, thêm nữa là sẽ lãng phí đó. Với lại lúc này thì tôi muốn thu hẹp tầm nhìn hơn…”
Hiện tại, tôi đang cùng Melia mua sắm tại khu chợ thuộc Methys. Nếu chỉ tuỳ tiện nấu nướng thì một mình tôi đi mua sắm cũng được, nhưng nhìn Melia đi chợ thế này lại giúp tôi học hỏi được nhiều điều.
Tất cả các sạp hàng cũng không phải bán những thứ khác nhau, và chúng vẫn có nhiều sự khác biệt trong giá tiền hay chất lượng. Melia kiểm tra từng thứ, hơn nữa còn mặc cả và cố gắng tiết kiệm tiền bạc. So với người đã thích ứng với xã hội nhân loại như Melia, cảm giác về tiền bạc của tôi lại vô cùng kém cỏi.
Không nữa thế, cô ấy còn suy nghĩ cho cả bên dùng thức ăn và không chút lơ là về thực đơn. Điều đó khiến tôi vô cùng cảm phục, bởi vì chúng ta có thể mở rộng suy nghĩ đến khôn cùng dù chỉ là chuyện thường ngày như thế này.
“Hửm? Bên kia có một đám người đang tụ tập.”
“Đúng vậy nhỉ. Chỗ đó là nơi thương nhân không thể bày sạp nên chắc cũng không phải khuyến mãi gì… A, đó là bảng niêm yết của Yugura giáo.”
Ngoại trừ chuyện tình khẩn cấp, quốc gia sẽ luôn sử dụng bảng niêm yết để thông báo. Chỉ cần dựng tại các ngôi làng thì nó sẽ có thể cung cấp thông tin, kẻ không biết chữ cũng có thể hỏi người biết chữ ở đó là được.
Tuy nhiên, nếu có nhiều người đến thế này thì chắc hẳn là một thông tin khá quan trọng. Vì vậy, tôi chống sợi xích xuống mặt đất và đẩy bản thân lên cao một chút. Ở độ cao này thì tôi có thể đọc được nó mà không cần để ý đám người.
“Sợi xích đó tiện lợi thật nhỉ… Vậy trên đó viết gì thế?”
“… Là chuyện về đám người huynh đệ.”
Kể từ sau vụ việc với Phi Ma Vương, sự tồn tại của huynh đệ, người đến từ cùng hành tinh với Yugura đã dần vang bên tai cư dân ở thế giới này. Yugura giáo vẫn luôn phát biểu rằng anh ta là nhân vật quan trọng khi đã khống chế ba Ma Vương bằng cách hợp tác với Kim Ma Vương, Tử Ma Vương cùng Thương Ma Vương.
Bảng niêm yết lần này đang thông báo chuyện huynh đệ đã đánh bại những tội phạm đang định nắm giữ ma pháp Tái Sinh tại Serend. Có vẻ Yugura giáo đang muốn thể hiện rằng huynh đệ là một người đáng trông cậy chứ không phải mối đe doạ với nhân loại. Điều đó dĩ nhiên cũng có thể cảm nhận được từ đoạn văn đó, song…
“Chỉ vì vậy mà bắt tay với Ma Vương thì… cũng không thể đùa được đâu.”
“Cũng phải… Nhất là lại còn thả rông Tử Ma Vương nữa…”
Trong năm tháng dài lâu, vì lời dạy của Yugura cùng thiệt hại từ ma vật được tạo nên bởi Ma Vương, mọi người đều mang ấn tượng vô cùng xấu đối với Cấm Kỵ cùng Ma Vương. Thậm chí trong luật pháp quốc gia, những hành vi động tay hay mong muốn Cấm Kỵ đều bị xem là tử tội.
Mặc dù đã xua đuổi mối đe doạ từ Phi Ma Vương, nhưng những thiệt hại do quân đội Ma Vương đều chỉ xuất hiện tại những làng mạc bỏ trống hay quân lính trên chiến trường. Vì vậy, họ không thể nào cảm nhận rõ ràng thành tích của anh ấy.
“Anh huynh đệ sẽ xoay sở tốt chứ…”
“Đương sự thì không có chút phàn nàn nào đâu. Nếu nghe chuyện từ miệng người khác thì kết quả vẫn luôn là thứ quyết định đánh giá của họ.”
Kể cả trong thời gian nâng cao danh tiếng của Lacra, mọi người đều chỉ lấy kết quả do Lacra đạt được để làm yếu tố so sánh. Lúc ấy, vì mấy đánh giá về nhân cách của Lacra đều không có liên hệ gì nên còn may mắn… Chỉ là lần này thì hoàn toàn ngược lại.
“Nhưng cảm xúc chỉ có thể chịu đựng lại khác với cảm xúc bực tức mà.”
“Chúng ta không cần phải vội. Ít nhất thì Yugura giáo tiếp xúc với huynh đệ theo cách rất hữu hảo. Còn lại thì chỉ cần khiến điều đó dần dần thẩm thấu vào dân chúng là được.”
Vẫn sẽ có khả năng xảy ra rắc rối trong lúc ấy. Tuy nhiên, hẳn những điều đó đều nằm trong lĩnh vực mà huynh đệ am hiểu, chúng tôi chỉ cần hành động theo hình thức mà anh ta mong muốn là đủ.
Nếu là tôi trước đó thì có lẽ bản thân đã đến gần bảng niêm yết này mà giải thích về hành động của huynh đệ. Song, tôi lúc này là Ma Tộc, là kẻ thuộc phe Ma Vương mà họ ghét cay ghét đắng. Tuy vẫn có thể áp chế màu tóc hay da ở hình người, nhưng tôi cũng không dám chắc mình sẽ không hoá thành hình dạng Ma Tộc vào lúc ấy. Làm vậy thì mọi chuyện sẽ không chỉ dừng lại ở vấn đề chuyển biến xấu nữa rồi.
“… Ekdoic-san tuyệt thật đó.”
“Tại sao tôi lại được đánh giá tốt ở điểm này chứ?”
“Tại vì dù mọi người cảm thấy ác cảm với anh huynh đệ mà Ekdoic-san luôn tôn kính, nhưng anh vẫn có thể suy nghĩ rõ ràng mà kiềm chế bản thân mà.”
Về khoản này thì tôi nghĩ đó là vì biểu cảm cá nhân của mình rất nghèo nàn cơ… Thú thật là tôi cũng cảm thấy khó chịu, nhưng bản thân đã lý giải lập trường của mẹ, vậy nên chuyện phiền não vì chuyện của người lạ cũng không phải vấn đề nữa…
“Bọn họ có lý do để cảm thấy ác cảm. Tôi chỉ không muốn phủ nhận ý kiến cá nhân của họ mà thôi. Ít nhất là trong lúc họ không trở thành mối đe doạ.”
“Tức là kiểu muốn sống bình an như anh huynh đệ hay nói ư?”
“____ Cũng phải, nhất định là như vậy rồi.”
Tôi ngày xưa hẳn sẽ không suy nghĩ như thế. Không lẽ bản thân đã được thấm nhuần suy nghĩ của huynh đệ rồi sao? Chỉ là… càng có nhiều người quan trọng quanh mình thì tôi càng lý giải được sự cần thiết trong lối suy nghĩ ấy.
Nhất định không chỉ tôi, cả Illias hay những người khác cũng đều được truyền bá tư tưởng ấy… Đúng là không thể nào xem thường lực ảnh hưởng của huynh đệ.
“Nhân tiện thì Ekdoic-san, anh có thể nâng tôi lên một chút không?”
“Hửm? Không thành vấn đề, nhưng nếu cô tò mò nội dung niêm yết thì tôi có thể chép lại cho.”
“Kh… không cần phải làm vậy đâu, tôi chỉ cần nhìn một chút là được! Ngược lại thì tôi chỉ muốn được nâng lên… Không! Nói chung là làm ơn!”
Hừm. Cô ấy chỉ thuần tuý muốn được nâng lên bằng sợi xích sao. Melia thường có khuynh hướng mang hứng thú với những hành động của tôi. Lòng hiếu kỳ và tìm tòi mạnh là một điểm tốt, nhưng tôi không nhận ra trải nghiệm này có lợi ích gì.
Tuy nhiên, Melia được nâng lên bằng xích lại có vẻ hớn hở hơn nhiều so với bình thường. Nếu cô ấy cảm thấy vui vẻ vì chuyện này thì tôi làm bao nhiêu cũng được… Liệu điều này có thể ứng dụng với Thương không?
-------------------------------------------------------------------
“Vậy là kẻ nằm trong phe phái Yumes đã tìm tòi rồi sao. Thế này thì chắc người của Tysante cũng sẽ ở gần rồi.”
Sau khi kể chuyện về Toppara cho Washect thì anh ta lộ vẻ quả nhiên là thế. Tuy có lẽ xung quanh Washect luôn bị giám sát, nhưng có thể thản nhiên đến vậy thì cũng mạnh đấy.
“Anh không đặt người xung quanh [tôi] à?”
“Nếu muốn thì ta hỏi là được mà. Cậu là loại người sẽ thẳng thắn nói ra chuyện không cần phải giấu diếm. Còn nếu giấu diếm thì đó là nội dung cậu nghĩ rằng giấu đi thì sẽ tốt hơn phải không? Đã thế thì không cần miễn cưỡng làm chi.”
“Hẳn anh cũng có điều tò mò còn gì.”
“Lúc ấy thì ta sẽ đi thương lượng với cậu rằng ‘Ta muốn biết dữ lắm nên hãy nói vì ta đi’ thôi.”
Tính tình anh ta thật sự thẳng như ruột ngựa luôn. Vậy sự sợ sệt vì bị Marito lườm ở Garne là trường hợp hiếm hoi à? Ờ mà Marito cũng là vua một nước, đúng là nếu ảnh hưởng đến ngoại giao sau này vì mình lỡ lờ thì anh ta sẽ phải thận trọng rồi.
“Theo báo cáo của Mix, tạm thời đang có vài kẻ ẩn nấp ở cự ly vừa phải. Kể cả bắt giữ thì chắc cũng không có thông tin lớn lao gì giống như Toppara rồi.”
“Chỉ cần không lọt vào mắt cậu thì chắc không chịu thiệt đâu. Nếu còn bất mãn thì cậu cứ trực tiếp kể khổ khi ta giới thiệu với mấy vương tử khác là được. Có lẽ họ cũng sẽ ngoan ngoãn một chút.”
[Tôi] cũng không định ngăn cản đâu. Dù sao ở đây cũng là sân nhà của họ, [tôi] không muốn dùng thái độ lớn lối gì cả. Cứ xem như dùng chuyện này để đùa nhau là được rồi.
“[Tôi] cũng muốn bắt đầu hoạt động một chút, nhưng đáng tiếc là đám người giám sát lại đang nghỉ ngơi nên không có ai tại Serend cả.”
“Không ngờ cậu không nổi hứng làm việc khi không bị giám sát đấy. Sở thích của cậu cũng đặc thù nhỉ.”
“Tại vì trong Yugura giáo còn có bọn người muốn tìm lý do ấy mà.”
Hoặc là cũng có trường hợp tự tiện điều động thánh hiệp sĩ vì muốn thu hồi Ceraes như Đại Giám Mục Omsam. Nếu bên này bị báo cáo rằng có dấu hiệu hành động ngoài phạm vi giám sát thì có khả năng họ sẽ viện cớ mà làm chuyện dị hợm nào đó.
Dĩ nhiên là bọn hay làm bậy vẫn sẽ đâm thọc dù bọn [tôi] không làm gì. Tuy nhiên, trọng yếu nhất chính là bọn [tôi] cần thể hiện mình không có lỗi trong góc nhìn của người thứ ba.
“Ta thì chỉ ứng phó chuyện được nhờ vả trong thân phận vương tử Washect thôi. Cậu đừng quá trông đợi đấy.”
“Chỉ cần anh làm cầu nối đến các vương tử khác là đủ rồi. Ngoài ra còn vai trò giới thiệu di tích nữa.”
“Về di tích thì cứ giao cho ta đi. Cơ mà ta cũng bất ngờ đấy, không ngờ cậu lại thật sự có hứng thú với di tích.”
“Phản ứng kiểu này thì chắc đám người xã giao giả vờ mang hứng thú cũng nhiều nhỉ.”
“Dù sao bọn chúng cũng học được rằng đó là cách hiệu quả nhất nếu muốn được ta chấp nhận mà. Dĩ nhiên cũng có thể là do ta quá khắt khe nên họ không thể hiểu thôi.”
Nếu chỉ xét thái độ đối với di tích thì không chừng anh ta có thể nhìn thấu đối phương ở trình độ gần như lý giải của [tôi]. Và điều đó cũng đồng nghĩa anh ta nghiêm túc với di tích đến như vậy. Nếu không ngồi lên vương vị thì có lẽ anh ta sẽ trở thành mạo hiểm giả như Mix hoặc là thợ săn kho báu rồi. À không, chắc là nhà hoạt động bảo hộ di tích nhỉ.
“Ờ mà hình như anh bảo sẽ dẫn ai đến vào hôm nay phải không?”
“Chắc cũng sắp tới lúc rồi. Ở đây là phòng bệnh nên lỡ bọn ta cùng nhau đến mà cậu đang thay quần áo thì chướng mắt lắm.”
“Thế chắc là cô em gái rồi____ Ồ.”
Tiếng gõ cửa vang lên, và người không phải chủ nhân căn phòng như Washect liền bảo vào đi. Ờ thì anh ta là vương tử nên cũng có thể xem toà nhà này là của mình thật.
Người đi vào là một cô gái Elf khá là đáng yêu. Hẳn đây chính là vương nữ Hilmera mà Washect vẫn luôn tự hào.
“Để ta giới thiệu. Đây chính là Hilmera, em gái của ta. Hilmera, đây là người thuộc hành tinh Yugura mà anh đã nói. Tuy ánh mắt hơi tệ, nhưng bên trong vẫn là người bình thường đấy.”
“Onii-sama, cách nói đó không ổn lắm đâu!? E hèm, hân hạnh được gặp mặt, tôi là Hilmera. Xin cảm ơn quý ngài đã thảo phạt tội nhân tại Serend trong sự kiện lần này.”
Vì Washect chiều chuộng dữ dội nên [tôi] cứ tưởng đó sẽ là một cô gái không hiểu sự đời hơn cơ… Ấy vậy mà cách hành xử cũng nghiêm chỉnh phết.
“Hân hạnh được giúp đỡ, vương nữ Hilmera. Xin lỗi vì [tôi] không thể làm lễ chào hỏi được.”
“Bắt người bị thương làm thế sẽ là nỗi hổ thẹn của Vương tộc nên xin anh không cần ngại. A ưm… Tôi đã được nghe về chuyện tình lần này, không biết liệu bản thân nên gọi anh là gì mới ổn đây nhỉ?”
“Xin quý cô cứ tuỳ ý gọi thôi. [Tôi] cũng không chức vụ chính thức gì cả.”
“Thế tôi xin phép gọi anh là Sứ Giả-sama vậy. Sứ Giả-sama là người đến từ thế giới khác phải không? So với dị giới thì không biết anh cảm thấy Serend như thế nào? Quả nhiên là nơi này giống như vùng quê hơn nhỉ?”
Áp sát hơi dữ đấy. Lòng hiếu kỳ khá mạnh, nhưng khoảng cách lại có cảm giác rất cân bằng. Chuyện này nhất định là đang cố tình điều chỉnh rồi. Mới mười bốn tuổi mà có thể xem sắc mặt đối phương như thế thì hiếm lắm đấy.
“Chắc là huyền ảo theo nghĩa tốt nhỉ. Ở đây toàn là khung cảnh mà [tôi] chỉ từng nghe trong truyện cổ tích thôi.”
“Vậy cũng có thể xem rằng nơi này mang vẻ cổ xưa mà hiện thực cũng không hề có sao? Onii-sama, quả nhiên là chúng ta vẫn nên khuyên giải phụ vương tiếp nhận một chút văn minh từ nước khác nhỉ?”
“Đúng như cậu thấy, em gái ta đang ở độ tuổi rất dễ bị hớp hồn bởi cái mới. Nhưng mà Hilmera này, nếu sơ suất thì mấy người như Tysante sẽ đưa ra kế hoạch phát triển gây tổn hại đến cảnh quan di tích đó.”
“Thiệt tình, Tysante-onii-sama cũng biết tôn trọng lịch sử Serend mà!”
Tưởng như chiều chuộng nhưng thái độ đối với em gái lại khá là đùa cợt, và bên phía Hilmera cũng mang vẻ như thế… Dù vậy, sâu bên trong lời nói của cô ấy lại mang cảm giác tín nhiệm vô cùng mạnh mẽ đối với Washect. Có vẻ hai người này sở hữu quan hệ bền chắc hơn bất cứ vương tử nào khác.
“Các quốc gia kia cũng không khác mấy đâu. Garne thì có cảm giác đi trước thời đại một chút, nhưng trong thế giới này thì nơi đó lại khá là lạc lõng. Số lượng di tích được bảo tồn cũng là điều đủ để thể hiện cá tính của Serend nữa.”
“Sứ Giả-sama cũng là một người bị hớp hồn bởi di tích nhỉ. Tôi cũng không phải ghét di tích, nhưng so với Onii-sama thì… Vả lại bản thân cũng đang ở độ tuổi muốn có sở thích giống con gái một chút.”
Cả hai anh em đều cuồng di tích thì có lẽ [tôi] còn phải chú ý việc xoay sở tại quốc gia này, nhưng có vẻ không cần phải lo rồi.
Cuộc trò chuyện với vương nữ Hilmera cũng không có gì quá đặc biệt. Hai bên đều hỏi qua hỏi lại một cách bình thường và nhận câu trả lời khiến mình hiểu ra. Cá nhân [tôi] thì nghĩ cả hai có thể thân thiết hơn một chút… chỉ là ở đây vẫn còn ánh mắt của Washect nữa.
“Cũng sắp đến giờ rồi nhỉ. Hilmera, anh sẽ lưu lại một chút nên em hãy về trước đi. Murlusht ngoài phòng chắc cũng sắp tê chân cả rồi đấy.”
“Đó là công việc nên đâu cần phải để ý đến anh ấy như vậy đâu? Cả Murlusht cũng sẽ mệt mỏi nếu vương nữ cứ quan tâm mình từng chút mà.”
Hoá ra lý do Illias lâu lâu lại hướng ý thức ra ngoài phòng là vì hộ vệ của vương nữ Hilmera đang chờ bên ngoài sao. Murlusht nhỉ? Cứ nhớ trong đầu vậy.
“Thật ra chuyện Murlusht không có gì cả. Vì phòng này còn có bệnh nhân khác nên anh chỉ đang quan tâm tới họ thôi.”
“Ơ? A… cũng phải. Vậy thì Sứ Giả-sama, mong anh lần tới cũng hãy kể chuyện về dị giới cho tôi nghe nhé?”
Vương nữ Hilmera khẽ chào hỏi [tôi] và Yokus rồi rời khỏi phòng. Theo ấn tượng trong cuộc trò chuyện lần này thì cô ấy mang cảm giác tươi sáng và có thể làm thân với bất cứ ai, chỉ là…
“Sao nào? Vừa đủ để làm tư liệu cho cậu phán đoán phải không?”
“Ừ, có nhiều thứ để tham khảo lắm.”
Kể cả vương nữ Hilmera mười bốn tuổi cũng có khuynh hướng giả mạo bản thân thật sự. Có lẽ các Vương tộc khác cũng rất giỏi nguỵ trang bản thân. [Tôi] đã hiểu nguyên nhân trong tính cách thẳng như ruột ngựa của Washect rồi.
“Anh trai chị gái đều là bọn người mặt dày nên em ấy mới bị họ lây nhiễm. Vốn dĩ thì em ấy có chút hướng nội hơn cơ.”
“Có vẻ thế thật. Vương tử khác cũng đều là người không thể coi thường, và chỉ có anh là người hoàn toàn khác biệt nhỉ.”
“Trong thân phận của người có chung mẫu thân, ít nhất ta muốn mình có thể trở thành đồng minh thật sự của em ấy.”
[Tôi] còn tưởng chuyện này sẽ khoẻ hơn nhiều so với lúc đối đầu Lytial, nhưng có vẻ lần này sẽ hơi bị nhọc nhằn đấy.